• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH (2 Viewers)

  • Phần III

7.

Dưới sự chăm sóc của tôi… miễn cưỡng có thể coi là chăm sóc, sức khỏe của anh ấy đã nhanh chóng trở nên tốt hơn.

Trong khoảng hai tháng qua, anh từng bước lấy lại dáng vẻ của thiếu niên nên có.

Sắc mặt không còn tái nhợt, cũng không động một tí là kêu đói nữa.

Khoảng thời gian này, Thẩm Kim Bạch cũng không tìm anh ấy gây phiền toái nữa.

Chỉ là anh ấy ăn quá nhiều, nếu tôi không ngăn lại, anh ấy sẽ ăn đến mức nôn ra.

Có vẻ như luôn trong tình trạng lúc nào cũng cảm thấy đói.

Tôi không có tiền đưa anh ấy đi khám, nên phải tìm hiểu nguyên nhân trên mạng.

Có người nói, đó là do bị đói lâu ngày, chỉ sợ lần sau không ăn được no vậy nên có thể ăn bao nhiêu thì sẽ cố gắng nhét đầy dạ dày bấy nhiêu.

Tôi chỉ có thể cố gắng kiểm soát anh ấy.

Khi số dư tài khoản của tôi giảm dần, nỗi lo lắng của tôi ngày càng tăng.

Tôi mơ hồ cảm thấy mình sắp rời khỏi thế giới này.

Loại linh cảm này càng ngày càng rõ ràng hơn.

Nhưng tôi vẫn chưa thấy Thẩm Kim Bạch và đàn em của hắn bị trừng phạt, tôi cũng không đợi được ngày Thẩm Tư Hàng có cuộc sống tốt hơn.

Cai ngày có linh cảm mạnh đến nỗi tôi không thể làm ngơ, người chưa bao giờ đón anh ấy như tôi, lại lần đầu tiên thay quần áo đi đón anh ấy.

Thật đáng tiếc là tôi chỉ có duy nhất một bộ quần áo nghiêm chỉnh chính là bộ đồ tôi mặc vào ngày xuyên tới đây.

Khoảng thời gian này, tôi vẫn chỉ mặc đồng phục cũ của Thẩm Tư Hàng.

Giống như trang phục của một cặp đôi thanh xuân vườn trường.

Tôi đợi rất lâu mà không thấy anh ấy.

Tôi vội chạy về phía con hẻm ngày đó tôi xuyên qua, vẫn chỗ đó, vẫn những khuôn mặt đó và tình cảnh vẫn như thế.

Tim tôi đập dồn dập như trống đánh.

Anh liếc mắt nhìn thấy tôi, mỉm cười trấn an.

Cơ thể khó khăn lắm mới khoẻ mạnh, lại xuất hiện những vết thương mới.

Tôi định dùng lại trò cũ gọi cảnh sát, phía trước đột nhiên phát ra một loại âm thanh bí bách.

Thẩm Kim Bạch hướng tôi cười khiêu khích: “Cô cứ như vậy cứu hắn, chắc không phải là vì thằng em trai này của tôi đi…?”

Hắn đứng lại, ánh mắt đen tối ghê tởm.

"Hắn có gì giỏi mà khiến cô nhớ mãi không quên, cô xem thử chúng ta là một cặp có được không?”

Xung quanh vang lên một trận cười chế giễu.

Thẩm Tư Hàng vẫn luôn im lặng, đột nhiên xông lên ném hắn xuống đất, đánh hắn không thương tiếc.

Gần như là anh đơn phương tấn công Thẩm Kim Bạch.

Đánh tàn nhẫn đến nỗi những người xung quanh không ai dám đứng ra ngăn cản.

"Thẩm Kim Bạch, anh thật sự không sợ tôi sẽ nói cho cha anh biết những lời này sao?”

"Chúng ta là anh em, vào ngày tết đều phải gặp mặt.”

Thẩm Kim Bạch vốn đang điên cuồng gào thét, lại đờ đẫn trong giây lát.

Tôi và Thẩm Tư Hàng nhìn nhau, anh nhanh chóng đứng dậy và đá thật mạnh vào Thẩm Kim Bạch.

Quay người kéo tôi chạy thục mạng.

Tiếng gió rít hoà với hơi thở của anh ấy tràn vào tai tôi.

"Đừng sợ, có tôi ở đây."

Tôi bị anh kéo đi, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý, không thích hợp nói:

“Thẩm Tư Hàng, chúng ta giống như đang bỏ trốn phải không ?”

Thời điểm tôi và anh ấy yêu đương, tôi thật sự hi vọng anh sẽ vì tôi làm một vài chuyện đặc biệt bất ngờ.

Tôi cũng không có ý nghĩ khác người gì cả, chỉ là tôi không tự tin vào mình, muốn kiểm chứng tình yêu của anh ấy thông qua một sự kiện đặc biệt nào đó.

Nhưng Thẩm Tư Hàng nên đi trên con đường rộng thênh thang, không nên vì tôi mà phạm phải sai lầm nào.

Vì thế tôi chưa bao giờ để lộ ra.

Tình cờ trời đất xui khiến nó lại xảy ra ngay lúc này.

Tôi và anh thời niên thiếu bỏ chạy trên phố vào một ngày xuân.

Thế giới hối hả và nhộn nhịp của đang bị chúng tôi bỏ lại phía sau.

8.

“Đừng nói như vậy.”

Anh ấy nặng nhọc thở, hổn hển đẩy tôi vào trong góc đường.

"Đừng đi, anh muốn cùng em trải qua những ngày tốt đẹp”.

Anh nhìn tôi mỉm cười, còn đẹp hơn hoa nở ngày xuân: “Em có thật là vợ tương lai của anh không?”

Anh ấy luôn hỏi câu này, còn tôi chưa bao giờ do dự.

“Ừm, em đối với anh là tình cảm chân thành.”

Nhưng lần này anh không trốn tránh, đôi môi không chút huyết sắc mím chặt, vẻ mặt có chút vui vẻ: “Em nói em yêu anh, nói em sẽ không bao giờ rời xa anh đi.”

Tôi nhìn anh mỉm cười, giọng nói kiên định:

"Em yêu anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh."

"Em rất muốn, rất muốn ở bên anh mãi mãi."

Anh ấy rất vui, tôi cảm thấy mắt anh ấy đang lấp lánh phát sáng.

Anh lại hỏi:

“Em và anh trong tương lai không xa sẽ gặp nhau phải không?”

Tôi gật đầu.

Anh bước lên, ôm chặt tôi, như muốn ôm tôi dung nhập trong cơ thể anh.

Tôi muốn nhìn lên hỏi anh ấy làm sao vậy, nhưng anh giữ đầu tôi nhấn vào lòng.

Tôi bị buộc nghe tiếng tim trong lồng ngực đập mạnh mẽ.

Tôi nghe thấy giọng nói trên đầu trở nên run rẩy:

"Vậy anh chờ em, em nhất định phải đến đấy."

"Minh Hi của chúng ta không là đứa trẻ không có nhà về. Chúng ta sẽ có một gia đình."

"Anh sẽ chờ em, em nhất định phải đến"

Anh buông tôi ra, lùi lại hai bước.

Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.

Nhưng anh lại không cho tôi cơ hội đó, mà nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Về nhà đi, anh đợi em.”

Khung cảnh trước mắt tôi giống như bãi cát lún.

Thế giới dần trở nên mờ ảo rồi lại trở nên rõ ràng.

Tôi vẫn đang ở nhà - ngôi nhà của tôi và Thẩm Tư Hàng đang sống.

Tôi suy sụp khóc.

Nhưng lại rơi vào một vòng tay ấm áp, người đàn ông ôm tôi vào lòng, cẩn thận an ủi.

"Gặp ác mộng?"

Anh xoa đầu rồi ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây.”

Tôi khóc rất lâu, nghẹn ngào nói với anh ấy: “Em xuyên về thời anh học cấp 3, cảm giác không giống một giấc mơ chút nào, quá chân thực. Bọn họ đều bắt nạt anh, tất cả bọn họ đều bắt nạt anh.”

"Anh tốt như vậy, sao lại làm thế với anh?"

Thân thể đang ôm tôi hiển nhiên cứng đờ, cúi đầu nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng cười:

"Em nhớ lại rồi?”

Anh một tay vỗ lưng tôi, một tay lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

"Không sao, anh còn có em, em đối tốt với anh là được.”

“Số mệnh rất thiên vị anh.”

Vẻ mặt của anh đặc biệt ôn hòa, từ mắt đến mày đều là ý cười: “Lúc đó anh nghĩ nếu như có thần linh, thì anh mong họ sẽ kịp thời đến cứu anh.”

“Sau đó, em đã tới.”

Những ký ức trong đầu tôi trở nên hỗn loạn rồi dần dần liên kết rõ ràng.

"Anh vì em nên luôn tranh thủ thời gian để lập nghiệp phải không?”

Ánh mắt tôi tràn ngập mong chờ nhìn anh ấy.

Thấy tôi ngừng khóc, nụ cười anh càng sâu hơn.

"Đúng, em nói sau khi anh lập nghiệp thành công chúng ta sẽ gặp nhau. Anh rất muốn gặp em."

"Vì vậy anh không dám thả lỏng?”

Trách gì trong tất cả những chuyện kể về anh ấy, đều nói vì để thành công anh đã liều mạng cố gắng.

Tôi đau lòng sờ mặt anh: “Em không hề biết anh từng có quá khứ như vậy. Nếu là em, em sẽ oán hận cả thế giới.”

Anh ấy nhìn tôi rất kỹ, thở dài: “Người mà em yêu sao có thể là kẻ oán hận thế giới được."

“Cảm ơn vận mệnh đã kịp thời chiếu cố anh."

Lời khen ngợi của anh làm tôi rất xấu hổ, vùi đầu vào ngực anh ấy.

Anh mỉm cười xoa đầu tôi: “Em vẫn chưa ngủ sao?”

“Ngày mai là hôn lễ của chúng ta, anh sợ em không dậy nổi.”

Tôi lập tức nhảy khỏi người anh: “Ngủ đi.”

"Ngày mai là ngày vui của chúng ta."

"Anh mau nhìn xem có phải em khóc sưng cả mắt rồi không?”

"Không sưng, em rất đẹp."

Tôi ậm ừ, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhớ ra điều gì đó, đứng dậy hôn anh ấy.

Một lúc sau, tôi nằm trên đùi anh khóc.

Anh lại kiên nhẫn khuyên tôi nhiều lần.

Tôi vừa khóc vừa trách anh: “Trước đây anh đơn thuần như vậy, sao bây giờ anh lại như thế này?”

Anh ấy không biết xấu hổ, còn hùng hồn nói lý:

“Đều nhờ vợ anh dạy giỏi.”

"Anh luôn ghi nhớ tre già thì măng mọc."

Woaaa, tôi khi đó đáng lẽ không nên trêu chọc anh ấy.

Nhưng mà, tôi rất không cam tâm.

Tôi vụng trộm nhìn anh, cố tìm cách bắt nạt lại anh.

Nhưng anh cười nhẹ: “Đêm nay em định không ngủ à?”

"Ai nói thế!"

Tôi vội vã bò lên giường trùm chăn.

Hừm, tương lai còn dài, lúc này không nên vội vàng.

Sớm hay muộn tôi cũng sẽ phục thù.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom