Chú tôi nhìn cái cọc trơn bóng đó, bên trên còn có rất nhiều dấu vết do đinh để lại, những chiếc đinh sắt ấy dường như đã từng đóng một thứ gì đó, nhưng chúng đều hoen gỉ hết cả, không còn nhìn rõ hình dạng nữa, chỉ còn lưu lại những vết tích không rõ ràng.
Cô gái đó lôi chú đến đẩy vào cái cọc, thuận tay lấy ra một sợi dây thừng, trói lại. Sau khi trói xong thì cười nói: “Cậu phải thành thật một chút.” Nói xong liền cất giọng hát: ‘Cắt củ cải, cắt củ cải, cắt củ cải xong thì hầm xương, hầm xương phải nửa chín nửa sống…” Cô gái vừa hát vừa tìm kiếm thứ gì đó trong bãi cỏ, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh rợn người: “A, tìm thấy rồi”, sau đó tiếp tục hát. Chú tôi nói, rốt cuộc thứ cô ấy tìm thấy lại toàn là dao, rìu, cưa, tất cả đều loang lổ vết máu.
Chú tôi biết rất rõ những thứ đó dùng để làm gì, thế nhưng cơ thể chú không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái đó cầm rìu bổ tới. Lúc còn chưa chặt vào người chú tôi, cô gái đột nhiên dừng tay, cười hi hi với chú rồi nói: “Cậu nhớ nhé, chúng ta đang chơi một trò chơi, cậu đừng sợ hãi.” Nói xong, dường như lại nghĩ đến thứ gì đó, cô ấy buông rìu trong tay ra, cầm cái cưa lên, sờ chân của chú tôi, nói: “Trò mổ bụng gì đó tôi đã chơi rồi, lần này chúng ta chơi với cái cưa này nhé.” Nói rồi cô gái đem cái cưa lại gần chân của chú tôi, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt dần vang lên. Còn chưa dùng lực, chân của chú đã đau đến mức hét ầm lên, sau tiếng hét này, chú tôi đột nhiên phát hiện ra chú có thể nói chuyện được rồi.
Sau khi biết được bản thân có thể nói được, chú bắt đầu lớn tiếng gọi: “Chị dâu, chị dâu, cha, cha, cứu con.”
Cô gái nghe thấy tiếng hét của chú tôi, lập tức dừng động tác trên tay lại, cười hì hì nói: “Cậu nhỏ giọng lại đi, tiếng ồn làm tôi có chút khó chịu rồi đấy.” Chú tôi nghe xong những lời này, trong lòng tràn ngập sợ hãi, tiếng hét cũng nhỏ dần. Cô gái lại nói: “Hay là tôi dạy cậu hát một bài nha.” Nói xong, cô gái dừng tay bắt đầu hát: ‘Em gái cõng búp bê, ra vườn ngắm hoa đào. Búp bê khóc gọi mẹ, chú chim trên cành cười ha ha. Búp bê à búp bê, sao em lại khóc vậy?’ Hát đến đây, cô gái ngẩng đầu hỏi chú tôi: “Tôi hát có hay không?”
Chú tôi nhìn cô gái mặt mày đầy máu, run rẩy nói: “Hay lắm, rất hay.”
Cô gái đưa tay lên lau vết máu trên mặt, mỉm cười với chú tôi, đột nhiên phát hiện ra trên cổ của chú đang đeo thứ gì đó, cô bỏ cây cưa trên tay xuống, duỗi tay ra nắm lấy nó. Thế nhưng còn chưa chạm được vào miếng ngọc, đã thấy trên cổ của chú tôi phát ra một tia sáng loé mắt, cô gái đó bị đánh bay đi rất xa. Sau khi tia sáng ấy xuất hiện, chú tôi đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ hẳn đi, cơ thể cũng đã có thể cử động được. Chú với tay muốn tháo dây thừng ra khỏi người, thế nhưng sợi dây thừng đó vừa trơn vừa nhớt, làm sao cũng không tháo ra được. Ngay lúc này, một giọng nói thê lương cất lên: “Có muốn tôi cởi giúp cậu không?”
Chú tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một giọng nói đang hét lên: “Vân Tiên, Vân Tiên…” Vân Tiên là tên của chú tôi, cha và mẹ tôi không bao giờ gọi chú như vậy, cái tên này chỉ có ông cố và ông nội gọi thôi. Chú tôi thấy có người gọi tên mình, liền chộp lấy cái còi thổi không ngừng, cô gái đó nghe thấy tiếng còi, xông đến chỗ chú tôi khóc lóc: “Cậu không được thổi, không được thổi…” Vừa hét cô ấy vừa giật lấy chiếc còi từ tay chú tôi, thấy cô gái định giật còi khỏi tay mình, chú tôi lớn giọng nói: “Linh Sơn mênh mông trùng điệp, bên trái nặng bên phải nhẹ. Kim cang linh bảo chói sáng bất tận, tội hồn phải sống ẩn nấp suốt đời. Phá.” Cùng với tiếng hét lớn đó, chú tôi cảm thấy cả sân trường đang bắt đầu bốc cháy, giống như một tờ giấy mỏng, phía xa có một vài ngọn lửa lập loè, sau đó tất cả bỗng chốc hoá thành tro bụi. Đám cỏ dại bên cạnh, cọc gỗ, những người chết trên cọc, còn có cô gái kia nữa, tất cả đều hệt như mảnh giấy vụn, bị ánh lửa thiêu rụi. Lúc này chú tôi mới nhìn rõ, bản thân đang dựa vào cột cờ của trường học, trên người quấn rất nhiều mảnh vải rách. Cha tôi đang đẩy một chiếc xe đạp đứng cách đó không xa, ông cố đang đứng phía sau cha tôi bấm tay niệm chú.
Chú tôi vừa nhìn thấy ông cố, lập tức oà lên khóc, không ngừng gọi: “Ông nội, ông nội.” Ông cố run rẩy muốn chạy lại chỗ chú tôi, bị cha tôi chặn lại, cha chạy nhanh mấy bước, đến nơi liền ôm lấy chú vào lòng.
Lúc 3 người về đến nhà thì trời đã gần sáng, mẹ tôi chạy đến ôm chầm lấy chú oà khóc. Ông nội cũng khóc, liên tục hỏi chú đã đi đâu. Chú tôi cũng không biết nên nói thế nào, đem mọi chuyện kể lại một cách ngắt quãng. Ông cố nghe xong thì tức giận giậm chân, vừa giậm lại vừa mắng: “Lại dám nảy sinh ý xấu với cháu cưng của ta.” Sau khi trời sáng ông nội dẫn theo người đến sân trường khai quật. Vốn dĩ hiệu trưởng còn có ý muốn ngăn cản, thế nhưng khi nhìn thấy thứ bị đào lên, ông ta lập tức ngậm miệng lại. Hôm đó toàn bộ học sinh trong trường được nghỉ 3 ngày. Theo đó, rất nhiều mảnh thi thể đã được khai quật trong khuôn viên nhà trường. Ông cố tôi đã từng thấy qua rất nhiều xác chết, đương nhiên có thể nhìn ra được những mảnh thi thể này đều là của trẻ con, bất luận là răng hàm hay là khung xương, đều rất non nớt. Bên dưới những mảnh thi thể lộn xộn, còn có 4 cái xác nguyên vẹn. Hai trong số chúng thuộc về người lớn, có điều phần cổ đã bị gãy. Thi thể thứ 3 là một đứa nhỏ đầu bị chẻ làm đôi. Thi thể thứ 4 lại kì quái nhất, không hề có dấu hiệu bị thối rữa nào, nhưng lớp da trên người lại không thấy đâu.
Trong bãi cỏ đó, ông nội sai người đem củi đến chất thành đống, sau đó đặt 4 thi thể vào thiêu rụi. Lúc mới bắt đầu nhóm lửa, làm cách nào nó cũng không cháy dù chỉ một chút, ông nội tức giận phun một ngụm máu lên đống củi, lúc này củi mới cháy một chút. Khi lửa cháy, 3 cái xác đầu tiên bị thiêu nổ đôm đốp, không lâu sau thì thành tro. Thế nhưng cái xác thứ 4 cho dù có đốt thế nào cũng không hề biến dạng, ông nội liền sai người đến châm thêm dầu vào, lại dùng thêm bùa chú, lúc này mới có thể đốt được.
Đến tối, chú tôi lại nằm mơ, trong mơ chú thấy cô gái ấy đến tìm mình. Cô ấy đứng bên giường chú tôi, vừa khóc lóc vừa van nài, nói là đừng đốt cô ấy, chỉ cần không đốt cô ấy, cô ấy sẽ đem trả lại chân cho chú tôi. Chú tôi rất tức giận, bất kể cô gái đó cầu xin thế nào chú cũng không đồng ý. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chú tôi liền đem chuyện này kể lại với ông nội, ông nội nghe xong thì giật nảy người, lúc này mới nhận ra cái chân nhỏ của chú tôi đã hoàn toàn mất cảm giác rồi. Cha tôi lập tức vội vã chạy đến trường, nhưng thi thể đó đã cháy đen, chỉ còn lại một nắm tro.
Có một lần, người lớn trong nhà cùng nhau ăn cơm, ông nội uống chút rượu vào đã nhắc đến gia đình của cô gái ở sân trường đó. Chuyện xảy ra vào 3 năm trước, cha của cô bé là một người bán vải, không biết vì lí do gì mà phát điên, sau đó giết chết cả gia đình, tình cảnh bi thảm đó một lời không thể nói hết. Lúc bấy giờ công an huyện cũng phái người đến nhưng lại chỉ kết luận qua loa rồi đem thi thể đi chôn. Nơi chôn cất họ chính là đất của trường học. Từ sau khi gia đình họ bị đem đi chôn, suốt 3 năm trong làng đã có không ít trẻ con bị mất tích, không ngờ những đứa trẻ này lại bị chôn chung với gia đình đó.
Sau này lại xảy ra thêm vài chuyện tương tự nữa, nhưng may là có ông cố tôi, mọi chuyện đều được hoá dữ thành lành. Tôi có hỏi chú tôi, chú nói với tôi là ông cố bảo chú sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, rất dễ đụng phải vật âm.
Có điều, kể từ sau chuyện đó, chú tôi cũng không còn đi học nữa, chú cùng ông nội chạy đông chạy tây, đi khắp nơi tìm bệnh viện để kiểm tra chân. Các bác sĩ khi nhìn thấy chân của chú tôi thì biểu hiện rất kinh ngạc, nói là từ trước đến nay họ chưa từng nhìn thấy tình trạng này bao giờ, kiểm tra cho thấy hai chân của chú tôi vẫn rất bình thường, các mô đều khoẻ mạnh, nhưng dây thần kinh lại không có phản ứng. Ông cố từng khuyên ông nội, đừng tự làm khổ mình nữa, các đạo sĩ ở Ngũ Long quán đều không thể chữa được, đến mấy bệnh viện này thì có ích gì.
Từ đó, chú tôi ở nhà theo học với ông cố, mãi cho đến khi ông cố không còn nữa. Trước khi qua đời, ông cố còn bảo chú tôi bói một quẻ để xem số mệnh cho ông. Sau khi gieo quẻ xong, chú nói: “Không quá 89 tuổi.” Lúc đó ông cố tôi đã 88 tuổi rồi, khi ấy ông nội cũng có mặt, nghe chú nói vậy liền quở mắng: “Đừng nói bậy bạ, ông nội mày mà không sống đến 100 tuổi, tao theo họ của mày.” Cuối cùng, lúc ông cố qua đời thật sự là 89 tuổi, cách sinh nhật của ông chưa tới 7 ngày.
Có điều, chân của chú tôi đến giờ vẫn luôn không có cảm giác, đã tìm đến rất nhiều người vẫn không thể chữa khỏi, hoàn toàn trở thành một người tàn tật.
Hết.
Bình luận facebook