Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Bữa tối vừa kết thúc vào lúc tám giờ, Mộ Mai lập tức cáo từ Vinh lão tiên sinh. Dung Nhã còn chưa kịp nói đưa cô về thì Vưu Liên Thành đã tỏ ý muốn tìm hiểu đôi chút quy trình quyên tiền từ thiện cho quỹ của Vinh Trinh, thế là Ngô Phương Phỉ thành tài xế cho Mộ Mai.
Suốt quãng đường, Ngô Phương Phỉ thường ngày hay nói tíu tít bỗng im lặng đến lạ, ngay cả nghe cũng không yên lòng. Xe đỗ trong con ngõ nhỏ, đứng dưới ánh đèn mờ mờ, Mộ Mai gọi cô ấy lại: "Phương Phỉ, mấy ngày nữa mình sẽ rời khỏi Bắc Kinh, sẽ rất lâu mới quay về đây."
Ngô Phương Phỉ bất giác nhẹ nhõm, nỗi bất an chôn sâu tận đáy lòng dường như tan thành mây khói kể từ giây phút cô nghe tin Mộ Mai sắp rời khỏi Bắc Kinh.
Chần chờ chốc lát, Mộ Mai lại nói tiếp: "Hình như mình rất ít khi nói cảm ơn cậu. Từ bé đến giờ bạn thân là con gái của mình vô cùng ít ỏi, ai cũng bảo mình khó hòa đồng, vì vậy Phương Phỉ à, cảm ơn cậu đã làm bạn với mình. Còn nữa, bạn trai mình không phải Triệu Cẩm Thư, mấy ngày nữa anh ấy sẽ đưa mình rời khỏi đây."
Trong con ngõ cổ xưa như thể có ma lực nào đó khiến Ngô Phương Phỉ cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ kỳ quái nảy sinh trong đầu mình khi nãy. Cô ấy bước đến ôm Lâm Mộ Mai: "Mộ Mai, mình xin lỗi, khi nãy thấy cậu ngồi cạnh Liên Thành, lòng mình bỗng có dự cảm không lành, dở hơi lắm phải không? Nhìn cậu ngồi bên anh ấy, mình cảm giác giữa hai người có một sự thân thuộc nào đó, vì vậy mình bất an và suy nghĩ lung tung."
Ngô Phương Phỉ ngại ngùng tâm sự: "Mộ Mai, mình ghen tỵ với cậu, rõ ràng mình ưa nhìn hơn cậu, nhưng mình lại thấy dù mình có đẹp cỡ nào cũng không thể trở được như cậu. Thật ra mình không biết phải hình dung thế nào nữa, mình chỉ cảm nhận trên người cậu toát ra nét quyến rũ vô vàn, lấy được trái tim của đàn ông là chuyện quá dễ dàng với cậu. Giống như chú Tiểu Nhã chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm việc mà lại dám thẳng thừng tỏ tình trước mặt mọi người vì cậu. Thế nên từ chuyện này mình lại liên tưởng đến Liên Thành, mình..."
Tay Mộ Mai nhẹ nhàng đặt lên lưng Ngô Phương Phỉ. Ngô Phương Phỉ càng ôm chặt cô hơn, hi vọng nhận được sức mạnh từ cô: "Mộ Mai, mình rất yêu, rất yêu anh ấy. Tình cảm mình dành cho kiến trúc mười mấy năm đều không bằng một phần mười tình cảm mình dành cho anh ấy, không, phải nói là một phần một trăm mới đúng."
Giọng Ngô Phương Phỉ trở nên thương cảm: "Mộ Mai, mình tiết lộ cho cậu biết một bí mật nhé. Thật ra anh ấy chỉ cho mình ba tháng thử việc thôi, thử làm bạn gái anh ấy đấy. Có phải bất cứ cô gái nào nghe xong câu này đều tự ái đúngkhông? Nhưng mà mình yêu anh ấy, ai bảo mình yêu anh ấy quá nhiều, hơn nữa mỗi ngày trôi qua tình cảm ấy càng sâu đậm. Nhưng giờ chỉ còn một tuần nữa thôi là hết thời hạn ba tháng thử việc của mình rồi."
Bí mật ư? Đúng là cô gái ngốc nghếch. Cô ấy không bao giờ ngờ rằng, thật ra cô đã biết bí mật này từ lâu rồi. Thật quái lạ, tại sao mọi người đều thích kể bí mật cho cô nghe thế. Trước kia là Vưu Liên Thành, bây giờ là Ngô Phương Phỉ. Bí mật đúng là thứ làm người ta muốn trốn tránh mà.
Mộ Mai im lặng lắng nghe những lời tâm sự của cô gái rơi vào lưới tình.
"Chỉ còn một tuần thôi nhưng mình chẳng có chút lòng tin nào cả Mộ Mai. Nếu anh ấy nói bọn mình không thích hợp thì mình có nên mặt dày tiếp tục bám lấy anh ấy không?" Ngô Phương Phỉ tự hỏi tự đáp, "Nhất định mình không từ bỏ anh ấy đâu. Kể cả anh ấy có đề nghị chia tay thì mình vẫn bám lấy anh ấy thôi. Mình sẽ nói cho anh ấy biết anh ấy không có lý do gì bỏ qua cô gái tốt như mình cả, bỏ qua mình sau này anh ấy sẽ hối hận cho xem..."
"Phương Phỉ!" Mộ Mai khẽ liếm đôi môi khô nẻ, "Tại sao phải làm vậy, đàn ông đã không muốn thì cho dù cậu có đeo bám cỡ nào cũng không được đâu."
"Mình biết, nhưng mình yêu anh ấy. Mọi người đều nói xác suất để gặp được tình yêu trong đời cực kỳ thấp, nên nếu gặp được thì đừng từ bỏ một cách dễ dàng, nếu dễ buông tay còn gì gọi là tình yêu nữa?"
"Nhưng mà..." Mộ Mai nói rất chậm, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Yêu đơn phương khác với hai người yêu nhau, cậu thừa biết điều này đúng không!"
Ngô Phương Phỉ buông Lâm Mộ Mai ra, nghi ngờ: "Cậu không ủng hộ mình sao?"
Trong mắt cô ấy dạt dào hi vọng, như thể mỗi câu cự tuyệt của Mộ Mai cũng có thể đánh cô ấy rơi xuống địa ngục.
"Không, mình ủng hộ cậu." Ủng hộ sự dũng cảm của cô ấy dành cho tình yêu, ít ra Mộ Mai chưa bao giờ dũng cảm được như vậy.
Ánh mắt Ngô Phương Phỉ như được câu nói kia thắp lên sáng rực, sáng đến mức khiến Mộ Mai luống cuống né tránh.
***
Khoảng mười một giờ tối, Vưu Liên Thành bị Mộ Mai chặn ngay cửa nhà: "Chờ anh dứt khoát rõ ràng với Phương Phỉ rồi hãy đến tìm em."
Vưu Liên Thành còn đang không tin vào tai mình thì đã nghe cô nói tiếp.
"Liên Thành, tuy em không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng em vẫn không thể nào đối mặt với Phương Phỉ được. Tối nay em mới chính thức nhận ra cô ấy thật sự là bạn của mình. Từ bé đến lớn không có đứa con gái nào thật lòng chơi với em. Họ luôn chê bai em kiêu căng hợm hĩnh, duy chỉ mình Phương Phỉ thì khác, dù em có lạnh nhạt cỡ nào cô ấy vẫn ở bên em, vẫn nhiệt tình với em. Vì vậy em luôn bị dày vò khi đứng trước cô ấy. Liên Thành, khi nào anh giải quyết dứt khoát với cô ấy rồi hãy tìm đến em."
Nếu Mộ Mai nói những lời này trước ngày hôm nay, có thể Vưu Liên Thành sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng trong trường hợp cô vừa mới gặp được một người đàn ông xuất sắc thì nghiễm nhiên lời nói đã bị anh nghĩ khác.
Đúng vậy, Dung Nhã rất ưu tú, trong vài giờ tiếp xúc ngắn ngủi, Vưu Liên Thành đã biết được điều đó. Càng chết người hơn, anh ta chính là kiểu đàn ông ôn hòa chu đáo mà Lâm Mộ Mai rất thích.
Vưu Liên Thành từng nghiên cứu tâm lý học, từ bé Lâm Mộ Mai đã thiếu thốn tình thương của cha nên trong nội tâm cô sẽ hướng đến những người đàn ông lớn tuổi chính chắn. Có điều trong tám năm ở bên anh, cô không có cơ hội quen biết người đàn ông nào giống vậy, vì vậy cô yêu anh phải nói là do trời xui rủi.
"Liên Thành, anh về đi thôi!" Mộ Mai tựa lưng vào ván cửa, cơn gió đêm thổi lay chuông gió kêu leng keng lảnh lót, vậy mà tâm trạng Mộ Mai lại u ám cực kỳ.
Vưu Liên Thành bật cười, tiếng cười thông qua khe cửa vang vọng khắp sân.
"Lâm Mộ Mai, em lại nổi lòng từ bi gì đây? Lúc trước không phải tôi đã nói với em rồi sao, chờ tôi kết thúc với Ngô Phương Phỉ thì sẽ ở cùng em. Là ai leo lên giường tôi trước? Là ai nói với tôi không để ý đến việc làm một cô gái xấu xa cướp bồ của bạn mình? Tốt lắm, giờ lương tâm em trỗi dậy, phát hiện ra mình muốn làm một cô gái tốt ư? Nhưng mà Lâm Mộ Mai, có phải lòng nhân từ của em bộc phát đúng thời điểm quá không? Có phải là vì gặp được người đàn ông tên Dung Nhã kia không? Chi bằng em nói với tôi là em đã phải lòng hắn ngay từ lần đầu gặp gỡ cho rồi đi."
"Anh đừng cố tình gây sự!" Mộ Mai đè nén nỗi phẫn nộ trong lòng. Vưu Liên Thành, cái tên khốn kiếp này đang nói gì vậy? Chuyện như thế mà anh cũng nghĩ ra sao?
Cố tình gây sự á? Giọng điệu của Lâm Mộ Mai hệt như cô giáo la rầy đứa học sinh nghịch ngợm khiến Vưu Liên Thành càng cáu tiết hơn: "Cố tình gây sự ư? Được, được lắm! Lâm Mộ Mai, có phải em cảm thấy ở với tôi phiền phức, cùng lúc phát hiện ông chú Tiểu Nhã kia hợp với em hơn, nên muốn đá tôi để quen với hắn không? Có phải hai người đã vụng trộm qua lại sau lưng tôi không?"
Những lời nói mất kiểm soát kéo nhau bật thốt ra từ miệng Vưu Liên Thành. Mộ Mai đứng khoanh tay chắn ngay cửa, lạnh lùng đáp: "Đúng, Vưu thiếu gia, anh nói đúng hết, ít nhất người kia hiểu cái gì là tin tưởng, hiểu cái gì tôn trọng."
Không khí như đóng băng vì câu nói kia của cô. Nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc, mỗi tế bào trong người Vưu Liên Thành đều rít gào bảo anh chinh phục cô, không cho cô nói dối nữa, anh ghét cô nói dối như thế.
Vì thế anh đưa tay kéo cô đến, môi ngậm lấy môi cô, đưa lưỡi vào trong dây dưa với lưỡi cô nhất quyết không tha. Cứ thế hôn cô theo cách dịu dàng mà cô thích nhất, chờ thân thể cô thôi căng thẳng, chờ cô mềm mại phục tùng theo anh.
"Không phải em bảo tôi đừng đến gặp em nữa sao? Không phải em nói tôi không tin tưởng, không tôn trọng em sao? Nhưng thân thể em thì ngược lại đấy." Vưu Liên Thành rất hài lòng với phản ứng của Lâm Mộ Mai, "Có một điều tôi có thể khẳng định, mấy tên già khú em thích nhất định không khiến em ham muốn đến vậy đâu." Rồi anh còn gằn thêm một câu, "Lâm Mộ Mai em là đồ dối trá!"
"Bốp!" - Tiếng tát vang lên lanh lảnh trong con ngõ tối đen yên tĩnh. Mộ Mai siết chặt tay, quay mặt đi. Câu nói "đồ dối trá" của Vưu Liên Thành như mũi dao đâm vào ngực cô, làm cô cảm thấy nhục nhã.
"Liên Thành." Mộ Mai cố kiềm cảm xúc, nhẹ nhàng cất lời, "Không phải nói chỉ còn lại mấy ngày thôi sao? Em sẵn lòng chờ!"
Bên má trái bỏng rát, Vưu Liên Thành nghiến răng thầm chửi rủa Lâm Mộ Mai nỡ lòng đánh anh đau như thế: "Thế nhưng làm sao đây Lâm Mộ Mai, tôi không muốn chờ."
Tại sao tất cả đều là cô định đoạt, người nói không muốn chờ là cô, mà người nói muốn chờ cũng là cô.
Mộ Mai gật đầu, đi ra con ngõ, mới được vài bước đã bị lôi trở lại. Vưu thiếu gian phẫn nộ quát to: "Lâm Mộ Mai, em muốn đi đâu?"
"Nếu anh muốn ở đây thì cứ ở, tôi ra khách sạn!" Tháng mười một ở Bắc Kinh rất lạnh, Mộ Mai rụt cổ co ro, bởi vì mới tắm xong nên trên người chỉ mặc bộ đồ ở nhà.
Cô gái bướng bỉnh đáng chết này! Với cái bộ dạng quái quỷ như thế đến khách sạn không bị người ta đuổi ra mới lạ đấy. Còn nữa, anh dám chắc cô không hề mặt áo lót bên trong, người đã lạnh cóng hết cả rồi. Anh vừa cởi áo khoác vừa tự chửi rủa bản thân, rõ ràng anh mới là người bị ăn tát kia mà.
Thôi, bỏ đi! Đây không phải lần đầu tiên anh bị Mộ Mai tát. Không phải mấy quý ông người Anh thường hô hào được người phụ nữ xinh đẹp tát mình là một vinh hạnh hay sao? Vưu Liên Thành viện mọi lý do vớt vát lại mặt mũi cho bản thân.
Anh cài kín áo khoác cho cô, song giọng điệu vẫn không chịu xuống nước: "Giỏi lắm, thư đồng, em uống thuốc liều rồi phải không!"
Mộ Mai im thin thít, cúi gằm đầu. Vưu Liên Thành đành thở dài, xoay bả vai cô lại: "Vào nhà đi ngủ đi, anh sẽ làm như ý em muốn. Chờ anh dứt khoát với cô ta rồi đến tìm em."
Mộ Mai chỉ ngoan ngoãn đi vào nhà không nói tiếng nào.
Chó chết thật! Mình đã xuống nước rồi mà cô ấy vẫn không chịu thể hiện gì là sao. Ví dụ như là hôn mình bảo ngủ ngon hay là dỗ ngon dỗ ngọt gì đó, tốt nhất là nói "Liên Thành, trong lòng em không có bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này tốt hơn anh!" mới được chứ.
Khi tay Mộ Mai chạm đến cửa, giọng nói thẹn quá thành giận của Vưu thiếu gia vang lên phía sau: "Lâm Mộ Mai, mỗi tối em đều phải gọi điện cho anh. Nếu không, nếu không anh sẽ cho em thấy hình ảnh anh và bạn gái mình tình tứ ngọt ngào trên báo hằng ngày đấy."
Mộ Mai mím chặt môi, đẩy cửa ra, lòng thầm nghĩ: Vưu Liên Thành, nếu anh dám làm như vậy thì chuẩn bị ăn tát tiếp đi.
Suốt quãng đường, Ngô Phương Phỉ thường ngày hay nói tíu tít bỗng im lặng đến lạ, ngay cả nghe cũng không yên lòng. Xe đỗ trong con ngõ nhỏ, đứng dưới ánh đèn mờ mờ, Mộ Mai gọi cô ấy lại: "Phương Phỉ, mấy ngày nữa mình sẽ rời khỏi Bắc Kinh, sẽ rất lâu mới quay về đây."
Ngô Phương Phỉ bất giác nhẹ nhõm, nỗi bất an chôn sâu tận đáy lòng dường như tan thành mây khói kể từ giây phút cô nghe tin Mộ Mai sắp rời khỏi Bắc Kinh.
Chần chờ chốc lát, Mộ Mai lại nói tiếp: "Hình như mình rất ít khi nói cảm ơn cậu. Từ bé đến giờ bạn thân là con gái của mình vô cùng ít ỏi, ai cũng bảo mình khó hòa đồng, vì vậy Phương Phỉ à, cảm ơn cậu đã làm bạn với mình. Còn nữa, bạn trai mình không phải Triệu Cẩm Thư, mấy ngày nữa anh ấy sẽ đưa mình rời khỏi đây."
Trong con ngõ cổ xưa như thể có ma lực nào đó khiến Ngô Phương Phỉ cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ kỳ quái nảy sinh trong đầu mình khi nãy. Cô ấy bước đến ôm Lâm Mộ Mai: "Mộ Mai, mình xin lỗi, khi nãy thấy cậu ngồi cạnh Liên Thành, lòng mình bỗng có dự cảm không lành, dở hơi lắm phải không? Nhìn cậu ngồi bên anh ấy, mình cảm giác giữa hai người có một sự thân thuộc nào đó, vì vậy mình bất an và suy nghĩ lung tung."
Ngô Phương Phỉ ngại ngùng tâm sự: "Mộ Mai, mình ghen tỵ với cậu, rõ ràng mình ưa nhìn hơn cậu, nhưng mình lại thấy dù mình có đẹp cỡ nào cũng không thể trở được như cậu. Thật ra mình không biết phải hình dung thế nào nữa, mình chỉ cảm nhận trên người cậu toát ra nét quyến rũ vô vàn, lấy được trái tim của đàn ông là chuyện quá dễ dàng với cậu. Giống như chú Tiểu Nhã chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm việc mà lại dám thẳng thừng tỏ tình trước mặt mọi người vì cậu. Thế nên từ chuyện này mình lại liên tưởng đến Liên Thành, mình..."
Tay Mộ Mai nhẹ nhàng đặt lên lưng Ngô Phương Phỉ. Ngô Phương Phỉ càng ôm chặt cô hơn, hi vọng nhận được sức mạnh từ cô: "Mộ Mai, mình rất yêu, rất yêu anh ấy. Tình cảm mình dành cho kiến trúc mười mấy năm đều không bằng một phần mười tình cảm mình dành cho anh ấy, không, phải nói là một phần một trăm mới đúng."
Giọng Ngô Phương Phỉ trở nên thương cảm: "Mộ Mai, mình tiết lộ cho cậu biết một bí mật nhé. Thật ra anh ấy chỉ cho mình ba tháng thử việc thôi, thử làm bạn gái anh ấy đấy. Có phải bất cứ cô gái nào nghe xong câu này đều tự ái đúngkhông? Nhưng mà mình yêu anh ấy, ai bảo mình yêu anh ấy quá nhiều, hơn nữa mỗi ngày trôi qua tình cảm ấy càng sâu đậm. Nhưng giờ chỉ còn một tuần nữa thôi là hết thời hạn ba tháng thử việc của mình rồi."
Bí mật ư? Đúng là cô gái ngốc nghếch. Cô ấy không bao giờ ngờ rằng, thật ra cô đã biết bí mật này từ lâu rồi. Thật quái lạ, tại sao mọi người đều thích kể bí mật cho cô nghe thế. Trước kia là Vưu Liên Thành, bây giờ là Ngô Phương Phỉ. Bí mật đúng là thứ làm người ta muốn trốn tránh mà.
Mộ Mai im lặng lắng nghe những lời tâm sự của cô gái rơi vào lưới tình.
"Chỉ còn một tuần thôi nhưng mình chẳng có chút lòng tin nào cả Mộ Mai. Nếu anh ấy nói bọn mình không thích hợp thì mình có nên mặt dày tiếp tục bám lấy anh ấy không?" Ngô Phương Phỉ tự hỏi tự đáp, "Nhất định mình không từ bỏ anh ấy đâu. Kể cả anh ấy có đề nghị chia tay thì mình vẫn bám lấy anh ấy thôi. Mình sẽ nói cho anh ấy biết anh ấy không có lý do gì bỏ qua cô gái tốt như mình cả, bỏ qua mình sau này anh ấy sẽ hối hận cho xem..."
"Phương Phỉ!" Mộ Mai khẽ liếm đôi môi khô nẻ, "Tại sao phải làm vậy, đàn ông đã không muốn thì cho dù cậu có đeo bám cỡ nào cũng không được đâu."
"Mình biết, nhưng mình yêu anh ấy. Mọi người đều nói xác suất để gặp được tình yêu trong đời cực kỳ thấp, nên nếu gặp được thì đừng từ bỏ một cách dễ dàng, nếu dễ buông tay còn gì gọi là tình yêu nữa?"
"Nhưng mà..." Mộ Mai nói rất chậm, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Yêu đơn phương khác với hai người yêu nhau, cậu thừa biết điều này đúng không!"
Ngô Phương Phỉ buông Lâm Mộ Mai ra, nghi ngờ: "Cậu không ủng hộ mình sao?"
Trong mắt cô ấy dạt dào hi vọng, như thể mỗi câu cự tuyệt của Mộ Mai cũng có thể đánh cô ấy rơi xuống địa ngục.
"Không, mình ủng hộ cậu." Ủng hộ sự dũng cảm của cô ấy dành cho tình yêu, ít ra Mộ Mai chưa bao giờ dũng cảm được như vậy.
Ánh mắt Ngô Phương Phỉ như được câu nói kia thắp lên sáng rực, sáng đến mức khiến Mộ Mai luống cuống né tránh.
***
Khoảng mười một giờ tối, Vưu Liên Thành bị Mộ Mai chặn ngay cửa nhà: "Chờ anh dứt khoát rõ ràng với Phương Phỉ rồi hãy đến tìm em."
Vưu Liên Thành còn đang không tin vào tai mình thì đã nghe cô nói tiếp.
"Liên Thành, tuy em không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng em vẫn không thể nào đối mặt với Phương Phỉ được. Tối nay em mới chính thức nhận ra cô ấy thật sự là bạn của mình. Từ bé đến lớn không có đứa con gái nào thật lòng chơi với em. Họ luôn chê bai em kiêu căng hợm hĩnh, duy chỉ mình Phương Phỉ thì khác, dù em có lạnh nhạt cỡ nào cô ấy vẫn ở bên em, vẫn nhiệt tình với em. Vì vậy em luôn bị dày vò khi đứng trước cô ấy. Liên Thành, khi nào anh giải quyết dứt khoát với cô ấy rồi hãy tìm đến em."
Nếu Mộ Mai nói những lời này trước ngày hôm nay, có thể Vưu Liên Thành sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng trong trường hợp cô vừa mới gặp được một người đàn ông xuất sắc thì nghiễm nhiên lời nói đã bị anh nghĩ khác.
Đúng vậy, Dung Nhã rất ưu tú, trong vài giờ tiếp xúc ngắn ngủi, Vưu Liên Thành đã biết được điều đó. Càng chết người hơn, anh ta chính là kiểu đàn ông ôn hòa chu đáo mà Lâm Mộ Mai rất thích.
Vưu Liên Thành từng nghiên cứu tâm lý học, từ bé Lâm Mộ Mai đã thiếu thốn tình thương của cha nên trong nội tâm cô sẽ hướng đến những người đàn ông lớn tuổi chính chắn. Có điều trong tám năm ở bên anh, cô không có cơ hội quen biết người đàn ông nào giống vậy, vì vậy cô yêu anh phải nói là do trời xui rủi.
"Liên Thành, anh về đi thôi!" Mộ Mai tựa lưng vào ván cửa, cơn gió đêm thổi lay chuông gió kêu leng keng lảnh lót, vậy mà tâm trạng Mộ Mai lại u ám cực kỳ.
Vưu Liên Thành bật cười, tiếng cười thông qua khe cửa vang vọng khắp sân.
"Lâm Mộ Mai, em lại nổi lòng từ bi gì đây? Lúc trước không phải tôi đã nói với em rồi sao, chờ tôi kết thúc với Ngô Phương Phỉ thì sẽ ở cùng em. Là ai leo lên giường tôi trước? Là ai nói với tôi không để ý đến việc làm một cô gái xấu xa cướp bồ của bạn mình? Tốt lắm, giờ lương tâm em trỗi dậy, phát hiện ra mình muốn làm một cô gái tốt ư? Nhưng mà Lâm Mộ Mai, có phải lòng nhân từ của em bộc phát đúng thời điểm quá không? Có phải là vì gặp được người đàn ông tên Dung Nhã kia không? Chi bằng em nói với tôi là em đã phải lòng hắn ngay từ lần đầu gặp gỡ cho rồi đi."
"Anh đừng cố tình gây sự!" Mộ Mai đè nén nỗi phẫn nộ trong lòng. Vưu Liên Thành, cái tên khốn kiếp này đang nói gì vậy? Chuyện như thế mà anh cũng nghĩ ra sao?
Cố tình gây sự á? Giọng điệu của Lâm Mộ Mai hệt như cô giáo la rầy đứa học sinh nghịch ngợm khiến Vưu Liên Thành càng cáu tiết hơn: "Cố tình gây sự ư? Được, được lắm! Lâm Mộ Mai, có phải em cảm thấy ở với tôi phiền phức, cùng lúc phát hiện ông chú Tiểu Nhã kia hợp với em hơn, nên muốn đá tôi để quen với hắn không? Có phải hai người đã vụng trộm qua lại sau lưng tôi không?"
Những lời nói mất kiểm soát kéo nhau bật thốt ra từ miệng Vưu Liên Thành. Mộ Mai đứng khoanh tay chắn ngay cửa, lạnh lùng đáp: "Đúng, Vưu thiếu gia, anh nói đúng hết, ít nhất người kia hiểu cái gì là tin tưởng, hiểu cái gì tôn trọng."
Không khí như đóng băng vì câu nói kia của cô. Nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc, mỗi tế bào trong người Vưu Liên Thành đều rít gào bảo anh chinh phục cô, không cho cô nói dối nữa, anh ghét cô nói dối như thế.
Vì thế anh đưa tay kéo cô đến, môi ngậm lấy môi cô, đưa lưỡi vào trong dây dưa với lưỡi cô nhất quyết không tha. Cứ thế hôn cô theo cách dịu dàng mà cô thích nhất, chờ thân thể cô thôi căng thẳng, chờ cô mềm mại phục tùng theo anh.
"Không phải em bảo tôi đừng đến gặp em nữa sao? Không phải em nói tôi không tin tưởng, không tôn trọng em sao? Nhưng thân thể em thì ngược lại đấy." Vưu Liên Thành rất hài lòng với phản ứng của Lâm Mộ Mai, "Có một điều tôi có thể khẳng định, mấy tên già khú em thích nhất định không khiến em ham muốn đến vậy đâu." Rồi anh còn gằn thêm một câu, "Lâm Mộ Mai em là đồ dối trá!"
"Bốp!" - Tiếng tát vang lên lanh lảnh trong con ngõ tối đen yên tĩnh. Mộ Mai siết chặt tay, quay mặt đi. Câu nói "đồ dối trá" của Vưu Liên Thành như mũi dao đâm vào ngực cô, làm cô cảm thấy nhục nhã.
"Liên Thành." Mộ Mai cố kiềm cảm xúc, nhẹ nhàng cất lời, "Không phải nói chỉ còn lại mấy ngày thôi sao? Em sẵn lòng chờ!"
Bên má trái bỏng rát, Vưu Liên Thành nghiến răng thầm chửi rủa Lâm Mộ Mai nỡ lòng đánh anh đau như thế: "Thế nhưng làm sao đây Lâm Mộ Mai, tôi không muốn chờ."
Tại sao tất cả đều là cô định đoạt, người nói không muốn chờ là cô, mà người nói muốn chờ cũng là cô.
Mộ Mai gật đầu, đi ra con ngõ, mới được vài bước đã bị lôi trở lại. Vưu thiếu gian phẫn nộ quát to: "Lâm Mộ Mai, em muốn đi đâu?"
"Nếu anh muốn ở đây thì cứ ở, tôi ra khách sạn!" Tháng mười một ở Bắc Kinh rất lạnh, Mộ Mai rụt cổ co ro, bởi vì mới tắm xong nên trên người chỉ mặc bộ đồ ở nhà.
Cô gái bướng bỉnh đáng chết này! Với cái bộ dạng quái quỷ như thế đến khách sạn không bị người ta đuổi ra mới lạ đấy. Còn nữa, anh dám chắc cô không hề mặt áo lót bên trong, người đã lạnh cóng hết cả rồi. Anh vừa cởi áo khoác vừa tự chửi rủa bản thân, rõ ràng anh mới là người bị ăn tát kia mà.
Thôi, bỏ đi! Đây không phải lần đầu tiên anh bị Mộ Mai tát. Không phải mấy quý ông người Anh thường hô hào được người phụ nữ xinh đẹp tát mình là một vinh hạnh hay sao? Vưu Liên Thành viện mọi lý do vớt vát lại mặt mũi cho bản thân.
Anh cài kín áo khoác cho cô, song giọng điệu vẫn không chịu xuống nước: "Giỏi lắm, thư đồng, em uống thuốc liều rồi phải không!"
Mộ Mai im thin thít, cúi gằm đầu. Vưu Liên Thành đành thở dài, xoay bả vai cô lại: "Vào nhà đi ngủ đi, anh sẽ làm như ý em muốn. Chờ anh dứt khoát với cô ta rồi đến tìm em."
Mộ Mai chỉ ngoan ngoãn đi vào nhà không nói tiếng nào.
Chó chết thật! Mình đã xuống nước rồi mà cô ấy vẫn không chịu thể hiện gì là sao. Ví dụ như là hôn mình bảo ngủ ngon hay là dỗ ngon dỗ ngọt gì đó, tốt nhất là nói "Liên Thành, trong lòng em không có bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này tốt hơn anh!" mới được chứ.
Khi tay Mộ Mai chạm đến cửa, giọng nói thẹn quá thành giận của Vưu thiếu gia vang lên phía sau: "Lâm Mộ Mai, mỗi tối em đều phải gọi điện cho anh. Nếu không, nếu không anh sẽ cho em thấy hình ảnh anh và bạn gái mình tình tứ ngọt ngào trên báo hằng ngày đấy."
Mộ Mai mím chặt môi, đẩy cửa ra, lòng thầm nghĩ: Vưu Liên Thành, nếu anh dám làm như vậy thì chuẩn bị ăn tát tiếp đi.
Bình luận facebook