Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: Trận chiến với hội Đồ Long
Nhưng mà Mục Long lại cười, cười đến mức cả lồng ngực đều chấn động.
"Bên bờ đầm sâu, vào lúc sắp phải chết, ta bỗng nhiên hiểu được một đạo lý, đạo tu hành vốn thường làm bạn với tử vong, nếu đã như vậy thì sao phải sợ? Chết thì có gì mà phải sợ?"
"Mục Long ta có nhiệt huyết trong lòng, kiếm sắc trong tay, mặc dù kẻ địch có ngàn vạn người, ta vẫn tiến lên, hôm nay nếu không chết, chắc chắn sau này sẽ nâng cốc chúc mừng với hai vị!", những lời này của Mục Long cực kỳ vang dội, giống như đá vàng rơi xuống đất, thể hiện rõ bản sắc đàn ông.
Sau đó lúc hắn quay người, nghe được phía sau truyền đến một tiếng bảo trọng thì lại cười.
Lần này, hắn cười càng to hơn, càng thêm điên cuồng...
"Ha ha ha, đám chó con của hội Đồ Long, các ngươi muốn giết ta ư? Muốn phanh thây ta, chặt ta thành thịt muối? Muốn để ta chết ở đây?"
"Vậy các ngươi còn đang chờ cái gì? Hội Đồ Long, nếu như hôm nay các ngươi không có cách nào giết được long, chắc chắn sẽ bị long giết, tới đi!", giờ phút này, sát khí tỏa ra trên người Mục Long còn dày đặc, lạnh lẽo hơn lúc ở truyền tống trận trước đó.
Cho dù búi tóc của hắn đã bị sát khí này làm tuột, nhưng cũng không che nổi vẻ mặt dữ tợn lạnh lùng, gió mạnh thổi tới, tóc đen tung bay, áo trắng cả người giống như thiếu niên Ma Thần hàng thế, kiêu ngạo ngông cuồng.
Trường kiếm sắc nhọn chỉ thẳng, những nơi mà ánh mắt chiếu tới đều là kẻ địch!
Cho dù hắn phải đối mặt với hơn hai trăm người của hội Đồ Long, là những đệ tử tinh anh nhất của ngoại môn, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi.
"Giết… cho ta!"
Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ mới là người hận Mục Long tận xương, bởi vì Mục Long đã mang đến cho bọn họ quá nhiều nhục nhã.
Đến mức lúc tiến vào đảo Phục Ma, chuyện đầu tiên mà bọn họ làm cũng không phải là tìm kiếm cơ duyên, mà là treo thưởng để tìm kiếm Mục Long.
Ngày nào Mục Long còn chưa chết, bọn họ sẽ ăn không ngon ngủ không yên!
Bây giờ cuối cùng Mục Long cũng đã xuất hiện, hơn nữa còn là lẻ loi một mình, bọn họ đã đợi giờ phút này mười ngày rồi.
Mười ngày nay, sát ý trong lòng tất cả mọi người đối với Mục Long chẳng những không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng.
Cho nên vào lúc Hoàng Thiện ra lệnh, bọn họ đã không kịp chờ đợi, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu giống như sói đói, từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía Mục Long...
Người của hội Đồ Long xông đến từ xung quanh, sát ý trong lòng Mục Long đã sôi trào.
Nháy mắt, hắn sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, vung kiếm Phá Vân, phát huy Lôi Minh Kiếm Quyết đến mức cao nhất.
Bây giờ hắn là Bích Cung cảnh tầng bảy, bàn về tu vi cảnh giới, có lẽ không so được với các đệ tử kia, nhưng nếu bàn về thực lực cá nhân, cơ thể và chân nguyên của hắn có thể nghiền ép tất cả đệ tử Bích Cung.
Cho nên trong nháy mắt kiếm quang lấp lóe, trước mặt hắn đã có hai cái đầu bay lên, máu nhuộm cả hư không.
Mặc dù xếp hạng của hai đệ tử mất mạng kia ở tít phía sau, nhưng dù sao cũng là đệ tử trong bảng Sơn Hà, thực lực Bích Cung cảnh đỉnh phong, bây giờ vừa đối mặt đã bị Mục Long giết chết!
Một màn này khiến trong lòng mọi người đều giật mình, nhưng cũng chỉ kinh ngạc về thực lực của Mục Long chứ tuyệt đối không phải e ngại, bởi vì hội Đồ Long có hơn hai trăm người, cho dù Mục Long là Bích Cung cảnh vô địch thì có thể làm được gì chứ?
Có câu nói là kiến nhiều cắn chết voi, hổ dữ cũng không chịu nổi đàn sói!
"Giết, giết hắn!"
Những đệ tử này quát lạnh, cùng nhau phóng ra sát ý lạnh lẽo, chân nguyên toàn thân cuồn cuộn, vung binh khí trong tay lên, đâm thẳng vào điểm yếu của Mục Long.
Trong chốc lát, cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ trước và sau, hắn đã hoàn toàn rơi vào vòng vây.
Mục Long đã từng gặp phải tình huống này lúc đánh nhau với hội Thiên Vũ trước kia, chỉ là khi đó đối thủ không mạnh thế này, nhưng tương tự, lúc này có thể nói Mục Long đã mạnh hơn trước kia rồi.
Hơn nữa lúc ấy hắn e ngại pháp quy tông môn, không được tương tàn đồng môn, cho nên Mục Long cũng không dám sử dụng nhiều chiêu thức, nhưng bây giờ thí luyện Phục Ma này không cấm đánh nhau sống chết, Mục Long cũng không kiêng dè nữa.
"Có lẽ đây mới thật sự là trận chiến sống còn, nếu như một người không bị đẩy vào đường cùng, sao có thể biết mình thực lực chân chính của mình chứ?"
"Các ngươi dồn ép không tha, là muốn để ta chết đi trong tuyệt vọng ư? Nhưng Mục Long ta sẽ chỉ bộc phát ở trong tuyệt vọng thôi!"
"Chiến chiến chiến!"
"Giết giết giết!"
Trên người Mục Long chợt bộc phát ra khí tức gần như khủng bố, sát ý dâng lên, chiến ý ngập trời, khí thế hung ác đáng sợ.
Sấm sét màu vàng di chuyển trong đôi mắt đen nhánh như sương mù của hắn, chảy xuôi trong huyết mạch.
Đối mặt với sự bao vây tấn công dày đặc, Mục Long không hề sợ hãi, chỉ thúc giục huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên và huyết mạch Thao Thiết.
Cùng lúc đó, kiếm Phá Vân đã bị thu hồi, thay vào đó là thần kích Như Ý.
Chiến kích chính là binh khí hùng hậu, sinh ra để chiến đấu, là binh khí của kẻ mạnh, không phải người thiện chiến dũng mãnh phi thường thì sẽ không thể khống chế được.
Hơn nữa một tấc dài là một tấc mạnh, đối với cuộc chiến dùng ít địch nhiều này mà nói, uy lực mà thần kích Như Ý có khả năng phát huy ra tuyệt đối không phải thứ mà kiếm Phá Vân Kiếm có thể so sánh được.
"Nộ Đào Ngũ Trọng Phá!"
Mục Long cầm chiến kích trong tay, thuận thế bổ ngang, rất có khí thế quét sạch bát hoang.
Bây giờ hắn đã mở bảy phương huyền cung, dưới sự nuôi dưỡng của số lượng huyền cung như thế, cơ thể cũng đã vượt xa hơn trước, có thể trực tiếp đánh ra sức mạnh gấp năm lần mà không cần phải lo lắng cơ thể không chịu đựng nổi.
Mà giờ phút này trong cơ thể Mục Long, hai huyết mạch lớn đồng thời bộc phát, khí huyết và chân nguyên cũng tuôn ra hoàn toàn.
Sức mạnh như vậy đã sớm vượt qua trăm vạn cân, vốn đủ để tiêu diệt tất cả cảnh giới Bích Cung rồi.
Bây giờ sức mạnh này đang được phóng đại gấp năm lần, đây là khái niệm gì chứ?
Phải biết Bích Cung cảnh đỉnh phong được gọi là "khí thế mênh mông, đối đầu vạn quân".
Nó có nghĩa là cao thủ Bích Cung đỉnh cao có chân nguyên hùng hậu, lúc thúc giục ra sẽ nhanh như biển cả, sức mạnh của một người bằng cả vạn quân, một quân là ba mươi ba cân, vạn quân chính là sức mạnh của ba mươi ba vạn cân!
Nhưng mà hiển nhiên bây giờ nó không đáng để nhắc tới trước mặt Mục Long.
Sức mạnh gấp năm lần của Mục Long không hề ít hơn năm trăm vạn cân, cho dù là một ngọn núi cũng có thể đánh nát được, có thể thấy nó có uy lực thế nào.
Trong nháy mắt, sóng xung kinh khủng dao động, chôn vùi tất cả!
Dưới sức mạnh đáng sợ này dao động, hơn mười đệ tử đến gần Mục Long nhất đã bị lực lượng đánh thành mưa máu, nổ tung tại chỗ, biến mất không còn tung tích.
"Bên bờ đầm sâu, vào lúc sắp phải chết, ta bỗng nhiên hiểu được một đạo lý, đạo tu hành vốn thường làm bạn với tử vong, nếu đã như vậy thì sao phải sợ? Chết thì có gì mà phải sợ?"
"Mục Long ta có nhiệt huyết trong lòng, kiếm sắc trong tay, mặc dù kẻ địch có ngàn vạn người, ta vẫn tiến lên, hôm nay nếu không chết, chắc chắn sau này sẽ nâng cốc chúc mừng với hai vị!", những lời này của Mục Long cực kỳ vang dội, giống như đá vàng rơi xuống đất, thể hiện rõ bản sắc đàn ông.
Sau đó lúc hắn quay người, nghe được phía sau truyền đến một tiếng bảo trọng thì lại cười.
Lần này, hắn cười càng to hơn, càng thêm điên cuồng...
"Ha ha ha, đám chó con của hội Đồ Long, các ngươi muốn giết ta ư? Muốn phanh thây ta, chặt ta thành thịt muối? Muốn để ta chết ở đây?"
"Vậy các ngươi còn đang chờ cái gì? Hội Đồ Long, nếu như hôm nay các ngươi không có cách nào giết được long, chắc chắn sẽ bị long giết, tới đi!", giờ phút này, sát khí tỏa ra trên người Mục Long còn dày đặc, lạnh lẽo hơn lúc ở truyền tống trận trước đó.
Cho dù búi tóc của hắn đã bị sát khí này làm tuột, nhưng cũng không che nổi vẻ mặt dữ tợn lạnh lùng, gió mạnh thổi tới, tóc đen tung bay, áo trắng cả người giống như thiếu niên Ma Thần hàng thế, kiêu ngạo ngông cuồng.
Trường kiếm sắc nhọn chỉ thẳng, những nơi mà ánh mắt chiếu tới đều là kẻ địch!
Cho dù hắn phải đối mặt với hơn hai trăm người của hội Đồ Long, là những đệ tử tinh anh nhất của ngoại môn, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi.
"Giết… cho ta!"
Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ mới là người hận Mục Long tận xương, bởi vì Mục Long đã mang đến cho bọn họ quá nhiều nhục nhã.
Đến mức lúc tiến vào đảo Phục Ma, chuyện đầu tiên mà bọn họ làm cũng không phải là tìm kiếm cơ duyên, mà là treo thưởng để tìm kiếm Mục Long.
Ngày nào Mục Long còn chưa chết, bọn họ sẽ ăn không ngon ngủ không yên!
Bây giờ cuối cùng Mục Long cũng đã xuất hiện, hơn nữa còn là lẻ loi một mình, bọn họ đã đợi giờ phút này mười ngày rồi.
Mười ngày nay, sát ý trong lòng tất cả mọi người đối với Mục Long chẳng những không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng.
Cho nên vào lúc Hoàng Thiện ra lệnh, bọn họ đã không kịp chờ đợi, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu giống như sói đói, từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía Mục Long...
Người của hội Đồ Long xông đến từ xung quanh, sát ý trong lòng Mục Long đã sôi trào.
Nháy mắt, hắn sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, vung kiếm Phá Vân, phát huy Lôi Minh Kiếm Quyết đến mức cao nhất.
Bây giờ hắn là Bích Cung cảnh tầng bảy, bàn về tu vi cảnh giới, có lẽ không so được với các đệ tử kia, nhưng nếu bàn về thực lực cá nhân, cơ thể và chân nguyên của hắn có thể nghiền ép tất cả đệ tử Bích Cung.
Cho nên trong nháy mắt kiếm quang lấp lóe, trước mặt hắn đã có hai cái đầu bay lên, máu nhuộm cả hư không.
Mặc dù xếp hạng của hai đệ tử mất mạng kia ở tít phía sau, nhưng dù sao cũng là đệ tử trong bảng Sơn Hà, thực lực Bích Cung cảnh đỉnh phong, bây giờ vừa đối mặt đã bị Mục Long giết chết!
Một màn này khiến trong lòng mọi người đều giật mình, nhưng cũng chỉ kinh ngạc về thực lực của Mục Long chứ tuyệt đối không phải e ngại, bởi vì hội Đồ Long có hơn hai trăm người, cho dù Mục Long là Bích Cung cảnh vô địch thì có thể làm được gì chứ?
Có câu nói là kiến nhiều cắn chết voi, hổ dữ cũng không chịu nổi đàn sói!
"Giết, giết hắn!"
Những đệ tử này quát lạnh, cùng nhau phóng ra sát ý lạnh lẽo, chân nguyên toàn thân cuồn cuộn, vung binh khí trong tay lên, đâm thẳng vào điểm yếu của Mục Long.
Trong chốc lát, cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ trước và sau, hắn đã hoàn toàn rơi vào vòng vây.
Mục Long đã từng gặp phải tình huống này lúc đánh nhau với hội Thiên Vũ trước kia, chỉ là khi đó đối thủ không mạnh thế này, nhưng tương tự, lúc này có thể nói Mục Long đã mạnh hơn trước kia rồi.
Hơn nữa lúc ấy hắn e ngại pháp quy tông môn, không được tương tàn đồng môn, cho nên Mục Long cũng không dám sử dụng nhiều chiêu thức, nhưng bây giờ thí luyện Phục Ma này không cấm đánh nhau sống chết, Mục Long cũng không kiêng dè nữa.
"Có lẽ đây mới thật sự là trận chiến sống còn, nếu như một người không bị đẩy vào đường cùng, sao có thể biết mình thực lực chân chính của mình chứ?"
"Các ngươi dồn ép không tha, là muốn để ta chết đi trong tuyệt vọng ư? Nhưng Mục Long ta sẽ chỉ bộc phát ở trong tuyệt vọng thôi!"
"Chiến chiến chiến!"
"Giết giết giết!"
Trên người Mục Long chợt bộc phát ra khí tức gần như khủng bố, sát ý dâng lên, chiến ý ngập trời, khí thế hung ác đáng sợ.
Sấm sét màu vàng di chuyển trong đôi mắt đen nhánh như sương mù của hắn, chảy xuôi trong huyết mạch.
Đối mặt với sự bao vây tấn công dày đặc, Mục Long không hề sợ hãi, chỉ thúc giục huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên và huyết mạch Thao Thiết.
Cùng lúc đó, kiếm Phá Vân đã bị thu hồi, thay vào đó là thần kích Như Ý.
Chiến kích chính là binh khí hùng hậu, sinh ra để chiến đấu, là binh khí của kẻ mạnh, không phải người thiện chiến dũng mãnh phi thường thì sẽ không thể khống chế được.
Hơn nữa một tấc dài là một tấc mạnh, đối với cuộc chiến dùng ít địch nhiều này mà nói, uy lực mà thần kích Như Ý có khả năng phát huy ra tuyệt đối không phải thứ mà kiếm Phá Vân Kiếm có thể so sánh được.
"Nộ Đào Ngũ Trọng Phá!"
Mục Long cầm chiến kích trong tay, thuận thế bổ ngang, rất có khí thế quét sạch bát hoang.
Bây giờ hắn đã mở bảy phương huyền cung, dưới sự nuôi dưỡng của số lượng huyền cung như thế, cơ thể cũng đã vượt xa hơn trước, có thể trực tiếp đánh ra sức mạnh gấp năm lần mà không cần phải lo lắng cơ thể không chịu đựng nổi.
Mà giờ phút này trong cơ thể Mục Long, hai huyết mạch lớn đồng thời bộc phát, khí huyết và chân nguyên cũng tuôn ra hoàn toàn.
Sức mạnh như vậy đã sớm vượt qua trăm vạn cân, vốn đủ để tiêu diệt tất cả cảnh giới Bích Cung rồi.
Bây giờ sức mạnh này đang được phóng đại gấp năm lần, đây là khái niệm gì chứ?
Phải biết Bích Cung cảnh đỉnh phong được gọi là "khí thế mênh mông, đối đầu vạn quân".
Nó có nghĩa là cao thủ Bích Cung đỉnh cao có chân nguyên hùng hậu, lúc thúc giục ra sẽ nhanh như biển cả, sức mạnh của một người bằng cả vạn quân, một quân là ba mươi ba cân, vạn quân chính là sức mạnh của ba mươi ba vạn cân!
Nhưng mà hiển nhiên bây giờ nó không đáng để nhắc tới trước mặt Mục Long.
Sức mạnh gấp năm lần của Mục Long không hề ít hơn năm trăm vạn cân, cho dù là một ngọn núi cũng có thể đánh nát được, có thể thấy nó có uy lực thế nào.
Trong nháy mắt, sóng xung kinh khủng dao động, chôn vùi tất cả!
Dưới sức mạnh đáng sợ này dao động, hơn mười đệ tử đến gần Mục Long nhất đã bị lực lượng đánh thành mưa máu, nổ tung tại chỗ, biến mất không còn tung tích.