Đầu tôi ong ong, máu dồn lên não.
Dựa vào khả năng của Hoắc Tầm, hắn thực sự nói được làm được.
Tôi hoảng loạn nâng tay lên chống cự lại hắn.
"Hoắc Tầm, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đàng hoàng được không?"
Dứt lời, tôi mới nhớ ra.
Hoắc Tầm, tháo máy trợ thính rồi.
Giây tiếp theo ——
Hoắc Tầm dùng một tay giơ tay tôi lên cao, ép chặt người, ghé sát vào tai tôi: "Chỉ cần em có thể đảm bảo nửa đường không ngất đi, tôi sẵn lòng cùng em nói chuyện đàng hoàng."
Tôi sững người: "Anh, anh, anh có thể nghe thấy lời tôi nói sao?"
"Cạch" một tiếng, đèn tắt.
Bóng tối bao trùm kèm theo cảm giác ướt át dưới thân phóng đại toàn bộ giác quan trên cơ thể tôi.
Hoắc Tầm cười khẽ: "Từ trước đến nay, tôi chưa từng nói mình không thể nghe thấy."
"Đúng thật là gỡ máy trợ thính xuống thì nghe có chút không rõ lắm, nhưng có người lần nào cũng không biết kiêng nể gì như thế."
Trong bóng tối, giọng điệu của hắn trở nên vô cùng mị hoặc:
"Tôi thực sự rất thích."
?
Như thế có nghĩa là, những lời tôi nói từ trước đến nay, hắn vẫn luôn nghe thấy sao?
Mặt tôi trong chớp mắt đỏ bừng lên.
Tôi chỉ ước giờ dưới chân xuất hiện một cái lỗ cho tôi chui vào.
Làm thế nào đây?
Tôi thực sự muốn chạy, nhưng chạy không nổi.
Chỉ có thể cố biến ngựa chết thành ngựa sống.
Tôi nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, gọi tên hắn một cách đáng thương:
"Hoắc Tầm, cổ tay em đau."
"Buông em ra đã được không?"
Hoắc Tầm sững người, lực đạo trên tay tôi cũng nhẹ đi không ít.
Đúng như dự đoán, chiêu này quả là lúc nào cũng phát huy tác dụng.
Tôi có được khoảng trống, mạnh mẽ đạp về phía Hoắc Tầm.
Nhưng Hoắc Tầm dường như đã đoán trước được hành động của tôi, hắn bắt lấy cổ chân tôi.
Rồi dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn chân tôi.
"Cục cưng à, chân em cứ đá lung tung thế này, không được đâu."
"Lần này tôi sẽ không để em chạy thoát nữa đâu."
Trời đất lại quay cuồng lần nữa, hắn ở bên trong tôi.
Nước liên tục tiến vào theo nhịp dập hông của hắn.
Hoắc Tầm nắm lấy eo tôi: "Quán Quán, gọi tên tôi đi."
Tôi cắn môi, nghiêng đầu sang một bên.
Hoắc Tầm không nổi giận, hắn bất ngờ ngồi dậy.
Tôi bị kích thích, nước mắt nhanh chóng chảy ra: "Hoắc Tầm, mẹ nó tên khốn này."
Hoắc Tầm dán sát vào người tôi, cơ thể hắn căng cứng, hắn khàn giọng nói: "Cục cưng, em thật đẹp."
?
Hắn thế mà lại dùng câu thoại tôi từng nói với hắn để nói cho tôi nghe.
Nhịp độ ngày càng dồn dập hơn.
Hoắc Tầm không mảy may cho tôi cơ hội được hít thở.
Tôi cấu chặt lưng hắn.
Hơi thở nặng nề của hắn dồn dập từng đợt bên tai tôi.
Muốn chết.
Hoắc Tầm vẫn còn đang nói tiếp, nhưng tôi đã nghe không lọt tai nữa rồi.
Xương cốt như nhũn ra, trước mắt cũng mờ dần.
"Nhiều năm như vậy, em vẫn không có chút tiến bộ nào nhỉ." - Hoắc Tầm đứng dậy, ôm tôi ra khỏi bồn tắm, giọng điệu tràn đầy ý cười, "Kẹp chặt, ngã xuống tôi cũng mặc kệ đấy nhé."
10.
"Này? Em trốn đấy à?"
Cửa phòng tắm phía sau mở ra.
Mùi sữa tắm theo hơi nước tỏa ra khắp phòng.
Hoắc Tầm dựa trên cửa phòng tắm, bọt nước rơi xuống lồng ngực hắn, theo đó mà men xuống thắt lưng, sau cùng biến mất trong tuyến nhân ngư ——
Tôi nháy mắt đỏ mắt, lảng sang chỗ khác: "Không, có đâu, tôi đi vệ sinh."
"Nhà vệ sinh ở ngoài phòng khách à?"
Hoắc Tầm bước tới, ôm lấy tôi.
Tôi đang mặc áo len của Hoắc Tầm, áo chỉ che được đến bắp đùi.
Tôi có chút không quen, theo bản năng muốn giãy dụa.
Như đoán trước được, Hoắc Tầm đè chân tôi lại.
"Đừng lộn xộn, không muốn nữa thì ngồi yên đi."
Tôi ngây người.
"Ăn sáng đi."
Tôi sững sờ.
Hắn còn sức làm đồ ăn sáng à?
"Không ăn à? Hay là muốn tôi mớm cho em?"
Tôi vội vàng lắc đầu, cầm bát cháo lên ăn.
Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tầm mới mở miệng: "Bao giờ thì có thời gian rảnh?"
Tôi mông lung đáp: "Làm gì?"
Hoắc Tầm thong thả rút khăn giấy ra, lau tay: "Đi lĩnh chứng. Bàn chuyện kết hôn."
"Còn phải chọn váy cưới, cuối tuần thì ——"
Tôi hoảng sợ ngắt lời hắn: "Chờ, chờ một chút! Lĩnh chứng? Kết hôn?"
Hoắc Tầm liếc mắt nhìn tôi: "Sao? Hối hận à?"
Tôi lập tức bùng nổ: "Hối hận cái gì? Tôi còn chưa đồng ý! Hối hận là hối hận sao?"
Hoắc Tầm không nói chẳng rằng, lấy điện thoại ra, mở bản tin sáng nay ra, vài giây sau, mặt tôi đỏ ửng lên.
"Dừng dừng dừng!"
Tôi bật dậy, muốn giật lấy cái điện thoại trong tay Hoắc Tầm.
Không bắt được điện thoại thì thôi, còn thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.
Còn may là Hoắc Tầm nhanh tay lẹ mắt.
Tôi gấp đến độ nói lắp: "Này, này, này, không tính! Lời tôi nói lúc đó không thể xem là thật được!"
"Thế à?" - Hoắc Tầm vuốt ve dọc tay tôi, nâng mắt: "Nhưng em còn nói yêu tôi nữa nha."
"Tôi tưởng thật đó."
Tôi giật mình, nghẹn họng: "Hoắc Tầm, tôi ——"
Đang nói dở thì cửa đột nhiên bị mở ra.
"Sao lại có giày nữ ở đây vậy? Hoắc Tầm cậu —— Hả, Khương Quán?"
11.
Lương Chiếu chằm chằm nhìn tôi: "Không đúng, nhìn kĩ thì thấy có chút không giống lắm."
"Hoắc Tầm, cậu mẹ nó không phải là tương tư quá độ nên tìm thế thân đến đấy chứ?"
Lương Chiếu, anh em tốt của Hoắc Tầm.
Tôi từng gặp qua cậu ta rồi.
Tôi ngượng ngùng lên tiếng: "Không, tôi là... Khương Quán đó."
Không nghĩ tới, một lời này trực tiếp khiến Lương Chiếu bùng nổ:
"Khương Quán!!? Cô còn quay về làm quái gì? Cô muốn tiếp tục gieo họa cho Hoắc Tầm à?"
Hoắc Tầm hạ giọng: "Lương Chiếu!"
Lương Chiếu tức đến khua tay giậm chân: "Cô mẹ nó chơi cho đã rồi phủi đít đi, Hoắc Tầm thiếu chút nữa thì bị cô chơi đùa đến chết luôn rồi."
"Cậu ta vất vả lắm mới trở về làm người được, cô ——"
"Lương Chiếu, tôi sẽ đổi mật khẩu cửa nhà.." -
Hoắc Tầm cắt ngang lời hắn, nghiêng đầu nhìn tôi, "Thi thoảng cậu ta sẽ qua đây ngủ nhờ, phòng của khách."
Lương Chiếu trừng to hai mắt, không thể tin được: "Hoắc Tầm, cậu vì cô ta mà đuổi tôi đi?"
"Còn sao nữa? Không lẽ đuổi cô ấy đi vì cậu?"
Lương Chiếu má phồng mắt trợn: "Hoắc Tầm, anh em như thể tay chân, đàn bà chỉ là quần là áo thôi!"
"Ừ, thế nên cậu đây đang ghen tị tôi có quần áo à, không lẽ muốn tôi khỏa thân ra ngoài?"
Miếng cháo trong miệng tôi thiếu chút thì phun luôn ra ngoài.
Lương Chiếu nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Tầm!!! Tuyệt giao!!!"
Hoắc Tầm đứng dậy đi tới trước mặt Lương Chiếu.
"Tôi biết cậu không nỡ buông bỏ tôi mà."
Hoắc Tầm mặt không gợn sóng: "Được, tuyệt giao, không tiễn."
Lương Chiếu bị đẩy ra ngoài cửa, Hoắc Tầm đóng cửa lại.
"Ăn đi, đừng để ý đến cậu ta."
Lương Chiếu đập cửa hồi lâu, mắng đến muốn khản giọng, sau cùng mệt mỏi nói:
"Hoắc Tầm, mi mẹ nó thằng chó này."
"Tôi còn quan tâm đến chuyện của cậu nữa thì tôi cũng là con chó luôn."
Tôi im lặng ăn cháo.
Do dự hồi lâu, tôi chần chừ hỏi hắn: "Hoắc Tầm, mấy năm nay anh sống không tốt à?"
Hoắc Tầm sững người, ngón tay đang cầm thìa siết chặt: "Nếu tôi nói không, em sẽ quan tâm tôi à?"
Tôi găm móng tay vào lòng bàn tay, máu chảy ra.
Tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào.
Một lúc sau, Hoắc Tầm nói:
"Nếu đã không thì còn hỏi làm gì?"
12.
Tôi lại chạy trốn.
Tôi sợ ở cùng Hoắc Tầm thêm vài ngày nữa, tôi sẽ thực sự đầu hàng mất.
Tôi nhận một công việc ở sâu trong núi, phải ở lại một tháng.
Mùa đông, trời tối rất nhanh.
Mới qua 7 giờ một chút, cả ngọn núi đã đen kịt rồi.
Tôi vốn không nên một mình đi chụp ảnh thế này, nhưng trọ lý bị thôn dân gọi đi làm gì đó, chậm chạp mãi không thấy trở lại.
Tôi bật đèn pin, lần mò đường xuống núi.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi.
Tôi nắm chặt đèn pin trong tay, bước nhanh theo hướng xuống núi.
Giây tiếp theo ——
Đai lưng áo khoác tôi bị nắm lấy.
Tôi sợ đến mức kêu lên thành tiếng, xoay người chiếu đèn pin vào mặt người kia.
Là chủ trọ nơi tôi đang ở.
Hắn nói giọng địa phương đặc sệt: "Lão tử chờ em cả buổi trời, cuối cùng cũng bắt được em."
Tôi giơ máy ảnh lên đập vào đầu hắn ta.
Hắn ta bị đánh đau đến nhe răng trợn mắt, nhổ ra một ngụm nước bọt, mắng chửi: "Mẹ nó, còn rất khỏe nhỉ, bố mày xem xem một lát nữa cô còn chống cự được như thế này không."
Tôi bị hắn ta đè xuống đất.
Cơ thể to béo ép cho tôi không có cách nào cử động được.
Tôi hối hận rồi.
Hối hận vì lên núi một mình.
Hối hận vì không nói cho Hoắc Tầm biết, tôi vẫn còn yêu hắn.
"Mẹ nó!"
Người đàn ông kia bị túm lấy cổ áo, giật mạnh về sau.
Thân thể to béo đập mạnh vào thân cây, chim chóc hoảng loạn bay lên.
Khuôn mặt Hoắc Tầm đột nhiên xuất hiện.
Nắm tay hắn không ngừng nện xuống mặt người đàn ông kia, phút chốc đã dính đầy máu.
Người đàn ông nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn, Hoắc Tầm không quan tâm, hắn liên tục giáng từng đòn đau điếng xuống mặt tên đó.
Sắc mặt âm u, trên trán nổi đầy gân xanh.
Hắn lúc này giống một con dã thú chưa được thuần hóa hơn là Hoắc Tầm.
Hai mắt hắn trống rỗng, hung bạo ra tay.
Người đàn ông nằm trên mặt đất dần dần ngưng giãy dụa.
Tôi lúc này mới phản ứng lại, vội vã tiến lên giữ chặt tay Hoắc Tầm.
Hoắc Tầm đẩy tôi ra.
Tôi không kịp kêu đau, chỉ lo hắn còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.
"Hoắc Tầm." - Tôi ôm lấy hắn từ phía sau, "Đừng đánh nữa, Hoắc Tầm."
Nắm đấm của hắn dừng lại giữa không trung.
Hoắc Tầm ngơ người, quay đầu lại.
Trong mắt còn đang cuồn cuộn lửa giận, lồng ngực hắn phập phồng theo từng nhịp thở gấp.
Mắt tôi đỏ hoe, sợ đến mức bật khóc.
Hoắc Tầm lấy lại lí trí, hắn ôm tôi vào lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:
"Quán Quán, đừng sợ."
"Anh đến rồi."
13.
Tôi cẩn thận sát trùng vết thương trên mu bàn tay hắn: "Sao lại tới đây?"
"Sao mà không tới được?" - Hoắc Tầm nghiến răng, giận dữ nói, "Khương Quán, anh mới là người phải hỏi đấy, em chạy cái gì mà chạy hả?"
"Còn hỏi anh sao lại tới đây! Mẹ nó đầu óc em có bình thường không đấy? Không biết chỗ này nguy hiểm như thế nào à?"
"Lại còn dám một mình lên núi! Em tưởng mình là nữ hiệp thần bí, một mình có thể quật ngã mười người đấy hả?"
Hoắc Tầm hung dữ mắng tôi.
"Em sẽ..."
Hoắc Tầm nhíu mày: "Sẽ cái gì mà sẽ?"
"Anh cứ như thế, em sẽ đau lòng."
Cơn giận của Hoắc Tầm bị dập tắt trong giây lát, hắn nhìn thẳng vào tôi, yết hầu trượt lên trượt xuống.
"Khương Quán, em đây là có ý gì?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn: "Hoắc Tầm, chúng ta quay lại đi."
"Nhưng em không muốn công khai, không muốn kết hôn, cũng không muốn ra mắt ba mẹ hai bên, có được không?"
"Không công khai, không kết hôn, không ra mắt ba mẹ?" - Hoắc Tầm nhìn tôi, tức đến bật cười, "Sao? Muốn biến tôi thành tình nhân vụng trộm sau lưng của em à?"
"Khương Quán, em cho rằng tôi sẽ đồng ý với yêu cầu này của em sao?"
Tôi đặt miếng bông gòn trong tay xuống, nghĩ ngợi, tự thấy mình thực sự vớ vẩn: "Ừm, vậy cứ xem như em chưa nói gì đi."
Hoắc Tầm không bình tĩnh được như vậy: "Khương Quán!"
Chúng tôi im lặng, ngầm đấu tranh với nhau.
"Được, không công khai thì không công khai, ông đây đồng ý với em."
"Nhưng không cho phép em có người khác."
"Ông đây ghét nhất là bị phản bội."
Tôi biết Hoắc Tầm đang rất tự giận.
Hoắc Tầm thấy tôi không nói gì, càng khó chịu hơn: "Khương Quán, sao không nói gì?"
"Đừng nói em đã sớm có người ——"
Tôi dùng môi mình chặn miệng hắn lại.
Hoắc Tầm ngây người, giây tiếp theo hắn nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của tôi.
"Em đột nhiên hôn tôi là có ý gì?"
"Đừng nói em thực sự muốn tôi làm kẻ thứ ba đó? Em ——"
Ồn ào quá.
Tôi kéo đầu Hoắc Tầm lại, lần nữa hôn lên.
"Không có người khác, chỉ yêu mình anh."
Cho dù sớm muộn sự thật rồi cũng sẽ bại lộ, nhưng tôi vẫn tham lam dệt tiếp giấc mộng ngắn ngủi này.
Thế nhưng, đến lúc đó, Hoắc Tầm, anh sẽ thấy hối hận sao?
Bình luận facebook