-
Phần 2
3.
Tôi và Cung Nghiễn quen nhau từ nhỏ.
Anh ấy hơn tôi năm tuổi, chúng tôi không tiếp xúc với nhau nhiều nhưng phụ huynh lại rất thân thiết.
Cung Nghiễn từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, môn nào cũng đứng đầu, còn sang Đức theo diện trao đổi học sinh thời trung học.
Còn tôi lại rất tầm thường, các môn học đều học nhàng nhàng, chỉ là luôn tràn đầy nhiệt huyết với các buổi biểu diễn sân khấu, chưa bao giờ bỏ lại các hoạt động của câu lạc bộ.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngẩn, bỗng có bạn ngạc nhiên kêu lên:
"Trời ạ, anh ấy có phải là đàn anh tốt nghiệp khóa trước không, Cung... Cung Nghiễn?"
"Oa! Nằm mơ cũng không ngờ lại gặp được huyền thoại của trường!"
"Thật không? Không phải anh ấy đang du học sao?"
"A a a, anh ấy tới kìa ! nhanh véo tao một cái đi!"
Tôi nhìn theo giọng nói đó, ngẩng đầu lên thì thấy Cung Nghiễn
Anh mặc một bộ đồ bình thường, phong thái vẫn lạnh lùng, mang theo một cái túi hình quả cam trông có vẻ lạc lõng.
"Tần Dương, đã lâu không gặp."
Anh ấy đứng trước mặt tôi trước ánh mắt ghen tị của các bạn, và giơ chiếc túi lên.
"Dì nhờ anh mang đến."
"A, cảm.....cảm ơn anh, làm phiền rồi ạ."
Tôi ngượng ngùng cười, đưa tay đón lấy:
"Anh về bao lâu rồi?”
"Mới về hôm nay thôi, tiện thể đến xem trường cũ và gặp bạn học."
Tiếng xì xầm xung quanh khiến tôi ngượng ngùng.
"Anh vừa về đến nhà đã bị mẹ em nhờ rồi, làm phiền rồi ạ."
Một lát sau, Cung Nghiễn hơi cong môi.
"Ừm."
Đây là một trong những lần ít ỏi chúng tôi nói chuyện với nhau.
Có lẽ vì tôi biết anh ấy từ khi còn nhỏ nên tôi đã miễn nhiễm với vẻ ngoài ấy, nhưng các cô gái trong câu lạc bộ rất hào hứng và vây quanh tôi hỏi han nhiều thứ.
"Tần Dương, bên cạnh có người ưu tú tài hoa dạng ngời như kia thì không cần, lại đi theo đuổi Cố Minh Tiêu ở lớp bên cạnh, bị ngốc rồi à!"
Tôi không phục, "Tớ và Cung Nghiễn chỉ là anh em lớn lên cùng nhau, hơn nữa Cố Minh Tiêu cũng rất đẹp trai ưu tú mà, đúng không?"
"Nói như vậy cũng đúng, nhưng Cung Nghiễn có một loại cảm giác .....sao nhỉ? Khó diễn tả.... ừm, tao cũng không giải thích được, dù sao tao cũng lựa chọn Cung Nghiễn."
"Tui cũng chọn Cung Nghiễn, vừa nhìn đã thấy xuất sắc rồi, vừa trở về nước liền tới trường gặp cậu ? Ngẫm lại cũng cảm thấy quá lãng mạn đi!"
"Đồ mê trai."
Tôi cười mắng:
"Cậu không hiểu đâu, Cố Minh Tiêu là Romeo của tôi"
...
Bao năm rồi, tôi vẫn nhớ câu này.
Nhưng tôi lại quên rằng câu chuyện Romero và Juliet có một kết thúc bi thảm.
Chỉ là nhân vật chính trong truyện yêu nhau, còn tôi chỉ là người qua đường mà thôi.
...........
4
Ba ngày sau, Cung Nghiễn giữ lời và thông báo tin kết hôn của chúng tôi với giới truyền thông, đồng thời đăng Weibo:
"Cảm ơn em đã nguyện ý làm nữ vương của anh, Tần Dương."
Hastag #Đại hôn của Cung Nghiễn và Tần Dương vào cuối tháng lập tức trở thành top1 Hotsearch.
Bài viết chia sẻ của tôi cũng bị oanh tạc.
"Aaaaaa, Dương Dương bé nhỏ của chúng ta nhất định phải hạnh phúc đó ! Cung hỉ, cung hỉ, cung hỉ!"
"Tôi vừa tìm thông tin của Cung Nghiễn, ngầu zl!"
"Nào vui lên, người đàn ông có thể cưới Dương tỷ của tôi nhất định phải rất xuất sắc!"
"Oimeoi, mừng cho chị, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái bóng của tên cặn bã kia, phải ăn mừng thooiiii!"
"Hào môn không thể so với luật sự Cố sao? Đề nghị Cố tiên sinh đeo mo vào mặt, đừng quấy rầy muội muội ta hạnh phúc!"
"Lầu trên +1."
"+1, tỷ tỷ xứng đáng tốt hơn!"
...
Khi tôi đọc những bình luận của người hâm mộ mới cảm nhận rõ ràng sức mạnh của dư luận to lớn thế nào.
Năm đó sau khi tôi chia tay với Cố Minh Tiêu, anh ta đã đăng một bài viết tình cảm sâu đậm, nội dung chứa đầy oán hận, ám chỉ tôi lừa gạt, khiến tôi trở thành một người nữ lưu manh giả dối chuyên đi lừa gạt người khác , bị bôi đen trên khắp trang báo.
Tiểu Ái tức giận đến phát khóc: "Rõ ràng là anh ta ngoại tình, sao lại đổ lại là do chị cơ chứ?"
"Dương Dương, em có chắc là em không muốn đăng những bức ảnh đó lên không?"
Quản lý Trần hơi nhíu mày,
"Chỉ cần tung ra, chị cam đoan hắn đời này sẽ không trụ được trong nghề luật sư đâu."
Tôi nghĩ về nó rồi lắc đầu.
"Cũng đã chia tay rồi, vẫn nên tôn trọng lẫn nhau thôi."
"Em chính là quá mềm lòng."
Trần tỷ thở dài.
"Chị đã liên hệ với một số đơn vị truyền thông, chị sẽ gửi cho em một loạt thông cáo báo chí minh oan trong vài ngày tới."
"Mấy nhãn hiệu cũng đang chờ xem, một khi chúng ta phản pháo thất bại, bọn họ sẽ đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng."
"Hiện tại vẫn còn có hai bài viết đang được thảo luận, nội dung rất gay gắt."
"Dương Dương, em là nghệ sĩ, lời ăn tiếng nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, đối với một người đàn ông như vậy... có đáng không?"
Tôi cắn chặt môi, kìm nén cảm giác tội lỗi và cay đắng chực trào ra.
"Thật xin lỗi chị, đã làm phiền chị rồi."
Tôi là một nghệ sĩ được chị ấy nâng đỡ, tôi biết chỉ ấy thật tâm tốt cho tôi.
Nhưng tôi cùng Cố Minh Tiêu hạnh phúc bên nhau tám năm, nói không muốn làm tổn thương hắn, không bằng nói tôi không nỡ tự tay chôn vùi thanh xuân của mình.
Có thể là anh ta đã đúng ở điểm này. Anh ta luôn biết cách khống chế cảm xúc của tôi, dù bao lần thờ ơ khiến tôi buồn nhưng vẫn không thể buông tay.
Chắc chắn, chỉ khi anh ta hoàn toàn chết, khi đó tôi mới thấy rõ được người đàn ông từng khiến tôi yêu điên cuồng trở nên tầm thường như thế nào.
Tôi đã sẵn sàng chiến đấu trong một thời gian dài. Nhưng ai mà ngờ, chỉ sau một ngày, dư luận thực sự đã quay xe một cách kỳ diệu.
Một số blogger nổi tiếng đã chỉnh sửa đoạn video ghi lại ánh mắt của tôi trong một bộ phim tình cảm rồi so với ánh mắt khi tôi quay với Cố Minh Tiêu, và viết:
"Chỉ có tôi tìm thấy điều gì đó sai sai sao?"
Sau đó, một tài khoản V đã đứng lên và bảo vệ tôi:
"Tôi luôn biết Dương tỷ là một người thẳng thắn,dám yêu dám hận, chính thức thông báo, cô ấy hoàn toàn vô tội!"
Những câu chuyện đời thường nhỏ nhặt khi yêu của tôi và Cố Minh Tiêu cũng bị người hâm mội thu thập hết lại.
" Vẫn là con gái hiểu nhau nhất, khi yêu một ai đó rất khó để che giấu. Nhìn vào là biết tình cảm cô ấy như nào. Nói cô ấy lẳng lơ quyến rũ người khác đánh ch*t tôi cũng không tin."
...............
Cơn bão nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau một thời gian dài, tôi mới biết rằng đó không phải là ông trời bảo vệ tôi.
Người có thể xoay chuyển cục diện rối rắm ở trên mạng lúc đó là Cung Nghiễn.
Vậy nên tôi đã bày tỏ muốn cùng anh ăn cơm để cảm ơn. Anh ấy vẫn rất lịch thiệp dù không đặt lịch hẹn trước , nhưng tối đó vẫn quyết định cùng tôi đi ăn.
Nói về lý do tại sao anh ấy lại giúp tôi, Cung Nghiễn chỉ hời hợt "Ừm" một tiếng rồi lấy một miếng thịt bò đưa lên miệng và nuốt xuống.
"Anh không muốn người mình quen phải chịu ấm ức."
Dù sao, có tổng tài đại nhân giúp đỡ, sự nghiệp diễn xuất của tôi thuận lợi hơn rất nhiều. Sau đó, hảo cảm của người qua đường tăng vọt, tôi liền được nhận được mấy bản kịch bản của nữ chính.
Nếu như không có sự giúp đỡ lần đó, nghĩ lại thì cũng sẽ không có ngã rẽ cho chúng tôi sau này.
Tôi và Cung Nghiễn quen nhau từ nhỏ.
Anh ấy hơn tôi năm tuổi, chúng tôi không tiếp xúc với nhau nhiều nhưng phụ huynh lại rất thân thiết.
Cung Nghiễn từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, môn nào cũng đứng đầu, còn sang Đức theo diện trao đổi học sinh thời trung học.
Còn tôi lại rất tầm thường, các môn học đều học nhàng nhàng, chỉ là luôn tràn đầy nhiệt huyết với các buổi biểu diễn sân khấu, chưa bao giờ bỏ lại các hoạt động của câu lạc bộ.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngẩn, bỗng có bạn ngạc nhiên kêu lên:
"Trời ạ, anh ấy có phải là đàn anh tốt nghiệp khóa trước không, Cung... Cung Nghiễn?"
"Oa! Nằm mơ cũng không ngờ lại gặp được huyền thoại của trường!"
"Thật không? Không phải anh ấy đang du học sao?"
"A a a, anh ấy tới kìa ! nhanh véo tao một cái đi!"
Tôi nhìn theo giọng nói đó, ngẩng đầu lên thì thấy Cung Nghiễn
Anh mặc một bộ đồ bình thường, phong thái vẫn lạnh lùng, mang theo một cái túi hình quả cam trông có vẻ lạc lõng.
"Tần Dương, đã lâu không gặp."
Anh ấy đứng trước mặt tôi trước ánh mắt ghen tị của các bạn, và giơ chiếc túi lên.
"Dì nhờ anh mang đến."
"A, cảm.....cảm ơn anh, làm phiền rồi ạ."
Tôi ngượng ngùng cười, đưa tay đón lấy:
"Anh về bao lâu rồi?”
"Mới về hôm nay thôi, tiện thể đến xem trường cũ và gặp bạn học."
Tiếng xì xầm xung quanh khiến tôi ngượng ngùng.
"Anh vừa về đến nhà đã bị mẹ em nhờ rồi, làm phiền rồi ạ."
Một lát sau, Cung Nghiễn hơi cong môi.
"Ừm."
Đây là một trong những lần ít ỏi chúng tôi nói chuyện với nhau.
Có lẽ vì tôi biết anh ấy từ khi còn nhỏ nên tôi đã miễn nhiễm với vẻ ngoài ấy, nhưng các cô gái trong câu lạc bộ rất hào hứng và vây quanh tôi hỏi han nhiều thứ.
"Tần Dương, bên cạnh có người ưu tú tài hoa dạng ngời như kia thì không cần, lại đi theo đuổi Cố Minh Tiêu ở lớp bên cạnh, bị ngốc rồi à!"
Tôi không phục, "Tớ và Cung Nghiễn chỉ là anh em lớn lên cùng nhau, hơn nữa Cố Minh Tiêu cũng rất đẹp trai ưu tú mà, đúng không?"
"Nói như vậy cũng đúng, nhưng Cung Nghiễn có một loại cảm giác .....sao nhỉ? Khó diễn tả.... ừm, tao cũng không giải thích được, dù sao tao cũng lựa chọn Cung Nghiễn."
"Tui cũng chọn Cung Nghiễn, vừa nhìn đã thấy xuất sắc rồi, vừa trở về nước liền tới trường gặp cậu ? Ngẫm lại cũng cảm thấy quá lãng mạn đi!"
"Đồ mê trai."
Tôi cười mắng:
"Cậu không hiểu đâu, Cố Minh Tiêu là Romeo của tôi"
...
Bao năm rồi, tôi vẫn nhớ câu này.
Nhưng tôi lại quên rằng câu chuyện Romero và Juliet có một kết thúc bi thảm.
Chỉ là nhân vật chính trong truyện yêu nhau, còn tôi chỉ là người qua đường mà thôi.
...........
4
Ba ngày sau, Cung Nghiễn giữ lời và thông báo tin kết hôn của chúng tôi với giới truyền thông, đồng thời đăng Weibo:
"Cảm ơn em đã nguyện ý làm nữ vương của anh, Tần Dương."
Hastag #Đại hôn của Cung Nghiễn và Tần Dương vào cuối tháng lập tức trở thành top1 Hotsearch.
Bài viết chia sẻ của tôi cũng bị oanh tạc.
"Aaaaaa, Dương Dương bé nhỏ của chúng ta nhất định phải hạnh phúc đó ! Cung hỉ, cung hỉ, cung hỉ!"
"Tôi vừa tìm thông tin của Cung Nghiễn, ngầu zl!"
"Nào vui lên, người đàn ông có thể cưới Dương tỷ của tôi nhất định phải rất xuất sắc!"
"Oimeoi, mừng cho chị, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái bóng của tên cặn bã kia, phải ăn mừng thooiiii!"
"Hào môn không thể so với luật sự Cố sao? Đề nghị Cố tiên sinh đeo mo vào mặt, đừng quấy rầy muội muội ta hạnh phúc!"
"Lầu trên +1."
"+1, tỷ tỷ xứng đáng tốt hơn!"
...
Khi tôi đọc những bình luận của người hâm mộ mới cảm nhận rõ ràng sức mạnh của dư luận to lớn thế nào.
Năm đó sau khi tôi chia tay với Cố Minh Tiêu, anh ta đã đăng một bài viết tình cảm sâu đậm, nội dung chứa đầy oán hận, ám chỉ tôi lừa gạt, khiến tôi trở thành một người nữ lưu manh giả dối chuyên đi lừa gạt người khác , bị bôi đen trên khắp trang báo.
Tiểu Ái tức giận đến phát khóc: "Rõ ràng là anh ta ngoại tình, sao lại đổ lại là do chị cơ chứ?"
"Dương Dương, em có chắc là em không muốn đăng những bức ảnh đó lên không?"
Quản lý Trần hơi nhíu mày,
"Chỉ cần tung ra, chị cam đoan hắn đời này sẽ không trụ được trong nghề luật sư đâu."
Tôi nghĩ về nó rồi lắc đầu.
"Cũng đã chia tay rồi, vẫn nên tôn trọng lẫn nhau thôi."
"Em chính là quá mềm lòng."
Trần tỷ thở dài.
"Chị đã liên hệ với một số đơn vị truyền thông, chị sẽ gửi cho em một loạt thông cáo báo chí minh oan trong vài ngày tới."
"Mấy nhãn hiệu cũng đang chờ xem, một khi chúng ta phản pháo thất bại, bọn họ sẽ đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng."
"Hiện tại vẫn còn có hai bài viết đang được thảo luận, nội dung rất gay gắt."
"Dương Dương, em là nghệ sĩ, lời ăn tiếng nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, đối với một người đàn ông như vậy... có đáng không?"
Tôi cắn chặt môi, kìm nén cảm giác tội lỗi và cay đắng chực trào ra.
"Thật xin lỗi chị, đã làm phiền chị rồi."
Tôi là một nghệ sĩ được chị ấy nâng đỡ, tôi biết chỉ ấy thật tâm tốt cho tôi.
Nhưng tôi cùng Cố Minh Tiêu hạnh phúc bên nhau tám năm, nói không muốn làm tổn thương hắn, không bằng nói tôi không nỡ tự tay chôn vùi thanh xuân của mình.
Có thể là anh ta đã đúng ở điểm này. Anh ta luôn biết cách khống chế cảm xúc của tôi, dù bao lần thờ ơ khiến tôi buồn nhưng vẫn không thể buông tay.
Chắc chắn, chỉ khi anh ta hoàn toàn chết, khi đó tôi mới thấy rõ được người đàn ông từng khiến tôi yêu điên cuồng trở nên tầm thường như thế nào.
Tôi đã sẵn sàng chiến đấu trong một thời gian dài. Nhưng ai mà ngờ, chỉ sau một ngày, dư luận thực sự đã quay xe một cách kỳ diệu.
Một số blogger nổi tiếng đã chỉnh sửa đoạn video ghi lại ánh mắt của tôi trong một bộ phim tình cảm rồi so với ánh mắt khi tôi quay với Cố Minh Tiêu, và viết:
"Chỉ có tôi tìm thấy điều gì đó sai sai sao?"
Sau đó, một tài khoản V đã đứng lên và bảo vệ tôi:
"Tôi luôn biết Dương tỷ là một người thẳng thắn,dám yêu dám hận, chính thức thông báo, cô ấy hoàn toàn vô tội!"
Những câu chuyện đời thường nhỏ nhặt khi yêu của tôi và Cố Minh Tiêu cũng bị người hâm mội thu thập hết lại.
" Vẫn là con gái hiểu nhau nhất, khi yêu một ai đó rất khó để che giấu. Nhìn vào là biết tình cảm cô ấy như nào. Nói cô ấy lẳng lơ quyến rũ người khác đánh ch*t tôi cũng không tin."
...............
Cơn bão nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau một thời gian dài, tôi mới biết rằng đó không phải là ông trời bảo vệ tôi.
Người có thể xoay chuyển cục diện rối rắm ở trên mạng lúc đó là Cung Nghiễn.
Vậy nên tôi đã bày tỏ muốn cùng anh ăn cơm để cảm ơn. Anh ấy vẫn rất lịch thiệp dù không đặt lịch hẹn trước , nhưng tối đó vẫn quyết định cùng tôi đi ăn.
Nói về lý do tại sao anh ấy lại giúp tôi, Cung Nghiễn chỉ hời hợt "Ừm" một tiếng rồi lấy một miếng thịt bò đưa lên miệng và nuốt xuống.
"Anh không muốn người mình quen phải chịu ấm ức."
Dù sao, có tổng tài đại nhân giúp đỡ, sự nghiệp diễn xuất của tôi thuận lợi hơn rất nhiều. Sau đó, hảo cảm của người qua đường tăng vọt, tôi liền được nhận được mấy bản kịch bản của nữ chính.
Nếu như không có sự giúp đỡ lần đó, nghĩ lại thì cũng sẽ không có ngã rẽ cho chúng tôi sau này.
Bình luận facebook