Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-105
Quyển 4 - Chương 21: Táng thân chốn thâm cung
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Thương Châu chính là nơi quân binh của Hình Thiên trú ngự, ba mươi vạn tinh nhuệ đóng bên trong, hai mươi vạn đại quân thủ ở tứ phương, tùy thời viện trợ. Một khi Thương Châu bị đánh chiếm, Hình Thiên sẽ bị thương tổn, kinh thành lâm vào cảnh khốn cùng.
Hình Quyết chia quân đi bốn đường, lặng yên vây quanh Thương Châu, tổng binh lực bất quá chỉ có hai mươi vạn. Thế nên trận chiến này, vô cùng gay cấn.
"Cấp báo - Thương Châu đã chia mười vạn binh lui về thủ thành! Hai viện quân lui về hướng Anh Châu, kiềm chế ở giữa."
"Cấp báo - Bành tướng quân đã mang binh đến, đáp trả tin tức tiếp ứng từ Tinh Dã."
"Cấp báo - Bên mé trái đã cùng quân địch giao chiến, bên mé phải đã có Tiết tướng quân kiềm chế, đánh lui quân địch."
"Cấp báo - Lý tướng quân đã lui về."
...
Tin tình báo ùn ùn kéo đến, Hình Quyết mặt không biến sắc mà đón nhận hết thảy, vẻ mặt nghiêm túc tràn đầy sát khí, lãnh ngạnh mà khí phách.
Đây là một trận chiến cam go, Hình Thiên tuy rằng không thể không chia quân ra để trấn thủ kinh thành, nhưng hắn vẫn rất bảo thủ, muốn để viện quân của Bành Việt xông lên, đối đầu mới hai mươi vạn đại quân áp trận của Thương Châu, và phải đối diện với mười vạn hậu binh tiếp ứng là một điều quá khó khăn. Trong tay hắn bất quá chỉ có mười tám vạn tinh binh, mà Hình Thiên đã chiếm đóng Thương Châu nhiều năm, công thành vốn là không dễ dàng, mà thời gian lại còn vô cùng gấp gáp. Điều cần thiết ở đây chính là trước khi kinh thành ra lệnh triệu hồi binh lực, thì bọn họ phải nắm được Thương Châu trong tay, lại phối hợp với viện binh của Bành Việt, chặt chẽ bóp chặt lấy yếu hầu của Hình Thiên.
Tiếng gió phần phật gào thét bên tai, cỏ cây lay động, đường đi dưới chân phủ đầy bụi gai. Mấy vạn tướng sĩ đều trưng vẻ mặt bi tráng, đứng yên vững vàng như núi Thái Sơn, tay cầm trường thương đoản kiếm, tinh thần cảnh giác cao vạn phần.
Áo choàng của Hình Quyết xé gió tung bay, khí thế ngút trời của hắn lúc này đây được áp chế xuống, ánh mắt sắc bén mà nhìn thẳng về phía trước.
"Giết!"
Mệnh lệnh được truyền ra một cách đầy mạnh mẽ, hai chân mãnh liệt kẹp lấy tuấn mã phía dưới, dây cương kéo chặt, vó ngựa phi nhanh...
Áo giáp ngân bạch tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trên đỉnh đầu một mảnh chói lòa, gân xanh uốn lượn trên mu bàn tay, cơ bắp bộc phát ra giá vũ lực vô hạn.
Tiên phong dẫn đầu, hắn như tên hung thần chạy về phía dưới thành Thương Châu!
"Giết!"
Xác chết sớm đã vươn vãi đầy dưới thành Thương Châu, quân binh nhất thời lại xông thêm vào mấy vạn người, tựa như kiến vỡ tổ, vạn tiễn được bắn ra khỏi cung, cuộc chiến đấu giằng co càng thêm kịch liệt.
Hình Quyết tay giương cung lên, vô số mũi tên xé gió lao ra, quân canh giữ theo tiếng ngã xuống đất, máu tươi nóng bỏng ào ạt chảy ra, nhiễm đỏ áo giáp da lẫn vị trí bọn họ đang đứng.
"Thề rằng cùng sống cùng chết với Nhị gia, không chiếm được Thương Châu không quay đầu lại!"
Đánh giáp lá xà, sinh tử không màng đến, khuôn mặt dữ tợn của binh linh phát ra từng trận gào thét mãnh liệt.
Đánh giáp lá cà là tình huống chiến đấu ở cự li gần của 2 lực lượng quân đội, khoảng cách gần đến mức không thể rút lui và thường người chỉ huy phải ra quyết định cho tất cả binh sĩ dưới quyền chiến đấu và sẵn sàng chết. Tình huống này thường dẫn đến mức độ tử thương không thể kiểm soát và một bên sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn hoặc phải đầu hàng.
"Thề rằng cùng sống cùng chết với Nhị gia, không chiếm được Thương Châu không quay đầu lại! Giết sạch!"
Trường thương đâm một nhát, máu nóng trào ra từ trán quân địch, mũ giáp rớt xuống, sợi tóc hỗn độn, muốn dồn hết sức lực cuối cùng đem đại đao bổ tới, lại bị Hình Quyết lắc mình tránh đi, tên địch ngã xuống ngựa, không thể tin được mà nhìn vào vũ khí trong tay mình - mắt trừng to.
Tựa như cỗ máy giết chóc, không ngừng chém, không ngừng giết, xông pha vào phe phái của quân địch, giết đỏ cả mắt, chân tay tê rần, trên người cũng đã vẩy đầy máu kẻ khác.
Hình Quyết gần như điên cuồng mà tàn sát, máu tươi càng làm tăng thêm vẻ sát khí trong hắn, làm người nghe tiếng mà sợ hãi, vội vàng chạy đi thật xa.
Mắt thấy quân địch rơi vào thế yếu, tướng thủ thành Thương Châu bắt đầu do dự, muốn đem binh lính triệu hồi rút lui đi, đóng chặt cửa thành lại.
"Viện quân tới rồi!"
"Viện quân! Khô máu với bọn chúng!"
Mấy trăm kỵ binh mới đến cũng theo đó tham nhập vào trận chiến.
"Bắn tên!"
"Giết chết Hình Quyết!"
"Hoàng Thượng có chỉ! Đả thương Hình Quyết giả, trọng thưởng thiên kim, phong thiên hộ hầu*! Giết chết Hình Quyết giả, có được vạn lượng hoàng kim, vạn hộ hầu tước*!"
*Chức quan
"Giết, giết, giết..."
Mưa tên rào rạt bay vụt đến, Hình Quyết một chưởng vung đến, hai chân đá ra, động tác mau lẹ sắc bén, bẻ gãy đi hàng loạt mũi tên, mũi chân nhẹ điểm ở yên ngựa, rút ra một mũi tên...
Hưu...
Trên thành Thương Châu, thượng tướng theo tiếng ngã xuống, thân thể theo gió mà rơi xuống tường thành.
Binh lính dưới trướng Hình Quyết hưng phấn mà hò reo: "Nhị gia thắng rồi! Đập vỡ Thương Châu, tiến vào kinh thành!"
Trường thương, đoản kiếm đã sớm nhiễm đầy máu tươi, binh sĩ lâm trận hai mắt đỏ ngầu.
Máu của những thi thể vừa ngã xuống không ngừng chảy ra, làm thành một dòng suối, cọ rửa nơi chiến trường. Đám tinh binh mới vừa rồi còn hừng hực ý chí chiến đấu, trong nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, bị vó ngựa bước qua dẫm nát nhừ.
Cửa thành Thương Châu mở ra, lại phải đối đầu với một trận chiến mới.
Đất đá cuồn cuộn bay tới, muôn vàn hỏa tiễn được lên dây, cùng với tiếng kêu rên thống khổ không ngừng phiêu đãng nơi chiến trường.
Một trận chiến này, kéo dài đến ba ngày ba đêm.
Trong bóng đêm mênh mông, ánh lửa hừng hực vươn cao, chiếu soi vào khuôn mặt dữ tợn của Hình Quyết. Trường thương sớm đã gãy đôi, bị một tay hắn chém ra, đem tên thượng tướng cắm vào trên cổng thành. Tay hắn nắm chặt kiếm Tuyệt Tình, dường như sức lực của bản thân đã đến cực hạn. Ngựa đã sớm bị chém chết, cơ bắp tay chân của hắn đã sớm căng chặt đến hết mực, tựa như chết cứng, nhất cử nhất động đều giống như máy móc.
Khuôn mặt lạnh lẽo tắm trong máu, ấn đường có một vết sẹo xẹt ngang nay đã kết vảy, khuôn mặt âm tình bất định. Duy nhất chỉ có ánh mắt hắn, là ngời ngời lóe sáng.
Phía sau hắn, là hàng ngàn hàng vạn binh lính dường như đã quá mỏi mệt, nhưng vẫn áp chế bản thân phải ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tiến về phía trước, bước vào địa thế Thương Châu.
Hình Thiên ở nơi phía xa kinh thành thu được cấp báo, một phen ném vào trên mặt của tên tiếp ứng, giận sôi máu: "Trái phải dụ địch, giả giả thật thật, ngụy trang Hình Quyết, phái mười vạn người ra khỏi thành truy kích, thế mà lại bị chặn giết dưới thành Thương Châu! Ba mươi vạn người ở nơi đó, thế mà lại không giết được đám người đê tiện như bọn chúng!"
Một đám người quỳ bên dưới không ai dám nhiều lời.
Hai mươi vạn đại quân của Bành Việt nhập vào Thương Châu, lại qua nửa tháng, Hình Quyết đã có thể hợp lại với nhân mã Giang Nam, nhìn chung có khoảng bốn mươi vạn đại quân chuẩn bị nghênh chiến về phía kinh thành.
Quân ở kinh thành cùng với phe thất thế ở Thương Châu, hợp lại ít nhất cũng được hơn bốn mươi vạn.
Chuôi kiếm sắc bén này, đã kề sát cổ Hình Thiên hắn rồi.
"Không thể lại đợi nữa." Ánh mắt lạnh thấu xương của Hình Thiên đảo qua đám người phía dưới, "Điều thêm bốn mươi vạn đại quân, tiến công về phía Cổn Châu, phải đến trước viện quân Giang Nam, quyết chiến cùng Hình Quyết!"
"Cấp báo..."
"Nói!"
"Thành chủ phía Tây Tưởng Nghị đã xuất quân đầu hành, Hình Quyết nay lại tiếp nhận thêm hai mươi vạn quân, đang trên đường hội họp cùng với quân Thương Châu..."
"Bang!" Chén trà bị đập mặt xuống đất! Ánh mắt hắn thoáng chốc trở nên vô cùng hung ác, nham hiểm: "Hứa Kha, ngươi dám, ngươi dám có can đảm mà phản bội Trẫm!"
Nếu nói trước đây đối với việc Hứa Kha phản bội có điều nghi ngờ, không ngoại trừ việc lão ta bị Hình Quyết nhìn thấu, cứ việc mê luyến Hứa Diệc Nhã, cũng sẽ không để mối tơ tình của nữ nhi ảnh hưởng đến đại cục tranh bá, bởi vậy Hình Quyết vẫn như cũ phòng bị Hứa Kha. Như vậy, nếu Hình Quyết muốn đạt thành hợp tác cùng với Tưởng Nghị, chỉ có thể thông qua tình nghĩa trên chiến trường của Hứa Kha và Tưởng Nghị nhiều năm trước mà thôi.
Không khí dường như bị ngưng đọng lại, ai ai cũng không dám hé một lời.
Hình Thiên liên tiếp ném đi mọi thứ xung quanh mới thoáng bình tĩnh trở lại, âm lãnh nói: "Trận chiến ở Cổn Châu, chỉ cho phép thắng, không cho phép thua!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cúi đầu chắp tay: "Vâng!"
.....
Cổn Châu.
Đánh vỡ phòng tuyến Cổn Châu, thì việc chiếm lấy kinh thành liền dễ như trở bàn tay.
Bốn mươi lăm vạn đại quân của Hình Quyết xuất phát từ Thương Châu, Hình Thiên lại tự mình lãnh binh đi từ kinh thành, thêm cả việc thu hồi lại số quân tổn hại, hàng trăm vạn binh lính chuẩn bị tập kết tại Cổn Châu, đặt dấu chấm hết cho trận chiến giữa hai huynh đệ.
Cổn Châu như bị thiêu đốt, theo tác phong trước giờ của Hình Quyết, liên tiếp ba lần mang binh đến đột kích bất ngờ, nhiều lần dùng hết sức lực chiến đấu vô cùng tàn nhẫn, bức bách Hình Thiên không thể thống nhất đội quân, chính diện ứng chiến.
Hai quân giằng co, cờ bay phần phật, gió lạnh xen lẫn qua từng nhánh cây, mấy chục vạn hùng binh như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đối phương.
Ánh mắt của hai huynh đệ họ Hình giao nhau trên không trung, gắt gao như muốn tóe ra lửa, hơi thở tàn nhẫn cùng phiêu đãng nhè nhẹ.
"Giết!"
"Giết!"
Không lời dong dài, hai quân trực tiếp giao chiến!
Chủ tướng lao ra, xông vào cuộc chiến một cách nhanh như chớp!
Tiếng trường thương chạm vào nhau, ngân quang nở rộ, hơi thở băng hàn thổi quét khắp nơi. Ánh mắt xưa nay bình tĩnh lạnh nhạt của Hình Quyết lần đầu tiên bị phá vỡ, sát ý sắc bén bắn ra, lệ khí nồng đậm cùng với sự cừu hận trong hắn dần được thể hiện qua những chiêu thức công kích Hình Thiên.
Cả hai người đều rõ ràng đây chính là cuộc chiến sinh tử, không thể lui bước. Thắng thì sống, có được thiên hạ. Thua thì chết, gánh lấy tiếng xấu muôn đời.
Khắp nơi vang lên tiếng va chạm của vũ khí, trăm vạn binh lính hò hét, gào rống, nơi nơi đều có máu tươi chảy đầy trên đất, và cả thi thể người tử trận ngã xuống.
Cỏ cây bị nhiễm máu đen, thấm vào trong đất, chậm rãi chảy về phía sông dài cuồn cuộn.
Trong mắt Hình Quyết giờ chỉ có Hình Thiên.
Không khí giết chóc phía sau lưng dường như không hề hấn gì với hắn, tiếng rít gào điên cuồng rống giận văng vẳng bên tai, hai mắt đỏ đậm gằn lại tia sát ý tàn nhẫn.
Ngân thương đâm về phía ngực của đối phương, chỉ chốc lát, Hình Quyết thậm chí còn không suy nghĩ nhiều, một lòng chỉ đem thương trong tay hướng về phía trước...
"Phốc!"
Đầu thương sắc bén ghim vào ngực đối phương, Hình Quyết một tay nắm lấy côn thương của Hình Thiên, hung hăng đẩy ra, đồng thời cũng lui bước về phía sau. Hình Thiên sợ rằng cũng đã bị trúng chiêu, chật vật né tránh, đánh mất phần lớn sức lực.
Chỗ ngực của hai người bị thủng một lỗ to, máu tươi liền theo đó ào ạt chảy ra.
Hình Quyết làm như không để ý đến, lấy kiếm Tuyệt Tình ra, hàn khí lạnh lẽo, lại phảng phất như mang theo độ ấm của nàng.
Bừng tỉnh trong nháy mắt, trước mắt hắn hiện ra từng hồi ức thật đẹp, cùng nhau tuyệt ẩn trên núi, lần đầu tiên hôn môi trong sơn động, còn có cảnh tượng hắn trơ mắt nhìn nàng bị tra tấn, hành hạ nơi mật thất u tối...
Lòng bàn tay như rơi vào trạng thái mất khống chế, đồng tử Hình Quyết co rụt lại, một chưởng bổ ra...
"Oanh!"
Bên trong trận nổ vang lớn, hai thân ảnh đồng thời tách ra, giao chiến giữa không trung, động tác nhanh nhẹn cơ hồ nhìn không rõ, mang theo trận gió lốc cuồng phong làm đôi mắt người khác phải đau đớn mà nhắm lại, không dám trực diện đối diện với trận ẩu đả kịch liệt này.
Tiếng rống to, chiêu thức ngoan tuyệt, lực đạo không kiểm soát, phát tiết nỗi thống hận vô tận.
Hình Quyết sớm đã đánh mất mọi thứ, bao gồm cả chính bản thân hắn. Ánh mắt hắn rõ ràng nói cho Hình Thiên biết một sự thật rằng, hôm nay, ngươi phải chết!
Cho dù bản thân bị thương cũng được, hoặc là một mạng đổi một mạng cũng được.
Thương tổn, máu, căn bản không ngăn cản được tiến công điên cuồng của hắn.
"Kẻ điên!" Hình Thiên cả giận nói, xoay người tránh đi một kích độc ác của Hình Quyết, tay hắn vung ra bổ một chưởng về phía trước, lại bị Hình Quyết lách mình tránh né, gậy ông đập lưng ông, trả lại một quyền hung hăng trên thân thể hắn.
Hai người cứ mải công kích lẫn nhau, binh lính gần đó cũng bị liên lụy.
Không đợi Hình thiên phản ứng, Hình Quyết đã lao tới như cơn gió lốc, hai chân đạp thật mạnh vào những chỗ yếu vị của hắn, nhanh nhẹn đến mức không thể nhìn rõ được cách hắn ra tay.
Hình Thiên miễn cưỡng tiếp chiêu, lại bị chấn động mà lui về sau, trên miệng phun ra một búng máu tươi.
Hắn ngẩng đầu, đột nhiên cười lạnh, cười đến rất là thê lương, trong mắt tỏ vẻ đắc ý không ngoài dự đoán: "Tốt, thật tốt... Cứ thế mà hận đi."
Hắn giơ tay lên làm một cái động tác, một viên đại tướng nơi xa nhận được chỉ thị, liền áp giải một người từ trong mười vạn kỵ binh kia bước đến.
"Điều này chứng tỏ, cái quân cờ này trong tay Trẫm, còn hữu dụng." Hình Thiên cười vặn vẹo.
Ánh mắt của Hình Quyết từ trên mặt hắn di dời đến người từ nơi xa.
Đã nhiều ngày không gặp nhau rồi... Thệ nhi của hắn...
Từ khi hai người họ rời khỏi mật thất, đây chính là lần đầu tiên tách nhau ra.
Hứa Diệc Hàm đã trở nên mảnh khảnh rất nhiều, suy nhược đến mức hắn không dám nhìn.
Hình Quyết ngơ ngẩn mà tìm được đôi mắt lãnh đạm đó, hai người đối diện với nhau...
Trong phút chốc, vạn vật như lâm vào tĩnh lặng, trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ, vui vẻ sống chung với nhau, phối hợp ăn ý đến thế.
Đáy mắt Hình Quyết phiếm tia nhu hòa trong giây lát, chợt giương cung lên bắn tên về phía Hình Thiên.
Hành động này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Hình Thiên, hắn theo bản năng mà tìm cách tránh đi, suy nghĩ đường lui, lại bị chiêu thức sắc bén của Hình Quyết mạnh mẽ áp chế lại.
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc, Hứa Diệc Hàm đang bị trói bỗng lao ra như một cơn gió, mười mấy kỵ binh tức khắc làm ra tư thế phòng ngự, lại thấy nàng nhảy lên giữa không trung, xoay người mấy cái, ngọn gió phất qua như con dao hai lưỡi, chớp mắt một cái, dây thường liền đứt thành từng đoạn.
Hai chân thon dài quét ngang, Hứa Diệc Hàm ổn định thân mình, nhanh chóng cướp lấy cung tiễn trên tay một người.
Tung người lên ngựa, dây cung bị kéo căng ra, ba cái mũi tên nhọn như được lên dây cót, cùng với ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng của nàng, nửa người trên xóc nảy theo đường đi của ngựa.
"Hưu!"
Mũi tên bắn ra, bóng hình xinh đẹp cũng theo sát đó, đuổi về phía Hình Thiên.
Hình Quyết trúng phải một chưởng của Hình Thiên, trên cánh tay nhuốm đầy máu tươi. Nhưng dường như hắn đã đánh mất đi hết các giác quan của thân thể này, một lòng chỉ muốn chế trụ tên tội thần trước mắt.
Thân thể đau xót, ba mũi tên sắc nhọn hung hăng xuyên qua lớp áo giáp, đâm thẳng vào lưng.
Hình Thiên ngã xuống đất, đồng thời đó, Hứa Diệc Hàm cũng từ trên không đáp xuống, bàn tay mảnh khảnh đưa ra...
Vô thanh vô tức, chọc thẳng vào tim của Hình Thiên, gió lạnh nổi lên, không khí như bị ngưng đọng lại.
Dòng nước cuồn cuộn phía sông dài gần đó như ngừng trôi, trận gió lạnh này phất qua tâm trí của từng người có mặt nơi đây...
"Phốc..." Máu tươi từ trong miệng Hình Thiên phun ra.
Hai mắt hắn trừng lớn, nhìn về phía Hứa Diệc Hàm với ánh mắt không thể tin được.
"Điều này... Không thể... Làm sao có thể..."
Võ công bị phế, gân mạch đứt khúc... Cái loại thương thế này, không có khả năng mạnh mẽ như thế...
"Đều là giả... Tất cả đều là, màn kịch của Hình Quyết..."
Không sai. Hình Quyết làm sao có thể để Hứa Diệc Hàm chịu thương tổn nào, suy đoán của hắn sai hết rồi.
Võ cùng của nàng ta chẳng những được khôi phục, mà còn tốt hơn so với khi trước. Cho dù là đấu tay đôi với hắn đi nữa, thì cũng sẽ không có không có khả năng rơi vào thế bất lợi. Cho nên dưới sự thăm dò của hắn, căn bản không nhận thức được nội lực của nàng ta.
Lấy sự hiểu biết của Hình Quyết về hắn, chắc chắn rằng hắn sẽ không giết Hứa Diệc Hàm ngay, mà là để làm lợi thế cuối cùng. Bọn họ đã lên kế hoạch thập phần chu toàn từ trước rồi.
Hứa Kha cũng vậy, Hứa Diệc Nhã cũng thế, tình cảm của một nhà bọn họ, sẽ không vì người khác mà ly gián. Điều này, đã trở thành một đòn trí mạng với hắn.
Kiếm Tuyệt Tình lóe sáng, Hình Quyết đem kiếm đặt ở đầu vai Hình Thiên. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm bắn thẳng về phía đối phương: "Hình Thiên, ta sẽ làm cho ngươi đau đớn, chịu đựng thống khổ như muốn chết đi."
Lời nói của hắn tản mát ra tia thê lương, cừu hận như hóa thành ngọn lửa lớn thiêu đốt tâm trí hắn.
Một tiểu đội hơn trăm người bắt đầu tiến lên, Hình Quyết lãnh đạm nói: "Rút gân lột da, thiên đao vạn quả!"
Thiên đao vạn quả: hình phạt băm thành trăm mảnh.
Sự suy sụp, phẫn hận của Hình Thiên như hóa thành dữ tợn, hắn mở miệng mắng to: "Hình Quyết, bất quá là nhờ vào phụ hoàng nên ngươi mới có thể được như ngày hôm nay thôi! Sự thất bại này, ta không phục! Ngươi có điểm gì tốt hơn ta? Ngươi có gì mà tốt hơn ta!:
Lúc hắn nói chuyện, miệng vết thương trên người không ngừng bị xé toạc ra.
Hình Quyết hung hăng duỗi chân dẫm lên mặt hắn, gần như rít gào nói: "Ta đây vốn không muốn cùng ngươi tranh cái ngôi vị đó! Muốn trách thì trách ngươi đã quá tham lam, mơ ước những thứ không thuộc về mình! Trách ngươi vì quá mê luyến ngôi vị, mà ra tay sát hại phụ hoàng! Trách ngươi quá tàn nhẫn, độc ác ra tay dồn ta vào đường cùng! Trách ngươi vì dám xuống tay với Thái Hậu, làm bệnh của bà ngày một xấu đi, bức bà giết ta! Trách ngươi... Vì đã đụng đến điểm mấu chốt của ta!"
Dứt lời, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, chỉ có sự uy nghiêm kia làm người không dám lại gần hắn.
"Ngươi ghen ghét ta vì ta có được mọi thứ, nhưng thực tế thì sao? Ngươi đã từng có được tất cả. Chỉ do lòng tham của ngươi không đáy, không muốn thua thiệt ta mà thôi." Hình Quyết liếc mắt nhìn hắn, "Nếu có kiếp sau, nhớ kỹ, nên biết chừng mực."
Chiến trường rộng lớn như thế, sau một hồi bị trì trệ, liền khôi phục lại không khí náo nhiệt như lúc ban đầu!
Hình Thiên bị mang đi, quân địch đầu hàng, phản quân mỗi người lấy một chọi người, cuộc chiến trong nháy mắt đã có kết cục rõ ràng.
Thân mình Hứa Diệc Hàm nhoáng lên, mệt mỏi ngã vào trong lòng ngực của Hình Quyết. Hệ thống tuy rằng đã giúp nàng khôi phục thân thể, nhưng để phục hồi lại võ công, vẫn là do nàng phải tự cố gắng lấy. Mấy tháng này, nàng quá mỏi mệt rồi...
"Thệ nhi, ủy khuất nàng." Thanh âm khàn khàn từ trong yếu hầu hắn phun ra, hai bờ vai căng chặt rốt cuộc cũng đã có thể thả lỏng, hắn dùng sức mà giữ lấy nàng, đem nàng giam cầm lại trong cái ôm ấm áp của hắn. Hai trái tim với nhịp đập hữu lực kề sát vào nhau, như cái đêm trong sơn động hôm đó, tương trợ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của nàng, trước mắt hắn hiện lên tiên hoàng, đám người Thái Hậu, đủ loại suy nghĩ điên cuồng, dần dần còn lại sự tĩnh lặng, sắc mặt cũng trở nên nhu hòa không ít.
"Quyết, ta không muốn tách ra nữa." Hai mắt nàng chậm rãi khép lại, tiếng nói cũng càng ngày càng vơi dần đi. Hắn lặng yên ôm lấy nàng, hai mắt lưu chuyển dòng suối nước ôn nhu: "Được, mãi không chia lìa."
Một trận chiến ở Cổn Châu, phản quân thắng lớn, quân thua cuộc lui về trấn giữ kinh thành, liên tục tán loạn, không đến nửa tháng sau, Hình Quyết đã vào được hoàng cung!
Thời gian hai tháng đủ để hắn quét sạch kinh thành và những khu vực lân cận, trấn áp dư đảng của Hình Thiên.
Lại thêm nửa tháng, Hình Quyết đăng cơ. Đủ lại triều thần bái kiến, hắn nắm chắc tay Hứa Diệc Hàm, từng bước một đi lên chủ vị, ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Long bào của họ được thêu dệt hình ảnh rồng bay phượng múa, cả hai nhìn xuống quần thần, sóng vai nhau nắm giữ thiên hạ này.
Một ngày này, hắn là Đế, nàng là Hậu, rời khỏi ẩn cư trên núi, lần thứ hai bên nhau nơi thâm cung.
Hứa Kha đích thật là quân cờ Hình Thiên phân bố, cũng bao gồm luôn cả Hứa Diệc Nhã. Khi ở Tinh Dã, trong đám người Hứa gia có chức vị lớn đã bị Hình Quyết khống chế, từng bước một rũ bỏ tai mắt của Hoàng Đế, hắn cũng để Hứa Diệc Nhã và Hình Thiên tùy ý thư từ qua lại. Sau trận chiến ở Thương Châu, Hình Quyết lấy tính mạng của đám người Hứa Diệc Nhã ra uy hiếp, vừa đấm vừa xoa, dụ dỗ Hứa Kha, cũng từng bước một giật lấy hai mươi vạn viện quân ở Tây thành của hắn.
Khoảng thời gian an ổn lúc sau, dưới sự ngầm đồng ý của Hứa Diệc Hàm, hắn đã phong cho Hứa Kha làm một quan văn vô thực. Còn Hứa Diệc Nhã, nàng vốn là một lòng ái mộ Hình Thiên, sau khi hắn ta chết, cũng liền tự sát xuống hoàng tuyền làm bạn với hắn ta.
Ngay cả cái đêm mà nàng ta bỏ thuốc hắn, bất quá cũng chỉ là cùng nhau đắp chăn, ngủ cả một đêm mà thôi.
Hiện giờ cảnh vật đổi dời, thiên hạ yên ổn.
Hứa Diệc Hàm rốt cuộc cũng nghe được tiếng nói của hệ thống đã lâu không xuất hiện: "Đinh - Sát thủ vô tình, nhiệm vụ đã hoàn thành!"
.....
Nói một chút về thế giới này, ta cảm thấy tác giả miêu tả chưa đầy đủ lắm, có cảm tưởng như có vài phân cảnh bị thiếu làm cho ta thật sự không hiểu rõ tình huống truyện lắm. Cũng có vài ý kiến cho rằng Hình Quyết khá yếu đuối, chỉ vì Thái Hậu bị uy hiếp mà huynh ấy đã bỏ cuộc, lên núi ẩn cư, để rồi bị truy sát, còn trơ mắt nhìn Hứa Diệc Hàm bị tra tấn đến chết đi sống lại.
Còn về phần Hình Thiên và Hứa Diệc Nhã, đây cũng là một câu chuyện buồn. Bị chính cha mẹ ruột mình ruồng bỏ, lại lớn lên trong một hoàng cung đầy tranh đấu như thế nên có lẽ mới có một Hình Thiên độc ác, tàn nhẫn thế này. Nhưng cũng may là tác giả đã gửi một Tiểu Nhã đến an ủi anh ấy, ít nhất thì tỷ ấy cũng thật lòng yêu huynh ấy.
Nói tóm lại, thế giới này đến đây là kết thúc rồi, tạm gác lại mọi chuyện để đón chờ thế giới mới nhé!
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Thương Châu chính là nơi quân binh của Hình Thiên trú ngự, ba mươi vạn tinh nhuệ đóng bên trong, hai mươi vạn đại quân thủ ở tứ phương, tùy thời viện trợ. Một khi Thương Châu bị đánh chiếm, Hình Thiên sẽ bị thương tổn, kinh thành lâm vào cảnh khốn cùng.
Hình Quyết chia quân đi bốn đường, lặng yên vây quanh Thương Châu, tổng binh lực bất quá chỉ có hai mươi vạn. Thế nên trận chiến này, vô cùng gay cấn.
"Cấp báo - Thương Châu đã chia mười vạn binh lui về thủ thành! Hai viện quân lui về hướng Anh Châu, kiềm chế ở giữa."
"Cấp báo - Bành tướng quân đã mang binh đến, đáp trả tin tức tiếp ứng từ Tinh Dã."
"Cấp báo - Bên mé trái đã cùng quân địch giao chiến, bên mé phải đã có Tiết tướng quân kiềm chế, đánh lui quân địch."
"Cấp báo - Lý tướng quân đã lui về."
...
Tin tình báo ùn ùn kéo đến, Hình Quyết mặt không biến sắc mà đón nhận hết thảy, vẻ mặt nghiêm túc tràn đầy sát khí, lãnh ngạnh mà khí phách.
Đây là một trận chiến cam go, Hình Thiên tuy rằng không thể không chia quân ra để trấn thủ kinh thành, nhưng hắn vẫn rất bảo thủ, muốn để viện quân của Bành Việt xông lên, đối đầu mới hai mươi vạn đại quân áp trận của Thương Châu, và phải đối diện với mười vạn hậu binh tiếp ứng là một điều quá khó khăn. Trong tay hắn bất quá chỉ có mười tám vạn tinh binh, mà Hình Thiên đã chiếm đóng Thương Châu nhiều năm, công thành vốn là không dễ dàng, mà thời gian lại còn vô cùng gấp gáp. Điều cần thiết ở đây chính là trước khi kinh thành ra lệnh triệu hồi binh lực, thì bọn họ phải nắm được Thương Châu trong tay, lại phối hợp với viện binh của Bành Việt, chặt chẽ bóp chặt lấy yếu hầu của Hình Thiên.
Tiếng gió phần phật gào thét bên tai, cỏ cây lay động, đường đi dưới chân phủ đầy bụi gai. Mấy vạn tướng sĩ đều trưng vẻ mặt bi tráng, đứng yên vững vàng như núi Thái Sơn, tay cầm trường thương đoản kiếm, tinh thần cảnh giác cao vạn phần.
Áo choàng của Hình Quyết xé gió tung bay, khí thế ngút trời của hắn lúc này đây được áp chế xuống, ánh mắt sắc bén mà nhìn thẳng về phía trước.
"Giết!"
Mệnh lệnh được truyền ra một cách đầy mạnh mẽ, hai chân mãnh liệt kẹp lấy tuấn mã phía dưới, dây cương kéo chặt, vó ngựa phi nhanh...
Áo giáp ngân bạch tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trên đỉnh đầu một mảnh chói lòa, gân xanh uốn lượn trên mu bàn tay, cơ bắp bộc phát ra giá vũ lực vô hạn.
Tiên phong dẫn đầu, hắn như tên hung thần chạy về phía dưới thành Thương Châu!
"Giết!"
Xác chết sớm đã vươn vãi đầy dưới thành Thương Châu, quân binh nhất thời lại xông thêm vào mấy vạn người, tựa như kiến vỡ tổ, vạn tiễn được bắn ra khỏi cung, cuộc chiến đấu giằng co càng thêm kịch liệt.
Hình Quyết tay giương cung lên, vô số mũi tên xé gió lao ra, quân canh giữ theo tiếng ngã xuống đất, máu tươi nóng bỏng ào ạt chảy ra, nhiễm đỏ áo giáp da lẫn vị trí bọn họ đang đứng.
"Thề rằng cùng sống cùng chết với Nhị gia, không chiếm được Thương Châu không quay đầu lại!"
Đánh giáp lá xà, sinh tử không màng đến, khuôn mặt dữ tợn của binh linh phát ra từng trận gào thét mãnh liệt.
Đánh giáp lá cà là tình huống chiến đấu ở cự li gần của 2 lực lượng quân đội, khoảng cách gần đến mức không thể rút lui và thường người chỉ huy phải ra quyết định cho tất cả binh sĩ dưới quyền chiến đấu và sẵn sàng chết. Tình huống này thường dẫn đến mức độ tử thương không thể kiểm soát và một bên sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn hoặc phải đầu hàng.
"Thề rằng cùng sống cùng chết với Nhị gia, không chiếm được Thương Châu không quay đầu lại! Giết sạch!"
Trường thương đâm một nhát, máu nóng trào ra từ trán quân địch, mũ giáp rớt xuống, sợi tóc hỗn độn, muốn dồn hết sức lực cuối cùng đem đại đao bổ tới, lại bị Hình Quyết lắc mình tránh đi, tên địch ngã xuống ngựa, không thể tin được mà nhìn vào vũ khí trong tay mình - mắt trừng to.
Tựa như cỗ máy giết chóc, không ngừng chém, không ngừng giết, xông pha vào phe phái của quân địch, giết đỏ cả mắt, chân tay tê rần, trên người cũng đã vẩy đầy máu kẻ khác.
Hình Quyết gần như điên cuồng mà tàn sát, máu tươi càng làm tăng thêm vẻ sát khí trong hắn, làm người nghe tiếng mà sợ hãi, vội vàng chạy đi thật xa.
Mắt thấy quân địch rơi vào thế yếu, tướng thủ thành Thương Châu bắt đầu do dự, muốn đem binh lính triệu hồi rút lui đi, đóng chặt cửa thành lại.
"Viện quân tới rồi!"
"Viện quân! Khô máu với bọn chúng!"
Mấy trăm kỵ binh mới đến cũng theo đó tham nhập vào trận chiến.
"Bắn tên!"
"Giết chết Hình Quyết!"
"Hoàng Thượng có chỉ! Đả thương Hình Quyết giả, trọng thưởng thiên kim, phong thiên hộ hầu*! Giết chết Hình Quyết giả, có được vạn lượng hoàng kim, vạn hộ hầu tước*!"
*Chức quan
"Giết, giết, giết..."
Mưa tên rào rạt bay vụt đến, Hình Quyết một chưởng vung đến, hai chân đá ra, động tác mau lẹ sắc bén, bẻ gãy đi hàng loạt mũi tên, mũi chân nhẹ điểm ở yên ngựa, rút ra một mũi tên...
Hưu...
Trên thành Thương Châu, thượng tướng theo tiếng ngã xuống, thân thể theo gió mà rơi xuống tường thành.
Binh lính dưới trướng Hình Quyết hưng phấn mà hò reo: "Nhị gia thắng rồi! Đập vỡ Thương Châu, tiến vào kinh thành!"
Trường thương, đoản kiếm đã sớm nhiễm đầy máu tươi, binh sĩ lâm trận hai mắt đỏ ngầu.
Máu của những thi thể vừa ngã xuống không ngừng chảy ra, làm thành một dòng suối, cọ rửa nơi chiến trường. Đám tinh binh mới vừa rồi còn hừng hực ý chí chiến đấu, trong nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, bị vó ngựa bước qua dẫm nát nhừ.
Cửa thành Thương Châu mở ra, lại phải đối đầu với một trận chiến mới.
Đất đá cuồn cuộn bay tới, muôn vàn hỏa tiễn được lên dây, cùng với tiếng kêu rên thống khổ không ngừng phiêu đãng nơi chiến trường.
Một trận chiến này, kéo dài đến ba ngày ba đêm.
Trong bóng đêm mênh mông, ánh lửa hừng hực vươn cao, chiếu soi vào khuôn mặt dữ tợn của Hình Quyết. Trường thương sớm đã gãy đôi, bị một tay hắn chém ra, đem tên thượng tướng cắm vào trên cổng thành. Tay hắn nắm chặt kiếm Tuyệt Tình, dường như sức lực của bản thân đã đến cực hạn. Ngựa đã sớm bị chém chết, cơ bắp tay chân của hắn đã sớm căng chặt đến hết mực, tựa như chết cứng, nhất cử nhất động đều giống như máy móc.
Khuôn mặt lạnh lẽo tắm trong máu, ấn đường có một vết sẹo xẹt ngang nay đã kết vảy, khuôn mặt âm tình bất định. Duy nhất chỉ có ánh mắt hắn, là ngời ngời lóe sáng.
Phía sau hắn, là hàng ngàn hàng vạn binh lính dường như đã quá mỏi mệt, nhưng vẫn áp chế bản thân phải ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tiến về phía trước, bước vào địa thế Thương Châu.
Hình Thiên ở nơi phía xa kinh thành thu được cấp báo, một phen ném vào trên mặt của tên tiếp ứng, giận sôi máu: "Trái phải dụ địch, giả giả thật thật, ngụy trang Hình Quyết, phái mười vạn người ra khỏi thành truy kích, thế mà lại bị chặn giết dưới thành Thương Châu! Ba mươi vạn người ở nơi đó, thế mà lại không giết được đám người đê tiện như bọn chúng!"
Một đám người quỳ bên dưới không ai dám nhiều lời.
Hai mươi vạn đại quân của Bành Việt nhập vào Thương Châu, lại qua nửa tháng, Hình Quyết đã có thể hợp lại với nhân mã Giang Nam, nhìn chung có khoảng bốn mươi vạn đại quân chuẩn bị nghênh chiến về phía kinh thành.
Quân ở kinh thành cùng với phe thất thế ở Thương Châu, hợp lại ít nhất cũng được hơn bốn mươi vạn.
Chuôi kiếm sắc bén này, đã kề sát cổ Hình Thiên hắn rồi.
"Không thể lại đợi nữa." Ánh mắt lạnh thấu xương của Hình Thiên đảo qua đám người phía dưới, "Điều thêm bốn mươi vạn đại quân, tiến công về phía Cổn Châu, phải đến trước viện quân Giang Nam, quyết chiến cùng Hình Quyết!"
"Cấp báo..."
"Nói!"
"Thành chủ phía Tây Tưởng Nghị đã xuất quân đầu hành, Hình Quyết nay lại tiếp nhận thêm hai mươi vạn quân, đang trên đường hội họp cùng với quân Thương Châu..."
"Bang!" Chén trà bị đập mặt xuống đất! Ánh mắt hắn thoáng chốc trở nên vô cùng hung ác, nham hiểm: "Hứa Kha, ngươi dám, ngươi dám có can đảm mà phản bội Trẫm!"
Nếu nói trước đây đối với việc Hứa Kha phản bội có điều nghi ngờ, không ngoại trừ việc lão ta bị Hình Quyết nhìn thấu, cứ việc mê luyến Hứa Diệc Nhã, cũng sẽ không để mối tơ tình của nữ nhi ảnh hưởng đến đại cục tranh bá, bởi vậy Hình Quyết vẫn như cũ phòng bị Hứa Kha. Như vậy, nếu Hình Quyết muốn đạt thành hợp tác cùng với Tưởng Nghị, chỉ có thể thông qua tình nghĩa trên chiến trường của Hứa Kha và Tưởng Nghị nhiều năm trước mà thôi.
Không khí dường như bị ngưng đọng lại, ai ai cũng không dám hé một lời.
Hình Thiên liên tiếp ném đi mọi thứ xung quanh mới thoáng bình tĩnh trở lại, âm lãnh nói: "Trận chiến ở Cổn Châu, chỉ cho phép thắng, không cho phép thua!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cúi đầu chắp tay: "Vâng!"
.....
Cổn Châu.
Đánh vỡ phòng tuyến Cổn Châu, thì việc chiếm lấy kinh thành liền dễ như trở bàn tay.
Bốn mươi lăm vạn đại quân của Hình Quyết xuất phát từ Thương Châu, Hình Thiên lại tự mình lãnh binh đi từ kinh thành, thêm cả việc thu hồi lại số quân tổn hại, hàng trăm vạn binh lính chuẩn bị tập kết tại Cổn Châu, đặt dấu chấm hết cho trận chiến giữa hai huynh đệ.
Cổn Châu như bị thiêu đốt, theo tác phong trước giờ của Hình Quyết, liên tiếp ba lần mang binh đến đột kích bất ngờ, nhiều lần dùng hết sức lực chiến đấu vô cùng tàn nhẫn, bức bách Hình Thiên không thể thống nhất đội quân, chính diện ứng chiến.
Hai quân giằng co, cờ bay phần phật, gió lạnh xen lẫn qua từng nhánh cây, mấy chục vạn hùng binh như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đối phương.
Ánh mắt của hai huynh đệ họ Hình giao nhau trên không trung, gắt gao như muốn tóe ra lửa, hơi thở tàn nhẫn cùng phiêu đãng nhè nhẹ.
"Giết!"
"Giết!"
Không lời dong dài, hai quân trực tiếp giao chiến!
Chủ tướng lao ra, xông vào cuộc chiến một cách nhanh như chớp!
Tiếng trường thương chạm vào nhau, ngân quang nở rộ, hơi thở băng hàn thổi quét khắp nơi. Ánh mắt xưa nay bình tĩnh lạnh nhạt của Hình Quyết lần đầu tiên bị phá vỡ, sát ý sắc bén bắn ra, lệ khí nồng đậm cùng với sự cừu hận trong hắn dần được thể hiện qua những chiêu thức công kích Hình Thiên.
Cả hai người đều rõ ràng đây chính là cuộc chiến sinh tử, không thể lui bước. Thắng thì sống, có được thiên hạ. Thua thì chết, gánh lấy tiếng xấu muôn đời.
Khắp nơi vang lên tiếng va chạm của vũ khí, trăm vạn binh lính hò hét, gào rống, nơi nơi đều có máu tươi chảy đầy trên đất, và cả thi thể người tử trận ngã xuống.
Cỏ cây bị nhiễm máu đen, thấm vào trong đất, chậm rãi chảy về phía sông dài cuồn cuộn.
Trong mắt Hình Quyết giờ chỉ có Hình Thiên.
Không khí giết chóc phía sau lưng dường như không hề hấn gì với hắn, tiếng rít gào điên cuồng rống giận văng vẳng bên tai, hai mắt đỏ đậm gằn lại tia sát ý tàn nhẫn.
Ngân thương đâm về phía ngực của đối phương, chỉ chốc lát, Hình Quyết thậm chí còn không suy nghĩ nhiều, một lòng chỉ đem thương trong tay hướng về phía trước...
"Phốc!"
Đầu thương sắc bén ghim vào ngực đối phương, Hình Quyết một tay nắm lấy côn thương của Hình Thiên, hung hăng đẩy ra, đồng thời cũng lui bước về phía sau. Hình Thiên sợ rằng cũng đã bị trúng chiêu, chật vật né tránh, đánh mất phần lớn sức lực.
Chỗ ngực của hai người bị thủng một lỗ to, máu tươi liền theo đó ào ạt chảy ra.
Hình Quyết làm như không để ý đến, lấy kiếm Tuyệt Tình ra, hàn khí lạnh lẽo, lại phảng phất như mang theo độ ấm của nàng.
Bừng tỉnh trong nháy mắt, trước mắt hắn hiện ra từng hồi ức thật đẹp, cùng nhau tuyệt ẩn trên núi, lần đầu tiên hôn môi trong sơn động, còn có cảnh tượng hắn trơ mắt nhìn nàng bị tra tấn, hành hạ nơi mật thất u tối...
Lòng bàn tay như rơi vào trạng thái mất khống chế, đồng tử Hình Quyết co rụt lại, một chưởng bổ ra...
"Oanh!"
Bên trong trận nổ vang lớn, hai thân ảnh đồng thời tách ra, giao chiến giữa không trung, động tác nhanh nhẹn cơ hồ nhìn không rõ, mang theo trận gió lốc cuồng phong làm đôi mắt người khác phải đau đớn mà nhắm lại, không dám trực diện đối diện với trận ẩu đả kịch liệt này.
Tiếng rống to, chiêu thức ngoan tuyệt, lực đạo không kiểm soát, phát tiết nỗi thống hận vô tận.
Hình Quyết sớm đã đánh mất mọi thứ, bao gồm cả chính bản thân hắn. Ánh mắt hắn rõ ràng nói cho Hình Thiên biết một sự thật rằng, hôm nay, ngươi phải chết!
Cho dù bản thân bị thương cũng được, hoặc là một mạng đổi một mạng cũng được.
Thương tổn, máu, căn bản không ngăn cản được tiến công điên cuồng của hắn.
"Kẻ điên!" Hình Thiên cả giận nói, xoay người tránh đi một kích độc ác của Hình Quyết, tay hắn vung ra bổ một chưởng về phía trước, lại bị Hình Quyết lách mình tránh né, gậy ông đập lưng ông, trả lại một quyền hung hăng trên thân thể hắn.
Hai người cứ mải công kích lẫn nhau, binh lính gần đó cũng bị liên lụy.
Không đợi Hình thiên phản ứng, Hình Quyết đã lao tới như cơn gió lốc, hai chân đạp thật mạnh vào những chỗ yếu vị của hắn, nhanh nhẹn đến mức không thể nhìn rõ được cách hắn ra tay.
Hình Thiên miễn cưỡng tiếp chiêu, lại bị chấn động mà lui về sau, trên miệng phun ra một búng máu tươi.
Hắn ngẩng đầu, đột nhiên cười lạnh, cười đến rất là thê lương, trong mắt tỏ vẻ đắc ý không ngoài dự đoán: "Tốt, thật tốt... Cứ thế mà hận đi."
Hắn giơ tay lên làm một cái động tác, một viên đại tướng nơi xa nhận được chỉ thị, liền áp giải một người từ trong mười vạn kỵ binh kia bước đến.
"Điều này chứng tỏ, cái quân cờ này trong tay Trẫm, còn hữu dụng." Hình Thiên cười vặn vẹo.
Ánh mắt của Hình Quyết từ trên mặt hắn di dời đến người từ nơi xa.
Đã nhiều ngày không gặp nhau rồi... Thệ nhi của hắn...
Từ khi hai người họ rời khỏi mật thất, đây chính là lần đầu tiên tách nhau ra.
Hứa Diệc Hàm đã trở nên mảnh khảnh rất nhiều, suy nhược đến mức hắn không dám nhìn.
Hình Quyết ngơ ngẩn mà tìm được đôi mắt lãnh đạm đó, hai người đối diện với nhau...
Trong phút chốc, vạn vật như lâm vào tĩnh lặng, trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ, vui vẻ sống chung với nhau, phối hợp ăn ý đến thế.
Đáy mắt Hình Quyết phiếm tia nhu hòa trong giây lát, chợt giương cung lên bắn tên về phía Hình Thiên.
Hành động này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Hình Thiên, hắn theo bản năng mà tìm cách tránh đi, suy nghĩ đường lui, lại bị chiêu thức sắc bén của Hình Quyết mạnh mẽ áp chế lại.
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc, Hứa Diệc Hàm đang bị trói bỗng lao ra như một cơn gió, mười mấy kỵ binh tức khắc làm ra tư thế phòng ngự, lại thấy nàng nhảy lên giữa không trung, xoay người mấy cái, ngọn gió phất qua như con dao hai lưỡi, chớp mắt một cái, dây thường liền đứt thành từng đoạn.
Hai chân thon dài quét ngang, Hứa Diệc Hàm ổn định thân mình, nhanh chóng cướp lấy cung tiễn trên tay một người.
Tung người lên ngựa, dây cung bị kéo căng ra, ba cái mũi tên nhọn như được lên dây cót, cùng với ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng của nàng, nửa người trên xóc nảy theo đường đi của ngựa.
"Hưu!"
Mũi tên bắn ra, bóng hình xinh đẹp cũng theo sát đó, đuổi về phía Hình Thiên.
Hình Quyết trúng phải một chưởng của Hình Thiên, trên cánh tay nhuốm đầy máu tươi. Nhưng dường như hắn đã đánh mất đi hết các giác quan của thân thể này, một lòng chỉ muốn chế trụ tên tội thần trước mắt.
Thân thể đau xót, ba mũi tên sắc nhọn hung hăng xuyên qua lớp áo giáp, đâm thẳng vào lưng.
Hình Thiên ngã xuống đất, đồng thời đó, Hứa Diệc Hàm cũng từ trên không đáp xuống, bàn tay mảnh khảnh đưa ra...
Vô thanh vô tức, chọc thẳng vào tim của Hình Thiên, gió lạnh nổi lên, không khí như bị ngưng đọng lại.
Dòng nước cuồn cuộn phía sông dài gần đó như ngừng trôi, trận gió lạnh này phất qua tâm trí của từng người có mặt nơi đây...
"Phốc..." Máu tươi từ trong miệng Hình Thiên phun ra.
Hai mắt hắn trừng lớn, nhìn về phía Hứa Diệc Hàm với ánh mắt không thể tin được.
"Điều này... Không thể... Làm sao có thể..."
Võ công bị phế, gân mạch đứt khúc... Cái loại thương thế này, không có khả năng mạnh mẽ như thế...
"Đều là giả... Tất cả đều là, màn kịch của Hình Quyết..."
Không sai. Hình Quyết làm sao có thể để Hứa Diệc Hàm chịu thương tổn nào, suy đoán của hắn sai hết rồi.
Võ cùng của nàng ta chẳng những được khôi phục, mà còn tốt hơn so với khi trước. Cho dù là đấu tay đôi với hắn đi nữa, thì cũng sẽ không có không có khả năng rơi vào thế bất lợi. Cho nên dưới sự thăm dò của hắn, căn bản không nhận thức được nội lực của nàng ta.
Lấy sự hiểu biết của Hình Quyết về hắn, chắc chắn rằng hắn sẽ không giết Hứa Diệc Hàm ngay, mà là để làm lợi thế cuối cùng. Bọn họ đã lên kế hoạch thập phần chu toàn từ trước rồi.
Hứa Kha cũng vậy, Hứa Diệc Nhã cũng thế, tình cảm của một nhà bọn họ, sẽ không vì người khác mà ly gián. Điều này, đã trở thành một đòn trí mạng với hắn.
Kiếm Tuyệt Tình lóe sáng, Hình Quyết đem kiếm đặt ở đầu vai Hình Thiên. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm bắn thẳng về phía đối phương: "Hình Thiên, ta sẽ làm cho ngươi đau đớn, chịu đựng thống khổ như muốn chết đi."
Lời nói của hắn tản mát ra tia thê lương, cừu hận như hóa thành ngọn lửa lớn thiêu đốt tâm trí hắn.
Một tiểu đội hơn trăm người bắt đầu tiến lên, Hình Quyết lãnh đạm nói: "Rút gân lột da, thiên đao vạn quả!"
Thiên đao vạn quả: hình phạt băm thành trăm mảnh.
Sự suy sụp, phẫn hận của Hình Thiên như hóa thành dữ tợn, hắn mở miệng mắng to: "Hình Quyết, bất quá là nhờ vào phụ hoàng nên ngươi mới có thể được như ngày hôm nay thôi! Sự thất bại này, ta không phục! Ngươi có điểm gì tốt hơn ta? Ngươi có gì mà tốt hơn ta!:
Lúc hắn nói chuyện, miệng vết thương trên người không ngừng bị xé toạc ra.
Hình Quyết hung hăng duỗi chân dẫm lên mặt hắn, gần như rít gào nói: "Ta đây vốn không muốn cùng ngươi tranh cái ngôi vị đó! Muốn trách thì trách ngươi đã quá tham lam, mơ ước những thứ không thuộc về mình! Trách ngươi vì quá mê luyến ngôi vị, mà ra tay sát hại phụ hoàng! Trách ngươi quá tàn nhẫn, độc ác ra tay dồn ta vào đường cùng! Trách ngươi vì dám xuống tay với Thái Hậu, làm bệnh của bà ngày một xấu đi, bức bà giết ta! Trách ngươi... Vì đã đụng đến điểm mấu chốt của ta!"
Dứt lời, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, chỉ có sự uy nghiêm kia làm người không dám lại gần hắn.
"Ngươi ghen ghét ta vì ta có được mọi thứ, nhưng thực tế thì sao? Ngươi đã từng có được tất cả. Chỉ do lòng tham của ngươi không đáy, không muốn thua thiệt ta mà thôi." Hình Quyết liếc mắt nhìn hắn, "Nếu có kiếp sau, nhớ kỹ, nên biết chừng mực."
Chiến trường rộng lớn như thế, sau một hồi bị trì trệ, liền khôi phục lại không khí náo nhiệt như lúc ban đầu!
Hình Thiên bị mang đi, quân địch đầu hàng, phản quân mỗi người lấy một chọi người, cuộc chiến trong nháy mắt đã có kết cục rõ ràng.
Thân mình Hứa Diệc Hàm nhoáng lên, mệt mỏi ngã vào trong lòng ngực của Hình Quyết. Hệ thống tuy rằng đã giúp nàng khôi phục thân thể, nhưng để phục hồi lại võ công, vẫn là do nàng phải tự cố gắng lấy. Mấy tháng này, nàng quá mỏi mệt rồi...
"Thệ nhi, ủy khuất nàng." Thanh âm khàn khàn từ trong yếu hầu hắn phun ra, hai bờ vai căng chặt rốt cuộc cũng đã có thể thả lỏng, hắn dùng sức mà giữ lấy nàng, đem nàng giam cầm lại trong cái ôm ấm áp của hắn. Hai trái tim với nhịp đập hữu lực kề sát vào nhau, như cái đêm trong sơn động hôm đó, tương trợ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của nàng, trước mắt hắn hiện lên tiên hoàng, đám người Thái Hậu, đủ loại suy nghĩ điên cuồng, dần dần còn lại sự tĩnh lặng, sắc mặt cũng trở nên nhu hòa không ít.
"Quyết, ta không muốn tách ra nữa." Hai mắt nàng chậm rãi khép lại, tiếng nói cũng càng ngày càng vơi dần đi. Hắn lặng yên ôm lấy nàng, hai mắt lưu chuyển dòng suối nước ôn nhu: "Được, mãi không chia lìa."
Một trận chiến ở Cổn Châu, phản quân thắng lớn, quân thua cuộc lui về trấn giữ kinh thành, liên tục tán loạn, không đến nửa tháng sau, Hình Quyết đã vào được hoàng cung!
Thời gian hai tháng đủ để hắn quét sạch kinh thành và những khu vực lân cận, trấn áp dư đảng của Hình Thiên.
Lại thêm nửa tháng, Hình Quyết đăng cơ. Đủ lại triều thần bái kiến, hắn nắm chắc tay Hứa Diệc Hàm, từng bước một đi lên chủ vị, ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Long bào của họ được thêu dệt hình ảnh rồng bay phượng múa, cả hai nhìn xuống quần thần, sóng vai nhau nắm giữ thiên hạ này.
Một ngày này, hắn là Đế, nàng là Hậu, rời khỏi ẩn cư trên núi, lần thứ hai bên nhau nơi thâm cung.
Hứa Kha đích thật là quân cờ Hình Thiên phân bố, cũng bao gồm luôn cả Hứa Diệc Nhã. Khi ở Tinh Dã, trong đám người Hứa gia có chức vị lớn đã bị Hình Quyết khống chế, từng bước một rũ bỏ tai mắt của Hoàng Đế, hắn cũng để Hứa Diệc Nhã và Hình Thiên tùy ý thư từ qua lại. Sau trận chiến ở Thương Châu, Hình Quyết lấy tính mạng của đám người Hứa Diệc Nhã ra uy hiếp, vừa đấm vừa xoa, dụ dỗ Hứa Kha, cũng từng bước một giật lấy hai mươi vạn viện quân ở Tây thành của hắn.
Khoảng thời gian an ổn lúc sau, dưới sự ngầm đồng ý của Hứa Diệc Hàm, hắn đã phong cho Hứa Kha làm một quan văn vô thực. Còn Hứa Diệc Nhã, nàng vốn là một lòng ái mộ Hình Thiên, sau khi hắn ta chết, cũng liền tự sát xuống hoàng tuyền làm bạn với hắn ta.
Ngay cả cái đêm mà nàng ta bỏ thuốc hắn, bất quá cũng chỉ là cùng nhau đắp chăn, ngủ cả một đêm mà thôi.
Hiện giờ cảnh vật đổi dời, thiên hạ yên ổn.
Hứa Diệc Hàm rốt cuộc cũng nghe được tiếng nói của hệ thống đã lâu không xuất hiện: "Đinh - Sát thủ vô tình, nhiệm vụ đã hoàn thành!"
.....
Nói một chút về thế giới này, ta cảm thấy tác giả miêu tả chưa đầy đủ lắm, có cảm tưởng như có vài phân cảnh bị thiếu làm cho ta thật sự không hiểu rõ tình huống truyện lắm. Cũng có vài ý kiến cho rằng Hình Quyết khá yếu đuối, chỉ vì Thái Hậu bị uy hiếp mà huynh ấy đã bỏ cuộc, lên núi ẩn cư, để rồi bị truy sát, còn trơ mắt nhìn Hứa Diệc Hàm bị tra tấn đến chết đi sống lại.
Còn về phần Hình Thiên và Hứa Diệc Nhã, đây cũng là một câu chuyện buồn. Bị chính cha mẹ ruột mình ruồng bỏ, lại lớn lên trong một hoàng cung đầy tranh đấu như thế nên có lẽ mới có một Hình Thiên độc ác, tàn nhẫn thế này. Nhưng cũng may là tác giả đã gửi một Tiểu Nhã đến an ủi anh ấy, ít nhất thì tỷ ấy cũng thật lòng yêu huynh ấy.
Nói tóm lại, thế giới này đến đây là kết thúc rồi, tạm gác lại mọi chuyện để đón chờ thế giới mới nhé!
Bình luận facebook