1
Trong đại sảnh lộng lẫy, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ khiến tôi nhức mắt.
Tôi chớp mắt, có chút bối rối về tình hình xung quanh mình.
Đây là một đại sảnh rất sang trọng, nhìn như đang tổ chức một bữa tiệc vậy.
Cách đây vài năm, gia đình tôi cũng là một trong những công ty hàng đầu trong nước.
Nhưng từ khi gia đình phá sản, tôi sống tằn tiện, mỗi ngày làm ba công việc, tôi vật lộn dưới đáy xã hội và không bao giờ có thể tồn tại được nữa.
Tôi đã tiếp xúc với sự xa hoa của nơi này.
Không phải là tôi không có kỹ năng hay bằng cấp mà chỉ là tôi bị cố tình đàn áp và không công ty nào tốt hơn tuyển dụng tôi.
Và thủ phạm đã gây ra tất cả chuyện này...........
“Cảm ơn mọi người dành thời gian đến dự tiệc đính hôn của con trai út nhà tôi và con gái nhà họ Bác. "
Bố tôi rạng rỡ niềm vui, còn mẹ tôi nắm tay bố đứng sang một bên với dáng vẻ cao quý.
Bên cạnh bố tôi là em trai Phùng Hưng, bên cạnh nó là vị hôn thê Bác Vấn Nhân, giờ tôi mới nhận ra đây là cảnh đính hôn của em trai tôi.
Đúng vậy, chính tại tiệc đính hôn này, em trai tôi đã công khai hủy bỏ hôn ước, quay người lấy
bông hoa nhỏ màu trắng không biết từ đâu tìm được mà cùng nhau thề thốt say đắm, hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của nhà họ Bác.
Thế là gia đình tôi bị nhà Bác làm cho phá sản trong vòng hai năm.
Và nhìn vào tình hình bây giờ, có vẻ như cảnh hủy hôn lại sắp xảy ra.
Sao có thể như thế được!
Tôi rửa bát ba năm, giao đồ ăn hai năm, thậm chí còn làm ở công trường một thời gian, làm sao có thể quay lại cuộc sống vất vả như vậy?
Sau khi bố tôi nói xong, ông và mẹ tôi bước đi, để lại sân khấu cho em trai tôi và Bạc Vấn Nhân.
Em trai tôi hắng giọng và định mở miệng.
Tôi ném chai sâm panh trên tay đi, lao lên sân khấu trên đôi giày cao gót 8cm, chưa kịp phản ứng thì tôi đã đá thật mạnh vào đầu gối bên cạnh em trai mình.
Em trai tôi đau đớn và ngã sang một bên.
Không ai kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh và buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Cóc ghẻ như mày mà cũng dám ăn thịt thiên nga, trong nhà cổ phần của chị mày nhiều nhất, việc cưới xin trước tiên phải là của chị mày mới đúng!"
Ngay khi tôi vừa nói xong, ai cũng hoảng hốt.
Em trai tôi ôm đầu gối không thể tin được và hét lớn: "Chị, chị đang nói bậy bạ gì đó!"
Tôi lạnh lùng nhìn nó: “Tao đang nói bậy à? Dù sao thì mày cũng là kiểu người ngu ngốc coi mắt cá như ngọc, mày không xứng đính hôn với nhà cô Bác!”
Đôi mắt em trai tôi lóe lên, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong mắt tôi hiện lên một tia mỉa mai, nó còn có thể tìm ai nữa?
Tất nhiên là tìm bạch liên hoa nũng nịu của nó rồi.
Kết quả là sau khi em trai tôi hủy hôn, việc kinh doanh của chúng tôi ngày càng sa sút, thấy đà không ổn, con trà xanh đó cũng nhanh chóng đuổi em trai tôi ra ngoài và cặp kè với một đứa cháu xa nhà họ Bác.
Em trai tôi chịu không nổi nên đầu hàng, ngày nào cũng say khướt, đúng là một vũng bùn!
Cách cư xử của nó thật đáng thất vọng. Bố mẹ tôi đều gần 50 tuổi và vẫn đang tìm việc làm. Tuy nhiên, vì tên ngốc này mà bố tôi đã bị thủng dạ dày sau khi uống rượu, trên đường đến bệnh viện đã bị một chiếc ô tô chạy tới đâm phải do vượt đèn đỏ.
Những ngày tháng khó khăn trước đây vẫn còn sống động trong tâm trí tôi, bây giờ mọi thứ đều có thể xoay chuyển được, tất nhiên, tôi không thể để tên ngốc này làm rối tung mọi chuyện lần nữa.
2
Người mà em trai tôi đang tìm tên là Bạch Phàm Mộng, tôi đứng trên bục cao và tìm thấy ả ta trước mặt nó.
Mặc váy trắng, ăn mặc đáng thương như kiếp trước, cô ta đứng đó như bị ai bắt nạt.
Tôi đưa ngón tay từ xa chỉ vào cô ta: “Bảo vệ, cô ta không có thư mời, cố tình lẻn vào hội trường.
Tôi nghi ngờ cô ta có gì đó mờ ám. Vì sự an toàn của khách và tài sản, xin hãy đuổi cô ta ra ngoài."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Phàm Mộng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nước mắt lưng tròng, thân thể suy sụp: “Tôi không phải mà.”
Chỉ cần một câu nói đó thôi cũng đủ khiến em trai tôi cảm thấy xót xa.
Phùng Hưng miễn cưỡng đứng lên: "Cô ấy là do đích thân tôi mời. Xin đừng vu khống bất cứ ai."
"Sở dĩ tôi mời Phàm Mộng tới đây là vì muốn mọi người có thể làm chứng. Tôi không hề có tình cảm gì với Bác Vấn Nhân..."
"Câm miệng đi, Phùng Hưng. Sau này nếu còn muốn sống ổn định thì hãy lập tức quay lại đây."
Tôi tắt micro và thì thầm qua hàm răng nghiến chặt.
Sân khấu cách xa đám đông nên họ không thể nghe được tôi nói gì.
Phùng Hưng nhếch môi: "Phùng Tiên Kinh, chị có tư cách gì để ra lệnh cho tôi? Bố đã đồng ý chuyển nhượng 20% cổ phần của ông ấy cho tôi tối nay. Chị chỉ nắm giữ 10% cổ phần, nói đúng ra chị chỉ là cấp dưới của tôi. Nếu chị mong có một tuổi già an nhàn thì chị phải nhìn sắc mặt của tôi mà sống. Cho nên hãy tránh xa ra và đừng cản đường tôi .”
"Ha, để tao xem thử mày có còn sức để nói hết câu đó không."
Hai chúng tôi chưa kịp tranh luận thì bố tôi đã tiến tới và nói: “Đủ rồi. Nếu con có việc gì thì chúng ta sẽ nói sau. Hôm nay là tiệc đính hôn giữa nhà họ Phùng và nhà họ Bác. Đừng gây rắc rối ở đây."
Tôi lo lắng: “Bố ơi, nếu cuộc hôn nhân này không do con quyết định thì con quyết không gả cho ai cả!”
Kết quả là không biết đối thủ kinh doanh nào đã hối lộ ai đó, micro lại bật lên, câu này vang lên qua thiết bị loa, tất cả khách trong phòng đều nghe thấy.
Phùng Hưng chế nhạo: "Phùng Tiên Kinh, chị thực sự làm khùng làm điên chỉ để lấy một số cổ phần."
Sắc mặt của bố tôi tối sầm lại, tôi nhéo lòng bàn tay, có chút khinh thường bộ dáng của bố.
Đúng lúc tôi đang định xin lỗi thì bố tôi đã mắng tôi: "Hỗn hào, còn không mau đi xuống, làm mất hết mặt mũi rồi."
Mặt tôi nóng bừng, tôi cắn môi xoay người định rời đi thì hai tên bảo vệ đi tới, nắm lấy tay em trai tôi kéo đi, thậm chí còn kéo một mảnh khăn trải bàn nhét vào người anh. Ngăn cản nó nói chuyện.
TÔI:?
Bố tôi nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thở dài: “Kinh Kinh, không phải bố buộc con phải kết hôn, mẹ con và bố cũng không phản đối. Cho dù con thích con gái… .... ... Chuyện này về nhà chúng ta sẽ nói. Nhưng sao con có thể trắng trợn cướp cô dâu trước mặt mọi người như vậy? Con đặt cô Bác ở đâu vậy?"
Không biết từ lúc nào Bác Vấn Nhân đã đứng cạnh tôi, thân mật ôm cánh tay tôi, mỉm cười: “Chú đừng lo cho con, con chịu mà. Chị gái con xinh đẹp ngây thơ như vậy, con cầu còn không được ấy chứ.”
TÔI:???
Không, chuyện gì đang xảy ra vậy?!
3
Cuộc thảo luận giữa các khách khứa trở nên ồn ào hơn.
Có người hỏi: "Ngài Phùng, xin hãy nói cho tôi biết có cần hủy bỏ hôn lễ hay không. Mọi người đều đang rất hoang mang."
Bố tôi mặt tối sầm nói: “Đi đi, đừng làm ồn, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện với con sau.”
Lễ đính hôn ngớ ngẩn cuối cùng đã bị hủy bỏ, tôi có thể tưởng tượng rằng gia đình tôi và gia đình Bác sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người sau bữa tối trong nửa tháng tới.
Trong phòng khách, Bác Vấn Nhân vẫn ôm cánh tay tôi, nhướng mày: “Chú Phùng, chú yên tâm, cháu và Tiên Kinh có thể ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận. Nếu chú lo lắng, chúng ta cũng có thể tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, rồi bố mẹ cháu cũng sẽ tham dự.”
Tôi lắc đầu kinh hãi, tôi chỉ muốn phá đám tiệc đính hôn chứ không muốn nhúng tay vào!
Tôi cố gắng rút cánh tay của mình ra, nhưng Bác Vấn Nhân trông yếu đuối thế thôi, cánh tay của tôi không thể cử động được vì sức mạnh của cô ấy.
"Không, không, không, đừng bận tâm, cô Bác, chúng tôi..."
"Cứ gọi tôi là Vấn Nhân."
Bác Vấn Nhân nói rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao tôi lại không dám cãi lại cô ấy.
"Ừm... Vấn Nhân, hôn lễ hôm nay lộn xộn rồi, còn lại thì từ từ bàn bạc đi. Dù sao thì đó cũng là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của cháu."
"Có gì phải lo lắng? So với Phùng Hưng, cháu và chị gái có nhiều chủ đề để nói hơn và thoải mái hơn khi ở bên nhau."
Trước đây tôi ít tiếp xúc với Bác Vấn Nhân, cũng chỉ gặp cô ấy vài lần, trong ấn tượng của tôi, cô ấy là một người rất xinh đẹp, hiền lành, học thức tốt và ăn nói nhẹ nhàng với mọi người.
Tôi không ngờ rằng lần đầu tiên tiếp xúc với cô ấy, dưới vẻ ngoài dịu dàng, cô ấy lại mạnh mẽ đến vậy.
Vẻ mặt của bố tôi vẫn không nói nên lời kể từ khi buổi lễ kết thúc, định mở miệng mấy lần, cuối cùng ông bất lực: "Vấn Nhân, chuyện này... chúng ta còn phải bàn bạc với bố cháu."
"Không cần bàn cãi, tôi đồng ý. Bình thường tôi coi Kinh Kinh giống như con gái ruột của mình. Giờ đây chúng nó ngày càng thân thiết hơn, với một cặp vợ chồng già như chúng tôi, đó là một điều may mắn lớn."
Cửa phòng khách bị đẩy ra, ông Bác nắm tay vợ vui vẻ bước vào.
“Anh à, giới trẻ ngày nay đã thay đổi rất nhiều, tinh thần phải theo kịp thời đại, hai cô gái ở bên nhau là điều tốt, thay vào đó, bố mẹ không cần phải lo lắng về việc tụi nó có bị chồng âm mưu bắt nạt hay không.”
"Hơn nữa, anh đã chứng kiến Vấn Nhân lớn lên, anh không hiểu tính cách của nó sao? Đừng lo lắng giao Kinh Kinh lại cho nhà tôi."
Cốt truyện ngày càng ảo diệu, tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có tỉnh táo không và việc tôi tái sinh có phải chỉ là ảo ảnh do tôi kiệt sức.
Mẹ tôi vốn im lặng bấy lâu nay cũng lên tiếng: “Anh sui nói đúng, chuyện giữa các con cứ để chúng nó giải quyết. Gia đình anh sao thì gia đình tôi theo vậy.”
Không, mẹ ơi?
Tôi đang bị tẩy não hả?
Giúp tôi với, bây giờ còn đang ngồi đây vui vẻ bàn bạc chuyện đính hôn của tôi với người khác thì đây hoàn toàn không phải là mẹ ruột xấu tính của tôi!
Tôi cảm thấy như mình bị chập mạch kể từ khi lễ đính hôn kết thúc.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nhìn hai người đàn ông trung niên đang vui vẻ thảo luận về tôi và Bác Vấn Nhân trong phòng khách.
Sự việc đã được giải quyết.
Tiệc đính hôn lần này sẽ nhỏ, chỉ có người nhà hai bên mới được mời dùng bữa, không cần phải vội lấy giấy đăng ký kết hôn, cả hai bên đều là cha mẹ hiện đại, có thể để hai đứa con phát triển mối quan hệ trước rồi tính tiếp.
Về phần làm thế nào để nuôi dưỡng tình cảm?
Cô Bác nói trước đây gia đình cô đã mua một căn biệt thự dành, bố tôi nói nhà tôi nên sửa sang lại.
Dì Bác nói muốn may quần áo cho hai chúng tôi mặc trong tiệc đính hôn, nhà dì có thợ may riêng, mẹ tôi thì định tặng mấy một bộ trang sức ngọc bích, nói rất hợp với tôi và Vấn Nhân.
“Sau tiệc đính hôn, hai đứa trẻ sẽ sống chung và làm quen với nhau”.
Bình luận facebook