• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Diễm thi trở về (2 Viewers)

  • Chương 2

6.

Trưởng thôn gần đây bận sứt đầu mẻ trán.

Chuyện kho lương bị cháy khiến ông ta lo đến bạc cả đầu.

Toàn bộ lương thực dự trữ cho mùa đông của thôn đều nằm trong kho, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị thiêu rụi sạch sẽ.

Hơn nữa, mấy ngày liền tuyết rơi dày đặc, con đường ra khỏi thôn bị phong tỏa. Thôn gần nhất cũng cách xa đến vài chục dặm.

Nếu tuyết tiếp tục không ngừng, không thể tìm thấy lương thực bổ sung, cả thôn sẽ ch*t đói.

Sau khi xảy ra vụ việc này, dân làng ai nấy đều hoang mang, dần quên luôn chuyện của diễm thi.

Chẳng bao lâu, lương thực trong thôn cạn kiệt, thậm chí mấy con chó lớn giữ nhà cũng đã bị ăn sạch.

Dân làng không còn cách nào, chỉ có thể đào rễ cây và tước vỏ cây mà ăn, ai nấy đều đói vàng mắt.

Đúng lúc này, có người ngửi thấy mùi thịt.

Lần theo mùi thơm, dân làng tìm đến nhà Cẩu Đản.

Trên bếp là một chiếc chảo sắt lớn đang sôi sùng sục.

Một kẻ đói lả không chịu nổi, liền tiến tới, xốc mạnh nắp nồi lên.

Bên trong là một nồi canh thịt nóng hầm hập, thơm ngào ngạt.

Trong tình cảnh thiếu thốn lương thực trầm trọng, từ đâu mà Cẩu Đản có được thịt?

Bỗng có một người hét toáng lên:

“Vợ Cẩu Đản mới sinh… thai ch*t lưu!”

Cả thôn nhìn nhau.

Không khí quỷ dị bao trùm, trong lúc đó, nồi canh vẫn sôi sục, mùi thịt lan tỏa khắp không gian.

“Ực.”

Một người dân không kìm được, nuốt ực một ngụm nước bọt.

Như một tín hiệu, đám đông không còn ai có thể ngăn lại được nữa.

Họ ùn ùn lao vào, tranh nhau xé nồi thịt thành từng mảnh, không chừa lại chút gì.

Đêm đó, trong nhà Cẩu Đản vang lên tiếng khóc thảm thiết của phụ nữ, khàn đặc đến mức rợn người. Vợ Cẩu Đản đã đâm đầu vào tường t* s*t.

Lại có người dân xoa xoa bụng, liếm mép dính chút thịt còn sót lại, trong đầu nảy sinh ý định ghê tởm.

Họ cầm theo dao xẻ thịt, lén lút đi vào nhà sau của nhà Cẩu Đản, nơi th///i th///ể người phụ nữ kia được đặt.

Từng nhát dao cứ thế giáng xuống, họ nhiệt tình bàn bạc cách làm thế nào để x///ẻ thịt từ th///i th///ể của người đàn bà tội nghiệp đó.

Tôi dụi mắt, hoài nghi bản thân có phải đang hoa mắt. Nằm trên tấm vải bố trắng, nào có còn là hình dáng của một người phụ nữ?

Đó rõ ràng là một con dòi lớn màu trắng, căng mọng!

Bên trong thân thể trong suốt của nó, vô số trứng sâu đen ngòm đang ngọ nguậy như có sinh mệnh.

7.

Sau khi ăn hết vợ của Cẩu Đản, lương thực trong thôn lại cạn kiệt.

Đã được nếm vị ngọt của thịt, ánh mắt của dân làng bắt đầu hướng đến phụ nữ và trẻ em trong thôn.

Thế là tất cả phụ nữ và trẻ em đều bị đối xử như lũ heo, lũ dê đang chờ ngày bị gi*t thịt.

Họ bị nhốt cùng với diễm thi trong từ đường, mỗi ngày chỉ được cho ăn chút vỏ cây khô khốc.

Cách một bức tường, đám đàn ông trong thôn mở cuộc họp.

Tuyết lớn vẫn rơi không ngớt, và họ bắt đầu bàn bạc về người kế tiếp sẽ bị đem ra làm thức ăn.

Một vào dân làng bắt đầu nghĩ tới diễm thi.

"Da thịt mềm mịn thế kia, hẳn là ngon lắm..."

Nhưng anh trai tôi, dẫn đầu một nhóm nhỏ phản đối, kiên quyết ngăn chặn.

“Một đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa, các người đi*n rồi sao?”

“Cô ta là cực phẩm, ăn rồi đi đâu mà tìm được người tiếp theo?”

Dân làng ai cũng có lý lẽ riêng, lời qua tiếng lại không ngớt.

“Cô ta không thân chẳng quen, vốn dĩ đã là người ch*t rồi, không ăn cô ta thì còn ăn ai?”

“Phải đấy, những người khác đều là vợ con của chúng ta, tại sao lại để người ngoài được hưởng?”

Anh tôi không nhịn được nữa, đập mạnh tay xuống bàn.

"Đủ rồi! Tôi không đồng ý, không ai được phép động vào cô ta!"

Lưu Tam, kẻ đói đến phát cuồng, cứng đầu cứng cổ gào lên:
“Tôi mặc kệ các người nói gì, hôm nay nhất định phải có người bị đẩy ra!”

Anh tôi nhìn về phía trưởng thôn cầu cứu.

Trưởng thôn chỉ im lặng gật đầu, giọng nghiêm trọng:

“Cả thôn đã mấy ngày không có gì ăn, A Cường, đừng cố chấp nữa.”

Anh tôi nghiến chặt hàm răng, nét mặt đầy giằng xé.

Bất chợt như nhớ ra điều gì, anh tôi mặt đỏ bừng lên vì phấn khích, giọng cao hẳn:

“Có, có rồi! Đừng động vào cô ta, tôi có một người khác còn phù hợp hơn!”

Cách một bức tường, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập trong khoảnh khắc.

Ánh mắt tôi lập tức hướng về phía chị dâu, người đang nằm ngủ ngon lành dưới bàn thờ, tay chân dang ra thành hình chữ X.

8.

Chị dâu trắng trẻo, mập mạp, da thịt mềm mại.

Anh tôi bây giờ đã một lòng một dạ hướng về phía diễm thi, càng thêm ghét bỏ chị dâu.

Sợ là chị ấy sẽ không thoát nổi vận mệnh bi thảm.

Dù đã sống trong thôn mười mấy năm, chứng kiến đủ những chuyện kinh tởm, tôi vẫn không đành lòng.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những người phụ nữ bị nhốt trong từ đường đều đói đến tái xanh mặt mày.

Ai cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng không ai dám nói ra, chỉ cầu mong người tiếp theo bị đẩy ra không phải là mình.

Tôi co ro trong góc, ôm thân mình, miệng khô khốc chỉ còn biết kêu la yếu ớt.

Cũng như họ, bụng tôi chỉ có chút vỏ cây khô cằn.

Cơn đói làm đầu tôi choáng váng, thân thể lạnh buốt.

Trong cơn hoảng loạn, tôi ngã lên người diễm thi.

Diễm thi vẫn lặng yên, đôi mắt mở trừng trừng, vô tri vô giác trước tất cả những gì xảy ra xung quanh.

Vệt chu sa trên trán cô ấy nhạt đến mức gần như không còn thấy rõ.

Khi tôi hít thở, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, nhẹ như sương.

Mùi này... giống như...

“Mẹ...” Tôi nghẹn ngào, khóc thút thít gọi nhỏ, tiếng gọi dồn nén từng chút một.

“Mẹ...”

Bụng tôi trống rỗng, đói đến mức ruột gan nóng bừng lên.

“Đói quá... con đói quá...”

Tôi vô thức lẩm bẩm trong cơn mê sảng.

Đêm xuống, từ đường chìm trong bóng tối, không một ánh đèn.

Trước mắt tôi là một màn đen đặc.

Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được có thứ gì đó tiến tới bên môi mình.

Ngón tay lạnh như băng cạy mở hàm răng tôi.

Một chất lỏng ấm nóng tràn vào miệng.

Bản năng thúc giục tôi tham lam nuốt lấy.

Nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Lông mi ướt sũng, tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn thấy gương mặt của diễm thi.

Vẫn là khuôn mặt như trước, bình thản đến lạnh lùng, không một gợn sóng, nhưng lại như một vị Bồ Tát đoan trang, tĩnh lặng.

Trước khi mất đi ý thức, tôi cảm nhận được một cơn đau nhói nhẹ ở giữa trán, như thể bị côn trùng cắn.

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ như làn gió thoảng qua:

“Đừng sợ, con của mẹ.”

9.

Sáng hôm sau, thôn dân đã sớm nổi lửa, dựng lên một chiếc chảo sắt lớn, đun nước.

Lưu Tam, kẻ la lối lớn nhất hôm trước, mắt lóe lên tia xanh như dã thú, cầm đao mài loẹt xoẹt.

Nhưng khi thôn dân đầy hứng khởi mở khóa và đẩy cửa từ đường ra...

Bọn họ sững người.

Trong từ đường, không một bóng người.

Cánh cửa sổ phía sau đã bị mở toang, trống rỗng để gió lùa vào.

Đêm qua, tôi đã nhân lúc màn đêm che phủ, dẫn mọi người trốn đi.

...

Chúng tôi đang nấp trong hầm ngầm nhà tôi, toàn bộ phụ nữ và trẻ em trong thôn đều tập trung ở đây, trong cái địa đạo chật hẹp mà mẹ tôi từng đào.

Địa đạo này, ngoài mẹ tôi, chỉ có người nhặt xác mẹ năm đó, chính là tôi, biết đến.

Nó chỉ mới được đào nửa chừng, chưa thông hẳn, hiện tại chỉ đủ để làm chỗ ẩn náu.

Một tháng trước, khi tôi lên kế hoạch trốn thoát cùng diễm thi, đã lén giấu chút lương thực vào địa đạo.

Giờ may mắn còn lại chút đồ ăn, chắc cũng đủ cho các mọi người cầm cự mười ngày, nửa tháng.

Chỉ cần vượt qua thời gian đó, xuân sẽ tới.

Tôi thầm nghĩ, chỉ cần ẩn mình đủ lâu, kiên trì, sống sót.

Bên ngoài, đám đàn ông không tìm thấy chúng tôi sẽ bắt đầu gi*t hại lẫn nhau.

Khi chúng đã tàn sát đến không còn ai, chúng tôi sẽ cùng nhau thoát khỏi đây!

Đúng lúc ấy, giữa đám người vang lên một tiếng la nho nhỏ:

“Không xong rồi! Vợ A Cường biến mất!”

Tim tôi thắt lại, lập tức quay phắt người.

“Sao lại thế? Vừa rồi tôi còn nhìn thấy chị ấy mà!”

Một đứa bé sợ hãi kêu lên, giọng run rẩy.

“Chị An, vợ của A Cường vừa nãy bảo là bị đau bụng rồi chạy ra ngoài…”

Linh tính chẳng lành ập đến.

Không lẽ...?

Tôi vội dặn dò đứa bé canh chừng diễm thi, rồi lao về phía lối ra.

Không thể để chị ta áo tin cho thôn dân, nếu không tất cả chúng tôi sẽ ch*t!

Những viên đá sắc bén cào rách da tay tôi, máu tuôn ra ngay tức khắc, nhưng tôi không dừng lại.

Cắn răng, tôi dùng sức đẩy tảng đá che lối ra sang một bên.

Ngoài kia, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.

Trước mắt tôi là những khuôn mặt giận dữ của đám thôn dân.

Phía sau họ, chị dâu tôi thở hổn hển, gương mặt tròn trịa đầy thịt rung rinh theo nhịp thở.

Chị ta chỉ tay về phía tôi, lớn tiếng gào:

“A Cường, chính con tiện nhân An An này dẫn bọn họ trốn!”

10.

Phụ nữ và trẻ em bị lôi ra từng người một, đẩy trở lại từ đường.

Tôi cũng chịu một trận đòn ác liệt, đến mức hai mắt sưng húp không thể mở ra.

Vì hành động dẫn mọi người trốn chạy của tôi, đám đàn ông phẫn nộ đã quyết định ăn tôi luôn.

Trương thôn vỗ vai ba tôi, cười cợt:

“Nhà ông quả thật toàn người bản lĩnh!”

Lưu Tam đã nhịn đói cả buổi sáng cũng phụ họa theo:

“Phải rồi, đúng là Bưu Tử dạy dỗ kỹ quá mà!”

Giọng điệu của hắn nghe đầy châm chọc, khiến mặt ba tôi sa sầm.

“Mất dạy!”

Ba cho tôi một bạt tai, mặt tôi nóng bừng lên.

Tôi ho dữ dội, mỗi lần ho làm động đến vết thương, cả người đau đớn khôn cùng.

“Hổ đói cũng không ăn thịt con, các người là lũ súc sinh!”

Tôi căm phẫn: “Rồi các người sẽ thấy, cả thôn Trần gia này sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, không ai ch*t yên lành đâu!”

Chị dâu tôi, người vừa “lập công”, giờ địa vị trong thôn đã cao lên hẳn.

Chị ta chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi, hả hê nói:

“An An, nói thế là không đúng rồi! Cô cũng họ Trần mà, em gái à, đừng quên gốc gác của mình chứ.”

Tôi nhổ một búng máu vào mặt chị ta, gằn giọng:

“Ma cọp vồ, cút đi!”

Chị ta thét lên, vội vã nấp sau lưng trưởng thôn, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên vẻ hung ác.

“Mày không thích nói chuyện đàng hoàng phải không?”

“Được rồi. Vậy để tao kể cho mọi người về cái trò hề của mày!”

Trò hề gì? Tôi thầm nghĩ trong lòng, đầy nghi hoặc.

Ngay sau đó, chị dâu lớn tiếng:

“Buồn cười chết đi được, con bé này còn ôm diễm thi xong gọi “mẹ” đấy!”

Tôi khẽ nhướng mày.

Đám nam nhân trong thôn không hẹn mà cùng im lặng trong giây lát, sau đó phá lên cười ha hả.

Chỉ trừ ba tôi.

Nhắc đến mẹ tôi giống như chạm vào vảy ngược của ông ta.

Năm xưa, mẹ tôi cố gắng trốn nhiều lần, bị bắt lại cũng không chịu khuất phục.

Điều đó khiến ba tôi trở thành trò cười cho cả thôn suốt một thời gian dài, bị mỉa mai là “không biết dạy vợ.”

Lưu Tam là kẻ cười to nhất, đến mức đuôi mắt cũng nhăn lại thành một khối.

“Hahaha! Bưu Tử, con gái ông nhớ mẹ kìa, tìm mẹ cho nó đi!”

Ba tôi tức điên, giơ tay tát chị dâu tôi một cái:

“Câm mồm, láo toét!”

Chị dâu ăn một bạt tai, uất ức néo vào người anh trai làm nũng.

“A Cường...”

Trong lúc đó, anh trai tôi như kẻ mất hồn, nhìn lướt qua đám phụ nữ vừa bị áp giải về.

“Cô ấy đâu rồi? Tìm thấy cô ấy chưa?”

Nhìn chị dâu sững sờ ôm mặt, tôi bật cười:

“Chị cho rằng đứng về phía bọn họ thì sẽ không bị nhốt à?”

“Chị nghĩ chị thoát được sao?”

Kẻ cáo mượn oai hùm, cuối cùng cũng sẽ ch*t trong tay hổ mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom