-
Chương 3
8.
“Hừ! Tôi không nói chuyện với cậu nữa. Ông Phương Húc sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này, còn cậu, tôi sẽ báo cáo lên ban giám hiệu.”
“Chờ mà chịu phạt đi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, lòng ngập tràn bất an.
Tôi tháo dây chuyền đá trên cổ ra, nhét vào tay Linh Âm.
“Linh Âm, cậu tin tớ đi, hai bên họ đều đưa ra lý do không nhất quán. Chúng ta phải cẩn trọng phân biệt rõ ràng, không thể dễ dàng tin tưởng bên nào cả.”
“Cậu hãy mang cái này theo, nó có thể giúp cậu bình an.”
Linh Âm hất tay tôi ra, cầm chiếc vòng xem xét.
“Cái này lại là thứ tà vật gì cậu chuẩn bị để hại tôi nữa đúng không?”
“Bớt tốn sức đi, Uyển Nguyệt.”
Linh Âm ném mạnh chiếc vòng xuống đất, xoay người, đẩy cửa rời đi.
Phòng ngủ lại chìm vào tĩnh lặng.
Tĩnh Hoa kéo rèm giường ra, cẩn thận hỏi: “Uyển Nguyệt... Cậu không sao chứ?”
Tôi cúi xuống nhặt chiếc vòng lên.
“Không sao.”
Tôi cười nhẹ với Tĩnh Hoa, trấn an cậu ấy.
Sau đó, tôi lặng lẽ đặt chiếc vòng dưới nệm giường của Linh Âm. Bất kể ai nói đúng ai nói sai, trước tiên cứ để thứ này bảo vệ cậu ấy đã.
Tôi gọi điện cho bác, kể cho ông nghe hết những gì tôi đã thấy và nghe.
Bác tôi nổi giận, dậm chân tức tối:
“Nói năng bậy bạ!”
“Nhảm nhí!”
“Phương pháp ta làm đã được chứng minh qua thực tiễn, lão già kia dám bảo ta dùng tà thuật hại người. Lão chắc chắn chẳng phải loại người tốt lành gì.”
“Nhưng mà viên đá đó là bảo vật quý hiếm, cháu cứ đặt dưới nệm con nhóc đó. Dù lão già đó có làm gì cũng không ảnh hưởng đến nó được đâu!”
Thấy bác càng lúc càng kích động, tôi vội vàng trấn an vài câu rồi cắt điện thoại.
Ông bác này mà nổi hứng phân cao thấp thì nói mấy ngày mấy đêm cũng chưa xong.
Ăn tối xong, tôi đi ngủ luôn.
Không biết Linh Âm về lúc nào, nhưng chắc là đã khuya, vì hôm sau tận đầu giờ chiều, rèm giường của cậu ấy vẫn không nhúc nhích.
Đến giờ đi học, cậu ấy vẫn không có dấu hiệu muốn rời giường.
Tuy hôm qua chúng tôi đã cãi nhau một trận, nhưng dù sao cũng đã có hai năm tình cảm.
Tôi bước lại gần, lắc lắc rèm giường.
“Này, không muốn đi trễ thì mau dậy đi.”
Không có ai trả lời. Tôi lại gõ nhẹ lên giường:
“Linh Âm, dậy đi!”
Vẫn không có âm thanh nào đáp lại.
Một nỗi bất an dâng lên trong tôi. Bình thường chỉ cần có chút động tĩnh gì trong phòng là Linh Âm đã không ngủ yên rồi.
Vậy mà hôm nay, tôi lớn tiếng như vậy, cậu ấy vẫn không có phản ứng.
“Linh Âm?”
Tôi kéo mạnh rèm ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi ch*t lặng.
9.
Linh Âm toàn thân trần trụi nằm trên giường. Tóc cậu ấy rối bù, dính ướt mồ hôi, bết vào mặt. Phía dưới, chăn ướt một mảng lớn, sắc mặt nàng ửng đỏ, thần sắc mơ màng, cơ thể vẫn còn vặn vẹo không yên.
Nếu đến gần hơn, có thể ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng. Tình huống này không cần nghĩ cũng biết cậu ấy đã trải qua điều gì.
Lời cảnh cáo của Vạn Minh Vũ hôm qua quả thật không sai.
Nhưng điều tôi không thể hiểu là sao hôm qua tôi đã đặt vòng đá dưới giường cậu ấy rồi mà mọi chuyện vẫn xảy ra?
Tôi vội nâng Linh Âm dậy.
“Uyển Nguyệt, Linh Âm… cậu ấy sao vậy?” Tĩnh Hoa sợ hãi lùi vài bước về phía sau.
Tôi không có thời gian để giải thích, chỉ bảo cậu ấy đi lấy cho tôi chai rượu trắng tôi dùng để đuổi muỗi ở góc phòng.
Sau khi cầm được chai rượu, tôi mạnh tay đổ một ngụm lớn rồi phun thẳng lên mặt Linh Âm.
“Phụt.”
Cơ thể cậu ấy không còn vặn vẹo nữa nhưng vẫn rên rỉ đau đớn.
Tôi vươn tay sờ tìm dưới nệm của cậu ấy, kỳ lạ thật, rõ ràng hôm qua tôi đã đặt vòng đá ở đây, sao bây giờ không thấy?
Đang lúc tôi mải tìm kiếm, Linh Âm đột nhiên bật dậy, khiến cả hai chúng tôi giật nảy mình.
Tĩnh Hoa lại lùi tiếp về sau.
“Cẩn thận!”
Tôi vội nhắc cậu ấy, nhưng đã muộn.
Tĩnh Hoa va phải ghế, ngã xuống.
“Leng keng.” Ngay lúc đó, một vật từ trong người Tĩnh Hoa rơi ra, lăn chầm chậm đến chân tôi.
Tôi nhíu mày nhìn thứ đó… vì đó chính là vòng đá trừ tà của tôi.
Tĩnh Hoa hoảng hốt bò lại gần, lắp bắp:
“Uyển Nguyệt, không phải… không phải như vậy đâu…”
Tôi cúi xuống nhặt vòng đá lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: “Tĩnh Hoa, sao cậu lại lấy vòng đi?”
10.
Tĩnh Hoa hoảng loạn đẩy cửa chạy ra ngoài, tôi không kịp đuổi theo.
Một trận ho khan dữ dội vang lên, Linh Âm từ từ mở mắt ra.
“Uyển Nguyệt…
Tôi rót một ly nước ấm đưa cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đột nhiên gạt ra, khiến chiếc ly rơi xuống đất.
“Tôi phải làm gì cậu mới chịu buông tha cho tôi?” Linh Âm gào lên, ánh mắt đầy oán hận.
“Tôi còn tường cậu bị ông bác kia lừa gạt chứ không phải thật lòng muốn hại tôi.”
“Nhưng ông của Phương Húc đã nói với tôi, đêm nay cậu sẽ cùng Vạn Minh Vũ liên thủ để hãm hại tôi. Quả nhiên! Uyển Nguyệt, tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?” Linh Âm ôm đầu, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Cậu biết không? Đêm qua, Vạn Minh Vũ xuất hiện trong giấc mộng của tôi, lao đến lột đồ tôi, tr///a t///ấn tôi.” Linh Âm rùng mình khi nhắc lại.
“Hắn nói tôi đừng hòng thoát, tôi nhất định phải trở thành tân nương quỷ của hắn.”
Lại là Vạn Minh Vũ!
Nhưng hôm qua cậu ấy nói ông già kia sẽ chiêu hồn Phương Húc về để hoan lạc với Linh Âm mà.
Mọi chuyện ngày càng rối rắm.
“Tôi có ch*t cũng phải kéo cậu xuống địa ngục chung!” Linh Âm tiếp tục kêu gào trong cơn cuồng loạn.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Vạn Minh Vũ, nhưng người hôm qua còn ríu rít nói cười, hôm nay lại im lặng hoàn toàn, như thể cậu ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Không có cách nào liên lạc được, tôi quyết định tìm đến ông của Phương Húc, người Linh Âm nhắc đến.
Tôi đốt một chút hương được điều chế đặc biệt, sau khi Linh Âm đã qua cơn cuồng loạn đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Tôi dùng điện thoại cậu ấy tìm địa chỉ của ông Phương Húc.
Đó là một căn nhà trọ nhỏ hẻo lánh.
Khi tôi tìm đến nơi đã thấy một ông lão gầy gò mặc áo vải bố màu xanh đen đang nằm trên ghế ngoài sân, bên hông đeo một chiếc hồ lô tinh xảo.
Chưa kịp đến gần, ông ta đã mở mắt nhìn tôi từ xa, ra hiệu cho tôi ngồi xuống uống trà.
“Nhóc con, viên đá trên cổ ngươi tinh xảo đấy”, ông ta nói với giọng trầm trầm.
“Lấy từ một nơi linh khí rất mạnh phải không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Ông ta từ từ ngồi dậy, cầm chiếc hồ lô bên hông lên xem xét, ánh mắt dần trở nên âm u và sắc bén.
“Nếu nhóc không xen vào chuyện không phải của mình, viên đá đó có thể giúp nhóc vượt qua kiếp nạn này. Nhưng nhóc lại cố tình sinh lòng trắc ẩn, tự cuốn vào vòng thị phi.”
Tôi nghe mà lòng chấn động, tay cầm chén trà không ngừng run rẩy, lỡ tay làm đổ nước trà lên người ông ta.
“Xin lỗi, xin lỗi…” tôi lắp bắp xin lỗi.
Ông ta nhíu mày, đặt chiếc hồ lô xuống, lấy khăn lau sạch vạt áo bị ướt.
Ông ta nói không sai, nếu tôi không xen vào chuyện này, dù bị chọn làm phù dâu cho tân nương quỷ, viên đá này cũng đủ để bảo vệ tôi.
Nhưng vì tôi can thiệp, mọi chuyện đã rối tung lên.
“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là điều đau khổ nhất trên thế gian. Phương Húc ra đi, ông đau lòng cháu có thể hiểu, nhưng cớ gì phải kéo thêm người vô tội vào chịu đựng?” Tôi hỏi, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt không rời khỏi ông ta.
“Tại sao ông lại biến Phương Húc thành hình dáng Vạn Minh Vũ để nhập vào giấc mơ của Linh Âm?”
Tôi liếc về phía căn phòng nhỏ sau lưng ông ta, cửa sổ phòng dán chữ hỉ màu trắng, trong phòng có tiếng động. Trước cửa phòng là một cây bạch quả đã sống đến trăm năm, âm khí cực thịnh.
Ông ta trừng mắt giận dữ nhìn tôi.
“Tao ghét nhất là những kẻ thích cho chuyện bao đồng, nhất là chuyện của tao!” Ông ta nghiến răng nói.
“Nếu mày thích lo chuyện bao đồng như vậy thì cùng theo chúng xuống âm phủ đi!”
Tôi mím môi, đứng dậy.
“Nếu chúng ta không thể nói chuyện được, vậy chờ đến ngày tân hôn xem mọi chuyện sẽ ra sao.”
Ông ta cười nhạt.
“Mày nghĩ cái trò người giấy vớ vẩn đó có thể cản tân lang không tìm ra chúng mày à?”
“Nhóc con, tao khuyên mày tỉnh táo lại, tránh xa chuyện của người khác, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chắc người sau lưng mày cũng có chút bản lĩnh để bảo hộ mày.”
Tôi không quay đầu lại, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:
“Không phiền ông lo cho tôi.”
11.
Khi tôi về trời đã khuya, vừa bước vào phòng ngủ đã nghe thấy những tiếng động sột soạt trên giường Tĩnh Hoa, cùng với đó là những âm thanh khó nói.
"Không ổn rồi."
Tôi vội kéo rèm giường cậu ấy ra, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, cảnh tượng trước mắt giống hệt với tình trạng của Linh Âm hồi trưa.
Tôi chuẩn bị thuốc, cố gắng giúp Tĩnh Hoa an tĩnh lại, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ch*t tiệt, cậu ấy mất ý thức hoàn toàn rồi.
Tôi niệm chú tỉnh hồn, giơ ba vòng hương trên đầu cạu ấy, nhưng Tĩnh Hoa vẫn vô cùng khổ sở, vặn vặn vẹo vẹo.
"Vạn Minh Vũ, mau khôi phục ý thức!" Tôi hét lớn.
Đột nhiên, cơ thể Tĩnh Hoa run rẩy, một làn khói đen từ người cậu ấy thoát ra ngoài, kèm theo đó là tiếng khóc lóc rên rỉ vang khắp phòng.
Làn khói đen lượn vài vòng rồi dừng lại trên màn hình điện thoại Tĩnh Hoa đang cầm trong tay. Màn hình sáng lên, hiện ra một tấm ảnh chụp chung giữa một nam sinh và một nữ sinh.
Nam sinh tay nắm góc áo, khuôn mặt cười cùng, nhìn sang nữ sinh với nụ cười dịu dàng trên môi.
Đó là Vạn Minh Vũ và Tĩnh Hoa hồi học trung học.
Tĩnh Hoa dần yên tĩnh lại.
Trong lòng tôi đau xót, ngẩng đầu nhìn về phía ban công.
Dưới ánh trăng, chiếu áo quỷ dị kia lơ lửng phiêu du.
Tôi tiến lại gần, nhìn kỹ từng chi tiết trên áo. Nếu thật sự là tìm tân nương quỷ, tại sao ngũ quan của người trên áo chỉ giống Linh Âm bảy, tám phần? Cảm giác có gì đó sai sai.
Tôi kéo chiếc áo xuống, lật ra, phát hiện đó là áo thêu hai mặt mà hình khuôn mặt thêu ở bên trong lại chính là mặt Tĩnh Hoa.
Hai mặt âm dương, một mặt là Linh Âm, mặt còn lại là Tĩnh Hoa.
Tĩnh Hoa từ từ ngồi dậy, khẽ gọi: "Uyển Nguyệt..."
Tôi bước đến bên giường, tựa vào lan can, hỏi: "Cậu vẫn không định nói thật với tớ à, Tĩnh Hoa? Có phải trước đó ông Phương Húc đã tới tìm cậu rồi không?”
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, nhưng biểu cảm lại giằng xé, đấu tranh trong im lặng.
Tôi chỉ vào chiếc áo treo trên cửa sổ: "Có phải cậu và Vạn Minh Vũ từng có tình cảm với nhau không? Dù chưa chính thức nhưng cậu ấy đã coi cậu là bạn gái, nên mới công khai với bên ngoài rằng mình đã có nửa kia.”
"Còn nữa, cậu cũng đã biết ông Phương Húc đã định âm hôn cho cậu và Vạn Minh Vũ, đúng không?”
Nước mắt lăn dài trên má Tĩnh Hoa, cậu ấy quay mặt đi, giọng nghẹn ngào: "Tất cả đều là do tớ tự nguyện."
Tôi thở dài, gõ nhẹ lên trán cậu ấy: “Tớ nghĩ cậu phải tỉnh táo lại đi.”
"Mấy ngày nay Vạn Minh Vũ hao hết sức lực để cứu cậu, cậu lại đi hợp tác với kẻ đã hại hai người."
Cậu ấy quay đầu lại: "Sao cậu biết…”
Tôi chỉ khẽ xoa xoa đầu cậu ấy: “Đồ ngốc này.”
“Hừ! Tôi không nói chuyện với cậu nữa. Ông Phương Húc sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này, còn cậu, tôi sẽ báo cáo lên ban giám hiệu.”
“Chờ mà chịu phạt đi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, lòng ngập tràn bất an.
Tôi tháo dây chuyền đá trên cổ ra, nhét vào tay Linh Âm.
“Linh Âm, cậu tin tớ đi, hai bên họ đều đưa ra lý do không nhất quán. Chúng ta phải cẩn trọng phân biệt rõ ràng, không thể dễ dàng tin tưởng bên nào cả.”
“Cậu hãy mang cái này theo, nó có thể giúp cậu bình an.”
Linh Âm hất tay tôi ra, cầm chiếc vòng xem xét.
“Cái này lại là thứ tà vật gì cậu chuẩn bị để hại tôi nữa đúng không?”
“Bớt tốn sức đi, Uyển Nguyệt.”
Linh Âm ném mạnh chiếc vòng xuống đất, xoay người, đẩy cửa rời đi.
Phòng ngủ lại chìm vào tĩnh lặng.
Tĩnh Hoa kéo rèm giường ra, cẩn thận hỏi: “Uyển Nguyệt... Cậu không sao chứ?”
Tôi cúi xuống nhặt chiếc vòng lên.
“Không sao.”
Tôi cười nhẹ với Tĩnh Hoa, trấn an cậu ấy.
Sau đó, tôi lặng lẽ đặt chiếc vòng dưới nệm giường của Linh Âm. Bất kể ai nói đúng ai nói sai, trước tiên cứ để thứ này bảo vệ cậu ấy đã.
Tôi gọi điện cho bác, kể cho ông nghe hết những gì tôi đã thấy và nghe.
Bác tôi nổi giận, dậm chân tức tối:
“Nói năng bậy bạ!”
“Nhảm nhí!”
“Phương pháp ta làm đã được chứng minh qua thực tiễn, lão già kia dám bảo ta dùng tà thuật hại người. Lão chắc chắn chẳng phải loại người tốt lành gì.”
“Nhưng mà viên đá đó là bảo vật quý hiếm, cháu cứ đặt dưới nệm con nhóc đó. Dù lão già đó có làm gì cũng không ảnh hưởng đến nó được đâu!”
Thấy bác càng lúc càng kích động, tôi vội vàng trấn an vài câu rồi cắt điện thoại.
Ông bác này mà nổi hứng phân cao thấp thì nói mấy ngày mấy đêm cũng chưa xong.
Ăn tối xong, tôi đi ngủ luôn.
Không biết Linh Âm về lúc nào, nhưng chắc là đã khuya, vì hôm sau tận đầu giờ chiều, rèm giường của cậu ấy vẫn không nhúc nhích.
Đến giờ đi học, cậu ấy vẫn không có dấu hiệu muốn rời giường.
Tuy hôm qua chúng tôi đã cãi nhau một trận, nhưng dù sao cũng đã có hai năm tình cảm.
Tôi bước lại gần, lắc lắc rèm giường.
“Này, không muốn đi trễ thì mau dậy đi.”
Không có ai trả lời. Tôi lại gõ nhẹ lên giường:
“Linh Âm, dậy đi!”
Vẫn không có âm thanh nào đáp lại.
Một nỗi bất an dâng lên trong tôi. Bình thường chỉ cần có chút động tĩnh gì trong phòng là Linh Âm đã không ngủ yên rồi.
Vậy mà hôm nay, tôi lớn tiếng như vậy, cậu ấy vẫn không có phản ứng.
“Linh Âm?”
Tôi kéo mạnh rèm ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi ch*t lặng.
9.
Linh Âm toàn thân trần trụi nằm trên giường. Tóc cậu ấy rối bù, dính ướt mồ hôi, bết vào mặt. Phía dưới, chăn ướt một mảng lớn, sắc mặt nàng ửng đỏ, thần sắc mơ màng, cơ thể vẫn còn vặn vẹo không yên.
Nếu đến gần hơn, có thể ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng. Tình huống này không cần nghĩ cũng biết cậu ấy đã trải qua điều gì.
Lời cảnh cáo của Vạn Minh Vũ hôm qua quả thật không sai.
Nhưng điều tôi không thể hiểu là sao hôm qua tôi đã đặt vòng đá dưới giường cậu ấy rồi mà mọi chuyện vẫn xảy ra?
Tôi vội nâng Linh Âm dậy.
“Uyển Nguyệt, Linh Âm… cậu ấy sao vậy?” Tĩnh Hoa sợ hãi lùi vài bước về phía sau.
Tôi không có thời gian để giải thích, chỉ bảo cậu ấy đi lấy cho tôi chai rượu trắng tôi dùng để đuổi muỗi ở góc phòng.
Sau khi cầm được chai rượu, tôi mạnh tay đổ một ngụm lớn rồi phun thẳng lên mặt Linh Âm.
“Phụt.”
Cơ thể cậu ấy không còn vặn vẹo nữa nhưng vẫn rên rỉ đau đớn.
Tôi vươn tay sờ tìm dưới nệm của cậu ấy, kỳ lạ thật, rõ ràng hôm qua tôi đã đặt vòng đá ở đây, sao bây giờ không thấy?
Đang lúc tôi mải tìm kiếm, Linh Âm đột nhiên bật dậy, khiến cả hai chúng tôi giật nảy mình.
Tĩnh Hoa lại lùi tiếp về sau.
“Cẩn thận!”
Tôi vội nhắc cậu ấy, nhưng đã muộn.
Tĩnh Hoa va phải ghế, ngã xuống.
“Leng keng.” Ngay lúc đó, một vật từ trong người Tĩnh Hoa rơi ra, lăn chầm chậm đến chân tôi.
Tôi nhíu mày nhìn thứ đó… vì đó chính là vòng đá trừ tà của tôi.
Tĩnh Hoa hoảng hốt bò lại gần, lắp bắp:
“Uyển Nguyệt, không phải… không phải như vậy đâu…”
Tôi cúi xuống nhặt vòng đá lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: “Tĩnh Hoa, sao cậu lại lấy vòng đi?”
10.
Tĩnh Hoa hoảng loạn đẩy cửa chạy ra ngoài, tôi không kịp đuổi theo.
Một trận ho khan dữ dội vang lên, Linh Âm từ từ mở mắt ra.
“Uyển Nguyệt…
Tôi rót một ly nước ấm đưa cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đột nhiên gạt ra, khiến chiếc ly rơi xuống đất.
“Tôi phải làm gì cậu mới chịu buông tha cho tôi?” Linh Âm gào lên, ánh mắt đầy oán hận.
“Tôi còn tường cậu bị ông bác kia lừa gạt chứ không phải thật lòng muốn hại tôi.”
“Nhưng ông của Phương Húc đã nói với tôi, đêm nay cậu sẽ cùng Vạn Minh Vũ liên thủ để hãm hại tôi. Quả nhiên! Uyển Nguyệt, tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?” Linh Âm ôm đầu, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Cậu biết không? Đêm qua, Vạn Minh Vũ xuất hiện trong giấc mộng của tôi, lao đến lột đồ tôi, tr///a t///ấn tôi.” Linh Âm rùng mình khi nhắc lại.
“Hắn nói tôi đừng hòng thoát, tôi nhất định phải trở thành tân nương quỷ của hắn.”
Lại là Vạn Minh Vũ!
Nhưng hôm qua cậu ấy nói ông già kia sẽ chiêu hồn Phương Húc về để hoan lạc với Linh Âm mà.
Mọi chuyện ngày càng rối rắm.
“Tôi có ch*t cũng phải kéo cậu xuống địa ngục chung!” Linh Âm tiếp tục kêu gào trong cơn cuồng loạn.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Vạn Minh Vũ, nhưng người hôm qua còn ríu rít nói cười, hôm nay lại im lặng hoàn toàn, như thể cậu ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Không có cách nào liên lạc được, tôi quyết định tìm đến ông của Phương Húc, người Linh Âm nhắc đến.
Tôi đốt một chút hương được điều chế đặc biệt, sau khi Linh Âm đã qua cơn cuồng loạn đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Tôi dùng điện thoại cậu ấy tìm địa chỉ của ông Phương Húc.
Đó là một căn nhà trọ nhỏ hẻo lánh.
Khi tôi tìm đến nơi đã thấy một ông lão gầy gò mặc áo vải bố màu xanh đen đang nằm trên ghế ngoài sân, bên hông đeo một chiếc hồ lô tinh xảo.
Chưa kịp đến gần, ông ta đã mở mắt nhìn tôi từ xa, ra hiệu cho tôi ngồi xuống uống trà.
“Nhóc con, viên đá trên cổ ngươi tinh xảo đấy”, ông ta nói với giọng trầm trầm.
“Lấy từ một nơi linh khí rất mạnh phải không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Ông ta từ từ ngồi dậy, cầm chiếc hồ lô bên hông lên xem xét, ánh mắt dần trở nên âm u và sắc bén.
“Nếu nhóc không xen vào chuyện không phải của mình, viên đá đó có thể giúp nhóc vượt qua kiếp nạn này. Nhưng nhóc lại cố tình sinh lòng trắc ẩn, tự cuốn vào vòng thị phi.”
Tôi nghe mà lòng chấn động, tay cầm chén trà không ngừng run rẩy, lỡ tay làm đổ nước trà lên người ông ta.
“Xin lỗi, xin lỗi…” tôi lắp bắp xin lỗi.
Ông ta nhíu mày, đặt chiếc hồ lô xuống, lấy khăn lau sạch vạt áo bị ướt.
Ông ta nói không sai, nếu tôi không xen vào chuyện này, dù bị chọn làm phù dâu cho tân nương quỷ, viên đá này cũng đủ để bảo vệ tôi.
Nhưng vì tôi can thiệp, mọi chuyện đã rối tung lên.
“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là điều đau khổ nhất trên thế gian. Phương Húc ra đi, ông đau lòng cháu có thể hiểu, nhưng cớ gì phải kéo thêm người vô tội vào chịu đựng?” Tôi hỏi, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt không rời khỏi ông ta.
“Tại sao ông lại biến Phương Húc thành hình dáng Vạn Minh Vũ để nhập vào giấc mơ của Linh Âm?”
Tôi liếc về phía căn phòng nhỏ sau lưng ông ta, cửa sổ phòng dán chữ hỉ màu trắng, trong phòng có tiếng động. Trước cửa phòng là một cây bạch quả đã sống đến trăm năm, âm khí cực thịnh.
Ông ta trừng mắt giận dữ nhìn tôi.
“Tao ghét nhất là những kẻ thích cho chuyện bao đồng, nhất là chuyện của tao!” Ông ta nghiến răng nói.
“Nếu mày thích lo chuyện bao đồng như vậy thì cùng theo chúng xuống âm phủ đi!”
Tôi mím môi, đứng dậy.
“Nếu chúng ta không thể nói chuyện được, vậy chờ đến ngày tân hôn xem mọi chuyện sẽ ra sao.”
Ông ta cười nhạt.
“Mày nghĩ cái trò người giấy vớ vẩn đó có thể cản tân lang không tìm ra chúng mày à?”
“Nhóc con, tao khuyên mày tỉnh táo lại, tránh xa chuyện của người khác, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chắc người sau lưng mày cũng có chút bản lĩnh để bảo hộ mày.”
Tôi không quay đầu lại, chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:
“Không phiền ông lo cho tôi.”
11.
Khi tôi về trời đã khuya, vừa bước vào phòng ngủ đã nghe thấy những tiếng động sột soạt trên giường Tĩnh Hoa, cùng với đó là những âm thanh khó nói.
"Không ổn rồi."
Tôi vội kéo rèm giường cậu ấy ra, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, cảnh tượng trước mắt giống hệt với tình trạng của Linh Âm hồi trưa.
Tôi chuẩn bị thuốc, cố gắng giúp Tĩnh Hoa an tĩnh lại, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ch*t tiệt, cậu ấy mất ý thức hoàn toàn rồi.
Tôi niệm chú tỉnh hồn, giơ ba vòng hương trên đầu cạu ấy, nhưng Tĩnh Hoa vẫn vô cùng khổ sở, vặn vặn vẹo vẹo.
"Vạn Minh Vũ, mau khôi phục ý thức!" Tôi hét lớn.
Đột nhiên, cơ thể Tĩnh Hoa run rẩy, một làn khói đen từ người cậu ấy thoát ra ngoài, kèm theo đó là tiếng khóc lóc rên rỉ vang khắp phòng.
Làn khói đen lượn vài vòng rồi dừng lại trên màn hình điện thoại Tĩnh Hoa đang cầm trong tay. Màn hình sáng lên, hiện ra một tấm ảnh chụp chung giữa một nam sinh và một nữ sinh.
Nam sinh tay nắm góc áo, khuôn mặt cười cùng, nhìn sang nữ sinh với nụ cười dịu dàng trên môi.
Đó là Vạn Minh Vũ và Tĩnh Hoa hồi học trung học.
Tĩnh Hoa dần yên tĩnh lại.
Trong lòng tôi đau xót, ngẩng đầu nhìn về phía ban công.
Dưới ánh trăng, chiếu áo quỷ dị kia lơ lửng phiêu du.
Tôi tiến lại gần, nhìn kỹ từng chi tiết trên áo. Nếu thật sự là tìm tân nương quỷ, tại sao ngũ quan của người trên áo chỉ giống Linh Âm bảy, tám phần? Cảm giác có gì đó sai sai.
Tôi kéo chiếc áo xuống, lật ra, phát hiện đó là áo thêu hai mặt mà hình khuôn mặt thêu ở bên trong lại chính là mặt Tĩnh Hoa.
Hai mặt âm dương, một mặt là Linh Âm, mặt còn lại là Tĩnh Hoa.
Tĩnh Hoa từ từ ngồi dậy, khẽ gọi: "Uyển Nguyệt..."
Tôi bước đến bên giường, tựa vào lan can, hỏi: "Cậu vẫn không định nói thật với tớ à, Tĩnh Hoa? Có phải trước đó ông Phương Húc đã tới tìm cậu rồi không?”
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, nhưng biểu cảm lại giằng xé, đấu tranh trong im lặng.
Tôi chỉ vào chiếc áo treo trên cửa sổ: "Có phải cậu và Vạn Minh Vũ từng có tình cảm với nhau không? Dù chưa chính thức nhưng cậu ấy đã coi cậu là bạn gái, nên mới công khai với bên ngoài rằng mình đã có nửa kia.”
"Còn nữa, cậu cũng đã biết ông Phương Húc đã định âm hôn cho cậu và Vạn Minh Vũ, đúng không?”
Nước mắt lăn dài trên má Tĩnh Hoa, cậu ấy quay mặt đi, giọng nghẹn ngào: "Tất cả đều là do tớ tự nguyện."
Tôi thở dài, gõ nhẹ lên trán cậu ấy: “Tớ nghĩ cậu phải tỉnh táo lại đi.”
"Mấy ngày nay Vạn Minh Vũ hao hết sức lực để cứu cậu, cậu lại đi hợp tác với kẻ đã hại hai người."
Cậu ấy quay đầu lại: "Sao cậu biết…”
Tôi chỉ khẽ xoa xoa đầu cậu ấy: “Đồ ngốc này.”