Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Chu Á Luân nhìn lại nơi Vưu Liên Thành vừa đứng ban nãy đã trống rỗng. Bóng người đang chạy như bay nơi cổng ga đi là Vưu thiếu gia sao? Vừa rồi Ngô Phương Phỉ gọi điện thoại đến à? Liêu có phải sốt sắng muốn đi gặp Ngô Phương Phỉ ngay nên cậu ấy mới chạy nhanh vậy không?
Vưu Liên Thành cứ lạ lạ thế nào ấy! Đã lâu lắm rồi cậu ấy không kỳ lạ đến vậy!
Chu Á Luân bối rối gãi đầu, đi vào cửa kiểm tra an ninh.
***
Ngô Phương Phỉ vừa ra khỏi phòng triển lãm tranh liền lấy ngay điện thoại ra, cái tên My Hulk nhấp nháy trên màn hình điện thoại khiến gương mặt cô ta rạng rỡ, hớn hở khoe với Lâm Mộ Mai: "Vưu Liên Thành biết nghe lời rồi, mình bảo anh ấy tiễn Chu Á Luân xong thì phải lập tứcgọi điện cho mình." Rồi cô ta cầm chiếc điện thoại, lắc lư trước mặt Lâm Mộ Mai như thể muốn nói: Nhìn đi, anh ấy nghe lời tôi lắm!
Sau đó cô ta đi sang một bên, hắng giọng bắt máy. Ngô Phương Phỉ vừa nghe giọng nói người yêu truyền đến qua điện thoại, vừa quan sát Lâm Mộ Mai. Dường như Mộ Mai hơi cụt hứng, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
Cúp điện thoại, Ngô Phương Phi đi đến trước mặt bạn mình: "Mộ Mai, Liên Thành bảo mình đi ăn tối với anh ấy, cậu có muốn đi cùng không?" Nói xong mới nhớ Lâm Mộ Mai và Vưu Liên Thành không hợp nhau, cô ta bèn ra vẻ ngượng ngùng, lẩm bẩm, "Ôi mình quên mất, cậu và anh ấy nói chuyện không hợp."
Lâm Mộ Mai nở nụ cười nhạt mang theo vài phần tự giễu với Ngô Phương Phỉ: "Phải, mình và anh ta không hợp ngồi cùng bàn đâu." Cô xem đồng hồ, "Phương Phỉ, mình còn có chút việc, không làm phiền cậu đi ăn tối với bạn trai nữa, đi đây."
Ngô Phương Phỉ không nóng lòng rời đi mà lẳng lặng đứng dõi theo bóng dáng Lâm Mộ Mai dần dần hòa vào dòng người rồi mất hút.
***
Màn đêm chầm chậm buông xuống, một trận mưa nhanh chóng bao phủ con phố. Mộ Mai đi vào siêu thị nhỏ, mua một ly mì ăn liền vị cay thường thấy trên tivi. Siêu thị có máy cấp nước sôi, cô ngồi ở quầy ăn mì cùng với mấy cậu học sinh cấp ba, đồng thời lắng nghe họ tán gẫu sôi nổi về mấy cô gái trong trường.
Mì ăn liền giống y hệt như trong quảng cáo, vị cay muốn xé cả họng, khiến đầu cô mướt mát mồ hôi, song Mộ Mai vẫn cố nuốt hết những thứ đó vào bụng.
Trong mấy cậu con trai cấp ba ngồi gần cô, chỉ có cậu trai cắt quả đầu đinh là yên lặng nhất. Có điều thông qua cử chỉ, có thể nhận ra cậu ta là đại ca của nhóm. Nhiều lần bọn con trai nói năng quá đáng, cậu ta đều lên tiếng ngăn lại.Hình ảnh này khiến Mộ Mai vô thức nhớ đến Triệu Cẩm Thư thời niên thiếu. Chắc hẳn anh của hồi trung học cũng được rất nhiều người thích và sùng bái như vậy. Trùng hợp mấy cậu con trai này học trường cũ của anh.
Đột nhiên Mộ Mai nổi hứng muốn trêu chọc cậu nhóc để đầu đinh kia, bèn giật tay áo cậu ta.
"Chị à, có chuyện gì không?" Cậu ta quay đầu lại.
Mộ Mai mỉm cười lịch sự: "Hì, ngại quá, em có thể lấy giúp chị hộp khăn giấy không?"
Cậu nhóc ngẩn ngơ chốc lát rồi nhanh chóng đưa hộp khăn giấy trước mặt mình cho cô bằng hai tay: "Được ạ, dĩ nhiên được ạ."
Mộ Mai cảm ơn và nhận lấy, từ từ rút khăn giấy trong hộp ra, gấp lại ngay ngắn rồi lau khóe môi mình. Lúc cô làm những động tác này, đám con trai bên cạnh bỗng im bặt, ánh mắt đều vô thức liếc sang ngắm nhìn cô. Tiếp theo cô đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, nhìn thoáng qua đám con trai, cất bước rời đi. Đương nhiên, bóng lưng này trong mắt bọn trẻ đầy mơ màng quyến rũ.
Trước đây, Lâm Mộ Mai đã học rất nhiều chiêu trò khiến đám con trai ở từng lứa tuổi yêu thích mình để cám dỗ Vưu Liên Thành. Hiển nhiên giờ đây cô thừa biết cách thu hút được ánh mắt của mấy cậu học sinh này thế nào.
Mộ Mai mua thêm chiếc ô và một chai rượu rồi mới rời khỏi siêu thị. Cô không muốn mình lại trở thành kẻ nát rượu vì cuộc tình này lần nữa, chẳng qua cô muốn nếm thử chút men say, chỉ một chút thôi nên đành mua chai rượu nho nhỏ uống tạm.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lâm râm, Mộ Mai mở ô ra chuẩn bị rời đi. Chiếc ô màu đỏ vừa xòe ra thì trước mắt cô thình lình xuất hiện một bóng người, chính là cậu trai đầu đinh khi nãy. Người cậu ta hơi lảo đảo, chắc là bị đám bạn đẩy ra đây.
Cậu ta đeo cặp đứng yên, mặt đỏ như gấc: "À... thì là... đã trễ vậy rồi, một cô gái về nhà không an toàn cho lắm..." Còn cố ý hắng giọng để nói cho rõ tiếng, "Đặc biệt là một cô gái xinh đẹp như chị."
Có lẽ cậu ta cũng biết làm vậy quá đột ngột, bèn chỉ vào ô của cô: "Ờ... chiếc ô màu đỏ của chị rất đẹp... Ý... ý em là dễ gây chú ý cho người khác ấy..."
"Vậy sao?" Mộ Mai điều chỉnh giọng mình trở nên êm tai.
"Thật ạ..." Cậu trai bối rối gãi đầu, cố nhấn mạnh, "Chị... chị không tin thì hỏi bạn học của em đi, bọn nó đều nói vậy... Bọn... bọn nó nói... đã trễ thế này, chị..."
Nhìn sắc trời mờ tối, rõ ràng màn đêm chỉ mới kéo đến thôi chứ chưa thực sự muộn lắm, Mộ Mai thầm bật cười trước lời giải thích ngô nghê của cậu trai. Con trai Bắc Kinh đáng yêu hơn con trai ở London nhiều, tuy rằng bề ngoài không đẹp trai lắm nhưng lại khiến lòng người ta thư thái, giống như anh Triệu Cẩm Thư luôn mang đến cho cô cảm giác thoải mái hơn là Vưu thiếu gia vừa đỏm dángvừa hay tức giận.
Bây giờ Vưu Liên Thành còn có thêm một tính xấu nữa chứ, đó chính là lừa gạt tình cảm của phụ nữ cộng thêm mang dã tâm sâu hút. Mộ Mai không muốn nghĩ đến nữa, cô chỉ mong ném anh ra khỏi cuộc đời mình xa tận một vạn tám trăm nghìn dặm càng nhanh càng tốt thôi.
Cậu con trai nhìn về phía bạn mình với ánh mắt cầu cứu, thấy nhóm bạn ra hiệu cố gắng lên, cậu ta dốc hết can đảm hỏi thêm câu nữa: "Chị định đi đâu?"
Mộ Mai cố nén cười, ôn hòa hỏi lại: "Em trai, em muốn biểu đạt việc gì?"
"Có cần em giúp chị bắt taxi không?" Cậu ta lập tức giải thích, "Em đoán chị ít khi ở Bắc Kinh, ý em là nếu chị không có xe hoặc không có ai đón thì em có thể bắt một chiếc xe an toàn giúp chị. Ý em là trễ vậy rồi, em..."
Đến đây, cậu ta lại nói năng lộn xộn, cô thật sự thương cho cậu nhóc mới lớn, bèn thôi trêu chọc, dứt khoát đồng ý với cậu.
Cậu nhóc bắt cho cô chiếc taxi, còn cẩn thận xem kỹ số xe và tên tài xế. Chờ tới khi chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Mộ Mai ngồi bên trong mới quay đầu lại, vui vẻ nhìn đám con trai đang vô cùng kích động mà quên cả xin số điện thoại kia.
***
Sau khi nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp từ phòng bảo vệ khu nhà mình ở gọi đến, không biết Triệu Cẩm Thư nghĩ ngợi thế nào, chợt đưa lời mời Liễu Tử Thanh về nhà mình chơi.
Cô gái này đã làm việc cùng anh gần ba năm, người trong phòng thiết kế đều biết cô ấy có ý với anh. Bỗng nhiên nhận được đề nghị này, Liễu Tử Thanh đỏ mặt ngại ngùng, nhanh chóng nhận lời.
Viện nghiên cứu cách nhà trọ của anh không xa, chỉ đi bộ khoảng mười mấy phút là tới. Khi hai người họ về đến nhà thì đã hơn tám giờ rồi.
Liễu Tử Thanh là một cô gái thông minh đúng mực, biết khơi gợi đề tài trò chuyện. Bởi vì đều từng du học tại Anh và làm cùng ngành nên họ có rất nhiều chủ đề chung, dọc đường về nhà gần như hai người nói chuyện không dứt.
Thế nhưng sau khi về đến nhà, Triệu Cẩm Thư lại đứng một mình trước cửa sổ hơn một giờ đồng hồ, chỉ chừa cho cô ấy một bóng lưng cô quạnh. Liễu Tử Thanh rón rén đi đến phía sau anh, lấy dũng khí gọi: "Cẩm Thư..."
Triệu Cẩm Thư quay đầu, vẻ mặt mờ mịt khôn tả khiến Liễu Tử Thanh càng lúng túng hơn: "Sau này em có thể gọi anh là Cẩm Thư mỗi khi tan làm không?"
Dường như anh không nghe rõ lời cô, Liễu Tử Thanh cố gắng xua tan nỗi ngại ngùng, cất lời lần nữa: "Ừm... Triệu..."
"Có thể, dĩ nhiên có thể!" Dường như bấy giờ Triệu Cẩm Thư mới hiểu câu nói của cô, áy náy nở nụ cười thân thiện hết mức.
Nụ cười của anh như ánh sáng soi đường chỉ lối, khích lệ người khác dũng cảm. Liễu Tử Thanh bước đến bên cửa sổ, đứng sóng vai với anh: "Ngoài cửa sổ có gì thu hút anh à?"
"Có, anh đang xem thử ngoài kia có trộm không?"
Vào lúc mười giờ đêm, Lâm Mộ Mai đứng dưới cột đèn bên kia đường, vừa nhìn về ô cửa sổ màu xanh lục vừa uống một hớp rượu nhỏ, ngốc nghếch lẩm bẩm từ biệt: "Anh Cẩm Thư thân mến, mấy ngày nữa khi anh thấy được lá thư nằm trong hộp thư nhà anh, chắc hẳn anh tức giận lắm nhỉ? Anh nhìn đi, Lâm Mộ Mai lại khiến anh thất vọng rồi. Ngoại trừ tham lam ra, em còn có thêm rất nhiều thói xấu, ngay cả việc chạy trốn em cũng học được rồi."
Vưu Liên Thành cứ lạ lạ thế nào ấy! Đã lâu lắm rồi cậu ấy không kỳ lạ đến vậy!
Chu Á Luân bối rối gãi đầu, đi vào cửa kiểm tra an ninh.
***
Ngô Phương Phỉ vừa ra khỏi phòng triển lãm tranh liền lấy ngay điện thoại ra, cái tên My Hulk nhấp nháy trên màn hình điện thoại khiến gương mặt cô ta rạng rỡ, hớn hở khoe với Lâm Mộ Mai: "Vưu Liên Thành biết nghe lời rồi, mình bảo anh ấy tiễn Chu Á Luân xong thì phải lập tứcgọi điện cho mình." Rồi cô ta cầm chiếc điện thoại, lắc lư trước mặt Lâm Mộ Mai như thể muốn nói: Nhìn đi, anh ấy nghe lời tôi lắm!
Sau đó cô ta đi sang một bên, hắng giọng bắt máy. Ngô Phương Phỉ vừa nghe giọng nói người yêu truyền đến qua điện thoại, vừa quan sát Lâm Mộ Mai. Dường như Mộ Mai hơi cụt hứng, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
Cúp điện thoại, Ngô Phương Phi đi đến trước mặt bạn mình: "Mộ Mai, Liên Thành bảo mình đi ăn tối với anh ấy, cậu có muốn đi cùng không?" Nói xong mới nhớ Lâm Mộ Mai và Vưu Liên Thành không hợp nhau, cô ta bèn ra vẻ ngượng ngùng, lẩm bẩm, "Ôi mình quên mất, cậu và anh ấy nói chuyện không hợp."
Lâm Mộ Mai nở nụ cười nhạt mang theo vài phần tự giễu với Ngô Phương Phỉ: "Phải, mình và anh ta không hợp ngồi cùng bàn đâu." Cô xem đồng hồ, "Phương Phỉ, mình còn có chút việc, không làm phiền cậu đi ăn tối với bạn trai nữa, đi đây."
Ngô Phương Phỉ không nóng lòng rời đi mà lẳng lặng đứng dõi theo bóng dáng Lâm Mộ Mai dần dần hòa vào dòng người rồi mất hút.
***
Màn đêm chầm chậm buông xuống, một trận mưa nhanh chóng bao phủ con phố. Mộ Mai đi vào siêu thị nhỏ, mua một ly mì ăn liền vị cay thường thấy trên tivi. Siêu thị có máy cấp nước sôi, cô ngồi ở quầy ăn mì cùng với mấy cậu học sinh cấp ba, đồng thời lắng nghe họ tán gẫu sôi nổi về mấy cô gái trong trường.
Mì ăn liền giống y hệt như trong quảng cáo, vị cay muốn xé cả họng, khiến đầu cô mướt mát mồ hôi, song Mộ Mai vẫn cố nuốt hết những thứ đó vào bụng.
Trong mấy cậu con trai cấp ba ngồi gần cô, chỉ có cậu trai cắt quả đầu đinh là yên lặng nhất. Có điều thông qua cử chỉ, có thể nhận ra cậu ta là đại ca của nhóm. Nhiều lần bọn con trai nói năng quá đáng, cậu ta đều lên tiếng ngăn lại.Hình ảnh này khiến Mộ Mai vô thức nhớ đến Triệu Cẩm Thư thời niên thiếu. Chắc hẳn anh của hồi trung học cũng được rất nhiều người thích và sùng bái như vậy. Trùng hợp mấy cậu con trai này học trường cũ của anh.
Đột nhiên Mộ Mai nổi hứng muốn trêu chọc cậu nhóc để đầu đinh kia, bèn giật tay áo cậu ta.
"Chị à, có chuyện gì không?" Cậu ta quay đầu lại.
Mộ Mai mỉm cười lịch sự: "Hì, ngại quá, em có thể lấy giúp chị hộp khăn giấy không?"
Cậu nhóc ngẩn ngơ chốc lát rồi nhanh chóng đưa hộp khăn giấy trước mặt mình cho cô bằng hai tay: "Được ạ, dĩ nhiên được ạ."
Mộ Mai cảm ơn và nhận lấy, từ từ rút khăn giấy trong hộp ra, gấp lại ngay ngắn rồi lau khóe môi mình. Lúc cô làm những động tác này, đám con trai bên cạnh bỗng im bặt, ánh mắt đều vô thức liếc sang ngắm nhìn cô. Tiếp theo cô đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, nhìn thoáng qua đám con trai, cất bước rời đi. Đương nhiên, bóng lưng này trong mắt bọn trẻ đầy mơ màng quyến rũ.
Trước đây, Lâm Mộ Mai đã học rất nhiều chiêu trò khiến đám con trai ở từng lứa tuổi yêu thích mình để cám dỗ Vưu Liên Thành. Hiển nhiên giờ đây cô thừa biết cách thu hút được ánh mắt của mấy cậu học sinh này thế nào.
Mộ Mai mua thêm chiếc ô và một chai rượu rồi mới rời khỏi siêu thị. Cô không muốn mình lại trở thành kẻ nát rượu vì cuộc tình này lần nữa, chẳng qua cô muốn nếm thử chút men say, chỉ một chút thôi nên đành mua chai rượu nho nhỏ uống tạm.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lâm râm, Mộ Mai mở ô ra chuẩn bị rời đi. Chiếc ô màu đỏ vừa xòe ra thì trước mắt cô thình lình xuất hiện một bóng người, chính là cậu trai đầu đinh khi nãy. Người cậu ta hơi lảo đảo, chắc là bị đám bạn đẩy ra đây.
Cậu ta đeo cặp đứng yên, mặt đỏ như gấc: "À... thì là... đã trễ vậy rồi, một cô gái về nhà không an toàn cho lắm..." Còn cố ý hắng giọng để nói cho rõ tiếng, "Đặc biệt là một cô gái xinh đẹp như chị."
Có lẽ cậu ta cũng biết làm vậy quá đột ngột, bèn chỉ vào ô của cô: "Ờ... chiếc ô màu đỏ của chị rất đẹp... Ý... ý em là dễ gây chú ý cho người khác ấy..."
"Vậy sao?" Mộ Mai điều chỉnh giọng mình trở nên êm tai.
"Thật ạ..." Cậu trai bối rối gãi đầu, cố nhấn mạnh, "Chị... chị không tin thì hỏi bạn học của em đi, bọn nó đều nói vậy... Bọn... bọn nó nói... đã trễ thế này, chị..."
Nhìn sắc trời mờ tối, rõ ràng màn đêm chỉ mới kéo đến thôi chứ chưa thực sự muộn lắm, Mộ Mai thầm bật cười trước lời giải thích ngô nghê của cậu trai. Con trai Bắc Kinh đáng yêu hơn con trai ở London nhiều, tuy rằng bề ngoài không đẹp trai lắm nhưng lại khiến lòng người ta thư thái, giống như anh Triệu Cẩm Thư luôn mang đến cho cô cảm giác thoải mái hơn là Vưu thiếu gia vừa đỏm dángvừa hay tức giận.
Bây giờ Vưu Liên Thành còn có thêm một tính xấu nữa chứ, đó chính là lừa gạt tình cảm của phụ nữ cộng thêm mang dã tâm sâu hút. Mộ Mai không muốn nghĩ đến nữa, cô chỉ mong ném anh ra khỏi cuộc đời mình xa tận một vạn tám trăm nghìn dặm càng nhanh càng tốt thôi.
Cậu con trai nhìn về phía bạn mình với ánh mắt cầu cứu, thấy nhóm bạn ra hiệu cố gắng lên, cậu ta dốc hết can đảm hỏi thêm câu nữa: "Chị định đi đâu?"
Mộ Mai cố nén cười, ôn hòa hỏi lại: "Em trai, em muốn biểu đạt việc gì?"
"Có cần em giúp chị bắt taxi không?" Cậu ta lập tức giải thích, "Em đoán chị ít khi ở Bắc Kinh, ý em là nếu chị không có xe hoặc không có ai đón thì em có thể bắt một chiếc xe an toàn giúp chị. Ý em là trễ vậy rồi, em..."
Đến đây, cậu ta lại nói năng lộn xộn, cô thật sự thương cho cậu nhóc mới lớn, bèn thôi trêu chọc, dứt khoát đồng ý với cậu.
Cậu nhóc bắt cho cô chiếc taxi, còn cẩn thận xem kỹ số xe và tên tài xế. Chờ tới khi chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Mộ Mai ngồi bên trong mới quay đầu lại, vui vẻ nhìn đám con trai đang vô cùng kích động mà quên cả xin số điện thoại kia.
***
Sau khi nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp từ phòng bảo vệ khu nhà mình ở gọi đến, không biết Triệu Cẩm Thư nghĩ ngợi thế nào, chợt đưa lời mời Liễu Tử Thanh về nhà mình chơi.
Cô gái này đã làm việc cùng anh gần ba năm, người trong phòng thiết kế đều biết cô ấy có ý với anh. Bỗng nhiên nhận được đề nghị này, Liễu Tử Thanh đỏ mặt ngại ngùng, nhanh chóng nhận lời.
Viện nghiên cứu cách nhà trọ của anh không xa, chỉ đi bộ khoảng mười mấy phút là tới. Khi hai người họ về đến nhà thì đã hơn tám giờ rồi.
Liễu Tử Thanh là một cô gái thông minh đúng mực, biết khơi gợi đề tài trò chuyện. Bởi vì đều từng du học tại Anh và làm cùng ngành nên họ có rất nhiều chủ đề chung, dọc đường về nhà gần như hai người nói chuyện không dứt.
Thế nhưng sau khi về đến nhà, Triệu Cẩm Thư lại đứng một mình trước cửa sổ hơn một giờ đồng hồ, chỉ chừa cho cô ấy một bóng lưng cô quạnh. Liễu Tử Thanh rón rén đi đến phía sau anh, lấy dũng khí gọi: "Cẩm Thư..."
Triệu Cẩm Thư quay đầu, vẻ mặt mờ mịt khôn tả khiến Liễu Tử Thanh càng lúng túng hơn: "Sau này em có thể gọi anh là Cẩm Thư mỗi khi tan làm không?"
Dường như anh không nghe rõ lời cô, Liễu Tử Thanh cố gắng xua tan nỗi ngại ngùng, cất lời lần nữa: "Ừm... Triệu..."
"Có thể, dĩ nhiên có thể!" Dường như bấy giờ Triệu Cẩm Thư mới hiểu câu nói của cô, áy náy nở nụ cười thân thiện hết mức.
Nụ cười của anh như ánh sáng soi đường chỉ lối, khích lệ người khác dũng cảm. Liễu Tử Thanh bước đến bên cửa sổ, đứng sóng vai với anh: "Ngoài cửa sổ có gì thu hút anh à?"
"Có, anh đang xem thử ngoài kia có trộm không?"
Vào lúc mười giờ đêm, Lâm Mộ Mai đứng dưới cột đèn bên kia đường, vừa nhìn về ô cửa sổ màu xanh lục vừa uống một hớp rượu nhỏ, ngốc nghếch lẩm bẩm từ biệt: "Anh Cẩm Thư thân mến, mấy ngày nữa khi anh thấy được lá thư nằm trong hộp thư nhà anh, chắc hẳn anh tức giận lắm nhỉ? Anh nhìn đi, Lâm Mộ Mai lại khiến anh thất vọng rồi. Ngoại trừ tham lam ra, em còn có thêm rất nhiều thói xấu, ngay cả việc chạy trốn em cũng học được rồi."
Bình luận facebook