-
Phần 4 END
19.
Hôm nay cha tôi lại lấy Quan Vũ ra.
Hai cái đ.a.o của nó vừa dài vừa nhanh, không có sự trợ giúp của chị, tôi khó khăn né tránh.
Ánh mắt của cha tôi sáng lên vì phấn khích, ông không kìm nén nữa mà bật cười khanh khách.
Đôi mắt ông nhìn tôi từ trên xuống dưới đầy ác ý, như thể tôi là một món hàng vậy.
Tay tôi run lên, suýt nữa khiến cho chị tôi r.á.ch thành từng mảnh mới có thể hạ g.ụ.c cha tôi.
Cái đ.a.o to của Quan Vũ c.ắ.m vào ngực nó, đầu nó lăn sang một bên.
Đám đông xung quanh dần tản đi nhưng cha tôi không chào tạm biệt họ, cũng chẳng mời gọi hôm sau quay lại nữa.
“Tiểu Hi, chúng ta đã nói rồi mà, vở kịch hôm nay phải để cho cha thắng chứ.”
Cha tôi thô bạo ném con rối trong tay đi, khuôn mặt ông sáng bừng lên.
Da của ông hoàn toàn biến thành hình dạng của một con rối, toàn bộ khuôn mặt bắt đầu cứng lại.
Ông ta biến thành con rối rồi.
“Tiểu Hi, em chạy mau đi!”
Giọng nói của chị đột nhiên vang lên bên tai tôi:
“Ông ta chính là con rối thứ mười hai.”
20.
Tôi nhấc bổng chị lên rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“Chị, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Chị tôi mệt đến mức không thở nổi nói:
“Về nhà, lấy quan tài của chị và những con rối khác, sau đó…”
Sau đó thì sao?
Chị tôi lại ngất xỉu rồi, tôi cắm đầu chạy về nhà, tiếng bước chân phía sau không nhanh không chậm nhưng luôn theo sát như một cái bóng.
Cha biết tôi muốn về nhà, ông ta cũng biết tôi muốn hồi sinh chị gái.
Ông ta đã đoán đúng.
Tôi tự hỏi, tôi và chị bị phát hiện từ khi nào?
Đã đ.â.m lao thì phải theo lao.
Tôi ôm chị trong lòng suốt quãng đường chạy về nhà, đặt chị và những con rối khác vào trong chiếc hộp, sau đó ôm chiếc hộp chạy ra ngoài.
Cha đang đứng cách cửa không xa, muốn chặn đường tôi.
Ông ta đã hoàn toàn biến thành một con rối, các khớp nối được buộc vào với những sợi dây, tất cả đều được ông ta cầm từng cái một trong tay.
Ông ta bây giờ vừa là con rối, vừa là người điều khiển rối. Một con rối tự điều khiển chính mình.
Tôi thở hổn hển quay vào phòng bếp, lấy con d.a.o làm bếp sắc nhất ra rồi chạy về phòng.
Cha tôi chậm rãi bước vào, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân từ từ chậm rãi của ông ta.
Từng bước từng bước, sau đó dừng lại ở trước cửa phòng tôi.
“Tiểu Hi, mở cửa ra nào, cha có chuyện muốn nói với con.”
Răng của tôi va lập cập vào nhau, tôi bôi máu lên trên hộp, cầu nguyện rằng chị tôi sẽ sớm tỉnh dậy.
Thấy tôi không trả lời, tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.
“Thôi thì lát nữa chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Ông ta đi rồi sao? Hay chỉ đang lừa tôi?
Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng tim tôi đập, thình thịch thình thịch, càng lúc càng nhanh.
“Cạch.”
Cửa sổ bị đẩy ra, có một bàn tay thò vào bên trong.
Tôi rón ra rón rén đi tới, giơ con d.a.o làm bếp lên rồi ch.é.m xuống thật mạnh.
Đối phương đang thò ra nửa cái đầu thì sợ hãi rụt vào.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi ngay lập tức nhận ra đó là ai.
Đó chính là anh thanh niên đã đưa một trăm đồng cho cha tôi để mua lại con rối là chị tôi.
Anh ta nhìn con d.a.o trong tay tôi với vẻ mặt khó coi:
“Chị em không nói cho em biết à? Một khi người biến thành rối thì đ.a.o k.i.ế.m không thể đâm thủng được, em lấy con d.a.o này ra thì có tác dụng gì đâu?”
21.
Nếu anh ta không nói thì tôi thật sự quên mất luôn.
Anh thanh niên vẫy tay gọi tôi:
“Chạy mau đi, nếu em không chạy thì bọn em sẽ phải ch.ế.t ở đây đấy.”
Tôi siết chặt con d.a.o làm bếp trong tay, mở cửa rồi chạy theo anh ta.
Phòng của cha tôi gần cổng nhất, nếu muốn ra ngoài thì phải đi qua phòng của ông ta.
Cha tôi đang ngồi xổm trong phòng, nhai thứ gì đó trong mồm, nghe tiếng nhai thì thứ đó giống như vật làm bằng nhựa.
Ông ta phát hiện ra có động tĩnh thì quay phắt đầu lại.
Thứ ông ta nhai là một con rối có màu sắc sặc sỡ đã bị hỏng, máu chảy ròng ròng từ con rối lên người người ông ta.
Ông ta đang ă.n th.ị.t đồng loại!
Anh thanh niên chửi tục một câu, giật lấy chiếc hộp trong tay tôi.
Tôi đương nhiên không chịu đưa, kề con dao vào cổ anh ta nhưng anh ta không hề buông tay.
Anh ta sốt sắng nói với tôi:
“Con rối người được làm từ một mảnh da người, bây giờ ông ta đã ăn hết da, pháp lực đã tăng lên rất nhiều. Nếu như cứ để chuyện này tiếp diễn thì tất cả chúng ta đều sẽ chet, đều sẽ bị ông ta biến thành con rối! Mạng người quan trọng, mau đưa quan tài cho tôi ngay.”
Tôi vẫn không buông tay, anh thanh niên kề cổ lên con d.a.o của tôi, ghé vào tai tôi nói:
“Gi.ế.t ch.ế.t cha em đi, tôi có cách để chị em sống lại.”
Nghe thế, tôi lập tức buông tay ra.
22.
“Tìm một nơi trốn đi, đừng gây tiếng động cũng đừng chạy ra.”
Tôi tìm một chỗ trong sân để trốn rồi bịt miệng lại.
Anh thanh niên nhỏ máu của mình xuống để mở chiếc hộp ra.
Anh ta cầm chiếc hộp bằng một tay, tay kia xoay một vòng trong hộp, toàn bộ dây rối bóng bắt đầu quấn lên tay anh ta.
Tổng cộng có mười hai con rối bay ra khỏi hộp rồi bao vây cha tôi ở giữa.
Anh thanh niên thuận tay ném chiếc hộp đi, nó vừa vặn rơi ngay trước mặt tôi.
Hầu hết những con rối đều cầm vũ khí trên tay, bay lên không trung, bắt đầu chiến đấu với cha tôi.
Không biết cha tôi có phát hiện ra hay không.
Trong số mười hai con rối kia không có chị gái tôi.
Cơ thể chị tôi ở trong hộp đang dần dần hồi phục nhưng tốc độ vẫn rất chậm.
Tôi cầm con d.a.o trong tay lên, tàn nhẫn đ.â.m vào ngực mình.
Tôi muốn chị được sống.
Tôi không biết máu đầu tim cần phải đ.â.m sâu đến mức nào mới lấy được, nhưng tôi nghĩ máu đầu tim chắc chắn là máu trong tim.
Từng giọt máu rơi xuống, tôi đau đến nỗi co giật cả người, ôm chị gái vào trong lòng.
Tôi nghe thấy chị nói:
“Tiểu Hi, sao em ngốc thế hả? Máu đầu tim không lấy theo chiều ngang, sau này để lại sẹo thì xấu lắm đấy.”
Chị gái xấu xa, sao mà tôi biết được chứ?
23.
Sau khi tôi tỉnh lại, ngực hẵng còn đau âm ỉ.
Tôi bất tỉnh không lâu, cuộc chiến đằng kia vẫn chưa kết thúc.
Chị tôi biến thành một con rối lớn giống cha, lơ lửng trên không trung, nhai một con rối nhỏ trong miệng.
Chị ấy cũng ăn chúng rồi.
Anh thanh niên cầm cây gậy điều khiển của chị, kỹ năng điều khiển rối của anh ta rất lão luyện, cứ như đã từng hợp tác với chị tôi nhiều lần rồi.
Chân của cha đ.ứ.t rồi, khuôn mặt của ông ta cực kì nhợt nhạt, đôi mắt đảo quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, ông ta nhìn thấy tôi sau gốc cây.
Ông ta đang tìm tôi!
Sau khi nhận ra điều này, tôi lê lết cơ thể của mình, cố gắng trốn ra đằng sau, thế nhưng cha tôi đã thoát khỏi chị và lao về phía tôi.
“Tiểu Hi, nhắm mắt lại.”
Một thanh gỗ đâm vào cái cây trước mặt tôi, đó chính là cây gậy điều khiển của chị.
Toàn thân chị tôi phình to ra, miệng nứt rộng ra đến nỗi tôi có cảm giác như nửa đầu của chị ấy đã bị tách rời.
Chị há mồm, c.ắ.n đ.ứ.t đôi đầu cha.
Tôi bị ai đó kéo về phía sau, khi quay đầu lại thì thấy anh thanh niên đang thở dốc.
Cánh tay của cha chỉ cách tôi vài bước chân, chỉ một chút nữa thôi là sẽ chạm đến ngực tôi.
Ông ta vẫn đang vùng vẫy, cố gắng vươn tay về phía trước.
Chị tôi dùng cả hai tay túm chặt lấy ông ta.
Mãi đến khi bị ăn hết cả đầu thì ông ta mới trở nên yên tĩnh, hoàn toàn bất động.
Ông ta ngã xuống đất, biến thành một tấm da rất mỏng.
Lớp da này nhăn nheo và có mùi tanh nhẹ, chắc hẳn là da người.
Con rối thứ mười hai cũng đã ch.ế.t.
Tôi nắm lấy tay anh thanh niên:
“Anh nói anh có thể hồi sinh chị em! Anh phải giữ lời!”
Anh thanh niên nhìn tôi mỉm cười, làn da của anh ta bắt đầu có những ánh sáng phản chiếu kỳ lạ.
“Em gái nhỏ, một tấm da người chỉ có thể làm mười hai con rối. Em đoán xem con rối thừa ra kia đến từ đâu?”
Vậy anh ta cũng là con rối sao!
Anh thanh niên cầm cây gậy điều khiển trong tay, nhìn chị tôi với vẻ mặt say mê.
“Em không biết chị gái em xinh đẹp đến nhường nào đâu, cô ấy là rối bóng người xinh đẹp nhất anh từng gặp, anh đã thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi. Bây giờ cô ấy là của anh.”
Nghe xong, tôi tức giận đến mức ném con d.a.o trong tay sang, muốn ch.ặ.t ngay anh ta ra thành từng mảnh.
“Nếu như mày dám làm gì chị tao thì tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Thấy tôi ho ra một ngụm máu, anh ta mới ngừng cười.
Anh nhét cây gậy điều khiển của chị vào tay tôi:
“Anh lừa em đó. Anh không cẩn chị của em, anh chỉ muốn giúp em thôi.”
“Ngủ đi, khi nào tỉnh lại thì chị em sẽ quay về.”
24.
“Chị ơi!”
Cây gậy điều khiển vẫn nằm trong tay nhưng tôi không thấy chị đâu cả, trên mặt đất có vài sợi dây bị đứt.
Tôi bị lừa rồi, chị tôi bị bắt đi rồi!
Tôi cố nén cơn đau, đang định xuống giường đi tìm chị thì thấy chị vội vã bước vào.
Chị vừa thấy tôi thì lạnh lùng cau mày.
“Quay lại giường mau! Chị thấy em không muốn sống nữa rồi đó!”
Đứng trước mặt tôi là người chị lành lặn, là chị gái của tôi chứ không phải một con rối.
Tôi chạm vào người chị, cơ thể chị ấy ấm áp mềm mại và có hương thơm quen thuộc.
Tôi vội vàng ôm lấy chị, khóc đến nỗi khàn cả giọng.
“Chị ơi, cuối cùng chị cũng trở về rồi, chị ơi…”
“Em đã gặp một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp chị nữa.”
Chị xoa đầu tôi.
“Nếu đã là ác mộng thì em hãy quên nó đi.”
25. Góc nhìn của chị gái:
Lúc mẹ còn sống, tôi rất thích múa rối bóng.
Mẹ tôi luôn nói với chị em tôi rằng cha rất tài giỏi, nói cha có tài năng thiên bẩm. Khi đó, tôi nghĩ múa rối bóng là điều tốt nhất trên đời.
Tôi theo cha học cách làm con rối, làm ra một con rối hình nam thanh niên, cho con rối mặc một bộ quần áo phổ biến đến mức có thể thấy ở khắp nơi trong làng.
Tôi đã khắc khuôn mặt của anh ấy rất nhiều lần.
Cha luôn chế tạo ra những con rối mới, nhưng đến khi làm ra vẫn không hài lòng.
Ông như phát điên, làm hết con rối này đến con rối khác, sau đó lại phá hủy toàn bộ chúng.
Tôi hỏi cha:
“Tại sao cha lại không thích những con rối xinh đẹp này ạ?”
Cha nói:
“Những con rối này đều là vật ch.ế.t, không có linh tính nên không thể diễn những màn múa rối bóng hay được. Con rối do con tạo ra cũng không có linh tính.”
Nghe vậy, tôi khóc lóc xin cha dạy tôi cách làm ra con rối có linh tính.
Cha nói:
“Cho nó ăn máu người trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó ch.ôn xuống dưới gốc cây liễu. Khi nào con rối quay lại tìm con thì nó đã hoàn thành.”
Tôi làm theo lời cha, ch.ôn con rối của tôi bên dưới gốc cây liễu, chờ đợi rất nhiều năm, chờ cho đến khi tôi đã quên mất, chờ cho đến khi tôi chẳng còn thích rối bóng nữa.
Thế rồi, con rối của tôi, cuối cùng anh ấy đã tới.
26. Ngoại truyện chân tướng.
Cha tôi từng là người.
Gia đình cha nhiều đời làm nghề múa rối, đến đời cha tôi thì cơ nghiệp gần như chẳng còn.
Những con rối bóng truyền thừa đã rách tan nát, thế nhưng cha tôi vẫn không nỡ thay mới.
Khi chị gái tôi chào đời, cha tôi đã cân nhắc xem có nên từ bỏ truyền thống, yên ổn sinh sống hay không.
Đúng vào lúc này, một người chú không được thừa kế sự nghiệp của gia tộc chúng tôi bỗng nhiên trở nên nổi tiếng với những con rối mà ông ta làm ra.
Người chú nọ vẻ vang về làng, tìm đến cha tôi trong khi ông đang mất phương hướng, nói cho cha tôi biết cách tạo ra những con rối vô cùng tinh xảo.
Lão ta nói, loại da tốt nhất trên đời chính là da người, dùng da người để làm con rối mới là có thể tạo ra con rối tốt nhất.
Cha tôi tin điều đó, tự c.ắ.t da mình để tu sửa đám rối. Da trên cơ thể ông bị c.ắ.t n.á.t từng mảng cho đến khi tất cả những con rối được tu sửa thành công.
Người chú đó lại nói:
“Tuổi thọ của những con rối này chỉ từ ba đến năm năm thôi, nếu anh thật sự muốn giữ chúng lâu bền thì hãy dùng cơ thể nuôi chúng. Nếu thế, anh sẽ phải chịu đựng sự giày vò, năm nào anh cũng phải c.ắ.t da để tu sửa cho chúng. Sau khi nuôi đủ mười năm, tay nghề của anh sẽ giỏi lên, sau đó có thể chọn người kế nhiệm thích hợp để tạo ra một bộ rối bóng người chân chính.”
Rối bóng người được tạo ra bằng cách l.ộ.t da người sống để làm con rối.
Da của người càng trẻ tuổi thì sẽ làm ra con rối càng sống động, càng linh hoạt.
Tôi và chị gái có quan hệ huyết thống với cha, hiển nhiên trở thành đối tượng hoàn hảo nhất để lựa chọn.
Cha tôi tất nhiên không đồng ý.
Sau đó, chính vào hôm ấy, cha tôi bị tên nghệ nhân làm rối đó biến thành rối bóng người.
Một con rối làm bằng người sống thật sự.
Ông bị thao túng cuộc sống theo một trình tự máy móc chỉ để chờ tôi và chị gái trưởng thành, để người chú kia chọn ra một bộ da thích hợp trong hai chị em chúng tôi.
Ban đầu, lão ta muốn chọn da của tôi.
Nhưng chị tôi lớn lên rất xinh đẹp, nếu dùng làm con rối truyền thừa có thể thu hút rất nhiều khách, giúp lão ta kiếm được nhiều tiền hơn.
Đáng tiếc là chị tôi rất người bướng bỉnh, lão ta cần một con rối dễ điều khiển nên mới quyết định chọn tôi.
…
“Trước khi cha c.h.ế.t cũng có một nỗi ám ảnh, ông luôn muốn tạo ra một con rối hoàn thiện để có thể diễn nên một tiết mục khiến ai ai cũng trầm trồ. Sau cùng thì nghề múa rối bóng vẫn tàn lụi ở thế hệ của ông.”
Tôi nằm trên giường, thắc mắc hỏi chị:
“Tại sao chị lại biết rõ chuyện hồi đó vậy?”
Chị tôi cốc đầu tôi, nói ẩn ý:
“Đương nhiên là bởi vì chị đã ăn mất đầu cha rồi.”
Tôi kêu lên một tiếng.
Khi con rối thôn tính một người có thể sử dụng năng lực của nạn nhân, vậy cũng không lạ khi có được ký ức của nạn nhân nhỉ?
“Chị ơi, chúng ta bỏ qua cho kẻ đã hủy hoại gia đình mình sao?”
“Ai bảo là bỏ qua?”
Chị tôi cười dịu dàng:
“Đã gần một tháng rồi, con rối mới của chúng ta không phải đã về rồi đấy ư?”
Chị tôi vừa dứt lời thì cánh cửa mở ra.
Anh thanh niên đứng ngoài cửa, trong tay cầm một chiếc hộp giống y đúc chiếc hộp quan tài nọ.
“Da của mười hai con rối này mặc dù đã già nhưng vẫn rất bền, vẫn có thể thực hiện một số cảnh gi.ế.t ch.ó.c đó.”
“Người dân trong làng vẫn đang chờ xem chúng ta biểu diễn mà.”