9.
Củi?!
Nhớ lại việc mẹ tôi không cho tôi ăn cơm, bảo rằng gầy mới là tốt, tôi bất chợt thấy lạnh sống lưng.
Mỡ của người không dễ cháy, càng khô càng gầy thì càng dễ bén lửa.
Tôi tái mặt, van nài nói:
“Chú Cửu, chú nhất định phải cứu con!”
“Chú không thể ra tay.”
Chú chín lắc đầu thở dài:
“Chuyện này âm dương đan xen, nhân quả quá lớn, đối với những người hành nghề nhưng bọn chú mà nói, nếu nhúng tay vào ắt phải chịu phản phệ dữ dội.”
“Vậy phải làm sao ạ?”
Tôi vội vàng túm lấy cánh tay chú Cửu:
“Chú Cửu, chú chắc chắn có cách mà phải không?”
Chú Cửu do dự một hồi, nói:
“Thật ra có một cách, nhưng…”
“Chú nói đi, chỉ cần có thể sống thì bảo con làm gì con cũng đồng ý!”
Giọng tôi khàn khàn.
“Đây là bột tránh lửa, trước khi bữa tiệc âm nữ bắt đầu thì con uống vào, trong vòng mười hai tiếng sẽ không sợ lửa đốt.”
Chú Cửu đưa cho tôi một gói nhỏ có mùi thuốc:
“Đến khi đó con trốn trong bếp, chờ đến khi hiến tế, nhân lúc không ai để ý thì có thể tranh thủ chạy trốn, chắc chắc sẽ không bị phát hiện.”
Tôi hơi khó hiểu:
“Nếu chạy là xong, tại sao bây giờ không để con không chạy luôn?”
“Bởi vì nhân quả, những việc chúng ta đang làm này chính là che giấu, nguyên nhân đã phát sinh rồi, cho dù kết quả tốt hay xấu thì đều phải xảy ra, sau đó mới tính là kết thúc.”
Chú Cửu lạnh nhạt nói:
“Nếu không, con có chạy đằng trời thì họ vẫn sẽ tìm được con.”
“Điều chúng ta phải làm là tạo ra một [kết quả giả], để họ tưởng rằng bữa tiệc âm nữ đã thành công, củi là con cũng đã bị đốt cháy.”
“Còn về chuyện tại sao bữa tiệc âm nữ không hiệu quả thì ai mà biết được? Nó vốn chỉ là truyền thuyết thôi.”
Vẻ mặt tôi nghiêm túc, nhận lấy bột tránh lửa.
“Cảm ơn chú Cửu, nếu lần này con có thể sống, con nhất định sẽ hiếu kính chú đến cuối đời.”
Chú Cửu bật cười haha.
“Phúc Oa Tử, con có tấm lòng này là đủ rồi.”
10.
Về đến nhà, tôi lại bị mẹ đánh cho một trận.
Bà ta lớn tiếng mắng tôi, nói tôi lười biếng trốn việc, là một đứa hư đốn ham chơi!
Đến khi đánh mệt rồi, mẹ tôi mới chịu dừng tay.
Buổi tối, tôi mang thức ăn đến cho chị tôi, chị ta thấy dáng vẻ thảm hại của tôi, đẩy cơm sang bảo tôi ăn.
Chị còn giúp tôi xử lý vết thương, vẻ mặt đầy đau khổ.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, có chị gái tốt biết bao.
Tôi múc một thìa cơm lớn nhét vào miệng, nhai kĩ miếng thịt thơm ngon, béo ngậy.
No nê rồi, tôi mới lau miệng bảo:
“Chị, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Chuyện gì, chị nghe đây.”
Chị tôi trả lời.
Tôi sắp xếp lại lời lẽ, lấy vòng bản mệnh của chị ra:
“Chị, gần đây mẹ quản em nghiêm khắc hơn trước đây rất nhiều, còn giả vờ như vô tình mà tra soát khắp người em. Lần trước em không cẩn thận, giấu một cái lưỡi liềm trong phòng khiến cho bà ấy tức giận.”
“Cho nên, em muốn trả lại vòng ngọc bản mệnh cho chị, đợi đến khi họ ra tay thì chị đưa lại cho em.”
Nghe vậy, giọng điệu của chị gái tôi thay đổi:
“Không được!”
Như nhận thức được mình lỡ lời, chị ta hạ giọng:
“Phúc Oa Tử, vòng ngọc này để ở chỗ em sẽ an toàn hơn.”
“Đồ cũng không lớn, chị tin em có thể giữ gìn cẩn thận.”
Tôi giả vờ khó xử, chị gái lại dịu dàng nhỏ nhẹ, thuyết phục tôi rất lâu.
Nhìn thấy tôi bắt đầu dao động, thái độ chị ta trở nên cứng rắn hơn, thậm chí dần dà còn ra vẻ hơi tức giận.
Có vẻ, chị ta thực sự hoảng sợ.
Bấy giờ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng, lấy lại chiếc vòng nhét vào trước ngực.
“Phúc Oa Tử, chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Em đừng trách chị ban nãy hung dữ với em nhé.”
Giọng nói của chị tôi trở về với sự nhẹ nhàng.
Ngoài miệng, tôi không ngừng nói không trách không trách. Thế nhưng trong lòng tôi cảm thấy lạnh giá cực kì.
Vì tốt cho tôi ư?
E rằng chị ta đang hận không thể hút hết dương khí của tôi càng sớm càng tốt, mau chóng cao chạy xa bay!
11.
Hôm sau, tranh thủ lúc trưởng thôn không có ở nhà, tôi chạy đến tìm đứa con trai bại não của ông ta.
Con trai trưởng thôn ngồi trong sân, cầm một con mèo nhỏ mới sinh nghịch trong tay, vẻ mặt điên dại.
“Hehe, chơi vui quá.”
Mèo con ngạt thở, liều mạng giãy giụa nhưng vô ích.
Ngay vào lúc mèo con không chống đỡ được nữa, cậu ta đột nhiên buông tay, khiến cho mèo con thở hổn hển.
“Haha.”
Bất chợt, khóe miệng cậu ta giật giật.
Cậu ta nhặt con dao bên chân lên, trực tiếp chặt đứt đầu mèo con.
Máu lập tức bắn ra khắp người cậu ta.
Cậu ta nhìn khù khờ, trông như cục thịt di động mà không ngờ động tác lại nhanh nhẹn, quyết liệt đến thế.
Chứng kiến cảnh tượng đó, chân tay tôi run rẩy.
Tôi cẩn thận tiến lại gần:
“Tài Quý, đừng chơi cái này nữa, chúng ta chơi trò khác đi.”
Tài Quý lau máu mèo dính đầy mặt.
“Ồ, anh nói đi.”
“Ba cậu có nói cậu là gì không?”
Tôi vung vẩy quả dâu rừng trên tay:
“Nói đi, nói xong tôi cho cậu cái này.”
Nhìn thấy dâu rừng, mắt Tài Quý sáng bừng:
“Ba tôi nói, tôi là đứa trẻ thông minh nhất trên đời, rất nhanh thôi tôi sẽ trở nên càng thông minh hơn.”
Tôi đưa cho cậu ta hai quả dâu dại:
“Trả lời tiếp, tôi sẽ cho cậu thêm.”
“Ngọt!”
Tài Quý nhét dâu rừng vào trong miệng:
“Hỏi, mau hỏi đi.”
“Ba cậu có nói tôi là gì không?”
Tôi lại hỏi.
Tài Quý lắc đầu, nước bọt chảy ròng ròng dưới cằm:
“Anh… anh là một khúc củi, ba tôi nói anh sắp chet rồi, sắp bị thiêu chet…”
Nghe thế, tôi hiểu rõ trong lòng.
Sau khi tôi đưa số dâu rừng còn lại cho cậu ta, Tài Quý lập tức nhét cả đống vào miệng, nhai nuốt như điên.
Trong miệng cậu ta toàn là nước trái cây, máu mèo và màu quả dâu rừng trộn lẫn vào nhau, thoạt nhìn cực kì ghê tợn.
Sau khi ở lại nhà trưởng thôn nửa tiếng, tôi xoay người rời đi.
…
Chạng vạng, tôi đang rửa bát.
Mẹ tôi ngồi bên hiên nhà cắn hạt dưa.
Tên què họ Trương cách vách chạy xồng xộc vào nhà tôi, vẻ mặt hốt hoảng:
“Xảy ra chuyện rồi, Tài Quý giết ba nó rồi! Trưởng thôn chet rồi!”
12.
Mẹ tôi dẫn tôi chạy đến nhà trưởng thôn, dân làng đứng vây kín trước cửa nhà ông ta.
Trưởng thôn ngã trong vũng máu, đầu tách rời, cách xa cơ thể ông ta vài mét, được người ta phủ lên bằng vải.
Tài Quý đang ngồi dưới đất nghịch dao.
“Hehe, chơi vui, chơi vui quá.”
Tên què họ Trương chỉ vào Tài Quý hét lớn:
“Thằng ngốc này, mày bị điên rồi! Đến cả cha mày mà mày cũng giết?”
“Giết ba?”
Tài Quý vui vẻ cười toe toét:
“Tôi không giết, tôi không giết, đạo sĩ nói nếu chặt ba tôi, sẽ sống lâu trăm tuổi…”
“Nhảm nhí! Đầu ba mày đứt cả rồi, còn sống lâu trăm tuổi cái mẹ gì!”
Trương cụt tay vung vẩy cánh tay đã cụt cả bàn.
“Đúng là tạo nghiệt mà!”
Gã mù họ Mã chống gậy xuống đất.
Mẹ tôi chen qua đám người.
“Tài Quý, mày nói đạo sĩ, đạo sĩ nào?!”
“Đạo sĩ cao cao gầy gầy.”
Tài Quý liếm nước mũi, đột nhiên sờ lên đống máu trên mặt đất.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía trưởng thôn đang nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, bật khóc:
“Ba? Sao ba tôi lại chet! Ba ơi!”
Mẹ tôi nghe vậy, vội vàng kéo tôi chạy đi.
Về đến nhà, mẹ tôi lục tủ, lấy ra một cái bọc vải dưới gầm giường, bên trong toàn là đồ hành nghề âm dương.
Nào là gương đồng, tiền đồng, kiếm gỗ đào, móng lừa đen.
“Phúc Oa Tử, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!”
Sắc mặt mẹ tôi sa sầm.
“Lục Cửu tìm đến cửa rồi, ông ta đến đòi nợ!”
“Chú Cửu? Chú ấy đến đòi nợ ạ?”
Tôi nheo mắt nghi ngờ.
Mẹ tôi lắc đầu, cực kì bất an.
Đợi sau khi tôi đóng cửa lại, bà ta mới nói tiếp:
“Năm đó, sau khi ba con chết, Lục Cửu thường xuyên đến nhà chúng ta, con còn nhớ không?”
Tôi gật đầu.
“Thật ra ông ta vẫn luôn muốn thu nhận chị em con làm đệ tử.”
Mẹ tôi chậm rãi nói:
“Nhưng trước khi ba con chết đã nói với mẹ đừng giao hai đứa con cho Lục Cửu.”
“Mẹ đã từ chối Lục Cửu rồi.”
Tôi hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lục Cửu không chịu, muốn dùng vũ lực dẫn hai đứa đi.”
Mẹ tôi lại thở dài nói:
“Mẹ nhân lúc ông ta không chú ý nên đã bỏ thuốc chuột cho ông ta ăn.”
“Sau đó mẹ dẫn hai chị em con chạy trốn, chuyển nhà, mẹ cứ ngỡ làm vậy là có thể trốn thoát khỏi ông ta…”
Tôi ngạc nhiên:
“Ăn thuốc chuột mà vẫn sống ư?”
“Mẹ cũng không biết nữa!”
Mẹ tôi vỗ vỗ đầu:
“Nếu ông ta vẫn còn sống, chắc chắn sẽ đến đây báo thù!”
Tôi hít một hơi sâu, nói:
“Mẹ, vậy mẹ định làm gì?”
Mẹ tôi đưa bao vải trong tay cho tôi:
“Đây là đồ ba con để lại, con cầm đi.”
13.
Tôi nhận lấy bao vải, cầm trên tay nặng trĩu.
Mẹ tôi chỉ vào chiếc gương đồng bên trong, nói:
“Đây là đồ vật quý giá nhất của ba con khi còn sống, gương Càn Nguyên, nghe nói là một cổ vật thần kỳ được đào ra từ một ngôi mộ lớn.”
“Chỉ có đàn ông mới có thể sử dụng, con cầm lấy đi, chẳng may đến lúc đó gặp phải Lục Cửu thì cả nhà ta đều trông cậy vào con.”
Đầu óc tôi bối rối.
Chị tôi nói mẹ tôi muốn để ba tôi chiếm xác tôi.
Chú Cửu nói chị tôi muốn hút cạn dương khí của tôi, mẹ tôi muốn tôi làm củi cho bữa tiệc âm nữ.
Mẹ tôi lại nói chú Cửu trở về báo thủ, muốn giết cả nhà tôi.
Quanh đi quẩn lại, kiểu gì tôi cũng chet.
Không, tôi dễ bị giết đến vậy sao?
Trong ba người bọn họ, tôi nên tin lời ai đây?
Đầu óc tôi xoay chuyển, không ngừng nghĩ cách ứng phó.
“Phúc Oa Tử, tối nay chúng ta phải chạy thôi.”
Mẹ tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Tôi lắc đầu:
“Với tình trạng của chị con, chúng ta không thể chạy xa được đâu, có khi chưa chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp rồi.”
“Huống hồ, nếu như cái chết của trưởng thôn thật sự có liên quan đến chú Cửu, nói không chừng bây giờ chú ấy đang trốn ở đâu đó quan sát chúng ta!”
Mẹ tôi nghe thế, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Bà ta vội vàng nói:
“Phúc Oa Tử, con có cách gì không?”
Tôi nói:
“Mẹ, không phải mẹ định giết chị, mở tiệc âm nữ sao?”
“Làm sao con biết?”
Sắc mặt mẹ tôi đột nhiên thay đổi, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng.
“Lần trước mẹ nói chuyện với trưởng thôn, con nghe thấy hết rồi.”
Tôi vô cùng bình tĩnh:
“Thịt âm nữ, con cũng muốn ăn.”
Mẹ tôi nhìn chằm chằm tôi một lúc, nói:
“Con bé là chị của con.”
“Từ bé đến lớn, chị ta chưa từng coi con là em trai.”
Tôi lắc đầu cười khẩy:
“Hại con từ bé đã suy dinh dưỡng, ăn thịt âm nữ, xem như để cho con bồi bổ đi!”
Mẹ tôi thấp giọng nói:
“Có thể, nhưng con phải chuẩn bị củi đốt.”
“Đương nhiên.”
Tôi giả vờ như không biết những chuyện khác.
“Con có thể nói cách của con chưa?”
Mẹ tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tiến lại gần, thì thầm bên tai mẹ:
“Đến lúc đó chúng ta cứ làm thế này… rồi thế này.”
“Kế hoạch tốt đấy!”
Bình luận facebook