13.
Con rối lại bị niêm phong trong hộp, sau khi cha rời đi thì tôi đứng đợi ngay cạnh bàn.
Đến đêm, quả nhiên giọng nói của chị gái tôi lại vọng ra, rõ ràng hơn hôm qua rất nhiều.
“Cha, ông ta không phải người, cứu chị… là con rối… sẽ chet.”
Những câu sau thì tôi nghe không rõ nữa.
Tôi nhỏ thêm vài giọt máu lên trên hộp, vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể làm gì được.
Ngày hôm sau, cha chọn ra một con rối nam cao to lực lưỡng, lần này nó cầm trong tay hai cây chùy xích.
Hai chân của phu nhân quan gia bị đ.ậ.p n.á.t, ngực bị th.ủ.ng một lỗ lớn, khi tấm màn buông xuống vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt của phụ nữ.
Tôi đứng đó với vẻ mặt vô cảm, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Anh thanh niên hẹn cha tôi ngày hôm qua nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của con rối, không biết phát hiện ra điều gì mà cười với vẻ sáng tỏ.
Sau khi kết thúc vở diễn, anh ta ném xuống một trăm đồng, nói muốn mua lại con rối trong tay cha tôi, bảo rằng giá cả có thể thương lượng thêm.
Tất nhiên cha tôi không đồng ý, ông đút tiền vào túi rồi đuổi anh thanh niên đi.
14.
Vở kịch gi.ế.t người của cha tôi đã gây tiếng vang lớn trong làng.
Ông không biểu diễn miễn phí nữa mà yêu cầu người xem phải trả phí.
Ông nói:
“Con rối này đắt lắm, ngày nào cũng phải thay mới nên tốn không ít tiền, nếu như quý vị thích xem thì hãy ủng hộ chúng tôi nhé.”
Để tạo ra được nhiều con rối giống hệt nhau như thế, đương nhiên cần tốn rất nhiều tiền.
Tôi nhìn thấy người thanh niên đứng ngoài cùng lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu.
Những người dân làng khác đổ xô đi xem kịch như bị bỏ bùa.
Cha tôi kiếm được rất nhiều tiền, làm việc chăm chỉ hơn mỗi ngày, lúc nào cũng có thể nghĩ ra những chiêu trò mới.
Phu nhân quan gia hết lần này đến lần khác b.ỏ mạng rồi lại hồi sinh, ngón tay tôi chi chít những lỗ kim vì phải lấy máu.
Bấy giờ, sắc mặt của nó trắng bệch như tờ giấy, giống như đã bị hút khô tinh khí rồi.
Con rối của cha thì khác, có vẻ như nó đã được chăm chút thêm, không còn vẻ ngoài cũ kỹ và tồi tàn như trước mà rạng rỡ hơn hẳn.
Đêm hôm đó, phu nhân quan gia cuối cùng đã có thể nói được mạch lạc.
Nó nằm trong chiếc hộp, nói rõ ràng từng chữ một:
“Cha không phải người, cứu chị với, là con rối, gi.ế.t chet con rối ông ta sẽ chet…”
Những gì nó nói tuy rằng rất lộn xộn, không tuân theo logic nhưng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến đầu óc tôi trở nên minh mẫn hơn.
Cha tôi không phải người, ông ấy là con rối.
Gi.ế.t con rối thì ông ấy sẽ chet.
Nhưng sao cha tôi có thể là con rối được chứ?
Rõ ràng ông ấy đang sống sờ sờ ở đây, cả nhà chúng tôi lẽ ra đều là người sống mới đúng chứ.
Tôi không thể hiểu được, ôm lấy chiếc hộp rồi bật khóc.
“Chị ơi, em ngốc quá, em không đoán ra được ý của chị. Nếu như chị đúng thật là chị của em thì hãy nói với em đi, em muốn giúp chị, em muốn cứu chị.”
15.
Ngày hôm sau, khi tôi mở chiếc hộp ra, phu nhân quan gia vẫn trong tình trạng thê thảm đó.
Hôm qua cổ của nó đã bị cha tôi ch.ém đ.ứ.t, đến nay chỉ mới mọc lại một nửa.
Tôi đành phải lấy ra một con rối nữ khác:
“Cha, hôm nay đổi con rối khác nhé.”
Cha tôi lắc đầu:
“Những con rối này đều là đồ quý, phải nâng niu trân trọng, làm sao có thể đem ra để mua vui cho người ta được chứ?”
Ông ấy thà chịu mất tiền, nhất quyết huỷ bỏ buổi biểu diễn hôm nay.
Trước khi rời đi, cha tôi đứng cạnh bàn, dường như cố ý nói cho con rối trong hộp nghe thấy:
“Nếu đến mai mà nó vẫn không khá hơn, cha sẽ làm một con rối mới.”
Ông đi rồi, con rối trong hộp hình như đang run rẩy, bởi vì tôi nghe thấy một tiếng lách cách rất rõ ràng.
Tôi cầm con rối nữ cũng đang run rẩy không ngừng lên, giả vờ như không nhìn thấy rồi đặt nó về vị trí ban đầu.
Nắp hộp vẫn được cha tôi đóng kín như mọi lần, ngày nào ông ấy cũng dán thêm giấy niêm phong bên ngoài chiếc hộp.
Sau khi cha đi, tôi lập tức khóa cửa lại, bước tới bên cạnh chiếc hộp rồi gọi.
“Chị ơi, là chị sao?”
Có tiếng gõ cửa vang lên ba lần từ bên trong hộp, đó là ám hiệu giữa hai chị em chúng tôi, tôi suýt bật khóc vì vui sướng, cả người tôi áp lên chiếc hộp.
Chị yếu ớt gọi tên tôi:
“Tiểu Hi.”
Tôi nóng vội nói ra những thắc mắc trong lòng:
“Chị ơi, tại sao chị lại nói cha không phải là người? Chính cha là người nhìn chúng mình lớn lên mà.”
“Sau khi em xác minh xong thì quay lại tìm chị nhé.”
Câu nói này nghe ra rất nực cười, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ chị gái mình cả.
Tôi giấu một cây kim vào trong tay áo, là loại dùng để khâu đế giày, vừa to vừa dài.
Sau khi ăn cơm xong, trong khi cha đang dọn dẹp, tôi đứng đằng sau ông, cầm cây kim trong tay đâm lên người ông ấy.
Cha tôi chẳng phản ứng gì.
Tôi bàng hoàng, đâm mạnh hơn, thế nhưng cây kim không mảy may dịch chuyển, đuôi kim chọc vào đầu ngón tay khiến tôi đau buốt.
Tôi nhìn theo bóng cha rời đi, dường như chỉ nhìn thấy một lát cắt.
Chị tôi nói đúng, cha tôi quả thật không bình thường!
Tôi nói với chị kết luận của mình, dù giọng điệu vẫn rất yếu ớt nhưng chị đã có thể nói nhiều hơn.
“Chị không còn nhiều thời gian nữa, có một số việc chị sẽ giải thích cho em sau, bây giờ em phải làm theo lời chị nói nhé.”
“Cha đang dùng con rối để giúp ông ta hấp thụ tinh h.uyế.t, ông ta g.iế.t chị hết lần này đến lần khác là để cướp đi hết cơ hội sống của chị.”
“Con rối ông ta sử dụng chính là bản thân ông ta! Giúp chị gi.ế.t ông ta! Gi.ế.t ch.ế.t con rối của ông ta!”
“Đợi đến khi chị tan biến, mục tiêu tiếp theo của ông ta sẽ là em!”
16.
Tôi quan sát những con rối của cha một cách tỉ mỉ.
Những con rối ông ấy lấy ra gần đây luôn to cao cường tráng, trang phục và vũ khí của chúng mỗi ngày đều khác nhau.
Hầu hết chúng đều có vẻ ngoài râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù, thế mà trước đây tôi chưa từng để ý đến.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, tôi chưa bao giờ xem kỹ gương mặt của những con rối này.
Tôi nhét một dải lụa trắng vào tay chị gái, đó là mảnh vải do tôi tự tay xé ra.
Chị tôi ở trên sân khấu trở nên rất linh động, không cần tôi phải điều khiển.
Dải lụa trắng trong tay chị chuyển động mạnh mẽ, tr.e.o cổ nhân vật trong tay cha tôi lên.
Nhân vật đó đá chân ở trên không trung, chị tôi dùng sức kéo chân nó xuống, đằng sau tấm màn vang lên tiếng xương g.ã.y, con rối bất động hoàn toàn.
Dường như sắc mặt của cha hơi tái đi, ông nhìn tôi với ánh mắt hung ác nham hiểm, đôi môi run bần bật.
“Ch.ế.t rồi ư?”
“Vở kịch này được đó nha, chịu đòn liên tục thì có gì hay đâu!”
“Đúng thế, đánh nhau qua lại mới thú vị.”
Tiếng vỗ tay bên dưới đã ngắt lời cha tôi, tôi khoe mẽ nói:
“Cha vẫn hay bảo diễn xuất là phải học một biết mười, phải khiến cho người ta suy đoán không ra mà, cha đừng trách con vì đã tự ý quyết định nhé ạ.”
Cha tôi cử động cái cổ cứng ngắc của mình, ông mỉm cười.
“Con gái ngoan của cha, làm sao cha nỡ trách con chứ? Nhưng mà quy tắc vẫn là quy tắc, sau này con đừng làm những việc thế này nữa.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Về đến nhà, cha tôi lập tức nhốt mình trong phòng cùng với những con rối của ông ấy.
17.
Tôi nói cho chị gái biết:
“Con rối của cha ch.ế.t rồi, nhưng mà ông ấy không bị gì cả.”
Chị tôi cười lạnh.
“Ông ta có một bộ mười hai con rối, tương đương với mười hai mạng sống, đợi đến khi ông ta không còn mạng sống nào nữa thì em sẽ nhìn thấy hình dáng thật của ông ta.”
Chị tôi quá yếu, không thể giải thích được nhiều nên tôi không hỏi thêm nữa.
Tôi thở dài, sau đó sợ hãi nói:
“Hôm nay cha đã cảnh cáo em vì đưa v.ũ kh.í cho chị, em sợ sau này không dùng được chiêu này nữa.”
Chị tôi lại gõ vào hộp:
“Tiểu Hi, đưa chị ra ngoài đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi mở chiếc hộp ra, cũng là lần đầu tiên chị tôi không bị thương sau buổi biểu diễn.
Chị ấy ngồi giữa chiếc hộp, ngước lên nhìn tôi.
Những cây gậy gỗ dùng để điều khiển con rối được đặt sang một bên, chị đích thân đưa chúng cho tôi.
“Khả năng của chị có hạn nên em cần phải giúp chị.”
“Chúng ta là chị em ruột, chắc chắn có thể hợp tác với nhau một cách hoàn hảo.”
Những ngón tay của chị bị gọt thành những hình tam giác nhọn, hầu hết các ngón tay đều bị c.ắ.t c.ụ.t.
Chị ấy cào nhẹ một cái là có thể để lại một vệt máu trên cánh tay tôi.
“Chị ơi, có đau lắm không ạ?”
Chị tôi giấu tay vào trong áo, hổn hển thở dốc:
“Tiểu Hi, tuyệt đối đừng để bị lộ.”
“Chỉ mất một ngày là có thể biến người thành con rối rồi.”
18.
Cha tôi khám xét người tôi cẩn thận trước khi biểu diễn, để đảm bảo tôi không giữ lại bất cứ thứ gì kỳ lạ trên người.
Chị tôi đ.á.n.h nhau với cha đến mức mình đầy thương tích mới có thể dùng tay bẻ g.ã.y cổ con rối của ông.
Cùng lúc đó, cánh tay của chị cũng bị con rối của cha ch.ặ.t đ.ứ.t, chị chiến thắng một cách bi thảm.
Cha tôi thở hồng hộc nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, tôi bày ra vẻ mặt vô tội.
Chỉ là diễn kịch thôi mà, cảnh đánh nhau cũng là điều mà khán giả mong đợi.
Cha tôi bị g.i.ế.t dù đang cầm vũ khí, thật là nhục nhã.
Ông không dám để lộ rằng mình không ổn, cứ thế nhìn chằm chằm tôi.
Tôi và chị đương nhiên không thể được nước làm tới, cố tình để thua mấy trận liên tiếp.
Sau đó đều là tình trạng thắng ít thua nhiều, số lần thắng gần như không đáng kể.
Cha tôi mất cảnh giác bởi vì tinh khí của chị tôi sắp bị ông ấy hút cạn.
Tôi ghi chép vào sổ:
“Chị ơi, vẫn còn hai lần nữa, chúng ta sắp thành công rồi.”
Giọng nói của chị tôi đã rất yếu ớt, chị nằm trong chiếc hộp nhìn tôi:
“Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất.”
“Tiểu Hi, lần này… giao cho em nhé.”
Nói xong, chị tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Bình luận facebook