9.
Khi Bạch Vũ Đình xuất hiện ở thành Kim Lăng, trời lất phất mưa bay.
Hắn mang theo ba viên ngọc mắt phượng.
Tính đến nay, cả chín viên ngọc mắt phượng đã được thu thập đầy đủ.
Chín viên ngọc được đính vào những chỗ trống trên Cửu Hoàng Trâm, trông nó bây giờ rực rỡ lóa mắt.
Nhưng dù thế, Cửu Hoàng Trâm vẫn chỉ toát lên vẻ quý phái, không có bất kì hiện tượng gì xảy ra cả.
Bạch Vũ Đình vừa vuốt ve Cửu Hoàng Trâm trên tay, vừa nói về những trải nghiệm của mình trong suốt chặng đường.
Ba viên ngọc mắt phượng được đặt ở ba nơi hiểm trở, nếu không có khả năng khinh công xuất chúng thì khó mà lấy được.
Nhưng điều khiến bọn ta băn khoăn nhất là, chín viên ngọc mắt phượng này nằm rải rác cách xa hàng ngàn dặm.
Nếu chỉ có một người thì không thể làm được điều này.
Nhưng nếu có nhiều hung thủ gây án, vậy thì làm sao họ có thể ch/ặ/t đầu một người thành chín phần ngay trong thành Trường An mà không một ai hay biết?
Bạch Vũ Đình nói, hắn đã gặp được một nam tử kỳ quái trên đường trở về.
Nam tử đó mặc đồ đen, khinh công cực kì tốt, nhìn thấy Bạch Vũ Đình thì đánh rơi một cái tay nải.
Bên trong tay nải vẫn là sáu chữ kia:
"Mười năm trước, Yên Hoa Hạng."
Cuối cùng, bọn ta quyết định đến Yên Hoa Hạng để tìm hiểu sự tình, một con đường lớn như vậy ở thành Trường An sao có thể quỷ dị đến thế?
Yên Hoa Hạng ngày ấy đã trở thành đường đi, tấp nập người qua lại…
Vẫn còn những người kể chuyện trong những ngõ nhỏ của Yên Hoa Hạng, họ kể về cuộc đảo chính Thần Long.
Những người kể chuyện kể rằng, hoàng thượng thoát khỏi sự ám hại của hoàng hậu rồi lên ngôi.
Họ cho rằng Hoàng thượng lên kế hoạch từ nhiều năm trước, khi người cùng các đại thần trong triều cướp ngôi, tạo nên cuộc đảo chính Thần Long.
Nhưng ta biết rõ, ngai vàng của Hoàng thượng hiện tại không phải vì ngài tước đoạt ngôi vị mà có, mà do người khác đã phát động cuộc đảo chính Thần Long.
Khi ta quay người, ta thấy thái giám bên cạnh Hoàng thượng, lão Công Công nhìn ta một cái rồi bước vào hồng lâu bên cạnh.
Hồng Lâu này là biệt viện của Hoàng thượng, rất ít người đến nhưng bên trong đều là rường cột chạm trổ vô cùng tinh xảo.
Lão Công Công lấy ra một mẩu giấy, trong đó có nội dung:
“Hoàng hậu đã trở lại, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu rọi khắp thế gian.”
Chỉ mười chữ này đủ khiến Thánh thượng không ăn không uống, bồn chồn lo lắng suốt nhiều ngày.
Ngài sợ Hoàng hậu đến tận xương tủy.
Năm đó, nếu như không phải ta không đành lòng rút kiếm, chần chừ một chốc thì sẽ chẳng còn Hoàng thượng của bây giờ.
Vì thế, sau khi Hoàng thượng lên ngôi, một hiệp khách giang hồ như ta đã có được thân phận cao quý mà người khác không thể biết.
Lúc này, ta chợt thấy cả người ớn lạnh, chẳng phải người kể chuyện bên ngoài đang âm mưu lớn sao?
Tân hoàng phải mất mười năm mới cưới được con gái của thừa tướng, lấy được sự ủng hộ từ thế lực nhà ngoại, sau đó phải liên hợp với hoàng tỷ để ổn định triều đình.
Nhưng ngày nay, ngay trong con hẻm này, những người kể chuyện lại đang hát về quá khứ đau khổ của Hoàng thượng.
Bách tính ở thành Trường An vẫn ghi nhớ cảnh tượng Hoàng thượng được khiêng lên ngai rồng vào ngày đảo chính Thần Long ấy.
Chừng nào câu chuyện của người kể chuyện vẫn tiếp diễn, chừng nào Yên Hoa Hạng vẫn tồn tại thì quá khứ đau khổ của Hoàng thượng sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Ta không tin những lời dối trá về việc Hoàng hậu trở về từ cõi ch/et.
Nhưng xét đại cục, từ triều đình đến giang hồ đều có những lời bàn tán về thần quỷ trong chuyện này.
Có thể sẽ sớm có một cuộc đảo chính khác, người ngồi trên ngai vàng sẽ thay đổi!
Trong khi ta do dự, lão công công thì thầm vào tai ta:
“Một kiếm của trang chủ năm đó…”
“Rời khỏi Yên Hoa Hạng ngày ấy, không chỉ có một người.”
10.
Lời nói của Công Công khiến ta nhớ lại cái đêm mười năm trước.
Khi ấy, ta mới chỉ mười bốn tuổi, chưa phải là một trong những cao thủ võ lâm đệ nhất giang hồ.
Ta chỉ là một thống lĩnh nhỏ theo bên người Bất Lương Soái, cũng là kẻ ch/ém xuống nhát kiếm giết thiếu niên kia ở Yên Hoa Hạng.
Ta không biết danh tính của hai thiếu niên ấy, nhưng ta biết, vị Bất Lương Soái kia đã ra lệnh cho ta phải gi/ết họ.
Hai thiếu niên bị ta chặn lại ở Yên Hoa Hạng, họ lấy lệnh bài của hoàng tử từ thắt lưng ra, lệnh cho ta phải lui quân.
Chỉ là thiếu niên ấy không ngờ mình đang gặp nguy hiểm.
Nếu cậu không phải hoàng tử thì đương nhiên ta sẽ không nương tay, nhưng cho dù là hoàng tử, cùng lắm cũng cũng chỉ cần xin chỉ thị từ phía Bất Lương Soái mà thôi.
Không chờ thiếu niên đó có cơ hội giải thích, ta dùng kiếm đ/â/m vào thiếu niên có dáng người cao lớn hơn đang đứng phía trước.
Đứa lớn ngã xuống đất, đứa nhỏ hơn nằm trên ngực cậu ta khóc lóc thảm thiết.
Thiếu niên đó nhìn ta với ánh mắt vừa sợ hãi vừa kính trọng, không hề có ý hận thù.
Ngay từ lúc đó, ta đã biết thiếu niên này có tính cách rụt rè, yếu đuối.
Một người không thể khơi dậy hận thù ngay cả khi ca ca mình bị gi/et, ắt rằng không thể làm nên đại sự gì…
Ngay khi ta vừa giơ kiếm lên, chuẩn bị gi/et đứa nhỏ hơn, Yên Hoa Hạng đã bị bao vây bởi Cấm vệ quân của Hoàng thành.
Thiên quân vạn mã ập đến, khiến con hẻm nhỏ đó như rung chuyển theo tiếng vó ngựa vang trời.
Không ai dám ra ngoài xem, thành Trường An nhộn nhịp một thời bỗng chốc trở nên chìm trong tĩnh lặng.
Người phía trên thu hồi lệnh ám sát, nhưng mà thiếu niên lớn tuổi hơn đã ngã xuống vũng máu rồi.
Đứa nhỏ hơn một chút thì bị quần thần đẩy lên ngai vàng, ngồi lên ngai vị trong tiếng hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Mà ngôi vị này, đáng nhẽ phải thuộc về thiếu niên nằm trong vũng máu kia - hắn mới là trưởng tử.
Một ngày sau, Bất Lương Soái tự sát.
Hoàng thượng bí mật triệu ta vào cung, trong mắt đầy hưng phấn, không hề căm hận.
Ngai vàng vốn thuộc về hoàng huynh lại rơi vào tay hắn, mà tất cả những điều này là nhờ có ta.
Vì thế, dù Bất Lương Soái đã qua đời nhưng ta vẫn trở thành người đứng đầu một bộ phận khác của nhà Đường - Chấp chưởng của Đại Đường Dị Văn Tự.
Nhiều năm qua, ta đã xử lý rất nhiều việc mà người trong hoàng cung này không thể giải quyết được.
Đại Đường Dị Văn Tự thực chất là nơi tập hợp những sát thủ của nhà Đường.
Sở dĩ kiếm của ta phải nhanh, là bởi ta không thể để người khác nhìn rõ diện mạo của mình.
Cho dù họ nhìn thấy, thì đầu và thân cũng đã mỗi thứ một nơi.
Nhưng giờ đây, lời nói của công công đã khiến ta nhìn rõ chân tướng.
Nếu thiếu niên ngã xuống vũng máu đó vẫn còn sống, thiên hạ hẳn phải thuộc về hắn ta.
Còn ta, kẻ đã ám sát người đáng nhẽ phải thừa kế ngai vàng, chắc chắn sẽ bị tính sổ khi hắn trở lại.
Cả đương kim thành thượng cũng thế.
Nếu như hoàng huynh của người trở lại, thiên hạ này chắc chắn phải đổi chủ.
Giờ thì ta hiểu ý đồ của hoàng trưởng tử kia rồi, muốn lật đổ Hoàng thượng, trước tiên phải chặt đi đôi cánh của hắn.
Giết hoàng hậu sẽ làm lung lay sự ủng hộ của thừa tướng.
Còn nếu giết trưởng công chúa, thì những thân thích đằng ngoại này sẽ rục rịch ra tay.
Sau đó, Thanh Liên Sơn Trang của ta sẽ bị phá hủy, thanh kiếm tàn nhẫn nhất trong tay Hoàng thượng không còn nữa.
Khi đó, Hoàng thượng sẽ trở thành một con rồng mất đi nanh vuốt, không cần phải kiêng dè hắn nữa.
Những người mất quyền lực trong cuộc đảo chính Thần Long sẽ trở thành trợ lực cho vị hoàng tử đó.
Lão công công nhìn ta mỉm cười, nói với ta rằng không có gì phải lo lắng cả.
Hoàng thượng có kế hoạch riêng, hy vọng ta có thể đưa theo Hứa Chiêu Nam và Bạch Vũ Đình vào cung.
Bí mật về Cửu Hoàng Trâm và Hoàng hậu không đầu, chỉ có thể giải đáp trong cung điện...
11.
Nhật nguyệt cùng chiếu sáng là một cảnh tượng vô cùng hiếm có, nhưng Khâm Thiên Giám dự đoán rằng, hiện tượng ấy sẽ tiếp tục xảy ra vào ba ngày sau.
Khi đó, sẽ có thời gian để tìm hiểu về bí mật của Cửu Hoàng Trâm.
Tuy nhiên, sau khi vào cung, Bạch Vũ Đình đại khái đã tìm ra chân tướng của hoàng hậu không đầu, cùng với chín cái đầu bị treo trên chín cổng thành.
Bạch Vũ Đình nhìn vị trí của cung điện, sau đó đặt Cửu Hoàng Trâm lên bàn, chậm rãi nói:
“Thật ra, chín cái đầu treo trên chín cửa thành chỉ có một mà thôi.”
“Đầu người biến mất đột ngột như vậy là vì thời cơ đã đến, ánh sáng không thể chiếu vào.”
“Cho nên, cái gọi là hoàng hậu không đầu, chín đầu người treo trên chín cửa thành, về cơ bản chỉ là một trò lừa đảo.”
Lời của Bạch Vũ Đình thực ra rất dễ giải thích, Cửu Hoàng Trâm là một thiết bị đặc biệt.
Hai góc ánh sáng đặc biệt chiếu lên chín viên ngọc mắt phượng của Cửu Hoàng Trâm, có thể chiếu các vật đặt trước mặt thành chín hình ảnh.
Vì vậy, chỉ cần tìm được vị trí khúc xạ đặc biệt đó, bọn ta sẽ biết đầu của hoàng hậu biến mất ở đâu, đồng thời phá giải bí mật của Cửu Hoàng Trâm.
Hẳn rằng chiếc trâm này liên quan đến hoàng vị, thế nên khi tiên hoàng hậu băng thệ, bà đã giữ lại chiếc áo choàng Ngàn Phượng và Cửu Hoàng Trâm, để chúng trường tồn cùng giang sơn xã tắc.
Suy đoán của Bạch Vũ Đình đã đúng, ba ngày sau, mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện.
Ánh sáng của mặt trời và mặt trăng chiếu vào Cửu Hoàng Trâm, một số bóng mờ khác nhau xuất hiện, trông giống như ảo ảnh.
Ta đi vòng quanh hoàng thành, tìm được vị trí thích hợp trong một khoảng sân nhỏ kín đáo.
Một quả táo được đặt trước Cửu Hoàng Trâm, sau đó chín quả táo xuất hiện trên chín cổng thành.
Người ta nói rằng ngày đó, những quả táo xuất hiện ở trên chín cổng thành chính là một điềm lành, mang ý nghĩa thiên hạ thái bình.
Dưới giếng trong sân, ta tìm thấy một đầu người đang bị thối rữa.
Có thể phán đoán từ chiếc vương miện hình phượng rách nát, đây chính là đầu của hoàng hậu.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ sân đột nhiên bị phong tỏa, nhiều lớp lính canh bao vây nơi đây.
Hứa Chiêu Nam trực tiếp rút Hàn Quang đao ra, còn Bạch Vũ Đình chỉ khẽ cau mày:
“Có vẻ như chúng ta bị người khác gài bẫy rồi…”
Ta lấy lệnh bài của Đại Đường Dị Văn Tư trên thắt lưng xuống, nhưng thống lĩnh cấm vệ quân lại lắc đầu:
"Mấy ngày trước, Hoàng thượng đã hạ lệnh, Đại Đường Dị Văn Tư không còn nữa, ngươi không phải là đại thần triều đình ta.”
Ta lập tức giải thích rằng Hoàng thượng yêu cầu bọn ta vào cung giải quyết vụ án, lão công công có thể làm chứng.
Cao thái giám đứng sang một bên, mỉm cười phản bác.
Ta nhận thấy nụ cười của lão có gì đó khác lạ, hình như đại hoàng tử đã thao túng được lão rồi.
Hứa Chiêu Nam quay lại nhìn ta, nói một câu không giống với tính nết thường ngày của hắn:
“Đao của ta nhanh hơn, ta sẽ cắt đuôi bọn họ, ngươi mau chạy đi.”
Ta nhìn về phía xa, nơi Cấm vệ quân vây kín, kiếm của Hứa Chiêu Nam dù nhanh đến đâu cũng không thể gi/et hết được họ.
Bạch Vũ Đình bước lên tường thành, đưa tay lấy ra một lệnh bài khác - Lệnh bài của Hoàng thượng!
Nhìn thấy mệnh lệnh này giống như nhìn thấy Hoàng thượng, hàng vạn cấm vệ quân lập tức quỳ xuống, chờ đợi Bạch Vũ Đình ra lệnh.
Ta bối rối nhìn hắn ta, nhưng hắn lại ném lệnh bài cho Hứa Chiêu Nam, mỉm cười nói:
“Điện hạ, chuyện đã tới nước này mà ngài vẫn muốn giấu giếm sao?”
Mọi người sững sờ tại chỗ.
Chỉ với hai tiếng “Điện hạ” này thôi, cấm vệ quân không biết phải đối phó với cục diện này thế nào.
Một giọng nói khác vang lên từ trong đám cấm vệ quân:
“Lý Bạch, gi/et Hứa Chiêu Nam thì ngươi vẫn sẽ là trang chủ của Thanh Liên Sơn Trang, vẫn là người đứng đầu Đại Đường Dị Văn Tư.”
Bình luận facebook