Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Thanh kiếm ngắn khẽ hất, viên trân châu thứ sáu lập tức rơi xuống. Trước ngực lạnh lẽo, Mộ Mai cố nén nỗi kích động muốn đưa tay che lại. Ánh mắt Vưu Lăng Vân nhìn chòng chọc vào ngực cô giây lát, như thể muốn đốt thủng chúng nó. Nụ cười nơi khóe môi ông ta không ngừng lan rộng đến đáy mắt.
"Lâm Mộ Mai, cô thật khiến tôi thấy vui mừng đấy. Với thân thể này của cô, tôi nghĩ dù là linh mục cũng sẽ phản bội Chúa cho xem."
Viên nút thứ bảy, thứ tám rơi xuống, nửa người trên hoàn toàn lõa lồ trong không khí, mắt của Vưu Lăng Vân dần trở nên u ám.
Đến khi viên nút thứ chín rơi xuống, Mộ Mai cất lời: "Vưu tước gia là một thương nhân, hẳn là hiểu rõ hậu quả khi đầu tư nguy hiểm hơn ai hết. Tôi cho rằng, bây giờ ông đang mạo hiểm, hơn nữa còn là kiểu mạo hiểm đủ làm bản thân hai bàn tay trắng."
"Ồ thế à, nói thử xem." Vưu Lăng Vân thờ ơ đáp lại, trái lại tay không hề nhàn rỗi, tách viên nút thứ mười.
Hiện giờ chiếc sườn xám này chỉ còn lại sáu viên nút đính đều từ eo đến bắp đùi thôi.
"Vừa nãy Vưu tước gia chỉ căn cứ câu chuyện theo góc độ của ông và con trai, nhưng dường như ông đã quên mất tôi rồi. Tôi đâu phải con búp bê trưng bày trong tủ kính, tôi là Lâm Mộ Mai bằng da bằng thịt, một đứa cô nhi không cha không mẹ, ngay cả họ cũng không rõ ràng, là sự tồn tại quái đản trên đời và cũng mang nhiều bất mãn với thế giới này.
Từ hồi bé, trong đầu tôi đã nghĩ đến rất nhiều cách tự vận vô cùng hoành tráng. Lúc mười bốn tuổi, tôi mang theo máy chụp ảnh đến Mắt London, chuyển máy sang chế độ chụp tự động. Tôi định mỉm cười với ống kính rồi sau đó chạy đến sông Thames nhảy xuống với tư thế lộn nhào về sau 360 độ, giống như trò nhảy bungee vậy. Tôi tưởng tượng, sau khi tôi chết đi, mọi người xem được loạt ảnh này ắt hẳn sẽ thấy nghệ thuật lắm. Nghe nói, chưa có nhiếp ảnh gia nào có thể chụp được góc độ đó đâu.
Khi ấy, chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi vui sướng vô vàn."
"Vậy sao lúc đó lại không làm?" Vưu Lăng Vân rê mũi kiếm theo đường cong duyên dáng của cô.
"Phải, tại sao tôi lại không làm? Sau khi chỉnh tốt ống kính máy ảnh, tôi mới thấy không cam lòng. Tôi không muốn rời khỏi thế giới này mà không thu hoạch được gì. Mà..." Mộ Mai mỉm cười rất đỗi ngọt ngào, "Mà hiện giờ đã không khác trước rồi, tôi có thể mỉm cười rời xa thế giới này, bởi vì Liên Thành đã cho tôi một tình yêu phong phú nhất."
Lưỡi dao dừng ở bên eo, dường như bấy giờ Vưu Lăng Vân mới tập trung vào lời nói của cô.
Mộ Mai ưỡn ngực lên để trông nó căng tròn hơn: "Chẳng qua thân thể này, Vưu tước gia thích thì cứ lấy đi, tôi không quan tâm, điều duy nhất tôi quan tâm duy nhất là mình sống có vui hay không. Nhưng những lời vừa rồi của Vưu tước gia khiến tôi không vui chút nào cả, mà không vui thì tôi lại không kiềm được nhớ đến những cách rời khỏi thế giới tráng lệ kia. Song giờ theo đuổi của tôi cũng cao hơn rồi, dĩ nhiên cách nhảy lầu sẽ bị loại bỏ trước tiên."
Cô cúi đầu, mu bàn tay lướt qua lưỡi kiếm sắc lạnh, lẩm bẩm: "Tôi không bao giờ chọn cách chết chẳng chút đẹp đẽ như nó, rơi thẳng từ trên cao, thân xác lặc lìa, xấu chết được. Vưu tước gia, ông nghĩ sao? Với tư cách là người từng trải với việc chứng kiến phụ nữ nhảy lầu, ông nói xem, khi ấy trơ mắt nhìn vợ trước của mình nhảy xuống thì có cảm giác gì? À không, lúc đó bà chưa phải vợ trước của ông, mà là người vợ thanh mai trúc mã lớn lên cùng ông và được ông nắm tay thề trước Chúa mới đúng."
Mộ Mai nghiêng đầu tò mò trợn to mắt nhìn Vưu Lăng Vân: "Vưu tước gia, nên hình dung khoảnh khắc đó thế nào nhỉ? Là giống như diều đứt dây, hay là giống túi rác bị nét qua cửa sổ?"
Vẻ mặt Vưu Lăng Vân điềm nhiên như không.
"Vưu tước gia đúng là có trái tim mạnh mẽ thật!" Mộ Mai thở dài, "Nhưng tôi nghĩ, chắc ông cũng biết việc vợ trước của mình đã mất rồi đúng không? Có điều, ông không hề biết được bà đã rời khỏi thế giới này bằng cách nào đâu. Có cần tôi nói cho ông biết không, hiện giờ chỉ có tôi là người biết rõ nhất đấy."
Thanh kiếm đặt bên eo khẽ run.
"Vưu tước gia, im lặng chứng tỏ là đồng ý đấy nhé!" Mộ Mai dẩu môi, "Vậy tôi nói đây, mời ông hãy dỏng tai lắng nghe."
"Câm miệng, Lâm Mộ Mai, cô câm miệng cho tôi!" Vưu Lăng Vân bật thốt, lồng ngực che giấu cảm xúc bất giác phập phồng.
Mộ Mai cười khanh khách, câu nói này của Vưu tước gia đúng là khá giống với giọng điệu nhóc tóc xoăn nhà cô, nhưng mà nhóc tóc xoăn đáng yêu hơn nhiều. Nhóc tóc xoăn, nhóc tóc xoăn, anh mau đến đi, nếu không thân thể em sẽ bị người ta thấy sạch sành sanh đấy! Tách sáu viên nút còn lại chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi!
"Vưu tước gia đã bị tôi lừa rồi, hân hạnh thật! Nhưng mà, tôi sẽ không nói chuyện này cho ông biết đâu. Đây chính là di ngôn của vợ trước của ông, có thể thấy được bà ấy oán hận ông sâu sắc cỡ nào. Nghe nói, linh hồn tràn ngập oán niệm sẽ không được yên ổn, chúng sẽ bay theo gió đi khắp nơi. Không biết, Vưu tước gia có mơ thấy vợ trước của mình oán thán bên tai mình không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô văng vẳng trong không gian to lớn, bỗng có cơn gió thổi từ đâu đến len qua cơ thể hai người, khuấy động ngọn nến trên bàn ăn chập chờn, như thể có ánh mắt ai đó đang nhấp nháy theo dõi mọi chuyện xảy ra nơi đây. Một dòng khí lạnh xộc lên từ lòng bàn chân Vưu Lăng Vân, ông cố nén cơn rùng mình, bình tĩnh nở nụ cười. Vậy mà hôm nay ông lại bị cô hầu học của con trai mình dọa sợ, khiến ông gần như quên mất việc cần làm.
"Lâm Mộ Mai, những hành động vừa rồi của cô rõ ràng đang cố tình gây chú ý cho tôi đấy. Mặc dù cách thức hơi khác người nhưng tôi rất thích." Mũi kiếm luồn vào dây áo lót mảnh khảnh, mắt ông sáng quắc, "Phải làm sao đây đóa hoa mai bé nhỏ, hứng thú của tôi dành cho cô lặng tăng hơn rồi. Tôi vô cùng mong đợi lát nữa đây cô sẽ làm tôi thỏa mãn, nếu được vậy..." Vẻ mặt Vưu tước gia nở rộ như pháo hoa, "... tôi sẽ mua thật nhiều nhẫn kim cương cho cô, để cô mặc sức trưng diện."
"Tôi chỉ đeo nhẫn kim cương Liên Thành mua thôi." Mộ Mai ngọt ngào đáp lời.
"Cô bé, cô là một người thông minh, cô nên biết, nếu không có sự đồng ý của tôi, nhẫn kim cương Liên Thành mua cho cô mãi mãi đều không danh chính ngôn thuận. Chi bằng cô nên rời xa nó ở bên tôi, trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ chờ mong cuối tuần tôi có rảnh để lên giường với họ đấy."
"Nhưng tôi chỉ mong đợi Liên Thành lên giường với tôi, và cũng chỉ cho mỗi anh ấy lên giường tôi thôi."
"Lâm Mộ Mai, tổ tiên chúng ta đã để lại một câu nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tôi có thể cho cô nhiều hơn, nên biết rằng mùi vị vuột mất hai tay không dễ chịu gì đâu."
"Đó là đương nhiên. Chính vì câu nói ấy nên tôi mới chọn Liên Thành." Mộ Mai vịn chiếc kẹp hoa hồng trên tóc, nháy mắt với Vưu Lăng Vân, "Vưu tước gia đúng là già hơn tôi nhiều. Giống như khoản đầu tư ngắn hạn, tuy rằng có thể nhanh chóng nhận được tiền lãi kếch sù nhưng lại không bảo đảm. Liên Thành thì không giống, Liên Thành trẻ tuổi, là cổ phiếu loại A, chờ một thời gian nữa, à không, không..." Cô khoa trương che miệng mình, "Không đúng, không đúng, bây giờ Liên Thành đã miếng mồi ngon rồi, còn Vưu tước gia thì đã là ánh nắng ngã về Tây."
Nói xong, Mộ Mai thương hại nhìn gương mặt nhiều nếp nhăn của Vưu Lăng Vân. Dù rằng cách đây không lâu ông còn được tạp chí uy tín nào đó bình chọn là một trong mười thương nhân bảnh bao nhất.
Vưu Lăng Vân phải thừa nhận, trong thời gian ngắn cơn thịnh nộ của ông đã bị cô gái áo rách hở hang, vô cùng chật vật trước mắt này châm ngòi lần thứ hai. Hệt như trước đây ông luôn dễ dàng sinh lòng thương hại vì vẻ tội nghiệp của cô hầu học con trai mình, thậm chí còn mù quáng cho rằng cô gái này chỉ có một chút nhan sắc và vận may, chứ không hề có đầu óc gì cả.
Cho đến hôm nay, Vưu Lăng Vân biết, cô gái như loài hoa xương rồng trong sa mạc chỉ cần một cơn gió mạnh sẽ tan tác này không hề đơn giản chút nào. Ít nhất cô nên được trao một giải can đảm cho đời mình.
Nhưng ông cũng nên để cô biết, trò múa mép khua môi kia chỉ là trò hư ảo, thiếu hụt tính thực tế đến cỡ nào. Lưỡi kiếm quấn vào dây áo mảnh mai dễ khiến đám đàn ông huyết mạch sôi trào kia.
"Lâm Mộ Mai, tôi thích cô như vậy, giống như một con điếm mà muốn lập đền thờ trinh tiết ấy."
Mộ Mai liếc nhìn mũi kiếm nhọn, lạnh nhạt hỏi: "Vưu tước gia, ông xác định ông phải làm vậy sao? Giống như tôi vừa nói, đây là cuộc đầu tư cực kỳ nguy hiểm sẽ khiến ông hai bàn tay trắng đấy."
Vưu Lăng Vân chê cười, nhẹ nhàng cắt đứt dây áo lót, lưỡi kiếm lại dời xuống dây áo ngang ngực.
"Tôi nói rồi, tôi ghét những thứ khiến tôi không vui, mà người làm tôi không vui thì tôi sẽ càng cho họ nếm mùi đau khổ nhiều hơn. Tôi chẳng có gì tiếc nuối trên đời này cả. Cho nên, nếu như..." Mộ Mai gằn gọng, "Nếu Vưu tước gia muốn ngủ với tôi, vậy cứ tự nhiên. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ cho ông hối hận, tôi sẽ chọn một cách khiến Liên Thành viễn viễn ghi khắc cảnh tôi từ giã cõi đời này."
"Nghe ngu ngốc lắm đúng không? Cách này trong mắt ông là cực kỳ ngu ngốc chứ gì? Có phải cảm thấy tôi cũng ngốc hệt như vợ trước của ông không?" Cô gật gù, "Tôi cũng thấy đây là việc ngốc nghếch vô cùng, nhưng quan trọng nhất là tôi vui, tôi thích. Nếu một ngày nào đó tôi không còn sống trên đời nữa, ông cũng sẽ chẳng có lợi lộc gì, tôi dám cam đoan với ông đấy. Nếu thật sự xảy ra chuyện này, Vưu tước gia sẽ là kẻ xui xẻo nhất trên đời, ông đã mất đi vợ mình, và cũng sắp sửa mất đi đứa con trai yêu quý của vợ ông để lại cho ông."
Mộ Mai siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhằm mượn đau đớn để cố ngẩng cao đầu.
Tình cảnh hiện giờ của cô có thể hình dung bằng câu “chơi với hổ”.
Vì thế, Liên Thành hãy mau đến đây, mười sáu viên nút chỉ còn sáu viên thôi!
"Lâm Mộ Mai, cô thật khiến tôi thấy vui mừng đấy. Với thân thể này của cô, tôi nghĩ dù là linh mục cũng sẽ phản bội Chúa cho xem."
Viên nút thứ bảy, thứ tám rơi xuống, nửa người trên hoàn toàn lõa lồ trong không khí, mắt của Vưu Lăng Vân dần trở nên u ám.
Đến khi viên nút thứ chín rơi xuống, Mộ Mai cất lời: "Vưu tước gia là một thương nhân, hẳn là hiểu rõ hậu quả khi đầu tư nguy hiểm hơn ai hết. Tôi cho rằng, bây giờ ông đang mạo hiểm, hơn nữa còn là kiểu mạo hiểm đủ làm bản thân hai bàn tay trắng."
"Ồ thế à, nói thử xem." Vưu Lăng Vân thờ ơ đáp lại, trái lại tay không hề nhàn rỗi, tách viên nút thứ mười.
Hiện giờ chiếc sườn xám này chỉ còn lại sáu viên nút đính đều từ eo đến bắp đùi thôi.
"Vừa nãy Vưu tước gia chỉ căn cứ câu chuyện theo góc độ của ông và con trai, nhưng dường như ông đã quên mất tôi rồi. Tôi đâu phải con búp bê trưng bày trong tủ kính, tôi là Lâm Mộ Mai bằng da bằng thịt, một đứa cô nhi không cha không mẹ, ngay cả họ cũng không rõ ràng, là sự tồn tại quái đản trên đời và cũng mang nhiều bất mãn với thế giới này.
Từ hồi bé, trong đầu tôi đã nghĩ đến rất nhiều cách tự vận vô cùng hoành tráng. Lúc mười bốn tuổi, tôi mang theo máy chụp ảnh đến Mắt London, chuyển máy sang chế độ chụp tự động. Tôi định mỉm cười với ống kính rồi sau đó chạy đến sông Thames nhảy xuống với tư thế lộn nhào về sau 360 độ, giống như trò nhảy bungee vậy. Tôi tưởng tượng, sau khi tôi chết đi, mọi người xem được loạt ảnh này ắt hẳn sẽ thấy nghệ thuật lắm. Nghe nói, chưa có nhiếp ảnh gia nào có thể chụp được góc độ đó đâu.
Khi ấy, chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi vui sướng vô vàn."
"Vậy sao lúc đó lại không làm?" Vưu Lăng Vân rê mũi kiếm theo đường cong duyên dáng của cô.
"Phải, tại sao tôi lại không làm? Sau khi chỉnh tốt ống kính máy ảnh, tôi mới thấy không cam lòng. Tôi không muốn rời khỏi thế giới này mà không thu hoạch được gì. Mà..." Mộ Mai mỉm cười rất đỗi ngọt ngào, "Mà hiện giờ đã không khác trước rồi, tôi có thể mỉm cười rời xa thế giới này, bởi vì Liên Thành đã cho tôi một tình yêu phong phú nhất."
Lưỡi dao dừng ở bên eo, dường như bấy giờ Vưu Lăng Vân mới tập trung vào lời nói của cô.
Mộ Mai ưỡn ngực lên để trông nó căng tròn hơn: "Chẳng qua thân thể này, Vưu tước gia thích thì cứ lấy đi, tôi không quan tâm, điều duy nhất tôi quan tâm duy nhất là mình sống có vui hay không. Nhưng những lời vừa rồi của Vưu tước gia khiến tôi không vui chút nào cả, mà không vui thì tôi lại không kiềm được nhớ đến những cách rời khỏi thế giới tráng lệ kia. Song giờ theo đuổi của tôi cũng cao hơn rồi, dĩ nhiên cách nhảy lầu sẽ bị loại bỏ trước tiên."
Cô cúi đầu, mu bàn tay lướt qua lưỡi kiếm sắc lạnh, lẩm bẩm: "Tôi không bao giờ chọn cách chết chẳng chút đẹp đẽ như nó, rơi thẳng từ trên cao, thân xác lặc lìa, xấu chết được. Vưu tước gia, ông nghĩ sao? Với tư cách là người từng trải với việc chứng kiến phụ nữ nhảy lầu, ông nói xem, khi ấy trơ mắt nhìn vợ trước của mình nhảy xuống thì có cảm giác gì? À không, lúc đó bà chưa phải vợ trước của ông, mà là người vợ thanh mai trúc mã lớn lên cùng ông và được ông nắm tay thề trước Chúa mới đúng."
Mộ Mai nghiêng đầu tò mò trợn to mắt nhìn Vưu Lăng Vân: "Vưu tước gia, nên hình dung khoảnh khắc đó thế nào nhỉ? Là giống như diều đứt dây, hay là giống túi rác bị nét qua cửa sổ?"
Vẻ mặt Vưu Lăng Vân điềm nhiên như không.
"Vưu tước gia đúng là có trái tim mạnh mẽ thật!" Mộ Mai thở dài, "Nhưng tôi nghĩ, chắc ông cũng biết việc vợ trước của mình đã mất rồi đúng không? Có điều, ông không hề biết được bà đã rời khỏi thế giới này bằng cách nào đâu. Có cần tôi nói cho ông biết không, hiện giờ chỉ có tôi là người biết rõ nhất đấy."
Thanh kiếm đặt bên eo khẽ run.
"Vưu tước gia, im lặng chứng tỏ là đồng ý đấy nhé!" Mộ Mai dẩu môi, "Vậy tôi nói đây, mời ông hãy dỏng tai lắng nghe."
"Câm miệng, Lâm Mộ Mai, cô câm miệng cho tôi!" Vưu Lăng Vân bật thốt, lồng ngực che giấu cảm xúc bất giác phập phồng.
Mộ Mai cười khanh khách, câu nói này của Vưu tước gia đúng là khá giống với giọng điệu nhóc tóc xoăn nhà cô, nhưng mà nhóc tóc xoăn đáng yêu hơn nhiều. Nhóc tóc xoăn, nhóc tóc xoăn, anh mau đến đi, nếu không thân thể em sẽ bị người ta thấy sạch sành sanh đấy! Tách sáu viên nút còn lại chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi!
"Vưu tước gia đã bị tôi lừa rồi, hân hạnh thật! Nhưng mà, tôi sẽ không nói chuyện này cho ông biết đâu. Đây chính là di ngôn của vợ trước của ông, có thể thấy được bà ấy oán hận ông sâu sắc cỡ nào. Nghe nói, linh hồn tràn ngập oán niệm sẽ không được yên ổn, chúng sẽ bay theo gió đi khắp nơi. Không biết, Vưu tước gia có mơ thấy vợ trước của mình oán thán bên tai mình không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô văng vẳng trong không gian to lớn, bỗng có cơn gió thổi từ đâu đến len qua cơ thể hai người, khuấy động ngọn nến trên bàn ăn chập chờn, như thể có ánh mắt ai đó đang nhấp nháy theo dõi mọi chuyện xảy ra nơi đây. Một dòng khí lạnh xộc lên từ lòng bàn chân Vưu Lăng Vân, ông cố nén cơn rùng mình, bình tĩnh nở nụ cười. Vậy mà hôm nay ông lại bị cô hầu học của con trai mình dọa sợ, khiến ông gần như quên mất việc cần làm.
"Lâm Mộ Mai, những hành động vừa rồi của cô rõ ràng đang cố tình gây chú ý cho tôi đấy. Mặc dù cách thức hơi khác người nhưng tôi rất thích." Mũi kiếm luồn vào dây áo lót mảnh khảnh, mắt ông sáng quắc, "Phải làm sao đây đóa hoa mai bé nhỏ, hứng thú của tôi dành cho cô lặng tăng hơn rồi. Tôi vô cùng mong đợi lát nữa đây cô sẽ làm tôi thỏa mãn, nếu được vậy..." Vẻ mặt Vưu tước gia nở rộ như pháo hoa, "... tôi sẽ mua thật nhiều nhẫn kim cương cho cô, để cô mặc sức trưng diện."
"Tôi chỉ đeo nhẫn kim cương Liên Thành mua thôi." Mộ Mai ngọt ngào đáp lời.
"Cô bé, cô là một người thông minh, cô nên biết, nếu không có sự đồng ý của tôi, nhẫn kim cương Liên Thành mua cho cô mãi mãi đều không danh chính ngôn thuận. Chi bằng cô nên rời xa nó ở bên tôi, trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ chờ mong cuối tuần tôi có rảnh để lên giường với họ đấy."
"Nhưng tôi chỉ mong đợi Liên Thành lên giường với tôi, và cũng chỉ cho mỗi anh ấy lên giường tôi thôi."
"Lâm Mộ Mai, tổ tiên chúng ta đã để lại một câu nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tôi có thể cho cô nhiều hơn, nên biết rằng mùi vị vuột mất hai tay không dễ chịu gì đâu."
"Đó là đương nhiên. Chính vì câu nói ấy nên tôi mới chọn Liên Thành." Mộ Mai vịn chiếc kẹp hoa hồng trên tóc, nháy mắt với Vưu Lăng Vân, "Vưu tước gia đúng là già hơn tôi nhiều. Giống như khoản đầu tư ngắn hạn, tuy rằng có thể nhanh chóng nhận được tiền lãi kếch sù nhưng lại không bảo đảm. Liên Thành thì không giống, Liên Thành trẻ tuổi, là cổ phiếu loại A, chờ một thời gian nữa, à không, không..." Cô khoa trương che miệng mình, "Không đúng, không đúng, bây giờ Liên Thành đã miếng mồi ngon rồi, còn Vưu tước gia thì đã là ánh nắng ngã về Tây."
Nói xong, Mộ Mai thương hại nhìn gương mặt nhiều nếp nhăn của Vưu Lăng Vân. Dù rằng cách đây không lâu ông còn được tạp chí uy tín nào đó bình chọn là một trong mười thương nhân bảnh bao nhất.
Vưu Lăng Vân phải thừa nhận, trong thời gian ngắn cơn thịnh nộ của ông đã bị cô gái áo rách hở hang, vô cùng chật vật trước mắt này châm ngòi lần thứ hai. Hệt như trước đây ông luôn dễ dàng sinh lòng thương hại vì vẻ tội nghiệp của cô hầu học con trai mình, thậm chí còn mù quáng cho rằng cô gái này chỉ có một chút nhan sắc và vận may, chứ không hề có đầu óc gì cả.
Cho đến hôm nay, Vưu Lăng Vân biết, cô gái như loài hoa xương rồng trong sa mạc chỉ cần một cơn gió mạnh sẽ tan tác này không hề đơn giản chút nào. Ít nhất cô nên được trao một giải can đảm cho đời mình.
Nhưng ông cũng nên để cô biết, trò múa mép khua môi kia chỉ là trò hư ảo, thiếu hụt tính thực tế đến cỡ nào. Lưỡi kiếm quấn vào dây áo mảnh mai dễ khiến đám đàn ông huyết mạch sôi trào kia.
"Lâm Mộ Mai, tôi thích cô như vậy, giống như một con điếm mà muốn lập đền thờ trinh tiết ấy."
Mộ Mai liếc nhìn mũi kiếm nhọn, lạnh nhạt hỏi: "Vưu tước gia, ông xác định ông phải làm vậy sao? Giống như tôi vừa nói, đây là cuộc đầu tư cực kỳ nguy hiểm sẽ khiến ông hai bàn tay trắng đấy."
Vưu Lăng Vân chê cười, nhẹ nhàng cắt đứt dây áo lót, lưỡi kiếm lại dời xuống dây áo ngang ngực.
"Tôi nói rồi, tôi ghét những thứ khiến tôi không vui, mà người làm tôi không vui thì tôi sẽ càng cho họ nếm mùi đau khổ nhiều hơn. Tôi chẳng có gì tiếc nuối trên đời này cả. Cho nên, nếu như..." Mộ Mai gằn gọng, "Nếu Vưu tước gia muốn ngủ với tôi, vậy cứ tự nhiên. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ cho ông hối hận, tôi sẽ chọn một cách khiến Liên Thành viễn viễn ghi khắc cảnh tôi từ giã cõi đời này."
"Nghe ngu ngốc lắm đúng không? Cách này trong mắt ông là cực kỳ ngu ngốc chứ gì? Có phải cảm thấy tôi cũng ngốc hệt như vợ trước của ông không?" Cô gật gù, "Tôi cũng thấy đây là việc ngốc nghếch vô cùng, nhưng quan trọng nhất là tôi vui, tôi thích. Nếu một ngày nào đó tôi không còn sống trên đời nữa, ông cũng sẽ chẳng có lợi lộc gì, tôi dám cam đoan với ông đấy. Nếu thật sự xảy ra chuyện này, Vưu tước gia sẽ là kẻ xui xẻo nhất trên đời, ông đã mất đi vợ mình, và cũng sắp sửa mất đi đứa con trai yêu quý của vợ ông để lại cho ông."
Mộ Mai siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhằm mượn đau đớn để cố ngẩng cao đầu.
Tình cảnh hiện giờ của cô có thể hình dung bằng câu “chơi với hổ”.
Vì thế, Liên Thành hãy mau đến đây, mười sáu viên nút chỉ còn sáu viên thôi!
Bình luận facebook