10.
Tôi chìm đắm trong một mảng tối mờ mịt.
Vô vọng mà giãy dụa.
Giống như một người đang chết đuối, trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên nổi lên mặt nước.
Bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mồ hôi rơi như mưa.
“Thiển Thiển, cậu lại mơ rồi."
Bạn thân Dương Đình mang một chậu nước đến lau đầu cho tôi, "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi, mấy ngày trước cậu sốt cao 40 độ, cũng bắt đầu nói nhảm. Tớ suýt nữa đưa cậu đến bệnh viện."
Trở lại thế giới bình thường được một tháng.
Tôi bị ốm nặng, ngày nào cũng mơ mơ màng màng.
Thỉnh thoảng ở trong mơ nhìn thấy Cố Uyên đứng dưới đáy giếng đen như mực, ngẩng đầu nhìn tôi.
Mỗi ngày tỉnh lại sau giấc mơ, tôi đều cảm nhận được đau lòng và chua sót không dứt.
Tôi che mặt lại.
Ngoài cửa sổ ve kêu liên tiếp, làn gió ấm áp ở bên ngoài cửa sổ mang theo tia ý thức tràn vào.
Dương Đình nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên vui mừng, "Nghỉ hè mà trường học lại muốn mở hội trại cựu sinh viên."
"Nghỉ hè?"
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, "Bây giờ không phải là đầu học kỳ sao?"
Dương Đình đặt tay lên trán tôi, "Cậu bị bệnh đến ngu luôn rồi à, bây giờ là giữa tháng 7."
Giữa tháng 7...
Rõ ràng... Tôi nhớ rất rõ, mới tháng 4 thôi mà...
Tiếng ve kêu chói tai, gió nóng rực, ánh mặt trời chói chang, gần như chỉ trong một đêm đã thay đổi.
Bên ngoài cửa sổ, mấy người bạn cùng lớp mang theo hành lý trở về nhà chen chúc khắp các con đường.
Cây xanh vốn xanh xao héo úa bỗng chốc trở nên cao chót vót.
“Tại sao lại như vậy?”
Giống như dòng thời gian, đột nhiên xảy ra xáo trộn.
Dương Đình vui vẻ nói: "Nghe nói năm nay sẽ có một nhân vật lớn đến."
"Tên là gì nhỉ..."
“Cố Uyên.”
Tôi từ từ quay đầu, nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: “Cố Uyên?”
Cô ấy so sánh danh sách, lẩm bẩm, "Nghe nói trước đây sức khỏe của hắn không được tốt, ở nước ngoài dưỡng bệnh. Gần đây dưỡng bệnh tốt liền trở về nước, hôm nay đến tham dự hội trại cựu sinh viên. Người này đứng đầu bảng xếp hạng sinh viên tốt nghiệp, cậu hẳn là đã gặp rồi."
Cô ấy chưa nói hết câu, tôi đã bắt đầu mặc quần áo.
"Thiển Thiển, cậu đi đâu thế?"
"Hội trại cựu sinh viên."
“Này, cậu đang bệnh mà... Đi chậm thôi..."
Tôi chạy như bay đến trường.
Cái gì mà Cố học trưởng, cái gì mà họp lớp, những thứ này, tôi chắc chắn là trước khi xuyên không đến thế giới khác, chưa bao giờ có.
Cái gì xảy ra vậy trời——-
Tôi đột nhiên dừng bước.
Trên bảng thông báo sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, tên của "Khương Hạo Thiên" đứng đầu đột nhiên bị đẩy xuống một bậc.
Trong vị trí trống, xuất hiện thêm một người.
Cố Uyên.
Khuôn mặt trên ảnh chụp thanh thuý lại quen thuộc, cứ như vậy khẽ mỉm cười nhìn tôi.
Tiếng nói quen thuộc kia, vào lúc này bỗng nhiên vang lên bên tai tôi.
"Xin chào mọi người, tôi là học trưởng của các bạn."
"Cố Uyên."
Trên sân khấu rộng rãi, hình bóng quen thuộc ấy đang được mọi người chú ý.
Lười biếng chống tay trên đài diễn thuyết.
Ánh sáng xuyên thấy áo sơ mi trắng.
Người đàn ông cầm micro, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn hợp kim nhôm, gõ nhẹ lên mặt bàn.
m thanh truyền qua micro, từ loa phát thanh phóng ra.
Ngay lúc đó, Cố Uyên nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt hắn, khiến gương mặt hắn trở nên đen nhánh cuốn hút hơn bao giờ hết.
"Mọi người, lâu rồi không gặp."
Ngày hôm đó, tôi ngồi dưới khán đài, nghe bài phát biểu của hắn, nước mắt chảy dài.
Hắn đột ngột xuất hiện trong thế giới của tôi như vậy.
Hư ảo lại chân thật.
Sau khi buổi họp mặt cựu sinh viên kết thúc, hắn chào tạm biệt người xem, bước xuống cầu thang bên cạnh, đi đến trước mặt tôi.
Giơ tay lau nước mắt trên má tôi.
"Biết anh có sức hấp dẫn rồi, không cần nhìn chằm chằm vào anh như vậy."
"Cố Uyên..."
Giọng tôi run rẩy, "Anh sao lại..."
“Em muốn hỏi một chuỗi mã số hiệu sao lại xuất hiện trong thế giới của em, đúng không?"
"Chỉ cần anh muốn, là có thể làm được."
Cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ, tôi như sống sót sau tai nạn, bật khóc nức nở.
"Bệnh tim của anh đã khỏi rồi."
“Ừ, khỏi rồi." Anh hôn lên trán tôi, nhẹ giọng nói, "Lần này, không ai có thể chia cắt chúng ta."
Gió nhẹ thổi qua, hương hoa ngào ngạt.
Tôi như người sống sót sau tai nan, rơi vào vòng tay ấm áp của Cố Uyên.
Thành phố này, trước khi đi còn lạnh giá, không biết từ khi nào, hoa đã nở khắp nơi.
11. (Kết cục)
Đây là năm thứ ba tôi kết hôn với Cố Uyên.
Tiệc đầy tháng của con gái Dương Đình, sáng sớm tôi đã bị Cố Uyên lôi ra khỏi chăn.
Ngồi trong xe, gối đầu lên vai hắn, tôi nhỏ giọng oán trách.
"Đã nói với anh hôm nay có việc rồi... mà anh còn làm đến tận khuya."
Cố Uyên nở nụ cười, "Chẳng phải lúc này em không còn thèm anh nữa sao."
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn.
Trước đây không lâu tôi bận rộn chuẩn bị cho triển lãm kỹ thuật khoa học, nên đi đến Bắc Kinh.
Cố Uyên thì đi nước ngoài để bàn chuyện làm ăn.
Tối qua, hai chúng tôi một trước một sau về đến nhà.
Chưa nói được mấy câu đã lao vào nhau.
Cho nên lúc tôi còn đang thiếu ngủ, nhìn thấy Tống Hạc ở cửa tiệc đầy tháng, tôi từng nghĩ mình đang gặp ảo giác.
“Hà An, em cầu xin anh, đừng đối xử với em như vậy...”
“Anh đã nói sẽ ở bên em mãi mãi mà.”
Tống Hạc nắm lấy ống quần của một người đàn ông, đau khổ cầu xin.
Ánh mắt ngươit đàn ông lạnh lùng, chế giễu: "Tống Hạc, mày có rẻ mạt quá không vậy? Một chút tôn nghiêm cũng không có sao?"
"Em không cần tôn nghiêm!" Tống Hạc đầy vẻ hoảng sợ, "Chỉ cần anh yêu em... em chỉ cần anh yêu em..."
Người đàn ông có chút thích thú nhìn phản ứng của hắn, "Được rồi, mày cởi hết quần áo đi ra ngoài đường bò. Nếu mày khiến tao vui, tao sẽ yêu mày."
“Đang nhìn cái gì?”
Cố Uyên theo kịp phía sau, ôm lấy eo tôi.
Tôi chỉ vào Tống Hạc cách đó không xa: “Sao hắn lại ở đây chứ?”
Cố Uyên thoáng nhướng mày, giọng nói có chút kinh ngạc: “Đúng vậy, sao hắn cũng ở đây?”
Cố Uyên chưa từng nói cho tôi biết làm sao hắn có thể đi vào thế giới này.
Đoán chừng là hệ thống bị rối loạn.
Tống Hạc không cẩn thận bị đưa đến đây.
Tôi còn muốn nói chút gì đó, lại bị Cố Uyên kéo vào hội trường.
Tôi quay đầu nhìn Tống Hạc đang điên cuồng cởi quần áo, cảm thấy, cảm thấy…..
Cảnh tượng như vậy, sao mà quen quá.
Tống Hạc từng đối xử với tôi như vậy, có lẽ đây là báo ứng đi.
Lễ đầy tháng của con gái Dương Đình được tổ chức rất hoành tráng.
Tôi nhanh chóng đem đoạn tiểu tiết này ném ra sau đầu.
Lúc khuya về nhà, tôi uống một chút rượu.
Là Cố Uyên ôm tôi vào trong nhà.
Trong lòng tôi vui mừng, miệng cứ lẩm bẩm.
"Anh trai... Em có đáng yêu không?"
Cố Uyên bị tôi đè xuống ghế sofa, cà vạt bị xé rách một nửa, ánh mắt dịu dàng lại mê hoặc, "Thiển Thiển muốn sinh con với anh sao?"
Tôi reo lên, "Được nha!"
Cố Uyên đỡ eo tôi, ngậm lấy miệng tôi, đem hai từ hoan hô giấu ở trong miệng.
“Tâm tư nhỏ như vậy, cẩn thận bị anh lừa đến không còn một cọng tóc."
Tôi ra sức vùng vẫy, hét lên: "Anh tâm tư nhiều! Anh có bao nhiêu bản lĩnh, anh có thể lừa gạt em?"
Cố Uyên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một tia không có ý tốt, "Ừm..."
"Lừa gạt cũng không đến phiên em. Vậy sao em lại đang cởi cổ áo của anh?"
Tôi vùng vẫy thoát ra mê hoặc từ bên trong của hắn, thẹn quá hoá giận: "Không cho cởi à?"
"Cởi cởi cởi."
Cố Uyên chọn một tư thế thoải mái, "Tới đi, tối nay cứ giày vò anh đi, đừng khách sáo."
Cố Uyên tâm tư nhiều, tôi thừa nhận.
Chỉ cần hắn muốn làm việc gì, không có gì là không thể.
Lại còn nói năng khéo léo, dỗ dành tôi mê muội.
Cuối cùng, Cố Uyên khen tôi rất giỏi.
Hắn sắp bị tôi chinh phục rồi.
Tôi cảm thấy thỏa mãn, sắp chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, Cố Uyên từ từ trói tay tôi lại, từ phía sau đứng dậy, lật người đè lên tôi.
"Trò chơi đã kết thúc, em có hài lòng với dịch vụ của anh không?"
Tôi trong cơn mê man mang theo kinh ngạc, "Ưm... hài lòng chứ——ừ? Ừ? Anh đang làm gì——"
Vốn là đang buồn ngủ bị Cố Uyên xé rách mặt nạ, thẳng lưng lộ ra nụ cười chưa thỏa mãn.
”Hiện tại, trò chơi ăn người, chính thức bắt đầu.”
…….
Đêm đã khuya, nhiệt độ điều hoà được đặt có chút thấp.
Vương Thiển Thiển trở mình, cuộn người rúc vào trong chăn.
Tư thế ngủ cuộn tròn lại, trông vừa đáng thương vừa hèn mọn.
Nhìn là biết bị tên đàn ông gian xảo nào đó bắt nạt thường xuyên.
Cố Uyên mặc áo choàng tắm, ngồi thườn thượt trên ghế sofa bên cạnh.
Im lặng nhìn cô.
Trong đầu, một giọng nói quen thuộc đang cẩn thận báo cáo tin tức:
"Chủ nhân, sức khỏe của Tống Hạc không ổn, có muốn tăng độ khó của nhiệm vụ công lược không?"
Nếu lúc này Vương Thiển Thiển có thể nghe thấy giọng nói của hệ thống.
Chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra, đây chính là hệ thống ngu ngốc đã đồng hành với cô hai năm.
Thật ra nó có tên.
Tên là số 077.
Cố Uyên ừ một tiếng: “Người còn sống, cứ tiếp tục.”
077 có chút do dự, [Chủ nhân, có nên xóa bỏ 001 không?]
001 là hệ thống trói định Cố Uyên ngay từ đầu.
Từ khi Cố Uyên sinh ra nó đã không ngừng tẩy não, bảo hắn phải chấp nhận số mệnh, đừng chống lại.
Cố Uyên trầm tư thật lâu, nói: “Tiếp tục giam cầm đi."
077 gật đầu, lưu luyến nhìn Vương Thiển Thiển vẫn đang ngủ say .
Không ai biết ba năm trước đây, chuyện gì đã xảy ra trong thế giới hệ thống vào đêm Vương Thiển Thiển rời khỏi thế giới.
Đêm đó, Cố Uyên - một NPC lẽ ra phải ngừng hoạt động, đột nhiên liên minh với 077 để phát động một cuộc đảo chính.
Thế giới của Cố Uyên, hoàn toàn tan vỡ.
Thế giới hệ thống đón nhận một cuộc thanh trừng và truy quét kinh hoàng.
Ngày hôm ấy, thẩm phán trưởng nổi giận.
Ra lệnh cho toàn hệ thống tiêu diệt Cố Uyên.
Nhưng thẩm phán trưởng không biết, Cố Uyên đã chuẩn bị cho ngày này, suốt 24 năm.
Số 077 còn nhớ rõ ngày đó, nó hành nghề đến nay, đó là một ngày kích thích nhất khủng bố nhất.
Bởi vì bệnh tim mà qua đời, Cố Uyên rời khỏi thân thể, theo mạng do số 077 cung cấp, đến trước mặt thẩm phán.
Giống như một con quỷ từ địa ngục chui ra.
Giẫm lên đầu thẩm phán, cười một cách dịu dàng.
“Thích kiểm soát cuộc đời của tôi đến vậy sao?”
“Để tôi không có cha mẹ, không có tình cảm, thậm chí, bị người yêu bỏ rơi, chết yểu.”
“Chơi vui lắm sao?”
“Thế nhưng bây giờ làm sao đây? Tôi không muốn chấp nhận một chút nào cả.”
“Nếu không, ngươi vẫn nên đi chết đi.”
Cố Uyên chính xác là một tên điên.
Hắn mặc kệ thẩm phán cầu xin, từng chút gõ nát đầu của nó.
Kể từ ngày hôm đó, 077 trở thành tân thẩm phán.
Cố Uyên trở thành người nắm quyền kiểm soát thẩm phán.
Từ đây, nhiệm vụ công lược biến thái hoàn toàn chấm dứt ở tất cả các thế giới.
Thấy 077 vẫn chưa đi, Cố Uyên nhướng mắt: "Có chuyện gì?"
077 lấy hết can đảm hỏi: [Chủ nhân, kế hoạch ban đầu của ngài, không bao gồm Vương Thiển Thiển đúng không?]
Nếu nói mục đích cuối cùng của Cố Uyên là giết chết thẩm phán, hủy diệt thế giới công lược.
Bệnh tim phác tác cùng ngày với hôn lễ như vậy, hoàn toàn là do Cố Uyên thiết kế tốt.
Chỉ có lợi dụng quy tắc hệ thống giết chết chính mình, mới có thể lẻn vào thế giới hệ thống, tìm ra thẩm phán, hoàn thành ám sát.
Thế nhưng Vương Thiển Thiển đến nay còn cảm thấy Cố Uyên phát tác bệnh tim, cũng là vì muốn cô rời đi.
Nếu không phải Vương Thiển Thiển may mắn, bị buộc phải đưa ra khỏi thế giới đó, lúc này có lẽ cũng đã chết rồi.
077 đột nhiên thấy bất bình thay cho Vương Thiển Thiển.
Quãng đời còn lại sẽ bị một người đàn ông thâm sâu như vậy đùa bỡn.
Cố Uyên híp mắt, cười ra tiếng: “Ngươi là đang trách tôi lừa cô ấy sao?”
077 nói: [Đúng vậy.]
Trong lòng đã gào thét điên cuồng: [Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi! Tôi thật là vì chị em mà sẵn sàng hy sinh thân mình!!]
Cố Uyên không nói gì, nhìn người đang nằm trên giường, cười nhạt một tiếng: "Lừa thì lừa, miễn là có thể khiến cô ấy nhớ tôi đến chết, thì sao không làm?"
Kể từ lần đầu tiên Vương Thiển Thiển nhào vào lòng hắn.
Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay.
Kế hoạch của hắn cũng bắt đầu rồi.
Trước tiên xúi giục 077 trên người Vương Thiển Thiển, đồng thời kiểm soát mức độ hảo cảm của mình với Vương Thiển Thiển, chậm rãi tăng trưởng.
Để cho thẩm phán trưởng dần dần thả lỏng cảnh giác.
Vào thời điểm nhiệm vụ hoàn thành, lợi dụng quy tắc của hệ thống để giết chính mình, đi vào thế giới hệ thống, hoàn thành ám sát.
Từ đầu đến cuối, cốt truyện của Vương Thiển Thiển, chính là công cụ mà hắn lợi dụng.
Số 077, cũng chính là thẩm phán hiện tại, khóc thành một kẻ hèn nhát, đau lòng rời đi.
Vương Thiển Thiển lại trở mình, lầu bầu kêu: “Cố Uyên Cố Uyên………Lạnh...”
Cố Uyên đứng dậy đi qua, ôm chặt cô.
Nói: “Không lạnh, ngủ đi.”
Cô Uyên nhìn màn đêm tĩnh mịch, nhớ lại đêm trước đám cưới với Vương Thiển Thiển, số 001 quỳ trước mặt hắn điên cuồng xin tha:
“Cố Uyên, ngươi đừng có nổi điên.”
"Mạnh mẽ đưa người công lược rời đi sẽ khiến cả hai chúng ta chết."
"Cô ta sẵn sàng ở lại vì ngươi, vậy thì cứ để cô ta ở lại. Dù sao cô ta cũng là một phần trong kế hoạch của ngươi, lợi dụng cô ta một chút thôi, đúng không?"
"Một khi mạnh mẽ đưa đi, hệ thống sẽ sụp đổ, cả ngươi và tôi đều sẽ chết! Không cần phải mạo hiểm đâu chứ?"
“Ngươi sắp thành công rồi."
“Này không phải là điều mà ngươi hằng mong ước sao?"
Buộc phải tách khỏi Vương Thiển Thiển, phải diễn ra cùng lúc với cái chết của Cố Uyên.
Một khi có vấn đề xảy ra, hệ thống sẽ sụp đổ, Cố Uyên sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Không bao giờ quay trở lại được nữa.
Hắn luôn là người có mưu kế thâm sâu, ích kỷ, không bao giờ làm những việc mạo hiểm như vậy.
Mục đích duy nhất của hắn là giết chết thẩm phán, đạt được tự do.
Nhưng rồi, hắn đã làm.
Hắn ép buộc 001, cưỡng ép xoá bỏ lựa chọn của Vương Thiển Thiển.
Khoảnh khắc ôm Vương Thiển Thiển trên sân khấu, Cố Uyên rất rõ ràng.
Cuộc đời hắn, đã gặp phải chuyện bất ngờ.
Một lần này đi, nếu thành công, hắn sẽ đến thế giới của Vương Thiển Thiển, quấn lấy cô ấy cả đời không buông tha.
Nếu thất bại, Vương Thiển Thiển cả đời này cũng sẽ không quên được hắn.
Chẳng sao cả.
Vương Thiển Thiển tối nay ngủ không ngon giấc, nửa đêm mơ màng tỉnh dậy.
Nhìn thấy Cố Uyên đang nhìn mình, cô ấy lẩm bẩm hỏi:
"Nhìn cái gì?"
Cố Uyên ôm đầu: “Xem một chuyện bất ngờ.”
“Chuyện bất ngờ…..”
Vương Thiển Thiển nghe không hiểu, cười lầm bẩm vài câu:
“Bệnh tâm thần…..Hắc hắc…….”
Cố Uyên chậm rãi bóp lấy cổ Vương Thiển Thiển, lòng bàn tay thô ráp cọ qua da thịt tinh tế của cô.
Thực ra lúc ấy, chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, Vương Thiển Thiển sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới đó.
Rốt cuộc vì cái gì lại không ra tay?
Cố Uyên không nhớ rõ nữa.
Có lẽ là vì thấy cô ấy khóc lóc đứng trong đám đông, dù phải tiêu hao hết thời gian sống, cũng phải khiến người đã bắt nạt mình phải trả giá.
Cô cũng là bị hệ thống ép đến điên, hẳn là phải hiểu được bản thân chứ?
Từ ngày hôm đó, Cố Uyên liền bắt đầu cố ý, bóc tách trái tim mình.
Hướng về cô ấy, thể hiện một chút bí mật.
Một chút là đủ rồi.
Thật giả lẫn lộn.
Giống như một thợ săn kiên nhẫn, từng bước đưa con mồi vào vòng vây của mình.
Ngay cả việc Vương Thiển Thiển yêu hắn, cũng là đã được tính toán sẵn.
"Anh trai... anh có yêu em không?"
Vương Thiển Thiển dường như ngủ mơ hồ, quấn quít lấy hắn không ngừng nói mê sảng.
Cố Uyên rũ mắt nhìn chằm chằm mặt cô.
Từ khi sinh ra, đã không được phép có cảm xúc.
Cho nên, hắn không biết cái gì là yêu.
Cố Uyên nghĩ nghĩ, nói: “Anh muốn chiếm hữu em.”
“Thiển Thiển, chiếm hữu là yêu sao?"
Vương Thiển Thiển lại bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, cô đưa miệng đến gần hắn, "Anh qua đây, em sẽ nói cho anh biết."
Cố Uyên cúi xuống chặn lấy môi cô.
Đưa những lời thì thầm êm dịu hòa vào nụ hôn nồng nàn.
Tim Cố Uyên đập nhanh hơn.
Trong lòng ấm áp, như là chảy ra thứ gì.
Làm hắn từ bỏ giết chóc, quy phục trước dịu dàng.
Cố Uyên hiểu rõ, hắn chính là một kẻ điên sống trong bóng tối.
Một khi đã nắm được ánh sáng.
Suốt đời sẽ không bao giờ buông tay.
- Hết -
Bình luận facebook