-
Phần II
4.
Thực tế khác xa so với những gì tôi tưởng tượng.
Chỗ ở của Thẩm Tư Hàng không hề tệ, phòng ốc sạch sẽ sáng sủa, có đầy đủ thiết bị điện.
"Anh sống chỗ này mà lại không có tiền ăn?"
Anh ấy nghiêm túc lấy từng hộp thuốc cẩn thận sắp xếp trên bàn.
"Tài sản của chú ấy, không có phần của tôi."
Sợ tôi không hiểu, còn nói thêm: “Ba của Thẩm Kim Bạch.”
Chẳng trách tôi cảm thấy căn nhà này không có hơi người, hình như đã lâu không có người ở.
Xem ra anh chỉ xem nơi này là chỗ để ở, hoặc là, ngoài chỗ này ra thì không có ai quan tâm đến cuộc sống của anh.
Chỉ cần còn sống là được.
Tôi đã im lặng khá lâu nên đã thu hút được ánh mắt nghiêm túc của anh.
“Tay.” anh ấy bước tới đưa tay về phía tôi.
Nhìn bàn tay, có thể thấy được cuộc sống của anh ấy không hề dễ dàng.
Móng tay được cắt ngắn gọn gàng, nhưng dưới móng tay tôi vẫn thoáng thấy có vài chỗ bị tụ máu.
Giống như bị ai đó dùng lực dẫm lên.
Lòng bàn tay cũng có những vết sẹo mờ.
“Tay của chị.” Thấy tôi không nhúc nhích, Thẩm Tư Hàng lại giải thích một lần nữa, kéo những ngón tay đang siết chặt.
Lúc này tôi mới nhận ra trong vô thức đã tự bấm vào lòng bàn tay, để lại một vết hằn hình lưỡi liềm.
Tôi theo bản năng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh.
"Không sao, đừng lo quá.”
Giọng nói trầm thấp, không biết là đang nói với tôi hay là nói với chính mình.
“Tôi không khổ như chị nghĩ đâu.”
Ký ức chầm chậm chồng chéo lên nhau, cuối cùng dừng lại ở hiện tại.
"Như này mà không khổ sao?"
Anh ấy thật sự rất rất tốt.
Dù là trước kia hay bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, chưa từng thay đổi.
"Họ đã nuôi tôi sống đến ngày hôm nay, còn cho tôi đi học nên họ không nợ tôi bất cứ điều gì cả."
“Họ?” tôi hỏi lại.
Trong mắt tôi, xung quanh anh đều là những kẻ đáng ghét.
Người lớn trong nhà không thể không biết tình hình hiện tại của anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết, nên đều cố tình giả câm giả điếc.
"Mặc dù từ khi chào đời tôi đã bị bỏ rơi, nhưng tôi không có lý do gì để oán hận. Bố nói mẹ ruột của tôi lúc đó còn nhỏ tuổi nên không có khả năng nuôi tôi. Tôi đều hiểu hết."
"Bố đã nhận nuôi tôi, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi. Khi tái hôn, mẹ còn dẫn tôi theo. Bây giờ, tôi được đi học, rồi còn tương lai sau này nữa. Thế nên chẳng có gì khổ cả".
Sắc mặt anh vẫn như thường, bình tĩnh kể lại toàn bộ câu chuyện, lại xoay người rót cho tôi một cốc nước.
"Vẫn còn ấm, uống đi."
Tôi nhận cốc, hơi ấm truyền đến từng đầu ngón tay.
Anh tiếp tục nói: “Về phần đám người Thẩm Kim Bạch, tôi cũng không thể nói là không hận. Nhưng sau khi ba mất, mẹ đã trải qua cuộc sống rất khó khăn, cho nên tôi không có tư cách để oán hận.”
Tôi uống một ngụm nước, rất ấm. Nhưng tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Có lẽ tôi không cần giải cứu anh nữa, anh có cuộc sống của riêng mình, tự có quy tắc ứng xử và phương pháp xử lý vấn đề.
Không phải anh không biết phản kháng, mà anh càng hiểu rõ sự khó khăn của cuộc sống hơn tôi, hiểu được sự gian nan, vất vả của người phụ nữ mang theo một đứa trẻ tái hôn vào gia đình giàu có.
So với trước kia, tình yêu thương của mẹ nuôi đối với anh không hề giảm đi, nhưng cũng không thể yêu thương nhiều hơn nữa.
Nhưng tôi yêu anh ấy.
Tôi không đành lòng như thế.
“Sao anh lại nói với em chuyện này?” Tôi cụp mắt, ánh mắt đảo quanh, ngón tay không tự nhiên chạm tường kính.
Trong điện thoại của tôi vẫn lưu đoạn video quay cảnh hôm nay anh bị bắt nạt.
Video đều quay rõ khuôn mặt của những kẻ bắt nạt.
Nếu tung video lên, Thẩm Kim Bạch có khả năng sẽ bị phạt, cũng có khả năng không bị phạt.
Nhưng Thẩm Tư Hàng và mẹ nuôi chắc chắn sẽ bị trả thù.
Anh né tránh, hỏi tôi: “Sao chị lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Ánh mắt của tôi lại lần nữa nhìn vào khuôn mặt anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh chứa đầy cố chấp khó hiểu.
"Vì tôi muốn."
Tôi vô thức cử động ngón tay, cảm nhận rõ từng hơi ấm của nước truyền đến.
“Thẩm Tư Hàng.” Tôi nâng tay lên, đan hai tay vào nhau giữ chặt cốc nước.
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười với anh, cố gắng bày ra dáng vẻ, ngữ khí giống đùa giỡn nhất.
"Có thể anh không tin nhưng em là vợ tương lai của anh.”
Đồ điên, nói hươu nói vượn.
Tôi đợi câu trả lời, lông mi của anh lại run lên, cất tiếng hỏi tôi:
"Bao lâu nữa sẽ đến ngày đó?"
Anh không phản ứng như tôi suy đoán, tôi cứ thế ngẩn ra.
Tôi muốn nói với anh, là ba năm sau.
Anh ấy học năm hai đại học, còn tôi là sinh viên năm nhất.
Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể nói được tiếng nào.
Ở đây có lẽ có một số quy định khiến tôi không thể nói cho anh biết thời gian cụ thể.
Tôi chỉ có thể nói: “Không gần nhưng cũng không xa”.
Thẩm Tư Hàng bỗng nhiên cười lớn.
Lúc này nụ cười mang theo chân thành, lan từ khóe môi đến ánh mắt, giống như trà bạc hà mát lạnh giữa hè, trong trẻo, lại sạch sẽ.
Từ trước tới nay, tôi luôn thấy cuộc sống của anh nên như thế này, tươi đẹp, xán lạn.
Nhưng dường như, sinh mệnh của anh ngập tràn những cơn mưa.
Lúc thì như bão tố, lúc thì như những cơn mưa phùn dai dẳng mãi không ngừng.
5.
Tôi ở lại nhà của Thẩm Tư Hàng.
Tìm một cái cớ hết sức khập khiễng, bố mẹ tôi mới ly hôn, trong nhà rất ồn ào, từ đó tôi không có nhà để về.
Tôi trong lòng âm thầm xin lỗi bố mẹ, vì hạnh phúc của con gái đành nhờ họ phải giả vờ ly hôn một lúc vậy.
Thật sự là một lý do có rất nhiều sơ hở.
Anh không hỏi thêm gì nữa, mà lại quay qua hỏi tên tôi.
"Cố Minh Hi, Minh trong “ngày mai sẽ tốt hơn”, Hi trong “hi vọng”. Nếu anh ở cùng em, anh sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Tôi nhiệt tình dụ dỗ.
Anh im lặng suy nghĩ:
"Khi chú, dì đặt tên cho chị, họ chắc đã rất mong chờ chị."
“Bố tôi nói ông đặt tên tôi theo tên của đứa bé mới sinh ở bệnh viện. Ông nói đứa bé tên “Tư Hàng”. Nghe qua hình như rất được gia đình yêu thương và sau này cũng có rất nhiều tiền. Ông hy vọng tôi cũng có thể như vậy. Tương lai có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp."
Nói đến đây, Thẩm Tư Hành trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Bố tôi đọc sách không nhiều, cho rằng đó là lời chúc tốt nhất.”
“Sau khi bố mất, mẹ tôi đã một mình gánh vác gia đình. Dù bị bệnh nhưng mẹ không cho tôi nghỉ học, chỉ bảo tôi phải chăm chỉ học hành. Sau này, khi bà đi làm phục vụ ở một nhà hàng, đã quen biết bố của Thẩm Kim Bạch.”
"Mẹ tôi rất đẹp, sau khi cùng ông ấy kết hôn, họ của tôi cũng đã được đổi."
“Lúc còn nhỏ tôi có một cuộc sống khá tốt.” Anh dừng lại một lúc rồi nói “Không có ai nợ tôi.”
Anh như đang tự ghi lại cuộc đời của mình, luôn nhắc nhở bản thân không nên oán hận.
"Anh có thể oán hận.", Tôi vừa nói vừa nhớ lại.
"Anh biết không? Em luôn phàn nàn việc phải dậy vào lúc tám giờ sáng để đi học, cũng sẽ khó chịu khi phải cùng bạn tranh luận trong lúc làm bài tập nhóm, hay là bực bội khi dì chia cơm ở căng tin cho em ít đồ ăn. Sau này khi đi làm, em buồn bực khi bị đồng nghiệp chơi xấu, lo lắng khi không theo kịp tiến độ của dự án, cũng luôn buồn phiền vì tiền tăng lương không như em mong đợi.”
Anh và tôi là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Tôi là người rất dễ tức giận, chỉ không vừa ý một vấn đề cũng có thể khiến tôi phát điên.
Còn anh ấy là kiểu người vĩnh viễn giữ được bình tĩnh, là một người luôn sắp xếp mọi việc trật tự ngăn nắp.
Có một khoảng thời gian tôi đã rất ghen tị với anh ấy.
Tôi cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ:
"Ý em là, anh không cần phải trở thành người mà mọi người luôn mong đợi. Hãy luôn là chính mình."
“Chị không phải người xấu tính, tôi rất thích tính cách của chị. Tôi thích chị cũng vì chị chân thành thẳng thắn."
Không biết anh ấy thật sự không oán hận hay tự thuyết phục bản thân không nên oán hận.
Nhưng không sao cả, dù thế nào tôi cũng chấp nhận anh ấy
Có lẽ mục đích tôi đến đây không phải vì giải cứu anh ấy.
Tôi muốn nói với anh, anh xứng đáng được yêu thương.
Trong một tương lai không xa, sẽ có một tôi khác bước vào cuộc đời anh.
Anh đặt tay lên môi, cười vui vẻ: “Tôi biết, cảm ơn.”
Không biết có phải là do tôi lầm tưởng hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy trong mắt anh ấy có chút thích thú.
"Chị còn không có nhà mà vẫn lo lắng cho tôi như vậy."
Á?
Tôi há miệng mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào.
Giải thích kiểu gì đây!
"Ngày mai không phải anh còn đi học sao? Đi ngủ sớm đi."
"Để trả tiền thuê nhà, em sẽ bao anh ăn một ngày ba bữa. Em nấu ăn rất ngon đấy."
Anh liếc nhìn tôi: “Trước tiên chị phải mua một ít quần áo để thay đã.”
Tôi quên mất chỗ này không phải là nhà của chúng tôi sau này.
Tôi không có quần áo ở đây.
Vừa định đồng ý, tôi mở ngay điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản rồi im lặng.
Tôi không thể tìm được việc làm ở đây vì tất cả thông tin nhận dạng của tôi đều không có hiệu lực.
Bây giờ, tôi chỉ có thể ăn không ngồi rồi, sống ngày nào hay ngày đó.
Tôi không thể đứng nhìn Thẩm Tư Hàng chết đói. Nhưng tôi cũng không thể không có quần áo để thay.
Nghĩ xong, tôi mạnh mẽ gọi với.
"Em, em có thể mặc quần áo của anh được không?"
Anh ấy ngay lập tức nhìn tôi bối rối. Tai tức khắc biến thành màu hồng nhạt.
Anh lúng túng nhìn tôi, đôi mắt trầm tĩnh đột nhiên trở nên sinh động, ngập tràn vẻ ngại ngùng.
Tôi cũng không muốn, nhưng sau khi tính toán phải mua bao nhiêu bộ quần áo, mà theo tỷ lệ ở chỗ này, ước tính sẽ mất khoảng vài triệu.
Tôi không biết mình sẽ phải ở đây bao lâu, nhưng chắc chắn không được để anh ấy bỏ bữa.
"Tôi chắc chắn sẽ mua đồ lót, chỉ cần thêm mấy cái áo phông, vài chiếc quần đùi hoa là được."
Lúc đầu tôi thấy hơi ngại, nhưng thấy anh căng thẳng đến mức không biết nên làm gì, tôi chợt muốn trêu chọc anh ấy.
"À, đúng rồi, anh có quần đùi hoa không?"
Chắc là không có, Thẩm Tư Hàng khi trưởng thành ăn mặc rất nghiêm túc, và thiếu niên Thẩm Tư Hàng bây giờ mặc áo sơ mi còn cài cúc trên cùng.
Thật ngoan quá đi mất!!!
Anh hoảng hốt xua tay, mặt đỏ bừng: “Chị đừng như thế.”
Haizzz…
Trách không được đồ chết bầm Thẩm Tư Hàng cả ngày đều thích trêu tôi.
Lần nào cũng làm cho tôi mặt đỏ tía tai cầu xin tha thứ rồi mới miễn cưỡng buông tôi ra.
Hóa ra trêu chọc người khác lại vui như thế.
"Anh không cần lo lắng cho em. Từ nhỏ đến lớn em không được mặc quần áo mới."
"Mặc đồ mới sẽ bị dị ứng."
Tôi rất giỏi nói dối, nhưng nếu nói nhiều sẽ cắn rứt lương tâm.
Anh lẩm bẩm: “Tôi không thèm để ý chị nữa.”
Anh quay người vào phòng, trước khi đóng cửa, còn ló đầu ra nhìn tôi một cái.
Tôi khẽ thở dài, trong lòng vẫn đang suy nghĩ giải pháp tốt nhất để chi tiêu tiết kiệm số tiền trong tài khoản.
Sau khi suy đi tính lại, tôi kết luận trong vài tháng nữa, tôi sẽ phải cùng Thẩm Tư Hàng sẽ sống ba ngày hai bữa.
Phiền chết đi được.
Tôi vò mái tóc rối bù của mình, đứng dậy rót một cốc nước.
Lúc này tôi mới nhớ ra ban ngày cảnh sát bảo tôi đến lấy lời khai, nhưng tôi còn phải đưa anh đến bệnh viện trước.
Nên chuyển sang ngày mai.
Hiện tại, tôi có một vấn đề chính là không có CMND nên tôi không thể đến đồn để lấy lời khai được.
Mặt khác, khi đăng ký thông tin cá nhân, tôi đã tra, mọi thông tin tôi đăng ký lại dẫn đến các dữ liệu của tôi.
Tôi tức tối một hơi uống cạn cốc nước, nhưng vẫn quá khó chịu.
Tôi ném người mình lên sofa rồi gào lên: "Ahhhhhh."
Cửa vốn đã đóng bỗng xuất hiện một cái đầu, Thẩm Tư Hàng khó xử nhìn tôi.
"Chị đừng như vậy, tôi không phải không quan tâm chị.”
“Cho chị, đừng hét nữa.”
Anh ném cho tôi một túi đồ, nó rơi xuống ngay trước mặt tôi.
Tôi bật dậy ngồi xuống, kéo chiếc túi lên.
Khi mở ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi và một quần đồng phục học sinh bị cắt ngắn.
Người sau cánh cửa vẫn lảm nhảm giải thích, giọng càng ngày càng thấp:
"Quần áo cũ, tôi mặc không vừa nữa, nên cho chị.”
"Tôi đã giặt sạch hết rồi."
Tôi cười lớn: “Sao lại trốn sau cửa? Anh xấu hổ à?”
Phía sau cánh cửa chợt im lặng.
Một lúc sau, giọng nói buồn buồn của anh truyền tới:
“Sao chị lại không biết xấu hổ như thế?"
Giọng điệu của anh không vui, có chút khàn khàn không thể nhận ra.
Tôi nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nói: “Đều do anh dạy giỏi cả đấy.”
“Đều là anh sau này dạy em, nên em một chút cũng không thấy xấu hổ tí nào.”
Anh ấy không trả lời, cũng không thèm để ý tôi, còn tôi tự mình tiếp tục nói:
“Em không muốn đi lấy lời khai, Thẩm Tư Hàng, anh nói em phải làm sao bây giờ?”
Anh nhanh chóng đáp lại:
"Đừng sợ, mình tôi đi là được.”
Tôi ngồi trên ghế sofa, đung đưa chân.
Trong đầu tôi đều là những chuyện trước khi quyết định kết hôn, tôi nép mình trong vòng tay anh rồi nói tôi sợ.
Anh vỗ nhẹ lưng tôi, an ủi không ngừng: “Đừng sợ, nếu em thật sự không được thì anh có thể đi một mình là được.”
"Dù sao thì mọi người đều biết em chính là cô dâu."
Lời nói đùa của anh lập tức khiến tôi bớt lo lắng.
Và giờ là thời điểm ba năm trước khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, liệu anh ấy có nói những lời giống vậy không?
Phía sau cửa có một loạt tiếng sột soạt, sau đó Thẩm Tư Hàng đột nhiên đẩy cửa ra, nghiêm túc nói: “Ngủ sớm đi.”
Tôi nghiêng mình vặn người một lúc rồi cong mắt cười.
Đây có phải là để đáp lại cụm từ "núp cửa" của tôi không?
6.
Không biết Thẩm Tư Hàng đã sử dụng biện pháp gì, mà việc lấy lời khai diễn ra rất suôn sẻ.
Trong điện thoại vẫn còn có video quay lại hiện trường lúc đó.
Nhân lúc anh ăn tối, tôi đã mở video cho anh ấy xem.
"Anh có cần video này không?”
‘’Ban đầu em muốn lợi dụng dư luận giúp anh làm lớn chuyện, nhưng tình hình hiện tại của anh không tốt."
Hơn nữa, đối với anh, mẹ nuôi là sự tồn tại vô cùng quan trong cuộc đời anh ấy.
Thẩm Tư Hàng im lặng nghe, gật đầu nói: “Chị nói đúng.”
Anh không chần chừ mà nhét một miếng cơm lớn vào miệng.
Tôi bất lực gõ bàn ra hiệu bảo anh ấy để ý lời tôi nói.
“Nếu anh cứ ăn nhanh như vậy, em sẽ tức giận đấy.”
Vốn dĩ tôi muốn nói nếu anh lại ăn nhanh thế thì lần sau đừng ăn nữa.
Nhưng nghĩ lại nói như vậy thì có chút quá đáng.
Lời nói đến miệng liền thay đổi.
Thấy tốc độ ăn của anh chậm lại, tôi mới tiếp tục nói:
“Nếu tiếp tục chịu đựng thì phải nhịn đến sau khi thi đại học.”
Anh phải sống khổ sở như vậy, một phần nguyên nhân là do cho dù anh làm bất kỳ công việc bán thời gian nào đều bị Thẩm Kim Bạch phá hỏng.
Mà số tiền phía bên Thẩm gia cho, đến được tay anh ấy thì hoàn toàn không có gì.
Một tháng anh ấy chỉ có hai trăm tệ.
Số tiền ít ỏi này còn không bằng một phần mười một bữa ăn của Thẩm Kim Bạch.
Vì thế anh ấy luôn rất đói.
Anh miễn cưỡng ngẩng đầu lên khỏi bát cơm:
"Chị nói đúng."
Tôi cười lớn: “Sao anh chỉ biết mỗi câu: ‘Chị nói đúng’?”.
Thẩm Tư Hàng vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì chị nói đúng.”
Tôi bò ra bàn cười như điên.
Cười đủ rồi, tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Thẩm Tư Hàng, đồ em nấu có ngon không?”
Thức ăn thơm ngon như vậy, nếu dám chê dở, tôi sẽ biến anh thành đồ ăn.
Anh cầm đũa nhét thức ăn vào miệng:
"Chị nói đúng."
“Vậy anh nói, em có tốt không?”
Anh thấy tôi cố tình trêu ghẹo, chỉ tỏ vẻ bất lực.
"Chị nói đúng."
Tôi chỉ vào mình:
"Vậy anh nhìn xem, tôi có đủ tư cách làm bạn gái của anh không?”
Anh ấy hình như bị nghẹn, cứ ho liên tục.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng anh ấy.
Thẩm Tứ Tinh ho đến mức đôi mắt lấp lánh nước, lắp bắp nói: “Không phải nói chị là vợ tương lai của tôi sao?”
Tôi vội vàng gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “Ừ, ừ.”
Anh lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Tôi không chịu thua : "Ý anh là gì?"
Tôi lại bắt đầu nói nhảm:
“Em muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân hình có thân hình, muốn học lực có học lực, anh có gì không hài lòng nữa?”
Đang lúc tôi không chờ nổi câu trả lời, anh ấy đột nhiên nói: “Chị còn muốn hỏi gì nữa không?”
Anh rất khí phách nói, chóp tai đỏ bừng, thẹn thùng xấu hổ.
Chết tiệt, không thể hôn.
Đợi khi quay về, tôi sẽ hôn chết Thẩm Tư Hàng.
Anh ấy thời niên thiếu thật dễ thương lắm ý.
Chỉ nói có vài câu thôi mà mặt đỏ đến mức không nói nên lời.
Anh ấy cố gắng hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại không thể giấu màu ửng đỏ của đôi tai.
Anh nhìn tôi chăm chú:
"Chị muốn dung mạo có dung mạo, thân hình có thân hình, học lực có học lực, tôi sợ chị sẽ không thích tôi."
Tôi vui như hoa nở trong lòng, bới thêm cho anh ấy một bát cơm.
Sau khi đưa cơm, tôi nói với anh:
“Sau này anh cũng sẽ nói với em như thế.”
"Anh biết không? Sau này anh sẽ trở thành một người rất đặc biệt, khiến người khác không thể xem thường.”
"Không tin được là anh lại yêu em, lúc nào anh cũng nói sợ em không thích anh. Mấy đứa bạn thân đều hỏi em có phải đã bỏ bùa mê hoặc anh không."
"Anh đừng có mà không tin em nha, em đã nói thật sự không thể xem thường anh. Khi học đại học anh đã bắt đầu kinh doanh lập nghiệp, kết quả học tập luôn luôn đứng đầu. Em là đàn em của anh, từ khi vào trường luôn nghe mọi người nói về anh. Các giảng viên cũng luôn lấy anh làm gương cho sinh viên, họ nói lúc anh khởi nghiệp thất bại, không bao giờ dành thời gian để buồn bã mà nhanh chóng xem xét, tổng kết lý do thất bại.”
…
Càng nói tôi càng hưng phấn, anh vừa ăn vừa nghe tôi nói.
Khi anh dừng lại lấy hơi, anh rót cho tôi một cốc nước:
"Uống nước không?"
Tôi có chút thất vọng: “Anh không tin à? Anh không có gì muốn hỏi em à?”.
Anh ấy nhìn tôi cưng chiều mỉm cười: “Ừm, tôi muốn biết, sau khi khởi nghiệp thành công tôi mới gặp chị à?”
"Đương nhiên rồi. Anh rốt cuộc có nghe tôi nói không?"
"Chị không đói à?"
Tôi cởi chiếc quần đồng phục anh cho tôi, ừm, đúng là hơi đói.
Ăn trước rồi làm loạn với anh ấy sau vậy.
Anh chỉ mỉm cười, hóa ra là như thế.
Cuối cùng, tôi không tìm được cớ để náo loạn anh ấy, vì vừa ăn xong anh liền đi rửa bát ngay.
Rửa bát xong, liền bắt đầu luyện đề.
Tôi đành lặng lẽ rút lui.
Sợ anh hỏi bài, tôi đã sớm quên hết rồi.