Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386
Kiếp trước ở trong Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly sớm đã nghiên cứu thấu triệt Thiên Tỏa Minh Văn Trận này.
Từng đạo giăng đầy Minh văn được dựng lại trong đầu Nhiếp Ly. Trên cơ bản, chỗ nào có giấu giếm cạm bẫy, chỗ nào an toàn, hắn đều nhìn thấy tận mắt. Còn vừa rồi nói cho Vô Nhai Tử biết, đi nhầm một bước thì sẽ phát động Thiên Tỏa Minh Văn, thuần túy là gạt người.
Vô Nhai Tử mơ mơ màng màng, đoán chừng hắn đã bị Nhiếp Ly dọa sợ.
Đi nhầm một bước là bị Thiên Tỏa Minh Văn lấy mạng, hắn như thế nào dám động?
Nhiếp Ly đứng trước bảo rương thứ 3, chỗ này ở trong Thiên Tỏa Minh Văn Trận có vị trí rất trọng yếu, xung quanh hiện đầy dày đặc cạm bẫy, phòng hộ nghiêm mật nhất.
Cho nên trong bảo rương này, rất có thể ẩn giấu bảo vật cực kỳ kinh người!
Nhiếp Ly cúi đầu xem xét, thấy trên đó giăng đầy từng đạo thần bí Minh văn, cách mở rương khác hẳn Tiêu Ngữ và Vô Nhai Tử, hơn nữa, ở phía ngoài còn bố trí một cái Minh Văn Tỏa. Người bình thường nếu như không mở Minh Văn Tỏa trước, thì sẽ kích hoạt cạm bẫy!
Nhiếp Ly viết Minh văn, từng đạo rơi trên bảo rương, chỉ thấy từng điểm từng điểm Minh Văn Tỏa bị mở ra.
Tiêu Ngữ cùng Vô Nhai Tử xem mà ngẩn ngơ, nếu đổi lại là bọn hắn, khẳng định không cách nào mở ra cái Minh Văn Tỏa phức tạp như vậy.
Xoạch một tiếng, Minh Văn Tỏa hoàn toàn mở.
Nhiếp Ly cúi người xuống, chậm rãi mở ra bảo rương, lập tức, ánh sáng tỏa ra đẹp đẽ, rực rỡ đến chói mắt.
Thiên Đạo Chi Lực sôi trào mãnh liệt, lập tức tràn ngập toàn bộ thiên điện.
Cảm giác được cỗ lực lượng mênh mông này, Vô Nhai Tử mắt chữ A miệng chữ O, đến tột cùng là bảo vật gì, rõ ràng có được Thiên Đạo Chi Lực hào hùng như vậy?
Nhiếp Ly cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một khối ngọc giản nằm yên trong rương, trên đó điêu khắc một ít thần bí yêu thú, xem như phong cách cổ xưa đơn giản nhưng lại hào hùng.
Nhìn khối ngọc giản cổ, Nhiếp Ly hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức trong đôi mắt lướt qua một tia động dung.
Không nghĩ tới ở đây lại phát hiện ra món bảo vật này!
Truyền thuyết trên thế giới này, có mười khối Tích Tà Ngọc Giản, mười khối Tích Tà Ngọc Giản này tán lạc khắp nơi. Ngẫu nhiên có người tìm được một khối, sẽ dẫn phát tranh đoạt kịch liệt. Tích Tà Ngọc Giản do Thủy tổ của nhân tộc chế tạo, mỗi một Tích Tà Ngọc Giản ẩn giấu ba vạn sáu ngàn loại Minh văn nguyền rủa. Tất cả đều có tác dụng khác nhau.
Đa số Minh văn nguyền rủa đều dùng để áp chế Yêu Tộc. Có Tích Tà Ngọc Giản trong tay, một khi Nhiếp Ly thúc giục, Yêu Tộc sẽ bị áp chế, thực lực ít nhất suy yếu ba thành trở lên. Hơn nữa, nếu Nhiếp Ly đem Minh văn nguyền rủa trong Ngọc Giản đánh vào trong cơ thể Yêu Tộc, liền có thể áp chế Yêu Tộc huyết mạch.
Ngoài ra, Tích Tà Ngọc Giản còn có rắt nhiều tác dụng khác, nhưng bảo vật cấp độ này, dù là một ít thượng cổ đin tịch, cũng không ghi chép đầy đủ.
Vật này không tầm thường!
Nhiếp Ly tay phải khẽ động, đem Tích Tà Ngọc Giản thu vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ. Lấy được khối Ngọc Giản này, coi như là bị Vô Nhai Tử giết chết. Cũng đáng!
Vô Nhai Tử vội vàng hô: "Uy uy uy, ta còn không phát hiện ngươi đến cùng đã tìm được bảo vật gì, sao ngươi lại cất nhanh như thế?"
Nhiếp Ly liền nhìn cũng không cho hắn nhìn a!
Vừa rồi nhìn thấy Thiên Đạo Chi Lực bành trướng mãnh liệt như thế, chứng minh Nhiếp Ly tìm được món bảo vật tuyệt đối vô giá, Nhiếp Ly thoáng cái liền thu lại, hắn căn bản không thấy rõ cái gì cả!
"Bất quá chỉ là một kiện đồ thông thường, không nhìn cũng được!" Nhiếp Ly khoát tay áo nói.
Vô Nhai Tử méo mặt, Nhiếp Ly cũng thực không có nhân tính rồi. Tuy nhiên, mặc kệ Nhiếp Ly bắt được vật gì, cuối cùng đều là của hắn. Ngẫm nghĩ như vậy, hắn dìm tính hiếu kỳ xuống, nói: "Kế tiếp, ta có thể đi mở cái thứ tư rồi hả?"
"Ừ, nghe ta. Bên trái ba, tiến lên sáu..." Nhiếp Ly bắt đầu chỉ huy Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử đi tới trước bảo rương thứ tư, cúi đầu mở ra.
Vèo!
Một Kim Sắc Khôi Lỗi chui ra, hướng Vô Nhai Tử đánh tới.
Vô Nhai Tử đánh một quyền vào Kim Sắc Khôi Lỗi kia, oanh một tiếng. Kim Sắc Khôi Lỗi bị Vô Nhai Tử đánh cho nát bấy.
Lại là một Kim Sắc Khôi Lỗi!
Ngoài ra, trong rương rỗng tuếch, không có bảo bối gì cả.
Vô Nhai Tử sắp khóc đến nơi rồi. Vì sao lại như vậy??? Dựa vào cái gì mà Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ mở bảo rương, tất cả đều là bảo vật cực kỳ kinh người, mà những cái của hắn, tất cả đều cất giấu bù nhìn?
"Chắc chắn ngươi cố ý!" Vô Nhai Tử ai oán nhìn Nhiếp Ly, phiền muộn nói.
"Vô Nhai Tử, ngươi tưởng ta chơi xấu ư? Hơn hai mươi cái bảo rương đều chưa mở ra, ta làm sao biết bên trong rốt cuộc là bù nhìn hay là bảo vật? Đã nói mỗi người mở một cái, tất cả dựa vào vận khí! Mặt khác, Minh Văn Tỏa bảo rương vừa nãy, coi như là giao cho ngươi, ngươi cũng mở không được!"
Tiêu Ngữ trong nội tâm không khỏi có vài phần buồn cười, nàng cũng đã nhìn ra, Nhiếp Ly là cố ý đùa nghịch Vô Nhai Tử đấy! Nếu không nàng cùng Nhiếp Ly sẽ không mở ra toàn bảo vật, còn Vô Nhai Tử, hết lần này tới lần khác mở hai cái bảo rương đều là bù nhìn.
"Được rồi được rồi, ta không tranh với ngươi!" Vô Nhai Tử không khỏi lầm bầm một tiếng, trong nội tâm hận hận suy nghĩ, lấy được bảo vật, cùng lắm thì để cho các ngươi cầm trước, sau đó ta lại thu hồi tất cả.
Vô Nhai Tử cũng không biết, Nhiếp Ly lấy được bảo vật, trực tiếp nhét vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, chẳng may bị giết chết, Vô Nhai Tử cũng không đoạt lại được.
Nhiếp Ly biết rõ tính toán trong lòng Vô Nhai Tử, mới một lần hai lượt đùa nghịch với hắn. Nếu như không phải ôm ý nghĩ giết Nhiếp Ly khi ra khỏi đây, với tính cách của Vô Nhai Tử, chỉ sợ sớm đã nổi đóa, dễ gì trơ mắt nhìn từng kiện bảo vật lọt vào trong túi của Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ?
Tiêu Ngữ lại mở một cái bảo rương, bên trong đúng là một bộ Thất Phẩm bảo khí chiến giáp. Một bộ Thất Phẩm bảo khí chiến giáp, giá trị ít nhất trăm vạn Linh Thạch a!
Vô Nhai Tử thấy thế, nội tâm run run, trông mà thèm không ngớt!
"Cứ lấy đi, để cho các ngươi cầm đủ, sau khi ra khỏi Hư Ảnh Thần Cung,tất cả đều là của ta!" Vô Nhai Tử thống hận nghĩ, tâm tư đố kị mới nhỏ lại một điểm.
Nhiếp Ly mở cái thứ năm bảo rương, là một kiện Thất Phẩm bảo khí trường kiếm, cũng là có giá trị không nhỏ, bất quá đã có Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, Thất Phẩm bảo khí trường kiếm này cũng không có tác dụng lắm, bất quá cũng là có vẫn còn hơn không a.
Mắt Vô Nhai Tử trợn ngược, muốn rơi ra ngoài, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Ly đem Thất Phẩm bảo khí trường kiếm thu vào. Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ly, hắn đi tới trước cái bảo rương thứ bảy, mở ra, lại là một con rối!
Vô Nhai Tử tiện tay, trực tiếp đem cái Kim Sắc Khôi Lỗi kia nổ nát. Lúc này đây hắn liền tỏ ra bình tĩnh rất nhiều.
"Vận khí của Nhai Tử huynh thật sự không tốt nha, mở ba cái liên tiếp đều là khôi lỗi." Nhiếp Ly lắc đầu, thở dài.
Vô Nhai Tử nghe xong lời này, lông mi run rẩy, nếu không có tính toán khác, chỉ sợ hắn đã sớm nhảy ra làm thịt Nhiếp Ly. Vậy mà Nhiếp Ly còn ở đó mà mèo khóc chuột!
Từng đạo giăng đầy Minh văn được dựng lại trong đầu Nhiếp Ly. Trên cơ bản, chỗ nào có giấu giếm cạm bẫy, chỗ nào an toàn, hắn đều nhìn thấy tận mắt. Còn vừa rồi nói cho Vô Nhai Tử biết, đi nhầm một bước thì sẽ phát động Thiên Tỏa Minh Văn, thuần túy là gạt người.
Vô Nhai Tử mơ mơ màng màng, đoán chừng hắn đã bị Nhiếp Ly dọa sợ.
Đi nhầm một bước là bị Thiên Tỏa Minh Văn lấy mạng, hắn như thế nào dám động?
Nhiếp Ly đứng trước bảo rương thứ 3, chỗ này ở trong Thiên Tỏa Minh Văn Trận có vị trí rất trọng yếu, xung quanh hiện đầy dày đặc cạm bẫy, phòng hộ nghiêm mật nhất.
Cho nên trong bảo rương này, rất có thể ẩn giấu bảo vật cực kỳ kinh người!
Nhiếp Ly cúi đầu xem xét, thấy trên đó giăng đầy từng đạo thần bí Minh văn, cách mở rương khác hẳn Tiêu Ngữ và Vô Nhai Tử, hơn nữa, ở phía ngoài còn bố trí một cái Minh Văn Tỏa. Người bình thường nếu như không mở Minh Văn Tỏa trước, thì sẽ kích hoạt cạm bẫy!
Nhiếp Ly viết Minh văn, từng đạo rơi trên bảo rương, chỉ thấy từng điểm từng điểm Minh Văn Tỏa bị mở ra.
Tiêu Ngữ cùng Vô Nhai Tử xem mà ngẩn ngơ, nếu đổi lại là bọn hắn, khẳng định không cách nào mở ra cái Minh Văn Tỏa phức tạp như vậy.
Xoạch một tiếng, Minh Văn Tỏa hoàn toàn mở.
Nhiếp Ly cúi người xuống, chậm rãi mở ra bảo rương, lập tức, ánh sáng tỏa ra đẹp đẽ, rực rỡ đến chói mắt.
Thiên Đạo Chi Lực sôi trào mãnh liệt, lập tức tràn ngập toàn bộ thiên điện.
Cảm giác được cỗ lực lượng mênh mông này, Vô Nhai Tử mắt chữ A miệng chữ O, đến tột cùng là bảo vật gì, rõ ràng có được Thiên Đạo Chi Lực hào hùng như vậy?
Nhiếp Ly cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một khối ngọc giản nằm yên trong rương, trên đó điêu khắc một ít thần bí yêu thú, xem như phong cách cổ xưa đơn giản nhưng lại hào hùng.
Nhìn khối ngọc giản cổ, Nhiếp Ly hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức trong đôi mắt lướt qua một tia động dung.
Không nghĩ tới ở đây lại phát hiện ra món bảo vật này!
Truyền thuyết trên thế giới này, có mười khối Tích Tà Ngọc Giản, mười khối Tích Tà Ngọc Giản này tán lạc khắp nơi. Ngẫu nhiên có người tìm được một khối, sẽ dẫn phát tranh đoạt kịch liệt. Tích Tà Ngọc Giản do Thủy tổ của nhân tộc chế tạo, mỗi một Tích Tà Ngọc Giản ẩn giấu ba vạn sáu ngàn loại Minh văn nguyền rủa. Tất cả đều có tác dụng khác nhau.
Đa số Minh văn nguyền rủa đều dùng để áp chế Yêu Tộc. Có Tích Tà Ngọc Giản trong tay, một khi Nhiếp Ly thúc giục, Yêu Tộc sẽ bị áp chế, thực lực ít nhất suy yếu ba thành trở lên. Hơn nữa, nếu Nhiếp Ly đem Minh văn nguyền rủa trong Ngọc Giản đánh vào trong cơ thể Yêu Tộc, liền có thể áp chế Yêu Tộc huyết mạch.
Ngoài ra, Tích Tà Ngọc Giản còn có rắt nhiều tác dụng khác, nhưng bảo vật cấp độ này, dù là một ít thượng cổ đin tịch, cũng không ghi chép đầy đủ.
Vật này không tầm thường!
Nhiếp Ly tay phải khẽ động, đem Tích Tà Ngọc Giản thu vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ. Lấy được khối Ngọc Giản này, coi như là bị Vô Nhai Tử giết chết. Cũng đáng!
Vô Nhai Tử vội vàng hô: "Uy uy uy, ta còn không phát hiện ngươi đến cùng đã tìm được bảo vật gì, sao ngươi lại cất nhanh như thế?"
Nhiếp Ly liền nhìn cũng không cho hắn nhìn a!
Vừa rồi nhìn thấy Thiên Đạo Chi Lực bành trướng mãnh liệt như thế, chứng minh Nhiếp Ly tìm được món bảo vật tuyệt đối vô giá, Nhiếp Ly thoáng cái liền thu lại, hắn căn bản không thấy rõ cái gì cả!
"Bất quá chỉ là một kiện đồ thông thường, không nhìn cũng được!" Nhiếp Ly khoát tay áo nói.
Vô Nhai Tử méo mặt, Nhiếp Ly cũng thực không có nhân tính rồi. Tuy nhiên, mặc kệ Nhiếp Ly bắt được vật gì, cuối cùng đều là của hắn. Ngẫm nghĩ như vậy, hắn dìm tính hiếu kỳ xuống, nói: "Kế tiếp, ta có thể đi mở cái thứ tư rồi hả?"
"Ừ, nghe ta. Bên trái ba, tiến lên sáu..." Nhiếp Ly bắt đầu chỉ huy Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử đi tới trước bảo rương thứ tư, cúi đầu mở ra.
Vèo!
Một Kim Sắc Khôi Lỗi chui ra, hướng Vô Nhai Tử đánh tới.
Vô Nhai Tử đánh một quyền vào Kim Sắc Khôi Lỗi kia, oanh một tiếng. Kim Sắc Khôi Lỗi bị Vô Nhai Tử đánh cho nát bấy.
Lại là một Kim Sắc Khôi Lỗi!
Ngoài ra, trong rương rỗng tuếch, không có bảo bối gì cả.
Vô Nhai Tử sắp khóc đến nơi rồi. Vì sao lại như vậy??? Dựa vào cái gì mà Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ mở bảo rương, tất cả đều là bảo vật cực kỳ kinh người, mà những cái của hắn, tất cả đều cất giấu bù nhìn?
"Chắc chắn ngươi cố ý!" Vô Nhai Tử ai oán nhìn Nhiếp Ly, phiền muộn nói.
"Vô Nhai Tử, ngươi tưởng ta chơi xấu ư? Hơn hai mươi cái bảo rương đều chưa mở ra, ta làm sao biết bên trong rốt cuộc là bù nhìn hay là bảo vật? Đã nói mỗi người mở một cái, tất cả dựa vào vận khí! Mặt khác, Minh Văn Tỏa bảo rương vừa nãy, coi như là giao cho ngươi, ngươi cũng mở không được!"
Tiêu Ngữ trong nội tâm không khỏi có vài phần buồn cười, nàng cũng đã nhìn ra, Nhiếp Ly là cố ý đùa nghịch Vô Nhai Tử đấy! Nếu không nàng cùng Nhiếp Ly sẽ không mở ra toàn bảo vật, còn Vô Nhai Tử, hết lần này tới lần khác mở hai cái bảo rương đều là bù nhìn.
"Được rồi được rồi, ta không tranh với ngươi!" Vô Nhai Tử không khỏi lầm bầm một tiếng, trong nội tâm hận hận suy nghĩ, lấy được bảo vật, cùng lắm thì để cho các ngươi cầm trước, sau đó ta lại thu hồi tất cả.
Vô Nhai Tử cũng không biết, Nhiếp Ly lấy được bảo vật, trực tiếp nhét vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, chẳng may bị giết chết, Vô Nhai Tử cũng không đoạt lại được.
Nhiếp Ly biết rõ tính toán trong lòng Vô Nhai Tử, mới một lần hai lượt đùa nghịch với hắn. Nếu như không phải ôm ý nghĩ giết Nhiếp Ly khi ra khỏi đây, với tính cách của Vô Nhai Tử, chỉ sợ sớm đã nổi đóa, dễ gì trơ mắt nhìn từng kiện bảo vật lọt vào trong túi của Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ?
Tiêu Ngữ lại mở một cái bảo rương, bên trong đúng là một bộ Thất Phẩm bảo khí chiến giáp. Một bộ Thất Phẩm bảo khí chiến giáp, giá trị ít nhất trăm vạn Linh Thạch a!
Vô Nhai Tử thấy thế, nội tâm run run, trông mà thèm không ngớt!
"Cứ lấy đi, để cho các ngươi cầm đủ, sau khi ra khỏi Hư Ảnh Thần Cung,tất cả đều là của ta!" Vô Nhai Tử thống hận nghĩ, tâm tư đố kị mới nhỏ lại một điểm.
Nhiếp Ly mở cái thứ năm bảo rương, là một kiện Thất Phẩm bảo khí trường kiếm, cũng là có giá trị không nhỏ, bất quá đã có Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, Thất Phẩm bảo khí trường kiếm này cũng không có tác dụng lắm, bất quá cũng là có vẫn còn hơn không a.
Mắt Vô Nhai Tử trợn ngược, muốn rơi ra ngoài, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Ly đem Thất Phẩm bảo khí trường kiếm thu vào. Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ly, hắn đi tới trước cái bảo rương thứ bảy, mở ra, lại là một con rối!
Vô Nhai Tử tiện tay, trực tiếp đem cái Kim Sắc Khôi Lỗi kia nổ nát. Lúc này đây hắn liền tỏ ra bình tĩnh rất nhiều.
"Vận khí của Nhai Tử huynh thật sự không tốt nha, mở ba cái liên tiếp đều là khôi lỗi." Nhiếp Ly lắc đầu, thở dài.
Vô Nhai Tử nghe xong lời này, lông mi run rẩy, nếu không có tính toán khác, chỉ sợ hắn đã sớm nhảy ra làm thịt Nhiếp Ly. Vậy mà Nhiếp Ly còn ở đó mà mèo khóc chuột!
Bình luận facebook