• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Cuộc minh hôn của quỷ (2 Viewers)

  • Chương 1

1.

“Mẹ…Mẹ…a!!”

Tiếng la hét th.ảm th.iết phát ra từ bên trong cánh cửa.

Sắc mặt đại sư tái nhợt, quay người muốn rời đi.

“Người ch.ết thì thành m.a, m.a ch.ết thì thành qu.ỷ, đây là qu.ỷ!! Thứ mà ngay cả m.a cũng phải s.ợ! Tôi… tôi không thể giúp được, tôi đi đây!”

Mẹ tôi nghe được tin này bên ngoài, trực tiếp quỳ xuống.

Mẹ tôi nhét xấp tiền giấy đỏ vào tay ông ấy: “Đại sư, tôi cầu xin ngài… hãy cứu Phong Phúc! Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi!”

Tôi ngơ ngác đứng sang một bên, nhìn thẳng vào căn phòng.

Các cửa sổ dán giấy rõ ràng là dễ bị tổn thương, tay em trai tôi đập mạnh vào, nhưng dù đập như thế nào thì nó cũng không bị rách ra, chỉ để lại những dấu tay đẫ.m m.áu trước cửa sổ.

Mẹ tôi quỳ trên đất dập đầu lạy, một lát sau đầu bà đầy m.áu.

Mẹ tôi nhìn thấy tôi ngơ ngác đứng ở một bên, đôi mắt “bà ấy” u ám loé lên vẻ ác độc, đột nhiên lao về tôi như ác qu.ỷ.

Bốp!

Một cái t.át vào mặt khiến tôi choáng váng, mẹ tôi chửi như t.át nước.

“Co.n kh.ốn, bảo mày đi đưa dâu thôi mà cũng có chuyện xảy ra, bây giờ khiến em trai mày phải chịu đựng đau khổ bên trong rồi đấy! Tao sẽ đánh ch.ết mày, co.n kh.ốn”.

Từ sau khi em gái tôi ch.ết, tôi trở thành người ăn cơm ít nhất trong nhà này.

Đương nhiên tôi gầy gò, xanh xao vì đói cả ngày trời, tất nhiên là tôi không có sức để phản kháng lại mẹ tôi, nên tôi bị mẹ trực tiếp quăng thẳng xuống đất.

Mẹ tôi t.át lên mặt tôi từng cái một, làm cho khoé miệng tôi chảy m.áu, và tai tôi từ từ ù đi.

Đại sư nhanh chóng bước lên can ngăn.

“Phương Tử, đừng đánh Tiểu Táo! M.áu của nó chảy xuống đất sẽ khơi dậy o.án khí của Tiểu Yểu”.

Đại sư vừa nói xong, tôi phun ra một ngụm m.áu trên mặt đất.

Tiếng hét trong cánh cửa đột ngột dừng lại, ba người chúng tôi đồng thời đứng hình.

Mẹ tôi nhìn thấy cửa mở, muốn chạy vào trong liền, nhưng từ trong cửa một bóng người đầy m.áu đỏ bò ra ngoài.

2.

Tôi trợn to mắt, đại sư bên cạnh không dám nhìn thẳng và quay đầu lại.

Người trên mặt đất, cơ thể bị l.ột da sạch sẽ, chỉ còn lại x.ác thịt đẫm m.áu, nhuốm hoàng thổ* và bẩn thỉu.

*hoàng thổ: đất sét vàng

Nước chua trong bụng tôi trào ngược lên cổ họng, nhưng tôi không dám n.ôn, không thể làm bẩn hoàng thổ.

Mẹ tôi phát ra tiếng khóc đau đớn: “A Phúc! Con trai của tôi…”

Ùng ùng…

Những đám mây đen tụ lại trên bầu trời, vốn dĩ bầu trời trong xanh đầy nắng trong nháy mắt lại chuyển thành màu đỏ như m.áu.

Có tiếng cười khúc khích trong cánh cửa vang lên, đại sư run rẩy lấy ra một lá bùa màu vàng, ngay lập tức nắm tay tôi lại.

Tôi toàn thân run sợ, nhìn một bóng người mặc áo cưới màu đỏ tươi bước ra khỏi cửa, những móng tay dài đến mức tưởng chừng như cắm thẳng xuống mặt đất, cô ấy cúi đầu xuống, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Đại sư nắm chặt tay tôi, thì thầm:

“Táo, cô ấy vừa biến thành m.a, năm giác quan không được rõ lắm, bây giờ em trai cô nửa sống nửa ch.ết, trên người không có nhân khí gì, cô ấy không thể tìm ra em trai cô đâu.”.

“Mẹ cô cũng có một tấm bùa trên người, Tiểu Thiên mãi không tìm thấy người thì lát nữa sẽ bỏ đi thôi.”

Em gái đi vòng vo vài lần, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là em trai và mẹ ở dưới chân em ấy, nhưng em ấy không nhìn thấy được.

Tôi nắm chặt tay đại sư, ngồi xổm trên đất không dám cử động.

Cách đó hai ba mét, mẹ tôi người đầy m.áu, ôm lấy em trai tôi khóc đến ch.ết đi sống lại .

Họ đều là người bình thường, không thể nhìn thấy em gái tôi.

Đúng như dự đoán của đại sư, Tiểu Thiên kéo áo cưới đi vòng quanh vài lần, không tìm thấy người, tự cúi đầu và bước ra sau bức tường.

Bầu trời trở lại màu xanh bình thường, âm thanh ve kêu đến chói tai.

Tôi từ từ thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh ướt hết người.

Nhưng ngay lúc này, một cơn ớ.n lạ.nh không thể giải thích được phát ra từ cổ, m.a xui qu.ỷ khiến làm tôi ngẩng đầu lên.

3.

Mặt trời giữa trưa lúc 12 giờ, em ấy đứng cạnh cây sung, khuôn mặt xinh đẹp của em ấy lúc này trắng bệch và xám xịt, đôi mắt chảy m.áu, khoé miệng nhếch lên sau tai, đôi mắt trắng nhìn tôi, phát ra tiếng cười khô khốc.

Dòng nước lạnh buốt hất vào mặt tôi, khiến tôi giật mình.

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa gỗ đã bị khoá lại.

Mùi hôi thối bốc lên và đống rơm dưới người khiến tôi chợt nhận ra mình đang ở trong chuồng heo.

Trời bắt đầu tối dần, tôi nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của Tiểu Yểu, sau đó liền bò xuống đất để gõ cửa.

“Mẹ…con sai rồi! Mẹ đừng bỏ con ở đây một mình! Mẹ ơi!”

“Co.n kh.ốn này, tao bảo m.ày đi đưa dâu thôi mà m.ày cũng làm lớn chuyện lên, mày còn có tác dụng gì nữa hả?”

Giọng của bố tôi ở ngoài cửa vang lên, ông ấy nghe thấy tôi gõ cửa liên tục thì liền đá vào cánh cửa gỗ tạo ra tiếng động rất to.

“Đừng gõ cửa nửa, co.n kh.ốn này… Nếu như Tiểu Phúc không tỉnh lại thì tao sẽ chặt người mày ra cho heo ăn”

Tôi run rẩy, bóng đèn cũ cứ nhấp nháy liên tục, tôi không dám nói gì khi nhìn thấy con lợn mẹ rên rỉ trong chuồng lợn.

Mẹ tôi cùng lắm chỉ có thể đánh tôi vài roi, nhưng bố tôi sẽ thực sự ch.ặt tôi ra thành từng khúc.

Trong túi của tôi còn một chiếc bùa màu vàng, tôi sờ vào nó liền có cảm giác an toàn hơn một chút.

Vốn dĩ hôm nay là ngày em gái tôi kết hôn, một cuộc â.m h.ôn*.

*Â.m h.ôn: hay còn gọi là mi.nh h.ôn, đám cưới m.a, là một h.ủ t.ục gh.ê r.ợn của người Trung Quốc cổ đại. Đám cưới này là sự kết duyên giữa hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người... còn sống

Mẹ tôi thua kém người ta, nên đã sinh ra một đứa con gái đầu lòng, đó chính là tôi.

Bố tôi tức giận đến mức mỗi lần uống rượu say đều đánh mẹ tôi ch.ết đi sống lại, mẹ tôi đã cầu thần bái phật rất lâu, cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai.

Chỉ dựa vào họ với tôi để nuôi em trai, đoán chừng kiếp này sẽ không cưới được vợ cho em ấy, nên họ đã đến bãi rác cuối làng để nhặt thêm một đứa nữa.

Có rất nhiều trẻ sơ sinh đã ch.ết ở đó, em gái tôi gần như đã ch.ết khi được bế lên, nhưng thật may mắn là em ấy đã sống sót.

Bố mẹ tôi rất tận tâm với em trai tôi, và chính tôi đã nuôi Tiểu Yểu, kết quả là em ấy đã ch.ết, trở thành thứ mà ngay cả ma l.ệ qu.ỷ cũng phải s.ợ.

Mọi người nói rằng em ấy t.ự s.át.

Nhưng tôi biết rằng, em ấy ch.ết sau khi bị cư.ỡng hi.ếp.

Chính em trai tôi đã cư.ỡng hi.ếp em ấy.

Sáng hôm đó, em trai tôi đã mua một hộp trông giống như kẹo cao su ở quán trong làng.

Tôi không biết đó là thứ gì, nên tôi liền hỏi, em trai tôi cười nham hiểm và nói em ấy muốn khai trai.

Tôi không hiểu, mẹ bảo tôi giặt một đống quần áo, hôm đó hai bên dòng sông vào mùa đông bị kết một lớp băng thật dày, tôi mất rất nhiều thời gian để phá băng, tôi sợ hôm nay không được ăn cơm, nên cầm chậu giặt đồ trên tay vội vàng rời khỏi nhà.

Có lẽ là ông trời thấy tội nghiệp cho tôi nên hôm đó trời ấm áp, tôi giặt quần áo vô cùng thuận lợi và về nhà sớm, kết quả lại nhìn thấy cảnh đó.

Em trai tôi bịt miệng Tiểu Yểu, ánh mắt của Tiểu Yểu tu.yệt http://xn--v-kxm.ng/, hai hàng nước mắt uất hận chảy dài trên khuôn mặt.

Tôi sợ đến mức trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, quay người định rời đi thì phát hiện cánh cửa lớn đã mở ra, bố mẹ tôi quay về rồi.

Họ nghe thấy tiếng động ở trong nhà, mẹ tôi sững sờ một lúc, nhưng ngay sau đó vui vẻ mỉm cười và nói “A Phúc đã trưởng thành rồi.”

Bố tôi không nói gì, ông ấy dùng bàn tay thô ráp xoa đầu tôi và nói:

“Táo à, ra đầu làng mua cho bố bao thuốc lá.”

Tôi ngây ngẩn cầm lấy năm tệ bố đưa, ch.ết lặng bước ra ngoài.

Bịch! bịch! bịch!

Tiếng đập ngoài cửa khiến tôi tỉnh lại, tôi ôm đầu, cố hết sức cuộn mình vào trong góc.

“Yểu ơi, chị sai rồi, chị sai rồi…”

Tiếng động ngoài cửa càng lúc càng dữ dội, con lợn mẹ gần đó cứ gầm gừ, s.ợ h.ãi quay vòng tròn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom