13.
Dung Giác đặt ta xuống chỗ nghỉ của hắn, nhanh chóng hôn phớt lên môi ta.
Sau đó quay người bỏ chạy.
Hừ, tiểu tử, có gan ăn cướp không có gan chịu tội.
Ta đã chuẩn bị từ lâu, lắc lắc vật trong tay hỏi hắn: "A Giác ca ca, đây là gì vậy, chẳng lẽ là tiểu tình nhân nào đó lén lút tặng cho ngươi đi?"
Không sai, đây chính là thứ ta lần đầu tiên học nữ công, bị ta vứt bỏ qua loa khi mới bắt đầu.
Ta nắm một góc khăn lụa, khuỷu tay chống lên giường, dáng vẻ cố ý làm ra vẻ phong lưu.
Dung Giác rốt cuộc không thể rời mắt khỏi ta, lại còn làm bộ bình tĩnh: "Lượm được."
Lừa ai chứ.
"Ta hiểu," Ta cười đắc ý, "Ngươi đã thích ta từ rất lâu rồi."
Dung Giác cười nhạo một tiếng, bước tới gần ta, nói: "Ngươi còn nhớ ngươi thêu khăn tay khi nào không?"
"...Năm Nguyên Hoằng mười chín?"
Dung Giác nhíu mày: "Mười bảy. Năm đó kinh thành có cuộc thi gì?"
Ta có loại linh cảm không lành.
Dung Giác tiếp tục nói: "Cuộc thi vật xấu."
Cảm giác muốn giết người quá.
"Lúc đầu còn định dùng thứ này để giành giải nhất, tiếc là, lúc đó ta đang ở phủ dưỡng bệnh, không tham gia được."
Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi!
Ta sẽ không bao giờ tự mình đưa thân cho hắn làm trò cười!
Ta muốn về cung!
Dung Giác không ngăn cản ta, tiếng cười của hắn truyền thẳng vào tai ta.
Ta giận dữ dậm chân, ủ rũ đầu mà lao về phía trước, nhưng lại va vào một vòng tay vững chắc.
Dung Giác bị ta đẩy lùi về phía sau vài bước.
"Đừng giận nữa, ngoan."
"Hừ." Không dễ dỗ dành như vậy đâu.
"Nàng về trước đi, đợi ta vào cung đính hôn. Phán Phán, nàng muốn đính hôn vào lúc nào, đầu năm sau thế nào?"
"Tùy, tùy ngươi."
Thực ra ta muốn thành thân ngay tại chỗ.
Hắn mỉm cười, lại hôn ta một cái.
Bên ngoài truyền đến tiếng động sột soạt, Dung Giác xoay người, nhanh chóng mở cửa.
Mấy người bên ngoài vẫn chưa kịp phản ứng lại, một người chồng chất lên người khác nằm dưới chân Dung Giác, kêu la thảm thiết.
"Chạy hết rồi à?" Dung Giác mặt lạnh như băng.
Mấy người nhanh chóng đứng dậy: "Tướng quân đừng hiểu lầm! Bọn ta không phải đến nghe trộm đâu! Là Vương gia gọi ngài qua, nói là có chuyện quan trọng cần bàn!"
"Cần đến nhiều người như vậy sao?"
Hắn quét mắt nhìn một vòng, mấy binh lính kia đứng thành một hàng, cười gượng không thôi.
Giọng Dung Giác nhẹ nhàng: "Ta đi ra ngoài một chuyến, lát nữa lại về."
"Vậy Vương gia kia..."
"Trời đất bao la, tức phụ mới là lớn nhất."
Ta che mặt, kìm nén tiếng kêu thất thanh dưới đáy lòng.
Trước kia sao ta không phát hiện Dung Giác nói chuyện khéo léo thế này?
14.
Dung Giác đưa ta đến cửa cung.
Ta phất tay cáo biệt với hắn, bước vào cửa cung, lại không nhịn được nhìn thoáng qua phía sau.
Hắn vẫn luôn nhìn ta, trường thân ngọc lập, dáng người đĩnh bạt, khóe miệng mang theo một ý cười nhạt.
Ánh chiều tà rơi trên khuôn mặt hắn, ngay cả ánh sáng cũng hết sức dịu dàng.
Nhưng chỉ vài ngày sau, ta đợi được không phải là hắn vào cung đính hôn, mà là tin tức ngoại xâm.
Sau khi Khương tộc bị đánh bại, vị tứ vương tử hoảng loạn bỏ chạy thế nhưng thuyết phục hoàng đế Lưu quốc, nhân lúc quân lính triều đình ta chưa kịp dưỡng sức, lại một lần nữa khai chiến.
Tuổi tác Dung Vương gia đã lớn, lần này người dẫn quân ra trận, là Dung Giác.
Ta không chút suy nghĩ, chạy đến ngự thư phòng một khóc hai nháo ba thắt cổ.
"Phụ hoàng ơi! Nếu Dung Giác mất tay mất chân thì phải làm sao đây! May mắn lắm mới có người nguyện ý cưới con, nếu hắn không còn nữa, con đây cả đời cũng gả không ra!"
"Phụ hoàng ơi, người cứ tìm người khác đi! Nhị ca, nhị ca không phải thích nghiên cứu binh pháp sao, để hắn đi!"
"Tiểu tam, sao muội có phu quân liền quên ca ca đi, đồ vô lương tâm."
Nhị ca ta lắc lư xuất hiện, đại ca mặt than cũng ở đó.
Ta lập tức im lặng như gà.
Nhị ca ta nói: "Nhi tử Dung gia, vốn dĩ phải chinh chiến sa trường, bảo vệ đất nước, Tiểu tam, ta hỏi muội, nếu Dung Giác cả đời chỉ là một văn quan nhỏ bé, an phận thủ thường, muội còn sẽ thích hắn sao?"
Ta không chút do dự: "Thích."
Nhị ca không nói gì.
Đại ca nói: "Được, ta thấy Hứa Tri Hành không tệ."
Hứa Tri Hành một thị lang nho nhỏ, làm sao xứng với ta chứ!
Không phải, trọng điểm lệch rồi.
Ta tức giận, quát to: "Ta chỉ cần Dung Giác! Dù hắn hóa thành tro ta cũng thích hắn!"
"Nếu hắn chết trên chiến trường, thật sự hóa thành tro, muội cũng có thể tiếp tục thích hắn."
Đại ca ta tốt đẹp, sao lại nói những lời như vậy?
Tức chết ta!
Ta nhấc chân chạy ra ngoài.
Nhị ca định đuổi theo, bị đại ca chặn lại nghiêm ngặt: "Tuỳ nàng đi."
15.
Tức chết ta tức chết ta tức chết ta!
Ta thèm thuồng Dung Giác lâu như thế, kết quả chẳng làm được gì, hắn lại sắp mang binh đánh giặc!
Nếu hắn không còn, chẳng phải là công cốc sao?
Không được.
Chắc chắn không được.
Theo lệ cũ, ta trốn khỏi cung.
Ta mang theo một bình rượu lớn, chuẩn bị làm việc lớn.
Nhưng tiếc là, thất bại.
Dung Giác không ở trong phủ trấn quốc.
Ta ngoan ngoãn ở trong phòng hắn đợi hắn.
Cười chết, chẳng ngoan chút nào.
Lúc Dung Giác đẩy cửa ra, ta đang đứng trên bàn hát hò sung sướng:
“Đến đây, giả vờ đi, dù sao cũng có nhiều thời gian…”
Hắn mặt mày tái mét, vươn tay muốn kéo ta xuống.
Ta càng không cho hắn chạm vào, lùi trái lùi phải:
“Aiz, không bắt được!”
Hành động ngạo mạn như vậy dẫn đến hậu quả chính là.
Ta trượt chân, ngã xuống bàn.
Dung Giác tay mắt lanh lẹ, một tay ôm ta vào trong ngực.
"Chử Phán Phán, rốt cuộc nàng uống bao nhiêu rồi!"
Ta ợ một cái, ánh mắt mê ly mà khua tay múa chân với hắn:
“Nửa bình… không đúng, Hihi, một thùng!”
Nói xong, ta lại ợ một cái.
Dung Giác hơi hơi nghiêng đầu.
Tên nam nhân thối này! Dám ghét bỏ lão nương!
Ta nâng mặt hắn, áp môi vào.
Dung Giác trợn mắt nhìn.
Tay của ta thực không an phận.
"Phán Phán, đừng động."
Chiến thắng đang ở ngay trước mắt!
Ta tiếp tục kẹp giọng: "A Giác ca ca ~"
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc."
Dung Giác nghiêm mặt, đặt ta ở trên bàn.
Sau đó liền như thế chạy đi.
...Chạy rồi ư?
Dung Giác đáng chết!
Nam nhân thúi!
Nam nhân chó!
Ta sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn!
Nhưng Dung Giác nhanh chóng trở về, còn ôm theo một cái thùng lớn.
Không phải chứ? Hóa ra thích kiểu này à?
Ta bắt chéo hai chân, ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ.
Mặt Dung Giác co giật, ném ta...
Vào trong thùng gỗ.
Nước bắn tung tóe.
"Phán Phán, nàng cứ ở trong đó bình tĩnh lại đi!"
Ta: ???????
Tiếng người?
"Dung Giác! Hôm nay ngươi dám bước ra khỏi căn phòng này, ta liền dám chết ở trước mặt ngươi!"
Hắn quay đầu nhìn ta, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.
"Nàng đã làm gì?"
"Ta ăn Hàm Xuân Đan."
Ta cười đắc ý, mặt đỏ như củ khoai lang, "Hoặc chết, hoặc yêu."
Dung Giác vừa đi tới, ta đã ôm lấy hắn.
"Phán Phán, nàng..."
"Đừng nói nữa, hôn ta."
Đáp lại ta là nụ hôn nồng nàn dồn dập của hắn.
16.
Ta mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giọng của Dung Giác khàn khàn: "Dậy rồi à?"
Ta im lặng như gà.
Trong phòng một mảnh hỗn độn.
Dung Giác ôm ta vào trong ngực: "Phán Phán, chờ ta quay lại."
Ta hừ một tiếng.
Hắn chôn mặt vào cổ ta, hít một hơi thật sâu.
"Đến lúc đó ta sẽ lấy cả Lưu Quốc làm sính lễ cho nàng."
Nam nhân này thật ngông cuồng, ta thật yêu.
Thực ra nhị ca ta nói đúng, người như Dung Giác, trời sinh chính là phải làm nên nghiệp lớn.
Hắn sẽ không bị trói buộc trong một triều đình.
Nhưng ta không ngờ, cái hắn nói chờ này lại là mấy năm trời.
Nếu trong bụng ta có con, con ta cũng oe oe cất tiếng khóc chào đời kêu cha!
Cũng may, còn có chút bài thơ tình chua chát hắn gửi từ biên cương để làm an ủi.
"Tiểu Du, Dung Giác vẫn chưa gửi thư sao?"
Tiểu Du lắc đầu: "Nhị hoàng tử nói gần đây chiến sự khẩn cấp, tiểu tướng quân không rảnh lo bên này."
Ta thở dài: "Quả nhiên, con người đều là có được rồi liền không biết quý trọng, huhu."
Tiểu Du nhìn quanh bốn phía: “Công chúa, người đây là khoe ra lộ liễu.”
Đồ đạc do Dung Giác sai người mang tới chất đầy cung điện của ta.
Mỗi lần hắn chiếm được một toà thành trì, hắn lại tặng ta một đống đồ ăn ngon, đồ chơi, đồ đẹp.
Mấy thứ này vốn nên được cất giữ trong quốc khố, nhưng phụ hoàng ta đối với hành vi của hắn chỉ nhắm mắt làm ngơ, còn khen hắn biết thương người.
Thực mau đến ngày giao thừa.
Ta chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, cảm thán nói: "Dung Giác vẫn chưa tới cưới ta, ta sắp thành mụ già rồi."
Trong lúc hứng thú, ta chạy đến Ngự Hoa Viên để nặn người tuyết.
Năm đó ta và Dung Giác đã kết thù oán ở đây. Hắn lớn chậm, vóc dáng thấp bé, thường xuyên bị người khác bắt nạt.
Nhưng tính tình hắn kiêu ngạo, bị bắt nạt cũng không oán trách.
Lúc ta còn rất nhỏ, mẫu hậu đã nói với ta Dung Giác là phu quân tương lai của ta.
Ta rất coi thường, thằng nhóc đậu xanh ấy, sao có thể xứng đôi với bản công chúa?
Nhưng khi ta thấy hắn bị người khác bắt nạt, ta không chút suy nghĩ, ngồi phệt xuống bẻ gãy xương sườn của người đó.
"Phu quân của bản công chúa, chỉ có bản công chúa mới có thể bắt nạt! Ngươi là cái thá gì hả?!"
Người dưới đất căn bản không thể trả lời, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Tiểu Dung Giác từ trên đất bò dậy, hung hăng nói: "Ai thèm lấy ngươi mụ xấu xí này!"
Hắn mới là kẻ xấu xí, trên mặt đều là bùn, đi đường còn khập khiễng.
Ta đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, không đánh hắn.
Nhưng mối thù là đã kết rồi.
Ta quyết tâm phải chụp mũ cho hắn, hắn quyết tâm muốn thoát khỏi dây dưa với ta.
Nhãi ranh, còn không phải quỳ gối dưới váy gấm ta sao?
"Thật đáng tiếc, tướng quân không về được rồi..."
"Ai, trận đánh đã thắng, nhưng..."
“Các ngươi mau câm miệng đi! Nếu để công chúa nghe thấy, mạng nhỏ mấy người chúng ta liền đi tong!"
Ta quay người lại, xuất hiện trước mặt các tiểu cung nữ.
Các nàng la lên một tiếng, quỳ xuống.
Ta run giọng: "Dung Giác xảy ra chuyện gì?"
"Tướng quân... hắn... không còn nữa."
Ta giật mình, đầu óc một mảnh choáng váng.
Khó trách ba tháng nay hắn không có tin tức gì.
Ta đã nói rồi, sao hắn lại lâu như thế không gửi thư cho ta.
Hóa ra là mất tích.
Nhưng thư viết rõ ràng, quân lính nước ta đánh cho quân Lưu Quốc thất bại liên tục, chiếm được mấy thành trì, lẽ ra sắp ký được hiệp định hòa bình.
Tại sao hắn lại mất tích chứ?
Nhưng tất cả mọi người đều giấu ta.
Mọi người đều nói hắn đã chết, nhưng ta không tin.
Ta ngồi đằng sau núi giả cả một buổi chiều.
"Phán Phán, muội..."
"Sao các ngươi không nói cho ta biết?"
Ta ngẩng đầu, nhìn về phía nhị ca.
Hắn lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Nhị ca, ta phải đi tìm hắn, hắn sẽ không chết đâu."
Ta có chút máy móc mà đếm trên đầu ngón tay: "Bên đó địa hình phức tạp, có thể hắn đã rơi vào hang động nào cũng nên."
"Phán Phán, không có ích đâu."
Trong mắt nhị ca chứa đầy đau lòng, ta đột nhiên rất ghét ánh mắt như vậy.
Hắn lắc đầu: "Phụ hoàng đã phái binh đi tìm hắn mấy tháng rồi, cả Dung Vương gia cũng đi..."
Là ta quá chậm chạp, trên dưới hoàng cung đều giấu ta, mà ta lại chẳng hề hay biết.
"Nhị ca, hắn sẽ không chết đâu, ai cũng nói hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, hắn đã nói sẽ dùng Lưu quốc cho ta làm sính lễ, cưới ta về nhà..."
"Phán Phán..."
Ta đứng dậy, quyết tâm nói: "Nhị ca, ta phải đi tìm hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Vừa dứt lời, ta liền chìm vào bóng tối vô tận.
Bình luận facebook