8.
Theo câu thần chú truyền âm của tôi, trong phòng đột nhiên lại nổi lên một cơn gió lạnh thấu xương.
Một luồng khí đen ập đến ngay sau đó.
Trong sự kinh hoàng của Cố Thanh Sơn và những người khác, Quỷ vương Thanh Diên dần hiện thân:
"Ngưng Ngọc, tốt nhất là cô gọi ta tới để đánh mạt chược nhé!”
Thấy tôi toàn thân đầy m/á/u, Thanh Diên tỏ vẻ ghét bỏ:
"Con nhóc thối này, ngày nào cũng lêu lổng làm gì vậy? Mặt mũi đầy m/á/u, trông còn kinh hơn cả quỷ!”
Thanh Diên tuy là Quỷ vương, nhưng kiếp trước ông ấy là sư tổ của tôi ở phái Cửu Hoa.
Mặc dù hơi kiêu ngạo nhưng xem như là bạn của tôi.
Tôi vội vàng kéo tay áo ông ấy nịnh nọt:
"Sư tổ, dạo này bận rộn gì thế? Lại bận đi làm thêm nghề tay trái gì à?"
"Nghề tay trái cái gì! Nghe thật khó nghe, đây gọi là làm thêm! Làm thêm!!!"
"Tôi có một công việc làm thêm này, sư tổ có làm không? Người thuê có rất nhiều tiền và rất dễ lừa!"
"Cái gì? Có chuyện tốt như vậy sao? Kể chi tiết xem, dễ lừa đến mức nào? Lần này ta ch/é/m nó tám trăm triệu được không? Có nên cho nó mặc cả không..."
Vừa nghe tôi giới thiệu Thanh Diên, thằng nhóc Cố Vũ này lập tức quỳ xuống:
"Quỷ vương cũng là vua, bái một cái chắc không sai!"
Nhìn ánh mắt trong veo mà ngốc nghếch của Cố Vũ, Thanh Diên rất thích thú, lập tức chuẩn bị giảm giá cho anh ta:
"Ừm, đứa trẻ này thật lễ phép, đơn này chỉ cần năm..."
Thanh Diên vừa giơ tay ra hiệu năm, hai mắt Cố Vũ lập tức sáng lên trả lời:
"Năm triệu có phải hơi ít không? Không đủ thì con sẽ cung phụng thêm cho ngài? Ngài đừng ngại, nhà họ Cố bây giờ ngoài ma ra thì thứ nhiều nhất chính là tiền..."
Cố Thanh Sơn chỉ mong kết thúc mọi chuyện nhanh chóng, vừa nghe nói có thể giải quyết bằng tiền thì vội vàng gọi điện cho phòng tài chính theo lời của Cố Vũ.
Có tiền có thể khiến quỷ xay lúa, có đủ tiền thì có thể khiến Quỷ vương làm thêm giờ.
Nói xong giao dịch, Thanh Diên trực tiếp vung tay, triệu hồi quỷ sai đến bắt toàn bộ những con quỷ dữ này đi.
Nhà họ Cố trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Tiếng quỳ xuống đất lại vang lên.
Vẫn là Cố Vũ:
"Quỷ vương đại nhân, ngài thật lợi hại, hãy nhận con làm đệ tử đi!"
Thằng nhóc này ngoan!
Vừa nãy còn hào phóng như vậy, hóa ra là để đóng học phí!
Được lắm, Cố Vũ coi như đã nảy sinh được chút tâm cơ đầu tiên trong đời.
Thấy Thanh Diên cau mày, tôi vội vàng nói đỡ:
"Đứa trẻ này tính tình không tệ."
Không ngờ Thanh Diên nhìn tôi nhướng mày cười:
"Cô chắc chứ? Với mối quan hệ của chúng ta, nếu ta nhận nó làm đệ tử, vậy cô sẽ là cháu của nó đó~"
C/h/ế/t tiệt! Tính toán sai rồi…
Người khác tăng thế hệ, đến tôi thì lại bị giảm thế hệ.
Tôi không muốn nếm trải nỗi đau khổ của Thường Trạm rõ ràng lớn hơn tôi vài tháng, thế nhưng ngày nào cũng bị tôi bắt gọi mình là sư thúc đâu.
Tôi vội vàng mím chặt môi:
"Tôi rút lại lời nói."
Thanh Diên nghe vậy, cúi đầu nói với Cố Vũ:
"Ta đã rời khỏi phái Cửu Hoa, đương nhiên không thể lấy danh nghĩa đó để nhận đồ đệ nữa, địa phủ cũng phải thi tuyển, thể chất của cậu đặc biệt, trước tiên hãy làm quỷ sai đi."
Cố Vũ thấy vậy, vội vàng vui mừng cảm ơn.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại không chịu:
"Tiểu Vũ, con đi làm quỷ sai rồi, nhà họ Cố chúng ta phải làm sao đây? Bố thật sự biết sai rồi, sau này chúng ta hòa thuận với nhau, lại làm bố con được không?"
"Tôi đã nói rồi, nếu tôi không c/h/ế/t thảm, thì sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Cố nữa. Hôm nay tôi coi như liều c/h/ế/t cứu các người một mạng, hai mươi năm dưỡng dục xem như trả hết..."
Trước đó đã chiến đấu với một đám quỷ dữ cả ngày lẫn đêm, bây giờ yên tĩnh lại, cơ thể tôi gần như suy sụp.
Trong cuộc trò chuyện ồn ào, tôi cố gắng vẫy tay:
“Các người cứ nói chuyện trước đi, tôi hơi khó chịu, đi trước đây~"
Vừa dứt lời, tôi đã mất ý thức, như một con zombie ngã thẳng vào lòng Giang Nghiêu.
Lần nữa tỉnh lại, tôi và Giang Nghiêu đang nằm trên giường cạnh nhau.
Tôi kinh hoàng quay đầu lại, đập vào mắt là nụ cười nhân từ của Thanh Diên:
"Cô tỉnh rồi?"
"Trời mẹ ơi! Ma đầu giường!"
"Ma cái đầu cô! Hai vợ chồng các cô ngất nhanh hơn cả tên lửa, nếu không phải ta mỗi vai một người khiêng các cô về chăm sóc cả tháng, thì không biết kiếp nào mới gặp lại các cô trong luân hồi nữa!"
Thật sự là gặp quỷ rồi.
Thanh Diên vẫn luôn nhòm ngó thần thức của Giang Nghiêu, vậy mà không nhân lúc tắt lửa tối đèn làm chuyện xấu, còn cứu sống anh.
Nghe tôi nghi ngờ, Thanh Diên quay người kiêu ngạo nói:
"Cậu ta sẽ c/h/ế/t, nhưng giờ đừng c/h/ế/t vội, ta không muốn làm thêm giờ!"
Nói đến làm thêm giờ, tôi lại nhớ đến chuyện hỗn loạn nhà họ Cố:
"Sư tổ, có lẽ còn một vụ lớn cần ông làm thêm giờ."
"Được, nhưng phải trả tiền trước."
"Nếu liên quan đến thần dụ thì sao?"
Vừa nhắc đến thần dụ, sắc mặt Thanh Diên lập tức thay đổi:
"Chuyện gì xảy ra? Thứ đó lại xuất hiện rồi sao?!"
"Dạ, chuyện hỗn loạn ở nhà họ Cố cũng là do thần dụ gây ra. Cái đáng sợ hơn là, thần dụ đã xuất hiện từ trước khi bọn tôi tiêu diệt con quỷ Thần cốt kia, tôi nghi ngờ rằng quỷ Thần cốt là kẻ đứng sau chuyện này, hơn nữa con quỷ mà bọn tôi gặp trước đó là cùng một con..."
Thanh Diên không nói thêm lời nào, quay người biến mất sau một luồng khói đen:
"Ta đi điều tra!"
9.
Giang Nghiêu không có tu vi hộ thể, phải nằm thêm nửa tháng nữa mới hồi phục được sức khỏe.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, trong hơn một tháng chậm trễ này, vị trí số một trên bảng công đức của sư môn đã bị sư điệt Thường Trạm của tôi cướp mất!
Không được, vị trí số một của sư môn không thể lay chuyển!
Vị trí nhất tỷ của bảng công đức càng không thể nhường!
Để nhanh chóng tăng công đức, tôi đã phát trực tiếp và lì xì cả đêm.
Vẫn chưa đủ, tôi còn phải dẫn Giang Nghiêu ra ngoài rải tiền!
Có con chó nào đi ngang qua tôi cũng phải nhét cho nó hai trăm!!!
Bà cô bên đường nhận được lì xì của tôi cười tít cả mắt:
"Ôi, hai vợ chồng mới cưới hạnh phúc nhé! Thật là hào phóng..."
Vừa dứt lời, cả đội quân nhảy quảng trường lập tức vây lại.
Ếch ộp! Không ổn rồi!
Có nội gián phá hoại giao dịch!!!
Tôi vừa quay người định bỏ chạy thì Giang Nghiêu đã khóa cổ tôi:
“Không tăng công đức nữa à, Thường Trạm sắp bỏ xa rồi đấy..."
Được lắm, thằng nhóc này thực sự đe dọa đến tôi rồi!
Cứ tưởng tượng đến cảnh Thường Trạm sau này sẽ đến trước mặt tôi, khoe khoang về thanh kiếm của mình là tôi thấy cực kì khó chịu.
Thế là, tôi đành thuận nước đẩy thuyền:
"Các cô có gì cần giúp cứ tìm cháu, hôm nay chúng cháu chủ yếu là giúp đỡ mọi người..."
Giang Nghiêu thuận thế phát lì xì:
"Cái gì? Sao bà biết cô ấy là vợ cháu vậy? Cái gì? Sao bà biết đây là lì xì cưới của chúng cháu thế? Cái gì? Bà muốn chúc chúng cháu trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão, đàn sắt hòa âm, kính trọng nhau cả đời ư?"
Thằng nhóc này! Lợi dụng tình hình để trục lợi à?!
Nhưng nhìn vẻ ngốc nghếch của anh kìa, đáng yêu quá ha.
Có thể làm gì khác bây giờ? Chồng mình thì mình phải chiều thôi~
Bình luận facebook