-
Chương 4 END
12.
Kết đôi cho người sống và người ch*t không phải chuyện đơn giản.
Dưới âm giới, quy định về chuyện này rất nghiêm ngặt. Khi nghi lễ kết thúc, linh hồn của hai người sẽ phải trải qua những hình phạt đau đớn vô cùng, như bị roi quất, thiêu trong lửa nóng, hay bị nhấn chìm trong chảo dầu.
Nếu họ chịu đựng được, có thể trở thành bạn đời mãi mãi. Nếu không, họ sẽ bị đày vào kiếp súc sinh hoặc hồn phi phách tán.
Ông nội Phương Húc chắc chắn không muốn cháu trai mình chịu đựng những khổ hình đó. Vì thế, ông ta đã âm thầm lập kế hoạch. Chiếc quỷ y kia tượng trưng cho hai cuộc hôn nhân.
Ông ta muốn Vạn Minh Vũ và Tĩnh Hoa phải nhận hai phần thiên phạt trước. Với hai phần hình phạt này, cả hai chắc chắn sẽ tan thành tro bụi. Sau đó, ông nội Phương Húc sẽ dùng pháp khí và tà thuật để giúp Phương Húc và Linh Âm đục nước béo cò, thoát khỏi thiên phạt.
Đêm đó, Vạn Minh Vũ và Phương Húc không ai sống sót cả.
Khi mới mất, linh hồn thường khó phân rõ mình còn sống hay đã ch*t, lúc tỉnh lúc mê. Cũng vì vậy mà có lúc Vạn Minh Vũ tỉnh táo tới tìm tôi cầu cứu, có lúc lại bị ông nội Phương Húc thao túng.
“Ông ấy nói Minh Vũ rất đau khổ, cậu ấy yêu tớ, muốn cùng tớ ở bên nhau vĩnh viễn.”
“Ông ấy nói chỉ cần lấy viên đá của cậu đi, sẽ không ai ngăn cản được tớ và Minh Vũ ở bên nhau.” Tĩnh Hoa vừa khóc vừa nói.
Tôi đưa tay lau nước mắt cho cậu ấy: “Cậu ấy yêu cậu nhưng không muốn cậu ch*t theo cậu ấy đâu. Cậu ấy mong cậu sống thật hạnh phúc.”
“Hôm tớ đi mua người giấy đã gặp linh hồn Vạn Minh Vũ. Cậu ấy nói bị ông nội Phương Húc dùng tà thuật giam cầm. Cậu ấy cầu xin tớ giúp giải trừ hôn ước giữa hai người, để cậu có thể sống vui vẻ."
"Nhưng không ngờ, cậu lại bị ông ta lừa."
Hôm đó, vì nói quá nhiều với tôi, Minh Vũ bị bắt lại, nhốt trong hồ lô, hút hồn và tra tấn không ngừng.
Hôm nay, tôi đã đổ hỗn hợp trà nước và tro hương lên hồ lô, giúp Minh Vũ giữ lại một chút hồn phách cuối cùng.
"Vừa rồi, cậu ấy bị thao túng để làm chuyện kia với cậu.”
"Tớ đã dùng thuật tỉnh hồn để đánh thức chút ý thức còn sót lại của cậu ấy. Minh Vũ biết lúc vô thức đã làm tổn thương cậu, cậu ấy đau khổ vô cùng.”
Tĩnh Hoa vùi đầu vào trong chăn, làn khói đen nhẹ nhàng bay lại, phảng phất vờn quanh sau lưng cậu ấy, như đang vỗ về an ủi.
Cảm nhận được điều đó, Tĩnh Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Là cậu ấy phải không?"
Tôi gật đầu, nhưng làn khói đen đột ngột bị kéo ra khỏi cửa sổ. Minh Vũ chỉ còn một hồn một phách, phần lớn vẫn nằm trong tay ông nội Phương Húc gia gia.
Giờ phút này, cậu ấy lại bị bắt đi.
Tĩnh Hoa khóc nức nở: "Là tớ đã hại cậu ấy.”
13.
"Thực xin lỗi, tớ không cứu được cậu ấy”, tôi lầm bầm.
Tôi nhìn về phía giường bên cạnh. Linh Âm vẫn đang ngủ say. Như vậy cũng tốt, tỉnh dậy lại bị lão già kia mê hoặc.
Gió đêm thổi từng cơn, tạo ra những tiếng động lách cách nơi cửa sổ. Đêm mai chính là đêm tân hôn. Nếu phỏng đoán của tôi đúng thì kiếp nạn này có thể hóa giải. Còn nếu phỏng đoán của tôi là sai thì thực sự không còn hy vọng gì nữa.
Ngày hôm sau, tôi lại ra ngoại thành, đến quán bán đồ mã lần trước.
“Ông chủ, cháu muốn mua bốn người giấy, một nam và ba nữ."
"Vẫn quy tắc cũ, đừng vẽ mắt cho người giấy nam ạ.”
Ông chủ vui vẻ đáp lại: “Sao lại mua giống lần trước thế?”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Lần trước đi đường không cẩn thận làm hỏng rồi."
Ông chủ gật gật đầu, rồi tò mò hỏi: "Người bạn lần trước cháu gặp ở đây này, có tới nữa không?”
“Lần trước cậu ta mua nhiều lắm, tôi cũng lời kha khá.”
"Tôi có nói cậu ta để lại phương thức liên lạc có gì sau này hợp tác nhưng cậu ta lại từ chối. Cháu cho tôi số điện thoại cậu ta được không?”
“Mà cậu ta mua nhiều đồ trừ tà lắm, là để đối phó với thứ gì mạnh lắm hả? Tôi thấy cậu ta còn trẻ vậy, lẽ nào là pháp sư truyền thừa cao thâm gì gì đó?” Ông chủ nhắc đến Vạn Minh Vũ.
Tôi miễn cưỡng cười đáp: "Ông chủ, cậu ấy không ở đây nữa.”
"Không ở đây nữa? Vậy đi đâu? Tôi gửi hàng qua bưu điện được mà.”
"Đi một nơi rất xa."
"À, tôi hiểu rồi, xuất ngoại à. Quả thật, tiệm nhỏ của tôi cũng chưa gửi hàng quốc tế được."
Trong lòng tôi cảm thấy chua xót. Nơi cậu ấy phải đến, trên trời dưới đất, không thể tìm được. Những thứ đó cũng chẳng phải để đối phó với ma quỷ gì cả, mà là cậu ấy tự mua cho mình.
Giống như vì tình uống r///ượu độc, cách duy nhất để hóa giải âm hôn chính là tân lang quỷ hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, như vậy mối âm duyên tự nhiên đứt đoạn, tân nương quỷ ở nhân gian sẽ được bình an vô sự.
Cậu ấy chấp nhận hy sinh để bảo vệ Tĩnh Hoa.
"Đây, đồ của cháu đây, lần này đừng làm hỏng nữa nhé.”
Tôi ậm ờ, nhận đồ rồi rời đi.
Ra khỏi tiệm, một cơn gió lạnh thổi tới, tôi rùng mình. Trong đầu hiện lên hình ảnh Vạn Minh Vũ và Diệp Tĩnh Hoa chụp chung.
Cậu thanh niên ngây ngô, trong lòng đã thích nhưng chưa dám nói ra miệng.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó cậu ấy đứng ở đây, ánh mắt thoáng lên tia sáng, nói với tôi: “May mà tôi còn chưa tỏ tình với Tĩnh Hoa, cậu ấy sẽ không phải mang thêm một phần thương tâm mà tiếp tục sống."
Một nỗi chua xót trào dâng trong lòng.
Cậu ấy không biết rằng Tĩnh Hoa cũng có tình cảm với cậu ấy.
Hai kẻ nhát gan cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.
14.
Tôi gói gọn bọc đồ lại, rồi hướng đến trại chăn nuôi ở vùng ngoại ô.
Tầm chạng vạng, tôi mang theo một thùng lớn đầy phân bò phân lơn, bịt mũi bước vào phòng ngủ.
“Linh Âm, cởi ra mau! Cậu đang làm gì vậy? Linh Âm!” Tiếng la của Tĩnh Hoa vang lên từ sau cánh cửa.
Tôi nhanh chóng buông thùng đồ trong tay, đẩy cửa bước vào.
Trước mắt là cảnh Linh Âm đang cười đ///iên loạn, tóc tai rối bời, trên người mặc bộ quỷ y kia.
Tĩnh Hoa thì đứng một bên, vừa sợ hãi vừa cố khuyên nhủ. Thấy tôi trở về, ánh mắt cậu ấy như gặp được cứu tinh.
“Uyển Nguyệt, cậu về rồi! Cậu mau xem cậu ấy thế nào!”
Mắt tôi tối sầm, tự mặc quỷ y lên người, chẳng khác nào cá tự nhảy lên thớt chờ bị thịt.
Tĩnh Hoa hối thúc, “Uyển Nguyệt, mau, thi pháp đi!”
Thi pháp cái gì chứ. Tôi bước tới, nắm tay lại, rồi đấm thẳng vào trán Linh Âm.
“Bụp!”
Một cú đấm đơn giản, thế mà cũng khiến cậu ấy thôi cười quái dị, ngã gục xuống.
“Đơn giản và thô bạo nhưng hiệu quả,” tôi nói, rồi quay sang nhìn Tĩnh Hoa, người đang đứng ngây người.
“Mau, giúp cậu ấy cởi cái áo quỷ quái này ra.”
Tĩnh Hoa vội ngồi xuống, chỉ trong chốc lát, hai chúng tôi đã lột xong bộ quỷ y khỏi người Linh Âm.
Tôi bước ra ngoài, mang thùng phân vào.
Chúng tôi đặt Linh Âm lên giường, mỗi người giữ một bên.
“Uyển Nguyệt, có thật sự phải làm thế này không?” Tĩnh Hoa do dự hỏi tôi.
Tôi gật đầu, đeo bao tay vào, vốc một đống phân lên: “Bắt đầu thôi!”
Chúng tôi hì hục làm việc, thở hổn hển, bôi kín phân lên người Linh Âm, từ trong ra ngoài.
Sau đó, dù ghê tởm và buồn nôn, tôi và Tĩnh Hoa cũng tự bôi phân lên người mình.
Mọi thứ xong xuôi, tôi mặc quỷ y co người giấy, viết rõ sinh thần bát tự và buộc chắc tơ hồng.
Vậy là xong.
“Uyển Nguyệt, lần trước ông nội Phương Húc có nói với tớ là chiêu dùng người giấy này không qua được mặt ông ấy…” Tĩnh Hoa lo lắng nói.
Tôi vỗ vai cậu ấy, “Tin tớ đi.”
Sau đó, tôi nhét vào túi áo người giấy vài quả bạch quả đã thối.
15.
Tiếp theo chỉ cần… ôm cây đợi thỏ.
Rạng sáng, tôi và Tĩnh Hoa nấp trên giường, lắng nghe.
"Cộp cộp cộp...", một chuỗi bước chân quái dị vang lên từ xa. Ngay sau đó, cả phòng ngủ như bị cuốn vào một luồng từ trường mạnh mẽ. Tiếng kèn trống vang vọng, cùng tiếng cười ma quái chói tai, như thể thực sự có một đám cưới đang diễn ra.
Phương Húc xuất hiện, mặc bộ trang phục tân lang đỏ rực, bước đi với dáng vẻ kỳ dị, mắt nhắm nhưng khóe miệng lại cong lên một cách méo mó.
Hắn lang thang khắp nơi tìm kiếm, rồi bất chợt đứng lại trước giường Linh Âm. Tôi và Tĩnh Hoa sợ đến mức không dám thở mạnh.
Hắn nghiêng đầu như đang quan sát gì đó, khiến tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy lên cổ họng. Có phải tôi sai rồi không?
Nhưng không, ngay sau đó, hắn rời khỏi giường Linh Âm, tiến về phía người giấy mặc quỷ y.
Hắn cười khúc khích, cầm chiếc khăn voan đỏ phủ lên đầu người giấy. T
Tiếng kèn trống lại vang lên, trời đất như quay cuồng, và nghi thức kết thúc. Mọi thứ trong phòng ngủ trở lại bình thường.
Tôi và Tĩnh Hoa tay chân lạnh toát, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Uyển Nguyệt, hắn bị lừa thật rồi!" Tĩnh Hoa thốt lên.
Tôi cười nhẹ. Để lừa được hắn, không chỉ cần thị giác, mà còn phải đánh lạc hướng khứu giác.
Hôm đó, tôi đến gặp ông nội hắn đã nhận ra trước cửa phòng Phương Húc, có một cây bạch quả, quả đã chín, tỏa ra mùi hôi thối.
Tại sao lại sắp xếp cho Phương Húc ở trong căn phòng đó? Chính là để luyện khứu giác của hắn. Hôm trước mùi thối ập vào Linh Âm với Tĩnh Hoa cũng là mùi thảo quả thối.
16.
Ngày hôm sau, Linh Âm tỉnh dậy, sắc mặt cậu ấy thật sự rất kém, như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Cậu ấy đến gần tôi, giọng nghẹn ngào:
"Tớ xin lỗi, Uyển Nguyệt."
Tôi chỉ khẽ gật đầu và đưa tay ra ngăn lời nói tiếp theo của cậu ấy, tôi chọn tha thứ cho cậu ấy không cần nghe lời giải thích.
Dù hương của tôi làm Linh Âm ngủ say nhưng nó không thể giam cầm hoàn toàn ý thức của cậu ấy. Mọi chuyện xảy ra đêm qua, cậu ấy đều biết hết.
"Không sao đâu, tớ tha thứ cho cậu.” Tôi khẽ đáp.
Nhưng bất ngờ, cậu ấy lại nổi giận, mắt đỏ hoe:
"Nhưng tớ không thể tha thứ cho cậu được!" Cậu ấy hét lên: "Uyển Nguyệt! Cậu dám đổ phân người lên người tớ!"
Ngay sau đó, cả hai chúng tôi rượt đuổi nhau quanh phòng, bật cười đùa nghịch.
Giữa lúc đó, Tĩnh Hoa đột nhiên lên tiếng hỏi: "Còn Minh Vũ thì sao?"
Tôi không đùa nữa, nụ cười trên môi tắt luôn.
"Đêm qua, Minh Vũ không đến. Điều này có nghĩa là hôn ước của chúng tớ đã bị hủy, đúng không?” Tĩnh Hoa nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ.
Tôi bước đến, ôm cậu ấy thật chặt.
"Uyển Nguyệt, có phải cậu ấy đã hồn phi phách tán không?” Tĩnh Hoa hỏi, giọng run rẩy.
Tôi xoa đầu cậu ấy, nhẹ nhàng an ủi: Nào có, đừng suy nghĩ vớ vẩn, hắn đã sớm được cứu vớt, nhân gia nói không chừng hiện tại đã đầu thai thành công.”
“Nào… đừng suy nghĩ lung tung, Minh Vũ được giải thoát rồi, có lẽ bây giờ cũng đã đầu thai rồi.”
Thật ra đó là những lời thoái thác Vạn Minh Vũ cầu xin tôi nói với Tĩnh Hoa.
Tĩnh Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy tiếc nuối:
"Nhưng... tớ còn chưa kịp nói với cậu ấy là tớ cũng rất thích cậu ấy.”
Tĩnh Hoa lại òa khóc.
Tôi nhìn lên trần nhà, lòng nặng trĩu. Vạn Minh Vũ sẽ không bao giờ nghe thấy lời thổ lộ ấy.
Thế gian này, đã không còn Vạn Minh Vũ nữa.
Kết đôi cho người sống và người ch*t không phải chuyện đơn giản.
Dưới âm giới, quy định về chuyện này rất nghiêm ngặt. Khi nghi lễ kết thúc, linh hồn của hai người sẽ phải trải qua những hình phạt đau đớn vô cùng, như bị roi quất, thiêu trong lửa nóng, hay bị nhấn chìm trong chảo dầu.
Nếu họ chịu đựng được, có thể trở thành bạn đời mãi mãi. Nếu không, họ sẽ bị đày vào kiếp súc sinh hoặc hồn phi phách tán.
Ông nội Phương Húc chắc chắn không muốn cháu trai mình chịu đựng những khổ hình đó. Vì thế, ông ta đã âm thầm lập kế hoạch. Chiếc quỷ y kia tượng trưng cho hai cuộc hôn nhân.
Ông ta muốn Vạn Minh Vũ và Tĩnh Hoa phải nhận hai phần thiên phạt trước. Với hai phần hình phạt này, cả hai chắc chắn sẽ tan thành tro bụi. Sau đó, ông nội Phương Húc sẽ dùng pháp khí và tà thuật để giúp Phương Húc và Linh Âm đục nước béo cò, thoát khỏi thiên phạt.
Đêm đó, Vạn Minh Vũ và Phương Húc không ai sống sót cả.
Khi mới mất, linh hồn thường khó phân rõ mình còn sống hay đã ch*t, lúc tỉnh lúc mê. Cũng vì vậy mà có lúc Vạn Minh Vũ tỉnh táo tới tìm tôi cầu cứu, có lúc lại bị ông nội Phương Húc thao túng.
“Ông ấy nói Minh Vũ rất đau khổ, cậu ấy yêu tớ, muốn cùng tớ ở bên nhau vĩnh viễn.”
“Ông ấy nói chỉ cần lấy viên đá của cậu đi, sẽ không ai ngăn cản được tớ và Minh Vũ ở bên nhau.” Tĩnh Hoa vừa khóc vừa nói.
Tôi đưa tay lau nước mắt cho cậu ấy: “Cậu ấy yêu cậu nhưng không muốn cậu ch*t theo cậu ấy đâu. Cậu ấy mong cậu sống thật hạnh phúc.”
“Hôm tớ đi mua người giấy đã gặp linh hồn Vạn Minh Vũ. Cậu ấy nói bị ông nội Phương Húc dùng tà thuật giam cầm. Cậu ấy cầu xin tớ giúp giải trừ hôn ước giữa hai người, để cậu có thể sống vui vẻ."
"Nhưng không ngờ, cậu lại bị ông ta lừa."
Hôm đó, vì nói quá nhiều với tôi, Minh Vũ bị bắt lại, nhốt trong hồ lô, hút hồn và tra tấn không ngừng.
Hôm nay, tôi đã đổ hỗn hợp trà nước và tro hương lên hồ lô, giúp Minh Vũ giữ lại một chút hồn phách cuối cùng.
"Vừa rồi, cậu ấy bị thao túng để làm chuyện kia với cậu.”
"Tớ đã dùng thuật tỉnh hồn để đánh thức chút ý thức còn sót lại của cậu ấy. Minh Vũ biết lúc vô thức đã làm tổn thương cậu, cậu ấy đau khổ vô cùng.”
Tĩnh Hoa vùi đầu vào trong chăn, làn khói đen nhẹ nhàng bay lại, phảng phất vờn quanh sau lưng cậu ấy, như đang vỗ về an ủi.
Cảm nhận được điều đó, Tĩnh Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Là cậu ấy phải không?"
Tôi gật đầu, nhưng làn khói đen đột ngột bị kéo ra khỏi cửa sổ. Minh Vũ chỉ còn một hồn một phách, phần lớn vẫn nằm trong tay ông nội Phương Húc gia gia.
Giờ phút này, cậu ấy lại bị bắt đi.
Tĩnh Hoa khóc nức nở: "Là tớ đã hại cậu ấy.”
13.
"Thực xin lỗi, tớ không cứu được cậu ấy”, tôi lầm bầm.
Tôi nhìn về phía giường bên cạnh. Linh Âm vẫn đang ngủ say. Như vậy cũng tốt, tỉnh dậy lại bị lão già kia mê hoặc.
Gió đêm thổi từng cơn, tạo ra những tiếng động lách cách nơi cửa sổ. Đêm mai chính là đêm tân hôn. Nếu phỏng đoán của tôi đúng thì kiếp nạn này có thể hóa giải. Còn nếu phỏng đoán của tôi là sai thì thực sự không còn hy vọng gì nữa.
Ngày hôm sau, tôi lại ra ngoại thành, đến quán bán đồ mã lần trước.
“Ông chủ, cháu muốn mua bốn người giấy, một nam và ba nữ."
"Vẫn quy tắc cũ, đừng vẽ mắt cho người giấy nam ạ.”
Ông chủ vui vẻ đáp lại: “Sao lại mua giống lần trước thế?”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Lần trước đi đường không cẩn thận làm hỏng rồi."
Ông chủ gật gật đầu, rồi tò mò hỏi: "Người bạn lần trước cháu gặp ở đây này, có tới nữa không?”
“Lần trước cậu ta mua nhiều lắm, tôi cũng lời kha khá.”
"Tôi có nói cậu ta để lại phương thức liên lạc có gì sau này hợp tác nhưng cậu ta lại từ chối. Cháu cho tôi số điện thoại cậu ta được không?”
“Mà cậu ta mua nhiều đồ trừ tà lắm, là để đối phó với thứ gì mạnh lắm hả? Tôi thấy cậu ta còn trẻ vậy, lẽ nào là pháp sư truyền thừa cao thâm gì gì đó?” Ông chủ nhắc đến Vạn Minh Vũ.
Tôi miễn cưỡng cười đáp: "Ông chủ, cậu ấy không ở đây nữa.”
"Không ở đây nữa? Vậy đi đâu? Tôi gửi hàng qua bưu điện được mà.”
"Đi một nơi rất xa."
"À, tôi hiểu rồi, xuất ngoại à. Quả thật, tiệm nhỏ của tôi cũng chưa gửi hàng quốc tế được."
Trong lòng tôi cảm thấy chua xót. Nơi cậu ấy phải đến, trên trời dưới đất, không thể tìm được. Những thứ đó cũng chẳng phải để đối phó với ma quỷ gì cả, mà là cậu ấy tự mua cho mình.
Giống như vì tình uống r///ượu độc, cách duy nhất để hóa giải âm hôn chính là tân lang quỷ hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, như vậy mối âm duyên tự nhiên đứt đoạn, tân nương quỷ ở nhân gian sẽ được bình an vô sự.
Cậu ấy chấp nhận hy sinh để bảo vệ Tĩnh Hoa.
"Đây, đồ của cháu đây, lần này đừng làm hỏng nữa nhé.”
Tôi ậm ờ, nhận đồ rồi rời đi.
Ra khỏi tiệm, một cơn gió lạnh thổi tới, tôi rùng mình. Trong đầu hiện lên hình ảnh Vạn Minh Vũ và Diệp Tĩnh Hoa chụp chung.
Cậu thanh niên ngây ngô, trong lòng đã thích nhưng chưa dám nói ra miệng.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó cậu ấy đứng ở đây, ánh mắt thoáng lên tia sáng, nói với tôi: “May mà tôi còn chưa tỏ tình với Tĩnh Hoa, cậu ấy sẽ không phải mang thêm một phần thương tâm mà tiếp tục sống."
Một nỗi chua xót trào dâng trong lòng.
Cậu ấy không biết rằng Tĩnh Hoa cũng có tình cảm với cậu ấy.
Hai kẻ nhát gan cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.
14.
Tôi gói gọn bọc đồ lại, rồi hướng đến trại chăn nuôi ở vùng ngoại ô.
Tầm chạng vạng, tôi mang theo một thùng lớn đầy phân bò phân lơn, bịt mũi bước vào phòng ngủ.
“Linh Âm, cởi ra mau! Cậu đang làm gì vậy? Linh Âm!” Tiếng la của Tĩnh Hoa vang lên từ sau cánh cửa.
Tôi nhanh chóng buông thùng đồ trong tay, đẩy cửa bước vào.
Trước mắt là cảnh Linh Âm đang cười đ///iên loạn, tóc tai rối bời, trên người mặc bộ quỷ y kia.
Tĩnh Hoa thì đứng một bên, vừa sợ hãi vừa cố khuyên nhủ. Thấy tôi trở về, ánh mắt cậu ấy như gặp được cứu tinh.
“Uyển Nguyệt, cậu về rồi! Cậu mau xem cậu ấy thế nào!”
Mắt tôi tối sầm, tự mặc quỷ y lên người, chẳng khác nào cá tự nhảy lên thớt chờ bị thịt.
Tĩnh Hoa hối thúc, “Uyển Nguyệt, mau, thi pháp đi!”
Thi pháp cái gì chứ. Tôi bước tới, nắm tay lại, rồi đấm thẳng vào trán Linh Âm.
“Bụp!”
Một cú đấm đơn giản, thế mà cũng khiến cậu ấy thôi cười quái dị, ngã gục xuống.
“Đơn giản và thô bạo nhưng hiệu quả,” tôi nói, rồi quay sang nhìn Tĩnh Hoa, người đang đứng ngây người.
“Mau, giúp cậu ấy cởi cái áo quỷ quái này ra.”
Tĩnh Hoa vội ngồi xuống, chỉ trong chốc lát, hai chúng tôi đã lột xong bộ quỷ y khỏi người Linh Âm.
Tôi bước ra ngoài, mang thùng phân vào.
Chúng tôi đặt Linh Âm lên giường, mỗi người giữ một bên.
“Uyển Nguyệt, có thật sự phải làm thế này không?” Tĩnh Hoa do dự hỏi tôi.
Tôi gật đầu, đeo bao tay vào, vốc một đống phân lên: “Bắt đầu thôi!”
Chúng tôi hì hục làm việc, thở hổn hển, bôi kín phân lên người Linh Âm, từ trong ra ngoài.
Sau đó, dù ghê tởm và buồn nôn, tôi và Tĩnh Hoa cũng tự bôi phân lên người mình.
Mọi thứ xong xuôi, tôi mặc quỷ y co người giấy, viết rõ sinh thần bát tự và buộc chắc tơ hồng.
Vậy là xong.
“Uyển Nguyệt, lần trước ông nội Phương Húc có nói với tớ là chiêu dùng người giấy này không qua được mặt ông ấy…” Tĩnh Hoa lo lắng nói.
Tôi vỗ vai cậu ấy, “Tin tớ đi.”
Sau đó, tôi nhét vào túi áo người giấy vài quả bạch quả đã thối.
15.
Tiếp theo chỉ cần… ôm cây đợi thỏ.
Rạng sáng, tôi và Tĩnh Hoa nấp trên giường, lắng nghe.
"Cộp cộp cộp...", một chuỗi bước chân quái dị vang lên từ xa. Ngay sau đó, cả phòng ngủ như bị cuốn vào một luồng từ trường mạnh mẽ. Tiếng kèn trống vang vọng, cùng tiếng cười ma quái chói tai, như thể thực sự có một đám cưới đang diễn ra.
Phương Húc xuất hiện, mặc bộ trang phục tân lang đỏ rực, bước đi với dáng vẻ kỳ dị, mắt nhắm nhưng khóe miệng lại cong lên một cách méo mó.
Hắn lang thang khắp nơi tìm kiếm, rồi bất chợt đứng lại trước giường Linh Âm. Tôi và Tĩnh Hoa sợ đến mức không dám thở mạnh.
Hắn nghiêng đầu như đang quan sát gì đó, khiến tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy lên cổ họng. Có phải tôi sai rồi không?
Nhưng không, ngay sau đó, hắn rời khỏi giường Linh Âm, tiến về phía người giấy mặc quỷ y.
Hắn cười khúc khích, cầm chiếc khăn voan đỏ phủ lên đầu người giấy. T
Tiếng kèn trống lại vang lên, trời đất như quay cuồng, và nghi thức kết thúc. Mọi thứ trong phòng ngủ trở lại bình thường.
Tôi và Tĩnh Hoa tay chân lạnh toát, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Uyển Nguyệt, hắn bị lừa thật rồi!" Tĩnh Hoa thốt lên.
Tôi cười nhẹ. Để lừa được hắn, không chỉ cần thị giác, mà còn phải đánh lạc hướng khứu giác.
Hôm đó, tôi đến gặp ông nội hắn đã nhận ra trước cửa phòng Phương Húc, có một cây bạch quả, quả đã chín, tỏa ra mùi hôi thối.
Tại sao lại sắp xếp cho Phương Húc ở trong căn phòng đó? Chính là để luyện khứu giác của hắn. Hôm trước mùi thối ập vào Linh Âm với Tĩnh Hoa cũng là mùi thảo quả thối.
16.
Ngày hôm sau, Linh Âm tỉnh dậy, sắc mặt cậu ấy thật sự rất kém, như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Cậu ấy đến gần tôi, giọng nghẹn ngào:
"Tớ xin lỗi, Uyển Nguyệt."
Tôi chỉ khẽ gật đầu và đưa tay ra ngăn lời nói tiếp theo của cậu ấy, tôi chọn tha thứ cho cậu ấy không cần nghe lời giải thích.
Dù hương của tôi làm Linh Âm ngủ say nhưng nó không thể giam cầm hoàn toàn ý thức của cậu ấy. Mọi chuyện xảy ra đêm qua, cậu ấy đều biết hết.
"Không sao đâu, tớ tha thứ cho cậu.” Tôi khẽ đáp.
Nhưng bất ngờ, cậu ấy lại nổi giận, mắt đỏ hoe:
"Nhưng tớ không thể tha thứ cho cậu được!" Cậu ấy hét lên: "Uyển Nguyệt! Cậu dám đổ phân người lên người tớ!"
Ngay sau đó, cả hai chúng tôi rượt đuổi nhau quanh phòng, bật cười đùa nghịch.
Giữa lúc đó, Tĩnh Hoa đột nhiên lên tiếng hỏi: "Còn Minh Vũ thì sao?"
Tôi không đùa nữa, nụ cười trên môi tắt luôn.
"Đêm qua, Minh Vũ không đến. Điều này có nghĩa là hôn ước của chúng tớ đã bị hủy, đúng không?” Tĩnh Hoa nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ.
Tôi bước đến, ôm cậu ấy thật chặt.
"Uyển Nguyệt, có phải cậu ấy đã hồn phi phách tán không?” Tĩnh Hoa hỏi, giọng run rẩy.
Tôi xoa đầu cậu ấy, nhẹ nhàng an ủi: Nào có, đừng suy nghĩ vớ vẩn, hắn đã sớm được cứu vớt, nhân gia nói không chừng hiện tại đã đầu thai thành công.”
“Nào… đừng suy nghĩ lung tung, Minh Vũ được giải thoát rồi, có lẽ bây giờ cũng đã đầu thai rồi.”
Thật ra đó là những lời thoái thác Vạn Minh Vũ cầu xin tôi nói với Tĩnh Hoa.
Tĩnh Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy tiếc nuối:
"Nhưng... tớ còn chưa kịp nói với cậu ấy là tớ cũng rất thích cậu ấy.”
Tĩnh Hoa lại òa khóc.
Tôi nhìn lên trần nhà, lòng nặng trĩu. Vạn Minh Vũ sẽ không bao giờ nghe thấy lời thổ lộ ấy.
Thế gian này, đã không còn Vạn Minh Vũ nữa.
Bình luận facebook