Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Trong phòng khách nho nhỏ đặt bộ sô pha bọc vải bố và chiếc tivi cỡ trung, trên bàn đặt chai rượu Chivas. Tivi đang phát chương trình gameshow, bởi vì đã bị tắt âm lượng nên trông dáng vẻ MC nói luyến thoắng hết sức buồn cười. Lâm Mộ Mai lặng yên ngồi trong góc sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại di động Vưu Liên Thành đưa cho, tay kia cầm cốc cượu. Dưới ánh đèn sáng rọi, màu sắc vàng ruộm của rượu Chivas trở nên óng ánh.
Đối lập với tiết mục gameshow diễn ra náo nhiệt trên tivi, dáng vẻ Lâm Mộ Mai khá cô đơn, mái tóc cô hơi rối, bộ đồ ngủ còn có vài nếp nhăn.
Hồng Tiểu Hiền nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Mộ Mai, lấy đi cốc rượu trong tay cô. Rõ ràng Mộ Mai lớn tuổi hơn Tiểu Hiền nhiều, nhưng vẻ yếu ớt của cô giờ khắc này lại khiến người ta không nhịn nổi muốn đến vực cô dậy.
Hồng Tiểu Hiền vuốt mái tóc buông rủ bên tai Mộ Mai lên, quả nhiên thấy được lỗ xỏ xíu xiu trên vành tai cô.
Lâm Mộ Mai ngượng ngùng né tránh, trong mắt đầy vẻ xa cách và đề phòng, Hồng Tiểu Hiền mỉm cười: "Lâm Mộ Mai, cô có muốn tôi kể một bí mật cho cô không, bí mật về Vưu thiếu gia ấy."
Mộ Mai nhìn cô gái luôn lơ đãng toát ra vẻ nam tính trước măt, trong nụ cười tươi tắn của cô nàng, lòng Mộ Mai hơi chút mong đợi.
"Vưu thiếu gia có một bảo bối, nó luôn được anh ấy mang theo bên mình đi khắp thế giới, cùng anh ấy trải qua rất nhiều sự kiện, có lần tôi vô tình phát hiện ra nó."
Mộ Mai lẳng lặng lắng nghe, trong lòng bỗng trào dâng một hi vọng mơ hồ.
"Tôi cho rằng bảo bối của Vưu thiếu gia mang trong mình một câu chuyện, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ câu chuyện ấy là như vầy: Một chàng trai đã dùng phần tiền lương đầu tiên của mình mua một món quàđịnh tặng cho cô gái mình yêu mến. Có thể khi họ đang yêu nhau nồng thắm, chàng trai đã hứa sẽ mua món quà ấy tặng cho cô gái. Về sau vì vài chuyện mà món quà ấy không trao đi được, thế là chàng trai đã mang theo món quà bên người cả ngày lẫn đêm. Có thể anh hi vọng đến khi gặp lại sẽ đích thân tặng nó cho cô, cũng có thể anh chỉ giữ món quà ấy ở bên mình để nó trở thành nơi gởi gắm tâm tư tình cảm."
Gió đêm thổi qua mái hiên, chuông gió reo leng keng, thứ âm thanh lảnh lót vang vọng ngân dài ấy khiến Mộ Mai muốn òa khóc.
"Món quà ấy là một đôi khuyên tai dài tòn ten." Mộ Mai nói tiếp lời của Hồng Tiểu Hiền.
Hồng Tiểu Hiền mỉm cười gật đầu. Thế là niềm hi vọng nơi đáy lòng hoang vu bắt đầu tách đất chui lên, đâm chồi nảy lộc, xuân về hoa nở, cành lá sum suê. Tay Mộ Mai khẽ đặt lên vành tai mình.
"Chắc đôi khuyên tai ấy là màu xanh lam nhỉ?" Mộ Mai thủ thỉ.
Giọng cô quá dịu dàng, dịu dàng đến mức Hồng Tiểu Hiền không nhịn được gật đầu. Đúng vậy, đôi khuyên tai cất trong người anh là màu xanh lam, trông cũng không quý giá lắm nhưng lại trang nhã và tinh xảo.
"Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi cũng đeo khuyên tai màu xanh lam. Khi đó Liên Thành mười hai còn tôi mười sáu tuổi, anh ấy ngồi trên ghế nhìn tôi cứ như ông cụ non vậy."
Đôi khuyên tai cô đeo hôm đi gặp Liên Thành lần đầu tiên đã được mẹ Xuân lựa chọn biết bao mẫu mã mới đưa cho người thợ bạc ở khu phố người Hoa làm. Nó được chế tác vô cùng khéo léo, trên bề mặt còn có chất liệu tỏa sáng nhàn nhạt như lân tinh. Nghe bảo nó được làm từ san hô nằm sâu dưới biển Chile, đã được xử lý đặc biệt để giữ lại lớp lân tinh kia. Ở Chile, loài san hô này đại diện cho sự may mắn.
Khi đó, tất cả những thứ ở cô từ ăn mặc cho đến mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều được chuẩn bị kỹ càng hệt như đãi cát tìm vàng. Thế là cô đã thành công tạo ấn tượng với Vưu Liên Thành. Giờ cô cũng không nhớ tại sao anh lại nhớ kỹ đôi khuyên tai năm ấy của cô nữa.
Mộ Mai đưa hai bàn tay lên che kín mặt mình, hiện tại cô cần yên tĩnh để suy nghĩ.
Niềm hạnh phúc đột ngột xuất hiện đã lấp đầy tim cô, có lẽ một giây sau chúng sẽ tràn ra ngoài, lan khắp toàn thân cô, biến thành giọt lệ hân hoan nơi hốc mắt, thành nụ cười tủm tỉm nơi khóe môi. Hạnh phúc người ta thường nói chắc hẳn chỉ có thế thôi!
Mộ Mai ngước mặt khỏi lòng bàn tay, ôm chầm lấy Hồng Tiểu Hiền: "Hồng Tiểu Hiền, cảm ơn cô đã kể cho tôi bí mật này. Cô không biết bí mật này quan trọng thế nào với tôi đâu. Hồng Tiểu Hiền, cô kể chuyện rất hay, bây giờ cô ở đây chờ tôi nhé, tôi cần cô giúp một chuyện."
Hồng Tiểu Hiền cứ ngốc nghếch để mặc Lâm Mộ Mai ôm lấy mình, còn chưa kịp phản ứng thì Mộ Mai đã đứng bật dậy, rời khỏi sô pha, bước chân nhẹ tênh như lướt trên mây về phòng mình.
Hồng Tiểu Hiền nghiêm túc ngồi trên ghế, khoảng nửa giờ sau, Lâm Mộ Mai chạy ra khỏi phòng, đi đến trước mặt cô và hỏi: "Hồng Tiểu Hiền, cô thấy bộ váy này của tôi có hợp với đôi khuyên tai kia không?"
Hồng Tiểu Hiền nheo mắt lại. Mộ Mai bẽn lẽn nắm vạt váy lay động phất phơ. Tóc cô vén ra sau tai, vài sợi buông rủ hai bên gò má khiến gương mặt thanh tú kia càng thêm quyến rũ. Chiếc váy ren ngang gối màu be không tay, eo thắt dây lưng mảnh bằng bạc. Vạt váy được cắt may kỳ công, nếp uốn tinh tế trông như những con sóng lăn tăn, hệt gió thổi qua mặt hồ gợn sóng mỗi khi Mộ Mai cử động.
Hồng Tiểu Hiền há hốc ngây dại, nhìn nụ cười e lệ của Mộ Mai như đóa hoa dập dờn trên sóng, trông Mộ Mai như mỹ nữ bước ra từ bức tranh, mang theo ma lực khiến đám đàn ông phải bất chấp tất cả.
"Hồng Tiểu Hiền, cô bị đơ rồi à?" Thấy Hồng Tiểu Hiền nhìn đến ngơ ngẩn, trong lòng Mộ Mai có phần đắc ý, "Thấy tôi thế nào?"
"Cô..." Hồng Tiểu Hiền ấp úng, "Tôi... Tôi cảm thấy nếu tôi là đàn ông, thấy cô mặc như vậy nhất định sẽ không cho cô ra ngoài đâu."
"Nói bậy bạ gì thế..." Sau khi thốt ra lời này, Mộ Mai cũng giật mình với giọng điệu của bản thân.
Thật là... hệt như cô gái bé bỏng muốn trốn nhà đi hẹn hò với người tình dưới trăng vậy.
"Hồng Tiểu Hiền." Mộ Mai hắng giọng, "Bây giờ cô tắt điện thoại của cô đi, sau đó về phòng mình, khóa cửa lại và ngủ nhé. Bất kể..." Cô thoáng ngập ngừng, mặt ửng đỏ, "Bất kể nghe được âm thanh kỳ lạ gì thì cũng làm bộ như không nghe thấy."
Dứt lời Lâm Mộ Mai chui tọt vào phòng mình không ngoảnh lại, chỉ đề mình Hồng Tiểu Hiền dở khóc dở cười trong phòng khách. Lâm Mộ Mai đã coi cô là hầu gái của mình rồi.
Cho dù nghe được âm thanh kỳ lạ gì cũng phải làm bộ như không nghe thấy á? Hồng Tiểu Hiền nuốt khan, không nhịn được rón rén đi đến phòng Lâm Mộ Mai. Cửa phòng Mộ Mai không khóa, vẫn chừa một khe hở nho nhỏ, Hồng Tiểu Hiền lén nhìn vào trong. Từ góc độ của cô, chỉ thấy được Lâm Mộ Mai đang nghiêng người, ngồi trước gương trang điểm, cầm điện thoại Vưu Liên Thành đưa.
Mộ Mai ấn vào số điện thoại duy nhất lưu trong máy kia, rồi đưa lên bả vai kẹp vào tai. Tiếp theo cô cầm kẹp mi, đút đầu ngón út vào trong chiếc kẹp ấy rồi chăm chăm quan sát chiếc đồng hồ điện tử trên bàn trang điểm, một giây, hai giây, lại ba giây...
Cuối cùng đầu bên kia đã bắt máy, giọng nói như gần như xa của Vưu Liên Thành truyền đến.
"Liên Thành, em..." Mộ Mai chậm rãi kéo dài chữ em rồi bấm thật mạnh chiếc kẹp mi vào ngón út mình, tiếp đó thét lên thật to rồi điềm nhiêm cúp điện thoại.
Cô đặt di động lên bàn trang điểm, nhấc cây son tập trung tô lên môi mình. Cậu nhóc tóc xoăn không thích cô tô son quá đậm, cho nên chắc chắn lát nữa sẽ Liên Thành liếm sạch màu son đỏ này của cô cho xem.
Hồng Tiểu Hiền đứng ngây ngoài cửa, ngẫm nghĩ khá lâu mới hiểu hành động vừa rồi của Lâm Mộ Mai. Sau nữa thì chết lặng người, cô không ngờ thế mà Lâm Mộ Mai lại... Thế nên, cô ấy muốn cô tắt điện thoại. Lần này Vưu thiếu gia nhất định sẽ bay đến đây như gió lốc ngay.
Hồng Tiểu Hiền lén lút rời đi, bây giờ chuyện cô cần làm là nhanh chóng tắm rửa, tắm xong thì trốn trong phòng đeo tai nghe vào, vì thế dù có âm thanh kỳ lạ nào xuất hiện cô cũng không thể nghe thấy đâu. Sau khi tắm xong, cô lại không kiềm được nhìn về phía phòng Mộ Mai, khe hở kia vẫn còn, ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ khe cửa, chắc hẳn ngọn đèn đó để lại chờ Vưu Liên Thành đây mà.
Ôi, thế giới của những người đang yêu thật là kỳ diệu!
Hồng Tiểu Hiền đoán không sai, giờ phút này xe Vưu Liên Thành đang lao trên con đường về nhà Mộ Mai như cơn lốc. Anh bảo tài xế thông thuộc đường phố Bắc Kinh nhất trong câu lạc bộ Chicago lái xe cho mình. Điều anh cần làm nhất hiện giờ là tỉnh táo, lúc này anh không thể lái xe được, nếu anh cố tình lái xe thì chắc chắn sẽ gây ra tai nạn thảm khốc mất thôi.
Cách đó không lâu, anh còn đang ở câu lạc bộ Chicago tham dự buổi triển lãm trân châu thì điện thoại bỗng vang lên, âm thanh ấy đến từ dãy số anh vẫn hằng mong đợi gọi đến điện thoại cá nhân của mình.
Vừa bắt điện thoại lên, tiếng thét sợ hãi của Mộ Mai trong điện thoại đã khiến anh hoảng hốt lao ngay ra khỏi hội trường, vừa chạy vừa gọi cho Hồng Tiểu Hiền, nhưng mãi vẫn không liên lạc được.
Hồng Tiểu Hiền dám tắt máy ư? Hay là xảy ra sự cố gì rồi? Mộ Mai bị bắt cóc hay mưu sát?... Đủ mọi giả thiết thi nhau kéo đến, người anh mướt mồ hôi lạnh. Với thân phận và những việc từng trải qua trong quá khứ, anh không tài nào xem tiếng thét kinh hoàng của Mộ Mai chỉ là sự cố bình thường.
Lần đầu tiên trong đời Vưu Liên Thành sợ hãi khiếp đảm đến vậy, anh phát hiện ra, dù đầu óc anh có thông minh cỡ nào cũng không thể giúp được gì cho bản thân anh ngay lúc này cả.
Đối lập với tiết mục gameshow diễn ra náo nhiệt trên tivi, dáng vẻ Lâm Mộ Mai khá cô đơn, mái tóc cô hơi rối, bộ đồ ngủ còn có vài nếp nhăn.
Hồng Tiểu Hiền nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Mộ Mai, lấy đi cốc rượu trong tay cô. Rõ ràng Mộ Mai lớn tuổi hơn Tiểu Hiền nhiều, nhưng vẻ yếu ớt của cô giờ khắc này lại khiến người ta không nhịn nổi muốn đến vực cô dậy.
Hồng Tiểu Hiền vuốt mái tóc buông rủ bên tai Mộ Mai lên, quả nhiên thấy được lỗ xỏ xíu xiu trên vành tai cô.
Lâm Mộ Mai ngượng ngùng né tránh, trong mắt đầy vẻ xa cách và đề phòng, Hồng Tiểu Hiền mỉm cười: "Lâm Mộ Mai, cô có muốn tôi kể một bí mật cho cô không, bí mật về Vưu thiếu gia ấy."
Mộ Mai nhìn cô gái luôn lơ đãng toát ra vẻ nam tính trước măt, trong nụ cười tươi tắn của cô nàng, lòng Mộ Mai hơi chút mong đợi.
"Vưu thiếu gia có một bảo bối, nó luôn được anh ấy mang theo bên mình đi khắp thế giới, cùng anh ấy trải qua rất nhiều sự kiện, có lần tôi vô tình phát hiện ra nó."
Mộ Mai lẳng lặng lắng nghe, trong lòng bỗng trào dâng một hi vọng mơ hồ.
"Tôi cho rằng bảo bối của Vưu thiếu gia mang trong mình một câu chuyện, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ câu chuyện ấy là như vầy: Một chàng trai đã dùng phần tiền lương đầu tiên của mình mua một món quàđịnh tặng cho cô gái mình yêu mến. Có thể khi họ đang yêu nhau nồng thắm, chàng trai đã hứa sẽ mua món quà ấy tặng cho cô gái. Về sau vì vài chuyện mà món quà ấy không trao đi được, thế là chàng trai đã mang theo món quà bên người cả ngày lẫn đêm. Có thể anh hi vọng đến khi gặp lại sẽ đích thân tặng nó cho cô, cũng có thể anh chỉ giữ món quà ấy ở bên mình để nó trở thành nơi gởi gắm tâm tư tình cảm."
Gió đêm thổi qua mái hiên, chuông gió reo leng keng, thứ âm thanh lảnh lót vang vọng ngân dài ấy khiến Mộ Mai muốn òa khóc.
"Món quà ấy là một đôi khuyên tai dài tòn ten." Mộ Mai nói tiếp lời của Hồng Tiểu Hiền.
Hồng Tiểu Hiền mỉm cười gật đầu. Thế là niềm hi vọng nơi đáy lòng hoang vu bắt đầu tách đất chui lên, đâm chồi nảy lộc, xuân về hoa nở, cành lá sum suê. Tay Mộ Mai khẽ đặt lên vành tai mình.
"Chắc đôi khuyên tai ấy là màu xanh lam nhỉ?" Mộ Mai thủ thỉ.
Giọng cô quá dịu dàng, dịu dàng đến mức Hồng Tiểu Hiền không nhịn được gật đầu. Đúng vậy, đôi khuyên tai cất trong người anh là màu xanh lam, trông cũng không quý giá lắm nhưng lại trang nhã và tinh xảo.
"Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi cũng đeo khuyên tai màu xanh lam. Khi đó Liên Thành mười hai còn tôi mười sáu tuổi, anh ấy ngồi trên ghế nhìn tôi cứ như ông cụ non vậy."
Đôi khuyên tai cô đeo hôm đi gặp Liên Thành lần đầu tiên đã được mẹ Xuân lựa chọn biết bao mẫu mã mới đưa cho người thợ bạc ở khu phố người Hoa làm. Nó được chế tác vô cùng khéo léo, trên bề mặt còn có chất liệu tỏa sáng nhàn nhạt như lân tinh. Nghe bảo nó được làm từ san hô nằm sâu dưới biển Chile, đã được xử lý đặc biệt để giữ lại lớp lân tinh kia. Ở Chile, loài san hô này đại diện cho sự may mắn.
Khi đó, tất cả những thứ ở cô từ ăn mặc cho đến mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều được chuẩn bị kỹ càng hệt như đãi cát tìm vàng. Thế là cô đã thành công tạo ấn tượng với Vưu Liên Thành. Giờ cô cũng không nhớ tại sao anh lại nhớ kỹ đôi khuyên tai năm ấy của cô nữa.
Mộ Mai đưa hai bàn tay lên che kín mặt mình, hiện tại cô cần yên tĩnh để suy nghĩ.
Niềm hạnh phúc đột ngột xuất hiện đã lấp đầy tim cô, có lẽ một giây sau chúng sẽ tràn ra ngoài, lan khắp toàn thân cô, biến thành giọt lệ hân hoan nơi hốc mắt, thành nụ cười tủm tỉm nơi khóe môi. Hạnh phúc người ta thường nói chắc hẳn chỉ có thế thôi!
Mộ Mai ngước mặt khỏi lòng bàn tay, ôm chầm lấy Hồng Tiểu Hiền: "Hồng Tiểu Hiền, cảm ơn cô đã kể cho tôi bí mật này. Cô không biết bí mật này quan trọng thế nào với tôi đâu. Hồng Tiểu Hiền, cô kể chuyện rất hay, bây giờ cô ở đây chờ tôi nhé, tôi cần cô giúp một chuyện."
Hồng Tiểu Hiền cứ ngốc nghếch để mặc Lâm Mộ Mai ôm lấy mình, còn chưa kịp phản ứng thì Mộ Mai đã đứng bật dậy, rời khỏi sô pha, bước chân nhẹ tênh như lướt trên mây về phòng mình.
Hồng Tiểu Hiền nghiêm túc ngồi trên ghế, khoảng nửa giờ sau, Lâm Mộ Mai chạy ra khỏi phòng, đi đến trước mặt cô và hỏi: "Hồng Tiểu Hiền, cô thấy bộ váy này của tôi có hợp với đôi khuyên tai kia không?"
Hồng Tiểu Hiền nheo mắt lại. Mộ Mai bẽn lẽn nắm vạt váy lay động phất phơ. Tóc cô vén ra sau tai, vài sợi buông rủ hai bên gò má khiến gương mặt thanh tú kia càng thêm quyến rũ. Chiếc váy ren ngang gối màu be không tay, eo thắt dây lưng mảnh bằng bạc. Vạt váy được cắt may kỳ công, nếp uốn tinh tế trông như những con sóng lăn tăn, hệt gió thổi qua mặt hồ gợn sóng mỗi khi Mộ Mai cử động.
Hồng Tiểu Hiền há hốc ngây dại, nhìn nụ cười e lệ của Mộ Mai như đóa hoa dập dờn trên sóng, trông Mộ Mai như mỹ nữ bước ra từ bức tranh, mang theo ma lực khiến đám đàn ông phải bất chấp tất cả.
"Hồng Tiểu Hiền, cô bị đơ rồi à?" Thấy Hồng Tiểu Hiền nhìn đến ngơ ngẩn, trong lòng Mộ Mai có phần đắc ý, "Thấy tôi thế nào?"
"Cô..." Hồng Tiểu Hiền ấp úng, "Tôi... Tôi cảm thấy nếu tôi là đàn ông, thấy cô mặc như vậy nhất định sẽ không cho cô ra ngoài đâu."
"Nói bậy bạ gì thế..." Sau khi thốt ra lời này, Mộ Mai cũng giật mình với giọng điệu của bản thân.
Thật là... hệt như cô gái bé bỏng muốn trốn nhà đi hẹn hò với người tình dưới trăng vậy.
"Hồng Tiểu Hiền." Mộ Mai hắng giọng, "Bây giờ cô tắt điện thoại của cô đi, sau đó về phòng mình, khóa cửa lại và ngủ nhé. Bất kể..." Cô thoáng ngập ngừng, mặt ửng đỏ, "Bất kể nghe được âm thanh kỳ lạ gì thì cũng làm bộ như không nghe thấy."
Dứt lời Lâm Mộ Mai chui tọt vào phòng mình không ngoảnh lại, chỉ đề mình Hồng Tiểu Hiền dở khóc dở cười trong phòng khách. Lâm Mộ Mai đã coi cô là hầu gái của mình rồi.
Cho dù nghe được âm thanh kỳ lạ gì cũng phải làm bộ như không nghe thấy á? Hồng Tiểu Hiền nuốt khan, không nhịn được rón rén đi đến phòng Lâm Mộ Mai. Cửa phòng Mộ Mai không khóa, vẫn chừa một khe hở nho nhỏ, Hồng Tiểu Hiền lén nhìn vào trong. Từ góc độ của cô, chỉ thấy được Lâm Mộ Mai đang nghiêng người, ngồi trước gương trang điểm, cầm điện thoại Vưu Liên Thành đưa.
Mộ Mai ấn vào số điện thoại duy nhất lưu trong máy kia, rồi đưa lên bả vai kẹp vào tai. Tiếp theo cô cầm kẹp mi, đút đầu ngón út vào trong chiếc kẹp ấy rồi chăm chăm quan sát chiếc đồng hồ điện tử trên bàn trang điểm, một giây, hai giây, lại ba giây...
Cuối cùng đầu bên kia đã bắt máy, giọng nói như gần như xa của Vưu Liên Thành truyền đến.
"Liên Thành, em..." Mộ Mai chậm rãi kéo dài chữ em rồi bấm thật mạnh chiếc kẹp mi vào ngón út mình, tiếp đó thét lên thật to rồi điềm nhiêm cúp điện thoại.
Cô đặt di động lên bàn trang điểm, nhấc cây son tập trung tô lên môi mình. Cậu nhóc tóc xoăn không thích cô tô son quá đậm, cho nên chắc chắn lát nữa sẽ Liên Thành liếm sạch màu son đỏ này của cô cho xem.
Hồng Tiểu Hiền đứng ngây ngoài cửa, ngẫm nghĩ khá lâu mới hiểu hành động vừa rồi của Lâm Mộ Mai. Sau nữa thì chết lặng người, cô không ngờ thế mà Lâm Mộ Mai lại... Thế nên, cô ấy muốn cô tắt điện thoại. Lần này Vưu thiếu gia nhất định sẽ bay đến đây như gió lốc ngay.
Hồng Tiểu Hiền lén lút rời đi, bây giờ chuyện cô cần làm là nhanh chóng tắm rửa, tắm xong thì trốn trong phòng đeo tai nghe vào, vì thế dù có âm thanh kỳ lạ nào xuất hiện cô cũng không thể nghe thấy đâu. Sau khi tắm xong, cô lại không kiềm được nhìn về phía phòng Mộ Mai, khe hở kia vẫn còn, ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ khe cửa, chắc hẳn ngọn đèn đó để lại chờ Vưu Liên Thành đây mà.
Ôi, thế giới của những người đang yêu thật là kỳ diệu!
Hồng Tiểu Hiền đoán không sai, giờ phút này xe Vưu Liên Thành đang lao trên con đường về nhà Mộ Mai như cơn lốc. Anh bảo tài xế thông thuộc đường phố Bắc Kinh nhất trong câu lạc bộ Chicago lái xe cho mình. Điều anh cần làm nhất hiện giờ là tỉnh táo, lúc này anh không thể lái xe được, nếu anh cố tình lái xe thì chắc chắn sẽ gây ra tai nạn thảm khốc mất thôi.
Cách đó không lâu, anh còn đang ở câu lạc bộ Chicago tham dự buổi triển lãm trân châu thì điện thoại bỗng vang lên, âm thanh ấy đến từ dãy số anh vẫn hằng mong đợi gọi đến điện thoại cá nhân của mình.
Vừa bắt điện thoại lên, tiếng thét sợ hãi của Mộ Mai trong điện thoại đã khiến anh hoảng hốt lao ngay ra khỏi hội trường, vừa chạy vừa gọi cho Hồng Tiểu Hiền, nhưng mãi vẫn không liên lạc được.
Hồng Tiểu Hiền dám tắt máy ư? Hay là xảy ra sự cố gì rồi? Mộ Mai bị bắt cóc hay mưu sát?... Đủ mọi giả thiết thi nhau kéo đến, người anh mướt mồ hôi lạnh. Với thân phận và những việc từng trải qua trong quá khứ, anh không tài nào xem tiếng thét kinh hoàng của Mộ Mai chỉ là sự cố bình thường.
Lần đầu tiên trong đời Vưu Liên Thành sợ hãi khiếp đảm đến vậy, anh phát hiện ra, dù đầu óc anh có thông minh cỡ nào cũng không thể giúp được gì cho bản thân anh ngay lúc này cả.
Bình luận facebook