• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu]Ghép xương dẫn hồn (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Phần 1

Ảnh bìa
Tác giả
FB Mắt Nâu.
Thể loại
  1. Huyền Huyễn
  2. Truyện Ma
  3. Linh Dị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Lượt đọc
575
Cập nhật
1.

“Nâng quan tài!”

Nơi hoang vu hẻo lánh, gió lạnh thổi qua.

Trong tiếng kèn vang lảnh lót, một chiếc quan tài gỗ lim bật ra khỏi mặt đất.

Đàn quạ đậu trên cây giật mình bay tán loạn, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.

Lão Đỗ là người thận trọng nhất trong dịch vụ tổ chức tang lễ, ông ta là một tay thổi kèn xô-na rất giỏi.

Thế mà ngay lúc này, ông ta đang đứng giữa chín người giấy, hai chân không ngừng run rẩy, nhịp điệu thổi kèn xô-na ngắt ngứ không đều.

Quần áo của những người giấy kia có bộ đỏ như m/á/u, có bộ lại xanh màu cỏ. Trên mặt chúng vẽ vời mấy hình thù kì lạ, nhìn qua trông giống người một cách khó hiểu.

Gương mặt lão Đỗ biến đổi như tiết trời mưa nắng thất thường, sau khi mây mù sấm chớp kéo đến, nước mưa to bằng hạt đậu chảy xuống thành giọt mồ hôi.

Mấy người đàn ông lực lưỡng không khá hơn ông ta là bao.

Mười hai người khiêng hai cái quan tài, nhỏ giọng hô khẩu hiệu, chân trái một bước chân phải hai bước, lưng hơi cong xuống.

Họ dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm hai gia đình đứng cách đó không xa.

Đó là người thuê bọn họ, tiền của người sống khó lấy, tiền của người ch/ết càng khó đòi.

Họ nghĩ đến tiền thì dần có động lực hơn hẳn.

Người sống kết hôn ban ngày, người ch/ết ghép xương ban đêm.

Họ khiêng cặp quan tài này đưa vào “ngôi nhà mới”.

Hai người nhà đứng đằng trước hỗ trợ nhau, tuy là chuyện vui nhưng không đúng hoàn cảnh nên trở nên vô cùng kì lạ.

Họ rưng rưng nước mắt, len lén lấy tay che, khi quay đầu nhìn thì thoáng lộ ra sự căm hận.

Người đi phía trước là một cô gái.

Tóc cô ấy vén lên, để hở chiếc cổ trắng ngần, mặc áo tay ngắn cạp cao và quần bò ống thụng.

Không ai nhận ra rằng cô ấy là một bà mối ma.

Bà mối ma, đúng như tên gọi, mai mối nhân duyên cho người ch/ết, để họ sau khi ch/ết có người đồng hành.

Cô ấy chính là tôi, Nhậm An.

Ghép xương là buộc xương ngón tay út của hai người bằng một sợi chỉ đỏ đặc biệt.

Cho nên kiểu kết hôn này, dù thi thể có chia năm xẻ bảy thì vẫn phải giữ lại xương ngón tay.

Chọn một ngày lành tháng tốt, đào hai chiếc quan tài từ dưới đất lên rồi cùng nhau xuất phát, đồng hành cùng thời điểm, không được cái nhanh cái chậm.

Trên quan tài gỗ đặt một con gà trống, che mắt nó bằng vải đỏ, gà trống chỉ mở mắt khi chôn xong quan tài xuống mộ.

Hai bên gia đình cần có người đi theo suốt quá trình, cuối cùng qua nửa nén hương thì phải dập đầu chín cái.

“Rắc đất lên ngôi mộ cùng lúc, mong cho đôi lứa ân ái yêu thương, hưởng phúc ngàn đời.”

Bà mối ma chính là người chủ trì nghi lễ.

Cho nên khi rảnh rỗi, tôi thường chạy đến hôn lễ của người khác để học hỏi kỹ năng này.

Dù sống hay ch/ết rồi thì đều thích nghe lời dễ nghe mà.

Nhưng chuyện này rất dễ xảy ra sự cố.

Cặp vợ chồng mới cưới hôm nay, người nam 24 tuổi, là một kẻ sát nhân tự t/ử để tránh tội, qua đời một năm trước.

Nữ mới 20 tuổi, theo những gì ba cô ấy nói thì cô ấy mắc bệnh trầm cảm nên tự s/á/t, cũng mới ch/ết cách đây không đâu.

Tôi mời vài người thợ khiêng quan tài ở làng Bình Các tới, mời sư phụ Đỗ đến thổi kèn xô-na.

Họ đều là người phúc hậu thật thà, mỗi tội sư phụ Đỗ thổi kèn xô-na hay bị lệch nhịp.

Đợi khi quan tài dừng trước mộ, ba mẹ hai bên lấy xương ngón út của hai người nọ ra.

Tôi dùng mỡ lợn thoa đều lên, sau đó khoét một lỗ, buộc sợi dây màu đỏ được ngâm máu gà hơn nửa tháng lên.

Khi khoét xương, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Trên xương của mỗi người đều có linh hồn, linh khí ôn hòa tức là người ch/ết không có nuối tiếc oán hận, nếu ngược lại thì sẽ là hung sát.

Tôi nhặt mảnh xương ngón tay đưa lên nhìn kĩ, xoay nhẹ.

Dưới sự phản chiếu của ánh trăng, tôi thấy xương ngón tay có vết gồ ghề, giống như bị d/a/o cùn cắt.

Không thể cắt được ngay, nên mới c/ứa đi c/ứa lại.

Thế này là oán hận sâu đến nhường nào đây?

Giờ tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cô gái này trước khi ch/ết chắc chắn đã bị ngược đãi, sau khi ch/ết đương nhiên sẽ không buông tha.

Tôi chậm rãi buông sợi dây đỏ xuống, đưa mắt nhìn xung quanh.

Ba mẹ của cô gái đang ôm mặt khóc, như là sợ không khóc sẽ để lộ sự đạo đức giả nên cố gắng diễn cho tròn vai.

Những người khiêng quan tài cong lưng xuống thấp, cứ như trong quan tài đó không phải thi thể mà là mấy tảng đá khổng lồ.

Tôi liếc mắt nhìn sang đám người giấy, những người giấy này là do chính tay tôi tô vẽ, chúng không hẹn mà cùng nhìn về phía quan tài gỗ của cô gái nọ.

Tôi nghi ngờ hỏi đôi vợ chồng đó:

“Chú Vệ, rốt cuộc Nguyên Nhi ch/ết như thế nào vậy?”

Vệ Quân Bình nhíu mày:

“Bác sĩ nói là bệnh trầm cảm.”

Mẹ Nguyên Nhi đứng bên cạnh ông ta khóc lóc:

“Hôm đó trời mưa, sấm chớp đùng đùng, chúng tôi ngửi thấy trong phòng có mùi hôi thối nên mới mở cửa ra, sau đó phát hiện con bé đã ch/ết rồi.”

“Mùi đó nhiều ngày rồi mà vẫn chưa bay hết.”

2. (Góc nhìn thứ ba.)

Âm thanh thổi kèn xô-na của ông Đỗ bỗng nhiên dừng lại, không phải ông ta không thổi nữa, mà là bị nghẹt thở nên mặt mũi đỏ bừng.

Ông ta là người mê tín nên biết kiêng dè, tuy nhìn bà mối ma trông có vẻ trẻ tuổi nhưng ông Đỗ vẫn rất kính trọng.

“Vậy thì bỏ đi.”

Ông ta lên tiếng thay bà mối.

Hai cặp vợ chồng đó lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt căm hận nhìn ông ta.

Bốn cái đầu quay lại đồng loạt, ánh mắt cực kì sởn tóc gáy khiến cho ông Đỗ sợ đến sặc nước bọt, khụ khụ ho khan.

Bà mối ma hiển nhiên không phải người dễ tính, thấy mọi chuyện không rõ ràng thì trả ngay xương ngón tay lại cho hai cặp vợ chồng.

Giọng cô ấy trong trẻo êm ái, vang lên trong đêm tối khiến người ta cảm thấy yên tâm đến lạ.

“Mối này không được đâu, tôi khuyên các người nên biết điểm dừng, cố đấm ăn xôi chỉ tổ rước hoạ vào thân.”

Nói xong, cô ấy gật đầu với mấy người thợ:

“Tiền công tôi trả, làm phiền các anh khiêng quan tài trở lại rồi về đi.”

Ông Đỗ muốn bỏ về từ lâu rồi, ngay khi ông ta xoay lưng, bỗng nghe “rầm” một tiếng, có vật gì đó to lớn đổ xuống.

Bụi đất bay tứ tung, mấy người khiêng quan tài giống như chim gặp cành cong mà bỏ chạy tán loạn.

Chiếc quan tài ngột ngạt của bên nữ cứ thế mở toang.

Mọi người cực kì sửng sốt, chiếc quan tài đang yên ổn này sao tự dưng lại mở ra rồi?

Đúng lúc đó, bên tai vang lên một giọng nữ yếu ớt, nhẹ nhàng ngân nga:

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại đang diễn hí khúc.”

“Anh đi, tôi đi, nhưng mà không cho con gái đi.”

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại đang diễn hí khúc.”

“Mèo đi, chó đi, vậy mà không để con gái đi.”

Gió lạnh thổi đến, ai nấy nổi hết da gà, đứng đực ra tại chỗ, quên luôn cả việc chạy trốn.

Mãi đến khi gà trống ngẩng đầu gáy, mọi người mới tỉnh táo lại.

Vệ Quân Bình lùi lại một bước:

“Đây là bài đồng dao mà Nguyên Nhi vẫn luôn ngâm nga trước khi ch/ết.”

Bà mối ma thầm mắng một tiếng, đi hai ba bước tới xem, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Cô ấy nhẩm niệm một số lời như bùa chú, xung quanh dần dần im lặng.

“Đậy nắp quan tài lại.”

Sắc mặt những người thợ tái nhợt, họ cùng nhau nâng nắp quan tài lên.

Khi sắp đến gần quan tài gỗ, bà mối ma nhắc nhở bọn họ:

“Nhắm mắt lại.”

Ông Đỗ sợ nhưng vẫn tò mò, không nhịn được tiến lên hai bước, ngoái cổ ra nhìn.

Đáng tiếc, nắp quan tài đã đậy xong rồi.

Bà mối ma bảo mọi người khiêng quan tài quay trở lại.

Lần này hai cặp vợ chồng đi cuối cùng, ông Đỗ quay lại nhìn, thấy cả bốn đều trưng ra gương mặt vô cảm.

Ông ta cầm chặt kèn xô-na, không biết từ lúc nào mà quạ xung quanh càng lúc càng nhiều.

Đột nhiên, ông ta thấy cổ có gì đó ẩm ẩm mát mát.

Là nước mưa sao?

3.

Âm hôn ở làng Bình Các là một phong tục xa xưa, tuy rằng có đủ loại thi thể nhưng tôi rất hiếm khi nhìn thấy thi thể thảm đến thế này.

Đêm đó, trên đường quay trở về, tôi cứ luôn thấp thỏm lo âu, lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Suy cho cùng, một ác linh oán hận mạnh mẽ nhường ấy, một khi thoát ra, những người có mặt tại hiện trường dù không đáng tội thì đều phải ch/ết.

Nào ngờ, cả chặng đường cực kì thuận lợi.

Chuyến mua bán lần này của tôi không có lợi nhuận, một xu không kiếm được mà còn bị mất tiền.

Sau đó, tôi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chờ việc làm ăn đến cửa, thầm nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cặp vợ chồng đó nữa.

Kết quả, tính một đằng ra một nẻo, Vệ Quân Bình vẫn tìm đến cửa.

“Bà mối Nhậm, nghe nói bản lĩnh của cô rất lớn, chuyện làm ăn lần này không biết cô có thể làm không?”

Tôi giật giật khóe miệng, lời từ chối vừa đến bên miệng lại phải nuốt vào.

Sau lưng Vệ Quân Bình có một người phụ nữ mang thai, bụng cô ấy phình to như sắp nổ tung, trên quần áo có rất nhiều điểm nhỏ lồi lõm, nhìn rất quái lạ.

Sắc mặt người phụ nữ mang thai hốc hác, bờ môi trắng bệch, ngoại trừ cái bụng ra thì những chỗ khác trên cơ thể gầy gò đến đáng thương.

Đặc biệt là đôi chân, đen sạm, nứt nẻ giống như cây củi vậy.

Cho dù như thế thì tôi vẫn nhìn ra, cô ấy là một người có ngoại hình đẹp.

Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười thân thiện, miệng mấp máy, vung tay múa chân diễn tả ý tứ gì đó, thì ra là một người câm.

Tôi đứng dậy, kéo ghế cho cô ấy.

“Chú Vệ, chuyện gì đây? Bác gái biết không?”

Vệ Quân Bình đen mặt:

“Đây là con dâu của tôi, Phùng Lai.”

“Hả?”

Tôi ngạc nhiên:

“Con trai của chú không phải mới mười sáu tuổi thôi sao?”

Phùng Lai mỉm cười, lại diễn tả một vài động tác, tôi từng học qua ngôn ngữ ký hiệu nên hiểu ý cô ấy nói là:

“Tôi hơi buồn ngủ.”

Biểu cảm của cô ấy giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, non nớt ngây thơ.

Tôi thầm thở dài trong lòng.

Vệ Quân Bình đứng một lúc thì hỏi:

“Bà mối Nhậm, cô không có ghế sao?”

Tôi chậm rãi đứng dậy, trong lòng cảm thấy chán ghét:

“Kinh doanh nhỏ nên không kiếm được bao nhiêu, không có tiền mua ghế.”

Nghe vậy, ông ta đi thẳng vào vấn đề:

“Cô biết dọa trẻ con không?”

Ông ta vừa dứt lời, tôi lập tức hiểu ngay điểm lồi lõm trên bụng cô gái kia là vật gì.

Tôi kéo áo Phùng Lai ra, nhìn thấy một lớp mỏng màu tím sẫm trên bụng cô ấy, bên trên dày đặc mũi kim bạc, ước chừng tổng cộng một trăm cây.

Đây là một hủ tục xa xưa, nếu phụ nữ mang thai con gái, người trong nhà không muốn thì sẽ đâm một trăm mũi kim bạc lên bụng thai phụ, làm thế có thể dọa bé gái bỏ chạy, không đầu thai vào nhà đó nữa.

Cách làm ấy gọi là dọa trẻ con.

Trong làng Bình Các quả thật có rất nhiều kẻ tàn nhẫn làm như vậy.

“Không biết.”

Tôi để ý thấy sắc mặt Vệ Quân Bình biến đổi, ân cần giải thích:

“Việc này không đúng đâu, đ/â/m kim không liên quan gì đến việc sinh con trai hay con gái cả.”

Tôi lạnh lùng nói:

“Có những thứ cần phải tin vào khoa học.”

Phùng Lai buồn chán nghịch kim trên bụng, không cẩn thận làm đau mình nên cô ấy bắt đầu nhe răng trợn mắt rồi oà khóc.

Vệ Quân Bình mất kiên nhẫn hất tay cô ấy, cẩn thận che áo lại.

“Cô không biết thì thôi, vẫn sẽ có người biết.”

Nhìn thấy ông ta định dẫn Phùng Lai đi, tôi vội vàng đuổi theo, ngăn bọn họ lại.

“Từ từ đã! Tôi biết.”
1710814042381.png
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom