-
Chương 4 END
14.
Tuy tôi không hiểu vì sao anh trai lại muốn tôi giả vờ câm điếc, nhưng tôi biết rằng mình phải nghe lời anh.
Từ ngày vào cô nhi viện, tôi vẫn đếm từng ngày, cho đến khi đến ngày thứ 182, tôi mới mở miệng nói câu đầu tiên.
Có lúc, tôi cũng thắc mắc tại sao anh trai nhất định bắt tôi giả vờ câm điếc. Về sau, tôi mới hiểu ra, anh sợ tôi lỡ lời, nói ra sự thật rằng anh đã tráo đổi thân phận với thi thể kia.
Khi đó, tôi chưa biết chữ, lại vừa giả vờ câm điếc, không thể giao tiếp được với ai. Nhưng rồi, một nghi vấn mới lại xuất hiện trong đầu tôi: Rõ ràng anh tôi là người tốt, tại sao anh lại phải giả làm kẻ xấu? Tôi không tài nào hiểu được và cũng không dám hỏi.
Rồi một ngày, khi tôi đang học cấp hai, tôi tình cờ đọc được bài báo có tiêu đề “Toàn bộ diễn biến vụ án phòng vệ chính đáng Lưu Hải Long”.
Lúc đó, tôi mới hiểu được lời anh đã nói năm xưa: “Là do phòng vệ chính đáng...”
Bài viết giải thích rất rõ ràng, luật pháp luôn có điều khoản về phòng vệ chính đáng, nhưng trước đó chưa từng có tiền lệ. Cho đến khi vụ án Lưu Hải Long được phán quyết, hệ thống tư pháp mới có quy chuẩn tham khảo.
Nói cách khác, nếu năm đó anh tôi không làm gì, ít nhất cũng sẽ bị kết án chung thân.
Sau đó, khi cuộc sống học hành ở cấp ba ngày càng bận rộn, tôi có ít thời gian để nghĩ về anh trai.
Tôi chỉ biết anh bị kết án 20 năm dưới thân phận của hung thủ, nhưng không biết anh bị giam ở đâu, sống như thế nào, thậm chí...
Cả việc anh còn sống hay không, tôi cũng không biết.
Đôi khi, vào những đêm khuya yên tĩnh, tôi lại nhớ về đêm đó, cảm thấy như giữa tôi và anh có một màn sương mờ che phủ, không biết đâu là mơ, đâu là thật.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cho đến năm thứ ba đại học.
Tôi sẽ không bao giờ quên buổi chiều hoàng hôn đó. Khi đang giặt đồ, bạn cùng phòng chạy tới nói có người tìm tôi dưới lầu.
Khi tôi bước ra khỏi ký túc xá, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông lạ đứng dưới tán cây, mang theo một chiếc túi xách.
Tôi mơ hồ cảm thấy người đó giống anh trai, nhưng không dám tin.
Cho đến khi anh mở miệng gọi tôi:
“Bé con, là anh đây.”
Tôi lao vào ôm chầm lấy anh, nước mắt chưa kịp rơi xuống thì nghe anh khẽ nói:
“Tiền đi đường anh tiêu hết rồi, bây giờ đói quá...”
15.
Anh tôi thuê một căn phòng gần trường, tìm được công việc tạm thời không cần dùng đến giấy tờ tùy thân.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Mỗi ngày sau giờ học, tôi đều đến gặp anh.
Tôi dạy anh dùng điện thoại di động, máy tính, giúp anh hòa nhập với xã hội hiện đại. Còn anh dạy tôi toán, giúp tôi viết luận văn, kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị trong tù.
Anh có một quyển sổ ghi chú, trong đó dán đầy những điều anh thấy thú vị. Trang đầu tiên là một bài báo về vụ án Lưu Hải Long, bên cạnh còn có dòng ghi chú của anh: “Người này ch*t muộn quá, nếu hắn ch*t sớm hơn mười mấy năm, có lẽ tôi đã không phải chịu khổ nhiều như thế.”
Mặc dù anh đọc câu đó với giọng điệu đùa cợt, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn và tiếc nuối trong lòng anh.
Quãng thời gian thanh xuân mà anh trân quý nhất đã bị chôn vùi trong nhà tù.
Anh cười, xoa đầu tôi:
“Bé con, đừng khóc, anh đã ra ngoài rồi. Anh sẽ sống đến 100 tuổi, đời còn dài mà!”
Tôi cắn răng:
“Tất cả là do lũ súc sinh đó. Nếu không phải vì chúng, chúng ta đã... Anh, anh còn hận bọn chúng không?”
Anh lắc đầu:
“Ba tên đã ch*t, một tên ngồi tù 20 năm, chúng đã chịu trừng phạt rồi. Nhìn về phía trước thôi, ngày tươi đẹp còn đang chờ mà!”
Tôi cứ tưởng cuộc sống sẽ yên bình trôi qua như thế.
Không ngờ rằng, biến cố lại đến nhanh và bất ngờ như vậy!
Lúc đó, tôi đang năm cuối đại học, vừa chuẩn bị thi biện hộ, vừa tìm việc làm.
Chiều hôm đó, khi tôi từ buổi phỏng vấn trở về nhà, liền thấy một người đàn ông lạ mặt ngồi trên ghế sofa.
Chưa kịp nói gì, anh trai tôi vội giới thiệu:
“Đây là bạn gái tôi.” Rồi anh chỉ vào người đàn ông: “Còn đây là bạn tù của anh.”
Người đàn ông cười toét miệng, lộ ra hàng răng vàng khè, đi tới chỗ tôi:
“Cậu em giỏi thật đấy, tán được cả sinh viên...” Nói xong, hắn mạnh tay bóp vào mông tôi một cái.
Tôi vừa định nổi nóng thì anh trai ngăn lại:
“Đại ca, anh đi thong thả.”
Sau khi người đàn ông rời đi, anh trai tôi thả người nằm phịch xuống ghế sofa:
“Bé con, anh nhắn tin bảo em đừng về nhà rồi mà, sao không đọc?”
Tôi vội lấy điện thoại ra kiểm tra, thì thấy tin nhắn của anh từ chiều, bảo tôi đừng về.
“Lúc đó em bận đi phỏng vấn, không có thời gian xem điện thoại... Người đàn ông đó sao vậy? Chẳng phải chỉ là bạn tù thôi sao, sợ gì chứ?”
Anh tôi ôm đầu:
“Chuyện không đơn giản vậy đâu. Em về trường trước đi, khoảng thời gian này đừng đến đây... Và tốt nhất là nên ở trong ký túc xá.”
Dù không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết nghe lời anh trai là đúng.
Mấy ngày tiếp theo, tôi ở lại ký túc xá, gọi đồ ăn về mà không ra ngoài.
Dù vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy người đàn ông đó lảng vảng dưới lầu.
Một đêm nọ, anh tôi đột ngột nhắn tin nói muốn chuyển nhà. Tôi vội chạy qua giúp anh thu dọn đồ đạc. Chúng tôi vừa mới đóng gói xong thì có người gõ cửa.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy là người đàn ông kia, say khướt.
“Tao biết chúng mày ở trong đó. Không mở cửa, tao sẽ làm ầm lên!”
Bất đắc dĩ, anh tôi phải mở cửa.
Vừa vào nhà, hắn vỗ một tờ giấy vào mặt anh tôi.
Chỉ liếc qua, anh trai đã ngồi sụp xuống đất:
“Đại ca, anh nói đi, anh muốn gì? Tôi có thể cho gì, tôi đều sẽ cho.”
Người đàn ông liếc nhìn căn phòng nhỏ hẹp:
“Mày nghèo như thế này, có thể cho tao gì chứ?” Ánh mắt hắn dừng lại trên người tôi: “Khoan đã, cho tao mượn cô em mày vài ngày, rồi chúng ta sẽ nói tiếp!”
Nói rồi, hắn tiến tới trước mặt tôi, há mồm hôi thối định hôn tôi.
“Không được! Chuyện này không thể. Chúng ta bàn bạc cách khác đi.”
Anh tôi cố ngăn cản, nhưng bị hắn đá văng ra:
“Cút mẹ mày đi! Mày còn tư cách gì để mặc cả với tao?” Hắn nắm cằm tôi: “Đ* non, trông mày cũng không tệ nhỉ. Năm đó tao không hưởng được, hôm nay phải làm cho đã...”
Chưa kịp nói hết câu, anh tôi đã đập vỡ đầu hắn bằng một viên gạch, rồi cầm điện thoại đe dọa:
“Mọi hành vi của mày đã bị tao quay lại. Cùng lắm thì cả hai chúng ta vào tù! Nếu mày còn dám tiếp tục, tao sẽ gi*t mày!”
Hắn nghiến răng:
“Được, mày gan thật đấy. Chúng ta cứ chờ xem!”
Nói xong, hắn cầm tờ giấy chạy trối chết.
16.
Sau khi tên khốn kia rời đi, anh tôi bước đến trước mặt tôi:
"Bé con, anh xin lỗi. Đã để em chịu ấm ức, là anh không có năng lực..."
Tôi nắm chặt tay anh:
"Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này. Rốt cuộc hắn muốn gì? Tờ giấy kia viết gì?"
"Đó là kết quả xét nghiệm DNA, hắn đã phát hiện chúng ta là anh em ruột..."
Anh tôi kể rằng, khi còn trong tù, người đàn ông đó thường xuyên tìm cách gây khó dễ cho anh, nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải. Anh tưởng hắn chỉ đơn giản là ghét mình.
Vài ngày trước, anh mới biết rằng tên kia luôn nghi ngờ anh không phải hung thủ thực sự năm đó và đang tìm bằng chứng. Vì khi con người lo lắng, giọng nói quê quán của họ rất dễ bị lộ ra.
Sau khi ra tù, hắn nghe tin anh tôi cũng đã ra, nhưng không xuất hiện ngay. Hắn đã lấy tóc của tôi và anh để làm xét nghiệm DNA. Khi nhận được kết quả, hắn mới đến đe dọa.
Nghe xong, da đầu tôi tê dại, nhưng vẫn chưa hiểu:
"Vậy anh sợ gì chứ? Dù sao anh đã ngồi tù rồi, còn có thể vì giả mạo mà bị bắt lại sao?"
"Nếu cảnh sát thực sự biết chuyện này, tội danh của anh sẽ nặng hơn rất nhiều. Cả đời này có lẽ không ra khỏi tù được..." Anh tôi cười khổ và lắc đầu.
"Anh không sao, nhưng em còn trẻ, có tương lai rạng rỡ. Nếu vì tội bao che mà phải vào tù, đời em cũng sẽ bị hủy hoại."
Đúng vậy, tôi còn trẻ, vừa tìm được một công việc tốt. Cuộc đời anh trai tôi cũng chỉ mới bắt đầu lại. Chúng tôi không thể để tên súc sinh đó phá hủy tất cả.
"Anh, chắc chắn anh có cách, đúng không? Nếu không còn lựa chọn nào khác, chúng ta... gi*t hắn! Coi như trả thù cho mẹ!"
Anh tôi sững người, rồi gật đầu.
"Chỉ còn cách đó. Anh sẽ lên kế hoạch." Anh xoa đầu tôi theo thói quen, "Bé con, con đường sau này, em phải tự đi, tự chăm sóc bản thân."
"Anh nói gì vậy?!" Tôi hất tay anh ra. "Không phải chỉ mình anh, mà là chúng ta! Anh hiểu không? Là chúng ta! Em sẽ tìm ra cách, một cách mà cả hai chúng ta đều có thể thoát tội!"
Nhưng gi*t người đâu có dễ như vậy?
Suốt ba ngày, tôi nghĩ nát óc cũng không tìm ra được kế hoạch nào khả thi. Cuối cùng, vẫn là anh tôi nghĩ ra một kế hoạch.
Nhưng anh không chịu nói cho tôi biết bất cứ điều gì.
"Em chỉ cần đi theo anh, anh bảo gì thì em làm nấy. Em càng biết ít, chúng ta càng an toàn!"
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, lòng tôi tràn ngập hy vọng.
Người anh mà tôi tuyệt đối tin tưởng, đã trở lại.
17.
Anh tôi dẫn tôi về quê, trở lại huyện nhỏ, chuyển vào một ngôi nhà bỏ hoang trong làng.
Trong những ngày tiếp theo, tôi chẳng cần làm gì cả, chỉ phải tập quen lại thói quen của một người câm điếc. Anh còn mua cho tôi một cặp kính có thể chuyển âm thanh thành văn bản.
Rồi cái ngày hành động cũng tới.
Sáng sớm hôm đó, anh tôi dùng một số điện thoại lạ gọi cho tôi:
"Nhớ kỹ, tối nay đi lấy kính xong thì về nhà. Cứ giả vờ như không biết gì, không cần quan tâm thấy ai hay điều gì, cứ phản ứng bình thường!"
Buổi tối, khi tôi vừa lấy xong kính và trở về, tôi đã bị phục kích bởi tên đàn ông đó. Đáng tiếc, hắn không đến một mình mà còn mang theo một tên bạn tù từng phạm tội cư*ng hi*p.
Khi tôi bị bọn chúng đè xuống đất, không thể cử động, anh tôi xuất hiện. Cả hai chúng tôi hợp sức xử lý bọn chúng, nhưng chủ yếu vẫn là anh tôi ra tay.
Sau khi giải quyết xong mọi thứ, anh cầm tay tôi và dạy tôi cách trả lời khi gặp cảnh sát:
"Nhớ kỹ, sống ch*t cũng phải nói anh không phải bạn trai của em. Và nếu có ai phát hiện ra sự thật, cứ làm rối tung lên, để họ bắt em cũng được!"
Mãi sau này, khi đối đầu với cảnh sát, tôi mới nhận ra sự tính toán sâu xa của anh. Nếu tôi không giả làm người câm điếc mà chỉ giao tiếp thông thường, có thể tôi đã mắc bẫy của cảnh sát. Nhưng nhờ có kính thông minh, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tôi có thể đọc mọi lời họ nói và trả lời bằng cách đánh máy, từ đó có đủ thời gian suy nghĩ.
Tóm lại, tôi phải tin rằng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi, mục đích là gi*t một kẻ thù và gài bẫy một kẻ khác. Như vậy, cảnh sát sẽ dồn toàn bộ sự chú ý vào tôi. Còn anh tôi thì chỉ cần viện cớ tự vệ chính đáng để thoát tội.
Chỉ có điều, không ai ngờ rằng sau khi cảnh sát tra ra thân phận thực sự của tôi, họ đã mời cảnh sá Ngụy – một người ở cấp tỉnh – quay lại điều tra vụ việc.
May thay, tôi và anh cuối cùng cũng chịu được áp lực và diễn tròn vai.
18.
Sau khi có danh phận chính thức, anh tôi thi đỗ bằng luật sư như mong muốn.
Với chiếc kính thông minh, anh nhanh chóng làm việc tại một hãng luật lớn và quen biết chị dâu của tôi. Sáu tháng sau, họ kết hôn.
Trong đám cưới, nhìn anh tôi hạnh phúc, tôi đã khóc không thành tiếng. Hơn hai mươi năm ẩn nhẫn và chịu đựng, cuối cùng anh tôi cũng có thể trở về với cuộc sống như một người bình thường.
Sau khi lễ cưới kết thúc, tôi và anh chị cùng kiểm phong bao tiền mừng, phát hiện một phong bao không có tên, cũng không ghi lại trong danh sách lễ tân. Khi mở ra, bên trong chỉ có một ngàn tệ.
"Kỳ lạ, ai lại tặng thế này nhỉ?" Chị dâu cầm bao lì xì lắc lắc, bất ngờ có một tờ giấy rơi ra từ trong đó.
"Có tờ giấy, để em xem nào... Đây là tôi thay pháp luật gửi lời xin lỗi muộn màng... Chú Ngụy... Đây là cái gì vậy? Em không hiểu."
Tôi và anh tôi sững người. Mắt anh trai nhanh chóng đỏ hoe.
Chị dâu cầm tờ giấy, quay sang hỏi:
"Anh, chú Ngụy này là ai? Anh quen à? Nếu đưa nhầm thì mình phải trả lại chứ."
Anh tôi quay đi, lau khô nước mắt rồi nhận lấy tờ giấy:
"Không nhầm đâu, đây là một khách hàng của anh."
"Chú Ngụy? Công ty mình có khách hàng họ Ngụy sao?"
"Không có, đây là một khách hàng cũ của anh."
"À, em hiểu rồi," chị dâu gật đầu, "Kết hôn mà ông ấy vẫn nhớ tặng quà, vụ này là án gì vậy?"
"Án gì à? Để anh nhớ xem," anh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hình như là án phòng vệ chính đáng."
Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp, trời quang mây tạnh.
(Hết)
Tuy tôi không hiểu vì sao anh trai lại muốn tôi giả vờ câm điếc, nhưng tôi biết rằng mình phải nghe lời anh.
Từ ngày vào cô nhi viện, tôi vẫn đếm từng ngày, cho đến khi đến ngày thứ 182, tôi mới mở miệng nói câu đầu tiên.
Có lúc, tôi cũng thắc mắc tại sao anh trai nhất định bắt tôi giả vờ câm điếc. Về sau, tôi mới hiểu ra, anh sợ tôi lỡ lời, nói ra sự thật rằng anh đã tráo đổi thân phận với thi thể kia.
Khi đó, tôi chưa biết chữ, lại vừa giả vờ câm điếc, không thể giao tiếp được với ai. Nhưng rồi, một nghi vấn mới lại xuất hiện trong đầu tôi: Rõ ràng anh tôi là người tốt, tại sao anh lại phải giả làm kẻ xấu? Tôi không tài nào hiểu được và cũng không dám hỏi.
Rồi một ngày, khi tôi đang học cấp hai, tôi tình cờ đọc được bài báo có tiêu đề “Toàn bộ diễn biến vụ án phòng vệ chính đáng Lưu Hải Long”.
Lúc đó, tôi mới hiểu được lời anh đã nói năm xưa: “Là do phòng vệ chính đáng...”
Bài viết giải thích rất rõ ràng, luật pháp luôn có điều khoản về phòng vệ chính đáng, nhưng trước đó chưa từng có tiền lệ. Cho đến khi vụ án Lưu Hải Long được phán quyết, hệ thống tư pháp mới có quy chuẩn tham khảo.
Nói cách khác, nếu năm đó anh tôi không làm gì, ít nhất cũng sẽ bị kết án chung thân.
Sau đó, khi cuộc sống học hành ở cấp ba ngày càng bận rộn, tôi có ít thời gian để nghĩ về anh trai.
Tôi chỉ biết anh bị kết án 20 năm dưới thân phận của hung thủ, nhưng không biết anh bị giam ở đâu, sống như thế nào, thậm chí...
Cả việc anh còn sống hay không, tôi cũng không biết.
Đôi khi, vào những đêm khuya yên tĩnh, tôi lại nhớ về đêm đó, cảm thấy như giữa tôi và anh có một màn sương mờ che phủ, không biết đâu là mơ, đâu là thật.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cho đến năm thứ ba đại học.
Tôi sẽ không bao giờ quên buổi chiều hoàng hôn đó. Khi đang giặt đồ, bạn cùng phòng chạy tới nói có người tìm tôi dưới lầu.
Khi tôi bước ra khỏi ký túc xá, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông lạ đứng dưới tán cây, mang theo một chiếc túi xách.
Tôi mơ hồ cảm thấy người đó giống anh trai, nhưng không dám tin.
Cho đến khi anh mở miệng gọi tôi:
“Bé con, là anh đây.”
Tôi lao vào ôm chầm lấy anh, nước mắt chưa kịp rơi xuống thì nghe anh khẽ nói:
“Tiền đi đường anh tiêu hết rồi, bây giờ đói quá...”
15.
Anh tôi thuê một căn phòng gần trường, tìm được công việc tạm thời không cần dùng đến giấy tờ tùy thân.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Mỗi ngày sau giờ học, tôi đều đến gặp anh.
Tôi dạy anh dùng điện thoại di động, máy tính, giúp anh hòa nhập với xã hội hiện đại. Còn anh dạy tôi toán, giúp tôi viết luận văn, kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị trong tù.
Anh có một quyển sổ ghi chú, trong đó dán đầy những điều anh thấy thú vị. Trang đầu tiên là một bài báo về vụ án Lưu Hải Long, bên cạnh còn có dòng ghi chú của anh: “Người này ch*t muộn quá, nếu hắn ch*t sớm hơn mười mấy năm, có lẽ tôi đã không phải chịu khổ nhiều như thế.”
Mặc dù anh đọc câu đó với giọng điệu đùa cợt, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn và tiếc nuối trong lòng anh.
Quãng thời gian thanh xuân mà anh trân quý nhất đã bị chôn vùi trong nhà tù.
Anh cười, xoa đầu tôi:
“Bé con, đừng khóc, anh đã ra ngoài rồi. Anh sẽ sống đến 100 tuổi, đời còn dài mà!”
Tôi cắn răng:
“Tất cả là do lũ súc sinh đó. Nếu không phải vì chúng, chúng ta đã... Anh, anh còn hận bọn chúng không?”
Anh lắc đầu:
“Ba tên đã ch*t, một tên ngồi tù 20 năm, chúng đã chịu trừng phạt rồi. Nhìn về phía trước thôi, ngày tươi đẹp còn đang chờ mà!”
Tôi cứ tưởng cuộc sống sẽ yên bình trôi qua như thế.
Không ngờ rằng, biến cố lại đến nhanh và bất ngờ như vậy!
Lúc đó, tôi đang năm cuối đại học, vừa chuẩn bị thi biện hộ, vừa tìm việc làm.
Chiều hôm đó, khi tôi từ buổi phỏng vấn trở về nhà, liền thấy một người đàn ông lạ mặt ngồi trên ghế sofa.
Chưa kịp nói gì, anh trai tôi vội giới thiệu:
“Đây là bạn gái tôi.” Rồi anh chỉ vào người đàn ông: “Còn đây là bạn tù của anh.”
Người đàn ông cười toét miệng, lộ ra hàng răng vàng khè, đi tới chỗ tôi:
“Cậu em giỏi thật đấy, tán được cả sinh viên...” Nói xong, hắn mạnh tay bóp vào mông tôi một cái.
Tôi vừa định nổi nóng thì anh trai ngăn lại:
“Đại ca, anh đi thong thả.”
Sau khi người đàn ông rời đi, anh trai tôi thả người nằm phịch xuống ghế sofa:
“Bé con, anh nhắn tin bảo em đừng về nhà rồi mà, sao không đọc?”
Tôi vội lấy điện thoại ra kiểm tra, thì thấy tin nhắn của anh từ chiều, bảo tôi đừng về.
“Lúc đó em bận đi phỏng vấn, không có thời gian xem điện thoại... Người đàn ông đó sao vậy? Chẳng phải chỉ là bạn tù thôi sao, sợ gì chứ?”
Anh tôi ôm đầu:
“Chuyện không đơn giản vậy đâu. Em về trường trước đi, khoảng thời gian này đừng đến đây... Và tốt nhất là nên ở trong ký túc xá.”
Dù không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết nghe lời anh trai là đúng.
Mấy ngày tiếp theo, tôi ở lại ký túc xá, gọi đồ ăn về mà không ra ngoài.
Dù vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy người đàn ông đó lảng vảng dưới lầu.
Một đêm nọ, anh tôi đột ngột nhắn tin nói muốn chuyển nhà. Tôi vội chạy qua giúp anh thu dọn đồ đạc. Chúng tôi vừa mới đóng gói xong thì có người gõ cửa.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy là người đàn ông kia, say khướt.
“Tao biết chúng mày ở trong đó. Không mở cửa, tao sẽ làm ầm lên!”
Bất đắc dĩ, anh tôi phải mở cửa.
Vừa vào nhà, hắn vỗ một tờ giấy vào mặt anh tôi.
Chỉ liếc qua, anh trai đã ngồi sụp xuống đất:
“Đại ca, anh nói đi, anh muốn gì? Tôi có thể cho gì, tôi đều sẽ cho.”
Người đàn ông liếc nhìn căn phòng nhỏ hẹp:
“Mày nghèo như thế này, có thể cho tao gì chứ?” Ánh mắt hắn dừng lại trên người tôi: “Khoan đã, cho tao mượn cô em mày vài ngày, rồi chúng ta sẽ nói tiếp!”
Nói rồi, hắn tiến tới trước mặt tôi, há mồm hôi thối định hôn tôi.
“Không được! Chuyện này không thể. Chúng ta bàn bạc cách khác đi.”
Anh tôi cố ngăn cản, nhưng bị hắn đá văng ra:
“Cút mẹ mày đi! Mày còn tư cách gì để mặc cả với tao?” Hắn nắm cằm tôi: “Đ* non, trông mày cũng không tệ nhỉ. Năm đó tao không hưởng được, hôm nay phải làm cho đã...”
Chưa kịp nói hết câu, anh tôi đã đập vỡ đầu hắn bằng một viên gạch, rồi cầm điện thoại đe dọa:
“Mọi hành vi của mày đã bị tao quay lại. Cùng lắm thì cả hai chúng ta vào tù! Nếu mày còn dám tiếp tục, tao sẽ gi*t mày!”
Hắn nghiến răng:
“Được, mày gan thật đấy. Chúng ta cứ chờ xem!”
Nói xong, hắn cầm tờ giấy chạy trối chết.
16.
Sau khi tên khốn kia rời đi, anh tôi bước đến trước mặt tôi:
"Bé con, anh xin lỗi. Đã để em chịu ấm ức, là anh không có năng lực..."
Tôi nắm chặt tay anh:
"Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này. Rốt cuộc hắn muốn gì? Tờ giấy kia viết gì?"
"Đó là kết quả xét nghiệm DNA, hắn đã phát hiện chúng ta là anh em ruột..."
Anh tôi kể rằng, khi còn trong tù, người đàn ông đó thường xuyên tìm cách gây khó dễ cho anh, nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải. Anh tưởng hắn chỉ đơn giản là ghét mình.
Vài ngày trước, anh mới biết rằng tên kia luôn nghi ngờ anh không phải hung thủ thực sự năm đó và đang tìm bằng chứng. Vì khi con người lo lắng, giọng nói quê quán của họ rất dễ bị lộ ra.
Sau khi ra tù, hắn nghe tin anh tôi cũng đã ra, nhưng không xuất hiện ngay. Hắn đã lấy tóc của tôi và anh để làm xét nghiệm DNA. Khi nhận được kết quả, hắn mới đến đe dọa.
Nghe xong, da đầu tôi tê dại, nhưng vẫn chưa hiểu:
"Vậy anh sợ gì chứ? Dù sao anh đã ngồi tù rồi, còn có thể vì giả mạo mà bị bắt lại sao?"
"Nếu cảnh sát thực sự biết chuyện này, tội danh của anh sẽ nặng hơn rất nhiều. Cả đời này có lẽ không ra khỏi tù được..." Anh tôi cười khổ và lắc đầu.
"Anh không sao, nhưng em còn trẻ, có tương lai rạng rỡ. Nếu vì tội bao che mà phải vào tù, đời em cũng sẽ bị hủy hoại."
Đúng vậy, tôi còn trẻ, vừa tìm được một công việc tốt. Cuộc đời anh trai tôi cũng chỉ mới bắt đầu lại. Chúng tôi không thể để tên súc sinh đó phá hủy tất cả.
"Anh, chắc chắn anh có cách, đúng không? Nếu không còn lựa chọn nào khác, chúng ta... gi*t hắn! Coi như trả thù cho mẹ!"
Anh tôi sững người, rồi gật đầu.
"Chỉ còn cách đó. Anh sẽ lên kế hoạch." Anh xoa đầu tôi theo thói quen, "Bé con, con đường sau này, em phải tự đi, tự chăm sóc bản thân."
"Anh nói gì vậy?!" Tôi hất tay anh ra. "Không phải chỉ mình anh, mà là chúng ta! Anh hiểu không? Là chúng ta! Em sẽ tìm ra cách, một cách mà cả hai chúng ta đều có thể thoát tội!"
Nhưng gi*t người đâu có dễ như vậy?
Suốt ba ngày, tôi nghĩ nát óc cũng không tìm ra được kế hoạch nào khả thi. Cuối cùng, vẫn là anh tôi nghĩ ra một kế hoạch.
Nhưng anh không chịu nói cho tôi biết bất cứ điều gì.
"Em chỉ cần đi theo anh, anh bảo gì thì em làm nấy. Em càng biết ít, chúng ta càng an toàn!"
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, lòng tôi tràn ngập hy vọng.
Người anh mà tôi tuyệt đối tin tưởng, đã trở lại.
17.
Anh tôi dẫn tôi về quê, trở lại huyện nhỏ, chuyển vào một ngôi nhà bỏ hoang trong làng.
Trong những ngày tiếp theo, tôi chẳng cần làm gì cả, chỉ phải tập quen lại thói quen của một người câm điếc. Anh còn mua cho tôi một cặp kính có thể chuyển âm thanh thành văn bản.
Rồi cái ngày hành động cũng tới.
Sáng sớm hôm đó, anh tôi dùng một số điện thoại lạ gọi cho tôi:
"Nhớ kỹ, tối nay đi lấy kính xong thì về nhà. Cứ giả vờ như không biết gì, không cần quan tâm thấy ai hay điều gì, cứ phản ứng bình thường!"
Buổi tối, khi tôi vừa lấy xong kính và trở về, tôi đã bị phục kích bởi tên đàn ông đó. Đáng tiếc, hắn không đến một mình mà còn mang theo một tên bạn tù từng phạm tội cư*ng hi*p.
Khi tôi bị bọn chúng đè xuống đất, không thể cử động, anh tôi xuất hiện. Cả hai chúng tôi hợp sức xử lý bọn chúng, nhưng chủ yếu vẫn là anh tôi ra tay.
Sau khi giải quyết xong mọi thứ, anh cầm tay tôi và dạy tôi cách trả lời khi gặp cảnh sát:
"Nhớ kỹ, sống ch*t cũng phải nói anh không phải bạn trai của em. Và nếu có ai phát hiện ra sự thật, cứ làm rối tung lên, để họ bắt em cũng được!"
Mãi sau này, khi đối đầu với cảnh sát, tôi mới nhận ra sự tính toán sâu xa của anh. Nếu tôi không giả làm người câm điếc mà chỉ giao tiếp thông thường, có thể tôi đã mắc bẫy của cảnh sát. Nhưng nhờ có kính thông minh, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tôi có thể đọc mọi lời họ nói và trả lời bằng cách đánh máy, từ đó có đủ thời gian suy nghĩ.
Tóm lại, tôi phải tin rằng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi, mục đích là gi*t một kẻ thù và gài bẫy một kẻ khác. Như vậy, cảnh sát sẽ dồn toàn bộ sự chú ý vào tôi. Còn anh tôi thì chỉ cần viện cớ tự vệ chính đáng để thoát tội.
Chỉ có điều, không ai ngờ rằng sau khi cảnh sát tra ra thân phận thực sự của tôi, họ đã mời cảnh sá Ngụy – một người ở cấp tỉnh – quay lại điều tra vụ việc.
May thay, tôi và anh cuối cùng cũng chịu được áp lực và diễn tròn vai.
18.
Sau khi có danh phận chính thức, anh tôi thi đỗ bằng luật sư như mong muốn.
Với chiếc kính thông minh, anh nhanh chóng làm việc tại một hãng luật lớn và quen biết chị dâu của tôi. Sáu tháng sau, họ kết hôn.
Trong đám cưới, nhìn anh tôi hạnh phúc, tôi đã khóc không thành tiếng. Hơn hai mươi năm ẩn nhẫn và chịu đựng, cuối cùng anh tôi cũng có thể trở về với cuộc sống như một người bình thường.
Sau khi lễ cưới kết thúc, tôi và anh chị cùng kiểm phong bao tiền mừng, phát hiện một phong bao không có tên, cũng không ghi lại trong danh sách lễ tân. Khi mở ra, bên trong chỉ có một ngàn tệ.
"Kỳ lạ, ai lại tặng thế này nhỉ?" Chị dâu cầm bao lì xì lắc lắc, bất ngờ có một tờ giấy rơi ra từ trong đó.
"Có tờ giấy, để em xem nào... Đây là tôi thay pháp luật gửi lời xin lỗi muộn màng... Chú Ngụy... Đây là cái gì vậy? Em không hiểu."
Tôi và anh tôi sững người. Mắt anh trai nhanh chóng đỏ hoe.
Chị dâu cầm tờ giấy, quay sang hỏi:
"Anh, chú Ngụy này là ai? Anh quen à? Nếu đưa nhầm thì mình phải trả lại chứ."
Anh tôi quay đi, lau khô nước mắt rồi nhận lấy tờ giấy:
"Không nhầm đâu, đây là một khách hàng của anh."
"Chú Ngụy? Công ty mình có khách hàng họ Ngụy sao?"
"Không có, đây là một khách hàng cũ của anh."
"À, em hiểu rồi," chị dâu gật đầu, "Kết hôn mà ông ấy vẫn nhớ tặng quà, vụ này là án gì vậy?"
"Án gì à? Để anh nhớ xem," anh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hình như là án phòng vệ chính đáng."
Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp, trời quang mây tạnh.
(Hết)
Bình luận facebook