-
Phần 1
1.
Tôi cúi đầu điều chỉnh máy quay.
Trong lòng bàn tay đã sớm đổ ra một mảng mồ hôi.
Tôi không nghĩ mình nhanh như vậy mà đã gặp lại Hoắc Tầm.
"Hoắc tổng, ngài đừng nhìn Tiểu Thẩm còn trẻ tuổi mà hiểu nhầm, cô ấy đã giành được không ít giải thưởng từ các cuộc thi nhiếp ảnh những năm gần đây rồi đó." - Tổng biên tập
- chị Nhiễm, vỗ vỗ vai tôi, trêu đùa nói: "Tôi cũng mất không ít tiền mới bắt được người về đây đó."
"Chắc chắn 100% sẽ không khiến ngài hối hận vì đã đồng ý xuất hiện trên trang đầu của báo chúng tôi."
Hoắc Tầm thản nhiên đảo mắt nhìn tôi: "Thật sao?"
"Vậy vất vả cho cô rồi, cô Thẩm."
Nghe thì chỉ như vài lời xã giao khách sáo.
Tôi cố hạ thấp giọng, muốn khiến cho giọng của mình dày hơn một chút, chí ít thì khác với giọng của tôi mấy năm trước chút là được rồi: "Việc phải làm thôi, Hoắc tổng."
Hoắc Tầm gật đầu, không nhìn thêm nữa.
Tôi hạ mi mắt xuống, có chút run rẩy.
Hắn, không nhận ra tôi.
Hẳn là vì tôi sửa họ rồi.
Khẩu trang còn che đi đa phần gương mặt của tôi, phong cách ăn mặc cũng đã khác, chắc sẽ không ai có thể liên hệ tôi của bây giờ với con bé Khương Quán rực rỡ sáng láng ngày xưa.
Toàn bộ quá trình quay chụp, Hoắc Tầm vẫn luôn rất phối hợp.
Chỉ cần tôi gợi ý một chút là hắn đã có thể nhanh chóng thay đổi góc độ phù hợp với yêu cầu của tôi.
Những người đứng phía sau đều nhao nhao bàn tán:
"Dáng người của Hoắc tổng cũng đẹp quá đii, tui nhìn đến mê luôn rồi."
"Thẩm Quán không hổ là người chị Nhiễm tốn công tốn sức mời về, người này năng lực làm việc thực sự quá tốt rồi. Nhìn ảnh cô ấy chụp thôi mà tôi đã cảm nhận được cơ bắp của Hoắc tổng đang kháng nghị dưới lớp áo kia rồi."
Tôi giật mình.
Hình ảnh thiếu niên một thời đỏ mặt, toàn thân trần trụi đột nhiên hiện lên trong kí ức.
Rõ ràng đã vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nghĩ đến tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng gần chết.
Tất nhiên bức vẽ của tôi lúc nào cũng chỉ hoàn thành xong được nửa đầu.
Mỗi lần vẽ tới đoạn sau, không hiểu sao bộ phận kia lại có biến hóa.
Trong phòng ngủ, trên sô pha, trong bồn tắm, bên cạnh cửa sổ sát đất.
Cuối cùng tôi mệt muốn chết, mệt hơn cả việc vẽ thêm 10 bức phác họa nữa.
Tôi tức giận đá hắn một cái: "Hoắc Tầm, sao lần nào anh cũng thế!"
"Em không thèm vẽ anh nữa! Em muốn tìm người mẫu mới! Người mẫu có tám múi cơ bụng!"
Hoắc Tầm bắt lấy cổ chân tôi, không nói chuyện.
Một lúc sau, hắn mới cúi người hôn lên khóe miệng tôi: "Quán Quán, anh xin lỗi mà..."
Tôi ngơ người luôn.
Xin lỗi có nghĩa là hắn đã nhận ra lỗi sai của mình, sẽ sớm sửa đổi đúng không?
Giây tiếp theo, Hoắc Tầm tháo máy trợ thính xuống.
Bốn hộp ba con sâu, mùi vị khác nhau.
Một tuần tiếp đó tôi không xuống giường được.
Mẹ nó, còn xin lỗi.
Ngài cũng lễ phép quá rồi nhỉ.
Nhưng sau cùng, chúng tôi vẫn chia tay, mỗi người một ngả.
Đêm đó, chúng tôi cãi nhau một trận,
Hoắc Tầm hai mắt đỏ hoe, lạnh lùng nói với tôi: "Được, em biến đi."
"Đời này đừng để tôi gặp lại em."
"Bằng không, tôi chắc chắn sẽ giết chết em."
2.
Tranh thủ thời gian nghỉ giải lao, tôi quay trở về phòng thiết bị lấy một cái ống kính chân dung.
Đột nhiên một bóng người phủ xuống từ phía sau.
Mùi trầm hương thoang thoảng quẩn quanh nơi đầu mũi.
Tôi cứng ngắc quay người lại, ra vẻ bình tĩnh:
"Sao vậy? Hoắc tổng."
Hoắc Tầm rũ mắt, nhìn tôi, dáng vẻ tựa như cậu thanh niên của ba năm trước.
Tôi ngừng thở, móng tay gắt gao găm chặt vào lòng bàn tay.
Tôi ép cho đầu óc mình tỉnh táo trở lại.
"Không có gì."
"Chỉ đang đi loanh quanh chút thôi."
Ánh mắt Hoắc Tầm đen kịt, hắn bật cười: "Nhưng sao trông cô lại khẩn trương thế?"
Tay phải của tôi run lên: "Máy ảnh có hơi nặng, quay chụp thời gian dài sẽ dễ khiến tôi bị run tay."
"Thế à?"
Tôi cúi đầu: "Hoắc tổng, không có việc gì thì cho phép tôi quay lại chuẩn bị một chút."
Không đợi hắn đáp lời, tôi đã cất bước định rời đi.
"Cô Thẩm." - Hoắc Tầm gọi tôi, "Nếu như một người từng phản bội cô xuất hiện trước mặt cô lần nữa, cô sẽ làm như thế nào?"
3.
Tôi và Hoắc Tầm tuy chia tay không được dễ coi cho lắm, nhưng sao có thể tính là phản bội được.
Hơn nữa với tính cách của Hoắc Tầm, nếu hắn nhận ra tôi, hắn đã sớm vạch trần tôi rồi, không thể nào có chuyện bày ra dáng vẻ lạnh nhạt hững hờ như bây giờ được.
Tôi hít một hơi sâu, nghiêng người sang một bên, giọng điệu còn mang ý cười, tỏ vẻ có kinh nghiệm nói: "Hoắc tổng, tuy rằng tôi không biết anh và người kia đã xảy ra xích mích gì trong quá khứ, nhưng tôi cho rằng, làm người vẫn nên nhìn về phía trước, đừng cứ mãi khăng khăng ghi hận việc nhỏ đã qua như thế."
"Việc nhỏ? Cô Thẩm quả là người rộng lượng." - Hoắc Tầm cong môi, "Nhưng nếu tôi vẫn khăng khăng không chịu bỏ qua thì phải làm sao?"
"Hoắc tổng, dù gì đây cũng là chuyện riêng của ngài, tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia nhỏ bé thôi, e là tôi không giúp ngài chuyện này được rồi."
Hoắc Tầm nhìn chằm chằm tôi, không nói gì.
Vẻ bình tĩnh mà tôi cài cắm lên mặt mình tựa như sẽ bị lột trần ở ngay giây tiếp theo vậy.
Một lúc lâu sau.
"Chỉ là..." - Hoắc Tầm mỉm cười, "một nhiếp ảnh gia thôi."
4.
Buổi chụp hình diễn ra rất thuận lợi, so với kế hoạch ban đầu còn kết thúc sớm hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi Hoắc Tầm rời đi, tôi bắt đầu thu dọn thiết bị quay chụp của mình.
Hiểu Hiểu đột nhiên chạy tới túm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đi về phía cửa: "Quán Quán, đi mau! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Sao vậy? Chuyện lớn gì ——"
Lời chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng tôi.
Sân khấu bên ngoài trường quay được phủ kín bằng hoa hồng, ở giữa hàng trăm đóa hoa còn viết tên tôi.
Nói như nào đây nhỉ?
Trông thực sự rất quê mùa.
Tôi đã từ chối Triệu Cảnh ba lần bảy lượt rồi, ai mà ngờ anh ta vẫn còn chưa chết tâm.
Lại còn bày ra trò này trước mặt mọi người, ngay tại chỗ làm của tôi.
Không ai nhìn ra, biểu cảm bên dưới lớp khẩu trang của tôi lúc này đổ vỡ đến nhường nào.
Tôi bị dị ứng phấn hoa, may mà còn đang đeo khẩu trang.
Tôi xoay người muốn chạy đi, lại bị Triệu Cảnh ngăn lại.
Hắn ôm một bó hoa to: "Thẩm Quán, anh thật sự vô cùng thích em."
"Anh chắc chắn sẽ đối xử tối với em."
"Em làm bạn gái anh nhé, được không?"
Trong lúc nhất thời, đầu óc tôi lại quay cuồng.
Những lời này, trước kia tôi cũng đã từng nói cho Hoắc Tầm nghe.