• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Chờ anh về nhà (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Trong khu tập thể rách nát này, có người già neo đơn, có những đứa trẻ mồ côi, có mẹ đơn thân một mình nuôi con, và còn có tôi cùng Lộ Sở.

Tôi được Lộ Sở nhặt về.

Năm ấy tôi 9 tuổi, mẹ mất, bố đã lái xe rất rất lâu, đưa tôi đến cổng công viên giải trí, nói tôi đứng đợi ông đi mua kem cho.

Tôi đợi mãi, đợi mãi, đến khi trời tối, vẫn không đợi được bố.

Vậy là tôi vừa khóc vừa đi lang thang không mục đích, cuối cùng đi đến khu tập thể cũ này.

Đó chính là lần đầu tiên tôi với Lộ Sở gặp nhau.

Khi đó anh 15 tuổi và đã bỏ học từ sớm.

Thiếu niên cao gầy đứng cạnh thùng rác dưới lầu, nheo nheo đôi mắt thâm thúy nhìn tôi chằm chằm.

Nhìn đứa bé bị bỏ rơi là tôi một hồi, rồi sau đó anh cắn chặt răng, đưa tôi về nhà.

Cứ như vậy, anh ấy nuôi tôi lớn lên.

Khi đó anh ấy còn chưa đủ tuổi ra ngoài lao động, cả ngày lang thang khắp nơi nhặt rác, ve chai, giấy lộn bán kiếm tiền.

Nhặt rác xong lại về nấu cơm cho tôi.

Lớn hơn một chút, anh ấy tới công trường bê gạch, tới quán ăn rửa bát thuê.

Tôi được Lộ Sở nuôi lớn bằng cách đó.

Anh ấy cho tôi ăn, cho tôi chỗ ngủ, cho tôi đi học.

Ở trường đại học, tôi gặp một phú nhị đại, tôi rất giống ánh trăng sáng trong lòng anh ta.

Tôi vội vàng đá bay Lộ Sở, lao vào vòng tay phú nhị đại. Khi Lộ Sở ốm nặng tìm tôi vay tiền, tôi còn đang bận đấu đá với ánh trăng sáng của phú nhị đại kia.

Vậy nên đến tận giây phút cuối đời của Lộ Sở, anh ấy cũng không gặp được tôi.

Cuối cùng phú nhị đại cũng chán tôi, chọn ở bên cạnh ánh trăng sáng, tôi sống nửa đời còn lại trong cô đơn buồn tủi.

Phút cuối đời, tôi mới phát hiện ra chuyện mình là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.

Thiết lập nhân vật bị phá vỡ, tôi đột nhiên quay lại năm mình 18 tuổi.

2.

Đèn cầu thang ở khu tập thể là cảm ứng, ánh đèn chập chờn sáng lên mỗi lần có tiếng động, hắt lên bậc thang xi măng xám xịt.

Tôi đứng dựa vào cửa nhà, nghe tiếng bước chân nặng nề tiến đến ngày càng gần, tim đập thình thịch.

Sau đó, một thân ảnh cao gầy, rắn rỏi xuất hiện trước mắt.

Chiều tà oi bức, người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, cơ bắp trên cánh tay càng thêm rõ ràng dưới ánh nắng cuối ngày.

Gương mặt góc cạnh vương vài giọt mồ hôi.

Ánh mắt tôi và anh ấy chạm nhau.

Bước chân Lộ Sở dừng lại một chút, sau đó lại lạnh lùng bước tiếp.

Lúc này tôi đã gặp phú nhị đại kia, mấy ngày trước vừa nói lời chia tay Lộ Sở.

Tôi vừa nhìn anh ấy, mắt đỏ hoe lên.

Sau đó không do dự nhào vào lòng anh ấy.

Người lao động chân tay rất khỏe mạnh, Lộ Sở nhẹ nhàng đỡ lấy tôi.

Anh ấy trầm mặc, vòng tay ôm tôi hơi siết lại.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ấy liền buông tôi ra.

Giọng điệu xa cách.

“Sao lại về rồi, không phải đang ở trường sao?”

Tôi nhìn Lộ Sở móc chìa khóa trong túi ra, bàn tay gân guốc tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ, mở cửa.

Căn nhà này chứa đựng 10 năm kỉ niệm của chúng tôi.

Đời trước, Lộ Sở cô đơn trong chính căn nhà này, ôm những kỉ niệm giữa chúng tôi rồi một mình ra đi.

Không gian mấy chục mét vuông có chút chật hẹp, trong phòng khách, thùng rác nhỏ cạnh bàn chứa đầy tàn thuốc, có thể thấy mấy hôm nay anh ấy đã hút không ít.

Tôi ôm Lộ Sở từ phía sau, nhất định không buông.

“Khương Nhạc, em làm gì vậy?”

Anh ấy nắm lấy tay tôi, muốn gỡ ra.

Tôi đột nhiên mở miệng.

“Anh, chúng ta đừng chia tay nữa được không?”

Lộ Sở hơi dùng sức gỡ tay tôi ra, xoay người lại, nheo mắt nhìn tôi.

Cuối cùng, anh ấy khàn giọng nói: “Khương Nhạc, chúng ta chia tay rồi, anh vẫn sẽ nuôi em, sẽ gửi tiền cho em. Anh sẽ mãi mãi là anh trai của em.”

Anh ấy vừa dứt lời, nước mắt tôi đã chảy dài.

Không còn bị cốt truyện thao túng, quay lại năm 18 tuổi này, tôi rất nhanh đã hiểu rõ lòng mình.

Tôi không chút do dự chạy từ trường về nhà.

Tôi hiểu, mình yêu Lộ Sở, yêu từ rất lâu rồi.

Tôi không muốn anh ấy chỉ là anh trai tôi. Tôi không muốn chỉ là em gái anh ấy.

Lộ sở im lặng, hai tay cọ cọ trên quần áo một hồi rồi mới giơ lên lau nước mắt cho tôi.

“Nhạc Nhạc, ở trường có chuyện gì à?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy sao em lại khóc?”

Lộ Sở cao hơn tôi, cúi đầu nhìn tôi. Trên người anh ấy là bộ quần áo rẻ tiền chỉ mấy chục đồng, nhưng đồ tôi mặc đều là hàng hiệu có tên tuổi.

Tôi lắc đầu, tìm cách đổi chủ đề, hỏi anh ấy hôm nay đi làm có mệt không.

“Cũng bình thường.”

Anh ấy quay lưng, trốn tránh chuyện tôi muốn nói, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm, giờ này, chắc hẳn Lộ Sở còn chưa ăn cơm.

Nghĩ vậy tôi lập tức đi vào phòng bếp.

Đời trước, để tranh đấu với ánh trăng sáng kia, tôi đã học nấu ăn.

Nhưng nhìn phòng bếp trống không, tôi ngẩn người, quay xuống lầu mua đồ ăn.

Không hiểu sao cửa hàng nhỏ dưới nhà lại đóng cửa, tôi phải đi xa mới mua được đồ ăn, cả đi cả về cũng mất tới nửa tiếng.

Khi ra ngoài, tôi cầm chìa khóa của Lộ Sở.

Tôi quay về, mở cửa ra, trong phòng tối thui.

Đèn không bật, Lộ Sở ngồi bên cửa sổ, hút thuốc.

Nghe thấy tiếng động, đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc cháy đỏ của anh ấy hơi rũ xuống.

Anh ấy… đây là vì nghĩ tôi đi rồi à?

3.

Tôi bật đèn, Lộ Sở bị ánh sáng đột ngột chiếu vào nên hơi nheo mắt lại. Tôi giơ giơ túi thức ăn ra, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh ấy.

“Anh, anh muốn ăn gì?”

Lộ Sở ngẩn người, một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Anh không đói.”

“Nhưng mà em đói.”

Anh ấy lập tức dập thuốc, xua xua không khí rồi bước đến nhận lấy túi đồ ăn trong tay tôi.

“Em chưa ăn cơm chiều à?”

“Ngồi đi, anh nấu xong ngay đây.”

Nhìn thân ảnh bận rộn của Lộ Sở, lòng tôi xốn xang, tôi đi vào bếp, ôm eo anh ấy.

“Anh, chúng ta quay lại nhé?”

Thân hình gầy gầy nhưng rắn chắc của anh hơi cứng lại, nhưng khi mở miệng lại mang theo chút mệt mỏi: “Đừng nghịch nữa. Ra sô pha ngồi đi.”

Tôi mím môi, đi ra ngoài.

Ngồi không nhàm chán, tôi mở cửa phòng Lộ Sở.

Một chiếc giường nhỏ trải ga màu trắng đen đơn giản, đồ đạc khác hầu như chẳng có gì.

Tôi khép cửa phòng lại, nằm lên giường Lộ Sở, không chút kiêng nể cuộn mình trong chăn của anh ấy, cảm nhận mùi hương còn lưu lại.

Lộ Sở thật ra rất tự ti, anh ấy chưa bao giờ kể chuyện ở công trường với tôi. Những ngày còn phải đi nhặt rác, việc đầu tiên anh ấy làm khi về nhà chính là tắm rửa thật kĩ.

Trong ổ chăn của anh ấy có mùi hương xà phòng nhè nhẹ, tôi cuộn người trong chăn, như đang được anh ấy ôm trong lòng.

……

“Kẽo kẹt.”

Không biết qua bao lâu, ánh cửa phòng cũ kĩ bị đẩy ra, đập vào mắt tôi là Lộ Sở đang đeo tạp dề đứng ở cửa.

Tôi thấy tai anh ấy rất nhanh đỏ bừng lên, mím môi nói: “Ra ăn cơm đi.”

Sau đó giấu đầu lòi đuôi chạy nhanh đến chỗ thùng rác cạnh giường.

Vừa dọn túi rác vừa giải thích: “Anh quên đổ.”

Tôi nhìn túi rác trong tay anh ấy hầu như toàn là giấy lau, vẻ mặt suy tư.

Sau đó nhảy chân sáo ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước xong, tôi đang muốn nói chuyện với Lộ Sở thì anh ấy đã nhanh chóng thu dọn bát đũa, trốn vào phòng bếp.

Tôi ngồi trên sô pha, điện thoại đột nhiên vang lên.

Trên màn hình hiện lên tên người gọi: Anh Cố.

Là Cố Lâm, phú nhị đại, cũng chính là nam chính của bộ truyện này.

Lúc này tôi đã quen anh ta, hơn nữa còn rất có cảm tình.

Nghĩ nghĩ một lúc, tôi trượt nghe máy.

“Nhạc Nhạc, ngày mai gặp nhau nhé.”

Điện thoại tự động để loa ngoài, âm thanh hơi lớn, tôi giật mình, nhanh chóng giảm âm lượng xuống.

Ngày mai chính là ngày Cố Lâm đề nghị kết giao với tôi.

Tôi nói đồng ý gặp rồi cúp máy.

Lộ Sở rửa bát xong đã về phòng.

Đại khái là đang trốn tránh tôi.

Tôi thử mở cửa phòng anh ấy, quả nhiên, anh ấy còn chưa ngủ.

“Anh.”

Hai người cùng ngồi trên chiếc giường không quá lớn của anh ấy.

“Em ở chung với bạn học thế nào?”

Anh ấy im lặng rất lâu mới khẽ hỏi một câu.

“Ổn ạ! Em mới quen một nam sinh.”

Tay Lộ Sở bất giác siết nhẹ ga trải giường, nhưng chính anh ấy cũng không phát hiện ra.

“Anh.”

Anh ấy quay sang nhìn tôi, mắt hơi rũ xuống, đôi mắt tối tăm không nhìn ra cảm xúc gì.

Tôi từ từ duỗi tay ra ôm cổ anh ấy, sau đó dán môi lên đôi môi mỏng kia.

Không biết tại sao, anh ấy cũng không đẩy tôi ra.

Mặc kệ tôi trầm luân trong nụ hôn này.

Người ta thường nói đàn ông môi mỏng là bạc tình, nhưng Lộ Sở là người tình cảm nhất mà tôi biết trên đời.

“Chúng ta quay lại nhé, được không anh?”

Lộ Sở thở gấp, cánh môi hơi hồng lên.

Dù chúng tôi đã ở bên nhau từ sau khi tôi thi đại học nhưng hành động thân mất nhất từng làm cũng chỉ là nắm tay và ôm.

Hai mắt anh ấy sáng lên nhưng rất nhanh lại ảm đạm.

“Em làm vậy vì giận người khác à?”

“Là nam sinh em mới quen?”

Tôi ôm cổ anh ấy, ngắt lời: “Không phải, anh, không phải vì giận ai cả, em chỉ muốn quay lại với anh thôi.”

Lộ Sở gỡ tay tôi xuống, móc điện thoại trong túi ra, hơi cúi đầu, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình.

Tôi ngẩn người, di động trong túi rung lên, Lộ Sở chuyển cho tôi mấy ngàn tệ.

Làm xong, anh ấy ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Tiền công tháng này cho em hết, công trường bao ăn, anh không cần tiêu tiền.”

Anh ấy đang nghĩ tôi vì hết tiền nên mới như vậy.

Tôi bực bội, tay loạn xạ tự cởi cúc áo mình, hai mắt nhìn Lộ Sở đầy trông mong.

“Anh, em không cần tiên, em muốn anh.”

Anh ấy giật mình, nhanh chóng dời tầm mắt ra chỗ khác.

Hai tay thong thả, thận trọng cài lại cúc áo cho tôi, rồi khẽ thở dài.

“Anh ra ngoài ngủ.”

4.

Tôi ở trong phòng Lộ Sở, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, liền bật dậy xem xét những đồ vật còn lưu lại dấu vết của anh ấy.

Ba tháng sau ngày khai giảng ở đại học, dù trường ở cùng thành phố này nhưng tôi chưa về lấy một lần, cũng không cho Lộ Sở đến trường thăm tôi.

Thật ra chẳng cần tôi nói, Lộ Sở cũng sẽ không đến trường tìm tôi.

Bởi vì anh ấy tự ti, sợ bạn bè của tôi biết được tôi có một người anh trai… không, là một người bạn trai như anh ấy.

Tôi mở tủ quần áo giản dị trong phòng Lộ Sở, chỉ có vài cái quần dài, hai ba cái thun, màu đen hoặc trắng, đã giặt đến bạc màu.

Đồ thu đông lại càng ít đến đáng thương.

Bên dưới là vài chiếc quần lót đã cũ mèm, được gấp gọn gàng.

Tôi ngẩn người, nhớ ra đây là đồ bình dân bán trong siêu thị dưới nhà.

Mười lăm đồng ba cái.

Ở tận đáy tủ, tôi lôi ra một cuốn album ảnh có bìa màu vàng nhạt.

Bức ảnh đầu tiên trong album chụp khi tôi 9 tuổi, Lộ Sở đưa tôi đi công viên chơi, cùng chụp ảnh.

Lộ Sở năm ấy mười lăm tuổi, gầy đến đáng thường, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, tay nắm tay tôi, vẻ mặt kiên định.

Còn có một bức khác, là khi tôi vừa lên cấp 3, Lộ Sở cầm chiếc máy ảnh cơ hàng thải giá mấy trăm tệ, chụp ảnh tôi rồi lén đi rửa ra, giữ gìn như vật báu.

Càng xem tim tôi càng mềm nhũn, nửa đêm đi ra ngoài phòng khách.

Sô pha hơi ngắn, Lộ Sở cao gần 1m9 cuộn người trên đó, khổ sở nằm ngủ.

Tôi tìm một vị trí thoải mái, chui vào trong lòng anh ấy.

Ban ngày Lộ Sở làm việc nặng, mệt mỏi nên ngủ rất say, tôi ghé tai anh ấy, khẽ thì thầm.

“Anh, ngủ ngon nhé!”

“Còn nữa… em yêu anh.”

5.

Ở khu tập thể cũ này, sáu bảy giờ sáng đã rất ồn ào.

Có ông lão đi tập thể dục buổi sáng, có bà lão đi mua đồ ăn sáng cho cháu, có bà mẹ đưa con đi học.

Tôi còn ngái ngủ, vươn vai mở mắt ra, thấy trên người mình được đắp một cái chăn mỏng.

Lộ Sở đã không thấy đâu nữa.

Tôi nhìn căn phòng quạnh quẽ, cất tiếng gọi:

“Anh?”

Không ai đáp lại.

Tôi nghĩ chắc anh ấy đến công trường rồi, đã lâu tôi không quan tâm đến Lộ Sở, không còn nhớ đến lịch làm việc, nghỉ ngơi của anh ấy nữa.

Tôi bò dậy, vào toilet tắm rửa, mặc một chiếc áo phông rộng trùm mông, nóng nên không muốn mặc quần.

Sọt đồ dơ trong phòng vệ sinh có mấy bộ quần áo Lộ Sở thay ra.

Tôi nghĩ nghĩ, từ nhỏ đến lớn quần áo của tôi đều do Lộ Sở giặt.

Từ khi nhà mua máy giặt, anh ấy mới không phải giặt tay nữa.

Nhưng hình như máy giặt mới hỏng, tôi cầm chiếc áo ba lỗ và quần lót màu đen của Lộ Sở cho vào chậu, vò vò.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, cửa mở ra, tôi vẫn cầm quần áo của Lộ Sở trong tay, ngó đầu nhìn ra ngoài.

Một tay Lộ Sở cầm bánh bao cùng sữa đậu nành, một tay cầm chìa khóa.

Anh ấy nhìn tôi, sững sờ, cau mày rồi nhanh chóng tiến tới chỗ tôi.

Anh ấy kéo tôi đứng lên, xả sạch tay tôi dưới vòi nước mấy lần.

Sau đó anh ấy đẩy tôi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại, chỉ lưu lại một câu “Em ra ăn sáng đi” rồi không nói gì nữa.

Tôi ngồi trên sô pha gặm bánh bao, ngây ngốc nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.

Một lát sau, Lộ Sở đã giặt sạch sẽ quần áo tôi vừa thay ra cùng với quần áo của anh ấy, mang ra ngoài ban công phơi.

Nhưng mà, quần áo của tôi được anh ấy treo ở chỗ ngập nắng, còn quần áo của anh ấy lại treo cách rất xa, ở chỗ tối tăm mặt trời không chiếu đến.

Tôi uống sữa đậu nành xong, đứng lên dùng cây phơi đồ kéo quần áo của chúng tôi đến gần nhau hơn.

Lộ Sở rất cao, anh ấy duỗi tay, lại đẩy quần áo của tôi ra xa.

Đẩy qua đẩy lại, tôi tức giận.

“Anh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom