-
Chương 2
Lúc đó tôi đã 6 tuổi rồi, đang sống cùng với cha mẹ, còn chú thì 11 tuổi, sống một mình trong căn nhà phía tây. Lúc chú tôi mở mắt ra nhìn thấy người đứng ở cạnh giường lại chính là cô bé kia, phản ứng đầu tiên của chú không phải sợ hãi, mà là ngượng ngùng. Điều kiện sinh sống ở nông thôn lúc đó tương đối kém, tầm khoảng tháng 9, tháng 10 thời tiết rất nóng, trẻ con khi đi ngủ đều để mông trần. Chú tôi vội tìm thứ gì đó để che chắn lại, nhưng lúc này mới phát hiện cả người không cử động được, muốn gọi người cũng không thể phát ra tiếng, lúc này chú mới bắt đầu sợ hãi.
Cô bé đó đứng im bất động nhìn chú rồi nói: “Chúng ta đi chơi đi.”
Không hiểu lí do tại sao chú tôi lại đứng dậy khỏi giường, quần áo cũng không thèm mặc, cứ thế đi theo sau cô bé đó bước ra khỏi nhà. Chú tôi nói với tôi, sau này chú thử hồi tưởng lại hôm đó mình đã rời khỏi nhà bằng cách nào, nhưng dù cố đến đâu vẫn không thể nhớ ra được.
Ra khỏi nhà xong, cô bé đó vừa vỗ tay vừa hát, lúc hát đầu của cô ấy còn lắc lư sang trái sang phải, nhưng bước chân lại thẳng tắp rất trang nghiêm. Chú tôi nói, đêm đó yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu và tiếng gió thổi ra, thì không có âm thanh nào khác nữa. Kết hợp với tiếng vỗ tay giòn giã và giọng hát khàn khàn của cô bé đó, thật sự là rợn người vô cùng.
Tôi hỏi chú: “Chú có còn nhớ cô gái ấy hát bài gì không?”
Chú tôi nói: “Nhớ chứ, làm sao không nhớ được, bài ca dao đó rất kinh dị ‘Em gái cõng búp bê, ra vườn ngắm hoa đào, búp bê khóc gọi mẹ, chú chim trên cành cười ha ha. Búp bê nói cảm ơn, trước đây chị cũng có một gia đình, có cả bố mẹ thân yêu nữa. Một hôm bố uống say, nhặt cây búa giết chết mẹ. Bố ơi bố à, chém xuống thật nhiều nhát, máu tươi nhuộm đỏ cả nhà. Đầu mẹ lăn dưới đất, mắt mẹ vẫn nhìn chị. Bố ơi bố à, gọi chị đến giúp. Bọn chị đem xác mẹ, chôn dưới gốc cây. Bố ơi bố à, lại giơ búa lên, lột da chị xuống, làm thành búp bê.”
Cô bé đó vừa hát vừa vỗ tay, trên đầu thắt hai bím tóc, lắc lư theo từng chuyển động của cái đầu nhỏ, dẫn chú tôi đi đến khu rừng kia. Chú tôi chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, trong lòng sợ hãi cực độ. Thế nhưng dù cho có sợ hãi thế nào, cơ thể chú vẫn không làm theo ý mình được, cứ từng bước từng bước đi vào khu rừng kia, chú muốn ngăn bước chân mình lại, nhưng không cách nào làm được. Tiến vào bên trong rừng, mây trên bầu trời đã che lấp ánh trăng, cảnh vật xung quanh tối đen như mực. Lúc này sự yên lặng của khu rừng càng thêm đáng sợ bội phần, đừng nói là tiếng côn trùng kêu, ngay cả tiếng gió cũng lặng mất không còn vết tích. Bóng dáng của cô gái nhỏ phía trước ẩn hiện trong bóng tối, âm thanh trầm bổng du dương đó, ở trong khu rừng đặc biệt vang vọng kì lạ.
Sau khi vào rừng, những đứa trẻ hay tìm chú tôi chơi đang đứng ở cái ao phía đối diện bất động, từng đứa một đều lặng thinh. Vốn dĩ chú còn cho rằng mình sẽ cùng cô bé đó đi vào trong cái ao kia, nhưng sau khi cô ấy đi qua cái ao thì không hề dừng lại, cứ thế tiếp tục đi thẳng, băng qua khu rừng. Lúc đi đến bên cạnh ao, những đứa trẻ đứng từ xa nhìn chú tôi, không ngừng vẫy tay. Cô bé bị miếng ngọc của chú tôi doạ khóc lúc trước nóng vội đến phát khóc, liên tục gọi tên chú, bảo chú tôi đừng đi qua đó. Chú tôi nói chú cũng không muốn đi, nhưng có thể làm được gì chứ? Chú tôi theo cô gái kia băng qua khu rừng, đến trước cổng trường học, lúc này trường học đã khoá rồi, xung quanh không có ai. Cô gái đứng trước cổng đẩy nhẹ một cái, cổng trường vậy mà lại mở ra được. Chú tôi theo cô ấy vào bên trong, mới nhận ra trường học bây giờ so với ban ngày có chút khác biệt. Cửa sổ ở trường ban ngày đều là cửa gỗ, nhưng bây giờ trên cửa lại có lan can bằng sắt, những thanh sắt này đã hoen gỉ lỗ chỗ, giống như có thể gãy ngay lập tức vậy. Hơn nữa phòng học cũng rách nát vô cùng, bàn ghế vỡ nát chất đầy dưới đất, cũng không có gì trên bảng đen. Sân trường mọc đầy cỏ dại, sâu trong đám cỏ đó còn có mấy cái cọc rất cao.
Cô gái dẫn chú tôi vào trong bụi cỏ, đến dưới chân những cây cái cọc cao đó, lúc này cô ấy mới đứng lại, bài đồng dao đang hát cũng dừng theo, sau đó cô quay người lại cười với chú tôi. Chú nói cô gái đó cũng không phải đang cười, mà chỉ là nhếch khoé miệng và cong mắt lại một chút, sau khi làm như vậy xong, cô ấy liền kéo tay chú tôi chạy đến một cái cọc, chỉ vào đó rồi nói: “Đây là cha tôi”. Chú tôi ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức giật bắn mình, phía trên cái cọc đó có một người đang treo lơ lửng trên dây thừng, cả cơ thể lắc lư theo gió. Người đó mặc một bộ lễ phục kiểu Tôn Trung Sơn, hai mắt mở to, chiếc lưỡi dài thè ra thòng xuống.
Cô gái giới thiệu xong người này, lại kéo tay chú tôi đi đến trước một cái cọc khác, nói: “Đây là mẹ tôi.” Chú tôi ngẩng đầu lên nhìn, lần này lại thấy một người phụ nữ đang bị trói chặt vào cọc, cả người đầy máu. Mặt của người phụ nữ mang đầy vẻ kinh hoàng, hai bên quai hàm bị xé toạc ra, khoé miệng mở rộng đến độ khó tin. Trên cổ của bà ta cũng có một vết thương hở ra rất dài, bên trong vẫn còn máu tươi đang chảy ra.
Giới thiệu mẹ của mình xong, cô gái lại kéo tay chú tôi đến trước một cái cọc nữa, chỉ vào đứa trẻ đầu đang bị bổ đôi nói: “Đây là em trai tôi.”
Sau đó mới đi đến trước một cái cọc và nói: “Đây là tôi.” Chú tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cơ thể máu thịt bầy nhầy bị trói trên cọc, lớp da trên người đã bị lột sạch. Bởi vì không còn da, hai mắt đã lồi ra hết cả, trên mặt chỉ còn thừa lại hai cái lỗ mũi nhỏ, miệng cũng không thấy đâu, chỉ có một hàm răng trắng đều. Dưới quai hàm lộ ra xương trắng, còn có một loại chất lỏng màu vàng đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Từ cổ đến ngực, đến bụng, toàn bộ da đều bị lột mất, để lộ ra những thớ thịt đen đỏ đan xen. Thịt ở bắp chân và cánh tay không còn nữa, chỉ còn trơ lại vài chiếc xương, có điều trên đống xương đó vẫn còn dính lại mấy sợi gân, trông vô cùng kinh dị.
Cô gái kéo chú tôi lại ngắm nghía hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Tôi đẹp không?”
Lúc chú tôi run rẩy không biết phải trả lời làm sao, cô gái đó lại nói tiếp: “Đây đều là do một mình tôi làm đấy, lúc lột da đau vô cùng.” Nói xong, lại kéo chú tôi đi về phía trước thêm vài bước nữa, chỉ vào một cái cọc rồi nói: “Cái này để dành cho cậu, cậu lên đi.”