Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
- “Ngươi... Quang Huy thành trong mấy trăm năm qua, có thể dựa vào sức của chính mình, bước lên đỉnh cao chỉ có một người là Diệp Mặc đại nhân mà thôi.”
Suy nghĩ của Thẩm Tú trở nên trì trệ, vẫn cưỡng từ đoạt lý nói.
- “Thẩm Tú lão sư không phải nói là không thể sao? Sao lại tự vả vào miệng mình như vậy?”
Nhiếp Ly mỉm cười nói:
- “Diệp mặc đại nhân chính là ví dụ rất rõ ràng, bất kể là đệ tử thế gia, hay là đệ tử bình dân, tiềm lực tương lai là vô tận, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền ah!”
Thẩm Tú muốn bạo phát, gia hỏa Nhiếp Ly này thật quá ghê tởm, bắt lấy nhược điểm trong lời nói của nàng mà công kích không ngừng, thực là trong mắt không có tôn trưởng!
Nàng lạnh lùng nhìn Nhiếp Ly, Nhiếp Ly dám ở trước mặt mọi người chống đối nàng như vậy, đoạn thời gian tiếp theo nàng tuyệt đối không cho hắn sống yên đâu!
Ngồi ở bên cạnh, Đỗ Trạch nhìn Nhiếp Ly đầy cảm kích, Nhiếp Ly là thế gia đệ tử, lại mạo hiểm đắc tội Thẩm Tú lão sư, giúp bình dân đệ tử tranh khí, làm hắn vô cùng cảm động. Tâm hồn thiếu nhiên vô cùng thuần khiết này, từ một khắc đó đã coi Nhiếp Ly là bằng hữu của mình rồi.
Thẩm Tú cười lạnh nói:
- “Ăn nói hàm hồ, ngươi cho rằng nói vậy, là có thể cải biến hiện thực tàn khốc sao? Ngươi chỉ nhìn thấy vinh quang của Diệp Mặc đại nhân, lại không thấy có bao nhiêu kẻ đến cuối đời vẫn chỉ tầm thường. Đừng nói Yêu Linh Sư, ngay Võ Giả cũng không đến. Nhiếp Ly đúng không, ngươi cũng là thế gia đệ tử, lại không biết điều như vậy. Ta cũng muốn xem thiên phú của ngươi là thế nào!”
Thẩm Tú cúi đầu lật xem quyển sách da dê trong tay, sau khi xem, chế nhạo cười nói:
- “Nhiếp Ly, xích sắc linh hồn hải, hồn lực 6, lực lượng 21, chỉ bằng thiên phú của ngươi, đời này chỉ tới cảnh giới Thanh Đồng Võ Giả, muốn thành Yêu Linh Sư, căn bản là không thể, còn không bằng bình dân đệ tử bình thường, khó trách lại nói thế, nguyên lai là muốn che giấu nội tâm tự ti mà thôi!”
Đẳng cấp linh hồn hải căn cứ vào màu sắc bất đồng, chia làm Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử bảy đẳng cấp, xích sắc kém nhất, cơ hồ là phế vật, người bình thường đều là cam sắc hoặc hoàng sắc, đạt tới lục sắc hoặc thanh sắc cũng đã được coi là thiên tài, về phần lam sắc và tử sắc, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nghe được lời của Thẩm Tú, một đám bình dân đệ tử đều tiếc hận nhìn Nhiếp Ly, với tư cách là thế gia đệ tử, thiên phú Nhiếp Ly đúng là kém nhất rồi, đời này chỉ sợ khó làm nên thành tựu gì lớn.
Diệp Tử Vân thoáng nhìn Nhiếp Ly, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tuy ấn tượng của Nhiếp Ly với nàng không tốt lắm, nhưng biết thiên phú của Nhiếp Ly kém như vậy, trong lòng không khỏi thương cảm.
Khóe miệng của Thẩm Việt lại nhếch lên, nếu hắn biết thiên phú Nhiếp Ly kém như vậy, tuyệt đối sẽ không coi Nhiếp Ly là uy hiếp, bởi căn bản Nhiếp Ly không có tư cách! Thiên phú kém như vậy, chỉ xứng sinh hoạt ở tầng dưới chóp nhất Quang Huy thành, mà Thẩm Việt hắn, chính là đệ tử đích truyền một trong ba đại thế gia đỉnh phong, Nhiếp Ly lấy gì so với hắn?
Nếu ko phải vì Diệp Tử Vân, hắn đã chả tới cái lớp này làm bạn học với Nhiếp Ly!
Thẩm Tú hùng hổ dọa người nói:
- "Thiên phú kém như vậy, coi như là bên trong gia tộc của ngươi, chỉ sợ cũng không có được bất kỳ sự coi trọng nào, vậy mà cũng dám cuồng vọng, mắt không tôn trưởng?”
Thẩm Tú nói vậy làm cho Nhiếp Ly nhớ tới đủ thứ ở kiếp trước. Rời khỏi Quang Huy thành, Nhiếp Ly thực sự rất yếu, giống như Thẩm Tú nói, một mực dừng lại cấp bậc Thanh Đồng tam tinh, không thể tiến thêm, bất kể là trong trường, hay trong gia tộc, hắn đều không được coi trọng, vô cùng rác rưởi.
Nếu không phải hắn phấn đấu quên mình đi cứu Diệp Tử Vân, căn bản không có khả năng có được tâm hồn thiếu nữ của nữ thần. Phải biết Diệp Tử Vân lúc đó đã là hoàng kim nhất tinh Yêu Linh Sư, chêch lệch giữa hai người, như trời và đất, ngay cả cơ hội cùng chiến đấu với Diệp Tử Vân Nhiếp Ly cũng không có, trơ mắt nhìn Diệp Tử Vân bị chết dưới móng vuốt sắc bén của yêu thú, bị chôn vùi bên trong cát vàng dài đằng đẵng. Đây mãi là nỗi đau của Nhiếp Ly.
Sau khi đi qua sa mạc, Nhiếp Ly gặp đủ lại kỳ ngộ, lúc này mới phát hiện, nguyên lai thế giới này có những chủng tộc thần kỳ, cái gọi là thiên phú linh hồn lực, cũng có thể tăng lên đấy!
Nếu là Nhiếp Ly kiếp trước, bị lão sư chỉ trích, khẳng định đến dũng khí phản bác cũng không có, nhưng hắn bây giờ không giống vậy, hắn có tự tin cường đại, sẽ có một ngày, hắn cho mọi người hiểu, hắn sẽ đạt đến cảnh giới mà mọi người khó mà tưởng nổi!
Nếu đã trọng sinh trở lại, vậy phải làm cho thật đã, thần cản sát thần!
Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, Nhiếp Ly bị Thẩm Tú cười nhạo cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, ngược lại ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Tú, thanh âm mạnh mẽ nói:
- “Thẩm Tú lão sư, ngươi có phải hay không nghĩ, lực lượng thiên phú cùng thiên phú linh hồn lực quyết định tương lai của một người? Dùng tính cách thấp kém của ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách nịnh bợ những đệ tử có thiên phú tương đối cao, mà đối với đệ tử có thiên phú hơi thấp, lại không chút keo kiệt trào phúng! Bề ngoài nói một đống đạo lý lớn nhìn như chính xác, nhưng thật ra là để che giấu nhân cách ti tiện mà thôi của mình mà thôi!”
Nghe được lời nói của Nhiếp Ly, Thẩm Tú tức tới méo mặt, nàng chưa từng gặp qua đệ tử nào lại dám công nhiên chống đối nàng, hơn nữa lời Nhiếp Ly nói, lại chọc trúng nội tâm đen tối của nàng, làm nàng thẹn quá hóa giận, nhịn ko đc mắng to:
- “Im ngay, ngươi cho mình là ai, lại dám dạy dỗ lão sư của ngươi?”
Nhiếp Ly khinh thường nhếch miệng nói:
- “Ta vì mình có một lão sư như thế mà cảm thấy xấu hổ. Ta dám khẳng định, rất nhiều bình dân đệ tử trong lớp này, sẽ vượt qua dự đoán của ngươi, đạt đến thành tựu không ai ngờ tới! Ngươi không biết kiên nhẫn dạy bảo bọn họ, lại dùng ngôn ngữ ác liệt đả kích niềm tin của bọn họ, thật uổng cho ngươi làm lão sư! Tuy thiên phú của ta kém cỏi, nhưng vậy thì sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư như Diệp Mặc đại nhân, hơn nữa còn kết hôn với nữ nhân đẹp nhất Quang Huy thành!”
Ánh mắt của Nhiếp Ly rơi trên người của Diệp Tử Vân!
Nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Ly nhìn mình, không biết vì sao, Diệp Tử Vân bỗng có cảm giác tim đập nhanh, đôi má đỏ lên. Nhiếp Ly này lại dám nói những lời to gan như vậy trên lớp, ánh mắt của Nhiếp Ly, ý tứ rất rõ ràng. Chỉ là trong lòng nàng, đối với Nhiếp Ly không hề có bất cứ cảm giác gì, buồn vui lẫn lộn, cảm giác không nói nên lời.
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Tử Vân, thần sắc trên mặt Thẩm Việt càng thêm âm trầm, tuy Nhiếp Ly không cùng một tầng thứ với hắn, nhưng cảm giác uy hiếp vẫn tồn tại như cũ.
- “Hắc hắc ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe, với thiên phú linh hồn chỉ có 5 của ngươi, lại còn muốn trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư như Diệp Mặc đại nhân, coi như là Diệp Mặc đại nhân lúc trẻ, khi trắc nghiệm thiên phú, thiên phú linh hồn lực cũng đạt đến 89, ngươi cho là bằng vào may mắn có thể đạt được sao? Thật nực cười!”
Thẩm Tú ko keo kiệt đả kích:
- “Ở đây khẩu xuất cuồng ngôn, còn ko bằng chăm chỉ học tập!”
Nhiếp Ly nhún vai nói:
-“Ta biết trong lòng ngươi không hề để ý, nhưng một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải câm miệng!”
- “Ta không tin cái đồ cuồng vọng như ngươi có thể đạt được thành tựu gì!”
Thẩm Tú hừ lạnh một tiếng nói:
- “Mặc kệ tương lai của ngươi ra sao, hiện tại ngươi là học sinh của ta, từ nay về sau ngươi không cần ngồi học, ra sau đứng đi! Nếu không ta sẽ thông tri với gia tộc ngươi, đá ngươi khỏi Thánh Lan học viện!”
Thẩm Tú nổi tiếng không nói đạo lý, Nhiếp Ly nhún vai, đứng đằng sau thì sao, nếu như bị đuổi khỏi Thánh Lan học viện, hắn sẽ khó mà nhìn thấy Diệp Tử Vân rồi, tạm nhịn vậy.
Nhìn thấy Nhiếp Ly đứng ở sau, mấy thế gia đệ tử thấp giọng cười nhạo.
- “Truyền Kỳ Yêu Linh Sư tương lai bị phạt đứng rồi!”
- “Chậc chậc, nguyên lai hắn cũng sợ bị đuổi học ah!”
- “Không phải mới nãy còn to mồm sao?”
Thẩm Tú cười lạnh, Nhiếp Ly cuồng vọng thế nào, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao?
Nàng đương nhiên sẽ không để những lời Nhiếp Ly nói ở trong lòng, Nhiếp Ly sẽ có ngày trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư? Thẩm Tú cảm thấy buôn cười đến cực điểm, chuyện như vậy tuyệt đối ko thể sảy ra.
Nhìn thấy Nhiếp Ly bị Thẩm Tú phạt ra sau đứng, Đỗ Trạch trầm mặc một lúc, cắn răng, cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Nhiếp Ly, cùng đứng với Nhiếp Ly. Nhiếp Ly ra mặt vì bình dân đệ tử, mới bị Thẩm Tú phạt đứng, hắn đưng nhiên muốn chịu phạt cùng Nhiếp Ly.
Nhìn thấy Đỗ Trạch đứng chung với Nhiếp Ly, ánh mắt Thẩm Tú trầm xuống:
- “Nếu ngươi đã thích bị phạt, vậy cứ đứng cùng hắn đi!”
Nhiếp Ly cùng Đỗ Trạch nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ăn ý, cả hai mỉm cười. Giờ khắc này, Nhiếp Ly giống như trở lại thời điểm quen biết Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vẫn mãi là Đỗ Trạch.
Sau khi Đỗ Trạch ra đứng cùng hắn, Lục Phiêu nghĩ một chút, cũng đứng lên đi tới.
- “Ngươi sao cũng ra đây?”
Nhiếp Ly nhìn Lục Phiêu mỉm cười.
Lục Phiêu nhún vai, nói:
- “Ngồi lâu sẽ bị trĩ, ta ra đây đứng không đc sao?”
- “Hắc Hắc, tùy ngươi!”
Nhiếp Ly cười hắc hắc, Lục Phiêu cùng kiếp trước giống hệt nhau, tuy nói rất đáng ghét, nhưng cũng rất nghĩa khí. Tuy việc này không quan hệ với Lục Phiêu, nhưng Lục Phiêu coi hắn là bằng hữu, bằng hữu là nên trung hoạn nạn.
Lại có thêm ba bình dân đệ tử đứng lên, đứng cạnh Nhiếp Ly.
Có những huynh đệ này ở đây, Nhiếp Ly cảm thấy không tệ, cảm giác tâm tình sung sướng.
Sắc mặt Thẩm Tú càng thêm khó coi, mặt như kết băng.
- “Trải qua khảo thí, trong tất cả đệ tử trong lớp, Diệp Tử Vân có thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 86, Thẩm Việt cùng Ngưng Nhi có lục sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 78, rất nhanh sẽ đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh, chúc mừng các ngươi!”
Thẩm Tú nhàn nhạt cười nói, khinh miệt liếc Nhiếp Ly, đây mới là thiên tài thực sự, Nhiếp Ly tính là thứ gì?
Nghe lời nói của Thẩm Tú, học viên trong lớp không khỏi kinh hô, thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực 86, trong lớp bọn hắn có người mạnh như vậy, thiên phú cường đại như vậy, sinh thời không chừng có thể trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư ah!
Về phần Thẩm Việt và Ngưng Nhi, cũng thiên phú trác tuyệt, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.
Diệp Tử Vân ko biết có lai lịch gì, tướng mạo xinh đẹp động lòng người, bối cảnh thần bí, trở thành người chói mắt nhất trong lớp này. Về phần Ngưng Nhi, cũng là một mĩ nữ, tướng mạo ko kém Diệp Tử Vân bao nhiêu, nhưng thiên phú hơi kém một chút.
Bất kể thế nào, các nàng đều không phải là người thường có thể sánh đc!
Suy nghĩ của Thẩm Tú trở nên trì trệ, vẫn cưỡng từ đoạt lý nói.
- “Thẩm Tú lão sư không phải nói là không thể sao? Sao lại tự vả vào miệng mình như vậy?”
Nhiếp Ly mỉm cười nói:
- “Diệp mặc đại nhân chính là ví dụ rất rõ ràng, bất kể là đệ tử thế gia, hay là đệ tử bình dân, tiềm lực tương lai là vô tận, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền ah!”
Thẩm Tú muốn bạo phát, gia hỏa Nhiếp Ly này thật quá ghê tởm, bắt lấy nhược điểm trong lời nói của nàng mà công kích không ngừng, thực là trong mắt không có tôn trưởng!
Nàng lạnh lùng nhìn Nhiếp Ly, Nhiếp Ly dám ở trước mặt mọi người chống đối nàng như vậy, đoạn thời gian tiếp theo nàng tuyệt đối không cho hắn sống yên đâu!
Ngồi ở bên cạnh, Đỗ Trạch nhìn Nhiếp Ly đầy cảm kích, Nhiếp Ly là thế gia đệ tử, lại mạo hiểm đắc tội Thẩm Tú lão sư, giúp bình dân đệ tử tranh khí, làm hắn vô cùng cảm động. Tâm hồn thiếu nhiên vô cùng thuần khiết này, từ một khắc đó đã coi Nhiếp Ly là bằng hữu của mình rồi.
Thẩm Tú cười lạnh nói:
- “Ăn nói hàm hồ, ngươi cho rằng nói vậy, là có thể cải biến hiện thực tàn khốc sao? Ngươi chỉ nhìn thấy vinh quang của Diệp Mặc đại nhân, lại không thấy có bao nhiêu kẻ đến cuối đời vẫn chỉ tầm thường. Đừng nói Yêu Linh Sư, ngay Võ Giả cũng không đến. Nhiếp Ly đúng không, ngươi cũng là thế gia đệ tử, lại không biết điều như vậy. Ta cũng muốn xem thiên phú của ngươi là thế nào!”
Thẩm Tú cúi đầu lật xem quyển sách da dê trong tay, sau khi xem, chế nhạo cười nói:
- “Nhiếp Ly, xích sắc linh hồn hải, hồn lực 6, lực lượng 21, chỉ bằng thiên phú của ngươi, đời này chỉ tới cảnh giới Thanh Đồng Võ Giả, muốn thành Yêu Linh Sư, căn bản là không thể, còn không bằng bình dân đệ tử bình thường, khó trách lại nói thế, nguyên lai là muốn che giấu nội tâm tự ti mà thôi!”
Đẳng cấp linh hồn hải căn cứ vào màu sắc bất đồng, chia làm Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử bảy đẳng cấp, xích sắc kém nhất, cơ hồ là phế vật, người bình thường đều là cam sắc hoặc hoàng sắc, đạt tới lục sắc hoặc thanh sắc cũng đã được coi là thiên tài, về phần lam sắc và tử sắc, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nghe được lời của Thẩm Tú, một đám bình dân đệ tử đều tiếc hận nhìn Nhiếp Ly, với tư cách là thế gia đệ tử, thiên phú Nhiếp Ly đúng là kém nhất rồi, đời này chỉ sợ khó làm nên thành tựu gì lớn.
Diệp Tử Vân thoáng nhìn Nhiếp Ly, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tuy ấn tượng của Nhiếp Ly với nàng không tốt lắm, nhưng biết thiên phú của Nhiếp Ly kém như vậy, trong lòng không khỏi thương cảm.
Khóe miệng của Thẩm Việt lại nhếch lên, nếu hắn biết thiên phú Nhiếp Ly kém như vậy, tuyệt đối sẽ không coi Nhiếp Ly là uy hiếp, bởi căn bản Nhiếp Ly không có tư cách! Thiên phú kém như vậy, chỉ xứng sinh hoạt ở tầng dưới chóp nhất Quang Huy thành, mà Thẩm Việt hắn, chính là đệ tử đích truyền một trong ba đại thế gia đỉnh phong, Nhiếp Ly lấy gì so với hắn?
Nếu ko phải vì Diệp Tử Vân, hắn đã chả tới cái lớp này làm bạn học với Nhiếp Ly!
Thẩm Tú hùng hổ dọa người nói:
- "Thiên phú kém như vậy, coi như là bên trong gia tộc của ngươi, chỉ sợ cũng không có được bất kỳ sự coi trọng nào, vậy mà cũng dám cuồng vọng, mắt không tôn trưởng?”
Thẩm Tú nói vậy làm cho Nhiếp Ly nhớ tới đủ thứ ở kiếp trước. Rời khỏi Quang Huy thành, Nhiếp Ly thực sự rất yếu, giống như Thẩm Tú nói, một mực dừng lại cấp bậc Thanh Đồng tam tinh, không thể tiến thêm, bất kể là trong trường, hay trong gia tộc, hắn đều không được coi trọng, vô cùng rác rưởi.
Nếu không phải hắn phấn đấu quên mình đi cứu Diệp Tử Vân, căn bản không có khả năng có được tâm hồn thiếu nữ của nữ thần. Phải biết Diệp Tử Vân lúc đó đã là hoàng kim nhất tinh Yêu Linh Sư, chêch lệch giữa hai người, như trời và đất, ngay cả cơ hội cùng chiến đấu với Diệp Tử Vân Nhiếp Ly cũng không có, trơ mắt nhìn Diệp Tử Vân bị chết dưới móng vuốt sắc bén của yêu thú, bị chôn vùi bên trong cát vàng dài đằng đẵng. Đây mãi là nỗi đau của Nhiếp Ly.
Sau khi đi qua sa mạc, Nhiếp Ly gặp đủ lại kỳ ngộ, lúc này mới phát hiện, nguyên lai thế giới này có những chủng tộc thần kỳ, cái gọi là thiên phú linh hồn lực, cũng có thể tăng lên đấy!
Nếu là Nhiếp Ly kiếp trước, bị lão sư chỉ trích, khẳng định đến dũng khí phản bác cũng không có, nhưng hắn bây giờ không giống vậy, hắn có tự tin cường đại, sẽ có một ngày, hắn cho mọi người hiểu, hắn sẽ đạt đến cảnh giới mà mọi người khó mà tưởng nổi!
Nếu đã trọng sinh trở lại, vậy phải làm cho thật đã, thần cản sát thần!
Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, Nhiếp Ly bị Thẩm Tú cười nhạo cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, ngược lại ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Tú, thanh âm mạnh mẽ nói:
- “Thẩm Tú lão sư, ngươi có phải hay không nghĩ, lực lượng thiên phú cùng thiên phú linh hồn lực quyết định tương lai của một người? Dùng tính cách thấp kém của ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách nịnh bợ những đệ tử có thiên phú tương đối cao, mà đối với đệ tử có thiên phú hơi thấp, lại không chút keo kiệt trào phúng! Bề ngoài nói một đống đạo lý lớn nhìn như chính xác, nhưng thật ra là để che giấu nhân cách ti tiện mà thôi của mình mà thôi!”
Nghe được lời nói của Nhiếp Ly, Thẩm Tú tức tới méo mặt, nàng chưa từng gặp qua đệ tử nào lại dám công nhiên chống đối nàng, hơn nữa lời Nhiếp Ly nói, lại chọc trúng nội tâm đen tối của nàng, làm nàng thẹn quá hóa giận, nhịn ko đc mắng to:
- “Im ngay, ngươi cho mình là ai, lại dám dạy dỗ lão sư của ngươi?”
Nhiếp Ly khinh thường nhếch miệng nói:
- “Ta vì mình có một lão sư như thế mà cảm thấy xấu hổ. Ta dám khẳng định, rất nhiều bình dân đệ tử trong lớp này, sẽ vượt qua dự đoán của ngươi, đạt đến thành tựu không ai ngờ tới! Ngươi không biết kiên nhẫn dạy bảo bọn họ, lại dùng ngôn ngữ ác liệt đả kích niềm tin của bọn họ, thật uổng cho ngươi làm lão sư! Tuy thiên phú của ta kém cỏi, nhưng vậy thì sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư như Diệp Mặc đại nhân, hơn nữa còn kết hôn với nữ nhân đẹp nhất Quang Huy thành!”
Ánh mắt của Nhiếp Ly rơi trên người của Diệp Tử Vân!
Nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Ly nhìn mình, không biết vì sao, Diệp Tử Vân bỗng có cảm giác tim đập nhanh, đôi má đỏ lên. Nhiếp Ly này lại dám nói những lời to gan như vậy trên lớp, ánh mắt của Nhiếp Ly, ý tứ rất rõ ràng. Chỉ là trong lòng nàng, đối với Nhiếp Ly không hề có bất cứ cảm giác gì, buồn vui lẫn lộn, cảm giác không nói nên lời.
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Tử Vân, thần sắc trên mặt Thẩm Việt càng thêm âm trầm, tuy Nhiếp Ly không cùng một tầng thứ với hắn, nhưng cảm giác uy hiếp vẫn tồn tại như cũ.
- “Hắc hắc ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe, với thiên phú linh hồn chỉ có 5 của ngươi, lại còn muốn trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư như Diệp Mặc đại nhân, coi như là Diệp Mặc đại nhân lúc trẻ, khi trắc nghiệm thiên phú, thiên phú linh hồn lực cũng đạt đến 89, ngươi cho là bằng vào may mắn có thể đạt được sao? Thật nực cười!”
Thẩm Tú ko keo kiệt đả kích:
- “Ở đây khẩu xuất cuồng ngôn, còn ko bằng chăm chỉ học tập!”
Nhiếp Ly nhún vai nói:
-“Ta biết trong lòng ngươi không hề để ý, nhưng một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải câm miệng!”
- “Ta không tin cái đồ cuồng vọng như ngươi có thể đạt được thành tựu gì!”
Thẩm Tú hừ lạnh một tiếng nói:
- “Mặc kệ tương lai của ngươi ra sao, hiện tại ngươi là học sinh của ta, từ nay về sau ngươi không cần ngồi học, ra sau đứng đi! Nếu không ta sẽ thông tri với gia tộc ngươi, đá ngươi khỏi Thánh Lan học viện!”
Thẩm Tú nổi tiếng không nói đạo lý, Nhiếp Ly nhún vai, đứng đằng sau thì sao, nếu như bị đuổi khỏi Thánh Lan học viện, hắn sẽ khó mà nhìn thấy Diệp Tử Vân rồi, tạm nhịn vậy.
Nhìn thấy Nhiếp Ly đứng ở sau, mấy thế gia đệ tử thấp giọng cười nhạo.
- “Truyền Kỳ Yêu Linh Sư tương lai bị phạt đứng rồi!”
- “Chậc chậc, nguyên lai hắn cũng sợ bị đuổi học ah!”
- “Không phải mới nãy còn to mồm sao?”
Thẩm Tú cười lạnh, Nhiếp Ly cuồng vọng thế nào, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao?
Nàng đương nhiên sẽ không để những lời Nhiếp Ly nói ở trong lòng, Nhiếp Ly sẽ có ngày trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư? Thẩm Tú cảm thấy buôn cười đến cực điểm, chuyện như vậy tuyệt đối ko thể sảy ra.
Nhìn thấy Nhiếp Ly bị Thẩm Tú phạt ra sau đứng, Đỗ Trạch trầm mặc một lúc, cắn răng, cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Nhiếp Ly, cùng đứng với Nhiếp Ly. Nhiếp Ly ra mặt vì bình dân đệ tử, mới bị Thẩm Tú phạt đứng, hắn đưng nhiên muốn chịu phạt cùng Nhiếp Ly.
Nhìn thấy Đỗ Trạch đứng chung với Nhiếp Ly, ánh mắt Thẩm Tú trầm xuống:
- “Nếu ngươi đã thích bị phạt, vậy cứ đứng cùng hắn đi!”
Nhiếp Ly cùng Đỗ Trạch nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ăn ý, cả hai mỉm cười. Giờ khắc này, Nhiếp Ly giống như trở lại thời điểm quen biết Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vẫn mãi là Đỗ Trạch.
Sau khi Đỗ Trạch ra đứng cùng hắn, Lục Phiêu nghĩ một chút, cũng đứng lên đi tới.
- “Ngươi sao cũng ra đây?”
Nhiếp Ly nhìn Lục Phiêu mỉm cười.
Lục Phiêu nhún vai, nói:
- “Ngồi lâu sẽ bị trĩ, ta ra đây đứng không đc sao?”
- “Hắc Hắc, tùy ngươi!”
Nhiếp Ly cười hắc hắc, Lục Phiêu cùng kiếp trước giống hệt nhau, tuy nói rất đáng ghét, nhưng cũng rất nghĩa khí. Tuy việc này không quan hệ với Lục Phiêu, nhưng Lục Phiêu coi hắn là bằng hữu, bằng hữu là nên trung hoạn nạn.
Lại có thêm ba bình dân đệ tử đứng lên, đứng cạnh Nhiếp Ly.
Có những huynh đệ này ở đây, Nhiếp Ly cảm thấy không tệ, cảm giác tâm tình sung sướng.
Sắc mặt Thẩm Tú càng thêm khó coi, mặt như kết băng.
- “Trải qua khảo thí, trong tất cả đệ tử trong lớp, Diệp Tử Vân có thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 86, Thẩm Việt cùng Ngưng Nhi có lục sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 78, rất nhanh sẽ đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh, chúc mừng các ngươi!”
Thẩm Tú nhàn nhạt cười nói, khinh miệt liếc Nhiếp Ly, đây mới là thiên tài thực sự, Nhiếp Ly tính là thứ gì?
Nghe lời nói của Thẩm Tú, học viên trong lớp không khỏi kinh hô, thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực 86, trong lớp bọn hắn có người mạnh như vậy, thiên phú cường đại như vậy, sinh thời không chừng có thể trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư ah!
Về phần Thẩm Việt và Ngưng Nhi, cũng thiên phú trác tuyệt, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.
Diệp Tử Vân ko biết có lai lịch gì, tướng mạo xinh đẹp động lòng người, bối cảnh thần bí, trở thành người chói mắt nhất trong lớp này. Về phần Ngưng Nhi, cũng là một mĩ nữ, tướng mạo ko kém Diệp Tử Vân bao nhiêu, nhưng thiên phú hơi kém một chút.
Bất kể thế nào, các nàng đều không phải là người thường có thể sánh đc!
Bình luận facebook