(Phần cuối)
14.
Tôi mới phát hiện, hóa ra tôi chỉ là một con cờ của cô ta.
Tôi đúng lúc đi qua, nghe được những thứ không nên nghe.
"Chu Lạc, tôi thích cậu...."
Có rất nhiều cô gái tỏ tình với Chu Lạc, cho dù tỏ tình tôi vốn cũng không bất ngờ.
Chỉ duy nhất bạn tôi - Thiên Thiên, tôi ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến.
Có vô vàn dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu tôi, đây là cái tình huống gì vậy.
Cô ta vừa cướp bạn trai tôi cách đây không lâu, bây giờ lại tiếp tục?
Hey, để tôi xem cô chơi thế nào.
Tôi trốn trong góc.
Chu Lạc nghe thấy rất điềm tĩnh, nhưng vẫn trực tiếp vạch trần cô ta.
"Cái gì ? Cô vẫn muốn một chân đạp hai thuyền sao ?"
Cô ta có chút xấu hổ, đứng đó.
"Tôi chia tay rồi, không có hai thuyền."
Chu Lạc cười haha hai tiếng, giọng cười đúng là làm nhục con nhà người ta mà.
"Thiệt không biết tại sao Tri Tri lại làm bạn với cô bao nhiêu năm qua, cô không có chút ưu điểm nào cả, chỉ duy có một chuyện, đó là cướp đi bạn trai cũ của cô ấy, chuyện này, cô làm rất tuyệt."
"Tôi cần phải cảm ơn cô."
Tôi không ngờ nội tâm anh ấy lại mạnh mẽ như vậy, nhìn không ra chút tức giận nào.
"Đúng, cậu nói đúng, tôi không có ưu điểm nào cả, nhưng tôi sẽ cố gắng nỗ lực để có được người mình thích."
Chu Lạc không trả lời, cô ta tiếp tục nói.
"Tôi tiếp cận cô ta đều là vì Tống Tân, nếu không phải Thẩm Tri Tri, Tống Tân đã là của tôi rồi."
"Nhưng mà bây giờ, tôi đã thành công rồi, cuối cùng anh ấy cũng là người của tôi."
Chu Lạc vỗ tay "Thật tuyệt, cô đây là đang diễn kịch sao ?"
"Diễn trong năm năm, chỉ vì một tên cặn bã, thú vị đó."
Tôi gần như đã cười thành tiếng nhưng không muốn phá hỏng bầu không khí bên đó, tôi vẫn nên nhịn thì hơn.
Tống Tân, tôi theo đuổi một năm trời mới được.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là ánh mắt anh ta rất đẹp, có chút cảm giác quen thuộc.
Mua sữa đậu nành cả một mùa đông mới theo đuổi được anh ta.
Tôi không biết tại sao Tống Tân lại bị cô ta cướp đi một cách dễ dàng như vậy.
Tôi không hỏi, bởi vì ghê tởm.
Bây giờ nghe những lời cô ta nói, trong đầu tôi như một thước phim quay chậm, phát lại đoạn thời gian tôi và Vương Thiên Thiên chơi với nhau.
Bây giờ nghĩ lại, thiệt là có nhiều chổ khó có thể giải thích được.
Lúc tôi và Tống Tân ở bên nhau, cô ta đều xin tôi dẫn theo cô ta cùng đi chơi.
Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều.
Sợ cô ta ở một mình cô đơn, vì vậy chúng tôi đi xem phim, tản bộ đều dẫn theo cô ta.
Cô ta chưa bao giờ từ chối.
Bây giờ nghĩ lại, đều là trò mèo a ! !
Lúc đi xem phim đều không ngồi ở bên tôi, thật trùng hợp khi mỗi lần đều ngồi bên Tống Tân.
Tôi gần như sắp lao ra ngoài, Vương Thiên Thiên túm lấy góc áo Chu Lạc.
"Chu Lạc, cậu có muốn thử không, tôi rất lợi hại...."
Thật sự rất lợi hại, trình độ không biết xấu hổ độc nhất vô nhị.
Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, nếu không để xem thái độ của Chu Lạc tôi sớm đã lao ra đè cô ta xuống rồi !
Chu Lạc lùi lại một bước, chỉnh lại quần áo.
"Cô thật sự rất lại hại, ha."
Cô ta lẩm bẩm nhỏ giọng "Không phải, là phương diện đó tôi sẽ thỏa mãn cậu."
Chu Lạc không nhịn được cười, phá lên cười to tiếng.
"Xin lỗi, bạn gái tôi cũng rất lợi hại rồi."
"Không những lợi hại mà còn rất dữ, nếu cô còn nói nữa, cẩn thận bị đánh."
Tôi.......
Tôi lợi hại chổ nào ! !
Tôi nắm tay lại, tim bắt đầu loạn nhịp.
Một bàn tay đột nhiên kéo tôi ra ngoài.
"Nghe lén đủ chưa ?"
Tôi xấu hổ nháy mắt với anh ấy.
Chu Lạc cũng quá xảo quyệt rồi.
Tôi lắc đầu, biểu cảm kiểu tôi thật sự không có nghe trộm, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua.
Nhưng Chu Lạc không hề bỏ qua, kéo tôi đi đến trước mặt Vương Thiên Thiên.
"Nhìn cho kỹ cô ấy, bài học kinh nghiệm. "
Khoảnh khắc tôi đối mặt với ánh mắt của cô ấy, không biết có mùi vị gì.
"Vào học rồi, về thôi."
Tôi chuyển chủ đề, Chu Lạc cũng không làm khó cô ta nữa.
Anh ấy hihihaha nắm lấy tay tôi.
"Anh không có tiết, về nhà thôi.....Tri Tri...."
"Nhưng mà em có, ngốc nghếch."
Chu Lạc lại chống đối lại tôi.
"Môn tự chọn, không học cũng được về nhà nhanh lên."
Tôi tức giận rồi.
Nói đúng hơn chút thì là tôi thật sự sợ anh ấy rồi.
Đừng hỏi tại sao, hỏi rồi cũng chạy không thoát được.
Ác quỹ ! ! Chu Lạc.
"Em không muốn về nhà." Tôi gào thét với chút sức lực cuối cùng.
"Không nghe lời ngày mai em cũng không được đếm lớp."
Cuối cùng anh ấy cũng thả tôi xuống, giọng nói đó khiến tôi mê mụi một thời gian dài.
"Tri Tri của anh, chạy không thoát đâu."
~~~~~~
Hoàn.
Bình luận facebook