-
Phần 14
16.
Tôi cứ như vậy thêm vài ngày nữa, trong khoảng thời gian đó, tôi đã khéo léo bày tỏ với Chu Nhiên rằng tôi không có tình cảm với anh ta.
Chu Nhiên luôn cư xử như một quý ông, sau khi bày tỏ rõ ràng câu trả lời của mình, anh ta lập tức nói:
"Tình cảm có thể được bồi đắp từ từ."
Tôi không nói nên lời, nhưng Chu Nhiên trở nên cứng rắn và can đảm hơn.
Sau khi tan sở vào tối thứ sáu, vừa bước ra khỏi cổng công ty, tôi đã nhìn thấy Chu Nhiên đang vẫy tay rất nhiệt tình với tôi, trên tay là một bó hoa hồng trắng.
Anh ta cười rạng rỡ đến nỗi tôi phải gượng cười ngượng ngùng.
“Tặng em.” Chu Nhiên đem bó hoa đặt lên tay tôi.
Các đồng nghiệp khác cũng tan làm đi ngang qua chỗ này, đồng loạt nhìn qua bên này với ánh mắt mơ hồ, tôi lấy cũng không ổn, mà không lấy cũng không ổn.
Chu Nhiên nhẹ nhàng giải thích:
"Em không cần áy náy, đóa hoa là tấm lòng của anh, em cứ nhận đi, anh không muốn em lập tức sẽ yêu anh, chầm chậm tới."
Anh ta duy trì động tác đưa hoa, nụ cười chân thành khiến người ta không nỡ từ chối.
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy, nhắc nhở:
“Sau này đừng tiêu tiền kiểu này nữa.”
“Không sao, cũng không nhiều tiền.”
Anh ta đưa ra lời mời, “Hôm nay anh lái xe đến đây, tiện đường anh đưa em về.”
Tôi thầm nghĩ: Anh ta sống ở phía bắc thành phố, còn tôi ở phía nam thành phố, cách nhau hơn 30 km.
Tôi khéo léo từ chối:
"Cảm ơn anh, nhưng tôi còn chưa định về, anh về trước đi.”
Chu Nhiên hẳn là có thể hiểu được, tôi ôm hoa chuẩn bị rời đi, khóe mắt thoáng thấy một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi đậu trước cổng công ty.
Khi tôi nhìn thấy biển số xe, trái tim như đã lỡ một nhịp.
Ngơ ngác một lúc, tài xế mở cửa, Tần Mộ Thanh lạnh lùng bước xuống xe, dáng người cao thẳng đứng đó cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.
Tôi quên mất phải nhìn đi chỗ khác.
Tần Mộ Thanh vốn đã rất nhạy bén, như cảm nhận được , anh t hơi quay đầu lại và nhìn thấy tôi.
Với khoảng cách chưa đến mười mét, tôi cảm thấy ánh mắt anh xa xăm, như thể bị ngăn cách bởi một khoảng cách không thể vượt qua.
Anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại nhìn Phương Hân đã xuống xe.
Phương Hân rõ ràng là đi công tác, nhưng cô ta lại ăn mặc rất phô trương, chiếc váy màu đỏ bó sát làm nổi bật hoàn hảo dáng người yêu kiều của cô ta, bước đi uyển chuyển.
Họ sánh vai nhau bước vào cổng công ty, bất cứ ai nhìn thấy bóng lưng của hai người đều sẽ ngạc nhiên vì nhìn họ quá đẹp đôi.
Tôi không giác nhìn đến xuất thần, Chu Nhiên gọi vài lần tôi mới kịp hoàn hồn.
“Xin lỗi.” Tôi bối rối cười với anh ta,
“Tôi có chút việc nên đi trước.”
Tôi không nghe rõ những gì Chu Nhiên nói sau đó, mọi thứ giống như một thước phim đang chiếu trong đầu tôi vậy, và hình ảnh của Tần Mộ Thanh và Phương Hân bên cạnh nhau là cảnh đẹp của bộ phim được lặp lại trong tâm trí tôi.
Tôi không biết mình bị sao nữa, giống như bị ma nhập vậy, tôi không thể kiểm soát được.
Về đến nhà, vừa vào nhà, mẹ tôi đã vui vẻ gọi tôi:
"Nghiêu Nghiêu, mau vào xem, cậu nhỏ của con mang đến cho mẹ rất nhiều quà đấy.”
Tôi liếc nhìn những chiếc túi xách, giày dép và đồ trang sức đắt tiền của phụ nữ mà bà ấy đã xếp trên bàn.
Tần Mộ Thanh sẽ không bao giờ để ý đến những thứ này.
Nó chắc hẳn là do Phương Hân tỉ mỉ lựa chọn.
17.
Tôi buồn bực chạy lên lầu: "Con không muốn xem."
Thực tế thì, tôi biết Tần Mộ Thanh và Phương Hân có thể đã ở bên nhau rồi, vì vậy tôi cũng không nên kháng cự như vậy.
Chính tay mình đẩy người ta ra, giờ họ tìm ai cũng không sao cả.
Chỉ là khi tôi nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ cùng Phương Hân xuất hiện ở nhà tôi, và tôi sẽ phải gọi Phương Hân là "mợ nhỏ" trước mặt anh, tôi không thở nổi.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn chỉ bưng trà rót nước cho Tần Mộ Thanh ở văn phòng, luôn phải kìm nén tâm tình, anh ta không nói chuyện với tôi, tôi cũng phớt lờ anh ta luôn.
Chỉ là Phương Hân đến gặp Tần Mộ Thanh thường xuyên hơn, và mỗi lần cô ta đến, hai người họ đều nhốt mình trong văn phòng.
Những lần như vậy ngày càng nhiều, các đồng nghiệp cũng ngày càng tích cực hơn trong việc tung tin đồn riêng tư về Boss và Phương Hân, tin đồn này càng rõ ràng hơn khi biết họ cùng nhau đi công tác tại Luân Đôn.
Tôi đã nghe nó rất nhiều lần, nhưng tôi không thể nói rõ ra được cảm xúc của mình lúc ấy, dù sao cũng khá khó chịu.
Ngày hôm đó Phương Hân lại đến, cô ta đi ngang qua bàn của tôi, gõ lên bàn và nói:
"Thư ký Trình, mang giúp tôi một tách cà phê vào."
Sau đó bước vào văn phòng của Tần Mộ Thanh, tôi vẫn còn sững sờ một lúc.
Đây là lần đầu tiên cô ta ra lệnh cho tôi làm một việc gì đó, và giọng điệu cô ấy giống như một bà chủ đang sai bảo nhân viên vậy.
Tôi thở dài trong lòng, ai bảo cô ta có thể sẽ là bà chủ tương lai của công ty, mặc kệ cho số phận vậy
Tôi rót cà phê cho cô ta, gõ cửa đi vào. Phương Hân đang ngồi trước bàn làm việc của Tần Mộ Thanh , và anh ta đang cúi đầu xem tài liệu.
“Quản lý Phương, cà phê của cô.” Tôi đặt cà phê xuống, chuẩn bị rời đi.
Thưng cô ta ngăn tôi lại:
“Nhanh vậy, cà phê hoà tan sao?"
"Không đâu, là tự tay tôi pha mà.”
Công ty của Tần Mộ Thanh sao có thể tồi tàn đến mức cấp cho nhân viên uống đồ pha sẵn được, không hiểu sao cô ta lại hỏi câu này.
Phương Hân cau mày: "Tôi chỉ uống cà phê được xay bằng tay."
Tôi hiểu ngay ra cô ta muốn tôi phải pha bằng hạt cà phê xay thủ công cho cô ấy ngay tại chỗ.
Mất gần một giờ để có được một tách cà phê xay bằng tay, và vẫn đang trong giờ làm việc, cô ta rất khắt khe, dù sao tôi cũng là thư ký, tôi chỉ có thể phục vụ trà và nước.
Nhưng tôi không đến đây để cung cấp dịch vụ cao cấp kiểu này đâuuuuu!
Tôi do dự một lúc, Phương Hân khách khí nói:
"Làm phiền thư ký Trình rồi.”
Rõ ràng hôm nay tôi phải làm rồi.
Không biết vì sao tôi ngẩng đầu lên tràn đầy hi vọng nhìn Tần Mộ Thanh, anh ta tựa như giả vờ không nghe thấy , ánh mắt chăm chú vào văn kiện.
Anh ta để Phương Hân hành hạ tôi, vì vậy tôi nín thở, lấy lại cà phê và đi ra, đứng trong phòng trà để xay cà phê cho Phương Hân.
Tôi đã lớn đến từng này rồi, ngay cả bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ uống cà phê xay đó chính tôi pha, và Phương Hân là người đầu tiên.
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy uất ức.
Ba mẹ tôi nói thì hay lắm, để tôi đến chỗ Tần Mộ Thanh làm cùng anh, nhưng tôi đã ở đây hơn bốn tháng rồi, việc tôi làm nhiều nhất chính là bưng trà rót nước.
Bây giờ anh ta ngày càng thái quá, thậm chí còn nuông chiều người tình bé nhỏ của mình, trong giờ làm việc còn bắt tôi đi pha cà phê cho cô ta
Tôi tức giận đến mức xay hạt cà phê thật mạnh.
Khi đặt ly cà phê trước mặt Phương Hân là cả tiếng đồng hồ sau, cô ấy nhướng mi:
"Có thêm đường không?”
Tôi cứ như vậy thêm vài ngày nữa, trong khoảng thời gian đó, tôi đã khéo léo bày tỏ với Chu Nhiên rằng tôi không có tình cảm với anh ta.
Chu Nhiên luôn cư xử như một quý ông, sau khi bày tỏ rõ ràng câu trả lời của mình, anh ta lập tức nói:
"Tình cảm có thể được bồi đắp từ từ."
Tôi không nói nên lời, nhưng Chu Nhiên trở nên cứng rắn và can đảm hơn.
Sau khi tan sở vào tối thứ sáu, vừa bước ra khỏi cổng công ty, tôi đã nhìn thấy Chu Nhiên đang vẫy tay rất nhiệt tình với tôi, trên tay là một bó hoa hồng trắng.
Anh ta cười rạng rỡ đến nỗi tôi phải gượng cười ngượng ngùng.
“Tặng em.” Chu Nhiên đem bó hoa đặt lên tay tôi.
Các đồng nghiệp khác cũng tan làm đi ngang qua chỗ này, đồng loạt nhìn qua bên này với ánh mắt mơ hồ, tôi lấy cũng không ổn, mà không lấy cũng không ổn.
Chu Nhiên nhẹ nhàng giải thích:
"Em không cần áy náy, đóa hoa là tấm lòng của anh, em cứ nhận đi, anh không muốn em lập tức sẽ yêu anh, chầm chậm tới."
Anh ta duy trì động tác đưa hoa, nụ cười chân thành khiến người ta không nỡ từ chối.
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy, nhắc nhở:
“Sau này đừng tiêu tiền kiểu này nữa.”
“Không sao, cũng không nhiều tiền.”
Anh ta đưa ra lời mời, “Hôm nay anh lái xe đến đây, tiện đường anh đưa em về.”
Tôi thầm nghĩ: Anh ta sống ở phía bắc thành phố, còn tôi ở phía nam thành phố, cách nhau hơn 30 km.
Tôi khéo léo từ chối:
"Cảm ơn anh, nhưng tôi còn chưa định về, anh về trước đi.”
Chu Nhiên hẳn là có thể hiểu được, tôi ôm hoa chuẩn bị rời đi, khóe mắt thoáng thấy một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi đậu trước cổng công ty.
Khi tôi nhìn thấy biển số xe, trái tim như đã lỡ một nhịp.
Ngơ ngác một lúc, tài xế mở cửa, Tần Mộ Thanh lạnh lùng bước xuống xe, dáng người cao thẳng đứng đó cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.
Tôi quên mất phải nhìn đi chỗ khác.
Tần Mộ Thanh vốn đã rất nhạy bén, như cảm nhận được , anh t hơi quay đầu lại và nhìn thấy tôi.
Với khoảng cách chưa đến mười mét, tôi cảm thấy ánh mắt anh xa xăm, như thể bị ngăn cách bởi một khoảng cách không thể vượt qua.
Anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại nhìn Phương Hân đã xuống xe.
Phương Hân rõ ràng là đi công tác, nhưng cô ta lại ăn mặc rất phô trương, chiếc váy màu đỏ bó sát làm nổi bật hoàn hảo dáng người yêu kiều của cô ta, bước đi uyển chuyển.
Họ sánh vai nhau bước vào cổng công ty, bất cứ ai nhìn thấy bóng lưng của hai người đều sẽ ngạc nhiên vì nhìn họ quá đẹp đôi.
Tôi không giác nhìn đến xuất thần, Chu Nhiên gọi vài lần tôi mới kịp hoàn hồn.
“Xin lỗi.” Tôi bối rối cười với anh ta,
“Tôi có chút việc nên đi trước.”
Tôi không nghe rõ những gì Chu Nhiên nói sau đó, mọi thứ giống như một thước phim đang chiếu trong đầu tôi vậy, và hình ảnh của Tần Mộ Thanh và Phương Hân bên cạnh nhau là cảnh đẹp của bộ phim được lặp lại trong tâm trí tôi.
Tôi không biết mình bị sao nữa, giống như bị ma nhập vậy, tôi không thể kiểm soát được.
Về đến nhà, vừa vào nhà, mẹ tôi đã vui vẻ gọi tôi:
"Nghiêu Nghiêu, mau vào xem, cậu nhỏ của con mang đến cho mẹ rất nhiều quà đấy.”
Tôi liếc nhìn những chiếc túi xách, giày dép và đồ trang sức đắt tiền của phụ nữ mà bà ấy đã xếp trên bàn.
Tần Mộ Thanh sẽ không bao giờ để ý đến những thứ này.
Nó chắc hẳn là do Phương Hân tỉ mỉ lựa chọn.
17.
Tôi buồn bực chạy lên lầu: "Con không muốn xem."
Thực tế thì, tôi biết Tần Mộ Thanh và Phương Hân có thể đã ở bên nhau rồi, vì vậy tôi cũng không nên kháng cự như vậy.
Chính tay mình đẩy người ta ra, giờ họ tìm ai cũng không sao cả.
Chỉ là khi tôi nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ cùng Phương Hân xuất hiện ở nhà tôi, và tôi sẽ phải gọi Phương Hân là "mợ nhỏ" trước mặt anh, tôi không thở nổi.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn chỉ bưng trà rót nước cho Tần Mộ Thanh ở văn phòng, luôn phải kìm nén tâm tình, anh ta không nói chuyện với tôi, tôi cũng phớt lờ anh ta luôn.
Chỉ là Phương Hân đến gặp Tần Mộ Thanh thường xuyên hơn, và mỗi lần cô ta đến, hai người họ đều nhốt mình trong văn phòng.
Những lần như vậy ngày càng nhiều, các đồng nghiệp cũng ngày càng tích cực hơn trong việc tung tin đồn riêng tư về Boss và Phương Hân, tin đồn này càng rõ ràng hơn khi biết họ cùng nhau đi công tác tại Luân Đôn.
Tôi đã nghe nó rất nhiều lần, nhưng tôi không thể nói rõ ra được cảm xúc của mình lúc ấy, dù sao cũng khá khó chịu.
Ngày hôm đó Phương Hân lại đến, cô ta đi ngang qua bàn của tôi, gõ lên bàn và nói:
"Thư ký Trình, mang giúp tôi một tách cà phê vào."
Sau đó bước vào văn phòng của Tần Mộ Thanh, tôi vẫn còn sững sờ một lúc.
Đây là lần đầu tiên cô ta ra lệnh cho tôi làm một việc gì đó, và giọng điệu cô ấy giống như một bà chủ đang sai bảo nhân viên vậy.
Tôi thở dài trong lòng, ai bảo cô ta có thể sẽ là bà chủ tương lai của công ty, mặc kệ cho số phận vậy
Tôi rót cà phê cho cô ta, gõ cửa đi vào. Phương Hân đang ngồi trước bàn làm việc của Tần Mộ Thanh , và anh ta đang cúi đầu xem tài liệu.
“Quản lý Phương, cà phê của cô.” Tôi đặt cà phê xuống, chuẩn bị rời đi.
Thưng cô ta ngăn tôi lại:
“Nhanh vậy, cà phê hoà tan sao?"
"Không đâu, là tự tay tôi pha mà.”
Công ty của Tần Mộ Thanh sao có thể tồi tàn đến mức cấp cho nhân viên uống đồ pha sẵn được, không hiểu sao cô ta lại hỏi câu này.
Phương Hân cau mày: "Tôi chỉ uống cà phê được xay bằng tay."
Tôi hiểu ngay ra cô ta muốn tôi phải pha bằng hạt cà phê xay thủ công cho cô ấy ngay tại chỗ.
Mất gần một giờ để có được một tách cà phê xay bằng tay, và vẫn đang trong giờ làm việc, cô ta rất khắt khe, dù sao tôi cũng là thư ký, tôi chỉ có thể phục vụ trà và nước.
Nhưng tôi không đến đây để cung cấp dịch vụ cao cấp kiểu này đâuuuuu!
Tôi do dự một lúc, Phương Hân khách khí nói:
"Làm phiền thư ký Trình rồi.”
Rõ ràng hôm nay tôi phải làm rồi.
Không biết vì sao tôi ngẩng đầu lên tràn đầy hi vọng nhìn Tần Mộ Thanh, anh ta tựa như giả vờ không nghe thấy , ánh mắt chăm chú vào văn kiện.
Anh ta để Phương Hân hành hạ tôi, vì vậy tôi nín thở, lấy lại cà phê và đi ra, đứng trong phòng trà để xay cà phê cho Phương Hân.
Tôi đã lớn đến từng này rồi, ngay cả bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ uống cà phê xay đó chính tôi pha, và Phương Hân là người đầu tiên.
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy uất ức.
Ba mẹ tôi nói thì hay lắm, để tôi đến chỗ Tần Mộ Thanh làm cùng anh, nhưng tôi đã ở đây hơn bốn tháng rồi, việc tôi làm nhiều nhất chính là bưng trà rót nước.
Bây giờ anh ta ngày càng thái quá, thậm chí còn nuông chiều người tình bé nhỏ của mình, trong giờ làm việc còn bắt tôi đi pha cà phê cho cô ta
Tôi tức giận đến mức xay hạt cà phê thật mạnh.
Khi đặt ly cà phê trước mặt Phương Hân là cả tiếng đồng hồ sau, cô ấy nhướng mi:
"Có thêm đường không?”
Bình luận facebook