10
Ta lại trở về cuộc sống làm một tên bán đuôi cầu sinh trong Ma giới, nhưng Hiệt Nhĩ đáng ghét kia không chỉ chạm vào đuôi của ta mà còn muốn hôn ta khắp nơi.
Mà ta lại không thể kháng nghị, bởi vì hắn mới ra khỏi Minh Uyên cho nên lúc nói chuyện còn bị lắp bắp, đôi khi còn có tật nói ngọng, khiến cho mỗi lần chờ hắn nói xong một câu thì mọi việc đều đã làm xong luôn rồi, cũng vì chuyện này mà hắn càng lười nói chuyện hơn.
May mà Hiệt Nhĩ cho phép ta ra cửa, sau khi ta sắp xếp gói nhỏ, trùm lên một thân hắc y, che mặt bằng vải đen xong rồi lén lút chạy về phía vườn cây ăn quả.
Quả mọng ở Ma giới đã mọc ra rồi, vì cái đuôi đã phải chịu đựng khổ cực này, lần này ta phải hái đủ vốn.
Không ngờ còn chưa đi được nửa đường đã đụng phải một đám Ma nhân, ngay khi bọn chúng nhìn thấy ta liền trừng lớn mắt:
“Ui, đây không phải là con rồng tham ăn ở bên Đông Hải kia sao?”
“Rồng cái gì mà rồng, phải gọi người ta là con rắn tham ăn mới đúng, ha ha ha”
“Ha ha ha ha ha ha ha”
Nguyên một đám tụ tập xung quanh ta rồi ôm bụng cười lớn.
Kể từ ngày lão cha thốt ra những lời tàn nhẫn với ta ở trên tòa tháp đó, chỉ cần một mình ta xuất hiện ở Ma giới là sẽ bị mọi người vây quanh và cười nhạo một trận như vậy.
Nhưng vẫn có một người không cười cợt ta, trên gương mặt của hắn vẫn luôn lộ ra vẻ nghiêm nghị và ánh mắt bất lực nhìn về phía sau ta không ngừng.
Lúc này ta liếc nhìn phía sau với vẻ mặt uất ức, liền thấy một cái đuôi rồng trắng mập mạp và mềm mại tuột ra khỏi chiếc áo choàng đen rộng lớn rồi buông thõng ở trên mặt đất, hóa ra là do cái đuôi lộ ra ngoài.
Nhưng ta không biết tại sao, mỗi lần đến Ma giới là ta luôn không thu đuôi được, giờ thì hay rồi, bản thân ta đã biến thành một con rồng vừa tham ăn vừa ngu xuẩn.
"Ha ha ha, mau đến xem đi, mau nhìn cái đuôi béo ú của nàng ta đi, mau đến xem nơi này có một con rắn tham ăn và ngu ngốc đi."
"Để các ca ca vuốt ve đuôi một cái là sẽ không cười ngươi nữa, được không?"
Tên thiếu niên Ma tộc đội mão có cái mỏ chuột và tai khỉ này tỏ ra khinh thường nhổ nước bọt:
"Con rồng ngu ngốc này cũng chỉ có cho người ta sờ đuôi là có chút giá trị, khác gì nhà thổ..."
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị một cỗ hỏa diễm dày đặc đốt cháy toàn thân, cuối cùng ngay cả tóc cũng bị cháy hết, cả người trần như nhộng.
Khung cảnh xung quanh cũng rơi vào một mảnh yên tĩnh, ngay khi cái tên thiếu này phản ứng lại là đã lập tức che lại h á n g rồi chạy về nhà khóc lóc kêu cha gọi mẹ:
"Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ gọi cha tới giáo huấn ngươi!"
Còn tên Ma nhân vẫn luôn xụ mặt kia cũng lập tức rút tay lại, sau đó lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, đồng thời cả người cũng toát ra hơi thở tàn bạo, khiến cho mấy tên thiếu niên Ma tộc khác phải rụt vai lại, mà ta cũng cuộn tròn mình lại rồi nép sang một bên sợ chọc đối phương nổi giận, nhưng tên Ma nhân kia chỉ thở dài một hơi rồi thu hết toàn bộ lệ khí ở trên người lại, sau đó hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta vào lòng, đồng thời sau lưng cũng mọc ra một đôi cánh màu đen và đưa ta bay lên không trung.
Sau một lúc im lặng, phía sau lại truyền đến một tiếng nói nhỏ khe khẽ: "Đó không phải là Ma quân sao?"
"Lời đồn không thể là sự thật, con rồng ngu ngốc đó sao có thể trở thành Hậu của chúng ta được?"
"Không thể nào, Vương chỉ là đang chơi đùa với nó thôi, ngươi quên Thanh Chi tiên tử rồi sao?"
"Nhưng, dường như Vương không giống với trước đây nữa."
11.
Sau khi tên Ma nhân này đưa ta trở lại tiểu viện nơi ta ở lúc đầu xong thì mới khôi phục lại hình dáng ban đầu, Hiệt Nhĩ trầm mặc và yêu cầu ta móc cái túi nhỏ vào đuôi rồi đứng phạt ở trong góc.
Tuy nhiên, đuôi của ta khác với những con rồng khác, bởi vì nó vừa béo vừa ngắn, cho dù ta có cố hết sức móc lên trên cái chóp đuôi của mình nhưng vẫn không thể móc lên được, ta phồng má rồi rưng rưng nước mắt nhìn về phía hắn, nhưng biểu tình ở trên mặt của Hiệt Nhĩ không hề dao động.
Đúng lúc này, ở chỗ đuôi của ta lại truyền đến một trận tê dại, ngay khi ta quay đầu lại là đã nhìn thấy một cái đuôi đen cường tráng nhưng mảnh mai đang quấn quanh đuôi của ta từng chút một, đồng thời bản thân ta cũng bị buộc phải nhích đến gần Hiệt Nhĩ từng chút một, cứ như vậy mãi cho đến khi ta va vào trong lòng ngực của hắn, thân thể nóng bỏng ôm chặt lấy ta, sau đó chỉ nghe Hiệt Nhĩ than thở một câu:
“Không được nghịch ngợm nữa.”
Ta mới không nghịch ngợm, chính hắn mới là tên hư.
Nhưng ta lại nhạy bén phát hiện trên cổ của Hiệt Nhĩ lại nổi lên một vệt màu hồng, khiến ta nhớ đến Ngạn Ngọc.
Ta chợt cảm thấy Hiệt Nhĩ thực sự trông rất giống với Ngạn Ngọc.
12.
Kể từ lần trước ta chạy trốn, Hiệt Nhĩ càng ngày càng canh giữ ta nghiêm ngặt hơn, nhưng dù sao hắn cũng là chủ nhân của một giới, cho nên bản thân còn có rất nhiều việc phải làm nên đã thả n Đan ra. Sau khi lại nhìn thấy n Đan lần nữa, nàng so với lúc trước càng thêm quyến rũ, khí tức càng trở nên say mê hơn.
Mặc dù nàng rất muốn đến gần ta, nhưng trong tòa tiểu viện này thật giống như là đã mọc đầy đôi mắt của Hiệt Nhĩ vậy, chỉ cần n Đan đến gần là sẽ bị cháy sạch sẽ, ngay cả móng tay mà nàng coi như bảo bối nhất cũng không thể may mắn thoát khỏi, vì thế mà nàng đành phải di chuyển cái giường của mình nằm ở một nơi xa cách ta tận tám trượng, nhưng cho dù nàng có muốn đến gần cũng không thành vấn đề, bởi vì ta phát hiện gần đây cái đuôi của mình đã trở nên trong suốt, không còn xinh đẹp giống như trước nữa, ngay cả cơ thể cũng càng ngày càng yếu đi.
Ta nghĩ chắc là mình muốn thay vảy rồi, mặc dù trước nay ta chưa từng thay vảy.
Hôm nay n Đan lại nằm ở trên giường và nheo mắt trêu chọc ta:
"Tiểu Bạch Long Đồng Đồng, lộ cái đuôi của ngươi ra ngoài đi, ta đã học được một loại thuật pháp mới, cho ngươi xem vảy của mình được không?"
Ta phớt lờ nàng, sau đó lại nghĩ về những gì mình nghe được vài ngày trước, vì vậy muốn thay đổi chủ đề: "Thanh Chi tiên tử là ai?"
n Đan nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó thu lại thần sắc và trở nên nghiêm túc.
13.
Cuối cùng ta cũng không biết được Thanh Chi là ai, bởi vì Ngạn Ngọc đã dẫn quân đánh tới đây rồi.
Áo bào trắng ôn nhuận đang triền đấu bất phân thắng bại với áo bào đen lãnh lệ ở trên không trung, khó phân cao thấp, n Đan muốn đi hỗ trợ nhưng lại trở thành bia đỡ đạn bị một chưởng đánh ngã xuống đất, hiện tại vẫn chưa thể đứng dậy.
Còn Ma binh và Thần tướng ở bên cạnh càng không có ai dám tiến lên, nhưng sau khi trải qua mấy ngày mấy đêm, một đám hán tử này lại lập sòng bài ở trong viện của ta và còn bắt đầu uống rượu:
"Thái Tử điện hạ của chúng ta chính là chiến thần trước khi chuyển thế, cho nên Ma quân các ngươi chỉ cần sau vài hiệp là sẽ trở thành bại tướng dưới tay."
"Phi, là vị nam chiến thần ba xu kia sao, chỉ có Ma quân của chúng ta mới có thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Bạch Long"
"Ma quân kia của ngươi còn có một ánh trăng sáng, đâu giống với điện hạ thân gia trong sạch của chúng ta, hơn nữa nay đã khác xưa, một ngày bảy lần với điện hạ mà nói nhất định là chuyện không thành vấn đề!"
Nước miếng bay tứ tung, nhưng ngay khi song phương đang định giao chiến thì lại bị một đạo hắc bạch linh lực từ trên không bắn xuống đánh ngã, nguyên một đám binh lính trở thành như những tên vương bát đản bị mắc kẹt ở trong bùn không thể đứng dậy được.
Ta ngồi ở trên chiếc giường duy nhất còn nguyên vẹn chất đầy trái cây, sau đó nhìn về phía đống đổ nát cách đó ba dặm mà nuốt khan một ngụm nước miếng.
Ta rất muốn chạy, nhưng vừa nhấc chân lên là đã bị một cơn gió nhè nhẹ hòa lẫn với hai cổ khí tức không ai nhường ai đánh ngồi trở về.
Ta rất nhớ lão cha, nhưng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt có chút thương cảm kéo cái đuôi đã trở nên trong suốt của mình lại.
Trạng thái này có vẻ khác với những con rồng đang rụng vảy khác.
Đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua khắp người, khiến ta chỉ cảm thấy như mình đang bị một con dao sắc nhọn đâm vào ngực vậy, sau đó ta nôn ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh trước khi hai bóng người một đen và một trắng lo lắng tiến đến gần.
14.
Ta tên là Lộc Đồng, là một tiểu bạch long duy nhất trên trời dưới đất này, cũng là một tạp chủng bị cả Đông Hải khinh thường.
Tất cả những con rồng ở nơi đó đều chán ghét ta, ngay lúc ta chưa thể hóa thành hình, bọn họ thường ném ta vào vùng nước hôi hám chứa đầy phân và nước tiểu, sau đó lại túm lấy sừng ta vì tưởng ta sắp chết rồi, tiếp đó lại đợi đến khi ta gần khôi phục lại ấn ta xuống dưới đó lần nữa.
Những làn nước đó vừa hôi vừa bẩn lại vừa dính, sau khi đã từng ở trong loại nước đó, ta cảm thấy bản thân mình thật sự rất bẩn và không dám nói cho người khác biết.
Ngay cả phụ mẫu cũng luôn nghĩ cách giữ ta ở trong nhà, sợ ta ra ngoài bị người ta bắt nạt, lại sợ ta làm bọn họ xấu hổ, ai cũng biết hai con rồng mạnh nhất của Đông Hải đã sinh ra một con rồng vô dụng, hơn nữa còn là một con phấn long mang tới vận rủi.
Nhưng lại có một người không chê ta, hắn nói ta là con rồng đẹp nhất trên thế giới và muốn kết làm bằng hữu của ta.
Là bằng hữu duy nhất của ta.
15
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Tỷ, là lúc ta bị lừa ra ngoài bơi.
Tiểu Long mới chuyển đến đã in một phong thư màu hồng nhạt mạ vàng rồi đặt nó ở trước ao lớn nhất của Đông Hải, nói muốn mời ta đến chơi cùng.
Lúc đó ta vui lắm, lần đầu tiên ta dùng tới son phấn trang điểm cho mình, thậm chí là còn chôn một chiếc hộp sắt ở dưới gốc cây ngoài sân và để trong hộp một phong thư với nội dung:
"Ở tuổi thành niên thứ 100, cuối cùng cũng có một tiểu long bằng lòng chơi cùng ta!"
Nhưng khi ta đúng hạn tới đó, bọn họ lại cười cợt và che mắt của ta lại rồi nói: "Con rồng ngu ngốc, chúng ta cho ngươi một niềm vui bất ngờ được không?"
Ta còn chưa kịp gật đầu thì một mùi hôi thối gay mũi đã xộc thẳng lên mũi.
"Hahaha, các ngươi nhìn nàng ta đi, nàng ta đang bơi vui vẻ làm sao!"
"Nàng ta còn tưởng chúng ta muốn dẫn nàng đi chơi, hừ! Cũng không tự mình nhìn vào gương xem bản thân có xứng hay không!"
"Đừng làm ô nhiễm ao của tiên quân gia đó, ha ha ha!"
"Nước bẩn nhất trong khắp Long giới mới thích hợp với nàng ta nhất!"
Cái ao này rất lớn, bên trong nhét đầy các loại rác thải có mùi lạ, ta vung đuôi điên cuồng nhưng không thể nào bơi ra được, lũ tiểu long kia đều bỏ đi và không ai quan tâm đến hậu quả sau khi bỏ ta lại nơi này.
Cũng sẽ không có người quan tâm ta có về nhà đúng giờ hay không, con rồng hầu hạ ta cảm thấy ta là đồ xui xẻo, con rồng sinh ra ta căm hận sự ra đời của ta.
Cuối cùng là Nhan Tỉ đi ngang qua đã vớt ta lên, hắn một thân bạch y, sáng chói đến mức khiến ta không dám chạm vào.
Nhan Tỉ vớt ta lên rồi dùng thuật thanh khiết lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ trắng như tuyết đưa cho ta, nhưng ta lại vội vàng tránh đi, sau đó cúi đầu nói: "Ta rất bẩn."
Hắn đau lòng ôm lấy ta: "Đồng Đồng không bẩn, thứ bẩn là trái tim của những người đó."
Đây là lần đầu tiên có người chủ động đứng trên lập trường của ta.
Ta cẩn thận thử thăm dò tựa đầu vào vai của hắn rồi lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị kéo vào vòng tay độ lượng của nam nhân.
Sau này, Nhan Tỉ thường xuyên quang minh chính đại mời ta đi chơi, khiến cho cả Đông Hải và Thiên giới đều biết về mối quan hệ của chúng ta.
Đối với chuyện này, có người không nói lời nào, nhưng có người lại nói ta si tâm vọng tưởng, mắng Nhan Tỉ bị váng đầu.
Nhưng hắn vẫn mắt điếc tai ngơ, mỗi lần đến Đông Hải, không phải ở trước công chúng chọn lựa xiêm y cho tiểu long này, thì cũng là treo ngược tiểu long kia lắc tới lắc lui trên hố phân.
Sau đó, hắn lại mang đủ thứ đồ chơi từ Thiên giới đến để dỗ dành ta, chẳng hạn như đèn cá nhỏ, quạt hoa đào, dây hồ lô... Ta đã thu gom được rất nhiều thứ mà trước đây ta thấy nhưng không với tới được.
15.
Ta nghĩ là ta đã yêu Nhan Tỉ, cho nên lúc mà hắn cầm theo Chiến Thần kiếm đến cầu hôn ta ở trước toàn thể Đông Hải, ta đã đồng ý không chút do dự, mặc dù hắn nói hắn chỉ vì muốn bắt Ma quân cho nên muốn cùng ta diễn một tuồng kịch.
Nhưng vào ngày thành thân, khi ta thực sự nhìn thấy hắn thân thiết nắm lấy tay một vị tiên tử khác tới tham dự lễ thành hôn của chúng ta, ta vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Trước toàn thể Đông Hải và Thiên giới, hắn mặc một chiếc áo gấm màu xanh lam tương xứng với vị tiên nữ kia và để lại ta một mình trong bộ y phục đỏ thẫm đứng ở trên đài cao.
"Lộc Đồng, hôm nay ngươi thành hôn, tân lang là ai thế?"
"Ta đã nói rồi mà, điện hạ sao có thể thích nàng ta được? Cùng lắm là vui đùa mà thôi."
"Thanh Chi tiên tử và điện hạ mới là kim phong ngọc lộ, có thể nói là một đôi hoàn hảo."
"Thân là một người sinh ra đã ti tiện, sao có thể xứng đôi chứ?"
Lão cha ở bên cạnh tức đến đỏ mắt, sau đó dùng sức đến mức giống như muốn bóp nát xương cốt của ta kéo tay ta xuống đài.
Ta thấy mình như ăn phải ngưng châu thảo đắng nhất, còn những viên trân châu hồng nhạt mà ta khóc ra hằng ngày được xâu lại với nhau bằng những sợi tơ băng đen đắt tiền và đang khéo léo dán trên da ở trên cổ của vị tiên tử kia.
Bởi vì ta không lấy được cỏ giảm đau, cho nên bản thân phải chịu đựng cơn đau gãy xương khắp người để rút ra những tấm vảy hộ tâm dính đầy máu thịt, nhưng lúc này nó cũng được giữ sạch sẽ ở trên ngực của vị tiên tử kia.
Nhan Tỉ lộ ra ánh mắt thương tiếc mà nhìn về phía Thanh Chi, sau đó nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối giúp nàng ta.
Ta hất tay của cha đi và làm theo kịch bản đã bàn trước đó, nhưng ta lại thật sự khóc ra huyết lệ hỏi hắn vì sao.
Nhan Tỉ nhìn về phía ta bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, lúc này bất kỳ ai cũng có thể thấy hắn thật sự rất chán ghét ta.
Ánh mắt của tiên tử lại đầy vẻ vô tội: "Ngươi đừng trách A Tỉ, là ta cảm thấy chơi rất vui thôi."
"Trước giờ A Tỉ chưa bao giờ thích ngươi, hắn làm như vậy là vì để ta cảm thấy vui vẻ."
"Nếu như ngươi muốn cái vảy bị thủng này thì ta trả lại cho ngươi là được, dù sao A Tỉ cũng sẽ bảo vệ ta thật tốt."
Nàng ta thản nhiên lấy chiếc vảy ra khỏi ngực và đặt nó lên ngực của ta, bởi vì nó bị thiếu mất một mảnh vảy, cho nên nó đã để lại một cái lỗ lớn.
"Ôi, xấu quá."
Tiên tử như là bị dọa sợ, sau đó tiện tay ném chiếc vảy ra ngoài rồi nhào vào vòng tay của Nhan Tỉ.
Nhan Tỉ dịu dàng ôm lấy nàng ta, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái rồi xoay người rời đi.
16.
Ta bị sỉ nhục ở trên Thiên Đình, cho nên cha của ta tức giận đến mức đánh gãy tứ chi của ta và nhốt ta ở bên trong tòa tháp cao nhất của Đông Hải.
Trong tháp đã trấn áp các ác quỷ, đại yêu và ách quỷ từng tồn tại ở Đông Hải hàng nghìn năm, ở đây mỗi ngày đều tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết của quỷ quái.
Ngươi có biết cái cảm giác bị ma quỷ từng ngụm gặm cắn da thịt là như thế nào không?
Tay chân liền tâm, nhưng đau đớn nhất là khi lòng bàn tay và lòng bàn chân bị gặm cắn, nhưng điều đau đớn hơn nữa là chúng cũng sẽ dùng lưỡi gai liếm thịt nơi ta đã mất vảy hộ tâm cho đến khi mài ra máu, rồi chúng chen lên hút máu của ta, hơn nữa là vì đang ở trên đỉnh tháp, cho nên đến ngày thứ hai, toàn bộ cơ thể của ta sẽ trở lại nguyên vẹn.
Cha dẫn Thanh Chi đến gặp ta, khi nàng ta nhìn thấy bộ dạng này của ta thì rất vui vẻ, nàng ta vui vẻ thì cha ta cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
Bọn họ vui vẻ rời đi.
Ta rất hận cha, cũng hận tất cả mọi người ở Đông Hải.
Nhưng ta phải đợi người đó, chờ hắn đến nói với ta là hắn không hề gạt ta.
Nhưng ta thực sự không thể nhịn được nữa, nỗi thống khổ vô biên và sự cô đơn sắp kéo ta xuống vực sâu.
Ngay đêm trước khi ta sắp đọa ma, Nhan Tỉ đã đến.
Mắt hắn đỏ hoe khi vừa thấy ta, hắn muốn chặt đứt gông xiềng đang trói ta, nhưng một giây trước khi thanh kiếm chạm vào xiềng xích, hắn lại dừng lại và quay đầu tấn công vào con quỷ phía sau.
Nếu không có gông xiềng này, vết thương của ta sẽ không bao giờ lành được.
Một vị chiến thần từ trước đến nay vẫn luôn tỏ ra uy nghiêm, nhưng giờ phút này lại suy sút đến mức phải cong lưng lại giống như đã mất hết sức lực và chỉ có thể khốn khổ bám lấy kiếm đang chống trên mặt đất.
Nhan Tỉ muốn ôm lấy ta lại sợ chạm vào vết thương của ta, nhưng trên người ta không có chỗ nào ổn, vậy nên hắn không còn cách nào khác ngoài việc nhẹ nhàng ôm ta, tựa trán vào trán ta và liên tục lẩm bẩm câu xin lỗi, hắn nói mình vô dụng không thể đánh bại Ma Quân cho nên chỉ có thể dùng cách lợi dụng Thanh Chi để dẫn Ma Quân ra, nhưng hắn không ngờ Thanh Chi lại ác độc như vậy, cũng không ngờ cha ta sẽ nhẫn tâm như thế.
Không quan trọng, dù sao từ trước đến nay ta vẫn luôn là người không quan trọng nhất.
"Cục cưng, chờ ta giết được Ma Quân, ta sẽ đổi mạng mình cho nàng, được không?"
"Cục cưng, nàng chờ ta có được không?"
"Cục cưng, cục cưng, nàng nói gì đi, cục cưng..."
Ta không nói nên lời bởi vì có một con quỷ không giành được thịt của ta, sau đó nó nghĩ ra cách là sẽ nhân lúc ta kêu to mà ăn đầu lưỡi của ta.
Ta há miệng thở dốc, để Nhan Tỉ có thể nhìn rõ cái lỗ trong miệng của ta.
Hắn há miệng, nhưng không có một âm tiết nào phát ra.
Trên làn da nhợt nhạt hiện lên những phù văn màu đỏ sậm, hắn như tự làm khổ mình hôn lên vết thương của ta.
Sau mỗi một nụ hôn là phù văn trên cơ thể ta càng đỏ hơn.
Nếu không phải có cha ta chạy đến, ta thậm chí còn nghĩ rằng Nhan Tỉ sẽ thành ma trước ta một bước.
Nếu Nhan Tỉ cũng thành ma, muôn dân trên thiên hạ này sẽ thế nào đây.
Vì vậy cha ta đã quỳ ở trên mặt đất và đau khổ khuyên bảo, nhưng Nhan Tỉ lại không nghe lọt tai.
Thế là cha ta thi triển pháp thuật lên ta, muốn ta mọc đầu lưỡi thật nhanh và cùng ông ấy khuyên bảo hắn.
Nhưng ta đã bị tra tấn đến mức mất đi thần lực từ lâu, thậm chí chỉ một cái pháp thuật nho nhỏ cũng khiến ta đau khổ vô cùng.
Toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt khiến ta không nhịn được giãy dụa điên cuồng, nhưng lại đụng phải vết thương khác.
Nhan Tỉ nhận thấy ta có điểm khác thường, khi đó hắn mới hoảng hốt bình tĩnh lại.
A Tỉ, tình yêu của ngươi làm làm ta đau quá.
17.
Nhan Tỉ vẫn không nhịn được đã ép cha ta đập nát tòa tháp nhốt ta, Nhan Tỉ sợ ta lại bị bắt nạt nên đã lén giấu ta vào trong chiếc vảy trên ngực của hắn rồi đưa ta lên đường chinh phục ma quỷ.
Bình luận facebook