• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Đáp án của thanh xuân (2 Viewers)

  • Chương 4 END

Khoảng thời gian trước không phải cô ấy còn cùng Mạnh Vọng An chuyện trò vui vẻ sao?
“Không biết.”
Đồng nghiệp không biết.
Tôi cũng không nghĩ ra.
Vào văn phòng, trộm hỏi thăm Mạnh Vọng An.
Từ ngày đó, quan hệ giữa hai chúng ta tự dưng gần hơn, thường lui tới không dám nói, cũng đều không sao cả.
“Cái kia…… Tiểu Đường tổ kế bên, sao từ chức vậy?”
Tôi cuối cùng vẫn trực tiếp hỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô ấy không phải vẫn luôn chuẩn bị từ chức sao?”
?
Tôi: “Khoảng thời gian trước không phải cô ấy còn đang theo đuổi anh sao? Vẫn luôn chạy vào văn phòng của anh?”
Lần này đổi lại là gương mặt đầy dấu chấm hỏi của Mạnh Vọng An.
“Cô ấy theo đuổi anh hồi nào?”
“Hai ba ngày đầu còn vào văn phòng của anh tặng đồ, không phải theo đuổi anh sao?”
“Đó là tổ trưởng của cô ấy nhờ đưa.”

Tôi nhất thời nghẹn lời.
“Nhưng ngày đó, cô ấy đi ra từ văn phòng của anh, cảnh xuân đầy mặt.”
Mạnh Vọng An nghiêm túc tự hỏi một chút.
“Cô ấy bàn chuyện từ chức với anh.” Hắn nghiêm trang, “Nếu có một ngày em chuẩn bị không đi làm, cũng sẽ giống cô ấy.”
Tôi hoàn toàn nghẹn lời.
Thấy lời anh nói cũng có lý.
Tôi lại có chút chua hỏi: “Những món quà đó, anh đều để lại?”
Mạnh Vọng An ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn thấu lời tôi.
Hắn ngửa ra sau đổi tư thế thoải mái, giơ tay nới lỏng cổ áo.
“Kỳ thật năm đó em tặng quà cho anh, anh vẫn còn giữ.”
Tôi sửng sốt.
Nghe hắn tiếp tục nói: “Thư tình, cái anh ném đi là phong thư.”
“Chocolate kia đâu?” Tôi hỏi.
“Trộm nếm một chút, nhưng đúng là…… Quá khó ăn.”
Tôi quyết không buông tha: “Còn có hoa hồng.”
“…… Để lại nửa ngày, mũi bị dị ứng luôn.”
Tôi nhìn hắn chằm chằm, mặt không cảm xúc.
“…… Xin lỗi.” Hắn tựa hồ cũng không biết làm sao để an ủi tôi.
Bộ dáng hoảng loạn, làm tôi nghĩ đến, kỳ nghỉ hè của thật nhiều năm trước, hắn bị tôi vây ở trên cây, hốc mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn bộ dáng của tôi.
Kỳ thật hắn thế nào tôi đều nhớ rõ.
Khi thiếu niên cao trung lạnh như băng từ chối tôi, chỉ là hắn đang ở tuổi dậy thì, bất đắc dĩ tiến hóa ra một vỏ bọc đầy gai nhọn bảo vệ thể xác.
Mà hiện tại tôi, sau nhiều năm lăn lê bò lết, ngụy trang ra dáng vẻ của người trưởng thành kiên cường.
Giờ khắc này, bao canh cánh nhiều năm trong lòng tôi, rốt cuộc bình thường trở lại.
Tôi ngẩng đầu, cười với hắn.
“Em tha thứ cho anh.”
17
Ngày đến bệnh viện lấy báo cáo bệnh lý, Mạnh Vọng An một hai phải đi theo tôi.
Đứng ở cửa, tôi nói: “Nếu em không sao, em sẽ tặng quà cho anh.”
Dừng một chút, ra vẻ nhẹ nhàng: “Nếu em có sao, anh cứ đi về trước, không cần chờ em.”
Hắn cúi đầu nhìn tôi: “Mặc kệ em có sao hay không, anh đều chờ em.”

Nói, vỗ bả vai của tôi: “Anh cũng có thứ muốn tặng cho em.”
Tôi trầm mặc không đáp lại.
Mạnh Vọng An chờ ở cửa, tôi tự mình đi vào.
Tôi cứ tưởng đối mặt với bác sĩ.
Rất nhiều người lấy báo cáo bệnh lý ở cửa sổ, bác sĩ cũng rất bận.
Chờ đến lượt tôi, bác sĩ nhận hai cuộc gọi, mới từ trong máy tính tra ra kết quả của tôi.
Sau đó nói: “Có gì chúng tôi sẽ gọi cho cô, tình hình hiện tại tốt, không cần xử lý.”
Một khắc kia, cả người tôi nhẹ nhõm.
Mấy ngày thấp thỏm rốt cuộc cũng kết thúc.
Tôi cầm báo cáo bệnh lý, khi đi ra cửa lớn của phòng khám bệnh, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời hôm nay cũng thật xán lạn.
Mạnh Vọng An còn chờ tôi.
Tôi từ từ đi đến bên hắn, một bước, hai bước.
Khi tôi còn chưa mở miệng, hắn kéo tôi đến sau xe.
“Mặc kệ có kết quả gì, đây là quà anh tặng cho em.”
Sau đó, hắn mở cốp xe ra.
Trước kia không phải chưa từng khung cảnh kinh hỉ này ở trên mạng, nhưng khi chân chính đến phiên của mình, trong nháy mắt vui sướng vẫn khó có thể ức chế.
Tôi thấy hoa hồng, chocolate, còn có một xấp tiền.
“Đây là Mạnh Vọng An của mười năm sau, tặng quà đáp lễ cho mười năm trước.”
Hốc mắt của tôi nháy mắt mơ hồ.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Nếu có thể nói, anh còn muốn mười năm sau nữa, tặng thật nhiều quà.”
Tôi cũng có quà cho hắn.
Tôi ngẩng đầu, vẫy tay với hắn.
Hắn có chút khó hiểu mà cong lưng.
Tôi nhón chân, hôn lên.
“Hẹn thêm mười năm nữa nhé.”
18
Từ trước tôi không tin vào vận mệnh.
Thẳng đến khi tôi lại lần nữa gặp được Mạnh Vọng An.
Người đã từng thích, vận mệnh chú định, đại khái còn sẽ yêu nhau.
Tựa như, 15-16 tuổi không có kết quả, khi 25-26, sẽ cho ta đáp án.
(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom