-
Phần 2
2
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Tu Tư là vào ngày sinh nhật lần thứ mười.
Trước đó, cô đã nghe ba nhắc đến cái tên "Cố Tu Tư" không biết bao nhiêu lần.
Ba là hiệu trưởng của một trường trung học trọng điểm ở thành phố A, và Cố Tu Tư là học sinh xuất sắc nhất của ông vào thời điểm đó.
Trong cảm nhận của cô, một học bá là luôn đeo kính gọng vuông màu đen, mặc quần áo giản dị và suốt ngày không rời khỏi sách vở.
Nhưng Cố Tu Tư rất khác.
Cố Tu Tư năm mười sáu tuổi dáng người trẻ trung, khuôn mặt tuấn tú, khắp người toát ra vẻ lạnh lùng kiểu người lạ không nên tới gần.
Ba cô chính là người đưa anh ấy đến bữa tiệc.
Sau bữa tiệc, ba cô chỉ vào anh và nói: "Cậu này sẽ dạy tiếng anh cho con trong thời gian tới nhé?"
Cô ngồi bên cạnh ba, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Cố Tu Tư, cảm thấy anh ấy có thể là một gia sư tốt nên đã đồng ý ngay.
Anh ấy thực sự là dạy rất tốt , nhưng có hơi nghiêm khắc.
Anh ấy luôn lạnh lùng, ít cười và luôn yêu cầu cô phải hoàn thành mọi nhiệm vụ một cách khắt khe.
May mắn thay, tình trạng này không kéo dài lâu, Cố Tu Tư rất nhanh đã tốt nghiệp cấp ba, đến thủ đô để học đại học, sau đó ra nước ngoài du học, tiếp tục con đường của cuộc đời mình.
Cô tính, từ khi cô vào đại học, đã không gặp Cố Tu Tư bốn năm rồi.
Chỉ là không ngờ đến, lần gặp gỡ này là bị anh ấy bắt gặp uống rượu say, xấu hố ch*t mất.
Cô ngồi vào ghế phụ ngay ngắn, nghiêng mặt nhìn gương mặt đã lâu không gặp, đúng là hại nước hại dân mà. Tự nhiên trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng của Giang Thâm, không khỏi có chút so sánh.
So với Cố Tu Tư, Giang Thâm đẹp theo kiểu trẻ trung năng động. Trong trí nhớ của cô thì anh ta luôn sống rất đơn giản và có đầu óc đơn thuần.
Giang Thâm...Trần Đan Nhiên ...
Làm sao có thể có những người bạn cùng nhau đi học , cùng đi ăn, cùng sánh bước dưới ánh đèn đường mờ ảo lại chỉ là những người bạn bình thường được cơ chứ?
Mọi người đều nghĩ đến, chỉ có cô ngu ngốc không dám khẳng định điều gì.
Cố Tu Tư dừng xe ở ngã tư, người đi bộ qua lại rất đông.
Cô không muốn Cố Tu Tư nhìn thấy cô với dáng vẻ này, nên giả vờ nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, không ngờ lại bắt gặp Giang Thâm và Trần Đan Nhiên.
Hai người họ nắm tay nhau, nói chuyện thân mật, không quan tâm đến xung quanh.
Đã vậy, một người là bạn trai của cô, một người là bạn tốt, hai người họ sau lưng cô lại trở thành một cặp.
Vừa nực cười, vừa bi thương.
"Anh đẹp trai này, tôi không muốn về nhà nữa.."
Trong lòng cô đang rất khó chịu.
Cô không biết sau khi về nhà sẽ phải làm gì nữa, đối diện với bốn bức tường với tâm trạng trống rỗng này sao? Nhưng cô không về nhà thì còn đi đâu nữa.
Cố Tu Tư nhìn cô một cách chăm chú, trong con người màu nâu sẫm như có một vực sâu không thấy đáy, ẩn chứa vô số suy nghĩ.
Thời gian dường như bị chậm lại, thẳng cho đến khi chiếc xe đằng sau bấm còi inh ỏi anh mới bắt đầu chầm chậm lái xe rời đi.
"Tôi sẽ đưa em đến một nơi "
Cô không trả lời, anh ấy coi như cô đã đồng ý.
Chiếc xe này thật sự rất thoải mái, cô ngồi ở bên ghế lái phụ một lúc rồi dần dần đi vào giấc ngủ. Đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Vâng, cô đã ngủ thẳng đến ngày hôm sau, thức dậy trên một chiếc giường lạ. Và phản ứng đầu tiên của cô sau khi thức dậy là ......
"Cố Tu Tư, đây là đâu vậy?"
Tiếng bước chân dồn dập càng gần, Cố Tu Tư xuất hiện truớc mặt cô.
Cô xoa mắt rồi tự bẹo má mình. " Cố Tu Tư, sao anh lại..."
Cố Tu Tư hơi xấu hổ, đưa chiếc muỗm ra đằng sau lưng.
Nếu cô nhìn không nhầm thì Cố Tu Tư đang mặc một chiếc tạp dề đen hoa, nhưng sao cô trông nó quen mắt thế nhỉ.
Người đàn ông này, lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, đôi khi cũng đáng yêu đó chứ.
"Em đã tỉnh hẳn chưa?" Cố Tu Tư hỏi
"Đây là đâu vậy?" Cô hỏi anh.
Cô biết anh là một người đàn ông lịch sự, sẽ không làm gì đối với cô, nhưng cô phải biết mình đang ở đâu chứ.
"Em nói không muốn về nhà, nói xong liền ngủ, gọi như mào cũng không chịu dậy, tôi liền đưa em đến nhà tôi." Cố Tu Tư nói một cách nghiêm túc.
Cô:"……"
"Anh đẹp trai này, không phải anh đang làm bữa sao, tôi đói lắm rồi."
Não của cô đang phải vận động hết công suất,nhanh chóng xoá đi những chuyện xấu hổ đêm qua đi, rồi nhanh chóng rời giường đi vệ sinh cá nhân.
Ngay giây phút cô vụt vào phòng tắm, liền trộm nhìn người đàn ông phía sau, thấy ý cười trên gương mặt của anh.
Chà, tâm trạng của Cố Tu Tư cũng không tồi.
"Anh đẹp trai này, tôi dùng bàn chải đánh răng dự phòng của anh được không?"
Cố Tu Tư là một người thật sự rất nhàm chán, mọi thứ anh ấy mua đều có cùng một loại màu, ngay cả bàn chải đánh răng cũng đều là màu đen.
"Có thể."
"Có một số người a~, có chuyện thì gọi anh đẹp trai này nọ, không có chuyện gì thì gọi thẳng tên ra."
Giọng anh không nặng không nhẹ, vừa vặn rơi vào tai cô, khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng sức đánh răng thật mạnh.
Cố Tu Tư... Cô nhịn, dù sao cũng là anh đón cô.
Cô không thể ở trước mặt mắng anh được. Chỉ có thể thầm sỉ vả với tính tình thối này của anh, đáng đời mười năm không có lấy một cô người yêu.
Tắm rửa xong, cô xuống nhà ăn sáng.
Biệt thự của Cố Tu Tư rất lớn, bài trí đơn giản mà sang trọng, giống như anh vậy.
Hai bát cháo và vài phần điểm tâm của Giang Nam đã được dọn sẵn trên bàn, giống hệt như khi cô ở nhà.
Cố Tu Tư treo tạp dề lên, cô mới nhớ ra chiếc tạp dề nhỏ màu đen của ba cũng giống chiếc tạp dề này.
Người đàn ông Cố Tu Tư này , muốn làm anh trai cô, rồi làm gia sư , cô đều nhịn, còn giờ muốn làm ba... cô sao?
Quả nhiên là người có IQ cao, chúng ta không thể hiểu nổi.
Nghĩ tới đây, cô càng thêm đề phòng nhìn anh.
Cố Tu Tư cùng cô ngồi xuống, chuyên tâm ăn bữa sáng, nhưng ánh mắt anh luôn vô tình lướt qua cô, cô sợ anh nhìn ra suy nghĩ của mình.
"Món này ngon lắm luôn."
Cô nói với vẻ mặt ngại ngùng.
Đó là sự thật, kể từ khi đi làm, cô đã vội vã cả ngày, tùy tiện giải quyết bữa sáng, cuối tuần tự nhiên ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy, hình như không có chuyện gì nghiêm trọng. Thật lâu rồi.
"Hừ " Lời nói anh không mặn không nhạt*, hiển nhiên là không muốn cùng cô nói chuyện.
Bữa sáng vốn dĩ tốt đẹp bỗng trở nên vô vị.
Quả nhiên, anh vẫn luôn như vậy, ấm áp và vui vẻ ngắn ngủi chỉ là ảo ảnh, còn sự thờ ơ và xa lánh mới là sự thật.
"Đừng vì Giang Thâm mà em phải hành hạ bản thân như vậy, hắn không xứng."
Cố Tu Tư ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt tuấn tú, thần thái điềm tĩnh, mặc dù mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản nhưng cũng không che giấu được vẻ uy nghiêm cùng kiêu ngạo.
Anh ấy cao, chín chắn và tự tin, giống như nhiều năm trước.
Nhưng sao cô lại có cảm giác trông anh rất giống một thiếu niên nhiều năm về trước.
Đủ loại cảm xúc trào dâng trong lòng, cuối cùng đôi mắt lại đỏ hoe.
Cố Tu Tư thở dài, chậm rãi hỏi: "Tại sao em lại thích hắn?"
"Đó là vì chúng tôi là thanh mai trúc mãi, cùng nhau lớn lên."
Cô trả lời một cách chung chung, tránh mọi nghi ngờ.
"Vậy em có bao giờ nghĩ tới..." Cố Tu Tư nhìn cô nghiêm túc, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ góc bàn.
"Chúng ta cũng là thanh mai trúc mã."
Giọng nói của anh vang lên bên tai, từng chữ một, giống như một đoạn Aria trong một bài hát cổ, dài, thanh tao luôn quanh quẩn đâu đây.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Tu Tư là vào ngày sinh nhật lần thứ mười.
Trước đó, cô đã nghe ba nhắc đến cái tên "Cố Tu Tư" không biết bao nhiêu lần.
Ba là hiệu trưởng của một trường trung học trọng điểm ở thành phố A, và Cố Tu Tư là học sinh xuất sắc nhất của ông vào thời điểm đó.
Trong cảm nhận của cô, một học bá là luôn đeo kính gọng vuông màu đen, mặc quần áo giản dị và suốt ngày không rời khỏi sách vở.
Nhưng Cố Tu Tư rất khác.
Cố Tu Tư năm mười sáu tuổi dáng người trẻ trung, khuôn mặt tuấn tú, khắp người toát ra vẻ lạnh lùng kiểu người lạ không nên tới gần.
Ba cô chính là người đưa anh ấy đến bữa tiệc.
Sau bữa tiệc, ba cô chỉ vào anh và nói: "Cậu này sẽ dạy tiếng anh cho con trong thời gian tới nhé?"
Cô ngồi bên cạnh ba, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Cố Tu Tư, cảm thấy anh ấy có thể là một gia sư tốt nên đã đồng ý ngay.
Anh ấy thực sự là dạy rất tốt , nhưng có hơi nghiêm khắc.
Anh ấy luôn lạnh lùng, ít cười và luôn yêu cầu cô phải hoàn thành mọi nhiệm vụ một cách khắt khe.
May mắn thay, tình trạng này không kéo dài lâu, Cố Tu Tư rất nhanh đã tốt nghiệp cấp ba, đến thủ đô để học đại học, sau đó ra nước ngoài du học, tiếp tục con đường của cuộc đời mình.
Cô tính, từ khi cô vào đại học, đã không gặp Cố Tu Tư bốn năm rồi.
Chỉ là không ngờ đến, lần gặp gỡ này là bị anh ấy bắt gặp uống rượu say, xấu hố ch*t mất.
Cô ngồi vào ghế phụ ngay ngắn, nghiêng mặt nhìn gương mặt đã lâu không gặp, đúng là hại nước hại dân mà. Tự nhiên trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng của Giang Thâm, không khỏi có chút so sánh.
So với Cố Tu Tư, Giang Thâm đẹp theo kiểu trẻ trung năng động. Trong trí nhớ của cô thì anh ta luôn sống rất đơn giản và có đầu óc đơn thuần.
Giang Thâm...Trần Đan Nhiên ...
Làm sao có thể có những người bạn cùng nhau đi học , cùng đi ăn, cùng sánh bước dưới ánh đèn đường mờ ảo lại chỉ là những người bạn bình thường được cơ chứ?
Mọi người đều nghĩ đến, chỉ có cô ngu ngốc không dám khẳng định điều gì.
Cố Tu Tư dừng xe ở ngã tư, người đi bộ qua lại rất đông.
Cô không muốn Cố Tu Tư nhìn thấy cô với dáng vẻ này, nên giả vờ nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, không ngờ lại bắt gặp Giang Thâm và Trần Đan Nhiên.
Hai người họ nắm tay nhau, nói chuyện thân mật, không quan tâm đến xung quanh.
Đã vậy, một người là bạn trai của cô, một người là bạn tốt, hai người họ sau lưng cô lại trở thành một cặp.
Vừa nực cười, vừa bi thương.
"Anh đẹp trai này, tôi không muốn về nhà nữa.."
Trong lòng cô đang rất khó chịu.
Cô không biết sau khi về nhà sẽ phải làm gì nữa, đối diện với bốn bức tường với tâm trạng trống rỗng này sao? Nhưng cô không về nhà thì còn đi đâu nữa.
Cố Tu Tư nhìn cô một cách chăm chú, trong con người màu nâu sẫm như có một vực sâu không thấy đáy, ẩn chứa vô số suy nghĩ.
Thời gian dường như bị chậm lại, thẳng cho đến khi chiếc xe đằng sau bấm còi inh ỏi anh mới bắt đầu chầm chậm lái xe rời đi.
"Tôi sẽ đưa em đến một nơi "
Cô không trả lời, anh ấy coi như cô đã đồng ý.
Chiếc xe này thật sự rất thoải mái, cô ngồi ở bên ghế lái phụ một lúc rồi dần dần đi vào giấc ngủ. Đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Vâng, cô đã ngủ thẳng đến ngày hôm sau, thức dậy trên một chiếc giường lạ. Và phản ứng đầu tiên của cô sau khi thức dậy là ......
"Cố Tu Tư, đây là đâu vậy?"
Tiếng bước chân dồn dập càng gần, Cố Tu Tư xuất hiện truớc mặt cô.
Cô xoa mắt rồi tự bẹo má mình. " Cố Tu Tư, sao anh lại..."
Cố Tu Tư hơi xấu hổ, đưa chiếc muỗm ra đằng sau lưng.
Nếu cô nhìn không nhầm thì Cố Tu Tư đang mặc một chiếc tạp dề đen hoa, nhưng sao cô trông nó quen mắt thế nhỉ.
Người đàn ông này, lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, đôi khi cũng đáng yêu đó chứ.
"Em đã tỉnh hẳn chưa?" Cố Tu Tư hỏi
"Đây là đâu vậy?" Cô hỏi anh.
Cô biết anh là một người đàn ông lịch sự, sẽ không làm gì đối với cô, nhưng cô phải biết mình đang ở đâu chứ.
"Em nói không muốn về nhà, nói xong liền ngủ, gọi như mào cũng không chịu dậy, tôi liền đưa em đến nhà tôi." Cố Tu Tư nói một cách nghiêm túc.
Cô:"……"
"Anh đẹp trai này, không phải anh đang làm bữa sao, tôi đói lắm rồi."
Não của cô đang phải vận động hết công suất,nhanh chóng xoá đi những chuyện xấu hổ đêm qua đi, rồi nhanh chóng rời giường đi vệ sinh cá nhân.
Ngay giây phút cô vụt vào phòng tắm, liền trộm nhìn người đàn ông phía sau, thấy ý cười trên gương mặt của anh.
Chà, tâm trạng của Cố Tu Tư cũng không tồi.
"Anh đẹp trai này, tôi dùng bàn chải đánh răng dự phòng của anh được không?"
Cố Tu Tư là một người thật sự rất nhàm chán, mọi thứ anh ấy mua đều có cùng một loại màu, ngay cả bàn chải đánh răng cũng đều là màu đen.
"Có thể."
"Có một số người a~, có chuyện thì gọi anh đẹp trai này nọ, không có chuyện gì thì gọi thẳng tên ra."
Giọng anh không nặng không nhẹ, vừa vặn rơi vào tai cô, khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng sức đánh răng thật mạnh.
Cố Tu Tư... Cô nhịn, dù sao cũng là anh đón cô.
Cô không thể ở trước mặt mắng anh được. Chỉ có thể thầm sỉ vả với tính tình thối này của anh, đáng đời mười năm không có lấy một cô người yêu.
Tắm rửa xong, cô xuống nhà ăn sáng.
Biệt thự của Cố Tu Tư rất lớn, bài trí đơn giản mà sang trọng, giống như anh vậy.
Hai bát cháo và vài phần điểm tâm của Giang Nam đã được dọn sẵn trên bàn, giống hệt như khi cô ở nhà.
Cố Tu Tư treo tạp dề lên, cô mới nhớ ra chiếc tạp dề nhỏ màu đen của ba cũng giống chiếc tạp dề này.
Người đàn ông Cố Tu Tư này , muốn làm anh trai cô, rồi làm gia sư , cô đều nhịn, còn giờ muốn làm ba... cô sao?
Quả nhiên là người có IQ cao, chúng ta không thể hiểu nổi.
Nghĩ tới đây, cô càng thêm đề phòng nhìn anh.
Cố Tu Tư cùng cô ngồi xuống, chuyên tâm ăn bữa sáng, nhưng ánh mắt anh luôn vô tình lướt qua cô, cô sợ anh nhìn ra suy nghĩ của mình.
"Món này ngon lắm luôn."
Cô nói với vẻ mặt ngại ngùng.
Đó là sự thật, kể từ khi đi làm, cô đã vội vã cả ngày, tùy tiện giải quyết bữa sáng, cuối tuần tự nhiên ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy, hình như không có chuyện gì nghiêm trọng. Thật lâu rồi.
"Hừ " Lời nói anh không mặn không nhạt*, hiển nhiên là không muốn cùng cô nói chuyện.
Bữa sáng vốn dĩ tốt đẹp bỗng trở nên vô vị.
Quả nhiên, anh vẫn luôn như vậy, ấm áp và vui vẻ ngắn ngủi chỉ là ảo ảnh, còn sự thờ ơ và xa lánh mới là sự thật.
"Đừng vì Giang Thâm mà em phải hành hạ bản thân như vậy, hắn không xứng."
Cố Tu Tư ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt tuấn tú, thần thái điềm tĩnh, mặc dù mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản nhưng cũng không che giấu được vẻ uy nghiêm cùng kiêu ngạo.
Anh ấy cao, chín chắn và tự tin, giống như nhiều năm trước.
Nhưng sao cô lại có cảm giác trông anh rất giống một thiếu niên nhiều năm về trước.
Đủ loại cảm xúc trào dâng trong lòng, cuối cùng đôi mắt lại đỏ hoe.
Cố Tu Tư thở dài, chậm rãi hỏi: "Tại sao em lại thích hắn?"
"Đó là vì chúng tôi là thanh mai trúc mãi, cùng nhau lớn lên."
Cô trả lời một cách chung chung, tránh mọi nghi ngờ.
"Vậy em có bao giờ nghĩ tới..." Cố Tu Tư nhìn cô nghiêm túc, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ góc bàn.
"Chúng ta cũng là thanh mai trúc mã."
Giọng nói của anh vang lên bên tai, từng chữ một, giống như một đoạn Aria trong một bài hát cổ, dài, thanh tao luôn quanh quẩn đâu đây.