Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141-144
Chương 141: Thay đổi tuyến đường
Có người chiếm được bản đồ từ trong tay những đệ tử từng tham gia thí luyện Phục Ma, tuy không chi tiết bằng của Mục Long, nhưng cũng biết đại khái các tuyến đường an toàn.
"Một khi đã như thế thì cứ tiếp tục đi dọc theo tuyến đường an toàn cũng sẽ chẳng có thu hoạch gì, mà còn có khả năng để lộ ra dấu vết và bị đám người hội Đồ Long biết được".
Mục Long ngẫm nghĩ, hắn biết truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng rất có khả năng giấu ở một mảnh đất xa xưa thần bí sâu trong đảo Phục Ma.
Mà khu vực thần bí ấy lại không được ghi lại nhiều trên bản đồ, chỉ tô đen. Những dấu hiệu màu đen trên bản đồ đại biểu cho sự thần bí và nguy hiểm, đó là cấm địa mà những đệ tử tham gia các kỳ thí luyện cũng không dám tùy tiện đặt chân vào.
Thế nhưng, khu vực thần bí ấy lại là mục đích chuyến đi này của Mục Long. Hắn phải đi vào chỗ sâu trong đảo Phục Ma mới tìm được truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng.
"Giờ với ta, có lẽ chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất!", Mục Long nghĩ một hồi, dứt khoát thay đổi tuyến đường, men theo điểm đánh dấu màu đỏ trên bản đồ để đi.
Dấu hiệu màu đỏ đại biểu cho nơi đó có yêu thú cực mạnh chiếm đóng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy yêu thú rất mạnh, song so với sự gian xảo và nham hiểm của lòng người thì y như trò trẻ con.
Mặc dù Mục Long không sợ chiến đấu, nhưng cũng sẽ không đặt mình vào vòng vây. Hơn 200 tu sĩ Bích Cung cảnh vây đánh thì cũng không phải trò đùa.
Trái lại, khu vực màu đỏ có yêu thú chiếm đóng, các đệ tử thí luyện chỉ biết tránh còn không kịp. Vả lại, nơi có yêu thú thường đi đôi với cơ duyên và một số linh dược quý hiếm.
Mục Long quyết định thay đổi tuyến đường.
Dọc đường, hắn quả thật đã gặp được rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, nhưng nếu đảo Phục Ma là nơi thí luyện của đệ tử ngoại môn ở Tiêu Dao Thần Tông thì đa số chúng đều có thực lực tương đương với Bích Cung cảnh.
Với thực lực hiện nay của Mục Long, chỉ cần không xảy ra thú triều thì yêu thú Bích Cung cảnh bình thường sẽ chẳng phải là đối thủ của hắn. Lâu lâu lại gặp được một số yêu thú khó chơi có thực lực bá đạo, nhưng nơi ấy lại thường có thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm có.
Hai ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, trên đường Mục Long đã gặp phải rất nhiều yêu thú mạnh mẽ và cũng giết chết chúng để rèn luyện tu vi.
Đây đã là ngày thứ sáu từ khi thí luyện Phục Ma bắt đầu, số lượng yêu hồn trong lệnh bài thí luyện đã đạt tới con số 1000, bên cạnh đó cũng có rất nhiều linh dược quý hiếm.
Trong những linh dược ấy, cái nào ăn được đều bị Mục Long ăn luôn. Chỉ vỏn vẻn hai ngày, Mục Long đã ăn gần cả mấy chục cây linh dược.
Nếu có luyện đan sư nhìn thấy cảnh ấy chắc chắn trái tim sẽ như nhỏ máu và tức đến nỗi giậm chân chửi Mục Long té tát.
Dù sao, hễ là thiên tài địa bảo thì chỉ có luyện thành đan dược mới có thể phát huy hết tác dụng của nó. Nhưng lúc này, Mục Long lại chẳng thèm để ý đến điều đó.
Mục đích của hắn chỉ có một đó chính là tăng lên thực lực trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Cuối cùng, công sức bỏ ra cũng có hồi báo, hai ngày sau, Mục Long chui ra từ trong một cái hang động của yêu thú, khí thế trên người hắn cũng mạnh hơn trước gấp đôi.
Sau khi cắn nuốt một lượng lớn linh dược, cuối cùng Mục Long cũng dựa vào sự tích lũy khổng lồ ấy chạm đến cánh cửa thứ bảy và phá hủy nó. Hơn nữa, còn ngưng tụ ra thất phương huyền cung, đạt tới Bích Cung cảnh tầng bảy.
Hôm nay là ngày thứ chín của thí luyện Phục Ma.
Đảo Phục Ma quả nhiên giống như lời đồn, càng đi vào sâu càng nguy hiểm. Đối với điều này, Mục Long thật sự là mình đầy kinh nghiệm.
Hắn men theo khu vực màu đỏ không ngừng tiến về phía trước, gặp được yêu thú cũng càng ngày càng mạnh.
Hôm nay, Mục Long đang lên đường thì nơi hắn đặt chân đến vẫn là một cái sơn cốc, nhưng nó lại có tên là "Vạn Độc cốc".
Ký hiệu của nó trên bản đồ là mấy đường vặn vẹo, vốn dĩ, Mục Long cũng không biết nó đại biểu cho cái gì, nhưng khi bước vào Vạn Độc cốc, hắn lập tức hiểu.
Hóa ra, mấy cái đường vặn vẹo kia đại biểu cho một loài vật chính là rắn độc.
Trong Vạn Độc cốc này, số lượng rắn độc đã đạt tới một con số khủng bố, gọi nó là "Xà triều", cũng không quá.
Đưa mắt nhìn ra xa, trên cây, trên vách đá, trên cỏ, thậm chí cả trong nước cũng có rắn độc bơi lội. Hơn nữa, đa số chúng đều có thực lực Bích Cung cảnh, ngay cả thực vật ở đây cũng có độc, hơi lơ là một chút thôi sẽ trúng độc mất mạng.
Nay là ngày thứ mười mà Mục Long lên đường, đối mặt với yêu thú, hắn luôn chiến đấu với chúng, nhưng giờ lại chỉ có thể lùi lại.
Bởi vì số lượng rắn độc của nơi này thật sự quá nhiều, Mục Long tận mắt nhìn thấy một đám trâu yêu Bích Cung cảnh đỉnh vừa tiến vào Vạn Độc cốc đã lập tức chỉ còn lại bộ xương khô. Hơn nữa, ngay cả xương cốt cũng bị chất độc ăn mòn biến thành màu đen.
Cảnh ấy khiến Mục Long nhìn mà nổi da gà.
Nhưng ngay khi Mục Long định rời khỏi nơi này thì lại gặp được một người.
Sở Tùy Duyên - người đứng đầu bảng Sơn Hà và cũng là người đầu tiên phá hủy kỷ lục của Loạn Tâm Ma Lâm trong Huyền Tâm Huyễn Linh Cốc.
Với tình hình hiện nay của Mục Long thì ở trên đảo Phục Ma ai ai cũng là địch, hễ nhìn thấy đệ tử thí luyện, hắn đều sẽ cảnh giác nhằm chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bởi vì lúc trước trưởng lão trong tông môn từng hạ lệnh ai cũng có thể giết chết Mục Long.
Thế nên, khi nhìn thấy Sở Tùy Duyên - người đứng đầu bảng Sơn Hà, trong lòng Mục Long mới sinh ra cảnh giác.
"Sao? Ngươi cũng định học theo đám kia đến giết ta, cướp lấy bản đồ trong tay ta à?", Mục Long và Sở Tùy Duyên gặp nhau, cả hai cùng nhìn đối phương mấy giây, bấy giờ Mục Long mới mở miệng hỏi.
Bình thường, tuy Sở Tùy Duyên kia trông rất phóng khoáng, chẳng thèm để ý tới bất cứ điều gì. Nhưng Mục Long biết đây chỉ là bề nổi mà thôi.
Nếu hắn ta có thể chèn ép toàn bộ đệ tử ngoại môn, trở thành người đứng đầu bảng Sơn Hà thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chương 142: Hợp tác
"Hóa ra là Mục huynh, không ngờ ta và huynh lại có thể gặp nhau tại một nơi nguy hiểm như Vạn Độc cốc, đúng là duyên phận, mọi thứ đều tùy duyên cả", Sở Tùy Duyên chắp tay cười nói.
"Tùy duyên sao?", Mục Long cười, cũng không nói gì thêm vì đến giờ hắn vẫn chưa biết được mục đích của Sở Tùy Duyên.
Sau đó, chợt nghe thấy Sở Tùy Duyên nói: "Ta cực kỳ hâm mộ tư chất của Mục huyng, hơn nữa huynh và ta cũng không oán không thù, chỉ với mấy câu của người ngoài mà muốn cả hai chúng ta đánh nhau sống chết thì cũng không thực tế".
"Còn về bản đồ trong tay Mục huynh, với người khác thì nó giống như chí bảo, nhưng với ta, nó có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế nên, Mục huynh cũng không cần lo lắng".
"Có điều, nghe lời nói ban nãy của Mục huynh thì hình như đã gặp Miêu Thiên Tú, còn giết chết hắn ta?"
Đều là người nằm trong top 10 bảng Sơn Hà nên Sở Tùy Duyên cũng biết thực lực của Miêu Thiên Tú. Dù hắn ta không muốn tin đây là sự thật thì lý trí của Sở Tùy Duyên cũng có thể cảm nhận điều khác lạ trong lời nói của Mục Long.
Trong câu nói ấy có chút khinh bỉ, đó là sự khinh bỉ đối với Miêu Thiên Tú, cũng là sự cảnh cáo với hắn ta.
Hôm đó, trước khi tiến vào đảo Phục Ma, hắn ta đã ở trong đám đông thấy mọi thứ mà Mục Long gặp phải, đặc biệt là sát khí do hắn tỏa ra lúc cuối cùng, càng khiến hắn ta nhớ mãi không quên.
Bởi vì, hắn ta đã từng cảm nhận được loại sát khí ấy trên người của một cao thủ.
Người như vậy, một khi bị chạm vào giới hạn thì cực kỳ đáng sợ.
Mục Long nghe vậy khá là kinh ngạc, sau đó nhìn Sở Tùy Duyên cười hỏi: "Sao ngươi lại đưa ra kết luận là Miêu Thiên Tú đã chết? Và còn là do ta giết?"
"Rất đơn giản, trực giác, trực giác đối với Mục huynh", Sở Tùy Duyên khẽ cười, nhìn thẳng vào Mục Long phun ra một câu nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy thâm ý.
"Vậy ư? Nói thế thì trực giác của ngươi khá chuẩn đấy chứ", trong tay Mục Long xuất hiện một thứ, bị hắn thuận tay ném cho Sở Tùy Duyên.
Sở Tùy Duyên thấy vậy vươn tay nắm lấy, sau khi nhìn thấy thứ đó thì dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
"Ngũ Độc Huyền Âm trượng, quả nhiên, Mục huynh không những có tư chất khủng bố mà thực lực cũng vô cùng đáng sợ", Sở Tùy Duyên nói xong bèn bước tới trả Ngũ Độc Huyền Âm trượng lại cho Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng là linh khí thượng phẩm, gần như đại biểu cho một nửa thực lực của Miêu Thiên Tú. Giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long thì đã đủ để chứng minh mọi thứ.
Hơn nữa, Mục Long còn có thể thuận tay ném linh khí thượng phẩm cho hắn ta cho thấy lòng tin cũng như sự gan dạ của hắn.
"Thực lực cao thì không dám nhận, Mục Long ta tự cảm thấy mình chẳng phải loại thích giết người vô tội. Tên kia lại cực kỳ ngang ngược, phá hủy cơ duyên của ta, còn âm mưu giết ta. Đối với loại ấy thì đương nhiên không còn gì phải khách sáo rồi".
"Tất nhiên rồi, nhưng mấy ngày nay Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia đang lùng sục huynh ở xung quanh, nếu gặp phải đương nhiên sẽ lại có một trận chiến đẫm máu. Với thực lực của Mục huynh, đánh đơn thì chắc cũng không sợ bất cứ kẻ nào, song hội Đồ Long lại rất đông, huynh phải cẩn thận hơn mới được".
"Cảm ơn đã nhắc nhở".
Mục Long nghe vậy chắp tay cảm ơn, tuy không biết rốt cuộc thì tên Sở Tùy Duyên này là địch hay bạn, nhưng đến giờ, đối phương vẫn chưa thể hiện ra ý xấu nào. Tục ngữ nói, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại nên đương nhiên Mục Long cũng phải đối xử lễ phép lại.
Sau đó, lại nghe thấy Sở Tùy Duyên hỏi: "Chẳng biết tiếp theo Mục huynh có tính toán gì không?"
"Cũng không có tính toán gì, vốn định đi qua Vạn Độc cốc này nhưng ai ngờ nơi này lại nhiều rắn độc như vậy. Xem ra, phải đổi con đường khác để đi tiếp vào chỗ sâu trong, tìm kiếm cơ duyên thôi".
"Nghe huynh nói vậy thì bản thân ta cũng biết một chỗ có cơ duyên, nhưng hơi nguy hiểm, với sức một mình ta thì khó mà lấy được nên mới đi dạo xung quanh định tìm mấy người đến giúp. Chẳng biết Mục huynh có hứng thú hay không?", Sở Tùy Duyên nói xong, trong tay xuất hiện một cục đá như ngọc.
Trên cục đá kia tự sinh ra bảy cái lỗ xếp theo một trật tự trông vô cùng huyền diệu.
"Còn đây là đá Thất Khổng Thận Ảnh, không biết Mục huynh có nghe đến nó chưa?", Sở Tùy Duyên cười hỏi.
"Đá Thất Khổng Thận Ảnh...", Mục Long lẩm bẩm, lục lọi trong trí nhớ của mình nhưng cũng chưa nghe nói qua thứ này.
"Ta cũng chưa từng nghe nói về nó, nhưng khi ta còn nhỏ có nghe một người lớn trong nhà nhắc tới. Nơi biển rộng xa xăm, trên chín tầng mây có một loại Giao Long tên là 'Thận'. Con yêu thú này trời sinh có đại thần thông, thường bơi lội trong biển mây, giỏi chế tạo ảo giác mê hoặc tu sĩ lui tới, cũng chính là 'ảo ảnh' mà ta thường nói tới", Mục Long nhớ tới câu chuyện mà mẹ đã kể cho mình khi còn nhỏ, rồi kể lại cho Sở Tùy Duyên nghe.
"Chính là nó! Ta cũng tình cờ nghe một cao nhân nói về nó. Hóa ra, Mục huynh cũng biết, đá Thất Khổng Thận Ảnh kia là hòn đá trong hang ổ của con yếu thú Thận ấy. Do hằng năm đều nhiễm phải hơi thở của nó, dần dà đã có được khả năng ghi lại hình ảnh xung quanh".
Sở Tùy Duyên nói xong, đưa đá Thất Khổng Thận Ảnh cho Mục Long, nở nụ cười thần bí nói: "Ta tin rằng chắc hẳn Mục huynh sẽ cảm thấy hứng thú với thứ mà đá Thất Khổng Thận Ảnh ghi lại".
"Hử?"
Mục Long nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, rồi nhận lấy đá Thất Khổng Thận Ảnh.
Hắn vừa mới truyền chân nguyên vào đã thấy từng luồng sáng bắn ra từ trong những cái lỗ kia, rồi chiếu lên hư không trước mặt hình thành một quầng sáng.
Hình ảnh trong quầng sáng ấy trông rất sống động, trên không trung như có sương mù ma quái bốc lên, hiển nhiên đó là cảnh tượng riêng biệt của đảo Phục Ma.
Đó là một dãy núi cực cao, trên núi có một cái thác nước cao khoảng mấy trăm mét, khí thế to lớn như một con rồng treo ngược, lao thẳng xuống hồ nước lạnh dưới chân núi.
Điều huyền diệu ở đây nằm trong hồ nước lạnh kia.
Chương 143: Lại có sơn bảo
Nước của dòng thác này cực kỳ trong, nhưng hồ nước lạnh bên dưới lại đen ngòm. Cái này chứng tỏ một điều là hồ nước kia cực kỳ sâu.
Nhoáng cái đã có sự thay đổi xảy ra, chỉ thấy giữa hồ nước bỗng xuất hiện một cái xoáy nước, ngay sau đó, bọt nước bắn lên, một con quái vật to lớn lao ra từ trong hồ nước, dọc theo thác nước, ngược dòng lên trên.
Khoảnh khắc ấy, Mục Long mới thấy rõ dáng dấp của nó, cơ thể hẹp dài giống như mãng xà, nhưng so với mãng xã lại có thêm bốn cái chân.
Mục Long nhớ trước kia từng đọc một quyển sách tên là "tạp ký Chí Quái", nghe đâu là do một nhà sư tên Du Phương làm. Trong đó ghi lại một loài vật, gọi là Hủy.
Trong "tạp ký Chí Quái" nói rắn mọc ra bốn chân gọi là Hủy, sau 500 năm Hủy sẽ hóa Giao.
Con yêu quái trong hồ nước lạnh này có cơ thể như mãng xà, trên đầu mọc một chiếc sừng, bốn chân sắc bén, cả người đầy vảy đen thui như mực, mỗi một cái vảy nhỏ nhất cũng to bằng bàn tay, chắc chắn là Hủy không sai.
Trong "tạp ký Chí Quái" còn nói, Hủy mọc một sừng có thể thông linh, nơi mà nó sống chắc chắn sẽ có bảo vật.
Ý là trên đầu yêu Hủy mà mọc sừng thì sẽ có linh trí và rất nhạy cảm với bảo vật, hơn nữa, nơi nó thường qua lại đương nhiên sẽ có bảo vật hiếm thấy xuất hiện.
Quả nhiên, Mục Long tiếp tục xem đá Thất Khổng Thận Ảnh thì phát hiện con Hủy kia bơi ngược lên trên đến đỉnh núi chợt thấy nơi đó có một cái hang động, bên trong lóe lên ánh sáng của bảo vật.
Con Hủy kia vẫn chưa chui vào, chỉ là khi nhìn về phía hang động, trong miệng liên tục nhỏ nước miếng, hiển nhiên là cực kỳ thèm thuồng.
"Có thể khiến cho Hủy thèm thuồng, chứng tỏ bảo vật trong núi không phải vật phàm. Hơn nữa, nhìn cảnh sắc trong núi này lại cực kỳ giống dấu hiệu sắp có sơn bảo trong truyền thuyết ra đời".
Sau khi Mục Long xem hết hình ảnh trong đá Thất Khổng Thận Ảnh thì ngây ra một lúc mới đưa ra phân tích của mình.
Sở Tùy Duyên nghe vậy, lập tức vỗ tay nói: "Tuyệt, quả nhiên là tuyệt vời, không ngờ Mục huynh lại hiểu nhiều biết rộng như vậy. Chẳng những có thể liếc mắt một cái đã nhận ra loài dị chủng của Yêu tộc như Hủy, mà ngay cả dấu hiệu sắp có sơn bảo ra đời cũng biết".
"Không giấu gì Mục huynh, trước đó ta chỉ nghi ngờ thôi chứ cũng chưa dám chắc. Giờ nghe Mục huynh nói vậy, xem ra thứ trong núi chắc chắn là sơn bảo".
Sở Tùy Duyên dưới sự kích động còn nói ra câu hay treo bên miệng của mình: "Xem ra, đây quả nhiên là duyên số hết, bảo vật ấy rõ ràng là có duyên với chúng ta".
Mục Long nghe thấy Sở Tùy Duyên nói vậy chỉ cười không nói.
Hắn chính là thể Thiên Yêu, đừng nói là Hủy, vì có được chí bảo truyền thừa của Yêu tộc như Yêu Thần tháp, tuy hắn không biết những Yêu tộc hiện nay, nhưng Hoan Nhi không thể nào không biết.
Còn về sơn bảo trong truyền thuyết, chẳng những trước đây hắn đã từng nghe nói đến rất nhiều, giờ trong tay còn nắm giữ một sơn bảo có đẳng cấp đứng đầu như thần kích Như Ý, nên sao có thể xa lạ chứ?
Vì lý do ấy nên Mục Long mới động lòng, loại linh vật như sơn bảo là cực kỳ huyền bí, quả thật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Thiên tài địa bảo bình thường chẳng thể nào so được với nó, chỉ với thần kích Như Ý trong tay Mục Long thôi là có thể nhận ra điều đó.
Một mặt là cũng có ý định đi, mặt khác lại là tò mò, vì mỗi loại sơn bảo đều tập hợp toàn bộ tinh khí trong núi sông mới sinh ra nên cũng không giống nhau. Chẳng biết sơn bảo ở nơi này rốt cuộc là gì?
Sau đó, hắn bèn cười hỏi: "Vậy ý của Sở huynh là, tùy duyên?"
"Tùy duyên, nếu gặp được thì đương nhiên là tùy duyên. Có điều, trước đó, ta từng thấy được thực lực của con Hủy kia, nó đã sắp đến Ngự Hồn cảnh, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của nó. Thế nên, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ngoài Mục huynh ra, ta còn mời thêm một người bạn, cả ba chúng ta hợp tác, chưa chắc không có cơ hội lấy được sơn bảo", Sở Tùy Duyên cười nói.
"Ồ? Xin hỏi người đó là?", nếu định hợp tác, đương nhiên Mục Long phải hỏi.
Dù sao, hắn chỉ là tạm thời tin tưởng Sở Tùy Duyên mà thôi, còn người khác, với tình hình hiện nay của Mục Long, đương nhiên cần phải cẩn thận là trên hết, không đến đường cùng thì tuyệt đối không thể lộ ra tung tích.
Một người thông minh như Sở Tùy Duyên đương nhiên hiểu được ý của Mục Long, cười nói: "Mục huynh yên tâm đi, chẳng phải có câu, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của mình sao. Vả lại, người bạn này của ta cũng có thù oán với Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia. Hơn nữa, trước giờ đều phân rõ đúng sai, chứ không phải loại người gặp lợi liền sáng mắt".
"Nghe ngươi nói vậy, bản thân ta càng tò mò hơn đó, rốt cuộc là vị đệ tử ngoại môn nào mà có thể khiến một người đứng đầu bảng Sơn Hà như Sở huynh đánh giá như thế?", Mục Long trêu ghẹo.
"Ha ha, cái gọi là đứng đầu bảng Sơn Hà cũng chỉ là hư danh thôi, tùy duyên, tùy duyên ấy mà".
"Nhưng người bạn này của ta lại không phải loại chỉ có tiếng mà không có miếng. Lúc trước, nếu Sở huynh dùng sức một người xóa sổ hội Thiên Vũ thì chắc cũng có nghe nói đến cái tên 'hội Linh Lung' chứ nhỉ".
"Đương nhiên rồi", Mục Long đáp.
"Không gạt Mục huynh, người bạn kia của ta chính là Mặc Linh Lung - người sáng lập nên hội Linh Lung ấy".
"Chính là Mặc Linh Lung - người đứng thứ 6 trên bảng Sơn Hà à?"
"Đúng vậy, ta đã hẹn chỗ với nàng ta rồi. Vốn dĩ, nếu không tìm thấy người hợp tác thì hai chúng ta tính mạo hiểm thử một lần. Giờ có Mục huynh gia nhập, đương nhiên là càng tốt".
"Việc này không nên để lâu, nếu Mục huynh không còn chuyện gì khác, hay là chúng ta đến tập hợp với nàng ta luôn nhé?", Sở Tùy Duyên nói xong lấy ra bản đồ, nhìn đường đi bên trên.
Cảnh ấy cũng chứng minh suy đoán lúc trước của Mục Long, tuy tấm bản đồ ấy có vẻ khá đơn giản, không đủ chi tiết, nhưng đều có đánh dấu lại những vị trí quan trọng.
Hơn nữa, Mục Long dám khẳng định, trong tay đám Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện cũng có một tấm như vậy.
Bởi vì Mục Long biết Giang Thiên Tứ - một thiên kiêu trong nội môn và là anh trai của Giang Thiên Vũ muốn có được một tấm bản đồ đảo Phục Ma thì cũng không khó.
"Ừ, chậm trễ lại sinh biến, một khi đã thế thì ta lên đường thôi", sau đó, Mục Long bèn đi theo Sở Tùy Duyên đến một chỗ tên là núi Hổ Lang.
Song cũng phải có tâm đề phòng người, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Mục Long và Sở Tùy Duyên hợp tác. Vả lại, tình hình bây giờ của hắn lại cực kỳ nguy hiểm, hơi lơ là chút thôi sẽ có khả năng bị hội Đồ Long vây giết.
Thế nên, trên đường đi, Mục Long đều hết sức cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác, hễ có gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể đưa ra cách giải quyết.
Nhưng lúc ở trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, Mục Long đã có ấn tượng với Sở Tùy Duyên, đến giờ thì hắn ta làm việc rất có phong thái của bậc quân tử.
Chương 144: Núi Phi Lưu
Sau hai canh giờ, Mục Long và Sở Tùy Duyên đã đến núi Lang Hổ, Mặc Linh Lung đã đợi ở đó từ lâu.
Nhắc tới dung mạo của Mặc Linh Lung, vừa không giống với vẻ xuất trần tuyệt thế như Vân Kinh Hồng, cũng không linh hoạt động lòng người như Triệu Linh Đan, mà mang lại một vẻ đẹp khác.
Làn da trắng nõn của nàng ta kết hợp với ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, búi tóc giống như nam nhi dùng trâm ngọc để cố định, trên người mặc cẩm vân bào lam sắc, đi đứng hành động ẩn ẩn toát lên vài phần dục tú và khí khái anh hùng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Linh Lung, trong lòng Mục Long không khỏi nghĩ tới một câu nói: nữ nhi cũng chẳng thua gì nam nhi.
Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Linh Lung lóe lên vẻ kinh ngạc khi thấy Sở Tùy Duyên đồng hành với Mục Long, chợt cười nói: "Không ngờ Mục sư huynh chuyến này ra ngoài lại mang về một trợ thủ quả không tầm thường".
"Tại hạ Mặc Linh Lung, hân hạnh được gặp!", Mặc Linh Lung cười nói rồi chắp tay hành lễ.
Mục Long cũng đáp lời: "Hân hạnh, hân hạnh".
"Nơi này nhiều tai mắt, huống hồ vẫn còn cách nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó khá xa, chi bằng chúng ta lập tức lên đường, thế nào?", thấy hai người chào hỏi xong, Sở Tùy Duyên nói.
"Hợp lý, có điều Mục Long ngươi hiện tại chính thức bị người của hội Đồ Long tìm kiếm khắp nơi, đi đứng như vậy e là có nhiều chỗ không tiện", Mặc Linh Lung nói rồi trong tay xuất hiện một vật, đưa cho Mục Long.
"Mặt nạ da này ta có được trước đây, dùng thủ pháp đặc chế tạo thành, đeo nó lên có thể thay đổi dung mạo của một người, lúc này có thể phát huy công dụng đó:"
"Mặt nạ da, cô đang nói tới dịch dung ư?", Mục Long nghe vậy mắt sáng lên rồi nhận lấy.
Trầm ngâm một lúc sau đó hắn nói với Mặc Linh Lung: "Vẫn là Mặc cô nương suy nghĩ chu đáo, sao ta lại chưa từng nghĩ tới cách này nhỉ?"
Sau đó, Mục Long đeo mặt nạ da này lên rồi dùng chân nguyên thay đổi ngoại hình, đắp nặn lên diện mạo mới.
Một lát sau, gương mặt Mục Long đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù không được anh tuấn soái khí như trước nhưng cũng là một thiếu niên nho nhã.
"Như vậy chỉ cần không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, chỉ là gương mặt này dù sao cũng khá lạ lẫm, gặp phải đệ tử đồng môn lâu dần nhất định cũng sẽ có người hoài nghi, cho nên Mục Long, ngươi bắt buộc phải thận trọng chút mới được", Mặc Linh Lung căn dặn nói.
Nghe vậy, Mục Long nhất thời sáng mắt lên, cười nói: "Nghe Mặc cô nương nói vậy ta lại có một cách?"
Sau đó Mục Long lấy ra hai vật trong nhẫn Trữ Vật, trong nháy mắt đã thay sang một bộ y phục khác.
Cộng thêm mái tóc bù xù đen xì, khiến người ta căn bản không thể nhìn rõ được gương mặt của Mục Long, còn cầm cả Ngũ Độc Huyền Âm trượng đó trong tay làm cho người ta vừa thấy đã có thể nhận ra thân phận của hắn ngay, Miêu Thiên Tú, đứng thứ 10 trên bảng Sơn Hà.
"Mặc cô nương, Sở huynh, hai người nhìn xem, bộ dạng này có gì khác biệt với Miêu Thiên Tú thực sự không?"
Hai người nghe vậy thì quan sát tỉ mỉ một lượt, không khỏi vỗ tay tán thưởng, có điều Mặc Linh Lung vẫn đang chấn động với bản lĩnh của Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng này chính là binh khí của Miêu Thiên Tú, mà giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long, vậy chỉ có thể nói lên một vấn đề rằng Miêu Thiên Tú đã bị Mục Long giết chết.
Nàng ta đã từng giao thủ qua với Miêu Thiên Tú, mặc dù có thể đánh bại nhưng muốn giết hắn ta thì căn bản không thể.
Hiện tại Mục Long đã giết chết hắn há không phải nói lên rằng thực lực của Mục Long mạnh hơn nàng ta sao.
"Không ngờ, đến Miêu Thiên Tú cũng không phải là đối thủ của ngươi, nếu không phải hội Đồ Long đó số lượng đông thì e rằng hai người Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ đó sẽ là một trò cười mất", Mặc Lung Linh nói.
"Không có gì, kẻ muốn giết ta chắc chắn sẽ bị ta giết lại, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường, tìm kiếm sơn bảo đi", Mục Long nói xong thì ba người liền khởi hành.
Dựa vào bản đồ chỉ dẫn, nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó có tên là núi Phi Lưu.
Trên đường tới núi Phi Lưu, do Mục Long đã cải trang lại có Ngũ Độc Huyền Âm trượng trong tay, lại đi cùng với hai cao thủ Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung nênrất nhiều đệ tử từ xa đã phải kính cẩn.
Sau hai canh giờ, ba người Mục Long cuối cùng đã đến núi Phi Lưu.
Thác nước ở núi Phi Lưu chảy rất mạnh, tựa như ngân hà chảy từ chín tầng mây xuống vậy, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Hào quang trên đỉnh núi đó rực rỡ hơn so với nhìn trong đá Thất Khổng Thần Ảnh, rõ ràng sơn bảo sắp xuất hiện.
Nhưng Sở Tùy Duyên trước đó xem qua, địa thế của núi Phi Lưu thập phần nguy hiểm, mấy mặt khác đều là vách đá dựng đứng, muốn trèo lên đỉnh chỉ có thể đi lên từ đường thác nước, sơn thế khá bằng phẳng, nhưng bắt buộc phải vượt qua hồ nước lạnh bên dưới thác nước.
"Nếu như chúng ta có thể lấy được sơn bảo mà không kinh động đến Yêu Hủy thì đương nhiên là cách tốt nhất, có điều độc sừng trên đầu Yêu Hủy đó cực kỳ mẫn cảm với dao động ngoại giới, trước đó ta đã từng nhiều lần muốn lén lên núi nhưng đều bị nó phát hiện ra, suýt nữa bị đả thương cho nên e rằng trận ác chiến này là không thể tránh được".
Ba người đứng cách núi Phi Lưu không xa, đánh giá tình hình xung quanh, Sở Tùy Duyên nhìn chằm chằm vào hồ nước lạnh ở nơi Yêu Hủy thường lui tới, ánh mắt ngưng trọng nói.
"Nếu đã như vậy thì chiến thôi, ba người chúng ta tới đây chẳng phải đều là vì sơn bảo sao?", đôi mắt Mục Long bạo phát ra làn sóng chiến ý.
"Được!", Mặc Linh Lung và Sở Tùy Duyên nghe vậy thì đều gật đầu.
Sau đó ba người đi về phía hồ nước sâu.
Nhưng ba người còn chưa tới gần đã nghe thấy từng đợt dị tượng dưới nước truyền tới, sau đó một bóng đen khổng lồ từ trong nước vọt ra.
Vật này chính là Yêu Hủy đó, giống hệt với thứ đã từng nhìn thấy trong đá Thất Khổng Thần Ảnh trước đó, chỉ là khí tức tản phát ra từ trên người nó thì vượt xa so với đoạn hình ảnh đó.
"Hu hu...", con Yêu Hủy này vừa xuất hiện, hai lỗ mũi lập tức mở ra, trong đó phun ra hai cỗ sương trắng, phát ra thanh âm cực kỳ mang tính uy hiếp.
Ngay sau đó, trong tròng mắt màu xanh đậm của Yêu Hủy hung quang đại thịnh, thân hình hẹp dài cuồn cuộn yêu nguyên, há to cái miệng to như bồn máu cắn xé về phía ba người.
Chứng kiến cảnh này, Mục Long không hề có bất cứ chần chừ do dự nào mà lập tức rút Phá Vân kiếm ra, thôi động Huyền Quang Tật Ảnh Bộ, né tránh một kích của Yêu Hủy, sau đó thi triển kiếm quyết giao chiến với ác thú.
Hai người còn lại cũng cùng thể hiện bản lĩnh.
Có người chiếm được bản đồ từ trong tay những đệ tử từng tham gia thí luyện Phục Ma, tuy không chi tiết bằng của Mục Long, nhưng cũng biết đại khái các tuyến đường an toàn.
"Một khi đã như thế thì cứ tiếp tục đi dọc theo tuyến đường an toàn cũng sẽ chẳng có thu hoạch gì, mà còn có khả năng để lộ ra dấu vết và bị đám người hội Đồ Long biết được".
Mục Long ngẫm nghĩ, hắn biết truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng rất có khả năng giấu ở một mảnh đất xa xưa thần bí sâu trong đảo Phục Ma.
Mà khu vực thần bí ấy lại không được ghi lại nhiều trên bản đồ, chỉ tô đen. Những dấu hiệu màu đen trên bản đồ đại biểu cho sự thần bí và nguy hiểm, đó là cấm địa mà những đệ tử tham gia các kỳ thí luyện cũng không dám tùy tiện đặt chân vào.
Thế nhưng, khu vực thần bí ấy lại là mục đích chuyến đi này của Mục Long. Hắn phải đi vào chỗ sâu trong đảo Phục Ma mới tìm được truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng.
"Giờ với ta, có lẽ chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất!", Mục Long nghĩ một hồi, dứt khoát thay đổi tuyến đường, men theo điểm đánh dấu màu đỏ trên bản đồ để đi.
Dấu hiệu màu đỏ đại biểu cho nơi đó có yêu thú cực mạnh chiếm đóng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy yêu thú rất mạnh, song so với sự gian xảo và nham hiểm của lòng người thì y như trò trẻ con.
Mặc dù Mục Long không sợ chiến đấu, nhưng cũng sẽ không đặt mình vào vòng vây. Hơn 200 tu sĩ Bích Cung cảnh vây đánh thì cũng không phải trò đùa.
Trái lại, khu vực màu đỏ có yêu thú chiếm đóng, các đệ tử thí luyện chỉ biết tránh còn không kịp. Vả lại, nơi có yêu thú thường đi đôi với cơ duyên và một số linh dược quý hiếm.
Mục Long quyết định thay đổi tuyến đường.
Dọc đường, hắn quả thật đã gặp được rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, nhưng nếu đảo Phục Ma là nơi thí luyện của đệ tử ngoại môn ở Tiêu Dao Thần Tông thì đa số chúng đều có thực lực tương đương với Bích Cung cảnh.
Với thực lực hiện nay của Mục Long, chỉ cần không xảy ra thú triều thì yêu thú Bích Cung cảnh bình thường sẽ chẳng phải là đối thủ của hắn. Lâu lâu lại gặp được một số yêu thú khó chơi có thực lực bá đạo, nhưng nơi ấy lại thường có thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm có.
Hai ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, trên đường Mục Long đã gặp phải rất nhiều yêu thú mạnh mẽ và cũng giết chết chúng để rèn luyện tu vi.
Đây đã là ngày thứ sáu từ khi thí luyện Phục Ma bắt đầu, số lượng yêu hồn trong lệnh bài thí luyện đã đạt tới con số 1000, bên cạnh đó cũng có rất nhiều linh dược quý hiếm.
Trong những linh dược ấy, cái nào ăn được đều bị Mục Long ăn luôn. Chỉ vỏn vẻn hai ngày, Mục Long đã ăn gần cả mấy chục cây linh dược.
Nếu có luyện đan sư nhìn thấy cảnh ấy chắc chắn trái tim sẽ như nhỏ máu và tức đến nỗi giậm chân chửi Mục Long té tát.
Dù sao, hễ là thiên tài địa bảo thì chỉ có luyện thành đan dược mới có thể phát huy hết tác dụng của nó. Nhưng lúc này, Mục Long lại chẳng thèm để ý đến điều đó.
Mục đích của hắn chỉ có một đó chính là tăng lên thực lực trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Cuối cùng, công sức bỏ ra cũng có hồi báo, hai ngày sau, Mục Long chui ra từ trong một cái hang động của yêu thú, khí thế trên người hắn cũng mạnh hơn trước gấp đôi.
Sau khi cắn nuốt một lượng lớn linh dược, cuối cùng Mục Long cũng dựa vào sự tích lũy khổng lồ ấy chạm đến cánh cửa thứ bảy và phá hủy nó. Hơn nữa, còn ngưng tụ ra thất phương huyền cung, đạt tới Bích Cung cảnh tầng bảy.
Hôm nay là ngày thứ chín của thí luyện Phục Ma.
Đảo Phục Ma quả nhiên giống như lời đồn, càng đi vào sâu càng nguy hiểm. Đối với điều này, Mục Long thật sự là mình đầy kinh nghiệm.
Hắn men theo khu vực màu đỏ không ngừng tiến về phía trước, gặp được yêu thú cũng càng ngày càng mạnh.
Hôm nay, Mục Long đang lên đường thì nơi hắn đặt chân đến vẫn là một cái sơn cốc, nhưng nó lại có tên là "Vạn Độc cốc".
Ký hiệu của nó trên bản đồ là mấy đường vặn vẹo, vốn dĩ, Mục Long cũng không biết nó đại biểu cho cái gì, nhưng khi bước vào Vạn Độc cốc, hắn lập tức hiểu.
Hóa ra, mấy cái đường vặn vẹo kia đại biểu cho một loài vật chính là rắn độc.
Trong Vạn Độc cốc này, số lượng rắn độc đã đạt tới một con số khủng bố, gọi nó là "Xà triều", cũng không quá.
Đưa mắt nhìn ra xa, trên cây, trên vách đá, trên cỏ, thậm chí cả trong nước cũng có rắn độc bơi lội. Hơn nữa, đa số chúng đều có thực lực Bích Cung cảnh, ngay cả thực vật ở đây cũng có độc, hơi lơ là một chút thôi sẽ trúng độc mất mạng.
Nay là ngày thứ mười mà Mục Long lên đường, đối mặt với yêu thú, hắn luôn chiến đấu với chúng, nhưng giờ lại chỉ có thể lùi lại.
Bởi vì số lượng rắn độc của nơi này thật sự quá nhiều, Mục Long tận mắt nhìn thấy một đám trâu yêu Bích Cung cảnh đỉnh vừa tiến vào Vạn Độc cốc đã lập tức chỉ còn lại bộ xương khô. Hơn nữa, ngay cả xương cốt cũng bị chất độc ăn mòn biến thành màu đen.
Cảnh ấy khiến Mục Long nhìn mà nổi da gà.
Nhưng ngay khi Mục Long định rời khỏi nơi này thì lại gặp được một người.
Sở Tùy Duyên - người đứng đầu bảng Sơn Hà và cũng là người đầu tiên phá hủy kỷ lục của Loạn Tâm Ma Lâm trong Huyền Tâm Huyễn Linh Cốc.
Với tình hình hiện nay của Mục Long thì ở trên đảo Phục Ma ai ai cũng là địch, hễ nhìn thấy đệ tử thí luyện, hắn đều sẽ cảnh giác nhằm chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bởi vì lúc trước trưởng lão trong tông môn từng hạ lệnh ai cũng có thể giết chết Mục Long.
Thế nên, khi nhìn thấy Sở Tùy Duyên - người đứng đầu bảng Sơn Hà, trong lòng Mục Long mới sinh ra cảnh giác.
"Sao? Ngươi cũng định học theo đám kia đến giết ta, cướp lấy bản đồ trong tay ta à?", Mục Long và Sở Tùy Duyên gặp nhau, cả hai cùng nhìn đối phương mấy giây, bấy giờ Mục Long mới mở miệng hỏi.
Bình thường, tuy Sở Tùy Duyên kia trông rất phóng khoáng, chẳng thèm để ý tới bất cứ điều gì. Nhưng Mục Long biết đây chỉ là bề nổi mà thôi.
Nếu hắn ta có thể chèn ép toàn bộ đệ tử ngoại môn, trở thành người đứng đầu bảng Sơn Hà thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chương 142: Hợp tác
"Hóa ra là Mục huynh, không ngờ ta và huynh lại có thể gặp nhau tại một nơi nguy hiểm như Vạn Độc cốc, đúng là duyên phận, mọi thứ đều tùy duyên cả", Sở Tùy Duyên chắp tay cười nói.
"Tùy duyên sao?", Mục Long cười, cũng không nói gì thêm vì đến giờ hắn vẫn chưa biết được mục đích của Sở Tùy Duyên.
Sau đó, chợt nghe thấy Sở Tùy Duyên nói: "Ta cực kỳ hâm mộ tư chất của Mục huyng, hơn nữa huynh và ta cũng không oán không thù, chỉ với mấy câu của người ngoài mà muốn cả hai chúng ta đánh nhau sống chết thì cũng không thực tế".
"Còn về bản đồ trong tay Mục huynh, với người khác thì nó giống như chí bảo, nhưng với ta, nó có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế nên, Mục huynh cũng không cần lo lắng".
"Có điều, nghe lời nói ban nãy của Mục huynh thì hình như đã gặp Miêu Thiên Tú, còn giết chết hắn ta?"
Đều là người nằm trong top 10 bảng Sơn Hà nên Sở Tùy Duyên cũng biết thực lực của Miêu Thiên Tú. Dù hắn ta không muốn tin đây là sự thật thì lý trí của Sở Tùy Duyên cũng có thể cảm nhận điều khác lạ trong lời nói của Mục Long.
Trong câu nói ấy có chút khinh bỉ, đó là sự khinh bỉ đối với Miêu Thiên Tú, cũng là sự cảnh cáo với hắn ta.
Hôm đó, trước khi tiến vào đảo Phục Ma, hắn ta đã ở trong đám đông thấy mọi thứ mà Mục Long gặp phải, đặc biệt là sát khí do hắn tỏa ra lúc cuối cùng, càng khiến hắn ta nhớ mãi không quên.
Bởi vì, hắn ta đã từng cảm nhận được loại sát khí ấy trên người của một cao thủ.
Người như vậy, một khi bị chạm vào giới hạn thì cực kỳ đáng sợ.
Mục Long nghe vậy khá là kinh ngạc, sau đó nhìn Sở Tùy Duyên cười hỏi: "Sao ngươi lại đưa ra kết luận là Miêu Thiên Tú đã chết? Và còn là do ta giết?"
"Rất đơn giản, trực giác, trực giác đối với Mục huynh", Sở Tùy Duyên khẽ cười, nhìn thẳng vào Mục Long phun ra một câu nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy thâm ý.
"Vậy ư? Nói thế thì trực giác của ngươi khá chuẩn đấy chứ", trong tay Mục Long xuất hiện một thứ, bị hắn thuận tay ném cho Sở Tùy Duyên.
Sở Tùy Duyên thấy vậy vươn tay nắm lấy, sau khi nhìn thấy thứ đó thì dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
"Ngũ Độc Huyền Âm trượng, quả nhiên, Mục huynh không những có tư chất khủng bố mà thực lực cũng vô cùng đáng sợ", Sở Tùy Duyên nói xong bèn bước tới trả Ngũ Độc Huyền Âm trượng lại cho Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng là linh khí thượng phẩm, gần như đại biểu cho một nửa thực lực của Miêu Thiên Tú. Giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long thì đã đủ để chứng minh mọi thứ.
Hơn nữa, Mục Long còn có thể thuận tay ném linh khí thượng phẩm cho hắn ta cho thấy lòng tin cũng như sự gan dạ của hắn.
"Thực lực cao thì không dám nhận, Mục Long ta tự cảm thấy mình chẳng phải loại thích giết người vô tội. Tên kia lại cực kỳ ngang ngược, phá hủy cơ duyên của ta, còn âm mưu giết ta. Đối với loại ấy thì đương nhiên không còn gì phải khách sáo rồi".
"Tất nhiên rồi, nhưng mấy ngày nay Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia đang lùng sục huynh ở xung quanh, nếu gặp phải đương nhiên sẽ lại có một trận chiến đẫm máu. Với thực lực của Mục huynh, đánh đơn thì chắc cũng không sợ bất cứ kẻ nào, song hội Đồ Long lại rất đông, huynh phải cẩn thận hơn mới được".
"Cảm ơn đã nhắc nhở".
Mục Long nghe vậy chắp tay cảm ơn, tuy không biết rốt cuộc thì tên Sở Tùy Duyên này là địch hay bạn, nhưng đến giờ, đối phương vẫn chưa thể hiện ra ý xấu nào. Tục ngữ nói, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại nên đương nhiên Mục Long cũng phải đối xử lễ phép lại.
Sau đó, lại nghe thấy Sở Tùy Duyên hỏi: "Chẳng biết tiếp theo Mục huynh có tính toán gì không?"
"Cũng không có tính toán gì, vốn định đi qua Vạn Độc cốc này nhưng ai ngờ nơi này lại nhiều rắn độc như vậy. Xem ra, phải đổi con đường khác để đi tiếp vào chỗ sâu trong, tìm kiếm cơ duyên thôi".
"Nghe huynh nói vậy thì bản thân ta cũng biết một chỗ có cơ duyên, nhưng hơi nguy hiểm, với sức một mình ta thì khó mà lấy được nên mới đi dạo xung quanh định tìm mấy người đến giúp. Chẳng biết Mục huynh có hứng thú hay không?", Sở Tùy Duyên nói xong, trong tay xuất hiện một cục đá như ngọc.
Trên cục đá kia tự sinh ra bảy cái lỗ xếp theo một trật tự trông vô cùng huyền diệu.
"Còn đây là đá Thất Khổng Thận Ảnh, không biết Mục huynh có nghe đến nó chưa?", Sở Tùy Duyên cười hỏi.
"Đá Thất Khổng Thận Ảnh...", Mục Long lẩm bẩm, lục lọi trong trí nhớ của mình nhưng cũng chưa nghe nói qua thứ này.
"Ta cũng chưa từng nghe nói về nó, nhưng khi ta còn nhỏ có nghe một người lớn trong nhà nhắc tới. Nơi biển rộng xa xăm, trên chín tầng mây có một loại Giao Long tên là 'Thận'. Con yêu thú này trời sinh có đại thần thông, thường bơi lội trong biển mây, giỏi chế tạo ảo giác mê hoặc tu sĩ lui tới, cũng chính là 'ảo ảnh' mà ta thường nói tới", Mục Long nhớ tới câu chuyện mà mẹ đã kể cho mình khi còn nhỏ, rồi kể lại cho Sở Tùy Duyên nghe.
"Chính là nó! Ta cũng tình cờ nghe một cao nhân nói về nó. Hóa ra, Mục huynh cũng biết, đá Thất Khổng Thận Ảnh kia là hòn đá trong hang ổ của con yếu thú Thận ấy. Do hằng năm đều nhiễm phải hơi thở của nó, dần dà đã có được khả năng ghi lại hình ảnh xung quanh".
Sở Tùy Duyên nói xong, đưa đá Thất Khổng Thận Ảnh cho Mục Long, nở nụ cười thần bí nói: "Ta tin rằng chắc hẳn Mục huynh sẽ cảm thấy hứng thú với thứ mà đá Thất Khổng Thận Ảnh ghi lại".
"Hử?"
Mục Long nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, rồi nhận lấy đá Thất Khổng Thận Ảnh.
Hắn vừa mới truyền chân nguyên vào đã thấy từng luồng sáng bắn ra từ trong những cái lỗ kia, rồi chiếu lên hư không trước mặt hình thành một quầng sáng.
Hình ảnh trong quầng sáng ấy trông rất sống động, trên không trung như có sương mù ma quái bốc lên, hiển nhiên đó là cảnh tượng riêng biệt của đảo Phục Ma.
Đó là một dãy núi cực cao, trên núi có một cái thác nước cao khoảng mấy trăm mét, khí thế to lớn như một con rồng treo ngược, lao thẳng xuống hồ nước lạnh dưới chân núi.
Điều huyền diệu ở đây nằm trong hồ nước lạnh kia.
Chương 143: Lại có sơn bảo
Nước của dòng thác này cực kỳ trong, nhưng hồ nước lạnh bên dưới lại đen ngòm. Cái này chứng tỏ một điều là hồ nước kia cực kỳ sâu.
Nhoáng cái đã có sự thay đổi xảy ra, chỉ thấy giữa hồ nước bỗng xuất hiện một cái xoáy nước, ngay sau đó, bọt nước bắn lên, một con quái vật to lớn lao ra từ trong hồ nước, dọc theo thác nước, ngược dòng lên trên.
Khoảnh khắc ấy, Mục Long mới thấy rõ dáng dấp của nó, cơ thể hẹp dài giống như mãng xà, nhưng so với mãng xã lại có thêm bốn cái chân.
Mục Long nhớ trước kia từng đọc một quyển sách tên là "tạp ký Chí Quái", nghe đâu là do một nhà sư tên Du Phương làm. Trong đó ghi lại một loài vật, gọi là Hủy.
Trong "tạp ký Chí Quái" nói rắn mọc ra bốn chân gọi là Hủy, sau 500 năm Hủy sẽ hóa Giao.
Con yêu quái trong hồ nước lạnh này có cơ thể như mãng xà, trên đầu mọc một chiếc sừng, bốn chân sắc bén, cả người đầy vảy đen thui như mực, mỗi một cái vảy nhỏ nhất cũng to bằng bàn tay, chắc chắn là Hủy không sai.
Trong "tạp ký Chí Quái" còn nói, Hủy mọc một sừng có thể thông linh, nơi mà nó sống chắc chắn sẽ có bảo vật.
Ý là trên đầu yêu Hủy mà mọc sừng thì sẽ có linh trí và rất nhạy cảm với bảo vật, hơn nữa, nơi nó thường qua lại đương nhiên sẽ có bảo vật hiếm thấy xuất hiện.
Quả nhiên, Mục Long tiếp tục xem đá Thất Khổng Thận Ảnh thì phát hiện con Hủy kia bơi ngược lên trên đến đỉnh núi chợt thấy nơi đó có một cái hang động, bên trong lóe lên ánh sáng của bảo vật.
Con Hủy kia vẫn chưa chui vào, chỉ là khi nhìn về phía hang động, trong miệng liên tục nhỏ nước miếng, hiển nhiên là cực kỳ thèm thuồng.
"Có thể khiến cho Hủy thèm thuồng, chứng tỏ bảo vật trong núi không phải vật phàm. Hơn nữa, nhìn cảnh sắc trong núi này lại cực kỳ giống dấu hiệu sắp có sơn bảo trong truyền thuyết ra đời".
Sau khi Mục Long xem hết hình ảnh trong đá Thất Khổng Thận Ảnh thì ngây ra một lúc mới đưa ra phân tích của mình.
Sở Tùy Duyên nghe vậy, lập tức vỗ tay nói: "Tuyệt, quả nhiên là tuyệt vời, không ngờ Mục huynh lại hiểu nhiều biết rộng như vậy. Chẳng những có thể liếc mắt một cái đã nhận ra loài dị chủng của Yêu tộc như Hủy, mà ngay cả dấu hiệu sắp có sơn bảo ra đời cũng biết".
"Không giấu gì Mục huynh, trước đó ta chỉ nghi ngờ thôi chứ cũng chưa dám chắc. Giờ nghe Mục huynh nói vậy, xem ra thứ trong núi chắc chắn là sơn bảo".
Sở Tùy Duyên dưới sự kích động còn nói ra câu hay treo bên miệng của mình: "Xem ra, đây quả nhiên là duyên số hết, bảo vật ấy rõ ràng là có duyên với chúng ta".
Mục Long nghe thấy Sở Tùy Duyên nói vậy chỉ cười không nói.
Hắn chính là thể Thiên Yêu, đừng nói là Hủy, vì có được chí bảo truyền thừa của Yêu tộc như Yêu Thần tháp, tuy hắn không biết những Yêu tộc hiện nay, nhưng Hoan Nhi không thể nào không biết.
Còn về sơn bảo trong truyền thuyết, chẳng những trước đây hắn đã từng nghe nói đến rất nhiều, giờ trong tay còn nắm giữ một sơn bảo có đẳng cấp đứng đầu như thần kích Như Ý, nên sao có thể xa lạ chứ?
Vì lý do ấy nên Mục Long mới động lòng, loại linh vật như sơn bảo là cực kỳ huyền bí, quả thật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Thiên tài địa bảo bình thường chẳng thể nào so được với nó, chỉ với thần kích Như Ý trong tay Mục Long thôi là có thể nhận ra điều đó.
Một mặt là cũng có ý định đi, mặt khác lại là tò mò, vì mỗi loại sơn bảo đều tập hợp toàn bộ tinh khí trong núi sông mới sinh ra nên cũng không giống nhau. Chẳng biết sơn bảo ở nơi này rốt cuộc là gì?
Sau đó, hắn bèn cười hỏi: "Vậy ý của Sở huynh là, tùy duyên?"
"Tùy duyên, nếu gặp được thì đương nhiên là tùy duyên. Có điều, trước đó, ta từng thấy được thực lực của con Hủy kia, nó đã sắp đến Ngự Hồn cảnh, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của nó. Thế nên, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ngoài Mục huynh ra, ta còn mời thêm một người bạn, cả ba chúng ta hợp tác, chưa chắc không có cơ hội lấy được sơn bảo", Sở Tùy Duyên cười nói.
"Ồ? Xin hỏi người đó là?", nếu định hợp tác, đương nhiên Mục Long phải hỏi.
Dù sao, hắn chỉ là tạm thời tin tưởng Sở Tùy Duyên mà thôi, còn người khác, với tình hình hiện nay của Mục Long, đương nhiên cần phải cẩn thận là trên hết, không đến đường cùng thì tuyệt đối không thể lộ ra tung tích.
Một người thông minh như Sở Tùy Duyên đương nhiên hiểu được ý của Mục Long, cười nói: "Mục huynh yên tâm đi, chẳng phải có câu, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của mình sao. Vả lại, người bạn này của ta cũng có thù oán với Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia. Hơn nữa, trước giờ đều phân rõ đúng sai, chứ không phải loại người gặp lợi liền sáng mắt".
"Nghe ngươi nói vậy, bản thân ta càng tò mò hơn đó, rốt cuộc là vị đệ tử ngoại môn nào mà có thể khiến một người đứng đầu bảng Sơn Hà như Sở huynh đánh giá như thế?", Mục Long trêu ghẹo.
"Ha ha, cái gọi là đứng đầu bảng Sơn Hà cũng chỉ là hư danh thôi, tùy duyên, tùy duyên ấy mà".
"Nhưng người bạn này của ta lại không phải loại chỉ có tiếng mà không có miếng. Lúc trước, nếu Sở huynh dùng sức một người xóa sổ hội Thiên Vũ thì chắc cũng có nghe nói đến cái tên 'hội Linh Lung' chứ nhỉ".
"Đương nhiên rồi", Mục Long đáp.
"Không gạt Mục huynh, người bạn kia của ta chính là Mặc Linh Lung - người sáng lập nên hội Linh Lung ấy".
"Chính là Mặc Linh Lung - người đứng thứ 6 trên bảng Sơn Hà à?"
"Đúng vậy, ta đã hẹn chỗ với nàng ta rồi. Vốn dĩ, nếu không tìm thấy người hợp tác thì hai chúng ta tính mạo hiểm thử một lần. Giờ có Mục huynh gia nhập, đương nhiên là càng tốt".
"Việc này không nên để lâu, nếu Mục huynh không còn chuyện gì khác, hay là chúng ta đến tập hợp với nàng ta luôn nhé?", Sở Tùy Duyên nói xong lấy ra bản đồ, nhìn đường đi bên trên.
Cảnh ấy cũng chứng minh suy đoán lúc trước của Mục Long, tuy tấm bản đồ ấy có vẻ khá đơn giản, không đủ chi tiết, nhưng đều có đánh dấu lại những vị trí quan trọng.
Hơn nữa, Mục Long dám khẳng định, trong tay đám Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện cũng có một tấm như vậy.
Bởi vì Mục Long biết Giang Thiên Tứ - một thiên kiêu trong nội môn và là anh trai của Giang Thiên Vũ muốn có được một tấm bản đồ đảo Phục Ma thì cũng không khó.
"Ừ, chậm trễ lại sinh biến, một khi đã thế thì ta lên đường thôi", sau đó, Mục Long bèn đi theo Sở Tùy Duyên đến một chỗ tên là núi Hổ Lang.
Song cũng phải có tâm đề phòng người, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Mục Long và Sở Tùy Duyên hợp tác. Vả lại, tình hình bây giờ của hắn lại cực kỳ nguy hiểm, hơi lơ là chút thôi sẽ có khả năng bị hội Đồ Long vây giết.
Thế nên, trên đường đi, Mục Long đều hết sức cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác, hễ có gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể đưa ra cách giải quyết.
Nhưng lúc ở trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, Mục Long đã có ấn tượng với Sở Tùy Duyên, đến giờ thì hắn ta làm việc rất có phong thái của bậc quân tử.
Chương 144: Núi Phi Lưu
Sau hai canh giờ, Mục Long và Sở Tùy Duyên đã đến núi Lang Hổ, Mặc Linh Lung đã đợi ở đó từ lâu.
Nhắc tới dung mạo của Mặc Linh Lung, vừa không giống với vẻ xuất trần tuyệt thế như Vân Kinh Hồng, cũng không linh hoạt động lòng người như Triệu Linh Đan, mà mang lại một vẻ đẹp khác.
Làn da trắng nõn của nàng ta kết hợp với ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, búi tóc giống như nam nhi dùng trâm ngọc để cố định, trên người mặc cẩm vân bào lam sắc, đi đứng hành động ẩn ẩn toát lên vài phần dục tú và khí khái anh hùng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Linh Lung, trong lòng Mục Long không khỏi nghĩ tới một câu nói: nữ nhi cũng chẳng thua gì nam nhi.
Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Linh Lung lóe lên vẻ kinh ngạc khi thấy Sở Tùy Duyên đồng hành với Mục Long, chợt cười nói: "Không ngờ Mục sư huynh chuyến này ra ngoài lại mang về một trợ thủ quả không tầm thường".
"Tại hạ Mặc Linh Lung, hân hạnh được gặp!", Mặc Linh Lung cười nói rồi chắp tay hành lễ.
Mục Long cũng đáp lời: "Hân hạnh, hân hạnh".
"Nơi này nhiều tai mắt, huống hồ vẫn còn cách nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó khá xa, chi bằng chúng ta lập tức lên đường, thế nào?", thấy hai người chào hỏi xong, Sở Tùy Duyên nói.
"Hợp lý, có điều Mục Long ngươi hiện tại chính thức bị người của hội Đồ Long tìm kiếm khắp nơi, đi đứng như vậy e là có nhiều chỗ không tiện", Mặc Linh Lung nói rồi trong tay xuất hiện một vật, đưa cho Mục Long.
"Mặt nạ da này ta có được trước đây, dùng thủ pháp đặc chế tạo thành, đeo nó lên có thể thay đổi dung mạo của một người, lúc này có thể phát huy công dụng đó:"
"Mặt nạ da, cô đang nói tới dịch dung ư?", Mục Long nghe vậy mắt sáng lên rồi nhận lấy.
Trầm ngâm một lúc sau đó hắn nói với Mặc Linh Lung: "Vẫn là Mặc cô nương suy nghĩ chu đáo, sao ta lại chưa từng nghĩ tới cách này nhỉ?"
Sau đó, Mục Long đeo mặt nạ da này lên rồi dùng chân nguyên thay đổi ngoại hình, đắp nặn lên diện mạo mới.
Một lát sau, gương mặt Mục Long đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù không được anh tuấn soái khí như trước nhưng cũng là một thiếu niên nho nhã.
"Như vậy chỉ cần không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, chỉ là gương mặt này dù sao cũng khá lạ lẫm, gặp phải đệ tử đồng môn lâu dần nhất định cũng sẽ có người hoài nghi, cho nên Mục Long, ngươi bắt buộc phải thận trọng chút mới được", Mặc Linh Lung căn dặn nói.
Nghe vậy, Mục Long nhất thời sáng mắt lên, cười nói: "Nghe Mặc cô nương nói vậy ta lại có một cách?"
Sau đó Mục Long lấy ra hai vật trong nhẫn Trữ Vật, trong nháy mắt đã thay sang một bộ y phục khác.
Cộng thêm mái tóc bù xù đen xì, khiến người ta căn bản không thể nhìn rõ được gương mặt của Mục Long, còn cầm cả Ngũ Độc Huyền Âm trượng đó trong tay làm cho người ta vừa thấy đã có thể nhận ra thân phận của hắn ngay, Miêu Thiên Tú, đứng thứ 10 trên bảng Sơn Hà.
"Mặc cô nương, Sở huynh, hai người nhìn xem, bộ dạng này có gì khác biệt với Miêu Thiên Tú thực sự không?"
Hai người nghe vậy thì quan sát tỉ mỉ một lượt, không khỏi vỗ tay tán thưởng, có điều Mặc Linh Lung vẫn đang chấn động với bản lĩnh của Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng này chính là binh khí của Miêu Thiên Tú, mà giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long, vậy chỉ có thể nói lên một vấn đề rằng Miêu Thiên Tú đã bị Mục Long giết chết.
Nàng ta đã từng giao thủ qua với Miêu Thiên Tú, mặc dù có thể đánh bại nhưng muốn giết hắn ta thì căn bản không thể.
Hiện tại Mục Long đã giết chết hắn há không phải nói lên rằng thực lực của Mục Long mạnh hơn nàng ta sao.
"Không ngờ, đến Miêu Thiên Tú cũng không phải là đối thủ của ngươi, nếu không phải hội Đồ Long đó số lượng đông thì e rằng hai người Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ đó sẽ là một trò cười mất", Mặc Lung Linh nói.
"Không có gì, kẻ muốn giết ta chắc chắn sẽ bị ta giết lại, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường, tìm kiếm sơn bảo đi", Mục Long nói xong thì ba người liền khởi hành.
Dựa vào bản đồ chỉ dẫn, nơi thường xuyên lui tới của Yêu Hủy đó có tên là núi Phi Lưu.
Trên đường tới núi Phi Lưu, do Mục Long đã cải trang lại có Ngũ Độc Huyền Âm trượng trong tay, lại đi cùng với hai cao thủ Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung nênrất nhiều đệ tử từ xa đã phải kính cẩn.
Sau hai canh giờ, ba người Mục Long cuối cùng đã đến núi Phi Lưu.
Thác nước ở núi Phi Lưu chảy rất mạnh, tựa như ngân hà chảy từ chín tầng mây xuống vậy, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Hào quang trên đỉnh núi đó rực rỡ hơn so với nhìn trong đá Thất Khổng Thần Ảnh, rõ ràng sơn bảo sắp xuất hiện.
Nhưng Sở Tùy Duyên trước đó xem qua, địa thế của núi Phi Lưu thập phần nguy hiểm, mấy mặt khác đều là vách đá dựng đứng, muốn trèo lên đỉnh chỉ có thể đi lên từ đường thác nước, sơn thế khá bằng phẳng, nhưng bắt buộc phải vượt qua hồ nước lạnh bên dưới thác nước.
"Nếu như chúng ta có thể lấy được sơn bảo mà không kinh động đến Yêu Hủy thì đương nhiên là cách tốt nhất, có điều độc sừng trên đầu Yêu Hủy đó cực kỳ mẫn cảm với dao động ngoại giới, trước đó ta đã từng nhiều lần muốn lén lên núi nhưng đều bị nó phát hiện ra, suýt nữa bị đả thương cho nên e rằng trận ác chiến này là không thể tránh được".
Ba người đứng cách núi Phi Lưu không xa, đánh giá tình hình xung quanh, Sở Tùy Duyên nhìn chằm chằm vào hồ nước lạnh ở nơi Yêu Hủy thường lui tới, ánh mắt ngưng trọng nói.
"Nếu đã như vậy thì chiến thôi, ba người chúng ta tới đây chẳng phải đều là vì sơn bảo sao?", đôi mắt Mục Long bạo phát ra làn sóng chiến ý.
"Được!", Mặc Linh Lung và Sở Tùy Duyên nghe vậy thì đều gật đầu.
Sau đó ba người đi về phía hồ nước sâu.
Nhưng ba người còn chưa tới gần đã nghe thấy từng đợt dị tượng dưới nước truyền tới, sau đó một bóng đen khổng lồ từ trong nước vọt ra.
Vật này chính là Yêu Hủy đó, giống hệt với thứ đã từng nhìn thấy trong đá Thất Khổng Thần Ảnh trước đó, chỉ là khí tức tản phát ra từ trên người nó thì vượt xa so với đoạn hình ảnh đó.
"Hu hu...", con Yêu Hủy này vừa xuất hiện, hai lỗ mũi lập tức mở ra, trong đó phun ra hai cỗ sương trắng, phát ra thanh âm cực kỳ mang tính uy hiếp.
Ngay sau đó, trong tròng mắt màu xanh đậm của Yêu Hủy hung quang đại thịnh, thân hình hẹp dài cuồn cuộn yêu nguyên, há to cái miệng to như bồn máu cắn xé về phía ba người.
Chứng kiến cảnh này, Mục Long không hề có bất cứ chần chừ do dự nào mà lập tức rút Phá Vân kiếm ra, thôi động Huyền Quang Tật Ảnh Bộ, né tránh một kích của Yêu Hủy, sau đó thi triển kiếm quyết giao chiến với ác thú.
Hai người còn lại cũng cùng thể hiện bản lĩnh.