4.
Một bóng đen dài phản chiếu trong phòng, đứng ở cửa không đi vào, mùi nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.
Người nông thôn ngủ thường đặt đầu giường gần lò sưởi, đầu hướng ra ngoài, cách cửa vài bước chân.
Dù không thể nhìn rõ, nhưng tôi vẫn có thể phân biệt góc chéo đó từ hình dạng của cái bóng.
Đó là con cừu già. Nó giữ tư thế đứng, đi thẳng mấy bước vào phòng.
Tôi nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, hy vọng ba tôi có thể nghe thấy tiếng động mà tỉnh dậy, nhưng ông ấy ngủ rất say, thậm chí còn phát ra âm thanh nghiến răng nho nhỏ.
“Cộc cộc...”
Âm thanh này càng lúc càng gần tôi, màng nhĩ tôi căng phồng, tim đập nhanh.
Vết thương ở tay phải đau nhói.
Tôi có thể cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn ở đầu tôi, con cừu già đang nhìn tôi chằm chằm với hai con ngươi quái dị.
Nhiệt độ trong phòng như giảm xuống mười mấy độ, cả người tôi lạnh buốt.
Tôi cắn thịt trong khoang miệng, cố gắng để bản thân có thể tiếp tục giả vờ mà không phát ra âm thanh nào.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Tôi cắn đến mức trong miệng tràn mùi gỉ sét. Con cừu già vẫn nhìn tôi chăm chăm.
Đột nhiên, mùi hôi tanh xộc vào mũi, hơi thở ấm nóng phả vào đỉnh đầu tôi, khiến tôi không khỏi run lên.
Sau đó, da đầu tôi căng cứng.
“Răng rắc..”
Nó đang nhai tóc của tôi.
Tôi không nhịn được nữa, bò dậy lấy đèn pin chiếu sáng trong đêm đập nó, tạo ra tiếng kêu chói tai.
Ba tôi bật đèn ngồi dậy, chỉ nhìn thấy con cừu già bại liệt co giật trên mặt đất, hốc mắt sưng phù.
Đuôi tóc tôi nhớp nháp ướt át, vừa định giải thích thì ba tôi túm cổ áo tôi lôi tôi ra ngoài:
“Con khốn nạn này, mày quen thói hư tật xấu rồi!”
Tôi biết ông ấy lại hiểu lầm tôi đánh cừu. Tôi khóc lóc kêu lên:
“Nó muốn ăn thịt con... Nó nhai tóc con để thử xem có thể ăn được con không.”
Ba tôi lôi tôi ra đến sân. Nhìn cỏ trong máng cừu chưa ăn xong, ông ấy hung hắng đá vào mông tôi:
“Mày đánh nó đến mức cỏ cũng chưa ăn xong, chắc chắn là nó đói rồi. Nó chỉ nhìn nhầm tóc mày thành cỏ thôi. Quỷ thần nào khiến mày bị mê hoặc vậy hả?”
Tôi nhìn vào trong phòng, hai móng trước của con cừu già bám víu trên cửa sổ, hả hê xem tôi gặp chuyện.
Lửa giận trong lòng bùng lên, tôi vùng khỏi sự ràng buộc của ba tôi, định xông vào trong nhà liều mạng với nó.
Nhưng ba tôi phản ứng nhanh hơn. Ông ấy đá tôi ngã nhào trên xe bốn bánh, tiếng động quá lớn đánh thức hàng xóm.
Mấy chú hàng xóm chạy đến cản ba tôi, một người chạy đi gọi trưởng làng.
Nhìn tôi khóc nức nở, trưởng làng chưa kịp thay áo ngủ, ôm tôi vào lòng, hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ba tôi vừa định mở miệng thì trưởng thôn liếc nhìn ông ấy:
“Viên Viên, cháu nói xem!”
Tôi mím môi, dựa vào vai trưởng làng, chỉ tay vào trong nhà, bên cửa sổ sớm không còn bóng dáng của con cừu già nữa.
“Con cừu muốn ăn thịt cháu.”
5.
Vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người lớn đều thay đổi, đặc biệt là trưởng làng.
Thấy ba tôi đang hoảng loạn, ông ấy ôm tôi chặt hơn.
Ba tôi chặn ở trước cửa, liên tục giải thích:
“Hai ngày trước con bé đi chăn cừu rồi bị chó hoang dọa sợ, chú Cừu của nó còn cứu nó mà.”
Nhắc đến chuyện này, tôi càng khóc to hơn.
Vừa thấy hình bóng đó, tôi mới nhận ra được điều gì đó không đúng.
Con cừu già lặng lẽ đi sau tôi, bóng lưng thẳng đứng.
Nhân lúc tôi thả lỏng, nó đứng thẳng người đi theo tôi, nếu không phải con chó hoang đột nhiên xuất hiện thì tôi đã sớm bị nó ăn thịt rồi.
Tôi thút thít kể nguyên nhân và kết quả với trưởng làng, ngay lập tức ba tôi nâng giọng lên vài tông:
“Con bé c/h/ế/t tiệt này, tại sao mày lại nói dối hả?”
“Con bé mới mười tuổi, sao biết nói dối được!” Trưởng làng trách mắng: “Mọi người vào trong bắt con cừu đó ra! Cừu đứng thẳng không thể giữ lại được!”
Thân hình cao lớn của ba tôi chặn ở trước cửa. Ông ấy mãi không chịu nhượng bộ, kích động làm căng mạch m/á/u ở thái dương, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
“Muốn bắt nó thì bước qua xác tôi đi!”
Ba tôi nói xong, ngồi phịch xuống đất, hai tay giữ chặt khung cửa.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám động tay.
Trưởng làng nhíu mày với vẻ thất vọng, thuyết phục:
“Anh Chu à, không phải là anh không biết quy củ của tổ tiên trong làng chúng ta chứ? Cừu đứng vì muốn ăn thịt người. Chúng ta không thể giữ lại!”
Ba tôi ủ rũ nói:
“Anh à, tôi và cừu bên nhau từ nhỏ đến lớn. Gia đình xem thường tôi, ngay cả cơm cũng không cho tôi ăn. Mùa đông năm bốn tuổi đó, con cừu này đút hoa quả cho tôi ăn sưởi ấm cơ thể để sống sót. Các anh không thể bắt nó đi được!”
Trưởng làng thở dài, ông ấy vỗ nhẹ lưng an ủi tôi, rồi lại nói với ba tôi:
“Mọi người đều thấy được tình bạn giữa anh và con cừu này, nhưng anh có từng nghĩ xem, trong điều kiện nơi chúng ta, có con cừu núi bình thường nào có thể sống hơn ba mươi năm không?”
“Cừu không được ăn thịt. Tôi thấy tay Viên Viên bị thương là do con cừu đó cắn phải không? Anh còn muốn để nó vào trong nhà? Anh thật sự không sợ con gái mình bị thứ súc sinh này ăn thịt sao?”
Trưởng làng nói xong, ba tôi không đáp lại, nhưng vẫn bám chặt lấy khung cửa không buông, ai tiến lên cũng vô dụng.
Một chú hàng xóm nhích lại gần trưởng làng, nói nhỏ:
“Làm sao đây? Chúng ta chắc chắn không thể giữ cừu. Lần này nó cắn để thăm dò, lần sau sẽ dám ăn thịt người.”
“Tôi có ý này, lát nữa mọi người đến nhà tôi rồi nói kỹ hơn.” Trưởng làng nói nhỏ, lại nhìn tôi và điềm đạm mỉm cười.
“Viên Viên, mấy hôm nay con ở nhà trưởng làng có được không?”
Tôi lo lắng ba tôi và con cừu già ở với nhau. Trưởng làng nhìn ra được sự lo lắng của tôi, tiến lên vỗ vai ba tôi:
“Anh Chu đứng dậy đi! Mọi người không làm khó anh nữa, nhưng hãy nghĩ cho sự an toàn của mình, không thể để cừu trong nhà.”
Ba tôi vui vẻ, vội vàng bò dậy từ mặt đất, mặc kệ ánh sáng khó chịu chiếu ra từ đèn pin trong tay mọi người.
“Được, chỉ cần không bắt nó là được.”
Ba tôi nói. Để chứng minh, ông ấy lôi con cừu già ra nhốt trong chuồng cừu dưới ánh mắt của mọi người.
Dường như nó biết mọi người đang nói gì, cúi mắt không dám nhìn mọi người mà chỉ dám liếc nhìn tôi, đáy mắt đỏ ngầu.
Tôi vui vẻ để trưởng làng ôm tôi về nhà ông ấy.
6.
Mọi người ngồi trên giường nhà trường làng thảo luận cách xử lý con cừu già.
Mấy hôm trước, bọn họ còn tán thưởng con cừu già. Sau khi tôi nói ra chi tiết, bọn họ mới cảm thấy không đúng.
“Tôi nói, sao cừu nhà con bé có thể sống lâu như vậy, hóa ra do thành tinh!” Chú Thường Dũng, hàng xóm nhà tôi, nói: “Ở cái nơi rừng núi này, không thể nuôi động vật quá mười năm, sau mười năm chắc chắn sẽ thành tai họa!”
Trưởng làng ngắt lời chú ấy:
“Đừng nói bậy trước mặt trẻ con! Con súc sinh này ăn thịt rồi nên bây giờ chỉ thèm ăn thịt người thôi.”
Vợ trưởng làng trừng mắt nhìn ông ấy:
“Lời này của ông còn đáng sợ hơn. Để tôi xem, cừu thì phải g/i/ế/t rồi, giữ lại sớm muộn gì cũng là tai họa.”
Chú Thường Dũng cười he he:
“Sau khi g/i/ế/t thì cho tôi nha!”
Chú ấy giải thích thêm:
“Vợ tôi sắp sinh nên chúng tôi đang nghĩ xem ăn gì cho bổ.”
Tôi vội vàng gật đầu:
“Ăn thế nào cũng được, nó hư quá rồi.”
Tôi kể chuyện xảy ra ban ngày, bao gồm cả việc con cừu già giả vờ khập khiễng để hãm hại tôi.
Tôi càng kể, sắc mặt của mọi người càng tái nhợt.
Cho đến khi tôi kể đến chuyện con cừu già nhai tóc tôi, chú Thường Dũng lẩy bẩy đứng dậy muốn rời đi, nói:
“Vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi. Tôi về trước!”
Trưởng làng không tiễn chú ấy mà vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, hỏi:
“Viên Viên, lời con nói là thật sao? Con súc sinh đó giống con người à?”
Tôi đáp lại, vẻ mặt của trưởng làng càng thêm nghiêm trọng.
“Hỏng rồi, con cừu này sắp thành tinh rồi!”
Tay chân tôi cứng đơ lạnh ngắt, trong miệng giống như ngậm một miếng gừng.
Trưởng làng lục tủ lấy ra một bình thuốc chuột, hạ quyết tâm:
“Nhất định ngày mai, nhân lúc ông Chu đi trả công, chúng ta phải bỏ thuốc này vào trong máng cỏ.”
Những người khác sôi nổi nói:
“Không được, thuốc này tác dụng chậm, nếu con cừu này phát bệnh rồi cắn bậy người thì phải làm sao?”
“Lúc đó chúng ta canh thời gian vào đ/â/m c/h/ế/t con cừu đó.”
“Bỏ đi! Cừu núi khỏe như vậy, húc một phát là đủ khiến anh chảy m/á/u. Tôi tán thành cách làm của trưởng làng: hạ thuốc cho nó c/h/ế/t.”
“Nhóm người chúng ta cùng nhau xông lên còn cần sợ con cừu đó sao?”
“Đúng vậy, đánh c/h/ế/t luôn đi! Nếu hạ thuốc, thịt sẽ không thể ăn được. Chắc chắn thịt cừu sẽ rất ngon.”
“Sao anh lại tham ăn như vậy! Chết đói à? Này, Thường Dũng vẫn chưa đi à, đứng trước cửa sổ làm gì vậy?”
Vợ trưởng làng nghi ngờ nheo mắt nhìn, giây tiếp theo ngồi phịch xuống đất, gương mặt đầy sợ hãi hét lên chói tai.
Tôi và những người khác nhìn qua, bóng người đứng bên ngoài cửa sổ không phải chú Thường Dũng, mà là con cừu già đứng thẳng đó.
Người nó được phủ bởi lá cô ve và thương nhĩ, miệng há hốc, thở hổn hển, đồng tử căng chặt chứa đựng đầy vẻ thù hận và độc ác.
Chúng tôi không biết nó chạy khỏi chuồng cừu từ lúc nào.
Lợi dụng màn đêm bao phủ, con cừu già lặng lẽ đứng trước cửa sổ nhà trưởng làng, nghe lắng kế hoạch g/i/ế/t cừu của mọi người.
Lửa giận của những người đàn ông bùng lên. Nỗi sợ biến thành cơn tức giận trước cảnh tượng kỳ lạ này. Một số thì ở lại trong nhà trông coi, số còn lại thì kiếm dao bếp cào sắt xông ra ngoài.
Con cừu già thấy không ổn, bèn nhanh chóng chạy vào màn đêm, biến mất không dấu vết.
Bình luận facebook