-
Chương 11
3.
Vì không thể tìm ra thủ phạm, tôi chỉ có thể dùng cách gián tiếp để khiến ma quỷ hiện hình.
Thuật Phong Thiên Hoá Chiếu tuy không có cách giải, nhưng tôi nghĩ đến một biện pháp, đó là kết hợp giữa vật lý và pháp thuật để tìm ra kẽ hở - phương pháp đánh dấu huỳnh quang.
Tương tự như việc đánh dấu tế bào chuột bạch trong phòng thí nghiệm, tôi sẽ dùng m/á/u gà để khiến ma quỷ lộ diện.
Cố Vũ quả là đứa con ngốc của gia đình địa chủ, ngốc nghếch nhiều tiền lại còn nghe lời.
Tôi vừa mới đề cập đến m/á/u gà, Cố Vũ đã lập tức sắp xếp người kéo đến một xe tải gà trống, chỉ thiếu điều dời cả trang trại nuôi gà đến đây.
Trang viên họ Cố nguy nga tráng lệ bỗng chốc náo loạn hết lên vì tiếng gà kêu.
Trong tiếng gà gáy vang dội, từng chậu m/á/u gà được chuyển đến như một dây chuyền sản xuất.
Trước khi m/á/u gà đông lại, tôi tranh thủ rải m/á/u và vẽ bùa bày trận dưới ánh nắng mặt trời.
Sau một hồi bận rộn, trời đã tối.
Để tránh xảy ra tình trạng ma quỷ tập kích Cố Vũ như tối hôm qua, tôi đã tập hợp tất cả mọi người trong nhà họ Cố đến đại sảnh, đồng thời chế tạo bùa hộ mệnh cho từng người.
Trương Giai bị ép xuống lầu, rõ ràng rất không kiên nhẫn:
"Có để cho người ta ngủ không? Lũ thầy cúng hết đến rồi đi, đi rồi lại đến, phiền không chịu nổi?!"
Cố Tử Ngôn càng không kiêng nể gì, chỉ thẳng vào Cố Vũ và mắng ầm lên:
"Phiền muốn c/h/ế/t, dù sao anh ta cũng là sao chổi, chính anh ta đã thu hút những thứ quái quỷ này tới, đuổi thẳng cổ anh ta đi không phải là xong rồi sao? Tôi còn có hẹn chơi game với bạn nữa!"
Nghe vậy, Cố Vũ lập tức đứng dậy xông tới:
"Anh thấy mày mới là sao chổi, từ khi mày sinh ra anh chưa có ngày nào được yên, có người còn bảo mày khắc anh cơ! Người nên đi là mày mới đúng!"
Thấy Cố Vũ giơ nắm đấm lên, Cố Tử Ngôn cũng không chịu yếu thế:
"Nhà họ Cố sớm muộn gì cũng là của tôi, anh là cái thá gì mà cãi lại tôi?! Sống lâu hơn tôi đi rồi hãy nói!"
Thấy hai anh em sắp đánh nhau, Cố Thanh Sơn mới lên tiếng:
"Đủ rồi! Ồn ào cái gì thế?! Khách còn ở đây, làm như vậy chả ra thể thống gì! Ngồi yên hết cho bố!"
Dù sao Cố Thanh Sơn cũng là gia chủ, ông ta vừa lên tiếng, mọi người đều ngồi xuống xem điện thoại, không nói thêm lời nào.
Còn một lúc nữa ma quỷ mới tới quấy phá, để giảm bớt sự ngượng ngùng, tôi dứt khoát kéo Cố Vũ qua chơi bài tiến lên.
Sau vài ván bài, Cố Vũ đã quên hết chuyện vừa rồi.
Nhưng khi liên tiếp thua tám ván, anh ta lại than thở oán trách:
"Không phải hai người gian lận chứ?! Sao em toàn thua thế này? Ngưng Ngọc, chắc chắn là chị gian lận, còn gian lận bằng pháp thuật nữa đúng không?"
"Cậu có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng không thể nghi ngờ kỹ thuật của tôi~"
"Vậy sao chị lại phân thân?"
Nghe vậy, Giang Nghiêu ngơ ngác:
"Hả? Phân thân gì cơ? Mắt cậu bị lác à?"
Cố Vũ buông điện thoại xuống, chỉ tay về phía sau tôi một cách vô cùng kinh ngạc:
"Kia kìa~ Còn thay cả quần áo rồi, một thân sức mạnh vô song vậy mà lại dùng để chơi Ngôi sao thời trang... C/h/ế/t tiệt! Còn là phiên bản kinh dị nữa!!!"
Trong tiếng hét kinh hoàng của Cố Vũ, tôi và Giang Nghiêu cùng quay đầu lại, chỉ thấy một khuôn mặt giống hệt tôi đang cúi đầu nhìn chúng tôi chằm chằm!
Nói là giống tôi, nhưng thực ra khuôn mặt đó lại cắt không một hột m/á/u.
Làn da còn trắng hơn cả bột trét tường, hơn nữa hơi ngả xanh xám nữa chứ.
Nhìn kỹ lại, đôi mắt của nó trống rỗng vô hồn, đồng tử co lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Vì trời tối nên nhìn từ xa giống như một con búp bê không có nhãn cầu.
Tôi châm một lá bùa rồi mượn ánh sáng để xem kỹ hơn, không ngờ thứ hiện ra trước mắt lại là người giấy mà hôm nay mới được chuyển đến!
Gần như cùng lúc đó, một trận gió dữ ập đến, tiếng bước chân, tiếng vỗ tay, tiếng đập cửa sổ vang lên liên hồi.
Gió lạnh thổi qua, người giấy nọ đột nhiên như sống lại, máy móc bước từng bước về phía chúng tôi.
Rõ ràng có thể nhìn thấy, người giấy kia đang nhếch mép cười toe toét, trông giống như một con búp bê trong tranh treo ngày Tết.
Nhưng rõ ràng đó là biểu cảm rất ngọt ngào, nhưng khi đặt lên khuôn mặt kia lại trở nên vô cùng kỳ dị.
Tiếng cười đó càng thêm kỳ quái và chói tai, giống như tiếng trẻ con, lại như tiếng mèo kêu, vang vọng khắp đại sảnh, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, tiếng hét liên tục vang lên khắp đại sảnh.
Chỉ có Cố Tử Ngôn là khoanh tay cười lạnh:
"Một lũ vô dụng, chẳng phải chỉ là người giấy thôi sao? Không phải mấy người nghĩ chỉ cần lắp thêm một ít cơ quan là có thể mang thứ này vào đây để lừa bọn tôi nộp tiền thuế trí thông minh đấy chứ? Giả thần giả quỷ..."
Cố Tử Ngôn tuy còn nhỏ nhưng lại bình tĩnh đến lạ, khiến một đám người lớn tuổi cảm thấy xấu hổ.
Mọi người nhanh chóng lấy lại được chút lý trí, quản gia gan dạ đã rất nhanh mắt tiến lên xử lý.
Tôi còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì ngay khi quản gia chạm vào người giấy đó, ông ta đã run rẩy không ngừng như bị điện giật.
Tôi vội vung kiếm phép tới để đẩy ông ta ra, không ngờ quản gia đột nhiên chảy m/á/u từ bảy lỗ, như một thây ma, cong người bò về phía sâu trong đại sảnh.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, quản gia đã ở một tư thế kỳ lạ, nằm trên sàn nhà gặm một con chuột.
Răng rắc... răng rắc...
Con chuột trên sàn c/h/ế/t y hệt con chuột đêm qua!
Rõ ràng là quản gia đã c/h/ế/t, và đã bị nhập vào!
Tôi vừa đánh ngã quản gia, không ngờ người giấy vốn đã nằm vật ra đất lại đột ngột đứng dậy và tấn công Cố Vũ.
Tôi vội vàng bay tới, vung kiếm chém lui con ma đang nhập vào người giấy.
Nhưng không ngờ, con ma nhập vào người giấy kia bị đánh lui thì một con khác lại xông lên!
Phục thật đó! Ở đây có chế độ thay ca mặc đồ à?!
Disney cần những người tài năng như bọn mi.
Tôi vừa chửi vừa niệm thần chú hỏa diệm thiêu hủy người giấy, vừa quay lại dặn dò mọi người:
"Mọi người hãy giữ chặt bùa hộ mệnh, đừng chạm vào người giấy!"
Thấy những con ma này không còn vật để nhập vào nên đã yên tĩnh hơn, không ngờ Cố Tử Ngôn đột nhiên huýt sáo, lạnh lùng nói:
“Chị nói những thứ này sao?"
Quay lại nhìn, Cố Tử Ngôn đang ném lá bùa hộ mệnh đã gấp thành máy bay về phía người giấy đột nhiên xuất hiện ở góc phòng.
C/h/ế/t tiệt! Thằng nhóc đáng ghét này!!!
Tôi lười quan tâm đến sự sống c/h/ế/t của loại người muốn tìm đường c/h/ế/t này, vội vàng tiến lên phá hủy những người giấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện kia.
Điều mà tôi không ngờ tới là Cố Tử Ngôn không có bùa hộ mệnh vẫn bình an vô sự, ngược lại là Cố Vũ một lần nữa bị một con ma vô hình tập kích.
Trương Giai và mấy người hầu thấy vậy cũng thở dài ném bùa hộ mệnh đi.
Không ngoài dự đoán, họ vẫn bình an vô sự.
Tôi không kịp suy nghĩ nguyên nhân vì sao, vội vàng ra lệnh cho Giang Nghiêu rải đều m/á/u gà đã chuẩn bị sẵn ở trên lầu xuống.
M/á/u gà như mưa rơi xuống, nhưng không rơi xuống đất mà phát ra ánh sáng vàng mờ ảo, chúng treo lơ lửng trong không trung, không ngừng di chuyển.
Bởi vì những giọt m/á/u này đều bám vào những con ma đã xông vào phòng.
Nhìn thấy một phòng toàn là m/á/u gà, tôi mới biết rằng số lượng ma quỷ ở đây còn nhiều hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Căn phòng rộng cả trăm mét vuông này gần như chật ních ma quỷ!
Điều kỳ lạ hơn là những con ma này như bị nam châm hút vậy, tất cả đều lao về phía Cố Vũ!
Tối qua, tôi còn tưởng rằng những con ma này kiêng dè tôi và Giang Nghiêu nên mới tìm Cố Vũ gây sự.
Bây giờ so sánh với Cố Tử Ngôn và những người khác, tôi mới hiểu ra rằng, có lẽ những con ma này ngay từ đầu đã nhắm vào Cố Vũ!
Trước đây, nhờ có miếng ngọc bội bảo vệ trên người mà Cố Vũ vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng bây giờ, dưới sự hấp dẫn của thuật Phong Thiên Hoá Chiếu, ma quỷ ngày càng đông, sau khi miếng ngọc bội của Cố Vũ bị vỡ, anh ta đã trở thành bia ngắm sống.
Tôi vừa hợp tác với Giang Nghiêu đánh lui ma quỷ, vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Khi bên chúng tôi đang chiến đấu ác liệt thì Cố Thanh Sơn ở bên cạnh đột nhiên nhảy ra, vẻ mặt lo lắng:
"Ngưng tiểu thư, đừng quên lời hứa của chúng ta, đừng g/i/ế/t chúng!"
"Nếu không g/i/ế/t ma thì con trai ông sẽ bị g/i/ế/t đó!"
"Ngưng tiểu thư, cô thần thông quảng đại, chắc chắn có thể tìm ra cách giải quyết hai bên cùng có lợi!"
Tôi nhất thời không nói nên lời.
Tuy biết những người giàu có như này thường rất cầu kỳ, nhưng chưa từng gặp ai có yêu cầu kỳ lạ như vậy.
Không còn cách nào khác, bên B đã nhận tiền thì phải làm theo yêu cầu của bên A.
Hơn nữa, với tốc độ hấp dẫn ma quỷ của nhà họ Cố như vậy, tôi cũng g/i/ế/t không xuể.
Đành phải dùng đến kế sách bất đắc dĩ nhất - đó là giấu Cố Vũ đi.
Vì kẻ chủ mưu có thể dùng thuật Phong Thiên Hoá Chiếu để khiến ma quỷ ẩn thân.
Nên tôi cũng có thể dùng thuật Bất Niệm Quy của phái Cửu Hoa để giấu Cố Vũ đi.
Giấu một số lượng lớn ma quỷ cần phải có tu vi trăm năm, tôi không làm được, nhưng chỉ giấu một người sống thì tu vi của tôi là quá đủ.
Dưới sự bảo vệ của Giang Nghiêu, tôi nhanh chóng che giấu được hồn phách của Cố Vũ.
Những giọt m/á/u gà đang lơ lửng và di chuyển trong không trung có thể nhìn thấy bằng mắt thường đã dừng lại, Cố Vũ nhanh chóng bình tĩnh hơn.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi lại ngây người ra.
Bởi vì khi tôi vừa thi triển chú thuật Bất Niệm Quy, tôi phát hiện trên người Cố Vũ thế mà có mảnh vỡ của Thần cốt!
Thần cốt này không ai biết nguồn gốc từ đâu, nhưng thần khí trên đó có thể giúp tăng trưởng tu vi.
Mặc dù thứ này là thần vật, nhưng quỷ dị âm tà, nếu ma quỷ có được thì có thể tu luyện cả âm dương, ngay cả Quỷ vương cũng không thể làm hại được nó.
Chẳng trách những tà ma này đều nhắm vào anh ta, rõ ràng là muốn g/i/ế/t Cố Vũ để đoạt Thần cốt, giúp cho việc tu luyện của chúng thăng tiến nhanh chóng!
Lần trước tôi gặp được Thần cốt là ở trên người con ma cấp cao Xích Thanh ở suối Quỷ Nhãn, một người sống bình thường như Cố Vũ sao có thể dính dáng đến những thứ này được?!
Tôi chưa kịp điều tra kỹ thì một chuyện kỳ lạ khác lại xảy ra.
Sau khi những con ma kia không tìm thấy hơi thở của Cố Vũ đâu, chúng ngay lập tức tụ tập lại ở bên trong đại sảnh như đàn châu chấu vỡ tổ.
Trong tiếng la hét kỳ quái, những con ma đó ùa đến bên người quản gia, rồi lại ùa vào dưới sàn nhà rồi biến mất.
Lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra thuật Phong Thiên Hoá Chiếu không giam cầm biệt thự nhà họ Cố, mà là tầng hầm của nhà họ!
Xem ra, vấn đề chính là ở tầng hầm.
Nhà họ Cố là nơi tụ tập của hàng trăm nghìn con ma, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả người dân trong phạm vi trăm dặm cũng sẽ gặp nạn.
Vì lợi ích chung và riêng, tôi không thể đứng ngoài cuộc được.
Tôi chỉ vào sàn nhà, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn:
"Cố tổng, có tầng hầm không?"
"Không có."
"Vậy thì sắp xếp phá sàn nhà, đào lên đi."
"Không được!!! Đây... Đây là nhà tổ truyền mấy trăm năm của nhà họ Cố, không thể động vào!"
Phản ứng gay gắt đột ngột này của Cố Thanh Sơn khiến tôi cảnh giác.
Có vẻ như từ đầu đến cuối, lập trường của ông ta đều rất kỳ lạ.
Đối mặt với tà ma, người bình thường chắc chắn sẽ tránh xa, hận không thể tìm ra thủ phạm thực sự để trừ hậu họa.
Nhưng ông ta lại không cho g/i/ế/t ma, cũng không muốn truy cứu.
Tôi đè nén sự nghi ngờ trong lòng, một lần nữa thăm dò:
"Vậy thì chuyển nhà."
"Bây giờ không thể chuyển nhà."
"Vậy thì để Cố Vũ c/h/ế/t."
Nghe vậy, Cố Thanh Sơn mới hơi do dự:
"Ngưng tiểu thư, cô có ý gì? Những con ma này không tấn công Tiểu Vũ nữa sao?"
"Đây chỉ là tạm thời, mặc dù Bất Niệm Quy có thể giấu Cố Vũ đi, nhưng chỉ có tác dụng trong năm ngày, mỗi ngày đều tiêu hao sinh mệnh của cậu ấy, nếu không giải trong vòng năm ngày, Cố Vũ sẽ hồn phi phách tán!"
Không ngờ Cố Thanh Sơn lại như không nghe thấy nửa câu sau, lẩm bẩm trong miệng:
"Năm ngày... Năm ngày là đủ rồi."
Cố Thanh Sơn nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước lên gật đầu:
"Ngưng tiểu thư, vậy thì chuyện này đến đây là kết thúc, tôi sẽ chuyển tiền thù lao gấp đôi vào tài khoản của cô."
Mặc dù tôi đã có linh cảm, nhưng lời nói của ông ta vẫn khiến tôi kinh ngạc:
"Không phải, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong!"
"Yêu cầu ban đầu của tôi là ngăn chặn những tà ma này gây hại cho người khác, bây giờ chúng không làm hại ai được nữa, chẳng phải là đã giải quyết xong rồi sao."
"Nhưng còn Cố Vũ thì sao? Bây giờ cậu ấy đang bước một chân vào điện Diêm Vương rồi!"
"Tôi hiểu, trong vòng năm ngày chúng tôi sẽ chuyển nhà."
Tôi chưa kịp nói tiếp thì Cố Thanh Sơn đã đưa ra tư thế mời:
"Gần đây nhà tôi có nhiều việc, Cố mỗ không tiếp khách được, sau này sẽ đến cảm ơn tận nơi."
Mặc dù tôi đã xác định được Cố Thanh Sơn có bí mật, nhưng tôi không ngờ rằng bí mật này lại quan trọng hơn cả mạng sống của con trai mình.
Thực ra, vấn đề Thần cốt và Bất Niệm Quy trên người Cố Vũ có thể giải quyết được.
Vừa rồi chỉ là muốn nhanh chóng xử lý thứ ở dưới sàn nhà để hù dọa Cố Thanh Sơn nên tôi mới nói vậy.
Không ngờ Cố Thanh Sơn lại không màng đến cả mạng sống của con trai mình.
Lúc này tôi càng không hy vọng ông ta có thể quan tâm đến mạng sống của những người vô tội khác xung quanh.
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, chỉ mỉm cười tạm biệt, quay người lại đã kéo tay Giang Nghiêu, bí mật truyền âm:
"Cố Thanh Sơn có vấn đề, phải điều tra xem dưới sàn nhà có thứ gì, nếu không thì không chỉ Cố Vũ mà những người xung quanh cũng sẽ phải c/h/ế/t."
"Không sao, để anh nghĩ cách..."
4.
Theo lời Giang Nghiêu, về cơ bản thì các biệt thự đều có tầng hầm.
Rất có khả năng là Cố Thanh Sơn đang nói dối, và những con ma đó cũng có khả năng cao là đã trốn vào tầng hầm.
Để lẻn vào nhà họ Cố điều tra, Giang Nghiêu không ngại nhờ ông nội Giang gia tới làm chỗ dựa.
Ông nội Giang là người thân duy nhất của Giang Nghiêu.
Vì hai nhà Giang và Cố có giao tình, nên ông nội Giang cũng là trưởng bối của Cố Thanh Sơn.
Có ông nội Giang che chở, cộng thêm việc nhà họ Cố ít người, chúng tôi nhanh chóng lẻn vào được nhà họ Cố.
Nhưng kỳ lạ là mọi vị trí lối vào tầng hầm mà tôi tính toán, hoặc là đã có cây mọc từ lâu, hoặc là đường cụt.
Nhìn tình hình này, có vẻ như nhà họ Cố đã sớm lường trước và muốn ngăn không cho ai tiến vào tầng hầm.
Càng ngăn cản thì càng chứng tỏ có vấn đề, xem ra chuyến khám phá tầng hầm này là không thể tránh khỏi.
Đi vòng quanh biệt thự mấy vòng, cuối cùng chúng tôi vẫn không tìm được gì, đành phải trốn vào phía sau ngọn núi giả chưa hoàn thiện.
Giang Nghiêu vừa dùng xẻng đào vừa thở hổn hển:
"Anh rút lại lời nói của mình, có khả năng là nhà họ Cố thực sự không có tầng hầm đâu?"
"Không thể nào, hơi thở của ma quỷ có thể bị thuật Phong Thiên Hoá Chiếu che giấu, nhưng hơi thở của người sống thì không. Vừa rồi em đã đi kiểm tra lại cẩn thận, bên dưới nhất định có người!"
Nghe vậy, Giang Nghiêu bất chấp tất cả, ngồi phịch xuống đống đất nhỏ sau lưng:
"Hay là chúng ta cứ đi tìm Cố Vũ mà hỏi, thằng nhóc này ngây thơ, cho dù người nhà họ Cố có vấn đề thì nó cũng không thể nào..."
Chưa nói xong, đống đất dưới mông Giang Nghiêu đột ngột sụp xuống, kéo cả Giang Nghiêu rơi vào hố.
Tôi hoảng hốt chạy đến xem, không ngờ Giang Nghiêu lại giống như một con sóc đất thò đầu ra khỏi hố, vừa phủi đất trên đầu vừa nói:
"Nếu anh nói là anh ngồi đại xuống thôi đã ngồi trúng lối vào rồi, em có tin không?"
Tôi tin! Tất nhiên là tôi tin!
Tôi đã chứng kiến thể chất may mắn của anh trai này không chỉ một lần.
Đôi khi tôi thực sự ghen tị với những đứa con của trời đó, ngốc nghếch như vậy mà sao số may mắn thế cơ chứ?!
Đến khi đi vào mật đạo, tôi mới hiểu tại sao nhà họ Cố lại phong tỏa lối vào tầng hầm và xây núi giả ở đó.
Đây căn bản không phải là để ngăn không cho ai vào, mà là để ngăn thứ bên trong chạy ra!
Bởi vì vị trí của núi giả chính là lối vào cuối cùng, hơn nữa núi giả kia trông giống như một ngôi mộ, lại còn nằm ở vị trí tử môn.
Đây là hung càng thêm hung, muốn cho người và ma ở bên dưới c/h/ế/t cũng không được siêu thoát!
Rõ ràng là Cố Thanh Sơn muốn lợi dụng những tà ma này để làm gì đó.
Nhưng đã có thuật Phong Thiên Hoá Chiếu giam giữ, tại sao ông ta còn phải làm trò ở lối ra để làm gì?
Có vẻ như chúng tôi chỉ có thể tìm manh mối từ trong tầng hầm.
Chúng tôi đi theo mật đạo quanh co, sau vài khúc cua thì phát hiện bên trong quả thực có một thế giới khác!
Quá giàu có!
Đây không chỉ là tầng hầm, mà còn lớn gấp đôi bãi đậu xe trong khu nhà tôi!
Nhưng càng đi vào sâu, tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Bố cục tầng hầm này sao lại kỳ lạ như vậy?
Không giống như phòng chứa đồ mà lại giống như... phòng mộ!
Chúng tôi do dự thử đi tiếp, vừa đi được một đoạn thì thấy vô số m/á/u gà tươi lơ lửng trước mắt.
Có vẻ như phỏng đoán trước đó là đúng, những con ma biến mất đêm qua đều đã trốn xuống tầng hầm.
Nhưng tại sao chúng lại không còn hung dữ điên cuồng như đêm qua, ngược lại có vẻ như đang kiêng dè điều gì đó.
Thuật Phong Thiên Hoá Chiếu chỉ có khả năng giam giữ, không thể gây hại cho chúng.
Một ý nghĩ không hay đột nhiên hiện lên trong đầu: dưới lòng đất này còn có thứ đáng sợ hơn cả những con ma này!
Tôi vội vàng triệu hồi pháp khí, dẫn Giang Nghiêu cẩn thận tiến về phía trước.
Quay đầu nhìn lại, cảnh tượng trước mắt càng khiến người ta sởn gai ốc.
Bởi vì trong tầm mắt chỉ toàn là những hình nhân thế mạng được sắp xếp ngay ngắn!
Chẳng trách trước đó Cố Tử Ngôn nói rằng những hình nhân thế mạng đó đều được mua về.
Lúc đầu tôi còn tưởng là do người bán hàng thuận miệng nói vậy.
Bây giờ xem ra không chỉ là mua về, mà là mua buôn!
Nhìn những hình nhân thế mạng được sắp xếp chỉnh tề, tôi thậm chí còn nghi ngờ Cố gia đang đào tạo binh mã ở đây.
Còn là phiên bản thế mạng!
Điều này càng chứng minh rằng Cố Thanh Sơn vẫn luôn nói dối.
Trước đó khi hỏi về đống người giấy này, ông ta còn nói là dùng để chôn cất những người hầu đã c/h/ế/t.
Nếu là ch/ô/n cất người hầu, thì sao lại cần nhiều đến vậy?
Xem ra ngay từ đầu ông ta đã tự biên tự diễn, những thứ ở đây mới chính là âm mưu thực sự của ông ta.
Tôi nhanh chóng lấy la bàn ra, dựa theo bố cục của cổ mộ để tìm phương hướng.
Quả nhiên nơi này được xây dựng theo kiểu cổ mộ, có la bàn hỗ trợ, chúng tôi nhanh chóng đến được khu mộ chính.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả tôi và Giang Nghiêu phải hoài nghi cuộc đời.
Chỉ thấy cửa mộ chính mở toang, một bóng người quen thuộc đang cung kính nói chuyện với một chiếc quan tài.
Cẩn thận nhìn kỹ, bóng người đó chính là Cố Vũ!!!
Sao Cố Vũ lại ở đây?
Chẳng lẽ anh ta cũng tham gia vào âm mưu này?
Hay là anh ta mới chính là người đứng sau bày mưu tính kế?
Tại sao anh ta lại nói chuyện với một chiếc quan tài?
Quá nhiều nghi vấn ập đến, trong lúc nhất thời cả hai chúng tôi đều c/h/ế/t lặng.
Nhận ra động tĩnh phía sau, Cố Vũ ngạc nhiên quay đầu lại:
"Giang Nghiêu, Ngưng Ngọc? Hai người sao lại ở đây?!"
Chuyện còn chưa rõ ràng, chúng tôi không dám đánh rắn động cỏ.
Chúng tôi vội vàng thu lại vẻ kinh ngạc, cười ngốc nghếch trả lời:
"Thật khéo quá Cố Vũ, cậu cũng đến đây du lịch à, chúng tôi, chúng tôi bị lạc đường..."
Rõ ràng lời nói vụng về của tôi không có sức thuyết phục.
Cố Vũ cảnh giác nhìn chúng tôi:
"Đây là tầng hầm nhà em, hai người đến đây du lịch ư?"
Giang Nghiêu vốn quen lừa gạt Cố Vũ, vội chuyển chủ đề:
"Còn cậu? Sao cậu lại ở đây?"
"Đến thăm ông cố nội."
Ông cố nội?
Ông cố nội mà Cố Vũ thường nhắc đến trước kia ư?
Tính theo thế hệ, ông cố nội này phải hai trăm tuổi rồi, đáng ra đã bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp đất rồi chứ! Sao lại ở đây?
Chẳng lẽ ngôi cổ mộ khổng lồ này là của ông ta?
Nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt chúng tôi, Cố Vũ chỉ vào quan tài nói:
"Đây này, trong quan tài ấy."
Thấy Cố Vũ không che giấu, tôi thử tiến gần đến quan tài để nhìn vào.
Ôi trời ơi!!!
Ông cố nội!!! Đang sống sờ sờ!!!
Tôi cố nuốt xuống tiếng chửi tục đang chực trào ra, cẩn thận quan sát người trong quan tài.
Chỉ thấy ông cố nội họ Cố này trông rất tiều tụy, toàn thân không có mấy miếng da thịt.
Nếu không phải cảm nhận được hơi thở thoi thóp của người sống, tôi còn tưởng đây là một xác ướp.
Người sống... người sống trong tầng hầm?
Tôi kinh ngạc há hốc miệng, thậm chí còn không kịp phát ra tiếng.
Không ngờ ông cố nội Cố này đột nhiên mở mắt và ngồi dậy trước mặt tôi.
Đôi mắt đục ngầu không nhìn rõ đồng tử, ánh lên vẻ tàn nhẫn và sát khí:
"Cố Vũ, bọn họ là ai? Ai cho phép cháu dẫn người khác vào đây?!"
"Ông cố nội, bọn họ là bạn của cháu..."
Cố Vũ còn chưa nói hết lời, ông cố nội Cố đột nhiên nhảy ra khỏi quan tài, túm chặt lấy cổ áo Cố Vũ:
"Vật đó đâu?! Vật trên người cháu đâu rồi?! Sao lại không thấy nữa!!!"
Không đợi Cố Vũ mở miệng, ông cố nội Cố như phát điên, siết chặt cổ Cố Vũ, gào lên như một con quỷ dữ:
"Đã mất Thần cốt rồi thì cháu không cần sống nữa, ta chỉ có thể luyện hóa cháu sớm thôi..."
Động tĩnh đột ngột khiến chúng tôi không kịp trở tay.
Nhìn cách ăn mặc và hành động của ông cố nội Cố, có vẻ như ông ta cũng là người tu đạo.
Hơn nữa còn là một người tu đạo đã hơn hai trăm tuổi...
Một ý nghĩ đột nhiên nổ tung trong đầu tôi - người đã thi triển thuật Phong Thiên Hoá Chiếu!
Tôi tự hỏi tại sao Cố Thanh Sơn chẳng biết gì mà lại có thể bày ra được nhiều trò như vậy.
Bây giờ xem ra, ông cố nội Cố mới chính là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả!
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên phía trước để cứu Cố Vũ.
Không ngờ ông cố nội Cố lại đánh một chưởng vào ấn đường của tôi.
Thừa dịp tôi né tránh, ông ta lập tức túm lấy Cố Vũ rồi nhanh như chớp lùi xa ba mét.
Một ông lão trăm tuổi lại nhanh nhẹn như bay?!
Tôi không tin đây là kỳ tích y học nào cả.
Bởi vì hơi thở Thần cốt trên người ông cố nội Cố mạnh đến mức có thể thổi bay cả căn biệt thự này!
Xem ra sự hỗn loạn của Cố gia đều bắt nguồn từ Thần cốt.
Cố Vũ liên tục bị tấn công là vì mảnh vỡ Thần cốt trên người anh ta.
Những con quỷ dữ đổ xô vào tầng hầm cũng là vì Thần cốt trên người ông cố nội Cố.
Trước đó, những con quỷ dữ này ở gần Cố Vũ, nên chúng mới tranh nhau muốn đoạt lấy mảnh vỡ trên người anh ta.
Sau đó tôi dùng Bất Niệm Quyết để giấu Cố Vũ đi, chúng mới liều lĩnh xông vào bên trong cục diện Phong Thiên Hoá Chiếu.
Bởi vì Thần cốt trên người ông cố nội Cố hoàn chỉnh hơn nhiều so với mảnh vỡ trên người của Cố Vũ.
May mắn là ông cố nội Cố không đủ đạo hạnh để dung hợp với Thần cốt, ông ta chỉ có thể chiếm chút lợi thế về tu vi.
Tôi vội vàng triệu hồi pháp kiếm, chuẩn bị quyết đấu với ông ta.
Không ngờ vừa ra tay, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xào xạc.
Quay đầu nhìn lại, những hình nhân thế mạng đó đã sống lại, và chúng đều lao về phía chúng tôi!
Không giống như trước đây bị quỷ dữ nhập vào.
Những hình nhân thế mạng này dường như bị tà thuật điều khiển thành con rối.
Tôi dùng mọi cách cũng không thể phá hủy được chúng.
Bên trong không có oan hồn nhập xác, tôi càng không có cách nào diệt trừ được tận gốc.
Đau đầu hơn là, những con rối này còn hung dữ hơn cả ác quỷ!
Cũng khó trách những con ma kia chỉ dám lảng vảng bên ngoài mà không có gan hành động thiếu suy nghĩ.
Trong nhà đã dột lại gặp mưa rào, bên này chúng tôi đang kịch chiến, thì phía Cố Vũ bên kia càng nguy cấp hơn.
Sau khi chúng tôi bị bọn người giấy ép lui ra khỏi khu mộ chính, ông cố nội Cố nhân cơ hội đó bắt đầu kế hoạch luyện đan của ông ta.
Chỉ thấy Cố Vũ bị ông ta dùng chú thuật định thân rồi trói vào một pháp khí bên cạnh.
Dưới sự xâm thực của tà thuật quỷ dị của ông cố nội Cố, Cố Vũ đã gần như bất tỉnh.
Xem ra ông cố nội Cố đã quyết tâm lấy bằng được mảnh Thần cốt trên người Cố Vũ.
Nhìn bọn người giấy đông đúc vô tận, tôi lo lắng quay đầu nói với Giang Nghiêu:
"Giang Nghiêu, em sẽ mở đường cho anh, anh đi lấy mảnh Thần cốt trên người Cố Vũ ra, ở sau gáy Cố Vũ chếch lên trên 3cm!"
"Dùng thuật pháp gì?"
"Lăng Hư thuật em đã dạy anh hôm qua."
"Được! Em cẩn thận!"
Thần cốt vốn là thần vật, người thường không thể động vào.
Nhưng Giang Nghiêu là phúc tinh chuyển thế, thần thức của anh vừa vặn có thể đối phó với Thần cốt.
Trước đó không vội lấy mảnh Thần cốt ra, vốn định chờ xử lý xong những phiền phức bên dưới rồi sẽ nghĩ cách để cho Cố Vũ dùng luôn.
Nhưng giờ Cố Vũ đã ngàn cân treo sợi tóc, tôi chỉ còn cách dùng hạ sách kim thiền thoát xác này.
Tôi vội vận chuyển tu vi toàn thân, cầm kiếm xông pha dũng mãnh, trong đám người giấy dày đặc mở đường cho Giang Nghiêu.
Ông cố nội Cố đang đắm chìm trong thuật pháp luyện hóa Cố Vũ, hoàn toàn không ngờ chúng tôi có thể quay lại.
Chỉ thấy trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Giang Nghiêu bất ngờ lao tới trước mặt Cố Vũ, vươn tay về phía sau gáy anh ta.
Một mảnh Thần cốt bằng ngón tay cái hiện ra trước mắt.
Ông cố nội Cố thấy vậy, cười đầy tham lam:
"Tốt... tốt lắm... cháu ngoan của ta, không ngờ những người bạn này của cháu có thể lấy nó ra được, đúng là giúp ta một việc lớn, lại đây... đưa nó cho ta... cho ta!!!"
Trong lúc ông cố nội Cố mải mê thèm khát mảnh Thần cốt trong tay Giang Nghiêu, tôi vội tranh thủ cứu Cố Vũ ra:
"Được, ông hãy thu những con rối này lại, để chúng tôi đi."
"Được, mọi chuyện đều nghe theo cô."
Không ngờ ông cố nội Cố lại đồng ý dứt khoát như vậy, chỉ phất tay một cái là đám người giấy kia đã trở về vị trí cũ.
Chúng tôi vừa giằng co vừa đi đến lối ra, Giang Nghiêu vừa ném mảnh vỡ Thần cốt ra, ông cố nội Cố đột nhiên cười gian xảo lao về phía Giang Nghiêu:
"Thì ra có thể động vào Thần cốt, xem ra cậu cũng là một thứ đồ tốt, đều ở lại với ta đi!"
Ông cố nội Cố đột ngột thay đổi thái độ, đám người giấy vốn đã bình tĩnh trước đó bỗng chốc lại vây công bọn tôi.
Giờ đây phía trước chúng tôi là ông cố nội Cố, sau là đám người giấy.
Thậm chí xung quanh còn có một đám ma quỷ đang rục rịch chuyển động.
Nhất thời tôi không biết nên giải quyết bên nào trước.
Trên thực tế, địch đông ta ít, chúng tôi chưa chắc đã giải quyết được ổn thoả bên nào.
Đúng lúc rơi vào đường cùng, Cố Vũ đột nhiên tỉnh lại, nói khẽ:
"Đừng quan tâm đến bọn chúng, trực tiếp mở đường ra ngoài, chúng bị cấm chế, không ra khỏi được cổ mộ đâu."
Quả nhiên như lời Cố Vũ nói, chúng tôi chỉ mở đường mà không giao chiến, sau khi xông ra khỏi ngọn núi giả thì ông cố nội Cố và đám người giấy kia quả nhiên không thể đuổi theo.
Tôi bỗng vui mừng vì đã tình cờ gặp Cố Vũ ở đây, nếu không có anh ta thì chắc chắn chúng tôi sẽ phải ở lại đây chịu c/h/ế/t.
Tai qua nạn khỏi, lúc này trời đã sáng, chúng tôi dựa vào núi giả thở dốc nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Những manh mối trong cổ mộ không ngừng xoay chuyển trong đầu tôi.
Thuật Phong Thiên Hoá Chiếu chắc chắn là do ông cố nội Cố làm.
Những người giấy kia có vẻ như là thứ ông cố nội Cố dùng để bảo vệ bản thân.
Xem ra ông ta biết Thần cốt sẽ bị người khác nhòm ngó và dẫn đến tai họa.
Vậy tại sao ông ta vẫn liều lĩnh dẫn ma quỷ vào, thậm chí còn dùng thuật Phong Thiên Hoá Chiếu để nhốt mình và lũ ma quỷ lại chung một chỗ?
Rốt cuộc ông ta có âm mưu gì?
Hơn nữa, tại sao một phần Thần cốt lại ở trong người Cố Vũ?
Quá nhiều nghi vấn chồng chất lên nhau khiến người ta không thể hiểu rõ, tôi đành chuyển sự chú ý sang Cố Vũ.
Trước đó khi hỏi về đống cây quỷ và người giấy ở ngoại viện, mỗi lần anh ta mở miệng đều bị Cố Thanh Sơn cắt ngang.
Lúc đó tôi còn tưởng Cố Vũ không có quyền lên tiếng.
Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ Cố Vũ biết điều gì đó, còn Cố Thanh Sơn thì cố tình che giấu.
Tôi vội nhân cơ hỏi Cố Vũ:
"Rốt cuộc ông cố của cậu bị sao vậy? Những cây cối và người giấy trong sân có phải do ông ta làm không?"
Cố Vũ lại tỏ ra bối rối:
"Phải, nhưng em không biết tại sao ông ấy lại trở nên như vậy, trước đây ông cố nội đối xử với em rất tốt, còn cứu mạng em nữa..."
"Bây giờ ông ta muốn lấy mạng của cậu, cậu còn không chịu kể chuyện nhà họ Cố ra sao? Rõ ràng ông cố của cậu muốn làm chuyện lớn, nếu không giải quyết, sẽ còn nhiều người c/h/ế/t hơn nữa!"
Nghe vậy, Cố Vũ mới lắp bắp mở miệng:
"Thật ra em cũng không rõ lắm, em chỉ biết ông cố nội là người tu tiên, nhờ có thần tiên phù hộ nên ông ấy mới sống đến tận bây giờ. Ông ấy rất lợi hại, mười năm trước em đột nhiên phát bệnh nặng suýt c/h/ế/t, nhờ ông ấy niệm chú mỗi năm em mới sống được đến bây giờ. Sau đó ông ấy nói không thể dùng phép thuật này nữa, nếu em muốn sống thì phải đến nơi ở của vị thần tiên đó bái kiến."
Thần tiên?
Thần tiên nào lại để người ta đến nơi ở của mình chứ?!
Tôi vội hỏi tiếp:
"Nơi đó ở đâu? Cậu đã đến đó bao giờ chưa?"
Cố Vũ gật đầu:
"Chính là Thiên Cực Thùy, nơi mà em đi du lịch dạo trước."
Nghe đến Thiên Cực Thùy, tôi sững sờ.
Bởi vì đây là một nơi căn bản không tồn tại, hay nói đúng hơn là chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Truyền thuyết kể rằng Thiên Cực Thùy nằm ở nơi giao nhau giữa người và thần, là một nơi vừa linh thiêng vừa âm tà, những người đi tìm nó chưa từng có ai trở về.
Tôi đầy vẻ nghi hoặc:
"Cậu thật sự đã tìm thấy sao?!"
Cố Vũ nghe vậy, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoàng:
"Không, không tìm thấy, nhưng những người đi cùng em đều c/h/ế/t... Còn, còn c/h/ế/t trên một đám mây! Thậm chí còn không tìm thấy xác... Sau khi em trở về thì luôn bị quỷ dữ quấn thân, còn gặp cả mưa da người nữa, sau đó mới tìm đến mọi người..."
Tôi đã từng nghe đồn về đám mây ăn thịt người ở Thiên Cực Thùy.
Không ngờ lại là sự thật, còn bị Cố Vũ đụng phải.
Đụng phải cũng đành, thế mà anh ta còn sống sót trở về!
Tôi đầy vẻ kinh ngạc, nắm chặt tay Cố Vũ hỏi:
"Sau đó thì sao? Còn có chuyện kỳ lạ nào nữa không, đặc biệt là về ông cố của cậu, rốt cuộc ông ta tập hợp những con ma này để làm gì?!"
"Cái gì? Những con ma này là do ông ấy triệu hồi sao?!"
"Chẳng lẽ anh không thấy cả tầng hầm đầy người giấy sao?"
"Đó không phải là để mai táng cùng ông cố nội sao?"
Nhìn đôi mắt trong sáng, ngây thơ và vô tội của Cố Vũ, tôi suýt nữa thì bật cười, anh ta còn biết ít hơn cả tôi!
Tôi cảm thấy xấu hổ vì trước đó đã nghi ngờ anh ta là kẻ đạo đức giả, là chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
Là tôi hấp tấp rồi.
Anh ta chính là một kẻ ngây thơ vô hại từ trong ra ngoài!!!