1.
Khi ba tôi dẫn Tống Niệm Hạ đi vào, đáy mắt ông hiện lên một tia kinh ngạc.
Chắc là do không nghĩ tới, Tống gia vốn nên ồn ào huyên náo, lúc này lại an tĩnh đến dọa người.
Ônh ấy nghi hoặc nhìn về phía tôi: "Giang Vi, hôm nay không phải con muốn mở tiệc sinh nhật sao?"
Tôi nghịch điện thoại, liếc mắt nhìn hai người đứng ở cửa.
“Năm nay đột nhiên không muốn tổ chức nữa."
Ba tôi cũng mặt dày, rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, lôi kéo Tống Niệm Hạ đi tới.
“Vậy hai đứa đến làm quen một chút, đây là con nuôi bố vừa nhận nuôi, Tống Niệm Hạ. "
“Niệm Hạ, đây là chị gái Giang Vi của con, cùng anh trai Tống Triết."
Tống Triết bên cạnh tôi ngẩng đầu nhìn Tống Niệm Hạ một cái, ánh mắt sáng lên.
Nó xoa xoa bả vai tôi: "Chị..."
Tôi cười không tiếng động.
Tống Triết lúc này, vẫn là người sẽ để chị ruột vào mắt.
Đáng tiếc, sau này nó sẽ vì một Tống Niệm Hạ không tiếc đối nghịch với tôi, giet chet tôi.
Cũng may, tôi đã được tái sinh một lần nữa, vào năm ngày trước.
Kiếp trước, trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, ba tôi mang theo Tống Niệm Hạ trở về.
Trước mặt mọi người, nói đây là con nuôi ông ấy vừa nhận nuôi.
Còn tôi như bị linh hồn điều khiển, vô thức phát điên, ngay trước mặt mọi người đánh mắng Tống Niệm Hạ một cách điên cuồng
Tống Niệm Hạ cũng thuận theo sức của tôi, trực tiếp ngã xuống đất.
Cô ta nói: "Chị..............thật xin lỗi, em không nên đến đây chia rẽ gia đình của chị."
"Em chỉ là.....rất muốn có được một gia đình."
Mà vị hôn phu của tôi lại che chở Tống Niệm Hạ, lớn tiếng trách cứ tôi, ép tôi xin lỗi.
“Giang Vi, xin lỗi cô ấy, sau đó chuyển cho cô ấy chút cổ phần, chuyện này coi như xong!"
"Vi Vi, mẹ giáo dục con như thế nào?"
"Con làm mẹ thất vọng quá rồi."
Còn đứa em trai ngu xuẩn của tôi, khi nhìn bộ dạng khóc nhu nhược của Tống Niệm Hạ, đã sớm không nhìn thấy người chị này rồi.
Nhờ phúc của đám người này, danh tiếng của tôi vào đêm đó đã rơi xuống đáy vực.
Sau đó, hết lần này đến lần khác, ông ngoại, người đã ủng hộ tôi nhiều nhất cũng hoàn toàn thất vọng về tôi, và tất cả những người bạn cũ của tôi cũng đứng về phía Tống Niệm Hạ.
Ba mẹ che chở cô ta, vị hôn phu vì cô ta giải trừ hôn ước của chúng tôi, em trai tôi vì cô ta mà đẩy tôi vào miệng q uỷ dữ, cuối cùng tôi đã chet sau khi bị bọn côn đồ hành hạ!
Tỉnh dậy lần nữa, tôi trở lại năm ngày trước sinh nhật.
Làm lại một đời, tôi mới biết được kiếp trước tôi đã ngu ngốc như thế nào.
Cái gọi là yêu thương, chỉ là sự quyến rũ chet người.
2.
Tôi cụp mắt xuống, nghe những lời như thế tâm tình không có biểu thị gì.
Nhưng ba tôi dường như thiếu kiên nhẫn, mở miệng chính là nói đạo lí.
“Giang Vi, ba chỉ thấy xuất thân của Niệm Hạ đáng thương, mới dẫn con bé về nhà. "
“Con nên rộng lượng một chút, không nên nghĩ đến chuyện khi dễ người ta."
Tống Niệm Hạ cũng vừa vặn quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn về phía tôi.
Nhìn kỹ lại lông mày và mắt của cô ta cùng ba ruột tôi, còn có năm phần tương tự.
“Chị ơi, chị yên tâm, em sẽ không tranh giành ba mẹ với chị. Em chỉ là quá khát vọng có một gia đình."
Nhìn xem, nhìn xem, tôi rõ ràng cái gì cũng không có làm.
Nhưng tôi vẫn là người gây ra tội lỗi không thể tha thứ, bọn họ vẫn đội mũ lên đầu tôi.
Lúc mẹ tôi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy được cảnh này.
Mặt bà ấy lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đi lên mắng chửi một trận.
“Giang Vi, con lại làm cái gì vậy? Lại khi dễ người khác à? "
Mẹ tôi vừa nói, vừa tiến lên đỡ Tống Niệm Hạ dậy:" Đây là?”
Tôi cười.
“Đây chính là con gái nuôi của mẹ, vừa về đến nhà liền thích quỳ xuống. "
Mẹ tôi sắc mặt tối sầm, buông lỏng tay ra.
Bà nhìn bố tôi: “Con gái nuôi? Con nuôi nào cơ?!”
“Đang yên đang lành tại sao đột nhiên nhận nuôi một đứa con gái! Đừng nói đây là con gái riêng của tiểu tình nhân ông bao nuôi ở bên ngoài chứ!"
Ba tôi nhíu nhíu mày:"Nói bừa cái gì vậy! Tống Niệm Hạ người ta gia cảnh rất thảm, tôi theo trình tự chính quy nhận nuôi từ cô nhi viện trở về!"
Tôi ở một bên vui vẻ cười cười.
Giấy chứng nhận nhận nuôi đương nhiên là thật, nhưng con riêng cũng là thật.
Dù sao cũng là ông ấy đem Tống Niệm Hạ vào ở cô nhi viện!
Tống Niệm Hạ, Niệm Hạ. Nếu nhớ không lầm, mối tình đầu của ba tôi, họ là Hạ Thiên.
Tôi nhếch môi, nhìn về phía Tống Niệm Hạ đang trốn ở phía sau ba tôi mày trộm mắt chuột, tôi hướng về phía cô ta ngoắc ngoắc ngón tay.
“Cô, lại đây. "
Tống Niệm Hạ ra vẻ kinh hỉ, cẩn thận tới gần tôi.
Nhưng tôi lại nhìn thấy sự khinh thường nơi đáy mắt cô ta.
Tôi nhếch môi: "Cô tên gì?"
“Chị, em tên là Tống Niệm Hạ. Vừa rồi không phải ba đã nói sao? "
“Trùng hợp như vậy, chị cũng họ Tống? Niệm Hạ? Mẹ chị họ Hạ?"
Tống Niệm Hạ ngẩn người, không đợi phản ứng lại liền theo bản năng gật đầu.
Tôi nở nụ cười.
Mẹ tôi nổ tung.
“Giang Vi, con không được đồng ý!"
"Giang Vi cũng không có khả năng đồng ý!"
Tôi không nhịn được cười, híp mắt nhìn mấy người trước mặt đang ấp ủ những động cơ thầm kín, phá vỡ mộng tưởng của mẹ tôi.
“Không, con đồng ý.”
Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ba tôi nghi hoặc nhìn tôi: "Giang Vi, con thật sự đồng ý?"
Kiếp trước sở dĩ ông ấy tính kế dẫn Tống Niệm Hạ xuất hiện trong tiệc sinh nhật, chính là vì muốn chọc giận tôi, ép tôi xấu mặt, ép ông ngoại tôi thất vọng với tôi.
Bởi vì người cầm quyền toàn bộ Tống gia, là tôi.
Dù sao ba tôi chỉ là rể, mẹ ruột hoang đường, em ruột lại chỉ là phế vật chỉ biết ăn chơi, đàn đúm.
Chỉ có tôi là người thừa kế thích hợp nhất được ông ngoại chọn.
Chính vì điều này mà cha tôi đã nghĩ ra một mánh khóe như vậy, khiến tôi mất đi tình yêu của ông ngoại và từng bước rơi vào bẫy của họ.
3.
"Giang Vi! Mày điên rồi! Lời của mẹ mày cũng dám không nghe?!"
Mẹ tôi ở một bên điên cuồng kêu gào, rất giống một người phụ nữ chua ngoa.
Tôi lại thản nhiên nhìn bà ấy: "Mẹ chưa từng nuôi tôi một ngày, tôi dựa vào cái gì phải nghe lời mẹ?"
Cái nhà này, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Kiếp trước họ đã vì những ham muốn ích kỷ của bản thân, từng bước từng bước đẩy tôi vào chỗ chet!
Đời này ngoại trừ bọn họ, còn có người được gọi là vị hôn phu, một người tôi cũng sẽ không buông tha!
Có lẽ là ánh mắt của tôi quá mức tàn nhẫn, ngay cả Tống Triết ngu xuẩn kia cũng cảm thấy khó chịu.
Nó cẩn thận kéo ống tay áo của tôi: "Chị, ánh mắt của chị bây giờ quái dọa người."
Tôi đẩy tay nó ra, đối với một tiếng “chị” này của nó làm tôi vô cùng ghê tởm.
Tôi quay đầu nói với bọn họ: "Tôi đồng ý nhận nuôi Tống Niệm Hạ."
Không đợi ba tôi kích động, mẹ tôi phẫn nộ, tôi lại mở miệng lần nữa.
"Có điều..."
Tôi dừng một chút, hai tay vỗ vỗ.
Căn phòng nhỏ cách đó không xa mở ra, một người đi ra.
Sắc mặt mẹ tôi trong nháy mắt trắng bệch, thậm chí có chút hoảng sợ.
Dù sao......hai mẹ con họ cũng có đến bảy phần tương tự.
Trong mắt ba tôi và Tống Niệm Hạ tràn đầy khó hiểu.
Mà hai mắt Tống Triết lại sáng ngời, thân thể nhịn không được dựa vào người nọ.
Tôi rất hài lòng với cảnh này: "Cũng rất trùng hợp, tôi vừa mới nhận nuôi một đứa em gái, Cao Viện."
Cao Viện nhu thuận mà cúi người, đứng dậy nhìn về phía mọi người.
“Chào chị gái. "
“Chào ba ba."
“Chào anh trai. "
Tầm mắt Cao Viện chuyển tới trên người mẹ tôi, trong mắt tràn đầy oán hận.
“Mẹ, mẹ, được. "
Tôi nhếch môi, nở nụ cười.
Hai đứa con riêng đều đến, gia đình này sắp có chuyện vui rồi.
4.
Ba tôi là người đầu tiên phản đối.
"Vớ vẩn! Giang Vi! Con lộn xộn cái gì?"
"Đây là con nhà ai, con dẫn nó tới làm gì, mau đưa về đi!"
"Cho dù con không thích Niệm Hạ, cũng không nên lợi dụng con nhà khác làm Niệm Hạ khó xử!"
Tôi cười.
Người ba thân yêu của con, vì Tống Niệm Hạ, thật đúng là chuyện gì cũng dám làm!
Không đợi tôi nói chuyện, Cao Viện trực tiếp kéo Tống Niệm Hạ qua.
“Chị Vi thấy xuất thân của em đáng thương, đưa em về Tống gia, cho nên em cũng giống như chị, cũng là con nuôi của Tống gia."
“Ai, chị biết đấy, em không có nhà…”
Lời nói giống nhau nhưng từ miệng người khác nói ra, khiến Tống Niệm Hạ nhịn không được đẩy Cao Viện ra.
Cao Viện trực tiếp ngã xuống đất.
“Sao chị có thể đánh người chứ?"
"Em đã nói rõ ràng với chị rồi..."
"Chị à, chẳng phải cũng là con nuôi trong nhà sao?... Vì sao...sự kiêu ngạo còn lớn hơn cả chị Vi Vi..."
Nghe đến đó, tôi thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Hương vị trà của Cao Viện, thật sự không khác Tống Niệm Hạ là mấy.
Quả nhiên, vừa rồi ba tôi tức giận như thế nào, hiện tại mẹ tôi cũng tức giận như thế ấy.
Bà ấy tức giận trực tiếp tiến lên tát Tống Niệm Hạ một cái.
"Tống Niệm Hạ! ai cho phép cô đánh Viện Viện!"
"Quỳ xuống! Xin lỗi Viện Viện ngay!"
Ba tôi lập tức chắn trước người Tống Niệm Hạ:"Giang Lâm, cô làm gì vậy? Đánh Niệm Hạ làm gì?"
"Tại sao tôi không thể đánh? Nó không phải là con nuôi sao? Tôi không thể giáo dục nó sao?"
"Vậy cô cũng không thể vì một người lai lịch không rõ mà đánh Niệm Hạ! Cái người tên Cao Viện này, tôi không đồng ý!"
“Tôi nhổ, vậy tôi cũng không đồng ý Tống Niệm Hạ về đây!”
Tôi đang nhịn cười muốn chết.
Trò hề này, thật đúng là rất thú vị.
Trà xanh Tống Niệm Hạ thì thế nào, tôi tìm cho cô ta một loại trà xanh lợi hại hơn để đối phó với cô ta.
Trà xanh mới có thể đánh bại trà xanh.
Tôi khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn ba tôi một cái.
"Sao vậy, con cũng đã đồng ý cho ba nhận nuôi Tống Niệm Hạ, ba dựa vào cái gì không cho phép con nhận nuôi Cao Viện?"
"Ba gấp gáp như vậy, Tống Niệm Hạ... chẳng lẽ... thật đúng là con gái riêng của ba?"
Ba tôi cười lạnh một tiếng: "Ba không thể là bởi vì thấy người ta đáng thương mới nhận nuôi sao?"
Tôi có chút đồng ý gật gật đầu: "Nhưng Viện Viện cũng rất đáng thương, vì sao lại không thể nhận nuôi?"
Ba tôi sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào, cũng không thể nói ra nguyên nhân.
Em trai ngu xuẩn của tôi cũng chạy ra, nhất định phải thể hiện sự tồn tại một chút.
“Chị, chị dứt khoát đồng ý đi, dù sao ông ngoại cũng nghe lời chị."
Tôi thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, tên ngốc này vẫn còn giúp tôi.
Đó thực sự không phải lỗi của tôi.
Không chỉnh chet bọn họ, thật sự không xứng đáng với lần sống lại này.
Bình luận facebook