7.
“Giai Hàng, em thật sự chịu không nổi nữa, Tứ Hỉ cứ đi tìm Hoàn Tử cãi nhau, không ai chăm sóc em, em chỉ có thể ăn đồ ăn canteen, ngửi thôi là muốn ói. Còn nữa, bụng em bị rạn rất nhiều, nếu không mua mỹ phẩm để thoa sau này sẽ không hết được.”
Không phải chứ, vậy cũng gặp.
Tôi lập tức muốn quay người bỏ đi, dù chỉ đi dạo vào ban đêm tôi vẫn gặp phải hai người này.
“Nếu không chúng ta ra ngoài thuê nhà, đem kí túc xá cho thuê, cầm tiền ra ngoài thuê nhà, anh cũng có thể chăm sóc em, anh biết không mỗi ngày con đều đá em, nó nói ba nó không yêu nó.”
(ktx có thể cho thuê hả ta)
Lý Giai Hàng đang nhìn bụng của Yến Tử, mặt đầy hạnh phúc, tự nhiên đen mặt lại. Ra ngoài thuê không hề rẻ, hiện tại Cố Hợp Yến đang mang thai, tất cả chi phí sẽ đổ lên đầu hắn.
Trước đây hắn cố ý khuyên Yến Tử ăn ngon mặc đẹp, là do có kẻ ngốc chịu thay, bây giờ hắn phải tự mình chi trả tất cả, làm sao hắn chịu nổi!
"Em yêu, không phải bạn cùng phòng của em là Ny Ny sống ở ngoài sao?"
Tôi không nói nên lời lấy điện thoại di động ra bắt đầu ghi âm, tôi thật sự không sợ trộm cắp, tôi chỉ sợ kẻ trộm nhớ mình, hai người này tưởng bắt được ba con cừu? Tôi đã ra ngoài sống vậy mà vẫn cố gắng kéo tôi vào cuộc.
“Cô ấy không phải ở bên ngoài sao? Anh nghe nói phòng cô ấy thuê tương đối rộng, chúng ta ở chung với cô ấy thì sao?" Lý Giai Hàng càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến mình hay, hắn có thể nhìn ra được rằng Cố Hợp Yến không vui nên ôm cậu ta bắt đầu dỗ dành.
"Anh biết em cảm thấy câu ấy quá mạnh mẽ, không sao đâu, anh bảo vệ em thì còn sợ gì nữa? Anh muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn, khiến em sống dễ chịu hơn, anh không muốn em yêu của anh chịu thiệt thòi."
Cố Hợp Yến bĩu môi, nghe xong lời nói dịu dàng càng trở nên nghẹn ngào: “Vậy anh không được phép nhìn cậu ấy, cũng không được phép đối xử tốt với cậu ấy, chúng ta cũng phải đóng tiền nhà trễ một tí.” ... Tốt nhất là nợ luôn, em không thích cậu ấy."
"Được rồi được rồi, mọi việc đều nghe lời em hết."
Hai người bàn tính chuyện tương lại rất lâu, chân tôi tê rần, Lý Giai Hàng mới buông eo Cố Hợp Yến ra..
“Ny Ny rất là ích kỷ, nếu cậu ta không chịu thì phải làm sao? Tụi mình cũng không biết cậu ta ở chỗ nào.”
“Không thành vấn đề, anh lén đi theo cô ấy về sẽ biết. Sau đó tụi mình sẽ chuyển hết đồ đạc đến trước cửa, sau đó cô ta làm sao có thể nhẫn tâm đuổi một thai phụ đi. Khi thời cơ đến tụi mình nhân cơ hội dọn đồ vào nhà, lúc đó đi hay ở là do tụi mình quyết định. Anh không tin cô ta lại có tiền thuê nhà khác, nếu cô ta thuê, thì mình lại dọn theo tiếp.”
Mẹ kiếp, thật không thể chấp nhận được, bọn họ không mặt dày, không biết xấu hổ!
Có tiền là lỗi của tôi sao? Có tiền thì đáng bị hai tên khốn này nhắm tới sao? Thật là xui xẻo suốt tám đời!
“Tôi dám đuổi, tôi dám đuổi đó!” Tôi vừa nói vừa cách xa vài bước, đứng ở chỗ mà Cố Hợp Yến không chạm được: “Chỉ cần các người dám xuất hiện ở xung quanh nhà của tôi, tôi sẽ đem lời các người nói phát trên diễn đàn trường, tôi dùng tiền đẩy lên hot search. Yên tâm! tôi đảm bảo các bạn học sẽ nhớ rõ mặt hai người!”
m mưu đằng sau bị người đó nghe được, sự xấu hổ của Cố Hợp Yến hiện rõ trên mặt, cho dù đã trở mặt với nhau, cậu ta cũng xấu hổ đến mức không nói được gì.
Lý Giai Hàng này mới đáng nói, lúc này anh ta vẫn có thể cười với tôi, thật là một người đàn ông đáng sợ.
“Bạn học Ny Ny, kính già yêu trẻ là đức tính cần có. Trên xe bus còn có ghế cho người già, phụ nữ mang thai và người tàn tật đúng không?” Lý Giai Hàng nhẹ giọng an ủi Cố Hợp Yến: “Nếu có tiền để vạch trần bọn tôi, sao cô không đưa tiền cho chúng tôi, tôi đảm bảo không làm phiền cô nữa!”
8.
Đây là lời của con người sao? Không thể hiểu giá trị quan phải vặn vẹo như thế nào mới khiến con người ta nói ra những lời đang sợ như vậy.
“Tiêu diệt kẻ xấu cũng là nguyên tắc sống của tôi, tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt vô liêm sỉ của anh, nếu anh dám làm phiền tôi nữa, tôi sẽ cho anh nổi tiếng.”
Nhìn thấy tôi tắt điện thoại, Lý Giai Hàng càng vui vẻ hơn.
“Tôi luôn cảm thấy trong cuộc này da mặt dày là ưu điểm, nó có thể khiến chúng ta sống tốt hơn.” Lý Giai Hàng từng bước một đi về phía tôi, nắm chặt tay, “Tôi cũng nghĩ có tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề.” Nếu cô cho tôi một ít tiền, có lẽ tôi có thể giúp bạn tránh khỏi rắc rối."
Muốn dùng bạo lực sao, tôi với Yến Tử không thân lắm nên cậu ta không biết tôi rất thích Muay Thái và nghiên cứu sâu về bộ môn này.
“Lo lắng cái gì?”
“Nơi này không có camera, cũng không có ai khác.” Lý Giai Hàng cởi áo khoác đưa cho Cố Hợp Yến đang đứng bên cạnh: “Ví dụ như có thể tránh bị người chụp được những bức ảnh không mong muốn, hay video gì đó.”
Khốn kiếp, tôi thích đánh mấy tên khốn.
“Hừ, tôi đổi ý rồi, Ny Ny cậu không chỉ đưa phòng trọ kia cho chúng tôi ở, cậu còn phải mua cho tôi mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da.”
Đáp lại cậu ta là tôi đánh Lý Giai Hàng không chút do dự! Phòng ở đúng không? Mỹ phẩm dưỡng da đúng không? Tiền đúng không?
Nhờ bọn họ chọn được một nơi vắng vẻ thế này, Lý Giai Hàng kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu hắn.
“Cậu! Cậu làm gì! Chúng tôi muốn tố cáo cậu!” Cố Hợp Yến kinh hoảng thất thố mà đỡ Lý Giai Hàng dậy, đáng tiếc một đụng tới, Lý Giai Hàng liền kêu đau khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Có chứng cứ thì đi tố cáo đi.” Tôi lấy đồ của mình, Thầy giáo từng nói với tôi để lại vết thương là để răn đe đối phương, nhưng đôi khi không nhất thiết phải để lại dấu vết.
Sau khi trở về tôi lập tức đăng bài lên diễn đàn. Còn ghi rõ tên và lớp của hai người đó.
Ngay sau đó, cư dân mạng hóng hớt đọc được tin liền xôn xao, còn kể thêm tình tiết nguyên nhân và kết quả của sự việc. Bạn học cùng trường còn nhiệt tình đặt cho bọn họ biệt danh: “vợ chồng ăn bám.”
Quản lý cũng gọi đến rất nhanh, hai người bọn họ bị gọi lên văn phòng trường làm việc. rong khoảng thời gian này, vì Cố Hợp Yến mang thai, đầu tiên tôi quyết định ra ngoài sống mà không lấy tiền cọc nhà, sau đó Hoàn Tử và Tứ Hỉ cũng điên cuồng chuyển ký túc xá. Hiện tại trường học đang bị chê cười, Quản lý cũng bị áp lực đến mức căng thẳng thần kinh.
“Cố Hợp Yến, em đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Lý giai Hàng, chuyện của mình không được đổ lên đầu người khác. Bây giờ không ai chịu ở chung với hai em nữa. Hoặc là các em ra ngoài ở chung phòng.Nếu lại gây rắc rối, nhà trường khuyên hai em nên nghỉ học và về nhà!”
Cặp đôi vợ chồng ăn bám này cuối cùng cũng dọn ra ngoài ở. Không còn cách nao khác, hiện tại trong trường ai cũng biết bọn họ, thấy họ là tránh chỗ khác. Bất kể là nơi nào, xung quanh họ đều không có ai.
Ban ngày phải đi học, tối còn phải chăm sóc Cố Hợp Yến, ngay cả một người đàn ông trưởng thành, Lý Giai Hàng, cũng không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy, chứ đừng nói đến Cố Hợp Yến, người vẫn đang mang thai.
Thành tích của Cố Hợp Yến không tệ, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, cậu ta lại trở nên vô cùng lo lắng, mỗi ngày cậu ta đều tự hỏi liệu mình có đứa con này là đúng hay sai. Sống chung dưới một mái nhà, dù có yêu bao nhiêu cũng luôn có cảm giác giận dữ, hai người ngày nào cũng cãi nhau. Nghĩ nghĩ, Cố Hợp Yến quyết định nghỉ học, bây giờ việc học của cậu ta có chút khó khăn, không bằng cậu ta nghỉ học một năm và sinh con.
Cố Hợp Yến rời đi, nhưng Lý Giai Hàng thì không, như thể trút được gánh nặng, hắn quay trở lại trường học mà không dám chậm trễ. Bây giờ khi có người hỏi về đứa trẻ đó, Lý Giai Hàng sắc mặt khó coi, không còn có cảm giác hạnh phúc như trước nữa.
Bất quá ba mẹ Cố Hợp Yến cũng không phải dễ chọc, hai người trực tiếp mang theo con gái chạy đến trường học, chết sống muốn Lý Giai Hàng cùng nhau tạm nghỉ học trở về chăm sóc Yến Tử.
“Không được, hai người còn chưa có giấy đăng ký kết hôn, con sinh ra không có giấy tờ. Cậu ở trường học, còn con gái tôi phải ở nhà sinh con cho cậu, dễ dàng vậy sao?”
“Cậu phải có trách nhiệm với con tôi, đem về nhà cậu chăm sóc, đứa nhỏ này chính là người nhà của cậu, cậu không nuôi ai nuôi.”
“Ông trời ơi, tôi đã cho đứa con ngây thơ trong sáng của mình đến đây học, quay đầu lại có thai, hắn còn muốn bỏ rơi con gái tôi.”
Mẹ Cố nằm trên mặt đất khóc lóc, trong khi đó Ba Cố khoanh tay đứng trên cao mà rao giảng đạo đức, chỉ có Cố Hợp Yến đụng tới là khóc, ánh mắt mong mỏi nhìn hắn.
“Ba, mẹ hai người đừng như vậy, con sẽ kiếm tiền, cũng sẽ chăm sóc Yến Tử.” Lý Giai Hàng cay đắng giải thích, nhưng mẹ Cố lại khóc to hơn.
“Còn con của cậu thì sao?” Khi Yến Tử ở trong trường cậu cũng bỏ rơi nó mà đi chơi. Chúng tôi không phải người dễ dãi. Nếu cậu không đồng ý nghỉ học, nếu không tôi sẽ báo cho Ban quản lý trường.
Lý Giai Hàng vẫn muốn thuyết phục bà ta nhưng mẹ Cố đã lao tới và cào vào mặt hắn.
Ngày hôm đó náo loạn thật sự khó coi. Ba mẹ Cố Hợp Yến cố tình chọn lúc đông người. Lý Giai Hàng dù có chút thủ đoạn nhưng lại cứng miệng với hai vợ chồng này.
Rất nhanh, Lý Giai Hàng cũng nghỉ học rồi, Cố Hợp Yến bụng to mặc váy cưới mà gả đi. Đám cưới cũng không mấy vui vẻ, thiệp cưới được gửi đến các bạn cùng lớp nhưng không có ai đến dự.
Điều bùng nổ hơn nữa là ba mẹ Cố Hợp Yến cũng đến sống tại nhà Lý Giai Hàng, tuyên bố sẽ chăm sóc con cái vì sợ con mình bị ăn hiếp. Hai cặp vợ chồng xa lạ, một người đàn ông đang buồn vì thất nghiệp cùng một người phụ nữ đang trong quá trình mang thai khó chịu ở chung nhà.
Con của Cố Hợp Yến bị mất trong một lần xô xát cãi vã.
9.
Hai bên không hợp nhau, thay vì nói chuyện vui vẻ, ngược lại càng cãi càng lớn, nháo nhào muốn ly hôn.
Tới tới lui lui, chờ khi hai người đó quay về trường bọn tôi đã học cuối năm ba. Năm 4 sẽ đi thực tập, tôi đã tự mình chuẩn bị tốt từ sớm. Sau khi hoàn thành đồ án nhóm, tôi sẽ có cơ hội tốt hơn so với đợt thực tập do nhà trường sắp xếp.
Mà Hoàn Tử cũng Tứ Hỉ cùng làm hòa. Hoàn Tử hiện tại rất có chủ kiến và dũng cảm. Tứ Hỉ lại không thích xã giao, chỉ tập trung học tập, thỉnh thoảng cùng Hòan Tử đi dạo.
Khi Cố Hợp Yến và Lý Giai Hàng quay lại họ đã trở thành kẻ thù của nhau. Các bạn học và người quen đều đã học chương trình năm cuối cấp, khi nói chuyện bọn họ cũng không thể xen vào. Mà tân sinh viên đối với bọn họ cũng không xa lạ, hai người bọn họ rất nổi tiếng.
"Xin chào các bạn cùng lớp, các bạn đến sớm quá."
Vừa bước vào hội trường, bạn cùng lớp đã kéo tôi sang một bên và chỉ vào hai người ở cửa đang chào hỏi khắp nơi.
"Ny Ny, cậu có biết đó là ai không?"
Tôi lắc đầu, mấy năm nay chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, làm ăn rất tốt, chỉ có hai người đó là người lạ, lúc mới bước vào còn tưởng họ là người do khách sạn sắp xếp.
“Đó là Cố Hợp Yến cùng Lý Giai Hàng, hai người đó cuối cùng vòng đi vòng lại cũng ở bên nhau.” Bạn học thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi lại tiếp tục giải thích, “Cũng không phải là tôi nhiều chuyện a, là này hai vợ chồng bọn họ không vay được tiền trong lớp của họ, mọi người đều không cho, bọn họ không biết nghe tin ở đâu, mặt dày chạy tới đây.”
Đáng tiếc, mọi người lúc ấy đối bọn họ ấn tượng không tốt, hiện tại cũng không đạo lý đem tiền ném qua cửa sổ.
Đáng nhắc tới chính là, bọn họ mượn tất cả mọi người, nhưng lại không nói với tôi tiếng nào, thẳng sống lưng đóng gói đồ ăn mới đi.
Bùn lầy trước sau sẽ chỉ ở đầm lầy trở nên càng thêm tanh hôi sa đọa, chỉ có hạt giống mới có thể hướng về phía mặt trời mà phát triển..
【 The End. 】
Bình luận facebook