-
Phần 7 END
Phiên ngoại về chuyện quá khứ.
Năm Cố Tu Tư mười năm tuổi, ba mẹ anh mất vì tai nạn xe.
Khi anh chạy đến bệnh viện, họ nói rằng mẹ anh đã ngừng thở rồi.
Ba anh cũng chỉ kéo dài hơi tàn, gian nan giữ chặt lây tay anh, run rẩy mở miệng:
“Xin lỗi con, phải để con trưởng thành sớm vài năm rồi.”
Cái gọi là lớn lên trong nháy mắt, chính là như thế.
Trong nhà Cố Tu Tư không có vị trưởng bối nào đáng tin cậy cả,nên ba của anh trước khi lâm chung đã phó thác công ty cùng con trai cho người bạn tốt kiêm đối tác của ông –Đường Minh.
Đối với Đường Minh, Cố Tu Tư rất kính trọng.
Sauk hi ba mẹ qua đời, Tập đoàn Cố Thị cũng vì được chú Đường tiếp quản nên mới không xảy ra chuyện gì, anh cũng có thời gian để học hỏi và tiếp quản.
Nhưng những điều này có ích lợi gì?
Trông anh nhìn như giàu có một phương, nhưng trên thực tế cái gì cũng không có.
Khi còn sống, ba mẹ anh giữ quan niệm truyền thống, nghĩ rằng lá rụng về cội, hồn về cố hương.
Cố Tu Tư liền mang theo tro cốt của ba mẹ, trở lại Nam thành.
So với Vân Thành phồn hoa, Nam Thành có một loại cảm giác mang đậm nét cổ kính, yên bình.
Tuy anh chỉ ở Nam thành khi còn nhỏ, nhưng mỗi lần đến cũng đều có cảm giác thân thuộc.
Bởi vì mang cảm giác đó, nên anh quyết định ở lại Nam thành, sau đó tiến vào trường trung học tốt nhất địa phương, gặp được thầy giáo giỏi nhất nơi đó……còn có con gái của ông ấy.
Thầy Tiêu đại khái hiểu được tình hình gia đình anh, nhưng có thể nhìn ra được sự kiêu ngjao và tự tôn của anh, , ánh mắt nhìn về phía anh chưa bao giờ mang theo sự thương cảm, mà luôn chứa đựng sự khích lệ và đánh giá cao.
Sau một lần thi, thầy Tiêu cảm thán thành tích học tập của anh, nhắc tới cô con gái của mình, nói cô còn trẻ con, ham chơi tùy hứng, thành tích không tốt, bởi vì từ nhỏ cô đã không có mẹ, chính ông cũng dám khắt khe với cô.
Cố Tu Tư vốn thông minh, học tập không tốn sức, khá là nhàn rỗi, liền thuận tiện nói một câu, có cần anh hỗ trợ dạy thêm cho cô bé hay không.
Thầy Tiêu ban đầu không trông cậy Cố Tu Tư sẽ làm gì, nhưng nghĩ đến khả năng nói tiếng anh lưu loát của anh, lại nghĩ đến trình nói tiếng anh như mổ gà của con gái nhà mình, liền có chút dao động.
Cố Tu Tư sau khi nhìn thấy tiểu cô nương,
phát hiện tình huống không tệ như vậy, cô thoạt nhìn ôn nhu nhu nhu, còn có một đôi mắt hồ ly linh động.
Sau đó tiểu cô nương hỏi anh, có phải lúc mới gặp đã bị đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy mê hoặc không?
Không hiểu vì sao cô đặc biết cô chấp với kiểu nhất kiến chung tình đó.
Ừm, thấy bộ dáng của cô làm như vậy, anh trả lời: “ Có chút hảo cảm.”
Có trời đất chứng giám, năm anh mười sáu tuổi rộng lượng hiền lành, thập phần sức trẻ của niên thiếu, cũng chỉ coi cô là em gái.
Khi đó anh nghĩ, ba mẹ để lại cho anh một người em trai hay em gái cũng thật tốt, anh cũng không phải cô đơn một mình.
Nhưng tiểu cô nương nghe xong những lời này, cao hứng hôn anh một cái, rúc vào trong ngực anh cười ngọt ngào, anh chỉ cảm thấy tim mình cũng sắp tan ra rồi.
Anh thích cô từ khi nào vậy?
Thực ra anh cũng không nhớ rõ nữa.
Tiểu cô nương ngày thường tùy tiện, chỉ muốn ăn uống rồi đi ra ngoài chơi, tựa như không phiền lòng điều gì.
Nhưng thật ra anh và cô rất giống nhau, cô cũng rất cô đơn, trong lòng hay nhớ đến mẹ, kể cả khi cô ấy không có kí ứ nào về bà ấy.
Dựa trên nguyên tắc và tinh thần nghiêm túc, anh muốn bồi dưỡng cô trở nên ưu tú hơn, có thể trở thành một học bá.
Nhưng không lâu sau đó, amh liền bỏ cuộc rồi.
Anh hơi nghiêm khắc một chút, cô liền bày ra bộ dáng đáng thương đến khóc nức nở.
Anh chỉ có thể để cô làm nhiều bài tập lên một chút, nhưng sau đó cô lại quấn lấy anh để đưa cô ra ngoài chơi.
Cô ấy đói, amh liền nấu cơm, cô còn đắc ý nói cùng cô ăn cơm là diễm phúc của anh.
Anh cũng không biết mình học nấu cơm từ khi nào, chỉ biết trù nghệ của mình đang tiến bộ từng ngày.
Điều đáng sợ nhất là anh thấy mình sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô và không mệt mỏi.
Cô lên trường trung học, anh cũng phải ra nước ngoài du học,
, trước khi đi anh dặn dò tiểu cô nương phải học tập chăm chỉ, không nên yêu sớm, nhưng có vẻ cô cũng không có gì để nói với anh cả.
Anh nghĩ, chắc là do khoảng cách thế hệ, nhưng không thể vì vậy mà mất liên lạc.
Tần suất anh và cô liên lạc cũng rất thường xuyên, nhưng cũng không thể ngờ được, vào giai đoạn ôn thi đại học căng thẳng nhất, cô lại yêu sớm.
Anh bay về nước thăm cô, thế mà cô lại trốn lớp tự học buổi tối, anh đưa cô về nhà, sau đó cô lại ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại anh và thầy Tiêu.
Thầy Tiêu day trán, nói là chiều tối nay Tiêu Ly cùng tên GIang Thâm kia đi hẹn hò.
Anh đã nhìn qua tiểu tử đó, lớn lên cũng vài phần tuấn tú, nhưng anh nghĩ, Tiêu Ly chín phần không thích người như vậy.
Đừng hỏi tại sao, đó là trực giác.
Anh bóng gió hỏi sao thầy biết chuyện đó, thầy nói là mẹ của Giang Thâm nói cho ông biết, sau khi kì thi kết hôn, liền muốn kết hôn.
Chuyện này nghe có vẻ rất chắc chắn, nhưng không biết có nên hỏi Tiêu Ly hay không, rằng chuyện này có phải thật không.
Nhưng câu nói sau đó của thầy Tiêu lại như hắt một chậu nước lạnh:
“Kỳ thật, Giang Thâm và a Ly từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, a Ly cơ hồ sớm coi mẹ Giang Thâm là mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã nói đùa muốn bà Giang làm mẹ của mình, hiện giờ có thể sẽ thành sự thật rồi."
Thầy Tiêu lơ đãng đánh giá cậu: “Hai đứa trẻ này đều có chừng mực, thành tích trung học mấy năm nay đều không tệ, chỉ cần chúng ta làm phụ huynh hướng dẫn chính xác, sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ. Từ nhỏ A Ly đã không có mẹ, thiếu sự quan tâm của mẹ, luôn theo thói quen theo đuổi cảm giác ỷ lại từ người khác. Thầy cũng chỉ hi vọng con bé sẽ sống trong một gia đình hạnh phúc và hài hòa trong tương lai, bù đắp cho những thiếu sót trước đây.”
Một người thông minh như anh, sao lại không biết mấy câu cuối cùng là nói cho anh hiểu.
Một trái tìm tràn đầy đối với người mình thích sao có thể giấu nổi, dù có giỏi ngụy trang đến mấy.
Là một thầy giáo, Cố Tu Tư lại là người ông tán thưởng nhất, nhưng là một người ba,ông lại có chút tâm tư nhỏ.
Tiêu Ly ngoài nóng trong lạnh, bình thường hỉ nộ ái ố, tính tình thất thường, luôn khát vọng một gia đình êm ấm, mà Cố Tu Tư lại khá lạnh lung, ít biểu lộ cảm xúc, không ôn nhu như Giang Thâm.
Cố Tu Tư cũng nghĩ đến điểm này, anh đứng dậy chào tạm biệt, trước khi ra cửa , anh quay đầu lại, nói với thầy: “Có lẽ Tiêu Ly thiếu sót không chỉ là tình mẫu tử, còn có…”
Thầy Tiêu sửng sốt, ánh mắt nhìn anh lạnh lung, làm cho anh có chút chột dạ.
Nếu như thầy Tiêu chưa nhận ra được điểm sai sót thì dù anh nhắc một vạn lần cũng vô dụng.
Anh đi trên đường, chưa bao giờ cảm thấy gió tháng năm lại lạnh lẽo như lúc này.
Anh vốn định đợi cô thi đại học xong mới hỏi cô.
Nhưng sau đó, chú Đường Minh bị bệnh, thị trường chứng khoán sụp đổ, Cố thị rung chuyển... anh phải bận rộn xử lý một đống việc, thời điểm gian nan nhất, tòa cao ốc Cố thị tràn ngập nguy cơ, một cọng rơm rạ cũng có thể làm cho nó ầm ầm sụp đổ.
Nếu vậy, anh sẽ sang cảnh nợ nần chồng chất, khi đó anh lấy gì để thích cô đây.
Ngày sinh nhật cô, thật ra anh đã đến, chỉ là lén nhìn cô ở ngoài cửa khép hờ.
Trông cô rất hạnh phúc và xinh đẹp hơn, nhiều người vây quanh cô gửi lời chúc mừng sinh nhật, trong đó có Giang Thâm.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại rời đi.
Đợi đến khi mọi người rời đi anh mới quay trở lại.
Tiêu Ly và Giang Thâm ở dưới lầu, bọn họ nói chuyện gì đó một lúc, có vẻ tâm tình cô ấy không tệ, khi tên kia ra về còn ôm một cái.
Thiếu niên hăng hái, mặt mày thiếu nữ ngượng ngùng, quả thực đẹp đôi.
Có lẽ thầy Tiêu nói đúng, Tiêu Ly cần một thiếu niên ấm áp như vậy, cùng một gia đình mỹ mãn, anh cũng không muốn cuộc sống của cô có thiếu sót.
Ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới, mình là một người hèn mọn nhát gan như vậy.
Nhưng anh sao dám trì hoãn tình yêu của cô, tình yêu tuổi trẻ, anh và cô chưa từng hứa hẹn điều gì, có lẽ tất cả chỉ là một mình anh ảo tưởng và tình nguyện.
----------
Anh đem những chuyện cũ này nói cho Tiêu Ly nghe, lúc đó cô đang hóng gió biển trên bãi cát nào đó, nhàn nhã uống trà chiều, những chuyện này, cho dù Cố Tu Tư không mở miệng, cô cũng là muốn nói.
Cô duỗi thắt lưng, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc lấp lánh, có chút chói mắt.
“Cố Tu Tư, Giang Thâm trước và sau đại học đều thổ lộ với em nhưng em đã từ chối. Nhưng lần
trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ Giang gọi điện thoại cho em, em liền không nói rõ rang với Giang Thâm, anh hiểu không? Thành tích thi đại học của anh ta tốt hơn em một chút, em vốn tưởng anh ta sẽ đến một ngôi trường tốt hơn, nhưng anh ta nhất quyết muốn cùng em học Vân Đại, năm thứ hai đại học em mới đáp ứng lời tỏ tình của anh ta.”
Ngày đó, lúc cùng Giang Thâm nói chuyện, cô nhớ tới lúc còn nhỏ bị sốt, mẹ Giang ôm cô đi truyền nước, dẫn cô đi dạo phố mua đồ chơi và quần áo của con gái, tới tết Trung thu mẹ Giang làm cho cô bánh trung thu ngũ nhân, tới bánh trôi nhân vừng vào tết Nguyên Tiêu... Sau đó, những lời trái ý muốn gì cũng nói ra.
Cô không ngờ Giang Thâm lại cùng cô vào Vân Đại.
Cô đến Vân Đại, một mặt là bởi vì thích hợp, mặt khác, là bởi vì cô biết Cố Tu Tư ở chỗ này.
Giang Thâm đến đây, thì vì cô.
Lần đó, cô đã không từ chối sự gần gũi của anh ta.
Kỳ thật cô chưa từng trách Giang Thâm, ngược lại áy náy, cô từng thử thích anh, cũng muốn cùng anh sống cả đời, nhưng sau khi gặp lại Cố Tu Tưu, cô phát giác người mình yêu nhất, thủy chung vẫn là Cố Tu Tư.
Thích là sự xúc động, mà yêu lại ẩn nhẫn kiềm chế sau trong lòng.
Cố Tu Tư ngạc nhiên, cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, ngập ngừng nói: "Thực xin lỗi."
"Không sao cả." Tiêu Ly nhìn Cố Tu Tư, ánh mắt trong suốt, vẫn như ngày xưa.
Hai người nhìn nhau cười.
Rất nhiều năm qua, hai người đã bỏ lỡ nhau, tuy vẫn cẩn thận hướng tới đối phương. Họ giống như những mảnh ghép của nhau, ai cũng không phải, chỉ có họ có thể hiểu được đối phương, bù đắp và sưởi ấm cho nhau.
Thật may mà chúng ta kiên trì chờ đợi, may mà vẫn có thể nắm tay nhau bước tiếp trên con đường sau này,
“Cố tiên sinh, em đồng ý.”
“Cố phu nhân, anh bắt được em rồi.”
-Hoàn toàn văn-
Năm Cố Tu Tư mười năm tuổi, ba mẹ anh mất vì tai nạn xe.
Khi anh chạy đến bệnh viện, họ nói rằng mẹ anh đã ngừng thở rồi.
Ba anh cũng chỉ kéo dài hơi tàn, gian nan giữ chặt lây tay anh, run rẩy mở miệng:
“Xin lỗi con, phải để con trưởng thành sớm vài năm rồi.”
Cái gọi là lớn lên trong nháy mắt, chính là như thế.
Trong nhà Cố Tu Tư không có vị trưởng bối nào đáng tin cậy cả,nên ba của anh trước khi lâm chung đã phó thác công ty cùng con trai cho người bạn tốt kiêm đối tác của ông –Đường Minh.
Đối với Đường Minh, Cố Tu Tư rất kính trọng.
Sauk hi ba mẹ qua đời, Tập đoàn Cố Thị cũng vì được chú Đường tiếp quản nên mới không xảy ra chuyện gì, anh cũng có thời gian để học hỏi và tiếp quản.
Nhưng những điều này có ích lợi gì?
Trông anh nhìn như giàu có một phương, nhưng trên thực tế cái gì cũng không có.
Khi còn sống, ba mẹ anh giữ quan niệm truyền thống, nghĩ rằng lá rụng về cội, hồn về cố hương.
Cố Tu Tư liền mang theo tro cốt của ba mẹ, trở lại Nam thành.
So với Vân Thành phồn hoa, Nam Thành có một loại cảm giác mang đậm nét cổ kính, yên bình.
Tuy anh chỉ ở Nam thành khi còn nhỏ, nhưng mỗi lần đến cũng đều có cảm giác thân thuộc.
Bởi vì mang cảm giác đó, nên anh quyết định ở lại Nam thành, sau đó tiến vào trường trung học tốt nhất địa phương, gặp được thầy giáo giỏi nhất nơi đó……còn có con gái của ông ấy.
Thầy Tiêu đại khái hiểu được tình hình gia đình anh, nhưng có thể nhìn ra được sự kiêu ngjao và tự tôn của anh, , ánh mắt nhìn về phía anh chưa bao giờ mang theo sự thương cảm, mà luôn chứa đựng sự khích lệ và đánh giá cao.
Sau một lần thi, thầy Tiêu cảm thán thành tích học tập của anh, nhắc tới cô con gái của mình, nói cô còn trẻ con, ham chơi tùy hứng, thành tích không tốt, bởi vì từ nhỏ cô đã không có mẹ, chính ông cũng dám khắt khe với cô.
Cố Tu Tư vốn thông minh, học tập không tốn sức, khá là nhàn rỗi, liền thuận tiện nói một câu, có cần anh hỗ trợ dạy thêm cho cô bé hay không.
Thầy Tiêu ban đầu không trông cậy Cố Tu Tư sẽ làm gì, nhưng nghĩ đến khả năng nói tiếng anh lưu loát của anh, lại nghĩ đến trình nói tiếng anh như mổ gà của con gái nhà mình, liền có chút dao động.
Cố Tu Tư sau khi nhìn thấy tiểu cô nương,
phát hiện tình huống không tệ như vậy, cô thoạt nhìn ôn nhu nhu nhu, còn có một đôi mắt hồ ly linh động.
Sau đó tiểu cô nương hỏi anh, có phải lúc mới gặp đã bị đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy mê hoặc không?
Không hiểu vì sao cô đặc biết cô chấp với kiểu nhất kiến chung tình đó.
Ừm, thấy bộ dáng của cô làm như vậy, anh trả lời: “ Có chút hảo cảm.”
Có trời đất chứng giám, năm anh mười sáu tuổi rộng lượng hiền lành, thập phần sức trẻ của niên thiếu, cũng chỉ coi cô là em gái.
Khi đó anh nghĩ, ba mẹ để lại cho anh một người em trai hay em gái cũng thật tốt, anh cũng không phải cô đơn một mình.
Nhưng tiểu cô nương nghe xong những lời này, cao hứng hôn anh một cái, rúc vào trong ngực anh cười ngọt ngào, anh chỉ cảm thấy tim mình cũng sắp tan ra rồi.
Anh thích cô từ khi nào vậy?
Thực ra anh cũng không nhớ rõ nữa.
Tiểu cô nương ngày thường tùy tiện, chỉ muốn ăn uống rồi đi ra ngoài chơi, tựa như không phiền lòng điều gì.
Nhưng thật ra anh và cô rất giống nhau, cô cũng rất cô đơn, trong lòng hay nhớ đến mẹ, kể cả khi cô ấy không có kí ứ nào về bà ấy.
Dựa trên nguyên tắc và tinh thần nghiêm túc, anh muốn bồi dưỡng cô trở nên ưu tú hơn, có thể trở thành một học bá.
Nhưng không lâu sau đó, amh liền bỏ cuộc rồi.
Anh hơi nghiêm khắc một chút, cô liền bày ra bộ dáng đáng thương đến khóc nức nở.
Anh chỉ có thể để cô làm nhiều bài tập lên một chút, nhưng sau đó cô lại quấn lấy anh để đưa cô ra ngoài chơi.
Cô ấy đói, amh liền nấu cơm, cô còn đắc ý nói cùng cô ăn cơm là diễm phúc của anh.
Anh cũng không biết mình học nấu cơm từ khi nào, chỉ biết trù nghệ của mình đang tiến bộ từng ngày.
Điều đáng sợ nhất là anh thấy mình sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô và không mệt mỏi.
Cô lên trường trung học, anh cũng phải ra nước ngoài du học,
, trước khi đi anh dặn dò tiểu cô nương phải học tập chăm chỉ, không nên yêu sớm, nhưng có vẻ cô cũng không có gì để nói với anh cả.
Anh nghĩ, chắc là do khoảng cách thế hệ, nhưng không thể vì vậy mà mất liên lạc.
Tần suất anh và cô liên lạc cũng rất thường xuyên, nhưng cũng không thể ngờ được, vào giai đoạn ôn thi đại học căng thẳng nhất, cô lại yêu sớm.
Anh bay về nước thăm cô, thế mà cô lại trốn lớp tự học buổi tối, anh đưa cô về nhà, sau đó cô lại ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại anh và thầy Tiêu.
Thầy Tiêu day trán, nói là chiều tối nay Tiêu Ly cùng tên GIang Thâm kia đi hẹn hò.
Anh đã nhìn qua tiểu tử đó, lớn lên cũng vài phần tuấn tú, nhưng anh nghĩ, Tiêu Ly chín phần không thích người như vậy.
Đừng hỏi tại sao, đó là trực giác.
Anh bóng gió hỏi sao thầy biết chuyện đó, thầy nói là mẹ của Giang Thâm nói cho ông biết, sau khi kì thi kết hôn, liền muốn kết hôn.
Chuyện này nghe có vẻ rất chắc chắn, nhưng không biết có nên hỏi Tiêu Ly hay không, rằng chuyện này có phải thật không.
Nhưng câu nói sau đó của thầy Tiêu lại như hắt một chậu nước lạnh:
“Kỳ thật, Giang Thâm và a Ly từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, a Ly cơ hồ sớm coi mẹ Giang Thâm là mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã nói đùa muốn bà Giang làm mẹ của mình, hiện giờ có thể sẽ thành sự thật rồi."
Thầy Tiêu lơ đãng đánh giá cậu: “Hai đứa trẻ này đều có chừng mực, thành tích trung học mấy năm nay đều không tệ, chỉ cần chúng ta làm phụ huynh hướng dẫn chính xác, sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ. Từ nhỏ A Ly đã không có mẹ, thiếu sự quan tâm của mẹ, luôn theo thói quen theo đuổi cảm giác ỷ lại từ người khác. Thầy cũng chỉ hi vọng con bé sẽ sống trong một gia đình hạnh phúc và hài hòa trong tương lai, bù đắp cho những thiếu sót trước đây.”
Một người thông minh như anh, sao lại không biết mấy câu cuối cùng là nói cho anh hiểu.
Một trái tìm tràn đầy đối với người mình thích sao có thể giấu nổi, dù có giỏi ngụy trang đến mấy.
Là một thầy giáo, Cố Tu Tư lại là người ông tán thưởng nhất, nhưng là một người ba,ông lại có chút tâm tư nhỏ.
Tiêu Ly ngoài nóng trong lạnh, bình thường hỉ nộ ái ố, tính tình thất thường, luôn khát vọng một gia đình êm ấm, mà Cố Tu Tư lại khá lạnh lung, ít biểu lộ cảm xúc, không ôn nhu như Giang Thâm.
Cố Tu Tư cũng nghĩ đến điểm này, anh đứng dậy chào tạm biệt, trước khi ra cửa , anh quay đầu lại, nói với thầy: “Có lẽ Tiêu Ly thiếu sót không chỉ là tình mẫu tử, còn có…”
Thầy Tiêu sửng sốt, ánh mắt nhìn anh lạnh lung, làm cho anh có chút chột dạ.
Nếu như thầy Tiêu chưa nhận ra được điểm sai sót thì dù anh nhắc một vạn lần cũng vô dụng.
Anh đi trên đường, chưa bao giờ cảm thấy gió tháng năm lại lạnh lẽo như lúc này.
Anh vốn định đợi cô thi đại học xong mới hỏi cô.
Nhưng sau đó, chú Đường Minh bị bệnh, thị trường chứng khoán sụp đổ, Cố thị rung chuyển... anh phải bận rộn xử lý một đống việc, thời điểm gian nan nhất, tòa cao ốc Cố thị tràn ngập nguy cơ, một cọng rơm rạ cũng có thể làm cho nó ầm ầm sụp đổ.
Nếu vậy, anh sẽ sang cảnh nợ nần chồng chất, khi đó anh lấy gì để thích cô đây.
Ngày sinh nhật cô, thật ra anh đã đến, chỉ là lén nhìn cô ở ngoài cửa khép hờ.
Trông cô rất hạnh phúc và xinh đẹp hơn, nhiều người vây quanh cô gửi lời chúc mừng sinh nhật, trong đó có Giang Thâm.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại rời đi.
Đợi đến khi mọi người rời đi anh mới quay trở lại.
Tiêu Ly và Giang Thâm ở dưới lầu, bọn họ nói chuyện gì đó một lúc, có vẻ tâm tình cô ấy không tệ, khi tên kia ra về còn ôm một cái.
Thiếu niên hăng hái, mặt mày thiếu nữ ngượng ngùng, quả thực đẹp đôi.
Có lẽ thầy Tiêu nói đúng, Tiêu Ly cần một thiếu niên ấm áp như vậy, cùng một gia đình mỹ mãn, anh cũng không muốn cuộc sống của cô có thiếu sót.
Ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới, mình là một người hèn mọn nhát gan như vậy.
Nhưng anh sao dám trì hoãn tình yêu của cô, tình yêu tuổi trẻ, anh và cô chưa từng hứa hẹn điều gì, có lẽ tất cả chỉ là một mình anh ảo tưởng và tình nguyện.
----------
Anh đem những chuyện cũ này nói cho Tiêu Ly nghe, lúc đó cô đang hóng gió biển trên bãi cát nào đó, nhàn nhã uống trà chiều, những chuyện này, cho dù Cố Tu Tư không mở miệng, cô cũng là muốn nói.
Cô duỗi thắt lưng, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc lấp lánh, có chút chói mắt.
“Cố Tu Tư, Giang Thâm trước và sau đại học đều thổ lộ với em nhưng em đã từ chối. Nhưng lần
trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ Giang gọi điện thoại cho em, em liền không nói rõ rang với Giang Thâm, anh hiểu không? Thành tích thi đại học của anh ta tốt hơn em một chút, em vốn tưởng anh ta sẽ đến một ngôi trường tốt hơn, nhưng anh ta nhất quyết muốn cùng em học Vân Đại, năm thứ hai đại học em mới đáp ứng lời tỏ tình của anh ta.”
Ngày đó, lúc cùng Giang Thâm nói chuyện, cô nhớ tới lúc còn nhỏ bị sốt, mẹ Giang ôm cô đi truyền nước, dẫn cô đi dạo phố mua đồ chơi và quần áo của con gái, tới tết Trung thu mẹ Giang làm cho cô bánh trung thu ngũ nhân, tới bánh trôi nhân vừng vào tết Nguyên Tiêu... Sau đó, những lời trái ý muốn gì cũng nói ra.
Cô không ngờ Giang Thâm lại cùng cô vào Vân Đại.
Cô đến Vân Đại, một mặt là bởi vì thích hợp, mặt khác, là bởi vì cô biết Cố Tu Tư ở chỗ này.
Giang Thâm đến đây, thì vì cô.
Lần đó, cô đã không từ chối sự gần gũi của anh ta.
Kỳ thật cô chưa từng trách Giang Thâm, ngược lại áy náy, cô từng thử thích anh, cũng muốn cùng anh sống cả đời, nhưng sau khi gặp lại Cố Tu Tưu, cô phát giác người mình yêu nhất, thủy chung vẫn là Cố Tu Tư.
Thích là sự xúc động, mà yêu lại ẩn nhẫn kiềm chế sau trong lòng.
Cố Tu Tư ngạc nhiên, cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, ngập ngừng nói: "Thực xin lỗi."
"Không sao cả." Tiêu Ly nhìn Cố Tu Tư, ánh mắt trong suốt, vẫn như ngày xưa.
Hai người nhìn nhau cười.
Rất nhiều năm qua, hai người đã bỏ lỡ nhau, tuy vẫn cẩn thận hướng tới đối phương. Họ giống như những mảnh ghép của nhau, ai cũng không phải, chỉ có họ có thể hiểu được đối phương, bù đắp và sưởi ấm cho nhau.
Thật may mà chúng ta kiên trì chờ đợi, may mà vẫn có thể nắm tay nhau bước tiếp trên con đường sau này,
“Cố tiên sinh, em đồng ý.”
“Cố phu nhân, anh bắt được em rồi.”
-Hoàn toàn văn-
Bình luận facebook