- Tác giả
- Zhihu
- Thể loại
- Trinh Thám
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3P
- Nguồn
- Tiểu An Bảo Bối
- Lượt đọc
- 61
- Cập nhật
1.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thuận lợi tìm được một công việc tại thành phố lớn.
Bạn tốt nhiều năm không gặp thông qua vòng bạn bè biết được chỗ làm tôi gần phòng cô ấy đang thuê nên đã chủ động nhắn tin qua WeChat hỏi tôi có muốn thuê chung không.
Đang lúc lo không có chỗ ở, tôi quyết định xem thử. Vừa đến nhà tôi đã rất hài lòng.
Đó là một căn hộ hai phòng, cách công ty tôi chỉ mười phút đi bộ, trang trí rất mới, khu vực xung quanh cũng đẹp, và điều quan trọng nhất là giá thuê chỉ 700 tệ!
Tôi không do dự chút nào, lập tức ký hợp đồng thuê chung nhà cùng bạn.
Bạn tôi tên là Triệu Thái Y.
Chúng tôi là bạn học cấp hai. Nếu không phải lần trước thêm bạn WeChat trong buổi họp lớp, có lẽ chúng tôi cũng chẳng liên lạc lại với nhau.
Cuộc sống chung với Thái Y quả thực rất thoải mái.
Cô ấy là một freelancer, hàng ngày ở nhà viết tiểu thuyết. Vì có nhiều thời gian rảnh, cô ấy lo liệu hầu hết việc nhà, tôi gần như chẳng cần động tay vào gì cả.
Dù cảm thấy áy náy, mỗi cuối tuần tôi đều cố gắng tranh làm việc nhà, nhưng cô ấy luôn bảo không sao, cô thích dọn dẹp và cảm thấy đó là cách giải tỏa căng thẳng hiệu quả. Tôi không thể tranh thắng cô ấy, nên thỉnh thoảng đành mua đồ ăn ngon để cảm ơn.
Chúng tôi sống chung rất vui vẻ. Trong mắt tôi, Triệu Thái Y đúng là bạn cùng phòng hoàn hảo, có cô ấy bên cạnh, cuộc sống của tôi trở nên thật dễ chịu.
Tuy nhiên, có một đêm, khi tôi thức dậy đi vệ sinh, bước vào phòng khách, tôi ngửi thấy một mùi khói nồng nặc.
Cảm thấy kỳ lạ, tôi nhìn quanh và phát hiện trên bàn trà bằng kính có nửa điếu thuốc đang tàn, vừa bị dập xuống. Khói vẫn còn bốc lên, tàn thuốc rơi vương vãi trên bàn và sàn nhà, trông rất bừa bộn.
Tôi giật mình nghĩ thầm, chẳng lẽ nửa đêm Thái Y lén hút thuốc trong phòng khách?
Thật ra tôi cũng không có thành kiến gì với người hút thuốc, nhưng mà trong ấn tượng của tôi, Thái Y không giống người hút thuốc.
Tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô ấy, hơn nữa cô ấy vốn là người sạch sẽ, khó mà tưởng tượng cô lại dập tàn thuốc lung tung như vậy, để khói và tàn thuốc bay khắp nơi. Điều này hoàn toàn không giống cô ấy!
Phát hiện này khiến tôi không khỏi bàng hoàng, giống như phát hiện chồng mình sáng mặc quần lót đỏ ra ngoài, nhưng về nhà thì lại là quần lót tím vậy!
Nhưng nghĩ lại, ai mà không có vài bí mật riêng? Chỉ là không muốn người khác biết thôi.
Tôi dọn dẹp bàn trà, đi vệ sinh rồi trở về ngủ tiếp.
Hôm sau, tôi khéo léo hỏi Thái Y: "Dạo này công việc có phải áp lực lắm không? Tối qua tớ thấy có tàn thuốc trên bàn trà..."
Cô ấy rõ ràng hơi giật mình, sau đó ngượng ngùng thừa nhận: "Xin lỗi nhé Tiểu Hi, gần đây áp lực lớn quá nên tớ không kìm được hút một điếu."
Tôi cười nhẹ: "Không sao đâu, tớ không phải đang trách móc gì cả. Chỉ là nếu cậu muốn hút thì có thể bố trí một chỗ riêng để hút, không cần nửa đêm bò dậy lén hút thuốc như vậy."
Thái Y ngập ngừng một chút, rồi vội xua tay: "Không cần đâu, tớ chỉnh thỉnh thoảng hút một điếu, không ngh/i/ện đâu."
Nhìn nét mặt cô ấy, tôi tin cô ấy không ngh/i/ện thuốc lá thật.
"Vậy thì tốt rồi," tôi vỗ vai cô ấy an ủi, "Công việc có căng thẳng quá thì đừng cố quá, hãy thư giãn một chút."
Cô ấy cảm động, hỏi lại: "Còn cậu, tại sao tối qua lại thức dậy giữa đêm? Có phải ngủ không ngon không?"
Tôi thở dài: "Cũng giống như cậu thôi, áp lực công việc lớn quá mà."
Thái Y bật cười, rồi lấy ra một hộp nhang an thần đưa cho tôi: "Vũ khí bí mật của tớ đây. Khi nào không ngủ được, đốt một cây, hiệu quả lắm."
Tối hôm đó, tôi thử đốt nhang như cô ấy bảo. Đúng là hiệu quả thật, tôi ngủ một mạch tới sáng.
2.
Dùng hết hộp nhang Thái Y đưa, tôi tính lên mạng mua thêm. Khi đặt mua, tôi tiện xem qua phần bình luận. Một số người mua đề nghị không nên sử dụng lâu dài, nếu không sẽ gây ra sự phụ thuộc, đến lúc đó khó mà bỏ được.
Những bình luận đó làm tôi hoảng sợ, lập tức hủy đơn hàng. Kết quả là, đúng như cảnh báo, tôi bắt đầu có dấu hiệu phụ thuộc. Đã lâu rồi không bị mất ngủ, nhưng đêm đó tôi lại mất ngủ.
Tôi nằm trên giường, trợn tròn mắt, chán nản đếm cừu. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng lách cách từ phòng khách, như tiếng một chiếc ly bị vỡ. Ngay sau đó, là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Tôi không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ giữa đêm Thái Y làm đổ cái gì?
Tôi mở cửa, đi ra phòng khách.
Phòng khách khoongg bật đèn, tôi lờ mờ thấy Triệu Thái Y đang ngồi xổm trên sàn, thu dọn các mảnh vỡ. Thấy tôi, cô ấy vội vàng ném mảnh vỡ vào thùng rác rồi hỏi: “Tớ làm cậu thức giấc à? Tớ dậy uống nước, không cẩn thận làm vỡ ly.”
Tôi nhìn kỹ, bất ngờ phát hiện cái ly vỡ là của tôi.
“Cậu… dùng ly của tớ để uống nước sao?” Vì quá kinh ngạc, tôi không kiềm chế được mà cao giọng, nghe như đang chất vấn.
Chuyện này cũng không thể trách tôii. Thử hỏi ai mà không tức khi phát hiện người khác dùng đồ cá nhân của mình mà không xin phép?
Nghe tôi chất vấn, Triệu Thái Y rõ ràng có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Không phải, tớ dùng ly của mình, chỉ là khi đặt ly xuống không may va phải làm đổ ly của cậu.”
Cô ấy nói dối!
Tôi nhìn thấy rõ trên các mảnh vỡ còn dính nước, rõ ràng là ly của tôi vừa bị dùng trước khi vỡ.
Triệu Thái Y đã lén dùng ly của tôi để uống nước!
Tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Trước giờ tôi luôn nghĩ Triệu Thái Y là một người bạn cùng phòng tuyệt vời, nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại khiến tôi có cảm giác mình hoàn toàn không hiểu rõ con người thật của cô ấy.
Tôi không vạch trần lời nói dối của cô ấy, trong lòng vẫn còn nhớ đến những điều tốt đẹp mà cô ấy đã làm, không muốn gây ra xung đột.
Tôi chỉ im lặng quay về phòng và đóng cửa lại.
Nằm trên giường, tôi không thể nào ngủ nổi, đầu óc toàn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Tôi không hiểu được con người thật của Triệu Thái Y. Bình thường cô ấy rất tốt, nhưng những biểu hiện lạ lùng thi thoảng lại xuất hiện. Cô ấy thật sự là người như thế nào?
Tôi không biết.
Vì vậy, tôi đã viết một bài trên diễn đàn với tựa đề "Phát hiện một mặt kỳ lạ của bạn cùng phòng, tâm trạng thật phức tạp..." để kể lại toàn bộ sự việc và xem thử phản hồi của mọi người.
Không ngờ bài viết lại nhận được nhiều phản hồi như vậy! Chủ yếu là những người đang ở ghép khác cùng xả ra các vấn đề bất mãn.
Địa lôi 154: "Ngày hôm sau khi thuê chung, bạn cùng phòng tôi đi ph* thai, yêu cầu tôi chăm sóc và nấu ăn cho cô ấy ba bữa một ngày."
Người dùng 65A4880F: "Bạn cùng phòng của tôi đứng lên bồn cầu khi đi vệ sinh, để lại hai dấu chân to đen sì trên nắp. Giữa đêm hai giờ rưỡi còn hát karaoke từ điện thoại, rác thải vứt đầy nhà vệ sinh, chưa kịp thay túi rác mới đã ném thẳng vào đó..."
Dsllrs: "Cởi giày ra mà mùi chân của cô ấy ám khắp phòng khách, mượn đồ của tôi thì hoặc làm mất hoặc làm hỏng, thậm chí mượn cả quần áo của tôi mà tôi không đồng ý, cô ấy liền trộm mặc, còn làm dây bẩn ra quần áo của tôi!"
Thất tình: "Trên sàn toàn là rác vặt vãnh của cô ấy, rất thích chiếm dụng không gian chung, vứt vớ bẩn lung tung khắp lối đi."
Đọc xong những chia sẻ của mọi người, tâm trạng bức bối của tôi lập tức tan biến.
So với những gì các bạn khác đã trải qua, việc Triệu Thái Y lén dùng ly của tôi để uống nước thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Tôi tự an ủi mình rằng, chỉ cần từ giờ đem cái ly vào phòng ngủ, không để ở ngoài phòng khách nữa là xong.
3.
Ngày hôm sau là Chủ nhật. Tôi cố ý dậy sớm, định vệ sinh nhà cửa.
Lúc 7 giờ, tôi bước ra khỏi phòng thì thấy Triệu Thái Y đã đang lau sàn trong phòng khách. Thật là siêng năng!
Nhưng điều bất ngờ hơn là, ánh mắt tôi chợt dừng lại trên một vệt dấu màu xám nâu nổi bật trên sàn.
Đó là thứ gì?
Tôi tò mò nhìn kỹ hơn, trông nó giống như... dấu giày? Khi tôi định nhìn kỹ thêm, Triệu Thái Y đã lau qua lại vài lần, xóa sạch vết dấu đó.
Cô ấy như chỉ vừa mới phát hiện tôi, ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Hi, sao cậu dậy sớm vậy? Khó được một ngày nghỉ Chủ nhật, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Thật lòng mà nói, sau chuyện tối qua, khi nhìn thấy Triệu Thái Y, tôi có chút không tự nhiên. Tôi nở một nụ cười xã giao: “Không thể để cậu làm vệ sinh một mình, để tớ làm nữa.”
Triệu Thái Y vừa nghe xong, dừng lau sàn, đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn tôi và nói: “Tiểu Hi, có chuyện này, tớ cần xin lỗi cậu.”
“Đêm qua trời tối quá, tớ không nhìn rõ nên đã nhầm ly của cậu với ly của tớ. Tớ đã dùng ly của cậu để uống nước, và không may làm vỡ nó. Tớ xin lỗi, tớ đã đặt mua một cái ly mới để bồi thường cho cậu, chiều nay sẽ giao tới.”
Thì ra cô ấy không cố ý!
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thở phào một cái.
Triệu Thái Y đẩy tôi vào phòng vệ sinh: “Coi như đây là lời xin lỗi của tớ! Hôm nay cậu không cần làm gì cả, cứ nghỉ ngơi đi. Tớ có để lại bữa sáng trong bếp, không biết cậu thích ăn gì, nên tớ mua sữa đậu nành, bánh quẩy và cả cháo đậu xanh. Rửa mặt xong thì ăn đi nhé!”
Vậy là, dưới sự kiên trì của Triệu Thái Y, tôi lại được tận hưởng một ngày lười biếng.
Nhưng đến đêm khuya, nằm trên giường, hình ảnh dấu giày ban sáng cứ hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Có điều gì đó không đúng. Dấu giày đó rất lớn, mà tôi và Triệu Thái Y đều không có cỡ giày to như thế.
Mũi giày hướng về phía phòng của Triệu Thái Y. Đó là dấu giày của một người đàn ông. Giống như một đôi giày bẩn bị dính nước, chủ nhân của nó vội vã bước đi, đạp mạnh lên sàn, để lại vệt bùn.
Nhưng tôi và Triệu Thái Y đều là nữ, làm sao trong nhà lại có dấu giày của một người đàn ông?
Hay là… tôi nhìn nhầm?
Tôi trằn trọc suy nghĩ, không tài nào ngủ nổi.
Phía đối diện giường là cửa phòng, ánh sáng từ bên ngoài lẻn qua khe cửa chiếu vào. Bỗng nhiên, ánh sáng ấy bị che khuất một đoạn.
Khi còn nhỏ, chắc hẳn ai cũng từng có trải nghiệm này: ban đêm thức khuya đọc truyện, nghe tiếng bố mẹ rời giường đi vệ sinh, chúng ta sẽ lập tức tắt điện thoại và tập trung nhìn vào khe cửa.
Nếu ánh sáng ngoài cửa bị che khuất, điều đó có nghĩa là bố mẹ đang đứng ngoài nghe lén.
Giờ phút này, theo bản năng, tôi nhận ra có ai đó đang đứng ngoài cửa phòng mình, thân hình của họ che lấp ánh sáng chiếu vào.
Là Triệu Thái Y sao? Cô ấy có chuyện gì? Sao không gõ cửa?
Không hiểu sao, trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh kinh hãi, không phải Triệu Thái Y đứng ngoài cửa đơn thuần, mà là cô ấy dán tai vào cánh cửa, giống như một con thằn lằn đang nghe lén.
Tôi tự dọa chính mình!
Bên ngoài không có âm thanh, ánh sáng vẫn bị che khuất, chứng tỏ người đó vẫn chưa rời đi.
Tôi lo lắng, quyết định lấy hết can đảm, chân trần bước nhẹ trên sàn, từ từ tiến đến cửa, khẽ quỳ xuống, cúi người, nhìn ra ngoài qua khe bên dưới.
Tôi thấy một đôi chân.
Đó không phải là chân của Triệu Thái Y, mà là chân của một người đàn ông.
Ngón chân to thô, đi đôi dép lê, lông mọc tua tủa trên ngón chân.
Người đàn ông ấy đứng sát cửa, như thể thật sự đang ghé tai nghe lén!
Tôi sợ hãi đến mức muốn nhảy dựng lên, nghĩ rằng mình có thể nhìn nhầm.
Tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào đôi chân ấy trong khoảng năm giây, rồi mới dám tin, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng này, ngoài cửa phòng tôi, có một người đàn ông lạ mặt đang rình rập.
Hắn là ai? Tại sao lại ở trong căn hộ này? Hắn muốn làm gì?
Tôi nghĩ đến việc gọi cảnh sát.
Lấy điện thoại ra, cả người tôi run rẩy, khó khăn lắm mới mở khóa được màn hình.
Đột nhiên, tôi nghĩ rằng mình nên chụp một tấm ảnh làm bằng chứng, phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra, còn có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát.
Hơn nữa, tôi còn có thể gửi bức ảnh cho Triệu Thái Y, để cô ấy biết rằng có một kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà.
Tôi mở camera, tắt đèn flash, bò lại gần khe cửa lần nữa để chụp.
Nhưng vừa cúi xuống nhìn qua khe cửa, tôi thấy... một khuôn mặt đang đối diện với tôi.
Người đó cũng đang bò trên sàn, nhìn xuyên qua khe cửa vào phòng của tôi!
Khuôn mặt hắn méo mó ép sát cửa, thịt trên mặt chồng lên nhau, chỉ để lộ một đôi mắt nhỏ xíu. Hắn đang nhìn thẳng vào tôi qua khe cửa.
"A!!!"
Tôi thét lên, vừa lăn vừa bò nhảy lên giường, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Hắn đã phát hiện ra tôi!!!
Tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thuận lợi tìm được một công việc tại thành phố lớn.
Bạn tốt nhiều năm không gặp thông qua vòng bạn bè biết được chỗ làm tôi gần phòng cô ấy đang thuê nên đã chủ động nhắn tin qua WeChat hỏi tôi có muốn thuê chung không.
Đang lúc lo không có chỗ ở, tôi quyết định xem thử. Vừa đến nhà tôi đã rất hài lòng.
Đó là một căn hộ hai phòng, cách công ty tôi chỉ mười phút đi bộ, trang trí rất mới, khu vực xung quanh cũng đẹp, và điều quan trọng nhất là giá thuê chỉ 700 tệ!
Tôi không do dự chút nào, lập tức ký hợp đồng thuê chung nhà cùng bạn.
Bạn tôi tên là Triệu Thái Y.
Chúng tôi là bạn học cấp hai. Nếu không phải lần trước thêm bạn WeChat trong buổi họp lớp, có lẽ chúng tôi cũng chẳng liên lạc lại với nhau.
Cuộc sống chung với Thái Y quả thực rất thoải mái.
Cô ấy là một freelancer, hàng ngày ở nhà viết tiểu thuyết. Vì có nhiều thời gian rảnh, cô ấy lo liệu hầu hết việc nhà, tôi gần như chẳng cần động tay vào gì cả.
Dù cảm thấy áy náy, mỗi cuối tuần tôi đều cố gắng tranh làm việc nhà, nhưng cô ấy luôn bảo không sao, cô thích dọn dẹp và cảm thấy đó là cách giải tỏa căng thẳng hiệu quả. Tôi không thể tranh thắng cô ấy, nên thỉnh thoảng đành mua đồ ăn ngon để cảm ơn.
Chúng tôi sống chung rất vui vẻ. Trong mắt tôi, Triệu Thái Y đúng là bạn cùng phòng hoàn hảo, có cô ấy bên cạnh, cuộc sống của tôi trở nên thật dễ chịu.
Tuy nhiên, có một đêm, khi tôi thức dậy đi vệ sinh, bước vào phòng khách, tôi ngửi thấy một mùi khói nồng nặc.
Cảm thấy kỳ lạ, tôi nhìn quanh và phát hiện trên bàn trà bằng kính có nửa điếu thuốc đang tàn, vừa bị dập xuống. Khói vẫn còn bốc lên, tàn thuốc rơi vương vãi trên bàn và sàn nhà, trông rất bừa bộn.
Tôi giật mình nghĩ thầm, chẳng lẽ nửa đêm Thái Y lén hút thuốc trong phòng khách?
Thật ra tôi cũng không có thành kiến gì với người hút thuốc, nhưng mà trong ấn tượng của tôi, Thái Y không giống người hút thuốc.
Tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô ấy, hơn nữa cô ấy vốn là người sạch sẽ, khó mà tưởng tượng cô lại dập tàn thuốc lung tung như vậy, để khói và tàn thuốc bay khắp nơi. Điều này hoàn toàn không giống cô ấy!
Phát hiện này khiến tôi không khỏi bàng hoàng, giống như phát hiện chồng mình sáng mặc quần lót đỏ ra ngoài, nhưng về nhà thì lại là quần lót tím vậy!
Nhưng nghĩ lại, ai mà không có vài bí mật riêng? Chỉ là không muốn người khác biết thôi.
Tôi dọn dẹp bàn trà, đi vệ sinh rồi trở về ngủ tiếp.
Hôm sau, tôi khéo léo hỏi Thái Y: "Dạo này công việc có phải áp lực lắm không? Tối qua tớ thấy có tàn thuốc trên bàn trà..."
Cô ấy rõ ràng hơi giật mình, sau đó ngượng ngùng thừa nhận: "Xin lỗi nhé Tiểu Hi, gần đây áp lực lớn quá nên tớ không kìm được hút một điếu."
Tôi cười nhẹ: "Không sao đâu, tớ không phải đang trách móc gì cả. Chỉ là nếu cậu muốn hút thì có thể bố trí một chỗ riêng để hút, không cần nửa đêm bò dậy lén hút thuốc như vậy."
Thái Y ngập ngừng một chút, rồi vội xua tay: "Không cần đâu, tớ chỉnh thỉnh thoảng hút một điếu, không ngh/i/ện đâu."
Nhìn nét mặt cô ấy, tôi tin cô ấy không ngh/i/ện thuốc lá thật.
"Vậy thì tốt rồi," tôi vỗ vai cô ấy an ủi, "Công việc có căng thẳng quá thì đừng cố quá, hãy thư giãn một chút."
Cô ấy cảm động, hỏi lại: "Còn cậu, tại sao tối qua lại thức dậy giữa đêm? Có phải ngủ không ngon không?"
Tôi thở dài: "Cũng giống như cậu thôi, áp lực công việc lớn quá mà."
Thái Y bật cười, rồi lấy ra một hộp nhang an thần đưa cho tôi: "Vũ khí bí mật của tớ đây. Khi nào không ngủ được, đốt một cây, hiệu quả lắm."
Tối hôm đó, tôi thử đốt nhang như cô ấy bảo. Đúng là hiệu quả thật, tôi ngủ một mạch tới sáng.
2.
Dùng hết hộp nhang Thái Y đưa, tôi tính lên mạng mua thêm. Khi đặt mua, tôi tiện xem qua phần bình luận. Một số người mua đề nghị không nên sử dụng lâu dài, nếu không sẽ gây ra sự phụ thuộc, đến lúc đó khó mà bỏ được.
Những bình luận đó làm tôi hoảng sợ, lập tức hủy đơn hàng. Kết quả là, đúng như cảnh báo, tôi bắt đầu có dấu hiệu phụ thuộc. Đã lâu rồi không bị mất ngủ, nhưng đêm đó tôi lại mất ngủ.
Tôi nằm trên giường, trợn tròn mắt, chán nản đếm cừu. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng lách cách từ phòng khách, như tiếng một chiếc ly bị vỡ. Ngay sau đó, là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Tôi không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ giữa đêm Thái Y làm đổ cái gì?
Tôi mở cửa, đi ra phòng khách.
Phòng khách khoongg bật đèn, tôi lờ mờ thấy Triệu Thái Y đang ngồi xổm trên sàn, thu dọn các mảnh vỡ. Thấy tôi, cô ấy vội vàng ném mảnh vỡ vào thùng rác rồi hỏi: “Tớ làm cậu thức giấc à? Tớ dậy uống nước, không cẩn thận làm vỡ ly.”
Tôi nhìn kỹ, bất ngờ phát hiện cái ly vỡ là của tôi.
“Cậu… dùng ly của tớ để uống nước sao?” Vì quá kinh ngạc, tôi không kiềm chế được mà cao giọng, nghe như đang chất vấn.
Chuyện này cũng không thể trách tôii. Thử hỏi ai mà không tức khi phát hiện người khác dùng đồ cá nhân của mình mà không xin phép?
Nghe tôi chất vấn, Triệu Thái Y rõ ràng có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Không phải, tớ dùng ly của mình, chỉ là khi đặt ly xuống không may va phải làm đổ ly của cậu.”
Cô ấy nói dối!
Tôi nhìn thấy rõ trên các mảnh vỡ còn dính nước, rõ ràng là ly của tôi vừa bị dùng trước khi vỡ.
Triệu Thái Y đã lén dùng ly của tôi để uống nước!
Tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Trước giờ tôi luôn nghĩ Triệu Thái Y là một người bạn cùng phòng tuyệt vời, nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại khiến tôi có cảm giác mình hoàn toàn không hiểu rõ con người thật của cô ấy.
Tôi không vạch trần lời nói dối của cô ấy, trong lòng vẫn còn nhớ đến những điều tốt đẹp mà cô ấy đã làm, không muốn gây ra xung đột.
Tôi chỉ im lặng quay về phòng và đóng cửa lại.
Nằm trên giường, tôi không thể nào ngủ nổi, đầu óc toàn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Tôi không hiểu được con người thật của Triệu Thái Y. Bình thường cô ấy rất tốt, nhưng những biểu hiện lạ lùng thi thoảng lại xuất hiện. Cô ấy thật sự là người như thế nào?
Tôi không biết.
Vì vậy, tôi đã viết một bài trên diễn đàn với tựa đề "Phát hiện một mặt kỳ lạ của bạn cùng phòng, tâm trạng thật phức tạp..." để kể lại toàn bộ sự việc và xem thử phản hồi của mọi người.
Không ngờ bài viết lại nhận được nhiều phản hồi như vậy! Chủ yếu là những người đang ở ghép khác cùng xả ra các vấn đề bất mãn.
Địa lôi 154: "Ngày hôm sau khi thuê chung, bạn cùng phòng tôi đi ph* thai, yêu cầu tôi chăm sóc và nấu ăn cho cô ấy ba bữa một ngày."
Người dùng 65A4880F: "Bạn cùng phòng của tôi đứng lên bồn cầu khi đi vệ sinh, để lại hai dấu chân to đen sì trên nắp. Giữa đêm hai giờ rưỡi còn hát karaoke từ điện thoại, rác thải vứt đầy nhà vệ sinh, chưa kịp thay túi rác mới đã ném thẳng vào đó..."
Dsllrs: "Cởi giày ra mà mùi chân của cô ấy ám khắp phòng khách, mượn đồ của tôi thì hoặc làm mất hoặc làm hỏng, thậm chí mượn cả quần áo của tôi mà tôi không đồng ý, cô ấy liền trộm mặc, còn làm dây bẩn ra quần áo của tôi!"
Thất tình: "Trên sàn toàn là rác vặt vãnh của cô ấy, rất thích chiếm dụng không gian chung, vứt vớ bẩn lung tung khắp lối đi."
Đọc xong những chia sẻ của mọi người, tâm trạng bức bối của tôi lập tức tan biến.
So với những gì các bạn khác đã trải qua, việc Triệu Thái Y lén dùng ly của tôi để uống nước thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Tôi tự an ủi mình rằng, chỉ cần từ giờ đem cái ly vào phòng ngủ, không để ở ngoài phòng khách nữa là xong.
3.
Ngày hôm sau là Chủ nhật. Tôi cố ý dậy sớm, định vệ sinh nhà cửa.
Lúc 7 giờ, tôi bước ra khỏi phòng thì thấy Triệu Thái Y đã đang lau sàn trong phòng khách. Thật là siêng năng!
Nhưng điều bất ngờ hơn là, ánh mắt tôi chợt dừng lại trên một vệt dấu màu xám nâu nổi bật trên sàn.
Đó là thứ gì?
Tôi tò mò nhìn kỹ hơn, trông nó giống như... dấu giày? Khi tôi định nhìn kỹ thêm, Triệu Thái Y đã lau qua lại vài lần, xóa sạch vết dấu đó.
Cô ấy như chỉ vừa mới phát hiện tôi, ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Hi, sao cậu dậy sớm vậy? Khó được một ngày nghỉ Chủ nhật, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Thật lòng mà nói, sau chuyện tối qua, khi nhìn thấy Triệu Thái Y, tôi có chút không tự nhiên. Tôi nở một nụ cười xã giao: “Không thể để cậu làm vệ sinh một mình, để tớ làm nữa.”
Triệu Thái Y vừa nghe xong, dừng lau sàn, đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn tôi và nói: “Tiểu Hi, có chuyện này, tớ cần xin lỗi cậu.”
“Đêm qua trời tối quá, tớ không nhìn rõ nên đã nhầm ly của cậu với ly của tớ. Tớ đã dùng ly của cậu để uống nước, và không may làm vỡ nó. Tớ xin lỗi, tớ đã đặt mua một cái ly mới để bồi thường cho cậu, chiều nay sẽ giao tới.”
Thì ra cô ấy không cố ý!
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thở phào một cái.
Triệu Thái Y đẩy tôi vào phòng vệ sinh: “Coi như đây là lời xin lỗi của tớ! Hôm nay cậu không cần làm gì cả, cứ nghỉ ngơi đi. Tớ có để lại bữa sáng trong bếp, không biết cậu thích ăn gì, nên tớ mua sữa đậu nành, bánh quẩy và cả cháo đậu xanh. Rửa mặt xong thì ăn đi nhé!”
Vậy là, dưới sự kiên trì của Triệu Thái Y, tôi lại được tận hưởng một ngày lười biếng.
Nhưng đến đêm khuya, nằm trên giường, hình ảnh dấu giày ban sáng cứ hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Có điều gì đó không đúng. Dấu giày đó rất lớn, mà tôi và Triệu Thái Y đều không có cỡ giày to như thế.
Mũi giày hướng về phía phòng của Triệu Thái Y. Đó là dấu giày của một người đàn ông. Giống như một đôi giày bẩn bị dính nước, chủ nhân của nó vội vã bước đi, đạp mạnh lên sàn, để lại vệt bùn.
Nhưng tôi và Triệu Thái Y đều là nữ, làm sao trong nhà lại có dấu giày của một người đàn ông?
Hay là… tôi nhìn nhầm?
Tôi trằn trọc suy nghĩ, không tài nào ngủ nổi.
Phía đối diện giường là cửa phòng, ánh sáng từ bên ngoài lẻn qua khe cửa chiếu vào. Bỗng nhiên, ánh sáng ấy bị che khuất một đoạn.
Khi còn nhỏ, chắc hẳn ai cũng từng có trải nghiệm này: ban đêm thức khuya đọc truyện, nghe tiếng bố mẹ rời giường đi vệ sinh, chúng ta sẽ lập tức tắt điện thoại và tập trung nhìn vào khe cửa.
Nếu ánh sáng ngoài cửa bị che khuất, điều đó có nghĩa là bố mẹ đang đứng ngoài nghe lén.
Giờ phút này, theo bản năng, tôi nhận ra có ai đó đang đứng ngoài cửa phòng mình, thân hình của họ che lấp ánh sáng chiếu vào.
Là Triệu Thái Y sao? Cô ấy có chuyện gì? Sao không gõ cửa?
Không hiểu sao, trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh kinh hãi, không phải Triệu Thái Y đứng ngoài cửa đơn thuần, mà là cô ấy dán tai vào cánh cửa, giống như một con thằn lằn đang nghe lén.
Tôi tự dọa chính mình!
Bên ngoài không có âm thanh, ánh sáng vẫn bị che khuất, chứng tỏ người đó vẫn chưa rời đi.
Tôi lo lắng, quyết định lấy hết can đảm, chân trần bước nhẹ trên sàn, từ từ tiến đến cửa, khẽ quỳ xuống, cúi người, nhìn ra ngoài qua khe bên dưới.
Tôi thấy một đôi chân.
Đó không phải là chân của Triệu Thái Y, mà là chân của một người đàn ông.
Ngón chân to thô, đi đôi dép lê, lông mọc tua tủa trên ngón chân.
Người đàn ông ấy đứng sát cửa, như thể thật sự đang ghé tai nghe lén!
Tôi sợ hãi đến mức muốn nhảy dựng lên, nghĩ rằng mình có thể nhìn nhầm.
Tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào đôi chân ấy trong khoảng năm giây, rồi mới dám tin, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng này, ngoài cửa phòng tôi, có một người đàn ông lạ mặt đang rình rập.
Hắn là ai? Tại sao lại ở trong căn hộ này? Hắn muốn làm gì?
Tôi nghĩ đến việc gọi cảnh sát.
Lấy điện thoại ra, cả người tôi run rẩy, khó khăn lắm mới mở khóa được màn hình.
Đột nhiên, tôi nghĩ rằng mình nên chụp một tấm ảnh làm bằng chứng, phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra, còn có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát.
Hơn nữa, tôi còn có thể gửi bức ảnh cho Triệu Thái Y, để cô ấy biết rằng có một kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà.
Tôi mở camera, tắt đèn flash, bò lại gần khe cửa lần nữa để chụp.
Nhưng vừa cúi xuống nhìn qua khe cửa, tôi thấy... một khuôn mặt đang đối diện với tôi.
Người đó cũng đang bò trên sàn, nhìn xuyên qua khe cửa vào phòng của tôi!
Khuôn mặt hắn méo mó ép sát cửa, thịt trên mặt chồng lên nhau, chỉ để lộ một đôi mắt nhỏ xíu. Hắn đang nhìn thẳng vào tôi qua khe cửa.
"A!!!"
Tôi thét lên, vừa lăn vừa bò nhảy lên giường, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Hắn đã phát hiện ra tôi!!!
Bình luận facebook