• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Yêu thần ký (2 Viewers)

  • Chương 290

Cố Bối cùng Lục Phiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhiếp Ly xoay người đi.

Cố Bối trong nội tâm liền cảm thấy đáng tiếc, Nhiếp Ly người này quả thực là tên đầu gỗ, Long Vũ Âm đã nói bất kể điều kiện là gì, cũng đều sẽ đáp ứng, thế nhưng Nhiếp Ly rõ ràng chỉ bảo Long Vũ Âm cách xa một chút, thật sự là quá không biết thương hương tiếc ngọc rồi. Đổi lại là hắn, đối với mỹ nữ như Long Vũ Âm, chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hộ để kiếm chút tiện nghi rồi.

Bất quá, không biết vì lý do gì, hắn vẫn rất bội phục Nhiếp Ly.

Sau khi 3 người Nhiếp Ly rời đi, tin tức Nhiếp Ly đánh bại Long Vũ Âm, lập tức lan truyền đi nhanh chóng, hắn không thể nghi ngờ sẽ trở thành thiên tài chói mắt, được chú ý nhất hiện tại.

Biệt viện Long Vũ Âm.

Hồ Dũng ở chỗ này chờ thật lâu, cũng không thấy Long Vũ Âm, khiến nội tâm hắn cực kỳ khó chịu.

Long Vũ Âm tuy đã từng đem hắn hung hăng đánh bại, khiến hắn mất sạch tôn nghiêm của nam nhân. Nhưng kể từ sau lần đó, hắn mỗi mỗi đêm đều nằm mơ thấy Long Vũ Âm. Hắn rất thích xem Long Vũ Âm mỗi ngày sẽ mặc trang phục nào, thích xem bóng lưng động lòng người kia.

Thậm chí dù Long Vũ Âm có nổi giận với hắn, thì hắn vẫn vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn cảm thấy, Long Vũ Âm lúc nổi giận, cũng vô cùng xinh đẹp như.

Nhưng nữ thần trong lòng hắn, vị hôn thê của hắn, cư nhiên bị một tiểu tử không chút danh tiếng khi nhục!

Điều đó không khác gì tát và mạt hắn một cái, khiên hắn muốn nhẫn cũng không nhẫn được!

Hắn muốn đem tiểu tử kia hung hăng xé xác, để giải mối hận trong lòng của hắn!

Long Vũ Âm trở lại biệt viện của mình, trên người vẫn còn dính đầy tro bụi, dáng vẻ phi thường chật vật, trên gương mặt vẫn còn vẻ thất hồn lạc phách.

Bên tai nàng hiện tai vẫn còn văng vẳng câu nói của Nhiếp Ly: "Về sau cách xa ta một chút, càng xa càng tốt!". Từ nhỏ đến lớn. Đây là lần đầu tiên có người nói những lời như vậy với nàng, lần đầu tiên có người tỏ ra ghét nàng, lần đầu tiên có người khi nhục nàng!

Thế nhưng, trong nội tâm Long Vũ Âm không biết vì sao lại xuất hiện 1 loại cảm xúc phức tạp.

Bổng nhiên xuất hiện 1 thiếu niên cùng tuổi, bằng thực lực bản thân trực tiếp đánh bại nàng. Vậy mà khiến nàng trong nội tâm vẫn không sinh ra 1 tia chán gét, ngược lại càng muốn tìm hiểu xem hắn đến tột cùng là hạng người gì. Nàng muốn chính mình phải trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức khiến Nhiếp Ly có thể chân chính coi nàng thành đối thủ!

Tuy nhiên, chính hắn đã bảo nàng tránh đi càng xa càng tốt, nàng như thế nào lại không biết xấu hỗ chủ động tiếp cận tìm hiểu, như vậy khác nào tự rước lấy nhục nhả?

Điều này khiến nội tâm Long Vũ Âm tràn đầy mâu thuẫn.

Chứng kiến Long Vũ Âm đi tới, tuy vẫn vẻ còn mệt mỏi, nhưng gương mặt vẫn đẹp động lòng người. Làm cho nội tâm Hồ Dũng không khỏi nóng thêm vài phần, hắn đi nhanh đến nói: "Âm nhi, ngươi đã trở về? Thương thế của ngươi như thế nào, ta từ nhà cầm đem ra không ít thuốc trị thương cho ngươi!"

Nhìn thấy Hồ Dũng, trên mặt Long Vũ Âm liền hiên lên thần sắc chán ghét nói: "Hồ Dũng, từ này về sau, cấm ngươi không được phép tới chỗ của ta, nếu như có lần sau. Đừng trách ta đem ngươi ném ra ngoài!"

"Âm nhi, ngươi đừng như vậy." Hồ Dũng nhìn thấy bộ dạng có chút thất hồn lạc phách của Long Vũ Âm, liền ân cần hỏi thăm: "Âm nhi, chứng kiến bộ dáng này của ngươi, khiến ta rất đau lòng, ngươi trước tiên cứ mau chóng xoa thuốc trị thương đi! Còn tên Nhiếp Ly kia cứ giao cho ta xử lý là được, ta nhất định sẽ thay ngươi trừng trị hắn! Trước khi hắn theo Thánh Linh tiên cảnh lúc đi ra. Ta vốn là muốn giáo huấn hắn một chút, không nghĩ rằng lại bị 2 lão đầu lĩnh Nam Môn Thiên Hải cùng Hoàng Vũ can thiệp, nhưng mà ngươi yên tâm, lần này Nhiếp Ly đừng mong chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"

Nghe được lời Hồ Dũng nói, Long Vũ Âm lập tức sửng sốt. Hồ Dũng đã dẫn người đi tìm Nhiếp Ly rồi sao? Long Vũ Âm căm tức nhìn Hồ Dũng: "Ai cho phép ngươi đi tìm Nhiếp Ly? Ngươi có nói là ta phái ngươi đi hay không?"

"Ta đương nhiên là không nói ngươi phái ta đi." Hồ Dũng vội vàng lắc đầu nói.

Website truyện convert T.r.u.y.ệ.n.C.v(.)c.o.m

"Hồ Dũng ngươi ngoại trừ việc chỉ biết sử dụng lực lượng của gia tộc ra, thì ngươi không khác gì một tên phế vật cả, ta cùng Nhiếp Ly đường đường chánh chánh đọ sức với nhau, ta Long Vũ Âm thua thì thua, không có gì để nói. Còn ngươi, nếu có gan thì chính mình đi tìm Nhiếp Ly đánh một trận, nếu như ngươi thắng được Nhiếp Ly, ta Long Vũ Âm liền phục ngươi! Nhưng biểu hiện của ngươi, không khác gì một tên nhu nhược! Về sau cánh xa ta ra một chút, đừng để cho ta gặp lại ngươi, nếu còn để cho ta nhìn thấy ngươi, ta liền đem ngươi phế bỏ!" Long Vũ Âm lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồ Dũng nói ra.

"Âm nhi, ta..." Hồ Dũng còn muốn nói gì.

"Hồ Dũng, ngươi còn không mau cút cho ta!" Long Vũ Âm lớn tiếng chửi bới nói.

"Ngươi..." Hồ Dũng rốt cục nhịn không được, "Long Vũ Âm, ngươi cho rằng ngươi rất đáng giá sao? Ngươi chẳng qua chỉ là 1 trong 7 người thừa kế của Long Ấn Thế Gia mà thôi, cùng ta kết hôn, ngươi mới có tư cách thành người thừa kế hợp pháp thứ nhất! Đừng cho thể diện mà không cần!"

"Cút!" Long Vũ Âm một cước đá vào eo Hồ Dũng, đem Hồ Dũng đạp bay ra ngoài.

Hồ Dũng liền kêu thảm thiết một tiếng, một cước này của Long Vũ Âm quả thực muốn đem eo của hắn đều đá gảy rồi, su khi bò dậy liền hắn chật vật chạy ra ngoài.

Long Vũ Âm thu hồi ánh mắt, nguyên lai sau khi Nhiếp Ly rời khỏi Thánh Linh tiên cảnh, Hồ Dũng liền dẫn người đi tìm Nhiếp Ly gây sự, đoán chừng Nhiếp Ly nhất định sẽ nghĩ lầm Hồ Dũng chính là do nàng phái tới. Hành vi của Hồ Dũng lại để cho nàng phải gánh tội, nghĩ tới điều này khiến nội tâm nàng phiền não không thôi, nhưng mà Long Vũ Âm cũng không có ý định tìm Nhiếp Ly giải thích.

Chỉ có kẻ yếu mới phải dùng ngôn ngữ giải thích!

Hôm nay, bại trong tay Nhiếp Ly khiến nội tâm nàng bổng trở nên ảm đạm. Trước khi tranh đoạt Thánh Linh Thiên Bảng, Long Vũ Âm đối với thực lực bản thân có niềm tin tuyệt đối, thế nhưng hôm nay, nàng không chỉ thua, mà còn là thua rất triệt để.

Sức mạnh thân thể là thứ mà Long Vũ Âm vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, Nhưng hôm nay chính diện đối mặt, vẫn như cũ chuốc lấy thất bại.

Long Vũ Âm rất muốn triệt triệt để khóc lớn một tiếng, nàng cả đời hiếu thắng, cho rằng không bạn bè đồng lứa tuổi nào có thể vượt qua nàng được, nhưng mà hôm nay, nàng lại hoàn toàn thua ở trong tay Nhiếp Ly, khiến niềm kiêu ngạo bấy lâu nay của nàng, tất cả đều bị Nhiếp Ly dẫm nát dưới chân.

Giờ phút này, nàng nước mắt đầy tràn hốc mắt. Nàng cảm thấy mình như 1 con thú hoang bị thương, tại biệt viện của mình, lẻ loi trơ trọi ngồi liếm láp miệng vết thương vậy.

Nghĩ đến việc dùng đủ loại thủ đoạn giao thủ cùng Nhiếp Ly, cắn chặc hàm răng, nàng không muốn cứ như vậy nhận thua.

Ngay tại lúc nàng chuẩn bị tiến vào gian phòng nghĩ ngơi, một thân ảnh từ trong biệt viện bước ra, người này tướng mạo so với nàng không chút thua kém, cả người đều mang một tia thiên không linh khí, tựa như tiên tử lạc lối giữa chốn ngân gian, nàng chính là Ứng Nguyệt Như, nhìn thấy Long Vũ Âm, khóe miệng nàng liền toát ra nụ cười nhẹ.

Nhìn thấy Ứng Nguyệt Như, Long Vũ Âm lập tức lau khô nước mắt trên mặt, thần sắc trở nên lạnh lùng, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Sư muội, chúng ta đã lâu không gặp." Ứng Nguyệt Như ánh mắt ôn hòa, khẽ mĩm cười nói.

"Yêu nữ, ngươi hại chết sư phó, còn có mặt mũi đến đây, nếu không phải sư phó có di huấn, ta đã sớm ra tay giết ngươi rồi!" Long Vũ Âm mặt như phủ băng địa trừng mắt nhìn Ứng Nguyệt Như, trên người sát khí tỏa ra, tuy nhiên nàng minh bạch, trước mắt nàng vẫn không phải đối thủ Ứng Nguyệt Như.

"Ta đã nói rồi, sư phó không phải ta hại chết, người là vì Thiên Mệnh đã đến, nên mới mượn tay của ta để kết thúc số mệnh của mình." Ứng Nguyệt Như chậm rãi nói ra, "Sư phó lão nhân gia nhận được thân truyền của Vô Tướng tổ sư, tuy nhiên tu vi chỉ là Thiên Chuyển cảnh giới, nhưng bên trong Vũ Thần Tông địa vị cao cả, tính toán theo công thức thiên cơ, dự định Vũ Thần Tông chưởng giáo tông chủ. Thân phận của người, đã chú định người nhất định sẽ chết!"

"Yêu nữ, mặc kệ ngươi giãi thích thế nào, ta quyết không tin những gì người nói!" Long Vũ Âm tức giận nhìn Ứng Nguyệt Như.

Nhìn bộ dáng của Long Vũ Âm, Ứng Nguyệt Như lắc đầu thở dài một cái, nói: "Âm nhi, bên trong Vũ Thần Tông, ngươi cùng ta quan hệ thân thiết nhất. Ngươi tính cách mạnh mẽ, tương lai khó khăn trùng trùng, có nhiều thứ chờ ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng đã không còn, đến lúc đó có muốn lấy lại cũng không được. Ngươi tội tình gì phải cố chấp như vậy?"

"Ứng Nguyệt Như, ngươi đang nguyền rủa ta?" Long Vũ Âm lạnh lùng nhìn Ứng Nguyệt Như.

"Đây không phải nguyền rủa, mà là Thiên Mệnh." Ứng Nguyệt Như lắc đầu nói, "Thế gian người có thể cải mệnh, thật sự quá ít..." Ứng Nguyệt Như bỗng nhiên nghĩ tới một người, khóe miệng khẽ nở 1 nụ cười, không biết người kia có thể thành công hay không.

"Ngươi từ sư phó đã học được Thiên Diễn thuật?" Long Vũ Âm sắc mặt đại biến, nàng thanh âm có chút dừng lại, "Ngươi sẽ chết!"

Đúng vậy, là người thì ai cũng sẽ chết!" Ứng Nguyệt Như ý vị thâm trường nói: " từ sau khi học được Thiên Diễn thuật, ta mới hiểu được nổi khổ tâm của sư phó! Vô Tướng tổ sư có nói, Thượng Thiện Nhược Thủy, Thủy Lợi Vạn Vật Nhi Bất Tranh, ta trước kia không hiểu, nhưng từ khi học được Thiên Diễn thuật mới hiểu được. Tất cả tạo hóa, kỳ thật cũng chỉ là vô căn cứ, từ cổ chí kim chẳng qua cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, chỉ có người có thể đánh vỡ sự vô căn cứ đó, mới có thể làm cho mọi thứ trở nên chân thật."

"Ngươi đang nói gì vậy?" Long Vũ Âm khẽ cau mày, người học được Thiên Diễn thuật, mỗi lần nói chuyện đều khó hiểu như thế này ư?

"Sẽ có người thay ta hướng ngươi giải thích tất cả, ta phải đi rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt! Nhiều khi bề ngoài kiên cường, cũng không che giấu được nội tâm yếu ớt. Tranh giành đã qua, thì phải làm thế nào đây?" Ứng Nguyệt Như cười nhạt một tiếng, chậm rãi rời đi.

Long Vũ Âm tuy căm hận Ứng Nguyệt Như, nhưng nghe đến Ứng Nguyệt Như nói học được Thiên Diễn thuật, nàng đối Ứng Nguyệt Như, niềm căn hậm dường như cũng không còn, bởi vì sự sống chết của Ứng Nguyệt Như, đã bị nàng nắm trong tay. Chỉ là nàng đem tin tức Ứng Nguyệt Như học được Thiên Diễn thuật nói cho người khác biết, Ứng Nguyệt Như nhất định sẽ chết!

Thế nhưng, Ứng Nguyệt Như vẫn như cũ nói ra, điều này chứng tỏ, ít nhất nội tâm Ứng Nguyệt Như hoàn toàn không sợ.

Sư phó chết, chẳn lẽ thật như lời Ứng Nguyệt Như nói, còn có nội tình khác?

Long Vũ Âm đưa mắt nhìn Ứng Nguyệt Như đến lúc ly khai khỏi biệt viện, mới thu hồi ánh mắt lại, tuy nàng tạm thời sẽ không đem tin tức Ứng Nguyệt Như học được Thiên Diễn thuật nói cho ngoại nhân, Nhưng muốn nàng tha thứ Ứng Nguyệt Như là chuyện không thể nào.

Về tới gian phòng của mình, Long Vũ Âm đem thuốc trị thương bôi lên vết thương, toàn thân không khỏi cảm thấy đau nhức, nàng khắp người đều là vết thương, cùng với bóng lưng hờ hững rời đi của Nhiếp Ly, điều này làm cho Long Vũ Âm không khỏi nổi lên thần sắc chán ghét. Nhiếp Ly hoàn toàn xem nàng như một hạt bụi!

Thế nhưng, càng có người xem thường nàng, nàng càng muốn hướng đối phương chứng minh bản thân.

Long Vũ Âm tay phải nắm chặt chăn mền, nội tâm tràn ngập sự không cam lòng, ngày nào đó, ta sẽ càng trở nên mạnh hơn nữa, sẽ không lại bị ngươi xem thường!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom