- Thể loại
- Huyền Huyễn
- Truyện Ma
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Nguồn
- Tiểu An Bảo Bối
- Lượt đọc
- 79
- Cập nhật
1.
Anh trai tôi đã đứng trước cửa suốt mười phút.
Anh ấy hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp bên ngoài, nuốt nước miếng.
Tôi nhận ra cô ấy.
Đó chính là cô dâu mà anh trai đã kết hôn trong nghi thức âm hôn.
Một diễm thi xinh đẹp, diễm lệ.
Chị dâu nằm chờ trong phòng thấy có gì đó bất thường mới khoác áo mỏng, đi ra ngoài.
“A Cường, cô ta là ai thế?”
Chị dâu dùng đôi tay trắng trẻo, mũm mĩm của mình nắm chặt lấy cánh tay của anh trai, ánh mắt đầy sự nghi ngờ và khó chịu.
“Cô ấy, cô ấy…”
“Ai da… là bà con xa của anh.” Anh trai lắp bắp, vội vàng vòng tay ôm vai chị dâu rồi đẩy chị quay trở lại phòng.
Sau đó, anh quay đầu lại và lén lút đưa mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi nhìn diễm thi ngoài cửa, có chút do dự.
“Cô... có lẽ nên đi thôi.” tôi nói, giọng nhỏ nhẹ.
Nhưng diễn thi đó không có phản ứng gì, chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn tôi.
Cô ấy giống như một cô dâu nhỏ bị bỏ rơi, ấm ức tìm tới cửa.
Cô ấy trông ngốc nghếch, nhưng cũng thật đẹp và có vẻ vô hại.
Phía sau tôi, anh trai đã trấn an xong chị dâu và quay lại.
2.
Anh trai tôi nhốt diễm thi trong căn hầm trữ đồ ăn mùa đông.
Một sợi xích sắt to và nặng được buộc quanh mắt cá chân của cô ấy, khiến cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng quỳ gối.
Nhưng diễm thi dường như đã mất hồn, chẳng hề phản kháng, chỉ ngơ ngác mở đôi mắt trong veo nhìn anh trai tôi.
“Đàn ông ai mà chẳng có năm thê bảy thiếp? Cô phải biết điều, sống hòa thuận với vợ tôi, nghe chưa?”
Anh trai liếm môi, rồi hùng hổ cởi thắt lưng ra.
“Năm đó cô đã gả cho tôi, thì là người của tôi. Lấy chồng theo chồng, cô hiểu chứ?”
Từ đó trở đi, mỗi đêm, khi chị dâu ngủ say, anh trai tôi lại lén lút ra ngoài.
Anh như bị mê hoặc, tần suất xuống hầm ngày càng nhiều.
Cuối cùng, anh ấy thậm chí chẳng thèm giấu chị dâu nữa, ban ngày ban mặt cũng đến tìm diễm thi để vui vẻ.
Chị dâu nhanh chóng phát hiện ra, khóc lóc chạy đi mách ba tôi.
Lúc đó, ba tôi đang uống trà tại nhà trưởng thôn.
Cả căn phòng, sau khi nghe chị dâu kể lể, đều sững sờ.
“Cái gì! Thi thể mà vẫn cử động?”
“Thật là vô lý!”
“Đây là chuyện tổn hại âm đức, sẽ làm hỏng phong thủy của cả thôn mất!”
...
Hôm nay, khi anh trai vừa liếm môi, vẻ mặt thỏa mãn bước ra từ hầm thì bị các thôn dân ngồi canh bên ngoài bắt quả tang.
Mọi người nhìn thấy “nữ thi” mà chị dâu nhắc đến.
Gương mặt xinh đẹp đến kinh người.
Nếu không phải vì không có hơi thở và nhịp tim, chắc ai cũng nghĩ cô ấy là người sống.
Các thôn dân chưa bao giờ được gặp người đẹp đến vậy, ai nấy đều ngẩn người.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
Ánh mắt của họ dần trở nên rạo rực.
Vài tên thanh niên bạo gan đã đưa tay chạm vào eo của diễm thi.
“Vớ vẩn! Các người đang làm gì đấy?”
Trưởng thôn quát lớn, hất tay bọn họ ra.
Ông ta ra vẻ đạo mạo: “Đưa nữ thi này về nhà tôi trước, để tôi mời đạo sĩ về thi pháp.”
Dưới sự uy hiếp của trưởng thôn, mọi người đành miễn cưỡng thu tay lại.
“Dựa vào cái gì mà đưa về nhà ông?”
Ba tôi im lặng hồi lâu bỗng dưng lên tiếng: “Đây là con dâu nhà tôi mà!”
Anh trai tôi lập tức tỉnh táo lại: “Đúng đúng! Đây là vợ tôi cưới về, dù là ma, cô ấy cũng thuộc về nhà tôi!”
Trong lúc cãi vã, vài thôn dân lại bị diễm thi mê hoặc, âm thầm đưa tay chạm vào cô ấy.
Diễm thi vẫn lẳng lặng quỳ tại chỗ, không động đậy.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, cố tìm ra điều gì đó.
Năm đó, tôi đã nhìn thấy thi thể của cô.
Trắng bệch, thối rữa, làm gì có nét đẹp nào như bây giờ?
Hiện tại, cô ấy trông như một người hoàn toàn khác.
Bỗng nhiên, tôi thấy khóe môi cô ấy hơi nhếch lên.
Cô ấy đang cười.
Tôi dụi mắt, rồi nhìn lại, chỉ thấy diễm thi trở lại với vẻ ngơ ngác như cũ.
Có lẽ... tôi nhìn nhầm.
“Mấy người còn định làm loạn đến khi nào?”
Các thôn dân dường như đã quên mất việc họ đến đây để hỏi tội anh trai tôi, giờ lại hăng hái tranh giành diễm thi.
Cuối cùng, mọi người quyết định nhượng bộ, đồng ý đưa diễm thi đến từ đường của thôn.
3.
Mấy người đàn ông thay nhau vận chuyển diễm thi đến từ đường.
Tôi quay lại an ủi chị dâu đang khóc sướt mướt.
“Chị à, nhìn anh ấy bây giờ đi, không đáng đâu. Đúng lúc ngày mai có chuyến xe buýt về trấn, chị đi nhanh đi!”
Chị dâu cúi đầu lau nước mắt.
“A Cường sẽ không làm vậy, là con hồ ly tinh đó quyến rũ anh ấy trước.”
Tay đang đưa giấy của tôi dừng lại.
Chị ấy nắm tay đầy oán hận, miệng thì thầm mắng diễm thi.
Tôi khuyên nhủ:
“Đã sắp đến tháng chạp rồi, ở đây rừng sâu núi thẳm, nếu tuyết rơi thì hơn nửa tháng sau cũng không thể ra khỏi thôn được. Chị không đi ngày mai thì lần sau muốn đi cũng khó.”
Chị dâu mất kiểm soát, quay sang hét lớn vào mặt tôi:
“Đi á? Tại sao tôi phải đi?”
“Tôi là vợ chính thức của anh cô, là chị dâu của cô!”
“Con tiện nhân đó mới phải đi, tôi không đi đâu cả!”
Tôi thở dài, không khuyên chị ấy nữa.
“Vậy thôi.”
Như tôi dự đoán, chỉ vài ngày sau, một trận tuyết lớn 50 năm mới gặp ập xuống thôn.
Tuyết bao trùm khắp nơi, cô lập cả thôn.
Cũng khiến đạo sĩ mà trưởng thôn mời về mắc kẹt bên ngoài, không tới được.
Trong thôn, đám đàn ông đã không nhịn được nữa.
Họ điên cuồng, kết bè kéo nhóm đến từ đường, thiếu điều muốn sống luôn ở đó.
Mấy người phụ nữ trong thôn tức giận nhưng cũng không làm được gì.
Người vui nhất là chị dâu tôi.
Người đến tìm diễm thi “vui vẻ” ngày càng đông, nào đến lượt anh trai tôi.
Chị ấy như một tướng quân toàn thắng, đắc ý nói với anh tôi:
“Nó chỉ là con kỹ nữ bị cả ngàn người cưỡi, vạn người đè, làm sao có thể sánh bằng tôi?”
Anh trai tôi thất thần đáp lại.
Tôi biết, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ đến diễm thi trong từ đường.
Vài ngày trước, trưởng thôn bảo tôi mang cơm đến từ đường cho đám đàn ông.
Khi đứng bên ngoài, tôi nghe thấy không ít lời lẽ bậy bạ.
Trong số đó có cả anh trai tôi.
Anh ấy nói:
“Vợ yêu, em thật đẹp, không giống con lợn mập ở nhà…”
“Con mụ già đó còn đòi quản anh... Không tự nhìn lại mặt mình xem trông thế nào!”
Tôi chỉ lặng im chờ đợi.
Hơn mười phút sau, cánh cửa từ đường mở ra, mấy thôn dân với vẻ mặt thoả mãn bước ra ngoài.
Lợi dụng lúc không ai để ý, tôi lặng lẽ đi vào xem diễm thi kia thế nào.
Đã nửa tháng trôi qua, trông cô ấy còn đẹp hơn.
Gương mặt tái nhợt đã có chút hồng hào, làn da mịn màng, tứ chi mềm mại.
Bộ quần áo ban đầu của cô ấy đã không còn, có lẽ đã bị xé nát.
Cô ấy tr///ần tru///ồng, chỉ khoác một tấm thảm lông bẩn thỉu.
Tôi chạm nhẹ lên vết bầm tím trên tay cô ấy, có chút không đành lòng.
“Có đau không?”
Diễm thi vẫn không trả lời, chỉ ngơ ngác ngước đầu nhìn tôi.
Trông cô ấy chẳng khác gì một con rối xinh đẹp, không có hồn phách.
Biểu cảm đó khiến tôi nhớ người mẹ đã mất từ lâu của mình.
4.
Thôn này, người dân đều rất xấu xa.
Mẹ tôi bị người ta bán đến đây.
Nghe nói, khi mới bị bán tới đây, mẹ giống như một con ngựa hoang, không chịu khuất phục, chỉ cần có cơ hội là lại tìm cách chạy trốn.
Mỗi lần thất bại, mẹ đều bị đưa vào phòng tối, sau đó lần lượt từng đoàn thôn dân đi vào dạy dỗ. Cuối cùng, bà không dám trốn nữa.
Tất cả phụ nữ bị bán đến đây đều phải chịu cảnh như vậy.
Đám đàn ông trong thôn cho rằng, phụ nữ chỉ cần sinh con đẻ cái thì sẽ an phận sống hết đời.
Cả thôn này đều cùng họ, nên cũng chẳng ai quan tâm vợ mình mang bầu con của ai.
Điều duy nhất họ quan tâm là có đẻ được con trai không, dòng dõi có được kế tục không.
…
Mẹ tôi nhất định không chịu khuất phục, sinh con xong vẫn tiếp tục tìm cách trốn, cuối cùng một lần cũng chạy được đến bến xe dưới chân núi.
Lần đó, bà mang theo một người phụ nữ khác cũng bị lừa bán đến thôn.
Người phụ nữ đó đã nhiều lần quỳ lạy, cầu xin mẹ tôi khi nào trốn đi hãy đưa mình đi cùng. Nhưng khi sắp tới được bến xe, người đó lại hối hận.
Bởi vì người đó nhớ đến đứa con trai vừa tròn một tuổi đang chờ ở nhà.
Sau đó nhân lúc đi vệ sinh, bà ta đã mượn điện thoại của người qua đường, lén gọi cho trưởng thôn.
“Vợ Bưu Tử cứ đòi đưa tôi theo, tôi bị lừa đến bến xe dưới chân núi. Tôi không muốn đi, con trai tôi còn đang ở nhà chờ tôi! Trưởng thôn, cứu tôi với!”
Chỉ trong vòng hai mươi phút, một chiếc máy kéo chắn ngang cửa bến xe.
Mẹ tôi bị túm tóc kéo trở về. Sau đó, đám thôn dân bắt đầu trút giận lên mẹ tôi.
Mẹ tôi bị đánh đến tinh thần thất thường, cuối cùng bị nhốt trong nhà.
Bà mất khi tôi mới sáu tuổi.
Ký ức của tôi về bà ấy cũng không nhiều lắm. Chỉ là những lúc tôi mang cơm vào, đút cho bà ăn.
Mẹ rất ít khi nói chuyện. Phần lớn thời gian, tôi là người nói.
Tôi thường nói với mẹ rằng mẹ đừng sợ, bao giờ lớn, tôi sẽ đưa bà ấy đi. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi thật xa, không ai có thể đuổi theo được.
Nhưng bà ấy chỉ ngơ ngác ngước đầu nhìn tôi, nghe lời mà há miệng, máy móc nuốt thức ăn.
Có lẽ, linh hồn của bà đã sớm ch*t rồi, chỉ còn lại thân thể kéo dài hơi tàn trên thế gian này.
5.
Có lẽ là vì trên người diễm thi có quá nhiều vết bầm tím, nhìn phát sợ.
Cũng có thể cô ấy gợi tôi nhớ đến mẹ.
Giờ phút đó, tôi quyết định đưa diễm thi bỏ trốn.
Tôi biết có một lối đi bí mật, đủ để ẩn náu, và khi cần thiết, có thể giúp tôi chạy thoát.
Trong ngôi làng này, lũ đàn ông đều là súc sinh. Đàn bà từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều bị chúng giày xéo đến tận cùng. Ngay cả thi thể cũng không được yên.
Tôi lặng lẽ vươn tay, giúp diễm thi quấn chặt thêm chiếc thảm trên người.
……
Trong làng bắt đầu xảy ra những sự kiện lạ lùng.
Đầu tiên là vợ của Cẩu Đản sinh ra một cái thai ch*t lưu.
Sau đó, kho lương trong làng bị cháy, toàn bộ lương thực dùng cho mùa đông đều bị thiêu rụi.
Chưa hết, phần mộ tổ tiên ở phía sau núi bị sét đánh, quan tài tổ tiên cũng bị nứt toác.
Thôn dân ngày càng hoang mang, sợ hãi.
Tôi kể lại từng chuyện một cho diễm thi nghe.
“Có lẽ ông trời cũng không chịu nổi nữa.”
“Chờ thêm chút, đợi khi tuyết ngừng…”
Diễm thi chỉ ngơ ngác, bọc chặt trong thảm, hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Ngay sau đó, có người từ bên ngoài cạy cửa sổ của từ đường.
Một bóng đen lặng lẽ, không một tiếng động, lách mình vào trong.
Tôi vội vàng đứng dậy, núp sau bài vị của tổ tiên.
Trong ánh trăng mờ mờ, tôi nhìn rõ khuôn mặt đó. Trong khoảnh khắc, hơi thở của tôi như ngừng lại.
Tôi không thể tin vào mắt mình, mở to mắt nhìn.
Đó là… mẹ?
Mẹ ngồi quỳ trước thi thể diễm thi, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
“Vất vả rồi, bé ngoan.”
Cứ thế, một lúc lâu trôi qua.
Mẹ lấy từ trong ngực ra thứ gì đó, nhẹ nhàng lau lên giữa mày của diễm thi.
Xong việc, bà chậm rãi tiến tới bên cửa sổ trước mặt.
Có lẽ là ảo giác của tôi, trước khi rời đi, mẹ còn liếc nhẹ về hướng tôi đang ẩn nấp sau bài vị.
Tôi chờ thêm vài phút, chắc chắn mẹ sẽ không quay lại nữa mới vội vàng chạy ra chỗ diễm thi.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô ấy càng hiện rõ nét đẹp kỳ dị. Giữa trán diễm thi có một dấu ấn chu sa mờ mờ.
Một con sâu nhỏ màu hồng ngọ ngọ nguậy nguậy, rồi từ từ chui vào giữa trán diễm thi. Thoáng cái, con sâu đã không còn dấu vết.
Anh trai tôi đã đứng trước cửa suốt mười phút.
Anh ấy hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp bên ngoài, nuốt nước miếng.
Tôi nhận ra cô ấy.
Đó chính là cô dâu mà anh trai đã kết hôn trong nghi thức âm hôn.
Một diễm thi xinh đẹp, diễm lệ.
Chị dâu nằm chờ trong phòng thấy có gì đó bất thường mới khoác áo mỏng, đi ra ngoài.
“A Cường, cô ta là ai thế?”
Chị dâu dùng đôi tay trắng trẻo, mũm mĩm của mình nắm chặt lấy cánh tay của anh trai, ánh mắt đầy sự nghi ngờ và khó chịu.
“Cô ấy, cô ấy…”
“Ai da… là bà con xa của anh.” Anh trai lắp bắp, vội vàng vòng tay ôm vai chị dâu rồi đẩy chị quay trở lại phòng.
Sau đó, anh quay đầu lại và lén lút đưa mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi nhìn diễm thi ngoài cửa, có chút do dự.
“Cô... có lẽ nên đi thôi.” tôi nói, giọng nhỏ nhẹ.
Nhưng diễn thi đó không có phản ứng gì, chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn tôi.
Cô ấy giống như một cô dâu nhỏ bị bỏ rơi, ấm ức tìm tới cửa.
Cô ấy trông ngốc nghếch, nhưng cũng thật đẹp và có vẻ vô hại.
Phía sau tôi, anh trai đã trấn an xong chị dâu và quay lại.
2.
Anh trai tôi nhốt diễm thi trong căn hầm trữ đồ ăn mùa đông.
Một sợi xích sắt to và nặng được buộc quanh mắt cá chân của cô ấy, khiến cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng quỳ gối.
Nhưng diễm thi dường như đã mất hồn, chẳng hề phản kháng, chỉ ngơ ngác mở đôi mắt trong veo nhìn anh trai tôi.
“Đàn ông ai mà chẳng có năm thê bảy thiếp? Cô phải biết điều, sống hòa thuận với vợ tôi, nghe chưa?”
Anh trai liếm môi, rồi hùng hổ cởi thắt lưng ra.
“Năm đó cô đã gả cho tôi, thì là người của tôi. Lấy chồng theo chồng, cô hiểu chứ?”
Từ đó trở đi, mỗi đêm, khi chị dâu ngủ say, anh trai tôi lại lén lút ra ngoài.
Anh như bị mê hoặc, tần suất xuống hầm ngày càng nhiều.
Cuối cùng, anh ấy thậm chí chẳng thèm giấu chị dâu nữa, ban ngày ban mặt cũng đến tìm diễm thi để vui vẻ.
Chị dâu nhanh chóng phát hiện ra, khóc lóc chạy đi mách ba tôi.
Lúc đó, ba tôi đang uống trà tại nhà trưởng thôn.
Cả căn phòng, sau khi nghe chị dâu kể lể, đều sững sờ.
“Cái gì! Thi thể mà vẫn cử động?”
“Thật là vô lý!”
“Đây là chuyện tổn hại âm đức, sẽ làm hỏng phong thủy của cả thôn mất!”
...
Hôm nay, khi anh trai vừa liếm môi, vẻ mặt thỏa mãn bước ra từ hầm thì bị các thôn dân ngồi canh bên ngoài bắt quả tang.
Mọi người nhìn thấy “nữ thi” mà chị dâu nhắc đến.
Gương mặt xinh đẹp đến kinh người.
Nếu không phải vì không có hơi thở và nhịp tim, chắc ai cũng nghĩ cô ấy là người sống.
Các thôn dân chưa bao giờ được gặp người đẹp đến vậy, ai nấy đều ngẩn người.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
Ánh mắt của họ dần trở nên rạo rực.
Vài tên thanh niên bạo gan đã đưa tay chạm vào eo của diễm thi.
“Vớ vẩn! Các người đang làm gì đấy?”
Trưởng thôn quát lớn, hất tay bọn họ ra.
Ông ta ra vẻ đạo mạo: “Đưa nữ thi này về nhà tôi trước, để tôi mời đạo sĩ về thi pháp.”
Dưới sự uy hiếp của trưởng thôn, mọi người đành miễn cưỡng thu tay lại.
“Dựa vào cái gì mà đưa về nhà ông?”
Ba tôi im lặng hồi lâu bỗng dưng lên tiếng: “Đây là con dâu nhà tôi mà!”
Anh trai tôi lập tức tỉnh táo lại: “Đúng đúng! Đây là vợ tôi cưới về, dù là ma, cô ấy cũng thuộc về nhà tôi!”
Trong lúc cãi vã, vài thôn dân lại bị diễm thi mê hoặc, âm thầm đưa tay chạm vào cô ấy.
Diễm thi vẫn lẳng lặng quỳ tại chỗ, không động đậy.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, cố tìm ra điều gì đó.
Năm đó, tôi đã nhìn thấy thi thể của cô.
Trắng bệch, thối rữa, làm gì có nét đẹp nào như bây giờ?
Hiện tại, cô ấy trông như một người hoàn toàn khác.
Bỗng nhiên, tôi thấy khóe môi cô ấy hơi nhếch lên.
Cô ấy đang cười.
Tôi dụi mắt, rồi nhìn lại, chỉ thấy diễm thi trở lại với vẻ ngơ ngác như cũ.
Có lẽ... tôi nhìn nhầm.
“Mấy người còn định làm loạn đến khi nào?”
Các thôn dân dường như đã quên mất việc họ đến đây để hỏi tội anh trai tôi, giờ lại hăng hái tranh giành diễm thi.
Cuối cùng, mọi người quyết định nhượng bộ, đồng ý đưa diễm thi đến từ đường của thôn.
3.
Mấy người đàn ông thay nhau vận chuyển diễm thi đến từ đường.
Tôi quay lại an ủi chị dâu đang khóc sướt mướt.
“Chị à, nhìn anh ấy bây giờ đi, không đáng đâu. Đúng lúc ngày mai có chuyến xe buýt về trấn, chị đi nhanh đi!”
Chị dâu cúi đầu lau nước mắt.
“A Cường sẽ không làm vậy, là con hồ ly tinh đó quyến rũ anh ấy trước.”
Tay đang đưa giấy của tôi dừng lại.
Chị ấy nắm tay đầy oán hận, miệng thì thầm mắng diễm thi.
Tôi khuyên nhủ:
“Đã sắp đến tháng chạp rồi, ở đây rừng sâu núi thẳm, nếu tuyết rơi thì hơn nửa tháng sau cũng không thể ra khỏi thôn được. Chị không đi ngày mai thì lần sau muốn đi cũng khó.”
Chị dâu mất kiểm soát, quay sang hét lớn vào mặt tôi:
“Đi á? Tại sao tôi phải đi?”
“Tôi là vợ chính thức của anh cô, là chị dâu của cô!”
“Con tiện nhân đó mới phải đi, tôi không đi đâu cả!”
Tôi thở dài, không khuyên chị ấy nữa.
“Vậy thôi.”
Như tôi dự đoán, chỉ vài ngày sau, một trận tuyết lớn 50 năm mới gặp ập xuống thôn.
Tuyết bao trùm khắp nơi, cô lập cả thôn.
Cũng khiến đạo sĩ mà trưởng thôn mời về mắc kẹt bên ngoài, không tới được.
Trong thôn, đám đàn ông đã không nhịn được nữa.
Họ điên cuồng, kết bè kéo nhóm đến từ đường, thiếu điều muốn sống luôn ở đó.
Mấy người phụ nữ trong thôn tức giận nhưng cũng không làm được gì.
Người vui nhất là chị dâu tôi.
Người đến tìm diễm thi “vui vẻ” ngày càng đông, nào đến lượt anh trai tôi.
Chị ấy như một tướng quân toàn thắng, đắc ý nói với anh tôi:
“Nó chỉ là con kỹ nữ bị cả ngàn người cưỡi, vạn người đè, làm sao có thể sánh bằng tôi?”
Anh trai tôi thất thần đáp lại.
Tôi biết, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ đến diễm thi trong từ đường.
Vài ngày trước, trưởng thôn bảo tôi mang cơm đến từ đường cho đám đàn ông.
Khi đứng bên ngoài, tôi nghe thấy không ít lời lẽ bậy bạ.
Trong số đó có cả anh trai tôi.
Anh ấy nói:
“Vợ yêu, em thật đẹp, không giống con lợn mập ở nhà…”
“Con mụ già đó còn đòi quản anh... Không tự nhìn lại mặt mình xem trông thế nào!”
Tôi chỉ lặng im chờ đợi.
Hơn mười phút sau, cánh cửa từ đường mở ra, mấy thôn dân với vẻ mặt thoả mãn bước ra ngoài.
Lợi dụng lúc không ai để ý, tôi lặng lẽ đi vào xem diễm thi kia thế nào.
Đã nửa tháng trôi qua, trông cô ấy còn đẹp hơn.
Gương mặt tái nhợt đã có chút hồng hào, làn da mịn màng, tứ chi mềm mại.
Bộ quần áo ban đầu của cô ấy đã không còn, có lẽ đã bị xé nát.
Cô ấy tr///ần tru///ồng, chỉ khoác một tấm thảm lông bẩn thỉu.
Tôi chạm nhẹ lên vết bầm tím trên tay cô ấy, có chút không đành lòng.
“Có đau không?”
Diễm thi vẫn không trả lời, chỉ ngơ ngác ngước đầu nhìn tôi.
Trông cô ấy chẳng khác gì một con rối xinh đẹp, không có hồn phách.
Biểu cảm đó khiến tôi nhớ người mẹ đã mất từ lâu của mình.
4.
Thôn này, người dân đều rất xấu xa.
Mẹ tôi bị người ta bán đến đây.
Nghe nói, khi mới bị bán tới đây, mẹ giống như một con ngựa hoang, không chịu khuất phục, chỉ cần có cơ hội là lại tìm cách chạy trốn.
Mỗi lần thất bại, mẹ đều bị đưa vào phòng tối, sau đó lần lượt từng đoàn thôn dân đi vào dạy dỗ. Cuối cùng, bà không dám trốn nữa.
Tất cả phụ nữ bị bán đến đây đều phải chịu cảnh như vậy.
Đám đàn ông trong thôn cho rằng, phụ nữ chỉ cần sinh con đẻ cái thì sẽ an phận sống hết đời.
Cả thôn này đều cùng họ, nên cũng chẳng ai quan tâm vợ mình mang bầu con của ai.
Điều duy nhất họ quan tâm là có đẻ được con trai không, dòng dõi có được kế tục không.
…
Mẹ tôi nhất định không chịu khuất phục, sinh con xong vẫn tiếp tục tìm cách trốn, cuối cùng một lần cũng chạy được đến bến xe dưới chân núi.
Lần đó, bà mang theo một người phụ nữ khác cũng bị lừa bán đến thôn.
Người phụ nữ đó đã nhiều lần quỳ lạy, cầu xin mẹ tôi khi nào trốn đi hãy đưa mình đi cùng. Nhưng khi sắp tới được bến xe, người đó lại hối hận.
Bởi vì người đó nhớ đến đứa con trai vừa tròn một tuổi đang chờ ở nhà.
Sau đó nhân lúc đi vệ sinh, bà ta đã mượn điện thoại của người qua đường, lén gọi cho trưởng thôn.
“Vợ Bưu Tử cứ đòi đưa tôi theo, tôi bị lừa đến bến xe dưới chân núi. Tôi không muốn đi, con trai tôi còn đang ở nhà chờ tôi! Trưởng thôn, cứu tôi với!”
Chỉ trong vòng hai mươi phút, một chiếc máy kéo chắn ngang cửa bến xe.
Mẹ tôi bị túm tóc kéo trở về. Sau đó, đám thôn dân bắt đầu trút giận lên mẹ tôi.
Mẹ tôi bị đánh đến tinh thần thất thường, cuối cùng bị nhốt trong nhà.
Bà mất khi tôi mới sáu tuổi.
Ký ức của tôi về bà ấy cũng không nhiều lắm. Chỉ là những lúc tôi mang cơm vào, đút cho bà ăn.
Mẹ rất ít khi nói chuyện. Phần lớn thời gian, tôi là người nói.
Tôi thường nói với mẹ rằng mẹ đừng sợ, bao giờ lớn, tôi sẽ đưa bà ấy đi. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi thật xa, không ai có thể đuổi theo được.
Nhưng bà ấy chỉ ngơ ngác ngước đầu nhìn tôi, nghe lời mà há miệng, máy móc nuốt thức ăn.
Có lẽ, linh hồn của bà đã sớm ch*t rồi, chỉ còn lại thân thể kéo dài hơi tàn trên thế gian này.
5.
Có lẽ là vì trên người diễm thi có quá nhiều vết bầm tím, nhìn phát sợ.
Cũng có thể cô ấy gợi tôi nhớ đến mẹ.
Giờ phút đó, tôi quyết định đưa diễm thi bỏ trốn.
Tôi biết có một lối đi bí mật, đủ để ẩn náu, và khi cần thiết, có thể giúp tôi chạy thoát.
Trong ngôi làng này, lũ đàn ông đều là súc sinh. Đàn bà từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều bị chúng giày xéo đến tận cùng. Ngay cả thi thể cũng không được yên.
Tôi lặng lẽ vươn tay, giúp diễm thi quấn chặt thêm chiếc thảm trên người.
……
Trong làng bắt đầu xảy ra những sự kiện lạ lùng.
Đầu tiên là vợ của Cẩu Đản sinh ra một cái thai ch*t lưu.
Sau đó, kho lương trong làng bị cháy, toàn bộ lương thực dùng cho mùa đông đều bị thiêu rụi.
Chưa hết, phần mộ tổ tiên ở phía sau núi bị sét đánh, quan tài tổ tiên cũng bị nứt toác.
Thôn dân ngày càng hoang mang, sợ hãi.
Tôi kể lại từng chuyện một cho diễm thi nghe.
“Có lẽ ông trời cũng không chịu nổi nữa.”
“Chờ thêm chút, đợi khi tuyết ngừng…”
Diễm thi chỉ ngơ ngác, bọc chặt trong thảm, hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Ngay sau đó, có người từ bên ngoài cạy cửa sổ của từ đường.
Một bóng đen lặng lẽ, không một tiếng động, lách mình vào trong.
Tôi vội vàng đứng dậy, núp sau bài vị của tổ tiên.
Trong ánh trăng mờ mờ, tôi nhìn rõ khuôn mặt đó. Trong khoảnh khắc, hơi thở của tôi như ngừng lại.
Tôi không thể tin vào mắt mình, mở to mắt nhìn.
Đó là… mẹ?
Mẹ ngồi quỳ trước thi thể diễm thi, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
“Vất vả rồi, bé ngoan.”
Cứ thế, một lúc lâu trôi qua.
Mẹ lấy từ trong ngực ra thứ gì đó, nhẹ nhàng lau lên giữa mày của diễm thi.
Xong việc, bà chậm rãi tiến tới bên cửa sổ trước mặt.
Có lẽ là ảo giác của tôi, trước khi rời đi, mẹ còn liếc nhẹ về hướng tôi đang ẩn nấp sau bài vị.
Tôi chờ thêm vài phút, chắc chắn mẹ sẽ không quay lại nữa mới vội vàng chạy ra chỗ diễm thi.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô ấy càng hiện rõ nét đẹp kỳ dị. Giữa trán diễm thi có một dấu ấn chu sa mờ mờ.
Một con sâu nhỏ màu hồng ngọ ngọ nguậy nguậy, rồi từ từ chui vào giữa trán diễm thi. Thoáng cái, con sâu đã không còn dấu vết.