- Tác giả
- Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Xuyên không
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Lượt đọc
- 2,090
- Cập nhật
1.
Đêm trước hôn lễ, tôi đã xuyên về thời điểm bạn trai tôi đang học cấp 3.
Trong con hẻm nhỏ, Thẩm Tư Hàng bị người ta túm cổ, hung hăng đánh ngã anh xuống đất.
Anh không phản kháng cũng không giãy dụa, giống như đã quen, xem việc bị đánh là điều bình thường.
Anh hoàn toàn bình tĩnh, mặc kệ vết thương trên mặt đang chảy máu.
Những người xung quanh cười phá lên.
Tôi biết kẻ bắt nạt là ai.
Anh trai kế của Thẩm Tư Hàng, Thẩm Kim Bạch.
"Anh Thẩm, nhìn nó giống con chó quá."
“Với chút tiền đồ này, ngày sau chắc chắn không thể uy hiếp được anh."
Thẩm Kim Bạch chỉ cười, đưa tay nâng mặt anh ấy, khinh thường vỗ vỗ lên mặt như đang trêu một con chó ngốc:
"Nào, sủa một tiếng cho anh đây nghe."
Tôi hạ thấp giọng nói, qua điện thoại kể với nhân viên tổng đài những chuyện đang xảy ra và báo địa điểm, rồi kết thúc cuộc gọi.
Tên kia tiếp tục nói:
“Con trai của mẹ kế cũng rẻ tiền như mẹ hắn vậy.”
Câu nói này giống như đốt hết lý trí của Thẩm Tư Hàng, vẻ mặt như đã chết của anh ấy thay đổi một cách đột ngột, anh quay người giống như một con thú nhỏ đang giận dữ bắt đầu đánh nhau với Thẩm Kim Bạch.
Nhưng lại thua xa.
Ngay lúc mấy người xung quanh cùng nhau xông lên, tôi liều lĩnh lao ra ngoài.
"Mấy người đang làm gì?"
"Tôi đã báo cảnh sát, sao còn chưa đi?"
Ánh mắt tôi cố ý liếc nhìn huy hiệu trường trên đồng phục của bọn họ: “Học sinh trường trung học số 1 Tần Nam, hoá ra có dáng vẻ như thế này”
Thẩm Kim Bạch cười lạnh: “Mẹ kiếp, đồ nhiều chuyện.”
Hắn đẩy Thẩm Tư Hàng, mở miệng mắng mỏ gay gắt, rồi cùng với lũ tay sai rời đi.
Khi đi qua tôi còn không quên liếc một cái.
Tôi biết hắn đang đánh giá hoàn cảnh gia đình qua cách ăn mặc, trang điểm.
May mà khi xuyên qua, toàn bộ quần áo, đồ đạc của tôi không bị rơi mất.
Cho nên Thẩm Kim Bạch mới có thể dễ dàng rời đi như vậy.
Tôi lơ đãng nhìn Thẩm Tư Hàng.
Xa cách nhiều năm như vậy, tôi đột nhiên xuyên đến giai đoạn cuộc đời của anh mà tôi chưa từng có mặt.
Anh hình như không quan tâm mấy đến những chuyện vừa xảy ra, cúi người, tay run rẩy nhặt màn thầu trên đất.
Mặc dù chiếc bánh được bọc trong túi ni lông nhưng nó lại bẩn đến nỗi tôi phải cau mày.
Hơn nữa, bên trong chiếc túi hình như còn dính một ít bùn.
Tôi bước tới, quỳ xuống, nắm tay anh ấy.
Thẩm Tư Hàng mặt không biểu cảm ngẩng đầu, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Lúc này tôi mới nhận ra tay anh lạnh đến đáng sợ, thân hình gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt.
"Đừng ăn, bẩn rồi."
Tôi có thói quen mang theo đồ ăn vặt để chống đói, đúng lúc kịp phát huy công dụng của nó.
Tôi thả tay ra, từ trong túi lấy ra hai gói bánh bao nhỏ đưa cho anh.
Anh không cầm bánh, chỉ im lặng nhìn tôi.
Ánh mắt trống rỗng, quỷ dị.
Tôi bóc gói bánh, xé một ít bánh cho vào miệng.
"Sạch sẽ, không có độc."
Tôi còn chưa kịp trả lại bánh, anh đã nhanh tay tóm lấy cái bánh nhét hết vào miệng.
Gần như không cần nhai, chỉ cắn hai cái, là nuốt hết cái bánh.
Hồi phục được chút sức, anh dựa vào tường, vươn tay lấy chiếc màn thầu trên đất.
Tôi nhanh tay nhanh mắt, tôi hất chiếc màn thầu trước mặt ra xa.
Động tác của anh thất bại.
Lúc này trong mắt anh có thêm một chút cảm xúc, khó hiểu nhìn tôi.
“Bẩn rồi, không ăn được nữa.”
Thẩm Tư Hàng liếc nhìn tôi: “Tôi ăn, không phải chị ăn.”
Anh lớn lên cao nhưng rất gầy, giống như một người phát triển bất thường tay chân quá dài lại còi cọc. Anh nghiêng người tiếp tục vươn tay lấy chiếc màn thầu bị bẩn kia.
Tôi lập tức đứng dậy, nhặt một góc túi bóng, chuẩn bị ném nó vào thùng rác liền thấy một con chó không biết từ đâu chạy đến.
Nó chạy vài vòng quanh tôi, vẫy đuôi vui vẻ.
Lông của nó khô cứng, lại có vài chỗ không có lông, trên da bị ghẻ lở đóng vảy.
Tôi mở túi, bẻ những phần bánh còn sạch cho nó, rồi ném phần bánh dính bùn trong túi vào thùng rác.
Khi quay người lại, ánh mắt anh tràn ngập sự lên án nhìn tôi.
Tôi thở dài trong lòng.
"Đến bệnh viện nhé, trên đường đi em sẽ mua đồ ăn cho anh."
Thẩm Tư Hàng mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, khi mới yêu nhau, bạn tôi thường trêu anh ấy có bệnh tổng tài.
Anh chỉ cười lắc đầu, cụp mắt nhắc nhở tôi: “Vì vậy em phải nhớ ăn uống đầy đủ đúng giờ”.
"Rất đau đấy, em không chịu được đâu."
Lúc đó tôi chỉ nghĩ là do trước đây anh ăn uống không điều độ nên trịnh trọng hứa:
"Yên tâm đi, em sẽ ăn uống đầy đủ, cũng sẽ trông chừng anh ăn uống đúng giờ."
Thời cấp 3 anh phải trải qua những chuyện này sao?
Khi cùng anh nói chuyện cuộc sống thời đi học, anh luôn nói chuyện khi học đại học, rồi sau đó gặp được tôi, nhưng luôn tránh né nhắc đến thời gian học cấp 3.
Tôi hỏi, anh chỉ tóm gọn trong hai câu:
“Không tốt đẹp, không đáng nhắc đến.”
2.
Thẩm Tư Hàng nhìn tôi một lúc.
Tôi lắc lắc điện thoại nói với anh:
"Tôi có tiền."
"Vừa đủ để mời anh một bữa.”
Khi mới xuyên qua, tôi chắc chắn tiền trong điện thoại vẫn còn.
Tiền trong thẻ hoàn toàn không dùng được, nhưng tiền trong điện thoại cũng đủ rồi, dù sao phần lớn tiền trong điện thoại là Thẩm Tư Hàng chuyển cho tôi.
Dùng tiền của Thẩm Tư Hàng trưởng thành để nuôi Thẩm Tư Hàng thiếu niên, nghĩ thôi cũng thật thú vị.
Thấy anh vẫn bất động, tôi đành phải kéo anh dậy.
"Nhìn xem anh đã gầy đến thế này rồi."
Nhẹ, nhẹ đến nỗi tôi có thể dễ dàng kéo anh đứng dậy.
Giống như chỉ còn da bọc xương.
Anh mượn sức của tôi đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu im lặng.
Ngoan đến nỗi khiến tôi phải tự mình xem lại, đây có phải là Thẩm Tư Hàng mà tôi quen biết không?
Có lẽ sau nhiều năm phải chịu đói và bị đánh đập tàn nhẫn khiến đầu óc anh ấy trở nên chậm chạp.
Anh suy nghĩ, hơi cúi đầu nói với tôi: “Không gầy, trước đây còn gầy hơn nữa.” Giọng điệu vừa ấm ức, vừa tủi thân.
Tim tôi đau thắt lại, cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó liền nghe anh ngập ngừng nói: "Tôi đói."
"Chúng ta đến bệnh viện khám xong, rồi anh muốn ăn gì thì đi ăn cái đó nhé.”
Tôi vô thức dùng giọng dỗ dành trẻ con.
“Còn nữa, anh có bị đau đầu không?”
Anh gật đầu nói:
“Đau, nhưng tôi còn đói hơn."
Tôi đỡ anh ra khỏi hẻm bắt taxi, trong lòng chua xót.
Chưa bao giờ tôi thấy anh bất bình với số phận của mình.
Làm tôi lầm tưởng anh lớn lên trong tình yêu, không oán trách, không tiêu cực.
Thật khó tưởng tượng sau khi thoát khỏi chuyện này, anh vẫn có thể bao dung, dịu dàng như thế.
Nhân lúc Thẩm Tư Hàng đi khám, tôi đến trung tâm thương mại gần bệnh viện nhất mua quần áo cho anh ấy.
Khi trả tiền, tôi kinh ngạc mở to mắt.
Số tiền chi tiêu ban đầu là một nghìn nhân dân tệ giờ đã biến thành một triệu tệ trên điện thoại của tôi.
Tôi mơ màng lẩm bẩm:
“Điện thoại có quỷ mất rồi!"
Nhân viên bán hàng còn chân thành khen ngợi: "Mẫu điện thoại này thật đẹp, lần đầu tôi thấy đấy."
Trừ tôi ra, không có ai kinh ngạc với số tiền tôi tiêu.
Tôi nghĩ ở thế giới này, tất cả các chi phí đều thay đổi theo tỷ lệ 1:1000.
Lúc nãy tôi còn mạnh miệng khoe khoang mình thừa tiền để nuôi Thẩm Tư Hàng.
Tiền thuốc hơn ba nghìn nhân dân tệ của anh ấy khiến tôi mất hơn ba triệu nhân dân tệ.
Khuôn mặt tôi nhăn nhó.
Ánh mắt anh có chút run rẩy: “Tôi không đau, không cần khám nữa.”
Anh ấy nói, vừa nhét sổ khám bệnh và thuốc vào tay y tá.
Tôi vội vàng kéo anh ấy chạy ra ngoài, vừa đi vừa mắng: "Anh sao vậy?”
"Bị bệnh không đi khám bác sĩ, anh là thần tiên sao?"
Lòng tôi thầm đắc ý.
Những lời trước kia Thẩm Tư Hàng nói với tôi, hôm nay tôi sẽ trả lại hết.
Người đang bị tôi kéo đi, đột nhiên đứng lại.
“Sao thế?”
Anh ấy không vui nói: “Đói.”
“Chúng ta đi ăn nhé, bác sĩ nói lúc đầu phải ăn đồ thanh đạm, dễ tiêu hoá.”
“Một lần không được ăn nhiều."
Thẩm Tư Hàng không nói gì, tôi ngạc nhiên quay đầu.
Chỉ thấy anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào túi thuốc mình đang xách.
Khi tôi đang bối rối, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt dò xét, anh chớp mắt:
"Uống thuốc."
Sau đó, tôi cầm túi treo lên cổ tay.
Tôi cầm túi lên, vừa bực mình, vừa buồn cười.
“Anh mới là người bệnh.”
Anh sắc mặt không thay đổi, đưa tay sờ vết thương đã băng bó: “Tôi đau quá, lại đói nữa.”
Giọng điệu càng thêm đáng thương.
Tôi hơi gật đầu, nhắc lại.
“Chúng ta đi ăn tối, nhưng bác sĩ nói…” Tôi giải thích lại lời dặn của bác sĩ.
Không biết anh ấy nghe lọt chữ nào hay không? Nói xong, anh liền tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Lừa người.”
Thẩm Tư Hàng dọa tôi còn chưa đủ, tiếp tục nhe nanh múa vuốt: "Chị không mua đồ ăn cho tôi, tôi sẽ ăn chị."
Ăn không đủ thật sự sẽ ảnh hưởng IQ sao? Hiện tại nhìn anh ấy thật ngốc.
Tôi không kiên nhẫn, lấy điện thoại chụp liên tiếp ba bức ảnh.
"Không phải không cho anh ăn, nhưng chúng ta phải ăn từ từ mới được."
"Anh đang bị đau dạ dày, anh ăn nhanh quá, sẽ lại đau bụng mất.”
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng thấy lời của tôi cũng có lý.
Sau đó, anh ấy lấy túi thuốc từ tay tôi, tự mình cầm.
3.
Chuyện xưa của *Phiếu mẫu và Hàn Tín tạo nên câu “bát cơm ngàn vàng”. Ngày nay, tôi - Cố Minh Hi đã định nghĩa lại thành “bát cơm đáng giá ngàn vàng”.
* Thành ngữ: NHẤT PHẠN THIÊN KIM 一飯千金 (bát cơm ngàn vàng). Chuyện về Đại tướng Hàn Tín người giúp Hán Cao Tổ lấy được thiên hạ. Khi còn nghèo khó, ông thường ra ngoại thành câu cá để kiếm sống, nhưng vẫn thường xuyên bị đói. Ở nơi câu cá gặp được một phiếu mẫu (những bà giặt quần áo, mùng mền) cảm thương cho hoàn cảnh của ông, thường giúp đỡ, cho ông cơm. Sau này, Hàn Tín lập công, được phong làm Sở vương. Ông nhớ ân huệ ngày xưa nên sai người đem rượu thịt, và ngàn lạng vàng đến cảm ơn tạ bà. Ý nghĩa của câu thành ngữ này là lúc nghèo đói được người giúp đỡ, sau khi phát đạt báo đáp lại ơn của họ.
Vì cái tỷ lệ chết tiệt kia thì Thẩm Tư Hàng đang ăn vàng, chứ không phải ăn cơm.
Tôi chỉ cho anh ăn hai bát cháo, hai cái màn thầu.
Vẻ mặt của anh hơi hờn dỗi.
Nhưng lại không nói gì, do dự nhìn ra ngoài.
"Em nói rồi, anh phải dưỡng tốt dạ dày."
"Lần sau em sẽ mua đồ ngon cho anh."
Vừa dứt lời, anh lập tức quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
Giống như một chú chó nhỏ đang đợi chủ nhân bảo cho ăn.
Tôi đưa tay ra hiệu để anh ấy bắt đầu ăn: “Ăn đi.”
Cảnh tượng như một trận gió cuốn mây tan quét sạch hết mọi thứ.
Tôi thật không hiểu sao Thẩm Tư Hàng mà tôi gặp lại ôn hòa, điềm tĩnh như vậy, hoàn toàn không có gì liên quan đến cái người trước mặt này.
Tính toán thời gian, lần đầu gặp đầu tiên của chúng tôi là ba năm sau.
Trong ba năm này, anh đã vô tình gặp được cơ hội lớn nào đó, mà có thể tạo nên sự thay đổi lớn như vậy.
Tôi rút lại suy nghĩ của mình khi thấy dáng vẻ lang thôn hổ yết này của anh, thấy trong lòng hơi đau.
Những lời muốn nói đến đầu môi lại ngập ngừng, khó nói, cuối cùng đành phải nuốt xuống.
Quên đi, tương lai còn dài, sau này tôi sẽ dạy anh ấy.
Tôi lấy khăn giấy đưa cho anh.
Anh miễn cưỡng, lau môi qua loa rồi ném đi.
Sau đó, anh ấy nhìn tôi đáng thương nói hai chữ: “Tôi đói”.
Tôi tự nghĩ: “Anh ngoan nhỉ?”
Anh nhìn tôi khó hiểu, không do dự vì thức ăn mà khuất phục: “Ừm. Chị nói tôi bị bệnh, thì chính là bị bệnh, tôi không phản đối."
Tôi dễ dàng nhìn thấy Thẩm Tư Hàng trưởng thành trên khuôn mặt non nớt này.
Trong khi bày mưu tính kế, đã có thể quyết định thắng thua dù trận chiến mới bắt đầu.
Khi anh trưởng thành, nói với tôi nhiều nhất câu: “Đừng sợ, anh ở đây”.
Tôi luôn tin tưởng anh vô điều kiện, anh xử lý mọi việc rất tốt, luôn tìm được biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Bây giờ phiên bản thiếu niên Thẩm Tư Hàng này cũng rất giỏi mê hoặc lòng người.
Là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của anh ấy, tôi nói làm gì thì làm cái đó.
Tôi cười ngọt ngào với anh: “Ngoan quá, chúng ta no rồi, không ăn nữa.”
"Đi thôi."
Trong nháy mắt sắc mặt của Thẩm Tư Hành thay đổi, giấu đi tất cả các cảm xúc, ủ rũ xách đồ, đi sau tôi như một du hồn.
Giỏi lắm, bình thường làm mặt lạnh là để tiết kiệm năng lượng sao?
"Anh sống ở đâu? Em đưa anh về trường nhé.”
Nghĩ tới cảnh thấy được hôm nay, tôi lập tức đổi ý, hỏi: "Quan hệ của anh với bạn cùng phòng như thế nào? Có tốt không?"
Anh chậm rãi lắc đầu: “Tôi ở một mình ngoài trường.”
“Không có bạn cùng phòng.”
Anh ngoan ngoãn trả lời, cuối cùng ngước mắt nhìn tôi: “Chị đối xử với tôi rất tốt.”
Tôi nhất thời không biết nói gì.
Không nên như vậy. Thẩm Tư Hàng sao lại có quá khứ như vậy?
Tôi dè dặt hỏi: “Mẹ anh đâu?”
Anh rất ít khi nói về gia đình mình, khi nói với tôi về gia đinh, chỉ nói bố mẹ anh đã qua đời.
Tôi đau lòng nhìn anh, nhưng anh lại dùng ngón tay gõ nhẹ đầu tôi.
"Nghĩ gì vậy? Tôi không thê thảm như chị nghĩ đâu, trái lại tôi thấy rất hài lòng.”
Anh quá ôn hoà, quá bao dung.
Tất nhiên tôi luôn coi anh lớn lên trong sự thương của cha mẹ, nhưng sau đó lại mất đi phần tình cảm này.
Do đã từng được bố mẹ yêu thương nên không mấy khi oán hận cuộc sống.
Nhưng bây giờ xem ra những điều đó không hề đúng.
Anh mím môi, lông mi run run:"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đã sinh ra tôi."
Tôi chưa kịp hỏi thêm, anh lại nói: “Mẹ hiện tại là mẹ nuôi của tôi.”
“Mẹ ruột của tôi khi sinh tôi còn nhỏ tuổi, sau khi sinh tôi, đã bỏ rơi tôi. Bố nhặt được tôi rồi đưa về nuôi. Sau khi ông mất, mẹ nuôi dẫn theo tôi tái hôn”.
Chỉ vài câu nói mà anh đã có thể kể hết cuộc đời gian truân của mình.
Tôi hơi buồn. Anh lặng lẽ nhìn tôi rồi bỗng nhiên cúi xuống.
Hai mắt nhìn nhau, gần đến mức như chạm vào nhau.
Tôi hô hấp rối loạn, nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh: "Chị ơi, chị thấy đau lòng cho tôi sao?”
Tôi không nhịn được đẩy anh ấy.
“Gì cơ?” Tôi cố gắng ổn định nhịp tim, ngoài mặt giả vờ thờ ơ như không có chuyện gì.
Anh mỉm cười, đôi mắt cong lên: "Tôi đói."
Hai chữ này như ma chú, tôi bịt miệng anh ấy:
"Em đã nói anh không đói thì chính là không đói."
Anh ủ rũ như một bông hoa phơi nắng đến khô héo.
Anh vui vẻ “ừm” một tiếng.