Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Cơ hội duy nhất
"Đại ơn của tiền bối đệ tử khắc cốt ghi tâm, nhưng không biết tiền bối tới đây...", Mục Long nhìn cấm chế xung quanh hoàn toàn không hề hao tổn gì nhưng Tượng Vương lại đã ở trong mật thất, nếu không phải Tượng Vương cố ý tiết lộ khí tức thì hắn căn bản không thể phát hiện ra.
Việc này chỉ có thể nói rõ một điều, đó là tu vi của Tượng Vương sớm đã xuất thần nhập hóa.
"Không tệ, bổn tọa tới đây là muốn nói với ngươi vài chuyện", Tượng Vương nhìn Mục Long.
"Không biết tiền bối có điều gì chỉ bảo?", Mục Long vừa nghe, trong lòng nghĩ có thể khiến Tượng Vương đích thân tới chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Có điều, Tượng Vương không hề vội vàng nói, chỉ cười híp mắt lại hỏi: "Bổn tọa nghe nói ngươi đã từng đánh cược với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, sau ba tháng sẽ quyết chiến với đệ tử của ông ta?"
"Đúng vậy, tiền bối cũng biết chuyện này sao?"
"Đương nhiên rồi, mặc dù bổn tọa không thích bận tâm đến mấy chuyện tào lao trong tông môn, nhưng chuyện này thì cũng có nghe qua, nghe nói đến nha đầu Linh Đan cũng bị đày vào Khổ Tịch Hàn Nhai, đi diện bích kiểm điểm rồi à?"
"Vâng, Đan sư tỷ đều là vì bênh vực ta nên mới... có điều ta đã thề, sau ba tháng ta nhất định sẽ đường đường chính chính đánh bại tên Lâm Cảnh Thiên đó, trả lại tự do cho Đan sư tỷ!", Mục Long nói rồi, giữa mi vũ tràn ngập vẻ kiên định.
"Nguyên Vô Thiên cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi sao?", Tượng Vương nói rồi trở nên đăm chiêu, tựa như đang có suy nghĩ khác.
Sau đó, ông ta nhìn Mục Long, nói ra một câu thế này: "Nếu như Nguyên Vô Thiên và ngươi đã có giao kèo, vậy thì ngươi sẽ không thể thắng".
Nghe vậy, Mục Long tỏ ra không hiểu, hỏi: "Tại sao?"
"Rất đơn giản, bởi vì ông ta từ trước đến nay chưa từng thua, nếu như ông ta thua thì đã không phải là Nguyên Vô Thiên", trong thần sắc của Tượng Vương lại có thêm vẻ cao thâm.
"Sao hả, rất ngờ vực phải không? Ngươi đang tò mò, rõ ràng bổn tọa coi trọng thiên tư ngươi nhưng tại sao lại nói ra những lời đả kích như vậy đúng không?", Tượng Vương dường như đã nhìn thấu tâm tư của Mục Long.
"Đúng, đệ tử không phục", Mục Long kiên định nói.
"Nhưng, điều mà bổn tọa nói đều là sự thật".
Tượng Vương thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Sự phức tạp của phân tranh trong tông môn vượt xa khả năng hiện tại ngươi có thể chạm đến, nếu như Nguyên Vô Thiên đã mở lời thì ông ta ắt đã nắm chắc phần thắng".
"Ý của tiền bối là, cuộc giao kèo này từ khi bắt đầu đệ tử đã định sẽ là sẽ thua rồi sao?", Mục Long hỏi.
"Không sai!"
"Vậy đệ tử cũng phải thử, Mục Long ta không sợ thua, cho dù có thân bại danh liệt, mình đầy thương tích thì cũng có gì đáng sợ", Mục Long cắn răng, cực kỳ quật cường.
"Biết rõ không có hi vọng mà vẫn cố chấp muốn thử sao?", Tượng Vương cười nói.
"Vậy tiền bối có biết, ba tháng trước ta từng là phế vật ai ai cũng biết ở thành Hàn Giang không?"
"Bốn năm trước, thái tử Long tộc, Ngạo Tuyệt Thần rút hết một thân huyết mạch Long tộc của ta, đưa mẹ ta đi, ta làm phế vật đúng bốn năm trời, sự khinh thường của người trong tộc, tiểu nhân ức hiếp ta đều đã trải qua, nhưng ta chưa từng khuất phục, ta từng thề rằng cuối cùng sẽ có một ngày ta phải đánh bại Ngạo Tuyệt Thần, tìm lại mẹ ta!"
"Dám hỏi tiền bối, Pháp Vương Nguyên Vô Thiên đó so với cậu của ta Ngạo Tuyệt Thần thì thế nào?", Mục Long lại hỏi.
"Không bằng một phần nhỏ của người vế sau", Tượng Vương nghe vậy cuối cùng chỉ đành cười khổ.
"Nếu đối mặt với Ngạo Tuyệt Thần ta còn có dũng khí báo thù, huống hồ là Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, nếu như hiện tại ta đến dũng khí để đối mặt với ông ta cũng không có thì sau này làm sao đối mặt với Ngạo Tuyệt Thần đây, thậm chí là đối thủ mạnh hơn?"
Mục Long hít sâu một hơi, nhìn Tượng Vương rồi nói: "Cho nên, tiền bối nói rằng không có hi vọng, nhưng trong mắt ta, hi vọng chỉ có trong tâm ta, nếu như tâm ta không bại thì hi vọng vẫn còn!"
Trong đôi mắt của Mục Long lúc này bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực, hoàn toàn không hề có bất cứ ý định rút lui nào.
"Hoàn toàn là người đạo tâm như ma, đạo tâm của ngươi cũng không phải dùng lời nói là có thể lay động".
"Nếu như cho ngươi đủ thời gian, với thiên tư của ngươi cũng không phải không có khả năng, nhưng thời gian ba tháng thật sự quá ngắn, thủ đoạn của Nguyên Vô Thiên không như ngươi có thể tưởng tượng đâu", Tượng Vương ánh mắt sáng rực, thở dài một tiếng.
"Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?", Mục Long nghe vậy cả kinh, vội hỏi.
"Thôi bỏ đi, bổn tọa mặc dù thuộc Tiêu Dao Thần Tông nhưng không muốn dây dưa gì đến những tranh đấu nội bộ đó, có điều hiện tại e rằng cũng không thể không phá lệ mà làm, có lẽ từ khi gặp tên tiểu tử nhà ngươi, tất cả những việc này đã được định trước rồi".
"Bổn tọa sẽ nói cho ngươi, thí luyện đảo Phục Ma lần này có lẽ là cơ hội duy nhất để ngươi đánh bại đệ tử Pháp Vương", Tượng Vương trầm tư một lát rồi xuất ngôn kinh người.
"Không biết tiền bối nói vậy là có ý gì?", Mục Long có vẻ không hiểu.
"Rất đơn giản, tìm kiếm và đạt lấy một truyền thừa!"
Sau đó, Tượng Vương giọng nói xa thẳm: "Trên đảo Phục Ma đó có ẩn giấu một truyền thừa hoàng giả, mà truyền thừa này chỉ có tu sĩ Bích Cung cảnh mới có thể đạt được, nhưng lại vô cùng hung hiểm, chưa từng có ai thành công, mà thất bại thì chắc chắn phải chết!"
"Truyền thừa hoàng giả? Là cường giả hội tụ pháp tương kim thân đó sao?"
Hồi còn nhỏ, Mục Long đã từng nghe mẫu thân nhắc tới, trên con đường tu hành, nguyên thần làm vương, pháp tương đi với hoàng.
Còn người được gọi là hoàng giả đương nhiên là cường giả tuyệt thế cảnh giới Pháp Tương, cường giả cảnh giới này pháp tương có thể hoàn toàn thông thiên, một tay xé rách vạn dặm hư không. Nếu như pháp tương và cơ thể hợp nhất thì đó chính là Bất Diệt kim thân, là sự tồn tại vạn năm không hư hỏng, cực kỳ khủng bố.
Cho nên để tu sĩ vỏn vẹn cảnh giới Bích Cung đi tiếp nhận truyền thừa khủng bố cỡ này thì mức độ nguy hiểm không cần nghĩ cũng biết thế nào.
"Không sai, hơn nữa vị hoàng giả này còn không phải là Nhân tộc mà thuộc về Yêu tộc hung danh hiển hách, Bá Hoàng Trấn Ma Tượng!", lúc Tượng Vương nhắc đến cái tên này, ánh mắt lại lóe lên một mạt sùng kính.
Nghe thấy cái tên này, Mục Long trong lòng cũng kinh hãi, có điều lập tức đã nghe thấy tiếng Hoan Nhi kinh hô: "Bá Hoàng Trấn Ma Tượng, đó là hậu huệ của Long Tượng thái cổ. Yêu tộc truyền thừa dựa vào huyết mạch, nếu như có được tinh huyết của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng thì Long ca ca có thể thông qua hiến tế, đạt được chân huyết yêu thần của Long Tượng thái cổ, đây là sự tồn tại không thua kém gì Hỗn Thế Ma Viên trong số yêu thần thái cổ!"
Hóa ra là vậy", Mục Long nghe vậy liền bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ: "Ta thân là thể Thiên Yêu, đều tiếp nhận truyền thừa của yêu thần thái cổ, truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng đó nghe thì cực kỳ hung hiểm nhưng đối với ta lại là cơ duyên to lớn!"
Việc này chỉ có thể nói rõ một điều, đó là tu vi của Tượng Vương sớm đã xuất thần nhập hóa.
"Không tệ, bổn tọa tới đây là muốn nói với ngươi vài chuyện", Tượng Vương nhìn Mục Long.
"Không biết tiền bối có điều gì chỉ bảo?", Mục Long vừa nghe, trong lòng nghĩ có thể khiến Tượng Vương đích thân tới chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Có điều, Tượng Vương không hề vội vàng nói, chỉ cười híp mắt lại hỏi: "Bổn tọa nghe nói ngươi đã từng đánh cược với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, sau ba tháng sẽ quyết chiến với đệ tử của ông ta?"
"Đúng vậy, tiền bối cũng biết chuyện này sao?"
"Đương nhiên rồi, mặc dù bổn tọa không thích bận tâm đến mấy chuyện tào lao trong tông môn, nhưng chuyện này thì cũng có nghe qua, nghe nói đến nha đầu Linh Đan cũng bị đày vào Khổ Tịch Hàn Nhai, đi diện bích kiểm điểm rồi à?"
"Vâng, Đan sư tỷ đều là vì bênh vực ta nên mới... có điều ta đã thề, sau ba tháng ta nhất định sẽ đường đường chính chính đánh bại tên Lâm Cảnh Thiên đó, trả lại tự do cho Đan sư tỷ!", Mục Long nói rồi, giữa mi vũ tràn ngập vẻ kiên định.
"Nguyên Vô Thiên cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi sao?", Tượng Vương nói rồi trở nên đăm chiêu, tựa như đang có suy nghĩ khác.
Sau đó, ông ta nhìn Mục Long, nói ra một câu thế này: "Nếu như Nguyên Vô Thiên và ngươi đã có giao kèo, vậy thì ngươi sẽ không thể thắng".
Nghe vậy, Mục Long tỏ ra không hiểu, hỏi: "Tại sao?"
"Rất đơn giản, bởi vì ông ta từ trước đến nay chưa từng thua, nếu như ông ta thua thì đã không phải là Nguyên Vô Thiên", trong thần sắc của Tượng Vương lại có thêm vẻ cao thâm.
"Sao hả, rất ngờ vực phải không? Ngươi đang tò mò, rõ ràng bổn tọa coi trọng thiên tư ngươi nhưng tại sao lại nói ra những lời đả kích như vậy đúng không?", Tượng Vương dường như đã nhìn thấu tâm tư của Mục Long.
"Đúng, đệ tử không phục", Mục Long kiên định nói.
"Nhưng, điều mà bổn tọa nói đều là sự thật".
Tượng Vương thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Sự phức tạp của phân tranh trong tông môn vượt xa khả năng hiện tại ngươi có thể chạm đến, nếu như Nguyên Vô Thiên đã mở lời thì ông ta ắt đã nắm chắc phần thắng".
"Ý của tiền bối là, cuộc giao kèo này từ khi bắt đầu đệ tử đã định sẽ là sẽ thua rồi sao?", Mục Long hỏi.
"Không sai!"
"Vậy đệ tử cũng phải thử, Mục Long ta không sợ thua, cho dù có thân bại danh liệt, mình đầy thương tích thì cũng có gì đáng sợ", Mục Long cắn răng, cực kỳ quật cường.
"Biết rõ không có hi vọng mà vẫn cố chấp muốn thử sao?", Tượng Vương cười nói.
"Vậy tiền bối có biết, ba tháng trước ta từng là phế vật ai ai cũng biết ở thành Hàn Giang không?"
"Bốn năm trước, thái tử Long tộc, Ngạo Tuyệt Thần rút hết một thân huyết mạch Long tộc của ta, đưa mẹ ta đi, ta làm phế vật đúng bốn năm trời, sự khinh thường của người trong tộc, tiểu nhân ức hiếp ta đều đã trải qua, nhưng ta chưa từng khuất phục, ta từng thề rằng cuối cùng sẽ có một ngày ta phải đánh bại Ngạo Tuyệt Thần, tìm lại mẹ ta!"
"Dám hỏi tiền bối, Pháp Vương Nguyên Vô Thiên đó so với cậu của ta Ngạo Tuyệt Thần thì thế nào?", Mục Long lại hỏi.
"Không bằng một phần nhỏ của người vế sau", Tượng Vương nghe vậy cuối cùng chỉ đành cười khổ.
"Nếu đối mặt với Ngạo Tuyệt Thần ta còn có dũng khí báo thù, huống hồ là Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, nếu như hiện tại ta đến dũng khí để đối mặt với ông ta cũng không có thì sau này làm sao đối mặt với Ngạo Tuyệt Thần đây, thậm chí là đối thủ mạnh hơn?"
Mục Long hít sâu một hơi, nhìn Tượng Vương rồi nói: "Cho nên, tiền bối nói rằng không có hi vọng, nhưng trong mắt ta, hi vọng chỉ có trong tâm ta, nếu như tâm ta không bại thì hi vọng vẫn còn!"
Trong đôi mắt của Mục Long lúc này bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực, hoàn toàn không hề có bất cứ ý định rút lui nào.
"Hoàn toàn là người đạo tâm như ma, đạo tâm của ngươi cũng không phải dùng lời nói là có thể lay động".
"Nếu như cho ngươi đủ thời gian, với thiên tư của ngươi cũng không phải không có khả năng, nhưng thời gian ba tháng thật sự quá ngắn, thủ đoạn của Nguyên Vô Thiên không như ngươi có thể tưởng tượng đâu", Tượng Vương ánh mắt sáng rực, thở dài một tiếng.
"Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?", Mục Long nghe vậy cả kinh, vội hỏi.
"Thôi bỏ đi, bổn tọa mặc dù thuộc Tiêu Dao Thần Tông nhưng không muốn dây dưa gì đến những tranh đấu nội bộ đó, có điều hiện tại e rằng cũng không thể không phá lệ mà làm, có lẽ từ khi gặp tên tiểu tử nhà ngươi, tất cả những việc này đã được định trước rồi".
"Bổn tọa sẽ nói cho ngươi, thí luyện đảo Phục Ma lần này có lẽ là cơ hội duy nhất để ngươi đánh bại đệ tử Pháp Vương", Tượng Vương trầm tư một lát rồi xuất ngôn kinh người.
"Không biết tiền bối nói vậy là có ý gì?", Mục Long có vẻ không hiểu.
"Rất đơn giản, tìm kiếm và đạt lấy một truyền thừa!"
Sau đó, Tượng Vương giọng nói xa thẳm: "Trên đảo Phục Ma đó có ẩn giấu một truyền thừa hoàng giả, mà truyền thừa này chỉ có tu sĩ Bích Cung cảnh mới có thể đạt được, nhưng lại vô cùng hung hiểm, chưa từng có ai thành công, mà thất bại thì chắc chắn phải chết!"
"Truyền thừa hoàng giả? Là cường giả hội tụ pháp tương kim thân đó sao?"
Hồi còn nhỏ, Mục Long đã từng nghe mẫu thân nhắc tới, trên con đường tu hành, nguyên thần làm vương, pháp tương đi với hoàng.
Còn người được gọi là hoàng giả đương nhiên là cường giả tuyệt thế cảnh giới Pháp Tương, cường giả cảnh giới này pháp tương có thể hoàn toàn thông thiên, một tay xé rách vạn dặm hư không. Nếu như pháp tương và cơ thể hợp nhất thì đó chính là Bất Diệt kim thân, là sự tồn tại vạn năm không hư hỏng, cực kỳ khủng bố.
Cho nên để tu sĩ vỏn vẹn cảnh giới Bích Cung đi tiếp nhận truyền thừa khủng bố cỡ này thì mức độ nguy hiểm không cần nghĩ cũng biết thế nào.
"Không sai, hơn nữa vị hoàng giả này còn không phải là Nhân tộc mà thuộc về Yêu tộc hung danh hiển hách, Bá Hoàng Trấn Ma Tượng!", lúc Tượng Vương nhắc đến cái tên này, ánh mắt lại lóe lên một mạt sùng kính.
Nghe thấy cái tên này, Mục Long trong lòng cũng kinh hãi, có điều lập tức đã nghe thấy tiếng Hoan Nhi kinh hô: "Bá Hoàng Trấn Ma Tượng, đó là hậu huệ của Long Tượng thái cổ. Yêu tộc truyền thừa dựa vào huyết mạch, nếu như có được tinh huyết của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng thì Long ca ca có thể thông qua hiến tế, đạt được chân huyết yêu thần của Long Tượng thái cổ, đây là sự tồn tại không thua kém gì Hỗn Thế Ma Viên trong số yêu thần thái cổ!"
Hóa ra là vậy", Mục Long nghe vậy liền bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ: "Ta thân là thể Thiên Yêu, đều tiếp nhận truyền thừa của yêu thần thái cổ, truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng đó nghe thì cực kỳ hung hiểm nhưng đối với ta lại là cơ duyên to lớn!"