-
Chương 2
4.
Tôi sợ đến mức cảm giác như hồn lìa khỏi x/á/c. Thời gian như ngừng trôi, hoặc có lẽ mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn mất cảm giác về thời gian.
Khi bình tĩnh trở lại, tôi nghe thấy tiếng của Triệu Thái Y vang lên bên ngoài, giọng đầy lo lắng:
“Sao vậy Tiểu Hi? Tớ nghe tiếng cậu hét…”
Không được! Nguy hiểm quá!
Tôi hốt hoảng hét lớn:
“Thái Y, mau trốn đi! Có người trong nhà! Mau lên!”
Nói xong tôi lại nghĩ, bây giờ cậu ấy mới trốn thì sợ là chẳng kịp.
Không kịp nghĩ thêm gì, tôi cắn răng kéo cửa phòng và vội vàng túm lấy tay Thái Y định lôi vào phòng.
Nhưng khi cửa mở ra, ngoài kia đèn đuốc sáng trưng, mọi thứ vẫn yên bình.
Đèn trong căn hộ đều đã bật, không gian tĩnh lặng, nhìn qua thì thật an toàn. Tay tôi vẫn giữ chặt lấy Thái Y, đứng ngây người nhìn vào căn phòng. Cảm giác kỳ lạ lấn át, khiến tôi không biết phải làm gì.
Triệu Thái Y mặt đầy nghi hoặc, hỏi tôi:
“Người nào cơ? Cậu nằm mơ à? Trong nhà chỉ có hai bọn mình thôi mà, làm gì có ai khác.”
“Không thể nào!” Tôi ngay lập tức phản bác.
Người đàn ông đó chắc chắn đang trốn ở đâu đó.
Tôi vẫn nắm chặt tay Thái Y, ánh mắt cảnh giác đảo trái đảo phải, sốt ruột giục cô ấy: “Cậu cứ vào đây đã!”
Triệu Thái Y không hiểu gì nhưng cũng nghe theo.
Vừa vào phòng, tôi nhanh chóng mở điện thoại, định cho Thái Y xem bức ảnh vừa chụp. Nhưng khi nhìn lại, ảnh chỉ chụp được một phần mờ nhạt của sàn nhà, không có dấu vết nào của người đàn ông. Cảm giác hoang mang dâng tràn.
“Thái Y, cậu phải tin mình! Có một người đàn ông trong nhà! Mình đã thấy rõ đôi chân lông lá của hắn…”
Thái Y đột nhiên trợn mắt, nhưng tôi không để ý, tiếp tục nói một cách gấp gáp:
“Chúng ta phải báo cảnh sát, hắn vẫn còn ở đây!”
“Không, đừng báo cảnh sát!” Thái Y vội vàng giữ tay tôi lại, ngăn tôi gọi điện.
Tôi bực bội: “Cậu phải tin tớ, chắc chắn là trong nhà có người.”
“Tớ tin, tớ tin mà”, Thái Y nói, “Đừng gọi cảnh sát, tớ biết anh ta là ai rồi.”
Lời nói đó khiến tôi sững người. Tôi không biết Thái Y đang nói thật hay đùa.
“Người đàn ông đó có phải là môi dày, mắt thâm, trên mặt nhiều thịt, chân đầy lông không?”
Chuẩn đét.
“Đúng…!” Tôi xác nhận.
Thái Y cười khổ: “Vậy thì đúng rồi, đó là người thuê nhà trước chúng ta. Anh ta từng sống ở đây với bạn gái, nhưng sau khi bị bạn gái bỏ, anh ta đã t///ự t///ử trong căn phòng này.”
“Gì???”
Tôi ngỡ ngàng, cảm giác như đang nghe một câu chuyện hoang đường. Mọi lời nói của Thái Y giống như một cơn ác mộng không có thật.
“Tớ biết cậu sẽ không tin nhưng đó là sự thật. Thôi để tớ nói thật với cậu, sau khi anh ta ch*t, căn nhà này đã không còn yên ổn nữa, nếu không thì tại sao tiền thuê lại rẻ như vậy?” Thái Y tiếp tục.
Tôi bàng hoàng tiêu hóa những lời nói đó, miệng lắp bắp: “Vậy… tại sao trước đó cậu không nói cho tớ?”
Tôi không biết là mình tức quá hay là đại não quá tải nên nói mãi mới xong một câu.
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, Triệu Thái Y cũng có vẻ chột dạ, cô ấy cúi đầu, giọng nhỏ dần:
“Tớ sợ nếu nói ra, cậu sẽ không dám ở đây, mà tớ thì không muốn ở một mình.”
Vậy là cô lừa tôi?
Làm người ai làm thế?
Hóa ra khi người ta tức đến không nói nên lời thì thật sự có thể bật cười.
Tôi nở nụ cười cực kỳ khó coi. Đến khi bình tĩnh lại một chút, tôi mới nghĩ dù sao báo cảnh sát vẫn là cách an toàn nhất.
Tuy nhiên, Thái Y lại kiên quyết phản đối:
“Nhà tớ còn phải cho thuê, nếu cậu báo cảnh sát, về sau ai sẽ dám thuê nữa?”
“Thế này đi, nếu cậu thực sự không tin, tớ dẫn cậu đi lục soát từng góc trong nhà này để đảm bảo với cậu là trong nhà trừ hai đứa mình ra không có ai khác, đặc biệt là đàn ông.”
Cô ấy có can đảm đi lục soát, nhưng tôi thì không.
Tôi cảm thấy làm vậy không khác gì đùa với tính mạng bản thân.
Triệu Thái Y lại nói: “Thế tớ tự mình đi lục rồi gọi video cho cậu, cậu ngồi trong phòng xem, được chưa?”
Không, không cần thiết, tôi không muốn mạo hiểm, cũng không muốn Thái Y phải mạo hiểm.
Tôi ngăn cô ấy lại, đồng ý không gọi cảnh sát nữa.
Bởi vì dù cậu ấy nói thật hay không, dù hôm nay thứ tôi nhìn thấy là người hay ma thì tôi cũng đã quyết định không ở đây nữa. Mai tôi sẽ chuyển đi.
5.
Có lẽ vì áy náy, khi tôi đang đi làm, Triệu Thái Y nhắn WeChat bảo cô ấy đã mua rất nhiều đồ ăn, định nấu một bữa tối thịnh soạn và muốn tôi về sớm để ăn cùng.
Nhưng tôi chẳng hề cảm kích, thẳng thừng trả lời: “Không cần chờ tớ ăn cơm đâu. Hôm nay sau khi tan làm, tớ sẽ đi xem phòng mới.”
Để có thể sớm dọn đi, tôi đã cố ý xin nghỉ nửa ngày và tranh thủ đi tìm nhà gần công ty. Tuy nhiên, sau một buổi tìm kiếm, tôi mới phát hiện rằng các căn hộ cho thuê gần công ty đều rất đắt, thường rơi vào khoảng 1500 đến 1700 tệ. Trong khi đó, lương thực tập của tôi chỉ có 2000 tệ mỗi tháng.
Tôi đã đặt giới hạn tiền thuê dưới 1000 tệ, nhưng với ngân sách đó thì không thể nào thuê được phòng gần công ty. Nếu muốn tìm được một căn phòng phù hợp, tôi sẽ phải đi xa hơn và dành thời gian tìm vào cuối tuần.
Quay về nhà với tâm trạng thất vọng, tôi không ngờ lại bắt gặp cảnh Triệu Thái Y đang dẫn một người đàn ông lạ mặt từ phòng tôi đi ra.
Nếu tôi là một con mèo, thì giờ chắc hẳn lông đã dựng đứng hết cả lên.
Tôi đứng chặn trước cửa phòng, giận dữ chất vấn:
“Sao các người lại vào phòng tôi? Ai cho phép?”
Triệu Thái Y mặt đầy áy náy, giải thích: “Tiểu Hi, chẳng phải cậu nói hôm nay đi xem phòng sao? Tớ không biết cậu sẽ về sớm thế này.”
Ý cô ta là gì?
Cô nghĩ rằng tôi không về, nên cứ thế dẫn người đàn ông lạ vào phòng tôi mà không cần hỏi ý kiến?
Logic kiểu gì vậy?
Tôi tức đến mức mặt mày tái xanh.
Người đàn ông lạ đội mũ lưỡi trai, ánh mắt từ dưới vành mũ kín đáo nhìn tôi một thoáng rồi lại nhanh chóng tránh đi, tạo cho tôi cảm giác anh ta đang rụt rè sợ hãi.
Nhưng từ khi tôi bước vào, tôi vẫn cảm thấy anh ta cứ len lén nhìn tôi.
Tôi trừng mắt lại, và suýt chút nữa đứng tim!
Nửa bên mặt của anh ta bị bỏng nặng, làn da nhăn nheo như những vết rãnh, toàn bộ khuôn mặt đầy những vết sẹo dữ tợn.
Tôi rùng mình, hít một hơi lạnh.
Người đàn ông đội mũ dường như biết tôi sợ gì, ánh mắt lóe lên một tia ác ý rồi nhanh chóng cúi đầu, kéo vành mũ thấp hơn để tránh ánh mắt tôi.
Tôi biết mình đã phản ứng hơi thiếu lịch sự, vội vã dời ánh mắt đi, cố gắng không nhìn vào khuôn mặt anh ta.
Nhưng không ngờ khi cúi xuống, tôi lại vô tình nhìn thấy khóa quần của anh ta mở toang, bên trong không mặc gì. Đập vào mắt tôi là thứ dơ bẩn đó! Thật kinh tởm!
Tôi tức điên lên, chỉ muốn móc mắt mình ra ngay lúc đó!
Lửa giận bốc lên đỉnh đầu, tôi quay sang Triệu Thái Y, chất vấn: “Phòng của tôi đã khóa, sao cô lại có chìa khóa?”
Triệu Thái Y xấu hổ đáp: “Tuy hai ta là bạn thuê chung, nhưng dù sao tớ cũng là chủ nhà, nên tớ giữ mỗi phòng một chìa khóa.”
Là chủ nhà thì có quyền muốn làm gì thì làm sao?
Tôi hối hận muốn xỉu!
Tôi hối hận vì đã không cảnh giác, vì đã tin tưởng Triệu Thái Y là một người bạn cùng phòng lý tưởng mà không thay khóa cửa ngay từ đầu.
Giá mà tôi biết trước sẽ có tình huống này, thì dù có thế nào tôi cũng sẽ thay khóa ngay lập tức!
Thấy sắc mặt tôi ngày càng tệ, Triệu Thái Y cố làm lành:
“Tiểu Hi, cậu cũng thông cảm cho tớ chút đi. Cậu đâu có định ở lại đây lâu nữa, nên tớ phải dẫn người đến xem nhà để còn cho thuê chứ, đúng không?”
“Cô cho người khác thuê, tôi không có ý kiến, nhưng ít nhất cô phải nói trước với tôi một tiếng rồi mới dẫn người tới xem phòng chứ?”
Triệu Thái Y xin lỗi với vẻ thành khẩn: “Đúng vậy, tớ sai rồi. Cậu đừng giận nữa. Lần sau tớ sẽ hỏi ý kiến cậu trước khi dẫn ai đến xem nhà.”
Thái độ của cô ta vừa khiêm tốn vừa thành khẩn, khiến tôi không có cách nào tiếp tục nổi giận. Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy vô cùng khó chịu, giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy. Tôi chỉ còn biết tự an ủi mình rằng hãy nhịn thêm chút nữa, đợi đến khi dọn đi là ổn.
Người đàn ông đội mũ vẫn đứng im quan sát từ bên cạnh.
Tôi liếc nhìn anh ta và hỏi: “Anh muốn thuê phòng à?”
Anh ta gật đầu, cúi đầu, có vẻ như không quen giao tiếp ánh mắt với người khác.
Tôi cố kìm nén cảm giác khó chịu và hỏi tiếp: “Anh có biết trước đây có người đã c/h/ết trong căn phòng này, và nơi này cũng không yên ổn không?”
Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười mơ hồ, liếc nhìn Triệu Thái Y rồi chậm rãi đáp: “Tôi không quan tâm, miễn là tiền thuê rẻ.”
Được thôi.
Tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi.
Còn lựa chọn thế nào là việc của anh ta, tôi không can thiệp.
Tôi khoác ba lô lên vai, đạp cửa, vào phòng.
6.
Vào phòng, tôi vội vàng khóa trái cửa phòng rồi thở phì phì ngồi xuống giường.
Nhưng vừa chạm tay xuống, tôi liền cảm thấy có một chất lỏng nhão dính màu trắng.
Tuy tôi chưa từng lâm trận nhưng cũng không phải cô gái mới lớn ngây thơ không biết gì.
Thứ chất lỏng kinh tởm này khiến tôi choáng váng!
Thật không dám nghĩ chất lỏng này từ đâu ra. Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đã làm gì trong phòng tôi?
Tôi rất muốn lao ra ngoài để chất vấn Triệu Thái Y, nhưng rồi nghĩ lại, nếu có hỏi thì cô ta cũng chỉ xin lỗi mà thôi.
Chẳng lẽ tôi bỏ đi luôn trong đêm, ra gầm cầu ngủ?
Nói đi nói lại, tất cả chỉ vì tôi không có tiền. Nghèo… ôi cái nghèo… nó khiến người ta bị bất công cũng chỉ biết chịu đựng.
Thực ra, tôi là người rất nhát gan.
Kể từ khi Triệu Thái Y kể rằng trước đây có người ch*t trong căn phòng này, tôi đã cảm thấy bất an mỗi khi ngủ trên giường.
Buổi tối, tôi còn không dám tắt đèn.
Mỗi lần nằm xuống, ánh mắt tôi lại vô thức nhìn chằm chằm vào khe cửa, không sao ngủ yên.
Cứ như vậy đến khoảng hai giờ sáng, bỗng nhiên, "phụt" – đèn tắt.
Mất điện sao? Tim tôi đập thình thịch.
Tôi chạy ra cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy nhà hàng xóm vẫn có điện.
Chắc là chỉ có căn nhà này bị cúp điện thôi.
Đang suy nghĩ, Triệu Thái Y gửi tin nhắn qua WeChat: “Tiểu Hi, cúp điện rồi. Trong phòng tớ có một chiếc đèn pin, cậu qua lấy đi.”
Tôi rất muốn tỏ ra cứng rắn, không trả lời tin nhắn đó, nhưng... tôi thật sự rất sợ bóng tối.
Tôi muốn có ánh sáng.
Dùng ánh sáng từ điện thoại, tôi rón rén đi về phía phòng của Triệu Thái Y để mượn đèn pin.
Phòng của cô ta nằm ở phía tây căn hộ.
Tôi băng qua phòng khách, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, in loang lổ bóng cây trên sàn nhà.
Bóng của bức rèm cửa ban công vuông vắn.
Nhưng giữa những bóng cây và bóngrèm, tôi đột nhiên phát hiện một bóng đen khác đậm hơn.
Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng có ai đó đang đứng sau rèm cửa.
Đầu của người đó nhô ra khỏi mép màn, và cái bóng trên sàn nhà hiện lên một hình tròn lổn nhổn với mái tóc dài rối bời!
Ai đó đang theo dõi tôi từ sau bức màn!
Tôi không thể diễn tả nỗi sợ hãi và hoảng loạn tột độ trong khoảnh khắc đó.
Nỗi sợ hãi tột độ khiến não tôi không nghĩ được gì.
Bản năng chi phối cơ thể. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng nếu biểu hiện bất cứ điều gì bất thường, tôi sẽ gặp nguy hiểm không thể tưởng tượng được.
Tay chân tôi gần như hành động một cách máy móc, tôi tiếp tục bước về phía trước.
Mồ hôi lạnh tuôn xuống như mưa từ trán tôi.
Lưng tôi đã ướt đẫm, như thể vừa bị nhúng vào nước.
Tôi không dám chớp mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu đó.
Tim tôi đập chậm đến mức mỗi nhịp đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Thái Y,” tôi cố gắng khống chế giọng mình không run rẩy, lớn tiếng gọi tên cô ấy, giả vờ bình tĩnh: “Tớ đến lấy đèn.”
Thật ra chân tôi đang mềm nhũn, cảm giác có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào.
Khi đến gần cửa phòng Triệu Thái Y, tôi không chịu nổi nữa, vội vàng bước nhanh hơn. Trong lòng tôi cầu nguyện ngàn lần rằng cửa không khóa.
Tôi chạm vào tay nắm cửa và xoay nó.
"Két!"
Cửa mở ra.
Tôi mừng rỡ, nhanh chóng lách mình vào trong và đóng cửa lại. Nhưng...
Trời ơi!!
Khóa cửa hỏng!
Không khóa trái được.
“Thái Y, mau báo cảnh sát!” Tôi cố gắng hét lên với giọng run rẩy.
Triệu Thái Y đang nằm nghiêng trên gối, ngủ say như chết, không hề bị đánh thức.
Lúc này rồi mà cô ta vẫn có thể ngủ được sao?
Tôi lo lắng nhào tới, lay mạnh cô ta và hét lên: “Đừng ngủ nữa!”
Cô ấy quay đầu lại.
Triệu Thái Y mở to mắt, miệng há hốc, ánh mắt vô hồn, đồng tử đã giãn nở.
Không biết đã ch*t từ bao giờ.
"A!!!!" Tôi hét lên, lùi lại vài bước, liên tục lùi về phía sau.
Triệu Thái Y đã ch*t!
Cô ta đã ch*t!!
Thông tin đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Cô ta nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, ch*t không nhắm mắt.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao khóa cửa lại bị hỏng!
Toàn thân tôi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khi nhận ra điều đó.
Lúc này, WeChat của tôi bỗng rung lên. Tôi nhìn xuống điện thoại, và hình đại diện của Triệu Thái Y hiện lên trên màn hình.
Lúc này tôi mới nhận ra, điện thoại của Triệu Thái Y không hề có trong phòng.
Nghĩa là… người đã nhắn tin WeChat cho tôi sang mượn đèn không phải Triệu Thái Y
Tôi sợ đến mức cảm giác như hồn lìa khỏi x/á/c. Thời gian như ngừng trôi, hoặc có lẽ mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn mất cảm giác về thời gian.
Khi bình tĩnh trở lại, tôi nghe thấy tiếng của Triệu Thái Y vang lên bên ngoài, giọng đầy lo lắng:
“Sao vậy Tiểu Hi? Tớ nghe tiếng cậu hét…”
Không được! Nguy hiểm quá!
Tôi hốt hoảng hét lớn:
“Thái Y, mau trốn đi! Có người trong nhà! Mau lên!”
Nói xong tôi lại nghĩ, bây giờ cậu ấy mới trốn thì sợ là chẳng kịp.
Không kịp nghĩ thêm gì, tôi cắn răng kéo cửa phòng và vội vàng túm lấy tay Thái Y định lôi vào phòng.
Nhưng khi cửa mở ra, ngoài kia đèn đuốc sáng trưng, mọi thứ vẫn yên bình.
Đèn trong căn hộ đều đã bật, không gian tĩnh lặng, nhìn qua thì thật an toàn. Tay tôi vẫn giữ chặt lấy Thái Y, đứng ngây người nhìn vào căn phòng. Cảm giác kỳ lạ lấn át, khiến tôi không biết phải làm gì.
Triệu Thái Y mặt đầy nghi hoặc, hỏi tôi:
“Người nào cơ? Cậu nằm mơ à? Trong nhà chỉ có hai bọn mình thôi mà, làm gì có ai khác.”
“Không thể nào!” Tôi ngay lập tức phản bác.
Người đàn ông đó chắc chắn đang trốn ở đâu đó.
Tôi vẫn nắm chặt tay Thái Y, ánh mắt cảnh giác đảo trái đảo phải, sốt ruột giục cô ấy: “Cậu cứ vào đây đã!”
Triệu Thái Y không hiểu gì nhưng cũng nghe theo.
Vừa vào phòng, tôi nhanh chóng mở điện thoại, định cho Thái Y xem bức ảnh vừa chụp. Nhưng khi nhìn lại, ảnh chỉ chụp được một phần mờ nhạt của sàn nhà, không có dấu vết nào của người đàn ông. Cảm giác hoang mang dâng tràn.
“Thái Y, cậu phải tin mình! Có một người đàn ông trong nhà! Mình đã thấy rõ đôi chân lông lá của hắn…”
Thái Y đột nhiên trợn mắt, nhưng tôi không để ý, tiếp tục nói một cách gấp gáp:
“Chúng ta phải báo cảnh sát, hắn vẫn còn ở đây!”
“Không, đừng báo cảnh sát!” Thái Y vội vàng giữ tay tôi lại, ngăn tôi gọi điện.
Tôi bực bội: “Cậu phải tin tớ, chắc chắn là trong nhà có người.”
“Tớ tin, tớ tin mà”, Thái Y nói, “Đừng gọi cảnh sát, tớ biết anh ta là ai rồi.”
Lời nói đó khiến tôi sững người. Tôi không biết Thái Y đang nói thật hay đùa.
“Người đàn ông đó có phải là môi dày, mắt thâm, trên mặt nhiều thịt, chân đầy lông không?”
Chuẩn đét.
“Đúng…!” Tôi xác nhận.
Thái Y cười khổ: “Vậy thì đúng rồi, đó là người thuê nhà trước chúng ta. Anh ta từng sống ở đây với bạn gái, nhưng sau khi bị bạn gái bỏ, anh ta đã t///ự t///ử trong căn phòng này.”
“Gì???”
Tôi ngỡ ngàng, cảm giác như đang nghe một câu chuyện hoang đường. Mọi lời nói của Thái Y giống như một cơn ác mộng không có thật.
“Tớ biết cậu sẽ không tin nhưng đó là sự thật. Thôi để tớ nói thật với cậu, sau khi anh ta ch*t, căn nhà này đã không còn yên ổn nữa, nếu không thì tại sao tiền thuê lại rẻ như vậy?” Thái Y tiếp tục.
Tôi bàng hoàng tiêu hóa những lời nói đó, miệng lắp bắp: “Vậy… tại sao trước đó cậu không nói cho tớ?”
Tôi không biết là mình tức quá hay là đại não quá tải nên nói mãi mới xong một câu.
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, Triệu Thái Y cũng có vẻ chột dạ, cô ấy cúi đầu, giọng nhỏ dần:
“Tớ sợ nếu nói ra, cậu sẽ không dám ở đây, mà tớ thì không muốn ở một mình.”
Vậy là cô lừa tôi?
Làm người ai làm thế?
Hóa ra khi người ta tức đến không nói nên lời thì thật sự có thể bật cười.
Tôi nở nụ cười cực kỳ khó coi. Đến khi bình tĩnh lại một chút, tôi mới nghĩ dù sao báo cảnh sát vẫn là cách an toàn nhất.
Tuy nhiên, Thái Y lại kiên quyết phản đối:
“Nhà tớ còn phải cho thuê, nếu cậu báo cảnh sát, về sau ai sẽ dám thuê nữa?”
“Thế này đi, nếu cậu thực sự không tin, tớ dẫn cậu đi lục soát từng góc trong nhà này để đảm bảo với cậu là trong nhà trừ hai đứa mình ra không có ai khác, đặc biệt là đàn ông.”
Cô ấy có can đảm đi lục soát, nhưng tôi thì không.
Tôi cảm thấy làm vậy không khác gì đùa với tính mạng bản thân.
Triệu Thái Y lại nói: “Thế tớ tự mình đi lục rồi gọi video cho cậu, cậu ngồi trong phòng xem, được chưa?”
Không, không cần thiết, tôi không muốn mạo hiểm, cũng không muốn Thái Y phải mạo hiểm.
Tôi ngăn cô ấy lại, đồng ý không gọi cảnh sát nữa.
Bởi vì dù cậu ấy nói thật hay không, dù hôm nay thứ tôi nhìn thấy là người hay ma thì tôi cũng đã quyết định không ở đây nữa. Mai tôi sẽ chuyển đi.
5.
Có lẽ vì áy náy, khi tôi đang đi làm, Triệu Thái Y nhắn WeChat bảo cô ấy đã mua rất nhiều đồ ăn, định nấu một bữa tối thịnh soạn và muốn tôi về sớm để ăn cùng.
Nhưng tôi chẳng hề cảm kích, thẳng thừng trả lời: “Không cần chờ tớ ăn cơm đâu. Hôm nay sau khi tan làm, tớ sẽ đi xem phòng mới.”
Để có thể sớm dọn đi, tôi đã cố ý xin nghỉ nửa ngày và tranh thủ đi tìm nhà gần công ty. Tuy nhiên, sau một buổi tìm kiếm, tôi mới phát hiện rằng các căn hộ cho thuê gần công ty đều rất đắt, thường rơi vào khoảng 1500 đến 1700 tệ. Trong khi đó, lương thực tập của tôi chỉ có 2000 tệ mỗi tháng.
Tôi đã đặt giới hạn tiền thuê dưới 1000 tệ, nhưng với ngân sách đó thì không thể nào thuê được phòng gần công ty. Nếu muốn tìm được một căn phòng phù hợp, tôi sẽ phải đi xa hơn và dành thời gian tìm vào cuối tuần.
Quay về nhà với tâm trạng thất vọng, tôi không ngờ lại bắt gặp cảnh Triệu Thái Y đang dẫn một người đàn ông lạ mặt từ phòng tôi đi ra.
Nếu tôi là một con mèo, thì giờ chắc hẳn lông đã dựng đứng hết cả lên.
Tôi đứng chặn trước cửa phòng, giận dữ chất vấn:
“Sao các người lại vào phòng tôi? Ai cho phép?”
Triệu Thái Y mặt đầy áy náy, giải thích: “Tiểu Hi, chẳng phải cậu nói hôm nay đi xem phòng sao? Tớ không biết cậu sẽ về sớm thế này.”
Ý cô ta là gì?
Cô nghĩ rằng tôi không về, nên cứ thế dẫn người đàn ông lạ vào phòng tôi mà không cần hỏi ý kiến?
Logic kiểu gì vậy?
Tôi tức đến mức mặt mày tái xanh.
Người đàn ông lạ đội mũ lưỡi trai, ánh mắt từ dưới vành mũ kín đáo nhìn tôi một thoáng rồi lại nhanh chóng tránh đi, tạo cho tôi cảm giác anh ta đang rụt rè sợ hãi.
Nhưng từ khi tôi bước vào, tôi vẫn cảm thấy anh ta cứ len lén nhìn tôi.
Tôi trừng mắt lại, và suýt chút nữa đứng tim!
Nửa bên mặt của anh ta bị bỏng nặng, làn da nhăn nheo như những vết rãnh, toàn bộ khuôn mặt đầy những vết sẹo dữ tợn.
Tôi rùng mình, hít một hơi lạnh.
Người đàn ông đội mũ dường như biết tôi sợ gì, ánh mắt lóe lên một tia ác ý rồi nhanh chóng cúi đầu, kéo vành mũ thấp hơn để tránh ánh mắt tôi.
Tôi biết mình đã phản ứng hơi thiếu lịch sự, vội vã dời ánh mắt đi, cố gắng không nhìn vào khuôn mặt anh ta.
Nhưng không ngờ khi cúi xuống, tôi lại vô tình nhìn thấy khóa quần của anh ta mở toang, bên trong không mặc gì. Đập vào mắt tôi là thứ dơ bẩn đó! Thật kinh tởm!
Tôi tức điên lên, chỉ muốn móc mắt mình ra ngay lúc đó!
Lửa giận bốc lên đỉnh đầu, tôi quay sang Triệu Thái Y, chất vấn: “Phòng của tôi đã khóa, sao cô lại có chìa khóa?”
Triệu Thái Y xấu hổ đáp: “Tuy hai ta là bạn thuê chung, nhưng dù sao tớ cũng là chủ nhà, nên tớ giữ mỗi phòng một chìa khóa.”
Là chủ nhà thì có quyền muốn làm gì thì làm sao?
Tôi hối hận muốn xỉu!
Tôi hối hận vì đã không cảnh giác, vì đã tin tưởng Triệu Thái Y là một người bạn cùng phòng lý tưởng mà không thay khóa cửa ngay từ đầu.
Giá mà tôi biết trước sẽ có tình huống này, thì dù có thế nào tôi cũng sẽ thay khóa ngay lập tức!
Thấy sắc mặt tôi ngày càng tệ, Triệu Thái Y cố làm lành:
“Tiểu Hi, cậu cũng thông cảm cho tớ chút đi. Cậu đâu có định ở lại đây lâu nữa, nên tớ phải dẫn người đến xem nhà để còn cho thuê chứ, đúng không?”
“Cô cho người khác thuê, tôi không có ý kiến, nhưng ít nhất cô phải nói trước với tôi một tiếng rồi mới dẫn người tới xem phòng chứ?”
Triệu Thái Y xin lỗi với vẻ thành khẩn: “Đúng vậy, tớ sai rồi. Cậu đừng giận nữa. Lần sau tớ sẽ hỏi ý kiến cậu trước khi dẫn ai đến xem nhà.”
Thái độ của cô ta vừa khiêm tốn vừa thành khẩn, khiến tôi không có cách nào tiếp tục nổi giận. Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy vô cùng khó chịu, giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy. Tôi chỉ còn biết tự an ủi mình rằng hãy nhịn thêm chút nữa, đợi đến khi dọn đi là ổn.
Người đàn ông đội mũ vẫn đứng im quan sát từ bên cạnh.
Tôi liếc nhìn anh ta và hỏi: “Anh muốn thuê phòng à?”
Anh ta gật đầu, cúi đầu, có vẻ như không quen giao tiếp ánh mắt với người khác.
Tôi cố kìm nén cảm giác khó chịu và hỏi tiếp: “Anh có biết trước đây có người đã c/h/ết trong căn phòng này, và nơi này cũng không yên ổn không?”
Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười mơ hồ, liếc nhìn Triệu Thái Y rồi chậm rãi đáp: “Tôi không quan tâm, miễn là tiền thuê rẻ.”
Được thôi.
Tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi.
Còn lựa chọn thế nào là việc của anh ta, tôi không can thiệp.
Tôi khoác ba lô lên vai, đạp cửa, vào phòng.
6.
Vào phòng, tôi vội vàng khóa trái cửa phòng rồi thở phì phì ngồi xuống giường.
Nhưng vừa chạm tay xuống, tôi liền cảm thấy có một chất lỏng nhão dính màu trắng.
Tuy tôi chưa từng lâm trận nhưng cũng không phải cô gái mới lớn ngây thơ không biết gì.
Thứ chất lỏng kinh tởm này khiến tôi choáng váng!
Thật không dám nghĩ chất lỏng này từ đâu ra. Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đã làm gì trong phòng tôi?
Tôi rất muốn lao ra ngoài để chất vấn Triệu Thái Y, nhưng rồi nghĩ lại, nếu có hỏi thì cô ta cũng chỉ xin lỗi mà thôi.
Chẳng lẽ tôi bỏ đi luôn trong đêm, ra gầm cầu ngủ?
Nói đi nói lại, tất cả chỉ vì tôi không có tiền. Nghèo… ôi cái nghèo… nó khiến người ta bị bất công cũng chỉ biết chịu đựng.
Thực ra, tôi là người rất nhát gan.
Kể từ khi Triệu Thái Y kể rằng trước đây có người ch*t trong căn phòng này, tôi đã cảm thấy bất an mỗi khi ngủ trên giường.
Buổi tối, tôi còn không dám tắt đèn.
Mỗi lần nằm xuống, ánh mắt tôi lại vô thức nhìn chằm chằm vào khe cửa, không sao ngủ yên.
Cứ như vậy đến khoảng hai giờ sáng, bỗng nhiên, "phụt" – đèn tắt.
Mất điện sao? Tim tôi đập thình thịch.
Tôi chạy ra cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy nhà hàng xóm vẫn có điện.
Chắc là chỉ có căn nhà này bị cúp điện thôi.
Đang suy nghĩ, Triệu Thái Y gửi tin nhắn qua WeChat: “Tiểu Hi, cúp điện rồi. Trong phòng tớ có một chiếc đèn pin, cậu qua lấy đi.”
Tôi rất muốn tỏ ra cứng rắn, không trả lời tin nhắn đó, nhưng... tôi thật sự rất sợ bóng tối.
Tôi muốn có ánh sáng.
Dùng ánh sáng từ điện thoại, tôi rón rén đi về phía phòng của Triệu Thái Y để mượn đèn pin.
Phòng của cô ta nằm ở phía tây căn hộ.
Tôi băng qua phòng khách, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, in loang lổ bóng cây trên sàn nhà.
Bóng của bức rèm cửa ban công vuông vắn.
Nhưng giữa những bóng cây và bóngrèm, tôi đột nhiên phát hiện một bóng đen khác đậm hơn.
Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng có ai đó đang đứng sau rèm cửa.
Đầu của người đó nhô ra khỏi mép màn, và cái bóng trên sàn nhà hiện lên một hình tròn lổn nhổn với mái tóc dài rối bời!
Ai đó đang theo dõi tôi từ sau bức màn!
Tôi không thể diễn tả nỗi sợ hãi và hoảng loạn tột độ trong khoảnh khắc đó.
Nỗi sợ hãi tột độ khiến não tôi không nghĩ được gì.
Bản năng chi phối cơ thể. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng nếu biểu hiện bất cứ điều gì bất thường, tôi sẽ gặp nguy hiểm không thể tưởng tượng được.
Tay chân tôi gần như hành động một cách máy móc, tôi tiếp tục bước về phía trước.
Mồ hôi lạnh tuôn xuống như mưa từ trán tôi.
Lưng tôi đã ướt đẫm, như thể vừa bị nhúng vào nước.
Tôi không dám chớp mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu đó.
Tim tôi đập chậm đến mức mỗi nhịp đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Thái Y,” tôi cố gắng khống chế giọng mình không run rẩy, lớn tiếng gọi tên cô ấy, giả vờ bình tĩnh: “Tớ đến lấy đèn.”
Thật ra chân tôi đang mềm nhũn, cảm giác có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào.
Khi đến gần cửa phòng Triệu Thái Y, tôi không chịu nổi nữa, vội vàng bước nhanh hơn. Trong lòng tôi cầu nguyện ngàn lần rằng cửa không khóa.
Tôi chạm vào tay nắm cửa và xoay nó.
"Két!"
Cửa mở ra.
Tôi mừng rỡ, nhanh chóng lách mình vào trong và đóng cửa lại. Nhưng...
Trời ơi!!
Khóa cửa hỏng!
Không khóa trái được.
“Thái Y, mau báo cảnh sát!” Tôi cố gắng hét lên với giọng run rẩy.
Triệu Thái Y đang nằm nghiêng trên gối, ngủ say như chết, không hề bị đánh thức.
Lúc này rồi mà cô ta vẫn có thể ngủ được sao?
Tôi lo lắng nhào tới, lay mạnh cô ta và hét lên: “Đừng ngủ nữa!”
Cô ấy quay đầu lại.
Triệu Thái Y mở to mắt, miệng há hốc, ánh mắt vô hồn, đồng tử đã giãn nở.
Không biết đã ch*t từ bao giờ.
"A!!!!" Tôi hét lên, lùi lại vài bước, liên tục lùi về phía sau.
Triệu Thái Y đã ch*t!
Cô ta đã ch*t!!
Thông tin đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Cô ta nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, ch*t không nhắm mắt.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao khóa cửa lại bị hỏng!
Toàn thân tôi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khi nhận ra điều đó.
Lúc này, WeChat của tôi bỗng rung lên. Tôi nhìn xuống điện thoại, và hình đại diện của Triệu Thái Y hiện lên trên màn hình.
Lúc này tôi mới nhận ra, điện thoại của Triệu Thái Y không hề có trong phòng.
Nghĩa là… người đã nhắn tin WeChat cho tôi sang mượn đèn không phải Triệu Thái Y
Bình luận facebook