Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Oanh một tiếng, lôi điện bắn trúng Hoàng Kim cấp Yêu thú làm máu tươi văng khắp nơi.
Yêu thú trọng thương, lui lại mấy bước, phẫn nộ gào lên, mồm máu mở ra hướng Tiếu Ngưng Nhi cắn.
Lực lượng băng tuyết lập tức làm nhiệt độ chung quanh thấp xuống mấy lần khiến thân thể Tiếu Ngưng Nhi muốn đông cứng lại. Cỗ khí tức khát máu của yêu thú hoàng kim ngũ tinh làm Tiếu Ngưng Nhi cảm thấy áp lực thực lớn.
Tiếu Ngưng Nhi vất vả niệm chú ngữ điều động Linh hồn lực, mấy đạo Lôi Tiễn hình thành quanh người hướng Yêu thú kích bắn tới.
Xoẹt xoẹt!
Ba đạo Lôi Tiễn bắn thủng thân thể yêu thú, lập tức máu tươi tuôn ra, yêu thú thống khổ thét lớn nhưng công kích vẫn không dừng lại, một mực đánh tới Tiếu Ngưng Nhi.
Những Yêu thú này dường như mất hết lý trí, hoàn toàn không để ý sinh tử, tốc độ công kích của Phong Tuyết Cự Tích quá nhanh, Tiếu Ngưng Nhi lách mình né tránh, chỉ nghe bành một tiếng, Phong Tuyết Cự Tích( *cái từ cự tích này mình không biết dịch thế nào, bạn nào biết inbox mình sửa lại, cám ơn nhiều) đụng vào trên người Tiếu Ngưng Nhi, làm bản thân nàng bị trọng thương nặng nề ngã bay ra ngoài.
Phong Tuyết Cự Tích giơ chân trước hướng Nhiếp Ly giẫm xuống.
Không tốt, Nhiếp Ly gặp nguy hiểm!
Tiếu Ngưng Nhi lập tức thúc giục chút Linh hồn lực cuối cùng hóa thành một đạo xiềng xích lôi điện, gắt gao chế trụ chân trước Phong Tuyết Cự Tích.
Tiếu Ngưng Nhi lòng nóng như lửa đốt, nàng đã đã dùng hết toàn bộ lực lượng, thế nhưng đầu Phong Tuyết Cự Tích này quá cường đại căn bản nàng không thể đối kháng, nhưng Nhiếp Ly vẫn còn ngồi xếp bằng như cũ, không biết lúc nào hắn mới có thể khôi phục, nàng đã không chịu nổi, bởi vì Linh hồn lực hao hết, khóe miệng nàng tràn ra một tia máu, nội phủ cũng chịu trọng thương.
"Dù thế nào ta cũng không cho ngươi đụng tới Nhiếp Ly." Tiếu Ngưng Nhi ánh mắt kiên quyết, cưỡng ép thúc giục Linh Hồn Hải, tất cả Linh hồn lực đã tiêu hao hết, chỉ dựa vào ý chí kiên định dốc sức liều mạng duy trì xiềng xích lôi điện.
Nhưng xiềng xích lôi điện lập tức muốn nứt vỡ rồi.
Ngay lúc móng vuốt sắc bén của yêu thú sắp đánh vào người Nhiếp Ly, hắn bỗng nhiên mở mắt,Linh hồn lực lúc này đã toàn bộ được hấp thu làm Linh Hồn Hải hắn khuếch trương gấp rưỡi.
Chất lượng Linh hồn lực đã lột xác, Nhiếp Ly rút cuộc bước chân vào Hoàng kim Nhị tinh cấp bậc.
Nhiếp Ly cảm thụ lực lượng biến hóa Hoàng kim Nhị tinh một lát, trong nội tâm tràn ngập phấn khởi. Không ngờ mình có thể hấp thu hết linh hồn Yêu thú chết đi,hoàn thành tấn cấp.
Nhiếp Ly tay phải khẽ động, Xích Viêm phi đao xuất hiện, phi đao rời khỏi tay oanh một tiếng, đánh vào móng vuốt sắc bén Phong tích cự thú, xuyên thủng đầu cánh tay, tiếp tục xuyên qua ót Phong Tuyết Cự Tích.
Ngao ô o o o!
Phong Tuyết Cự Tích gào thét một tiếng, nặng nề rớt trên mặt đất, máu tươi chảy đầy.
Sau khi Hoàng kim Nhị,Xích Viêm phi đao được Nhiếp Ly thi triển càng thêm thuận buồm xuôi gió, uy lực kinh người, trực tiếp bắn thủng đầu Hoàng kim Ngũ tinh Yêu thú!
Nhiếp Ly tay phải khẽ động, Xích Viêm phi đao bay trở về, nhìn qua Diệp Tử Vân thấy nàng đang cùng hai Hoàng kim Yêu thú kịch chiến nơi tường thành. Nhiếp Ly nhanh chóng dung hợp Hổ Nha Hùng Miêu Yêu Linh, thi triển trọng lực khí tràng, sau đó há mồm phun ra Quang Ám Nguyên Khí Bạo kích bắn đi.
Diệp Tử Vân đang khổ chiến đột nhiên thấy hai Hoàng Kim cấp Yêu thú rơi xuống tường thành, biến hóa làm nàng có chút ngoài ý muốn, nhìn qua thấy Nhiếp Ly liền hiểu được.
Hai đạo quang cầu một đen một trắng ầm ầm nổ tung, muốn trực tiếp đem hai Hoàng Kim cấp Yêu thú giết chết.
Diệp Tử Vân thở dài một hơi, chậm rãi bay xuống, hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy Tiếu Ngưng Nhi trọng thương được Nhiếp Ly bế lên, đang vận dụng Linh hồn lực chữa thương cho Tiếu Ngưng Nhi.
Mặt trời khẽ ló, ánh sáng chiếu lên người Nhiếp Ly cùng Tiếu Ngưng Nhi,chiến trường tràn ngập tử vong lúc này hiện lên hình ảnh vô cùng rực rỡ.
Hình ảnh một đôi tình nhân đang ôm ấp.
Chứng kiến hình ảnh này, Diệp Tử Vân trong nội tâm có chút đau đớn, nàng ngây người ngắm nhìn.
"Ngưng Nhi nàng có thể vì ngươi liều lĩnh, nàng thích ngươi như vậy, mà giữa ta và ngươi không có cảm tình khắc cốt minh tâm như vậy, ta có tư cách gì cướp ngươi từ trong tay Ngưng Nhi." Diệp Tử Vân hốc mắt ẩm ướt, nàng cảm giác được lòng của mình đang bị xé rách, rất lâu sau đó, nàng lén lút xóa đi hai hàng lệ trong mắt, "Nhiếp Ly, từ nay về sau, chúng ta tốt nhất là làm bằng hữu a. Ngươi và Ngưng Nhi, đều là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi phải đối xử Ngưng Nhi cho tốt."
Diệp Tử Vân khe khẽ nói, nhìn Nhiếp Ly cùng Tiếu Ngưng Nhi, lại nghĩ tới chính mình cô đơn chiếc bóng, có lẽ cuộc đời mình nhất định sẽ cô độc. Nàng là nữ nhi Thành chủ, từ nhỏ mang theo trách nhiệm rất nhiều, nàng muốn dùng sinh mệnh thủ hộ Quang Huy Chi Thành, đã định trước nàng không có khả năng đem một người yêu hết lòng được như Ngưng nhi.
Thời khắc này nàng quyết định đem cảm tình của mình đối với Nhiếp Ly giấu thật sâu ở đáy lòng, thế nhưng là không biết vì sao, lòng của nàng luôn có cảm giác quặn đau.
Nhiếp Ly đem Linh hồn lực rót vào trong cơ thể Ngưng Nhi, chậm rãi ôn nhuận kinh mạch bị tổn thương, sau một lát, Ngưng Nhi ưm một tiếng tỉnh lại, khó khăn mở to mắt.
"Nhiếp Ly, ngươi không sao là tốt rồi..." Tiếu Ngưng Nhi sắc mặt tái nhợt, thở ra một hơi, có chút vô lực cười cười nói.
Giờ phút này hơi thở nàng mong manh, gương mặt xinh đẹp đã có một tia huyết sắc khá tốt, chẳng qua chỉ là Linh hồn lực hao hết, chưa nguy hiểm đến sinh mệnh.
"Khoan hãy nói chuyện, Linh hồn lực ngươi tiêu hao quá nhiều, không thể tiếp tục chiến đấu, để cho Tử Vân đưa ngươi trở về, các ngươi quay về Phủ thành chủ trước khôi phục tốt rồi hãy nói." Nhiếp Ly nói ra, chứng kiến bộ dạng này của Ngưng Nhi, Nhiếp Ly không khỏi có chút đau lòng, Ngưng Nhi vì hắn dùng hết toàn lực, thế nhưng hắn lại không làm được mong muốn của Ngưng Nhi, kiếp trước thiếu nợ không có trả hết, kiếp này lại thiếu thêm rất nhiều, nội tâm Nhiếp Ly tràn đầy áy náy, hắn hướng tới Diệp Tử Vân.
"Ngưng Nhi giao cho ta đi." Diệp Tử Vân nói ra, đỡ lấy Tiếu Ngưng Nhi từ trong tay Nhiếp Ly, nàng cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Ly.
"Ta..." Nhiếp Ly nhìn biểu tình Diệp Tử Vân, đang muốn nói lời cảm tạ, vừa rồi Diệp Tử Vân cũng quên mình ngăn trở hai cái Hoàng Kim cấp Yêu thú.
"Có chuyện gì sau này hãy nói, Ngưng Nhi không thích hợp ở lại chỗ này, ta mang nàng trở về trước." Không đợi Nhiếp Ly kịp nói, Diệp Tử Vân liền trực tiếp cắt ngang, dắt díu lấy Tiếu Ngưng Nhi hướng phủ Thành chủ lao đi.
Nhiếp Ly giật mình, hắn cảm thấy thần sắc có chút kỳ quái Diệp Tử Vân, nhưng đến cùng làm xảy ra chuyện gì, Nhiếp Ly cũng không biết. Nhưng sự tình quan trọng bây giờ là chiến đấu với Yêu thú, không phải lúc để suy nghĩ những chuyện này, Xích Viêm phi đao trong tay Nhiếp Ly liên tục phóng ra, phốc phốc phốc, từng con Yêu thú một bị Nhiếp Ly diệt sát.
Phía xa thân ảnh Diệp Tử Vân cùng Ngưng Nhi đang dần biến mất.
Tu vi đạt đến Hoàng kim Nhị tinh vượt cấp khiêu chiến Hoàng kim Ngũ tinh Yêu thú hoàn toàn không có vấn đề, huống chi có lợi khí như Xích Viêm phi đao, một lát Nhiếp Ly đã chém giết vài chục đầu yêu thú.
Đại quân Phong Tuyết Yêu Thú đã công kích hơn mười lăm canh giờ, phía hắc hừng đông lại đến, bầu trời sáng rực, thành vệ binh từng nhóm thay nhau tác chiến.
Đại quân Yêu thú trăm vạn cấp, đã trừ đi một phần ba.
Sau nhiều lần kịch chiến, xa xa truyền đến một tiếng rống đinh tai nhức óc, Phong Tuyết Yêu Thú đại quân rút cuộc lui lại cách tường thành mấy nghìn mét.
Phong Tuyết Yêu Thú đình chỉ công kích!
Đây quả thực là chuyện trước đây chưa từng có, Thú triều trước kia thường thường đều là đám trước chết, đám sau tiến lên, đến khi chết hết mới thôi.
Nhìn Phong Tuyết Yêu Thú rút lui đám người Diệp Tông, Diệp Tu cũng là hai mặt nhìn nhau, Thú triều vậy là dừng lại rồi hả?
Chẳng lẽ sự việc có quan hệ với tiếng hống kia? Thanh âm vừa rồi rất vang dội, ít nhất là Hắc kim cấp Yêu thú phát ra. Chẳng lẽ những Yêu thú bình thường này, đều nghe Hắc kim cấp Yêu thú đó chỉ huy.
Chợt nghĩ ra điều gì, Diệp Tông rùng mình nói: "Hắc kim cấp Yêu thú kia đã mở ra linh trí!"
Yêu thú mở ra linh trí? Diệp Tu trong nội tâm cả kinh, hắn cũng nghe qua những truyền thuyết kia, trong Yêu thú có một số có trí tuệ siêu quần, mở ra linh trí về sau có thể có được trí tuệ không thua kém nhân loại. Nhưng dưới tình huống bình thường không phải Truyền kỳ cảnh Yêu thú, mới có một chút khả năng tu ra linh trí sao?
Diệp Tông nhìn xa xa, bùi ngùi thở dài: "Những năm này cường giả Quang Huy Chi Thành càng ngày càng ít, tốc độ tiến hóa của đám yêu thú càng lúc càng nhanh. Phụ cận Quang Huy Chi Thành một ít Yêu thú so với trước kia đã cường đại hơn nhiều rồi!"
Thẩm Hồng nghe được khẽ nhếch miệng, sự tình này phát sinh lâu rồi, nếu như một mực ở lại trong Quang Huy Chi Thành sớm muộn cũng diệt tộc, chỉ có Hắc Ám Công Hội, nắm giữ phương pháp mở ra Viễn Cổ pháp trận, đầu nhập vào Hắc Ám Công Hội là cơ hội duy nhất!
Các thế gia gia chủ khác đều thoáng có chút ảm đạm.
Nhưng hiện tại có nhiều hậu bối quật khởi, Quang Huy Chi Thành cũng không phải là không có hy vọng, Diệp Tông nghĩ tới Nhiếp Ly, nghĩ tới Diệp Tử Vân, còn có đám người Tiếu Ngưng Nhi.
Thời đại của bọn hắn đã chậm rãi trôi qua, hiện tại có một đám thiên tài đang phát triển, tương lai thế giới thuộc về những hậu bối này.
Những thế hệ đi trước như bọn hắn chỉ có đem hết toàn lực tạo điều kiện tốt nhất cho hậu bối quật khởi.
Dù sao đi nữa Quang Huy Chi Thành không thể luân hãm trong tay của bọn hắn!
Thừa dịp Thú triều đình chỉ công kích, từng gia tộc lại chuyển rất nhiều Hồng Dầu tới, Luyện Đan Sư hiệp hội cũng đưa tới rất nhiều Minh Trúc được chế tác tốt, cùng với đại lượng Huyết Bạo Ma Bình. Vì đối kháng Thú triều, toàn bộ Quang Huy Chi Thành đều vận chuyển với tốc độ cao.
"Không biết khi nào bọn chúng sẽ phát động công kích tiếp theo!" Nhiếp Ly nghĩ.
"Bọn chúng đang làm gì?" Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Chỉ thấy đại quân Yêu thú cùng đứng lên, từng con Phong Tuyết Yêu Thú hình thể cực lớn từ trong núi xa mang đến từng khối đá lớn, thấy một màn này tất cả mọi người biến sắc.
"Bọn chúng chuẩn bị hướng Quang Huy Chi Thành ném đá!"
"OMG!!!! Xong cmnr!"
Yêu thú trọng thương, lui lại mấy bước, phẫn nộ gào lên, mồm máu mở ra hướng Tiếu Ngưng Nhi cắn.
Lực lượng băng tuyết lập tức làm nhiệt độ chung quanh thấp xuống mấy lần khiến thân thể Tiếu Ngưng Nhi muốn đông cứng lại. Cỗ khí tức khát máu của yêu thú hoàng kim ngũ tinh làm Tiếu Ngưng Nhi cảm thấy áp lực thực lớn.
Tiếu Ngưng Nhi vất vả niệm chú ngữ điều động Linh hồn lực, mấy đạo Lôi Tiễn hình thành quanh người hướng Yêu thú kích bắn tới.
Xoẹt xoẹt!
Ba đạo Lôi Tiễn bắn thủng thân thể yêu thú, lập tức máu tươi tuôn ra, yêu thú thống khổ thét lớn nhưng công kích vẫn không dừng lại, một mực đánh tới Tiếu Ngưng Nhi.
Những Yêu thú này dường như mất hết lý trí, hoàn toàn không để ý sinh tử, tốc độ công kích của Phong Tuyết Cự Tích quá nhanh, Tiếu Ngưng Nhi lách mình né tránh, chỉ nghe bành một tiếng, Phong Tuyết Cự Tích( *cái từ cự tích này mình không biết dịch thế nào, bạn nào biết inbox mình sửa lại, cám ơn nhiều) đụng vào trên người Tiếu Ngưng Nhi, làm bản thân nàng bị trọng thương nặng nề ngã bay ra ngoài.
Phong Tuyết Cự Tích giơ chân trước hướng Nhiếp Ly giẫm xuống.
Không tốt, Nhiếp Ly gặp nguy hiểm!
Tiếu Ngưng Nhi lập tức thúc giục chút Linh hồn lực cuối cùng hóa thành một đạo xiềng xích lôi điện, gắt gao chế trụ chân trước Phong Tuyết Cự Tích.
Tiếu Ngưng Nhi lòng nóng như lửa đốt, nàng đã đã dùng hết toàn bộ lực lượng, thế nhưng đầu Phong Tuyết Cự Tích này quá cường đại căn bản nàng không thể đối kháng, nhưng Nhiếp Ly vẫn còn ngồi xếp bằng như cũ, không biết lúc nào hắn mới có thể khôi phục, nàng đã không chịu nổi, bởi vì Linh hồn lực hao hết, khóe miệng nàng tràn ra một tia máu, nội phủ cũng chịu trọng thương.
"Dù thế nào ta cũng không cho ngươi đụng tới Nhiếp Ly." Tiếu Ngưng Nhi ánh mắt kiên quyết, cưỡng ép thúc giục Linh Hồn Hải, tất cả Linh hồn lực đã tiêu hao hết, chỉ dựa vào ý chí kiên định dốc sức liều mạng duy trì xiềng xích lôi điện.
Nhưng xiềng xích lôi điện lập tức muốn nứt vỡ rồi.
Ngay lúc móng vuốt sắc bén của yêu thú sắp đánh vào người Nhiếp Ly, hắn bỗng nhiên mở mắt,Linh hồn lực lúc này đã toàn bộ được hấp thu làm Linh Hồn Hải hắn khuếch trương gấp rưỡi.
Chất lượng Linh hồn lực đã lột xác, Nhiếp Ly rút cuộc bước chân vào Hoàng kim Nhị tinh cấp bậc.
Nhiếp Ly cảm thụ lực lượng biến hóa Hoàng kim Nhị tinh một lát, trong nội tâm tràn ngập phấn khởi. Không ngờ mình có thể hấp thu hết linh hồn Yêu thú chết đi,hoàn thành tấn cấp.
Nhiếp Ly tay phải khẽ động, Xích Viêm phi đao xuất hiện, phi đao rời khỏi tay oanh một tiếng, đánh vào móng vuốt sắc bén Phong tích cự thú, xuyên thủng đầu cánh tay, tiếp tục xuyên qua ót Phong Tuyết Cự Tích.
Ngao ô o o o!
Phong Tuyết Cự Tích gào thét một tiếng, nặng nề rớt trên mặt đất, máu tươi chảy đầy.
Sau khi Hoàng kim Nhị,Xích Viêm phi đao được Nhiếp Ly thi triển càng thêm thuận buồm xuôi gió, uy lực kinh người, trực tiếp bắn thủng đầu Hoàng kim Ngũ tinh Yêu thú!
Nhiếp Ly tay phải khẽ động, Xích Viêm phi đao bay trở về, nhìn qua Diệp Tử Vân thấy nàng đang cùng hai Hoàng kim Yêu thú kịch chiến nơi tường thành. Nhiếp Ly nhanh chóng dung hợp Hổ Nha Hùng Miêu Yêu Linh, thi triển trọng lực khí tràng, sau đó há mồm phun ra Quang Ám Nguyên Khí Bạo kích bắn đi.
Diệp Tử Vân đang khổ chiến đột nhiên thấy hai Hoàng Kim cấp Yêu thú rơi xuống tường thành, biến hóa làm nàng có chút ngoài ý muốn, nhìn qua thấy Nhiếp Ly liền hiểu được.
Hai đạo quang cầu một đen một trắng ầm ầm nổ tung, muốn trực tiếp đem hai Hoàng Kim cấp Yêu thú giết chết.
Diệp Tử Vân thở dài một hơi, chậm rãi bay xuống, hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy Tiếu Ngưng Nhi trọng thương được Nhiếp Ly bế lên, đang vận dụng Linh hồn lực chữa thương cho Tiếu Ngưng Nhi.
Mặt trời khẽ ló, ánh sáng chiếu lên người Nhiếp Ly cùng Tiếu Ngưng Nhi,chiến trường tràn ngập tử vong lúc này hiện lên hình ảnh vô cùng rực rỡ.
Hình ảnh một đôi tình nhân đang ôm ấp.
Chứng kiến hình ảnh này, Diệp Tử Vân trong nội tâm có chút đau đớn, nàng ngây người ngắm nhìn.
"Ngưng Nhi nàng có thể vì ngươi liều lĩnh, nàng thích ngươi như vậy, mà giữa ta và ngươi không có cảm tình khắc cốt minh tâm như vậy, ta có tư cách gì cướp ngươi từ trong tay Ngưng Nhi." Diệp Tử Vân hốc mắt ẩm ướt, nàng cảm giác được lòng của mình đang bị xé rách, rất lâu sau đó, nàng lén lút xóa đi hai hàng lệ trong mắt, "Nhiếp Ly, từ nay về sau, chúng ta tốt nhất là làm bằng hữu a. Ngươi và Ngưng Nhi, đều là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi phải đối xử Ngưng Nhi cho tốt."
Diệp Tử Vân khe khẽ nói, nhìn Nhiếp Ly cùng Tiếu Ngưng Nhi, lại nghĩ tới chính mình cô đơn chiếc bóng, có lẽ cuộc đời mình nhất định sẽ cô độc. Nàng là nữ nhi Thành chủ, từ nhỏ mang theo trách nhiệm rất nhiều, nàng muốn dùng sinh mệnh thủ hộ Quang Huy Chi Thành, đã định trước nàng không có khả năng đem một người yêu hết lòng được như Ngưng nhi.
Thời khắc này nàng quyết định đem cảm tình của mình đối với Nhiếp Ly giấu thật sâu ở đáy lòng, thế nhưng là không biết vì sao, lòng của nàng luôn có cảm giác quặn đau.
Nhiếp Ly đem Linh hồn lực rót vào trong cơ thể Ngưng Nhi, chậm rãi ôn nhuận kinh mạch bị tổn thương, sau một lát, Ngưng Nhi ưm một tiếng tỉnh lại, khó khăn mở to mắt.
"Nhiếp Ly, ngươi không sao là tốt rồi..." Tiếu Ngưng Nhi sắc mặt tái nhợt, thở ra một hơi, có chút vô lực cười cười nói.
Giờ phút này hơi thở nàng mong manh, gương mặt xinh đẹp đã có một tia huyết sắc khá tốt, chẳng qua chỉ là Linh hồn lực hao hết, chưa nguy hiểm đến sinh mệnh.
"Khoan hãy nói chuyện, Linh hồn lực ngươi tiêu hao quá nhiều, không thể tiếp tục chiến đấu, để cho Tử Vân đưa ngươi trở về, các ngươi quay về Phủ thành chủ trước khôi phục tốt rồi hãy nói." Nhiếp Ly nói ra, chứng kiến bộ dạng này của Ngưng Nhi, Nhiếp Ly không khỏi có chút đau lòng, Ngưng Nhi vì hắn dùng hết toàn lực, thế nhưng hắn lại không làm được mong muốn của Ngưng Nhi, kiếp trước thiếu nợ không có trả hết, kiếp này lại thiếu thêm rất nhiều, nội tâm Nhiếp Ly tràn đầy áy náy, hắn hướng tới Diệp Tử Vân.
"Ngưng Nhi giao cho ta đi." Diệp Tử Vân nói ra, đỡ lấy Tiếu Ngưng Nhi từ trong tay Nhiếp Ly, nàng cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Ly.
"Ta..." Nhiếp Ly nhìn biểu tình Diệp Tử Vân, đang muốn nói lời cảm tạ, vừa rồi Diệp Tử Vân cũng quên mình ngăn trở hai cái Hoàng Kim cấp Yêu thú.
"Có chuyện gì sau này hãy nói, Ngưng Nhi không thích hợp ở lại chỗ này, ta mang nàng trở về trước." Không đợi Nhiếp Ly kịp nói, Diệp Tử Vân liền trực tiếp cắt ngang, dắt díu lấy Tiếu Ngưng Nhi hướng phủ Thành chủ lao đi.
Nhiếp Ly giật mình, hắn cảm thấy thần sắc có chút kỳ quái Diệp Tử Vân, nhưng đến cùng làm xảy ra chuyện gì, Nhiếp Ly cũng không biết. Nhưng sự tình quan trọng bây giờ là chiến đấu với Yêu thú, không phải lúc để suy nghĩ những chuyện này, Xích Viêm phi đao trong tay Nhiếp Ly liên tục phóng ra, phốc phốc phốc, từng con Yêu thú một bị Nhiếp Ly diệt sát.
Phía xa thân ảnh Diệp Tử Vân cùng Ngưng Nhi đang dần biến mất.
Tu vi đạt đến Hoàng kim Nhị tinh vượt cấp khiêu chiến Hoàng kim Ngũ tinh Yêu thú hoàn toàn không có vấn đề, huống chi có lợi khí như Xích Viêm phi đao, một lát Nhiếp Ly đã chém giết vài chục đầu yêu thú.
Đại quân Phong Tuyết Yêu Thú đã công kích hơn mười lăm canh giờ, phía hắc hừng đông lại đến, bầu trời sáng rực, thành vệ binh từng nhóm thay nhau tác chiến.
Đại quân Yêu thú trăm vạn cấp, đã trừ đi một phần ba.
Sau nhiều lần kịch chiến, xa xa truyền đến một tiếng rống đinh tai nhức óc, Phong Tuyết Yêu Thú đại quân rút cuộc lui lại cách tường thành mấy nghìn mét.
Phong Tuyết Yêu Thú đình chỉ công kích!
Đây quả thực là chuyện trước đây chưa từng có, Thú triều trước kia thường thường đều là đám trước chết, đám sau tiến lên, đến khi chết hết mới thôi.
Nhìn Phong Tuyết Yêu Thú rút lui đám người Diệp Tông, Diệp Tu cũng là hai mặt nhìn nhau, Thú triều vậy là dừng lại rồi hả?
Chẳng lẽ sự việc có quan hệ với tiếng hống kia? Thanh âm vừa rồi rất vang dội, ít nhất là Hắc kim cấp Yêu thú phát ra. Chẳng lẽ những Yêu thú bình thường này, đều nghe Hắc kim cấp Yêu thú đó chỉ huy.
Chợt nghĩ ra điều gì, Diệp Tông rùng mình nói: "Hắc kim cấp Yêu thú kia đã mở ra linh trí!"
Yêu thú mở ra linh trí? Diệp Tu trong nội tâm cả kinh, hắn cũng nghe qua những truyền thuyết kia, trong Yêu thú có một số có trí tuệ siêu quần, mở ra linh trí về sau có thể có được trí tuệ không thua kém nhân loại. Nhưng dưới tình huống bình thường không phải Truyền kỳ cảnh Yêu thú, mới có một chút khả năng tu ra linh trí sao?
Diệp Tông nhìn xa xa, bùi ngùi thở dài: "Những năm này cường giả Quang Huy Chi Thành càng ngày càng ít, tốc độ tiến hóa của đám yêu thú càng lúc càng nhanh. Phụ cận Quang Huy Chi Thành một ít Yêu thú so với trước kia đã cường đại hơn nhiều rồi!"
Thẩm Hồng nghe được khẽ nhếch miệng, sự tình này phát sinh lâu rồi, nếu như một mực ở lại trong Quang Huy Chi Thành sớm muộn cũng diệt tộc, chỉ có Hắc Ám Công Hội, nắm giữ phương pháp mở ra Viễn Cổ pháp trận, đầu nhập vào Hắc Ám Công Hội là cơ hội duy nhất!
Các thế gia gia chủ khác đều thoáng có chút ảm đạm.
Nhưng hiện tại có nhiều hậu bối quật khởi, Quang Huy Chi Thành cũng không phải là không có hy vọng, Diệp Tông nghĩ tới Nhiếp Ly, nghĩ tới Diệp Tử Vân, còn có đám người Tiếu Ngưng Nhi.
Thời đại của bọn hắn đã chậm rãi trôi qua, hiện tại có một đám thiên tài đang phát triển, tương lai thế giới thuộc về những hậu bối này.
Những thế hệ đi trước như bọn hắn chỉ có đem hết toàn lực tạo điều kiện tốt nhất cho hậu bối quật khởi.
Dù sao đi nữa Quang Huy Chi Thành không thể luân hãm trong tay của bọn hắn!
Thừa dịp Thú triều đình chỉ công kích, từng gia tộc lại chuyển rất nhiều Hồng Dầu tới, Luyện Đan Sư hiệp hội cũng đưa tới rất nhiều Minh Trúc được chế tác tốt, cùng với đại lượng Huyết Bạo Ma Bình. Vì đối kháng Thú triều, toàn bộ Quang Huy Chi Thành đều vận chuyển với tốc độ cao.
"Không biết khi nào bọn chúng sẽ phát động công kích tiếp theo!" Nhiếp Ly nghĩ.
"Bọn chúng đang làm gì?" Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Chỉ thấy đại quân Yêu thú cùng đứng lên, từng con Phong Tuyết Yêu Thú hình thể cực lớn từ trong núi xa mang đến từng khối đá lớn, thấy một màn này tất cả mọi người biến sắc.
"Bọn chúng chuẩn bị hướng Quang Huy Chi Thành ném đá!"
"OMG!!!! Xong cmnr!"
Bình luận facebook