Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 394: Cãi nhau
Tô Lam cảm thấy thật ra Linda Lâm là một người lương thiện, cũng khá hào phóng, nhiều lần cô ấy đều không coi cô là kẻ thù của mình nên cô cũng không muốn lừa dối cô ấy, vả lại bây giờ cũng không cần thiết phải lừa nữa, có lẽ việc cô mở Công ty Kế toán Mỹ Uyển sẽ nhanh chóng bị mọi người biết.
"Tôi sẽ không về Thịnh Thế đâu, tôi muốn ra ngoài làm riêng." Tô Lam cười nói.
Nghe vậy, Linda Lâm ngạc nhiên, sau đó mới đáp: "Tôi tưởng cô không về nhà làm mợ chủ thì cũng đến Thịnh Thế làm bà chủ, không ngờ cô muốn làm riêng, Tô Lam, tất cả việc cô làm đều khiến tôi ngỡ ngàng."
"Giờ tôi vẫn chưa tái hôn với Quan Triều Viễn nên tôi không có tư cách làm mợ chủ hay bà chủ gì, vả lại dù chúng tôi có tái hôn thì tôi cũng không muốn lấp dưới cái bóng của anh ấy, tôi muốn có cuộc sống và bầu trời riêng của mình." Tô Lam nói ra tiếng lòng của mình.
Linda Lâm nhìn Tô Lam chăm chú rồi nói: "Giờ tôi hiểu vì sao Quan Triều Viễn thích cô rồi, cô quả thực không giống những người khác."
"Thật ra cô xuất sắc hơn tôi, có lẽ chỉ là tôi may mắn hơn một chút, gặp anh ấy sớm hơn cô một chút." Tô Lam nói khá dè chừng, cũng sợ đụng chạm đến lòng tự trọng của Linda Lâm.
Không ngờ lần này Linda Lâm lại vô cùng thoải mái: "Thôi bỏ đi, chắc cô cho rằng tôi là một người phụ nữ xuất sắc, nhưng phụ nữ giống tôi có thể tìm được cả một đống ở bất cứ văn phòng cao cấp nào, ngày nào Quan Triều Viễn cũng giao thiệp với người phụ nữ như vậy, ngay từ đầu anh ấy đã không yêu người như vậy, sau này cũng sẽ không yêu, nói trắng ra là loại người này anh ấy thấy nhiều rồi, có lẽ là không thể khơi gợi sự tò mò nào của anh ấy, ngược lại, chắc hẳn trước đây anh ấy gặp được rất ít người phụ nữ giống như cô."
"Có lẽ vậy." Tô Lam mím môi cười.
Lúc này, cô bỗng nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở quán bar, kí ức của cô về ngày hôm đó rất mơ hồ, cô chỉ nhớ anh mặc một bộ vest màu đen, rất trẻ trung, rất cường tráng, những thứ khác đều không nhớ rõ, thậm chí còn chưa nhìn rõ gương mặt của anh.
Lúc này Linda Lâm bỗng đưa tay về phía Tô Lam: "Tô Lam, tôi muốn kết bạn với cô, không biết cô có chê không?"
Nghe vậy Tô Lam ngây ra, sau đó cô vội vàng đưa tay mình ra: "Tôi cũng muốn kết bạn với người giống như cô, cô không chê là tốt rồi."
Tay Tô Lam và Linda Lâm chạm vào nhau một lát, sau đó Linda Lâm bèn nói: "Được rồi, tôi không làm lỡ thời gian thu dọn đồ đạc của cô nữa, đã là bạn thì hôm khác tôi mời cô đi uống cà phê, cô đừng ngó lơ nhé."
"Tôi mời cô." Tô Lam cười nói.
"Tôi đi đây." Nói xong, Linda Lâm đi ra ngoài.
Sau khi Linda Lâm đi, Tô Lam mím môi cười.
Cô ngước mắt nhìn quanh phòng làm việc một chút, tuy rằng thời gian làm việc ở Khải Hàng không lâu nhưng mấy tháng ở đây có thể hình dung là nhanh như ngồi tàu lượn.
Ban đầu từ bị bài xích, bị Lam Dịch Bân quấy nhiễu, suýt chút nữa phải ngồi tù, đến bây giờ ngồi lên vị trí Giám đốc bộ phận, được Tổng giám đốc kính trọng như khách quý, tiền lương gấp bội, giống như nằm mơ vậy.
Nhưng nói thật lòng, cô không hề thích Khải Hàng này, nơi đây luôn có một cảm giác khiến cô thấy bức bối, nên cô vẫn nên rời đi sớm, cảm giác nơi này không hợp Bát Tự với cô.
Trước khi đi, Tô Lam nghĩ thầm: Hình như kết bạn với Linda Lâm là thu hoạch duy nhất của cô ở Khải Hàng nhỉ?
Sau đó Kiều Tâm cũng từ chức thuận lợi, mấy ngày tới hai người Tô Lam và Kiều Tâm đều đi sớm về khuya, bận tìm văn phòng, đăng kí mở công ty, tuyển nhân viên,...
Chín giờ tối hôm nay Tô Lam mới lê lết cơ thể mệt mỏi trở về.
Đổi đôi dép, bước vào phòng khách, cô chỉ thấy trong phòng khách sáng trưng có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi, cô không khỏi sững sờ! Quan Triều Viễn đi một tuần đã trở về.
"Anh về từ bao giờ vậy?" Một tuần chưa gặp, Tô Lam nhìn thấy anh bỗng cảm thấy vui mừng.
"Em đi đâu đấy? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Các con ngủ cả rồi." Trái ngược với sự vui mừng của Tô Lam, lông mày của Quan Triều Viễn thì cau chặt lại vào nhau, truyền đạt một tín hiệu rất rõ ràng: Không vui.
"À, em có một chuyện muốn nói với anh đây." Tô Lam cười rồi ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.
Mấy ngày nay, Tô Lam đều sớm đi tối về, quả thực là không chăm sóc chu đáo cho bọn trẻ, trong lòng cô cũng có chút áy náy.
"Chuyện gì?" Quan Triều Viễn hỏi.
"Em từ chức rồi, em muốn tự mở một công ty Kế toán, Kiều Tâm cũng từ chức rồi, cô ấy quyết định tới giúp em, còn có Tiểu Ninh, giờ cô ấy không làm ở văn phòng luật sư nữa, cũng tới giúp em, mấy hôm nay em và Kiều Tâm đều chạy ngược chạy xuôi để đi xem văn phòng, đăng kí công ty, tuyển nhân viên, thật sự là bận chết mất..." Tô Lam hào hứng báo cáo hành tung mấy ngày nay với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn thì lại không nể nang gì mà ngắt lời cô: "Em tự mở công ty Kế toán? Đúng là làm liều, sao em không bàn bạc trước với anh?"
"Em... Cả tuần nay anh đều ở trong thành phố, còn chẳng có thời gian liên lạc cho em, em nào có cơ hội bàn bạc với anh chứ?" Tô Lam phản bác.
Nghe thấy vậy, Quan Triều Viễn càng tức giận: "Ý em là đang trách anh đi tới đi lui ở thành phố và Giang Châu, lạnh nhạt với em đúng không?"
"Em... chưa từng nghĩ vậy." Tô Lam lên tiếng phủ nhận.
Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, dường như mấy ngày nay anh rất bận, lúc ở Giang Châu thì bận, một khi đi thành phố là đi liền mấy ngày thậm chí hơn một tuần, nên có lúc cô không nhìn thấy anh mấy ngày liền, càng chẳng nói chuyện được một câu nào. Không thể phủ nhận, trong lòng cô thực sự cảm thấy rất trống rỗng.
Lúc này, Quan Triều Viễn muốn kiềm chế cảm xúc của mình một chút, anh đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách mấy lượt.
Sau đó anh mới đi tới trước mặt Tô Lam, thấp giọng nói: "Xin lỗi, gần đây áp lực của anh quá lớn nên không kiềm chế được mà nổi giận với em."
Nghe thấy lời xin lỗi, nước mắt trong hốc mắt Tô Lam bỗng nín lại.
Lúc này, Quan Triều Viễn khá bình tĩnh nói: "Tô Lam, tự mở công ty Kế toán liên quan tới rất nhiều mặt, một phụ nữ như em phải tìm cách sinh tồn trong khe hở, nó không hề đơn giản như em tưởng tượng đâu. Hơn nữa con của chúng ta còn nhỏ, ngày nào em cũng bận làm việc, gần đây anh cũng vô cùng bận, chúng ta đều không thể chăm sóc cho con, điều này không có lợi cho việc phát triển của trẻ, nên ý kiến của anh là mau chóng dừng ý định của em lại."
Tô Lam tưởng rằng Quan Triều Viễn không ủng hộ mình mở công ty Kế toán thì chắc hẳn cũng sẽ không phản đối, nhưng thái độ của anh bây giờ lại khiến cô không thể chấp nhận được.
Cô cau mày nói: "Em và Kiều Tâm đều đã từ chức, hơn nữa Tiểu Ninh cũng gia nhập rồi, hôm nay em với Kiều Tâm đã đặt văn phòng, giấy chứng nhận cũng đang trong quá trình xử lý, anh nói dừng là dừng, sao có thể như vậy được?"
"Mọi tổn thất anh đều có thể chịu thay em, chúng ta sẽ cho Kiều Tâm và Tiểu Ninh một khoản tiền để bọn họ tìm một công việc mới, chúng ta sẽ không để họ chịu thiệt." Nói xong, Quan Triều Viễn lấy ra chi phiếu và bút.
"Tôi sẽ không về Thịnh Thế đâu, tôi muốn ra ngoài làm riêng." Tô Lam cười nói.
Nghe vậy, Linda Lâm ngạc nhiên, sau đó mới đáp: "Tôi tưởng cô không về nhà làm mợ chủ thì cũng đến Thịnh Thế làm bà chủ, không ngờ cô muốn làm riêng, Tô Lam, tất cả việc cô làm đều khiến tôi ngỡ ngàng."
"Giờ tôi vẫn chưa tái hôn với Quan Triều Viễn nên tôi không có tư cách làm mợ chủ hay bà chủ gì, vả lại dù chúng tôi có tái hôn thì tôi cũng không muốn lấp dưới cái bóng của anh ấy, tôi muốn có cuộc sống và bầu trời riêng của mình." Tô Lam nói ra tiếng lòng của mình.
Linda Lâm nhìn Tô Lam chăm chú rồi nói: "Giờ tôi hiểu vì sao Quan Triều Viễn thích cô rồi, cô quả thực không giống những người khác."
"Thật ra cô xuất sắc hơn tôi, có lẽ chỉ là tôi may mắn hơn một chút, gặp anh ấy sớm hơn cô một chút." Tô Lam nói khá dè chừng, cũng sợ đụng chạm đến lòng tự trọng của Linda Lâm.
Không ngờ lần này Linda Lâm lại vô cùng thoải mái: "Thôi bỏ đi, chắc cô cho rằng tôi là một người phụ nữ xuất sắc, nhưng phụ nữ giống tôi có thể tìm được cả một đống ở bất cứ văn phòng cao cấp nào, ngày nào Quan Triều Viễn cũng giao thiệp với người phụ nữ như vậy, ngay từ đầu anh ấy đã không yêu người như vậy, sau này cũng sẽ không yêu, nói trắng ra là loại người này anh ấy thấy nhiều rồi, có lẽ là không thể khơi gợi sự tò mò nào của anh ấy, ngược lại, chắc hẳn trước đây anh ấy gặp được rất ít người phụ nữ giống như cô."
"Có lẽ vậy." Tô Lam mím môi cười.
Lúc này, cô bỗng nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở quán bar, kí ức của cô về ngày hôm đó rất mơ hồ, cô chỉ nhớ anh mặc một bộ vest màu đen, rất trẻ trung, rất cường tráng, những thứ khác đều không nhớ rõ, thậm chí còn chưa nhìn rõ gương mặt của anh.
Lúc này Linda Lâm bỗng đưa tay về phía Tô Lam: "Tô Lam, tôi muốn kết bạn với cô, không biết cô có chê không?"
Nghe vậy Tô Lam ngây ra, sau đó cô vội vàng đưa tay mình ra: "Tôi cũng muốn kết bạn với người giống như cô, cô không chê là tốt rồi."
Tay Tô Lam và Linda Lâm chạm vào nhau một lát, sau đó Linda Lâm bèn nói: "Được rồi, tôi không làm lỡ thời gian thu dọn đồ đạc của cô nữa, đã là bạn thì hôm khác tôi mời cô đi uống cà phê, cô đừng ngó lơ nhé."
"Tôi mời cô." Tô Lam cười nói.
"Tôi đi đây." Nói xong, Linda Lâm đi ra ngoài.
Sau khi Linda Lâm đi, Tô Lam mím môi cười.
Cô ngước mắt nhìn quanh phòng làm việc một chút, tuy rằng thời gian làm việc ở Khải Hàng không lâu nhưng mấy tháng ở đây có thể hình dung là nhanh như ngồi tàu lượn.
Ban đầu từ bị bài xích, bị Lam Dịch Bân quấy nhiễu, suýt chút nữa phải ngồi tù, đến bây giờ ngồi lên vị trí Giám đốc bộ phận, được Tổng giám đốc kính trọng như khách quý, tiền lương gấp bội, giống như nằm mơ vậy.
Nhưng nói thật lòng, cô không hề thích Khải Hàng này, nơi đây luôn có một cảm giác khiến cô thấy bức bối, nên cô vẫn nên rời đi sớm, cảm giác nơi này không hợp Bát Tự với cô.
Trước khi đi, Tô Lam nghĩ thầm: Hình như kết bạn với Linda Lâm là thu hoạch duy nhất của cô ở Khải Hàng nhỉ?
Sau đó Kiều Tâm cũng từ chức thuận lợi, mấy ngày tới hai người Tô Lam và Kiều Tâm đều đi sớm về khuya, bận tìm văn phòng, đăng kí mở công ty, tuyển nhân viên,...
Chín giờ tối hôm nay Tô Lam mới lê lết cơ thể mệt mỏi trở về.
Đổi đôi dép, bước vào phòng khách, cô chỉ thấy trong phòng khách sáng trưng có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi, cô không khỏi sững sờ! Quan Triều Viễn đi một tuần đã trở về.
"Anh về từ bao giờ vậy?" Một tuần chưa gặp, Tô Lam nhìn thấy anh bỗng cảm thấy vui mừng.
"Em đi đâu đấy? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Các con ngủ cả rồi." Trái ngược với sự vui mừng của Tô Lam, lông mày của Quan Triều Viễn thì cau chặt lại vào nhau, truyền đạt một tín hiệu rất rõ ràng: Không vui.
"À, em có một chuyện muốn nói với anh đây." Tô Lam cười rồi ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.
Mấy ngày nay, Tô Lam đều sớm đi tối về, quả thực là không chăm sóc chu đáo cho bọn trẻ, trong lòng cô cũng có chút áy náy.
"Chuyện gì?" Quan Triều Viễn hỏi.
"Em từ chức rồi, em muốn tự mở một công ty Kế toán, Kiều Tâm cũng từ chức rồi, cô ấy quyết định tới giúp em, còn có Tiểu Ninh, giờ cô ấy không làm ở văn phòng luật sư nữa, cũng tới giúp em, mấy hôm nay em và Kiều Tâm đều chạy ngược chạy xuôi để đi xem văn phòng, đăng kí công ty, tuyển nhân viên, thật sự là bận chết mất..." Tô Lam hào hứng báo cáo hành tung mấy ngày nay với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn thì lại không nể nang gì mà ngắt lời cô: "Em tự mở công ty Kế toán? Đúng là làm liều, sao em không bàn bạc trước với anh?"
"Em... Cả tuần nay anh đều ở trong thành phố, còn chẳng có thời gian liên lạc cho em, em nào có cơ hội bàn bạc với anh chứ?" Tô Lam phản bác.
Nghe thấy vậy, Quan Triều Viễn càng tức giận: "Ý em là đang trách anh đi tới đi lui ở thành phố và Giang Châu, lạnh nhạt với em đúng không?"
"Em... chưa từng nghĩ vậy." Tô Lam lên tiếng phủ nhận.
Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, dường như mấy ngày nay anh rất bận, lúc ở Giang Châu thì bận, một khi đi thành phố là đi liền mấy ngày thậm chí hơn một tuần, nên có lúc cô không nhìn thấy anh mấy ngày liền, càng chẳng nói chuyện được một câu nào. Không thể phủ nhận, trong lòng cô thực sự cảm thấy rất trống rỗng.
Lúc này, Quan Triều Viễn muốn kiềm chế cảm xúc của mình một chút, anh đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách mấy lượt.
Sau đó anh mới đi tới trước mặt Tô Lam, thấp giọng nói: "Xin lỗi, gần đây áp lực của anh quá lớn nên không kiềm chế được mà nổi giận với em."
Nghe thấy lời xin lỗi, nước mắt trong hốc mắt Tô Lam bỗng nín lại.
Lúc này, Quan Triều Viễn khá bình tĩnh nói: "Tô Lam, tự mở công ty Kế toán liên quan tới rất nhiều mặt, một phụ nữ như em phải tìm cách sinh tồn trong khe hở, nó không hề đơn giản như em tưởng tượng đâu. Hơn nữa con của chúng ta còn nhỏ, ngày nào em cũng bận làm việc, gần đây anh cũng vô cùng bận, chúng ta đều không thể chăm sóc cho con, điều này không có lợi cho việc phát triển của trẻ, nên ý kiến của anh là mau chóng dừng ý định của em lại."
Tô Lam tưởng rằng Quan Triều Viễn không ủng hộ mình mở công ty Kế toán thì chắc hẳn cũng sẽ không phản đối, nhưng thái độ của anh bây giờ lại khiến cô không thể chấp nhận được.
Cô cau mày nói: "Em và Kiều Tâm đều đã từ chức, hơn nữa Tiểu Ninh cũng gia nhập rồi, hôm nay em với Kiều Tâm đã đặt văn phòng, giấy chứng nhận cũng đang trong quá trình xử lý, anh nói dừng là dừng, sao có thể như vậy được?"
"Mọi tổn thất anh đều có thể chịu thay em, chúng ta sẽ cho Kiều Tâm và Tiểu Ninh một khoản tiền để bọn họ tìm một công việc mới, chúng ta sẽ không để họ chịu thiệt." Nói xong, Quan Triều Viễn lấy ra chi phiếu và bút.
Bình luận facebook