1.
Cha tôi là nghệ sĩ múa rối bóng duy nhất trong làng.
Trước đây, cha rất nổi tiếng, những vở diễn của ông luôn luôn hấp dẫn những làng xung quanh đến xem, tụ tập rất đông người.
Vậy mà bây giờ, dù cha có biểu diễn miễn phí thì vẫn chẳng ai xem.
Tôi thường nhìn thấy ông ngồi dưới ánh trăng chơi đùa với mấy con rối đã cũ, than vãn thở dài.
Tôi có thể cảm nhận được, cha tôi rất yêu nghề múa rối này.
Sáng nay, ông ấy dậy sớm nấu cơm, đặc biệt cho thêm một quả trứng vào bát của chị gái tôi.
“Tiểu Ảnh này, cha già rồi, tuổi đã cao nên không còn nhiều sức lực nữa, cha muốn truyền lại nghề này cho con.”
Nghe thế, chị tôi hất quả trứng đi, cười giễu cợt:
“Ai muốn kế thừa tay nghề của ông hả? Ai muốn những con rối cũ của ông? Dùng suốt nhiều năm như thế, đáng lẽ phải vứt đi từ lâu rồi! Cái thứ múa rối này bây giờ còn ai trong làng muốn xem nữa đâu? Ông nên từ bỏ sớm đi! Suốt ngày chỉ biết làm mấy thứ vô dụng!”
“Đã thế còn không biết kiếm tiền, tại sao ông không thể làm được như cha của những người khác chứ?”
Vẻ mặt của cha tôi thay đổi liên tục, vừa khổ sở vừa tức giận.
Thế rồi, cha hỏi chị:
“Nếu trong nhà có con rối mới thì con có đồng ý học không?”
Chị tôi không muốn nghe tiếp, tỏ rõ thái độ, đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Tôi biết nguyên nhân chị tôi tức giận.
Từ khi tôi có thể ghi nhớ, cha đã kể rằng ông là một nghệ nhân, chuyên nghiên cứu về múa rối.
Ông chưa bao giờ đi làm, mọi việc trong nhà đều do một tay mẹ tôi lo toan.
Dẫu cho mẹ cam tâm tình nguyện, chị tôi vẫn rất khó chịu khi thấy mẹ phải vất vả cực nhọc để nuôi sống cả gia đình.
Mẹ bảo, cuộc đời của bà không có khao khát gì lớn lao, nhất định phải thực hiện cả, thế nhưng cha tôi có.
Mẹ luôn nói với chúng tôi rằng cha rất giỏi.
Mãi cho đến tháng trước, mẹ tôi qua đời, nguy nhân qua đời là vì kiệt sức quá độ dẫn đến ủ bệnh lâu ngày, cái chet vô cùng đau đ.ớ.n mệt mỏi.
Bác sĩ nói, suốt một khoảng thời gian dài cơ thể mẹ không được cung cấp đủ dinh dưỡng nên mới xuất hiện khối u, đáng lẽ chỉ cần phát hiện và bổ sung dinh dưỡng càng sớm càng tốt, thậm chí chỉ cần uống vài ngụm canh gà thôi thì bà đã có thể sống thêm vài ngày.
Thế nhưng, toàn bộ tiền trong nhà chúng tôi đã đưa hết cho cha, để ông đi sửa sang những con rối mà tổ tiên để lại cả rồi. Chỗ tiền còn thừa, cha tôi mua bánh kẹo, dùng số bánh kẹo ấy lên phố để mời khách đến xem ông ấy múa rối.
Chính cha tôi đã h.ạ.i chet mẹ.
Sau khi mẹ mất, chị tôi phải thay bà gánh vác trọng trách nuôi sống gia đình, tôi rất muốn giúp đỡ chị ấy.
Tôi nhặt quả trứng chị mình ném lên, bóc ra ăn:
“Cha, con đồng ý học múa rối với cha.”
Nghe thế, hai mắt cha sáng lên, nắm chặt tay tôi hứa hẹn.
“Cha chắc chắn sẽ chuẩn bị cho con một bộ rối mới thật đẹp!”
Thật ra, tôi muốn nói với cha rằng mình không học múa rối bóng vì muốn có rối mới, nhưng tôi không muốn làm cha mất hứng nên chỉ gật đầu rồi thôi.
2.
Ban đêm, tôi gặp ác mộng, đầu óc mê man. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng chị gái hét gọi tên mình, giọng nói cực kì thảm thương.
“Tiểu Hi!”
Tôi giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển.
Mặt trời vẫn chưa ló rạng, sương mù mờ mịt bao phủ sân nhà.
Không thấy chị gái tôi đâu cả, chăn ga trên giường ngổn ngang bừa bãi, giày của tôi thì bị đá văng ra cửa.
Người gọn gàng như chị tôi sẽ không làm những việc này.
“Chị ơi?”
Tôi hốt hoảng nhìn quanh phòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng của chị đâu.
Cha tôi ra ngoài rồi, cả ngôi nhà trống vắng chỉ còn mình tôi cô quạnh.
Đương lúc sắp bật khóc vì lo lắng và sợ hãi thì cha tôi bước vào.
Tôi lập tức nức nở nhào vào lòng cha.
“Cha ơi! Không biết chị đi đâu rồi, con thức dậy thì không thấy chị đâu nữa.”
Cha xoa đầu tôi, tôi cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của ông, chỉ nghe giọng nói của ông vang lên bên tai, tốc độ nói nhanh, giọng điệu kì lạ.
“Chắc là Tiểu Ảnh bận công việc thôi. Đến tối con bé sẽ về.”
Tôi vừa định phản bác, bởi lẽ từ trước đến giờ chị chưa từng bỏ tôi một mình, thế nhưng nhớ lại thái độ tối qua của chị với bố, tôi không thốt nên lời.
Có lẽ chị thực sự rất tức giận.
Không biết vì sao, trên người cha có một mùi hương quen thuộc khiến tôi cảm thấy yên tâm lạ thường.
“Cha ơi, mới sáng sớm mà cha đi đâu thế ạ?”
“Cha đến tìm nghệ nhân làm rối cho con, tay nghề của lão tiên sinh đó rất giỏi.”
Thấy cha tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt, tôi nhanh lẹ kiếm cớ lẻn về phòng.
Trong khi tôi dọn dẹp chăn đệm của chị gái, mùi hương kia lại xộc vào mũi tôi.
Mùi hương ấy giống hệt mùi hương trên người cha tôi ban nãy.
3.
Tôi ở nhà đợi chị đến khi trời sẩm tối.
Ngày thường chị tôi có về muộn thế này bao giờ đâu, tôi lo lắng, không ngừng hỏi cha nhưng ông chỉ lấy cớ chị tôi đang giận dỗi, trả lời tôi cho có lệ.
Mãi đến khuya, chị tôi vẫn chưa về.
“Cha ơi, có thật là sáng nay chị bảo chị đi làm không ạ?”
Trên mặt cha tôi tràn ngập ý cười, ông phấn khích nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Sáng nay cha không nhìn thấy chị con, cha đoán thế thôi.”
Tôi tiến đến gần cha, mùi hương trên người ông sáng nay đã bay mất.
Nếu không tiếp xúc gần với chị tôi, làm sao người cha lại có mùi hương đặc trưng của chị chứ?
Cha đang nói dối.
Bất chợt, tôi nhớ về cơn ác mộng đó, trong lòng cứ cảm thấy bồn chồn bất an.
Sáng hôm sau, tôi chạy thẳng đến chỗ làm của chị mình để tìm chị.
Người phụ trách ở đó nói với tôi, hôm qua chị không hề đi làm.
Cha đi theo sau tôi, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Sao lại thế? Tờ mờ sáng con bé đã ra ngoài rồi, chúng tôi cứ tưởng nó đi làm rôi.”
Tôi kéo cha đi khắp nơi tìm kiếm chị, tìm suốt bảy ngày vẫn không có tin tức gì.
Chị gái tôi mất tích rồi, giống như tan biến vào trong không khí vậy, không một ai hay biết.
Người trong làng đến khuyên chúng tôi nén bi thương, họ ngậm ngùi thương cảm cho tôi khi mất đi cả mẹ lẫn chị gái.
Họ nhìn tôi với ánh mắt thương hại:
“Chao ôi, không còn con bé Ảnh nữa, sau này gia đình này biết sống thế nào đây?”
“Đúng vậy, có cha nhưng không thể dựa vào, đứa trẻ này đáng thương quá.”
Ngày qua ngày, nỗi đau quá lớn khiến tôi cứ khóc mãi chẳng ngừng. Cha tôi thì ngược lại, ông cư xử như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, ở nhà hết chơi đùa với những con rối thì lại tô vẽ lên tờ lịch.
Trải qua mấy ngày vô tri vô giác, những đĩa thịt hiếm khi được ăn trên bàn cũng không làm tôi vui được.
Hôm nay, trong lúc ăn cơm, tôi đột nhiên định thần lại.
Trong nhà không có thức ăn dư thừa, cha tôi không đi làm, thịt trên bàn này từ đâu ra?
Nhà tôi lấy đâu ra tiền?
4.
Tôi nhìn ngày tháng đánh dấu trên lịch, từ ngày chị tôi mất tích đến nay đã tròn một tháng.
Cha tôi vẫn ra ngoài vào lúc sáng sớm như thường lệ, ông mang về một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật cao bằng nửa thân người.
Bốn góc của chiếc hộp đánh nhẵn bóng, bề mặt phủ kín sơn đen, nhìn từ xa hệt như một cái quan tài nhỏ vậy.
Càng đến gần, tôi càng cảm thấy giống hơn. Mặt trên cùng của chiếc hộp vẽ hình Bát Quái, các mặt bên được dán kín bằng giấy bùa vàng.
Tôi không kìm chế được mà rùng mình.
Cha tôi đặt chiếc hộp lên bàn, lấy một cây kim bạc ra đưa cho tôi.
“Tiểu Hi, nhỏ một giọt máu ở ngón áp út của con lên trên hộp đi, con rối này sẽ nhận con làm chủ.”
Tôi vội xua tay:
“Cha, hôm nay con phải ra đồng làm, không thể bị thương ở tay được. Hay là ta để hôm khác hẵng làm.”
“Đây là quy tắc! Quy tắc không thể phá vỡ!”
Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt của cha tôi bỗng trở nên u ám.
“Con không muốn học múa rối nữa chứ gì?”
Nghe thế, tôi vội vàng cắn đầu ngón tay áp út, nhỏ một giọt máu xuống rồi gỡ phần niêm phong ra, sợ đến mức thở hổn hển.
Có một con rối bị buộc dây, tứ chi dang rộng treo trên nắp hộp.
Con rối ấy sống động như thật, đầu nó cúi xuống, thoạt nhìn cứ như một người bị treo cổ vậy.
“Con đừng quan tâm đến nó, mau mau lấy số rối được làm riêng cho con ra đây để cha xem kỹ một chút nào.”
Biểu cảm của cha tôi cực kì quái dị, ông không ngừng thúc giục tôi.
Tôi chỉ đành lấy số rối trong hộp ra, đặt từng con một lên bàn.
Cha lập tức ghé sát mặt vào để chiêm ngưỡng, đẩy cả tôi ra sau.
Trong lúc ông mải mê ngắm nhìn những con rối khác, tôi cầm con rối bị treo lên nhìn.
Con rối này mặc trang phục của phu nhân quan gia, được thả xuống dưới đáy Bát Quái, máu từ ngón tay tôi chảy xuống dọc theo sợi dây đã nhuộm đỏ cằm của nó.
Sẽ thật đáng tiếc nếu làm hỏng một thứ tinh xảo thế này.
Tôi lấy tay lau máu, chạm lên làn da lạnh ngắt nhưng mịn màng giống như da người thật.
Tôi nâng mặt con rối lên nhìn kĩ, hai mắt dần mở to vì bất ngờ.
Khuôn mặt của con rối này trông rất giống chị gái của tôi!
5.
Khuôn mặt của con rối xuất hiện ngay trước mắt tôi, biểu cảm chết lặng của nó đột nhiên thay đổi, biến thành vẻ tang thương, hai hàng nước mắt đẫm m.á.u chảy xuống.
Bên tai dường như có tiếng ai đó đang gọi tôi.
“Tiểu Hi, cứu chị với.”
Là giọng nói của chị gái tôi.
Tôi sững sờ đối mặt với con rối, buột miệng thốt lên:
“Chị ơi!”
Nghe thế, cha tôi đứng bật dậy:
“Tiểu Hi, con nói gì thế hả?”
Hàng nước mắt đẫm máu trên gương mặt con rối đột nhiên biến mất, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi lắc đầu, chỉ vào con rối đó rồi hỏi cha:
“Cha, tại sao con rối này không giống với những con khác? Tại sao nó bị treo lên?”
Cha tôi liếc nhìn con rối bị treo lơ lửng với ánh mắt khinh thường:
“Nó chỉ là sản phẩm lỗi, con để ý đến nó làm gì?”
“Con mau đến xem những con rối này đi, trông chúng mới tinh xảo làm sao. Trong cảnh diễn đầu tiên vào ngày mai, chúng ta sẽ diễn vở ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.”
Tôi không đành lòng nhìn con rối có khuôn mặt giống chị mình phải chịu đau khổ, cha vừa quay đi, tôi nhanh chóng tháo sợi dây buộc trên người con rối kia ra.
Đoạn dây thoạt nhìn giống với dây cước thông thường nhưng sắc bén như dao, tôi chỉ mới chạm vào đã bị cứa đ.ứ.t cả tay.
Tôi vô thức hét lên một tiếng, cha tôi giật phăng cái nắp khỏi tay tôi.
“Cha, cha ơi…”
Tôi bị dọa sợ.
Mặt cha tôi lạnh tanh nhìn chằm chằm tôi, một lúc sau ông mới thở dài, trở về với vẻ dịu dàng thường thấy.
“Con phải nhớ kỹ, bất kể thế nào cũng không được gỡ con rối này xuống.”
Cha giúp tôi băng bó vết thương ở tay.
“Con rối dính máu này là tà ma, treo dưới Bát Quái là để nó không hại chủ.”
“Cha sẽ không hại con, cha chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Sau đó, cha tôi cất con rối khác biệt và chiếc hộp đó đi.
Những con rối khác nằm gọn trên bản, phản chiếu ánh sáng dưới ngọn đèn, khi tôi đưa tay chạm vào chúng cũng cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng ấy.
Chỉ là da chúng không trơn mịn như con rối trông giống chị tôi kia…
Tôi nhận ra mình cực kì để ý đến con rối nọ, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu và bất an, muốn xác nhận điều gì đó.
6.
Cha đứng bên cạnh tôi, cầm những con rối cũ chỉ dạy. Tôi thực hiện lại động tác của ông một cách máy móc.
Nhưng mà tôi rất ngốc, một vài động tác luyện tập rất lâu, rất nhiều lần vẫn không làm theo được.
Tôi nhìn những đường gân xanh nổi lên trên trán cha, thấy mấy lần cha định giật lấy cây gậy điều khiển con rối rồi lại nén xuống.
Tôi sợ đến mức run rẩy cả người, con rối trong tay cũng vì thế mà rung theo tôi.
“Tiểu Hi, con đừng căng thẳng, làm lại một lần nữa nào.”
“Học tập là một quá trình lâu dài, con phải dùng trái tim mình để cảm nhận nó, để hiểu được sự cảm thụ và niềm vui trong đó. Cha tin con sẽ diễn ra một màn múa rối hay nhất, tuyệt vời nhất.”
Sau khi học xong, những con rối này được xếp gọn gàng trong phòng của tôi, đặt ở vị trí đối diện giường tôi.
Chính cha đã yêu cầu tôi sắp xếp như thế.
Ông ấy lưu luyến nhìn những con rối này.
“Cha ngưỡng mộ con quá, có thể sở hữu những con rối xinh đẹp nhường này.”
Tôi thật sự không hiểu.
Nếu cha thích những con rối này đến thế, tại sao không chịu chạm vào chúng?
Nếu như ông nắm tay tôi để làm mẫu các động tác thì chắc chắn tôi sẽ tiếp thu nhanh hơn.
Ban đêm, tôi nằm trên giường, cứ có cảm giác mình bị ai đó nhìn chằm chằm.
Con rối gần nhất cúi thấp đầu, tôi vừa mở mắt ra thì đúng lúc chạm mắt với nó, trông nó hệt như đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hoảng hồn, vội vàng kéo chăn lên trùm kín đầu, bấy giờ mới cảm thấy thoải mái hơn.
Bình luận facebook